Chương 31: Sự công nhận.
Dịch: Hoa Linh
Buổi trưa hôm ấy hai người ở lại nhà dùng bữa. Vốn không có sắp xếp này, nhưng nếu bà ngoại Trương cũng đã đến chứng tỏ chắc chắn sẽ ở lại ăn cơm, nên hai người vẫn nghe lời gia đình.
Ăn trưa xong lại ngồi thêm một lúc, sau đó Lê Lô đưa Trần Tịnh Thực rời đi. Trong này có một chi tiết nhỏ chính là bố Vệ Minh Thận cũng cùng cô tiễn người đến cửa thang máy, chuyện này thật sự vượt xa dự liệu của cô. Từ hành động này Lê Lô nhìn ra được ý của bố, đó là ít nhất ông không phản đối việc cô và anh Trần qua lại nữa. Đợi cửa thang máy khép lại rồi, Lê Lô khẽ thở phào một hơi. Cô rất rõ mắt nhìn và tầm nhìn của bố, người mình thích có thể nhận được sự công nhận từ ông… Cho dù tạm thời chỉ dừng lại ở bề ngoài thì cũng đủ để khiến cô vui rồi.
Đến chiều trong tiểu khu chẳng có mấy người, hai người bước đi dưới bóng cây, nhất thời đều không lên tiếng. Không khí tràn ngập hương hoa quế, là mùi của mùa thu. Lê Lô cảm khái trong lòng, lúc cô và Trần Tịnh Thực vừa quen nhau, Yến Thành mới chỉ vào hạ, giờ đây mùa thu đã đến rồi, thời gian trôi thật nhanh.
“Đang nghĩ gì thế?”
Bỗng nghe thấy Trần Tịnh Thực hỏi. Từ lúc rời khỏi nhà cô vẫn luôn rất yên tĩnh, mặc dù biết lúc này cô sẽ không có áp lực gì, nhưng anh vẫn không quá yên tâm mà hỏi. Cô gái này, mỗi một cử chỉ hành động đều khiến trái tim anh bị lay động.
“Em đang nghĩ, tình yêu hình như thật sự không phải là một chuyện đơn giản.” Lê Lô nói.
“Sao lại nói thế?” Trần Tịnh Thực nhìn cô.
“Anh xem.” Lê Lô đứng yên, nhìn anh, “Ý định ban đầu của em chỉ là muốn giới thiệu anh với bố mẹ, để họ biết em đang yêu và yên tâm về chuyện này. Nhưng bây giờ làm trịnh trọng như thế, cứ như em muốn kết hôn với anh không bằng, còn gọi cả bà ngoại Trương tới nữa.”
Hai chữ “kết hôn” này khẽ chạm vào tơ lòng anh, làm dấy lên một hồi rung động. Hai tay khẽ nắm thành quyền, Trần Tịnh Thực nhìn Lê Lô, mỉm cười nói: “Tình yêu có lúc rất đơn giản, có khi lại rất phức tạp.”
“Đúng thế. Nếu như chỉ muốn hưởng thụ tình yêu thì quả thực không cần nghĩ quá nhiều. Nhưng nếu muốn dài lâu thì sẽ có rất nhiều những băn khoăn lo lắng.” Lê Lô nói xong, ánh mắt trong trẻo nóng rực nhìn Trần Tịnh Thực, “Cho nên anh Trần à… ban đầu anh khăng khăng muốn nói rõ ràng với em như thế, bảo em suy nghĩ rõ ràng rồi hãy đồng ý với anh, thực ra chính là muốn lâu dài với em nhỉ?”
Trần Tịnh Thực: “…”
Anh quả thật có ý này, nhưng bị cô nói trắng ra như vậy, Trần Tịnh Thực lại không biết nên thừa nhận thế nào nữa. Khẽ bật cười, tai hơi nóng.
Song Lê Lô lại rất cảm động. Từ trước đến nay, cô sẽ không quá nghĩ đến sau này, mặc dù tất thảy những nỗ lực trước mắt đều có thể coi là vì tương lai nhưng thứ cô xem trọng nhất vẫn là cuộc sống hiện tại. Nhưng mà Trần Tịnh Thực không giống, một khi anh và cô bắt đầu, anh sẽ nghĩ xong xuôi hết mọi thứ. Hiện tại và tương lai, anh đều muốn.
Tham lam không? Không hề. Đây là sự coi trọng của anh đối với cô, mà thứ chống đỡ phần coi trọng này, là tình yêu của anh dành cho cô.
“Anh Trần ơi, có phải anh rất thích…” Hơi ngừng lại, “Không, rất yêu em không?” Câu hỏi của cô gái rất thẳng thắn rất đột ngột, khiến Trần Tịnh Thực thoáng sững sờ. Nhưng rất nhanh, anh lại cười, khẽ trả lời:
“Đúng, anh rất thích, cũng rất yêu em.”
Còn lâu hơn em biết, còn sâu đậm hơn em tưởng
Lê Lô còn chưa biết hết thảy những điều ấy, nhưng chỉ với những thứ cô có hiện tại đã đủ khiến cô thoả mãn rồi.
“Vậy sau này em cũng sẽ thích anh, yêu anh giống như anh vậy. Chúng mình ở bên nhau, cùng đi đến nơi lâu dài, lâu dài hơn, lâu dài nhất nhé Trần Tịnh Thực…”
Ánh mắt cô gái rất nghiêm túc, rõ ràng trong trẻo như thế, song với anh mà nói lại như tràn đầy sự mê hoặc vô tận, khiến anh dù cho vào lúc vô thức cũng có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ nơi lồng ngực. Cô toàn như vậy, vào lúc anh nghĩ sẽ không còn gì tốt hơn khoảnh khắc hiện tại thì lại cho anh hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Anh biết rõ định nghĩa về tình yêu của cô, gần như lý tưởng và ngây thơ, nhưng mà đối với anh, cô lại nguyện ý đưa ra lời hứa hẹn vừa có phân lượng vừa thực tế như thế, thế này bảo anh làm sao có thể không cảm động, làm sao mà từ chối nổi đây?
“Được.” Trần Tịnh Thực đáp, nắm chặt lấy tay cô.
Sau đó cách hai người ở bên nhau có chút thay đổi. Chủ yếu là phía Lê Lô, trước kia cô luôn nghĩ yêu đương chỉ là yêu đương, song hiện giờ, cô đã bắt đầu suy nghĩ tới tương lai rồi. Trong quá trình này, có rất nhiều thứ nhìn thì phức tạp, nhưng bất ngờ là dù suy nghĩ xuất phát từ góc độ của cô hay của Trần Tịnh Thực thì đều không có khác biệt quá lớn. Mục tiêu về tương lai của hai người vậy mà lại đồng nhất như thế, điều này khiến Lê Lô vui mừng vô cùng. Giờ cô bắt đầu càng ngày càng nghĩ nhiều về cuộc sống sau này rồi, ấy thế mà lại thấy hơi nghiện.
So với con gái đang tận hưởng niềm vui trong tình yêu, tiến triển về việc khảo sát Trần Tịnh Thực của Vệ Minh Thận và Yến Dương bên này lại bị chậm, nguyên nhân cũng đơn giản, dù sao thì thời gian họ ở cùng nhau ít, không giống cô thường xuyên dính lấy nhau với anh, có đủ không gian và thời gian quan sát anh. Hơn nữa… mặc dù tiến triển chậm nhưng tất cả phản hồi đều tích cực, nhất là mẹ già thân yêu Dương Dương của cô, đến nỗi cô đã không nhịn được bắt đầu ca thán rồi… Chẳng lẽ thực sự đúng với câu ngạn ngữ ấy? Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích? Hehe.
Hôm ấy, mẹ Yến Dương đến Bắc Đại bên này giải quyết công việc, buổi trưa vừa hay có thời gian nên hẹn cô ăn cơm. Lúc nói chuyện điện thoại, bà tiện thể nói thêm một câu bảo cô hỏi Trần Tịnh Thực xem có rảnh không, đến lúc đó có thể cùng tới. Lê Lô đoán ra ý mẹ liền, biết bà đến vì Trần Tịnh Thực thì nhịn cười không vạch trần bà, cúp điện thoại rồi lập tức gửi tin nhắn cho Trần Tịnh Thực… Sáng nay anh không ở trong phòng thí nghiệm, có một đàn anh bị tốt nghiệp muộn hai năm năm nay thuận lợi qua ải cầm được tấm bằng học vị, anh ấy định hôm nay rời đi, Trần Tịnh Thực đã hẹn sẽ qua tiễn anh ấy.
Câu trả lời của Trần Tịnh Thực đến rất nhanh. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Được, anh sắp đến bên dưới toà thí nghiệm rồi, lát nữa em xuống nhé, đi từ phía vườn thực vật ấy.”
“Vâng.”
Lê Lô thu dọn đồ đạc, rất nhanh đã đeo túi nhỏ của mình đi xuống lầu. Đứng ngoài cửa vườn thực vật đợi chưa bao lâu đã thấy một chiếc xe màu đen chạy dọc theo con đường tới đây, ban đầu Lê Lô không để ý, còn lùi vào trong nhường đường. Nhưng mà chiếc xe ấy lại không phóng qua, trái lại còn dừng ở chỗ cách cô hai bước. Tiếng còi xe làm cô giật nảy mình, Lê Lô ngẩng đầu, nhìn kỹ người ngồi ở ghế lái, không ngờ lại là Trần Tịnh Thực.
“Anh Trần…” Lê Lô hơi ngạc nhiên nhìn anh, “Sao anh lại lái xe tới vậy?” Hơi ngừng lại, “Xe này của ai thế?”
Trần Tịnh Thực xuống xe, vòng qua đầu xe đi tới trước mặt Lê Lô, một tay chống lên mui xe gõ nhẹ vài cái, anh quay đầu nhìn Lê Lô: “Đây là xe của anh Triệu, anh ấy để lại cho anh rồi.”
Anh Triệu chính là đàn anh hôm nay vừa đi. Lê Lô hả một tiếng, hơi không dám tin: “Một khoản tài sản cố định lớn như thế, anh ấy cứ thế để lại cho anh rồi ư?”
Dạo này Lê Lô đang học kiến thức kế toán từ một bạn học ngành quản lý tài vụ của trung tâm Vạn Liên, những danh từ liên quan có thể nói là hạ bút thành văn.
Trần Tịnh Thực bị cô chọc cười, gật đầu: “Đúng vậy, để lại cho anh rồi.”
Đừng nhìn Trần Tịnh Thực lúc này tỏ ra bình tĩnh, buổi sáng lúc anh Triệu đề cập chuyện này, anh cũng bị kinh hãi mất một lúc. Anh Triệu vào nhóm sớm hơn anh một năm, kéo dài sáu năm trời mới thuận lợi tốt nghiệp, coi như là người đầu tiên trong Phương Môn tốt nghiệp muộn. Khổ nỗi anh Triệu trời sinh nghĩ thoáng, mỗi ngày cứ thong thả ung dung, ngoài nghiên cứu khoa học ra thì là lượn lờ khắp thành phố, để thuận tiện còn mua một chiếc xe không biết đã qua tay mấy người. Vốn định lúc sắp tốt nghiệp thì bán đi, nhưng vì vợ đột nhiên mang thai, bỗng chốc nổi lên cả đống chuyện nên quên béng mất chuyện này. Vừa hay ở đây có sẵn một cậu đàn em bèn vung tay ném luôn cho anh. Trần Tịnh Thực lúc đầu không lấy, bảo có thể xử lý giúp, sau này sẽ chuyển tiền cho anh ấy, song lại bị anh Triệu từ chối.
“Mặc dù là một ông bạn cũ nhưng ba năm nay được anh hầu hạ cũng coi như thoải mái, lúc lái xúc cảm tuyệt đỉnh. Chú cứ giữ lấy, sau này không chừng có ích đấy. Chỉ có một điểm là tuyệt đối đừng đầu tư thêm một đồng nào vào nó nữa, hỏng thì thay mới luôn nhá!”
Dù là vậy nhưng Trần Tịnh Thực vẫn không đồng ý, đùa nói bản thân không có công không nhận lộc.
“Chú còn không có công á? Nếu không có chú thì giờ anh đây nào đã có thể thuận lợi xách người đi?” Anh Triệu nói là sự thật, hai năm nay giáo sư Phương thường trú ở phương nam, tuy vẫn tận tâm quản giáo học sinh, song vẫn không đủ. Rất nhiều lúc anh ấy gặp phải vấn đề đều là cậu đàn em vào nhóm muộn hơn anh ấy một năm này chỉ giúp. Trong luận văn tốt nghiệp, sự giúp đỡ của chàng trai trẻ này với bản thân thật sự không nhỏ
“Chiếc xe này coi như là quà cảm ơn của anh rồi ha, đừng có chê, đây là tiền chính đáng anh kiếm được dựa vào kiến thức của bản thân đấy.”
Càng nói càng không ăn nhập gì, nhưng lúc này Trần Tịnh Thực không nói không nữa. Anh nhìn ra được là anh Triệu thật lòng muốn tặng anh, quyết định cứ tạm nhận trước, đến lúc đó đợi con anh ấy ra đời, anh sẽ tặng một số tiền mừng lớn.
Lê Lô rất thích thú mở cửa xe ra chui vào trong quan sát một hồi, hai phút sau, cô thu lại ánh mắt, đứng thẳng người dậy: “Cũ thì hơi cũ chút, nhưng vẫn rất sạch sẽ.” Cô cười nhìn Trần Tịnh Thực, “Quà cảm ơn này không lỗ nha, sau này anh có xe rồi anh Trần.”
Có điều chỉ là một chiếc xe cũ, nếu là cô gái khác chắc sẽ chẳng buồn để mắt tới, nhưng mà Lê Lô lại thật lòng vui mừng, không hề ghét bỏ chút nào. Trần Tịnh Thực không nhịn được cười, nói: “Đợi đến kỳ nghỉ anh đưa em đi lượn khắp nơi, xem có giúp em trị liệu giải mẫn cảm, chữa bệnh say xe của em được không.” Nghĩ đến gì đó, “Đúng rồi, em có biết lái xe không? Đều nói người lái xe không say, giờ vừa hay có xe rồi, anh luyện lái với em lấy cái bằng, đến lúc đó để em lái.”
Lúc nói lời này, mắt Trần Tịnh Thực sáng ngời. Lê Lô thấy cả, lúc lâu không trả lời, chỉ ngập tràn ý cười nhìn anh.
“Sao thế?” Nhận ra sự khác lạ của cô, Trần Tịnh Thực không biết có chỗ nào không đúng, hơi mờ mịt.
Lê Lô nhìn dáng vẻ này của anh, cuối cùng không nhịn được cười lên. Trước kia nghe nói đàn ông đến già vẫn luôn có một đứa trẻ ở trong lòng, cô còn cảm thấy lời này lố quá rồi, giờ nhìn thấy Trần Tịnh Thực giống hệt như có được một món đồ chơi lớn không giấu nổi sự phấn khởi, cuối cùng cô cũng đã tin: Người xưa quả thật (không phải) không lừa mình! Hehe.
Hoá ra anh Trần vẫn luôn thành thục trầm ổn cũng có một mặt trẻ con như này.