Anh Là Báu Vật Của Em

Chương 32

Chương 32: Bé con.

Dịch: Hoa Linh

“Kể ra thì em cũng từng giúp anh Triệu đó.”

Ngồi vào trong xe rồi, Lê Lô bỗng nhớ ra gì đó, nói. Đó là chuyện lúc anh Triệu còn bảo vệ luận văn tốt nghiệp, anh ấy đến Vạn Liên tìm một bạn học lấy số liệu, đúng lúc thấy Lê Lô đang làm PPT dự án, bị cách sắp xếp bố cục tinh tế của cô thu hút liền nói nếu PPT bảo vệ của mình làm được thế này chắc chắn có thể thông qua. Lúc ấy Lê Lô đã quen anh Triệu rồi, còn từng cùng Trần Tịnh Thực đi ăn xiên nướng với anh ấy và người nhà của anh ấy, nghe vậy thì rất hào phóng ngỏ lời bảo anh ấy gửi PPT qua để cô trau chuốt lại giúp anh ấy. Anh Triệu mừng rỡ, lập tức kết bạn wechat với cô rồi không chút khách sáo nhờ cô giúp đỡ.

Giờ Trần Tịnh Thực mới biết có chuyện này, ngẫm nghĩ, nói: “Nếu đã vậy… Thế thì chiếc xe này coi như là tài sản chung của chúng ta rồi.”

Lê Lô: “Thật ạ?”

Ánh mắt cô sáng lấp lánh, mang theo tia giảo hoạt và tinh nghịch.

Trần Tịnh Thực ừ một tiếng, “Thật.”

“Anh Trần ơi anh thật hào phóng.” Lê Lô cười, lập tức vui vẻ, “Vậy em cũng là hội có xe rồi!”

Nhà Lê Lô cũng có xe, còn không chỉ một chiếc. Cô ngồi thì ngồi, nhưng cũng biết đó là xe của bố chứ không phải của cô. Mà chiếc xe nhỏ cũ này, có thể là bản thân đã thật sự góp sức nên nghe Trần Tịnh Thực nói vậy, cô rất vui, cảm thấy một bộ phận của nó cũng thuộc về mình. Thế là thái độ của Lê Lô với chiếc xe này cũng thay đổi tức khắc, lập tức mở một phần mềm màu cam, tìm đồ trang trí xe ở trên đó. Theo lời cô nói thì, phải trang bị thật tốt cho tài sản chung đầu tiên của hai người. Trần Tịnh Thực để mặc cô, sớm đã quăng câu “tuyệt đối đừng bỏ ra thêm một đồng nào vào nó nữa” ra sau đầu. Đôi khi niềm vui của con người chỉ đến một cách đơn giản như thế.

Đang là giờ tan làm buổi trưa nên xe ra vào trường Yến Đại rất nhiều. Lê Lô hẹn địa điểm gặp với mẹ xong thì ngồi thoải mái trên ghế phó lái mặc cho Trần Tịnh Thực chầm chậm lái ra ngoài. Đột nhiên, một bóng dáng hơi mập mạp vội vã bước ngang qua cạnh xe, Lê Lô ngước mắt nhìn, ánh mắt chợt khựng lại.

“Anh Trần ơi, đó chẳng phải giáo sư Phương sao?” Lê Lô vỗ vỗ cánh tay Trần Tịnh Thực, nói.

Trần Tịnh Thực nhìn ra phía ngoài theo ánh mắt cô, phát hiện đúng là ân sư Phương Văn Cẩm, tay lập tức ấn còi ba lần, thấy ân sư không có phản ứng gì, anh lập tức mở cửa sổ xe ra gọi một tiếng: “Thầy Phương.”

Có lẽ đã gặp phải chuyện gì, tay Phương Văn Cẩm nắm chặt điện thoại đi ra bên ngoài, môi cũng đã sốt ruột đến khô tróc. Thấy Trần Tịnh Thực, mắt ông ấy sáng lên, đeo chiếc balo không bao giờ rời khỏi người bước tới.

“Tiểu Trần tiểu Lê à, các em định đi đâu thế?”

“Bọn em ra ngoài ăn cơm ạ.” Lê Lô nói, “Thầy Phương, thầy đi đâu vậy ạ?”

Nghiêm túc mà nói, tuy giờ Phương Văn Cẩm đã gần như rời khỏi Vạn Liên chuyên tâm đi làm nghiên cứu của mình, song trên danh nghĩa ông ấy vẫn thuộc về Vạn Liên, xem như là sếp to nhất của Lê Lô. Cho nên khoảng thời gian này, sự hiểu biết của Lê Lô về ông ấy cũng tăng lên không ít, cũng cực kỳ có thiện cảm với ông lão này.

“Môi thầy khô khốc luôn rồi, uống chút nước đi ạ.” Lê Lô nói xong liền lấy một chai nước khoáng mang sẵn trong túi mình ra đưa qua.

“Cảm ơn, cảm ơn.” Phương Văn Cẩm nhận lấy, nói, “Trong nhà có chút chuyện cần thầy phải về một chuyến. Các em đi trước đi, không cần lo cho thầy đâu.”

“Thế thầy qua đó thế nào ạ?” Trần Tịnh Thực hỏi.

“Thầy gọi xe!” Phương Văn Cẩm nói xong, liếc nhìn yêu cầu gọi xe vừa gửi đi trong điện thoại, không có tài xế nhận đơn. Giờ này muốn gọi xe ở cổng trường Yến Đại gian nan lạ thường. Bất luận là vẫy ngang đường hay là dùng phần mềm gọi xe cũng đều phải chờ rất lâu.

Trần Tịnh Thực và Lê Lô cũng biết đạo lý này, hai người nhìn nhau một cái, rất nhanh đã có quyết định.

“Thầy Phương, thầy lên xe đi ạ, bọn em đưa thầy đi.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

“Không cần, không cần đâu, các em cứ hẹn hò việc các em đi, kệ thầy.”

“Không sao ạ, thầy mau lên xe đi, bọn em không dừng ở đây lâu được đâu.” Lê Lô nói xong, thấy ông ấy vẫn không lên xe bèn dứt khoát xuống xe đích thân mở cửa thay ông ấy rồi đẩy người lên xe.”

Phương Văn Cẩm ngạc nhiên khi cô bé này dáng người nhỏ con mà sức lại lớn như thế, sau khi bật cười thì đành ngồi lên xe.

“Thầy Phương ơi, đưa thầy về Văn Uyển ạ?” Trần Tịnh Thực hỏi Phương Văn Cẩm qua gương chiếu hậu, lúc thu ánh mắt về thấy Lê Lô đang lắc lắc điện thoại ra hiệu bằng mắt với anh, ý là đã nói với mẹ rồi, họ sẽ đến muộn chút.

“Ừ, đưa thầy đến cổng tiểu khu là được.” Phương Văn Cẩm nói, giọng điệu lại hiếm khi có phần do dự.

Trần Tịnh Thực nhạy bén nhận ra không đúng, lại hỏi: “Thầy Phương, có phải là có chuyện gì không ạ?”

Vẻ mặt Phương Văn Cẩm hơi bối rối, vốn còn định giấu nhưng nhoáng cái đã bị học sinh thông minh nhìn ra, cũng chỉ có thể nói thật thôi.

“Là chỗ cậu của Phương Huỳnh xảy ra chuyện, nói ông ấy dùng vũ khí cố ý gây thương tích ở bệnh viện, người chăm sóc gọi điện bảo thầy qua một chuyến.”

Kinh ngạc! Đây là phản ứng đầu tiên sau khi nghe xong sự tình của Trần Tịnh Thực và Lê Lô, sau vài giây im lặng, Lê Lô phản ứng lại, hỏi: “Vậy là thầy định đi bệnh viện chứ không phải nhà ạ?”

“Các em đưa thầy qua nhà là được, bên ấy chắc dễ gọi xe hơn cổng trường.” Phương Văn Cẩm cười nói.

Thế sao được. Lê Lô vừa ra hiệu cho Trần Tịnh Thực trao đổi với Phương Văn Cẩm, vừa gửi tin nhắn cho mẹ để hủy buổi gặp mặt hôm nay. Vừa vặn ban nãy mẹ mới nhắn wechat nói với cô là đi gặp một người bạn đột xuất phải đến muộn hai mươi phút, lúc này chắc vẫn chưa xuất phát nên không tính là để bà mất công đi một chuyến.

Trần Tịnh Thực hiểu ý Lê Lô, bèn nói với ân sư, “Thôi để bọn em đưa thầy đến đó, tiện qua xem với thầy luôn ạ. Có chuyện gì cũng có thể xử lý và chạy việc vặt giúp thầy.”

Phương Văn Cẩm trầm mặc vài giây. Đây vốn được coi là chuyện xấu trong nhà, không nên để người ngoài biết. Nhưng qua lại với nhau nhiều năm, trong lòng ông ấy Trần Tịnh Thực đã được xem như một nửa con trai rồi. Sau khi trở về từ phương nam, ông ấy vừa làm việc vừa xử lý việc nhà, chưa đầy một tháng đã cảm thấy tinh thần và sức lực đều kiệt quệ. Ban nãy lúc nhận được điện thoại của bệnh viện, ông ấy đi trên đường mà đã cảm giác như suýt ngất đi, may mà gặp được học trò kịp thời, Lê Lô cho ông ấy một chai nước mới coi như kéo dài được mạng sống. Lúc này nghe được những lời quan tâm như thế từ học trò, Phương Văn Cẩm thấy rất ấm lòng.

“Cũng tốt, vậy làm phiền em rồi Tịnh Thực.”

“Chuyện nên làm ạ.”

Trần Tịnh Thực nói rồi hỏi Phương Văn Cẩm địa chỉ cụ thể, Lê Lô ở bên cạnh đã mở bản đồ từ lâu, dựa theo Phương Văn Cẩm nói, trong bản đồ hiển thị là một bệnh viện tâm thần.

Bởi vì hơi tắc đường nên lúc ba người đến nơi đã là bốn mươi phút sau. Có lẽ do trong lòng có điều suy nghĩ, Lê Lô hoàn toàn quên mất chuyện say xe, đợi đến khi xuống xe phát hiện mình vậy mà lại không có tí cảm giác nào. Cô rất vui, cũng càng thích phần tài sản chung của cô và Trần Tịnh Thực này hơn.

Không biết có phải hơi hạ đường huyết không, lúc xuống xe bước chân của Phương Văn Cẩm lâng lâng vô lực. Trần Tịnh Thực chạy qua dìu ông ấy, Lê Lô lại đưa socola ban sáng Ung Nghi phân cho cô qua để ông ấy bổ sung chút năng lượng ngắn ngủi trước. Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, ba người cùng nhau đến phòng bệnh của Lục Triệu Huy.

Lúc này Lục Triệu Huy tinh thần mất kiểm soát đã bị khống chế. Nhưng trạng thái tinh thần của ông ta không hề tốt, vẫn luôn vùng vẫy đòi xuống giường, miệng cứ gọi bé con. Phương Huỳnh đến thăm ông ta giờ đang lo lắng vô cùng, đang định gọi lại cho bố thì cửa phòng bệnh đã được đẩy mở ra từ bên ngoài, bố đi vào rồi, còn có hai người theo sau, một người là Trần Tịnh Thực, một người là Lê Lô.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Trần Tịnh Thực, mắt Phương Huỳnh sáng bừng tựa như tìm được trụ cột. Song nhìn đến Lê Lô đi theo bên cạnh, bước chân định tiến lên của cô ta lại dừng ở đó, trái tim vừa nhảy nhót kia cũng rơi trở về.

“Anh Trần, các anh đến rồi.”

Cô ta chào hỏi Trần Tịnh Thực, anh dìu Phương Văn Cẩm tiến lên trước thăm Lục Triệu Huy, thấy ông trao đổi với bác sĩ thì lùi lại, nhỏ giọng hỏi Phương Huỳnh: “Chuyện gì thế?”

Phương Huỳnh lắc đầu.

“Em cũng không rõ, nghe hộ lý nói mới đầu vẫn bình thường, còn hỏi ông ấy máy ảnh nói muốn chụp ảnh. Sau đó khi nhìn thấy một người phụ nữ thì tinh thần liền trở nên thất thường, cầm gậy chụp ba chân xua đuổi, người phụ nữ kia tưởng ông ấy định đánh người, cứ tránh mãi tránh mãi, trong lúc hai người dây dưa, người phụ nữ đó ngã từ trên bậc thang xuống. May mà chỉ có mấy bậc và bị thương ở chân. Nếu là ở cầu thang thì hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.”

Phương Huỳnh nói, mắt lại hơi đỏ lên. Từ nhỏ cô ta đã thích người cậu này, theo ông ta đi chơi khắp nơi. Sau khi mẹ mất cô ta càng thân thiết với cậu hơn. Không ngờ một người ban đầu anh tuấn phóng khoáng như thế sẽ bị tinh thần thất thường, mỗi khi Phương Huỳnh nghĩ đến chuyện này đều cảm thấy không chấp nhận nổi.

Trần Tịnh Thực không biết phải an ủi cô ta thế nào, chỉ đành đưa cho cô ta một bịch giấy. Thấy Lê Lô vẫn đang đứng ở một bên, anh đi tới đứng sóng vai cùng cô. Đây chỉ là một động tác cực nhỏ, nhưng Phương Huỳnh thấy cả, trong lòng như bị kim châm. Hít sâu một hơi mới bình thường lại được để không thất thố trước mặt người ta.

Bên kia, Phương Văn Cẩm rất nhanh đã biết được mọi chuyện từ hộ lý và người của bệnh viện. Sau khi xác định Lục Triệu Huy không có gì đáng ngại, ông quyết định tạm thời giao ông ta cho hộ lý chăm sóc để ý, cùng người của bệnh viện đi gặp người bị thương và người nhà của bà ấy bàn bạc việc bồi thường. Trong chuyện này trách nhiệm hoàn toàn thuộc về bọn ông, bất luận đối phương có yêu cầu gì, họ đều phải đồng ý.

Trần Tịnh Thực định đi cùng ông, nào ngờ anh vừa tiến lên một bước, Lục Triệu Huy vốn đã bình tĩnh lúc nhìn thấy anh lại bắt đầu trở nên kích động, đôi mắt vốn đục mờ khó nhọc ánh lên một tia sáng, gồng mình ngồi lên trên giường, chỉ vào Trần Tịnh Thực gọi anh: “Bé con, bé con à…”

Không chỉ vậy, ông ta còn muốn vén chăn xuống giường.

Mọi người đều hơi bất ngờ, sau khi phản ứng lại thì vội vàng ấn chặt ông ta. Nhất là Trần Tịnh Thực, gần như là phản ứng trong vô thức. Lục Triệu Huy thuận thế túm lấy cánh tay anh, tiếng gọi trong miệng càng bức thiết hơn: “Bé con, bé con ơi em trở về rồi, em trở về rồi…”

Những người có mặt, bao gồm cả Trần Tịnh Thực đều có một khoảnh khắc sửng sốt, nhìn không hiểu lắm cục diện trước mắt này. Ngược lại là hộ lý, ông ấy và Lục Triệu Huy ở với nhau lâu rồi nên khá thích ứng với sự “bất thường” đột ngột của ông ta. Ông ấy khẽ nắm lấy tay của Lục Triệu Huy, vừa thầm dùng sức muốn để ông ta buông ra, vừa dịu giọng khuyên bảo: “Ông Lục, ông nhận nhầm rồi, vị này không phải bé con của ông, cậu ấy là nam, ông nhìn kỹ cậu ấy xem…”

“Nam ư?” Lục Triệu Huy nghe lời ông ấy, nhìn kỹ Trần Tịnh Thực, quả nhiên đã phát hiện ra không đúng. Nhưng đợi đến lúc ông ấy chuẩn bị buông tay, liếc thấy đôi mắt hơi ngước lên của Trần Tịnh Thực thì lại lập tức túm lấy, giọng điệu kích động hơn cả lúc trước: “Cậu ấy là bé con, cậu ấy chính là bé con của tôi, bé con à em trở về rồi…”

Thấy Lục Triệu Huy lại sắp mất kiểm soát, hộ lý đưa mắt ra hiệu với nhân viên y tế, mấy người lập tức phối hợp khống chế ông ta. Trần Tịnh Thực nhân cơ hội đó thoát khỏi tay Lục Triệu Huy, nhân lúc ông ta không để ý, lập tức dìu Phương Văn Cẩm ra khỏi phòng bệnh.

“Xin lỗi nhé Tịnh Thực, cậu của Phương Huỳnh hồ đồ rồi.” Sau khi ra ngoài, Phương Văn Cẩm xin lỗi anh.

“Không sao ạ.”

Trần Tịnh Thực cười nói, tỏ ý mình không để ý. Nhưng trong lòng anh vẫn hơi nghi ngờ, bé con trong miệng cậu của Phương Huỳnh là ai vậy, tại sao ông ta lại nhận mình thành cô ấy?

Bình Luận (0)
Comment