Chương 30: Chuyện xưa.
Dịch: Hoa Linh
Vệ Minh Thận: “…” Quả nhiên, quả nhiên là nó. Sau khi đã chắc chắn cậu bé trước mặt này là ai rồi, trong đầu Vệ Minh Thận nổi lên một sợi dây rõ ràng, ghép nối lại chuyện xưa và hiện tại.
Ấy đã là mười tám năm trước, sư mẫu ở goá tại Tuy Dương của ông biết được học sinh Chu Bình của mình sắp đến Yến Thành tham gia hoạt động thì liền nhờ ông ấy mang ít đặc sản Tây Nam qua cho ông. Sau khi giáo viên hướng dẫn của ông qua đời, sư mẫu chuyển đến thôn Tiểu Tây huyện Tuy Dương làm một giáo viên cấp hai mờ nhạt, Yến Dương vợ ông là người ở đó, từng là học sinh của bà ấy, quan hệ giữa hai người rất thân thiết, phần đặc sản này chính là mang cho bà. Chu Bình đã đến thăm hỏi ông theo lời dặn dò của bà ấy, tiện thể còn đưa theo một bé trai chín tuổi. Bé trai ấy, chính là Trần Tịnh Thực.
Vệ Minh Thận không nói rõ được tại sao mình lại nhận ra anh, khi nghe thấy hai chữ Mạo Đình, sợi dây thần kinh vẫn luôn nhạy cảm của ông đã bị chạm tới. Sau đó lại nghe bố mẹ anh mất sớm, Vệ Minh Thận gần như chắc chắn một trăm phần trăm anh chính là bé trai chín tuổi mà năm đó Chu Bình dẫn tới!
Sau lần gặp mặt ấy ông và Chu Bình vẫn luôn giữ liên lạc, cũng từng thông qua mối quan hệ của mình cung cấp một ít tài trợ về vấn đề giáo dục cho những đứa trẻ bị bỏ lại ở vùng núi sâu xa của dải Võ Dương Bình Xuyên. Chu Bình vẫn luôn rất cảm kích vì việc này, thỉnh thoảng sẽ gửi một vài tin tức cho ông, hoặc là thông báo tình hình thúc đẩy của dự án công ích, hoặc là xin ông chỉ giáo khi gặp phải vài vấn đề khó. Thỉnh thoảng cũng sẽ báo tin vui, chẳng hạn như những học sinh nào mình dạy thi đỗ được trường cấp ba trọng điểm của huyện.
Chuyện Vệ Minh Thận ấn tượng sâu sắc nhất là vào một năm lúc Chu Bình đang xin chỉ giáo vấn đề đã buột miệng nhắc tới một học sinh mình từng dạy hồi cấp hai thi đỗ được Yến Đại. Mặc dù cấp ba không học ông ấy nhưng Chu Bình có tình cảm rất sâu đậm với học sinh này, vẫn luôn dạy từ lớp ba đến tận lúc tốt nghiệp cấp hai. Chu Bình ở đầu bên kia điện thoại nói từ lâu đã nhìn ra được đây là một hạt giống tốt, nhưng không ngờ cuối cùng có thể thi đỗ được vào Yến Đại, đúng là một con phượng hoàng vàng chui ra từ ổ đất. Khi ấy Vệ Minh Thận cũng rất hứng thú với học sinh này, chỉ là ông đang định hỏi thêm thì có một công việc khác ập đến làm gián đoạn, sau đó bèn gác lại chuyện này. Ông chưa bao giờ nghĩ có một ngày học sinh này sẽ đứng trước mặt ông, hơn nữa còn là với thân phận bạn trai của con gái mình. Vệ Minh Thận cũng không khỏi hơi bần thần, không ngờ thế gian này lại có sự sắp xếp trùng hợp như thế?
Là trùng hợp sao? E rằng không phải. Phải biết là năm ấy lúc Chu Bình đưa cậu bé tới, nó đã từng gặp Môi Môi rồi, hai đứa còn chơi với nhau rõ lâu đó!
“Tiểu Trần, khi nãy Môi Môi nói giữa hai đứa là nó chủ động phải không?” Hơi nheo mắt lại, Vệ Minh Thận hỏi.
“Vâng ạ.” Trần Tịnh Thực đáp, thấy dáng vẻ như có điều suy tư của bố Môi Môi, anh đoán được sự lo lắng của ông, vội vàng nói, “Mặc dù là Môi Môi chủ động, nhưng thực ra… cháu chưa từng quên em ấy. Có lẽ chú sẽ không tin, không cho rằng tình cảm của một thiếu niên chín tuổi có thể sâu đậm được bao nhiêu, nhưng sự thật chính là vậy. Có lẽ chỉ có bản thân cháu rõ, nửa ngày ở cùng Môi Môi năm ấy có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với cháu.”
“Từ lúc ấy cháu đã thích nó rồi?” Vệ Minh Thận lại hỏi.
Trần Tịnh Thực lắc đầu, vành tai đỏ ửng nói: “Khi đó, em ấy đối với cháu mà nói là một sự đặc biệt, là hồi ức đẹp đẽ vẫn luôn cất giấu kín nơi sâu thẳm nhất trong tâm trí. Sau này trong một hoạt động tại trường đại học, cháu gặp lại em ấy…”
Đó là một buổi toạ đàm phổ cập khoa học của học viện tổ chức vào năm nào đó, cũng mời đến rất nhiều nhân vật lợi hại trong lĩnh vực. Lần ấy anh hỗ trợ người tổ chức, trong ấn tượng quả thực có rất nhiều người ngoài trường tới, trong đó nhiều nhất chính là Sư Đại, dù sao hai trường rất gần nhau. Trần Tịnh Thực cũng không biết sao mình lại nhận ra được Lê Lô, cô chỉ đứng đấy để người ta kiểm tra vé, anh đứng cách đó không xa đợi một vị học giả, song vô tình liếc nhìn một cái, nghe thấy cô nói tên mình ra, lại nhìn gương mặt cô, nháy mắt anh đã nhận ra cô rồi.
Rất thần kỳ, đến bản thân anh cũng thấy không đáng tin. Chiều hôm ấy, mỗi một bước đều tựa như đi trên mây, có cảm giác không thực tế. Về sau khi toạ đàm đã kết thúc, anh hỏi bạn học phụ trách điểm danh ký tên một tờ danh sách rồi tra từng cái một dựa theo hai chữ “Lê Lô”, cuối cùng tìm được cô trong danh sách tân sinh viên trúng tuyển hàng năm trên trang web chính thức của trường Sư Đại. Lê Lô, học viện văn, chuyên ngành báo chí, tân sinh viên năm nay.
Vẫn chưa thể hoàn toàn chắc chắn được cô có phải cô của lúc nhỏ ấy không, mặc dù tên tương đồng. Nhưng trong lòng Trần Tịnh Thực đã nhận định rồi, chiều hôm ấy, anh ngồi trước màn hình máy tính, nhìn trang web chính thức của Sư Đại trầm mặc thật lâu. Đợi đến khi cuối cùng cũng đứng lên, một cảm giác choáng váng pha lẫn vị đắng trào lên trong anh.
“Kể từ đó, cháu đã chú ý đến Môi Môi.” Trần Tịnh Thực nói, “Nhưng chưa từng nghĩ đến việc nhận nhau với em ấy.”
“Tại sao?” Vệ Minh Thận hỏi.
Trần Tịnh Thực im lặng một lúc.
“Bởi vì trong mắt cháu, bọn cháu sống ở hai thế giới khác nhau, rất khó để có thêm giao điểm nào nữa.”
“Nhưng vẫn có rồi, hơn nữa Môi Môi còn chủ động thích cháu, mà cháu… cũng đã đồng ý với nó.” Vệ Minh Thận nhìn anh, trần thuật lại với giọng điệu bình tĩnh.
Trần Tịnh Thực mấp máy môi, không biết nên giải thích thế nào.
“… Đúng ạ.” Anh thấp giọng, “Chú, cháu xin lỗi.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Vệ Minh Thận cũng trầm mặc một lúc, câu “cháu xin lỗi” này đè nặng khiến lòng ông hơi chùng xuống.
“Cháu không cần phải xin lỗi.” Hồi lâu sau ông lên tiếng, “Chú hiểu cảm giác của cháu… không ai có thể từ chối được.” Không ai có thể từ chối sự mê hoặc của loại tình cảm ‘nhớ mãi không quên, ắt có hồi báo’ ấy, cho dù vắt ngang trước mặt có là rãnh trời đi nữa.
Câu này ông nói rất khẽ, song Trần Tịnh Thực lại có cảm giác như được vỗ về. Dường như trong khoảnh khắc ấy, hai người đàn ông đã đạt được sự đồng thuận, trong lòng Trần Tịnh Thực ấm lên, khoé mắt ươn ướt. Phảng phất như được trở về năm ấy lúc lần đầu tiên gặp ông, anh lại biến thành cậu nhóc chỉ mới chín tuổi kia, dưới ánh nhìn chăm chú đầy thân thiết và ôn hoà của ông, trong cái xoa đầu an ủi nhẹ nhàng, một lần nữa trải qua khoảnh khắc tình cha ấm áp mà bấy lâu nay đã xa rời.
Trần Tịnh Thực biết, lần nữa gặp lại, thái độ của Vệ Minh Thận khi nhìn anh thận trọng hơn nhiều, thậm chí có thể dùng đến từ dò xét này. Nhưng không hiểu sao anh lại không sợ ông mà có sự tin tưởng vào ông, bởi vì anh đã từng chứng kiến và cảm nhận được một mặt dịu dàng nhất sâu thẳm trong lòng người đàn ông này, biết con người thật sự của ông thế nào.
Vệ Minh Thận trầm tư một lát. Nói thật, chuyện này đả động không nhỏ tới ông. Một phần tình cảm như thế, đặt ở đâu cũng không thể tính là nhẹ, nếu là thật lòng, vậy cũng có thể xem như con gái ông và thằng bé gia đình hoà thuận, hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng thân là người bố, ông không thể cứ thế qua loa tắc trách mà giao cô con gái bảo bối mình hứng trong lòng bàn tay cho nó. Ông vẫn phải quan sát thằng bé, đánh giá nó, đợi đến lúc cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi mới buông tay.
Có lẽ sẽ mang theo chút bảo thủ, cố chấp, nhưng ít nhất đối với chàng trai trước mặt này, ông bằng lòng cho nó một cơ hội như vậy.
“Cháu đã nói với bé con chuyện này chưa?” Vệ Minh Thận hỏi. Sau khi quyết định xong ông thoải mái hơn nhiều, nhớ đến cô nhóc hồi ấy, khoé miệng thấp thoáng nét cười, “Chắc nó không nhớ nữa rồi.”
“Chưa ạ.” Trần Tịnh Thực đáp, “Hồi ấy cháu hơi nhếch nhác, không muốn để em ấy nhớ ra lắm.”
Anh của lúc ấy nghèo, gầy, đến bộ quần áo tốt nhất cũng xuất hiện một miếng vá nhỏ. Cho dù đã qua thời kỳ coi trọng thể diện và lòng tự tôn nhất thì anh vẫn không muốn nhắc tới trước mặt cô.
Vệ Minh Thận hơi hiểu được tâm tư của anh nên không hỏi thêm nữa, trong lòng lặng lẽ có cái nhìn khác về anh. Với sự hiểu biết của ông về con gái, một chuyện từng trải như thế chắc chắn sẽ là điểm cộng ở chỗ cô, phải biết là qua hai ngày sau con bé vẫn còn nhắc đến anh trai kia mãi đấy, không hiểu sao cậu nhóc lại đột nhiên đi mất. Chàng trai này chắc chắn cũng rõ, nhưng nó lại không đánh bài tình cảm trước mặt con gái ông, điều ấy chứng tỏ ít nhất nó không định mượn việc này để mưu cầu gì cho bản thân. Đây là chuyện tốt.
Hai người ở trong phòng trà nói chuyện riêng, trong phòng khách bên ngoài, ba người phụ nữ cũng nhân cơ hội tâm sự.
“Bé con à, nãy bà nghe điều kiện gia đình thằng nhóc này không tốt, vậy sau này cháu và nó ở bên nhau sẽ rất vất vả đấy.” Bà ngoại Trương đưa một quả dâu tây qua, hơi lo lắng nói.
Lê Lô đang bất an suy đoán trong lòng xem bố sẽ nói gì với anh Trần, nghe thấy câu này thì thoáng ngây ra. Sau khi hồi thần lại, cô thầm cảm khái sự ngây thơ của bản thân và sự sáng suốt biết nhìn xa trông rộng của Trần Tịnh Thực. Hồi ấy lúc quyết định ở bên nhau, khi anh nói thẳng tình hình của bản thân ra bảo cô cân nhắc suy nghĩ rõ ràng, cô còn cảm thấy anh hơi “tàn nhẫn”, để cô phải đối mặt với hiện thực quá sớm. Nào ngờ đây là vấn đề mà mỗi một người thực sự yêu thương cô đều sẽ quan tâm, là bản thân cô nghĩ quá đơn giản rồi.
May mà họ đã đạt được sự đồng nhất, cho nên khi đối mặt với sự quan tâm của bà ngoại Trương, Lê Lô bèn bình tĩnh đưa ra câu trả lời.
“Bọn cháu đã giao hẹn trước rồi, cùng nhau nỗ lực cho tương lai. Nếu sau này có một ngày cảm thấy thật sự không thể kiên trì được nữa thì dừng lại đúng lúc, dứt khoát chia tay ạ.”
Những lời này khiến một người lớn tuổi như bà ngoại Trương không khỏi trợn mắt, tựa như không hiểu lắm kiểu yêu đương “lấy chia tay làm mục đích để bắt đầu” này của họ rốt cuộc là đang làm gì. Nhưng mẹ Yến Dương nghe xong lại quăng một ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sự khích lệ tới cho cô, sau khi hiểu được tâm trạng của họ, bà lộ ra một nụ cười ôn hoà, hỏi: “Chuyện này là con đề cập à?”
Lê Lô lắc đầu: “Là anh Trần ạ.”
Quả nhiên. Với hiểu biết của bà về con gái là biết nó sẽ không nghĩ được nhiều như vậy. Cũng chỉ có người lớn lên trong hoàn cảnh kia như tiểu Trần mới suy xét mọi chuyện chu toàn thôi. Kiểu tình cảm “đối mặt với cái chết để sống” này sao lại quen thuộc đến thế, tựa như bà và ông ấy của ngày trước vậy…
Ba người ở ngoài lại nói chuyện thêm một lúc, cửa phòng trà cuối cùng cũng mở ra, Trần Tịnh Thực và Vệ Minh Thận từ bên trong đi ra.
Lê Lô đứng lên đầu tiên, nhìn thấy gương mặt ôn hoà của Trần Tịnh Thực rồi mới hơi yên tâm. Ánh mắt chuyển sang nhìn bố, dưới ánh nhìn chăm chú mang theo vài phần quan sát của ông, Lê Lô hơi áy náy… Hình như cô đặt bố vào vị trí đối lập rồi, thế này liệu có khiến ông đau lòng không nhỉ?
“Bố ơi.” Lê Lô hoá thân thành chiếc áo khoác quân đội mùa hè, chạy bước nhỏ tới khoác lấy cánh tay Vệ Minh Thận, muốn bọc kín ông trong sự ấm áp.
Lúc này trong lòng ông bố già quả thật hơi khó chịu, nhưng nể tình con gái hối lỗi kịp thời nên quyết định tha thứ cho cô bé con này.
“Vừa trò chuyện với tiểu Trần một lúc, bởi vì giáo viên chủ nhiệm cũ của thằng bé là người quen cũ của bố.”
Vệ Minh Thận ném ra một câu như thế, vừa để giải thích cho “tình trạng bất thường” của mình ban nãy, cũng coi như thử thăm dò con gái xem con bé có nhớ ra được không. Trần Tịnh Thực đi theo sau cũng nhận ra được dụng ý của ông liền khẩn trương theo, khẽ nắm tay nhìn về phía Lê Lô.
Quả nhiên Lê Lô hơi ngớ ra, sau đó nở một nụ cười mừng rỡ.
“Trùng hợp thế!”
Cô là thật lòng, cho nên Vệ Minh Thận nghe xong hơi không nói nên lời… Này là không nhớ ra rồi.
Trái tim Trần Tịnh Thực cũng đã trải qua quá trình bị ném lên cao rồi lại rơi xuống vực thẳm, có vài phần mất mát, lại cũng vẫn ổn. Anh nhìn Lê Lô, ngập tràn trong tim lúc này là sự cảm kích với số phận. Cậu bé đã bị anh vứt bỏ từ hồi tám tuổi, sau khi gặp được cô bé chỉ mới ba tuổi kia cuối cùng cũng lần nữa nếm được tia ngọt ngào của nhân gian. Mùi vị ấy, đẹp đẽ khiến anh suốt đời khó quên.