Chương 33: Vệ Mi.
Dịch: Hoa Linh
Bằng tốc độ nhanh nhất, Phương Văn Cẩm đã trao đổi với người phụ nữ bị thương cùng người nhà của bà ấy và đồng ý toàn bộ yêu cầu của họ… Chịu mọi chi phí điều trị vết thương ở chân và bồi thường một khoản phí tinh thần. Hơn nữa, để tránh nỗi lo về sau, dưới tình huống bác sĩ của bệnh viện tâm thần đã kiểm tra và xác định vết thương ở chân không đáng ngại, Phương Văn Cẩm vẫn kiên trì bảo Trần Tịnh Thực lái xe đưa họ đến một bệnh viện cấp ba cách đó không xa làm kiểm tra cũng như xử lý tường tận và chuyên nghiệp hơn, sau đó lại để con gái Phương Huỳnh đi theo phụ trách trả tiền.
Phương Huỳnh nghe đến đây thì vô thức nhìn Trần Tịnh Thực một cái. Trần Tịnh Thực không nhìn cô ta, khẽ gật đầu, anh nói với Lê Lô: “Môi Môi, em đi cùng anh nhé.”
Lê Lô ngẫm nghĩ, song không đồng ý. Cô cảm thấy trạng thái của giáo sư Phương có vẻ cũng không được tốt lắm, chắc sẽ cần người chăm sóc.
“Thôi em ở lại đây với giáo sư Phương, các anh đi nhanh về nhanh.”
Nếu nói Lê Lô rộng lượng đến mức còn cố ý cho Phương Huỳnh và Trần Tịnh Thực cơ hội ở riêng thì cũng không hẳn. Nhưng dù sao bây giờ cũng là tình hình đặc biệt, hai người họ một lái xe một trả tiền, đều có chức trách riêng, cô không thể tùy hứng như thế. Quan trọng nhất là, cô tin tưởng Trần Tịnh Thực.
Trần Tịnh Thực đại khái đã đoán được dụng ý của Lê Lô khi ở lại đây, trong lòng cảm động vô cùng. Xoa đầu cô xong, anh chủ động đón lấy xe lăn, đẩy người bị thương ra khỏi phòng bệnh.
Phương Huỳnh bên này lại quan tâm hỏi han bố một lát rồi mới đi theo. Bên ngoài sắc trời bỗng trở nên âm u, gió thu thổi qua, có cảm giác đìu hiu vắng lặng. Phương Huỳnh nhìn Trần Tịnh Thực khom lưng cực kỳ cẩn thận đỡ người bị thương lên xe, trong lòng ngoài cảm thấy yên tâm ra thì lại có phần chua xót. Một người như vậy, lúc nào cũng có thể khiến người ta tràn đầy cảm giác an toàn, dường như có anh ở đó thì mọi chuyện đều không cần phải sợ hãi. Nhưng chính một người như thế, cô ta lại chẳng thể lúc nào cũng dựa vào anh giống như lúc này. Sau này khoảng cách giữa cô ta và anh có lẽ sẽ chỉ ngày càng xa hơn.
Mất khoảng mười phút, Trần Tịnh Thực đã chở một xe người đến bệnh viện gần nhất. Nhóm người vào thẳng phòng cấp cứu, qua kiểm tra chuyên môn xác định không có vấn đề gì lớn. Tất cả mọi người đều thở phào một hơi, Phương Huỳnh lại lần nữa thay mặt cho gia đình Lục Triệu Huy xin lỗi người bị thương.
“Ôi, bỏ đi, coi như tôi đen đủi.” Người bị thương cũng là người nhà của một vị mắc bệnh tâm thần, càng có thể hiểu cho nỗi khổ của bố con Phương Văn Cẩm. Lại nói biểu hiện của đối phương cũng coi như đầy đủ chu đáo, bà đương nhiên không tiện so đo thêm nữa.
Phương Huỳnh cảm ơn, cầm lấy đơn bác sĩ kê rồi đi xuống quầy ở tầng dưới lấy thuốc giúp đối phương.
Trần Tịnh Thực đi cùng cô ta. Thực ra anh muốn dò hỏi tình huống của bé con trong miệng Lục Triệu Huy, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt về. Chung quy là chuyện riêng của người khác, nghe ngóng nhiều quá quả thực không tốt lắm. Huống hồ Phương Huỳnh là một người có lòng tự tôn cao, người như vậy thường cực kỳ nhạy cảm, không nhất định muốn nghe anh nhắc đến những chuyện này.
Người lấy thuốc rất nhiều, hai người im lặng xếp hàng. Điện thoại để trong túi bỗng rung hai tiếng, Phương Huỳnh lấy ra liếc nhìn, phát hiện là tin nhắn bạn đại học gửi tới.
Phương Huỳnh chỉ nhìn một dòng rồi ấn tắt màn hình luôn. Sau đó cô ta liếc nhìn Trần Tịnh Thực sắc mặt bình tĩnh không biết gì ở bên cạnh, sắc mặt thoáng hiện vẻ lúng túng.
Từ khi biết Trần Tịnh Thực chưa đến bốn tháng đã xác định quan hệ với Lê Lô, Phương Huỳnh vẫn luôn không yên tâm lắm về Lê Lô. Cô ta rất rõ, trên phương diện tình cảm Trần Tịnh Thực có thể xem là trang giấy trắng, không có tí kinh nghiệm nào. Người như vậy dễ bị lừa nhất. Lê Lô kia trông thì rất đơn thuần, nhưng điều này không thể đại diện cho việc cô không tâm cơ, thường người càng nhiều tâm tư lại càng dễ giả vờ vô tội. Cho nên tối hôm đó ma sai quỷ khiến thế nào cô ta lại nhờ Quách Hi có quan hệ rộng nhất trong đám bạn đại học điều tra Lê Lô giúp cô ta. Phương Huỳnh biết cô ta căn bản không có tư cách làm những chuyện này, nhưng cô ta không quan tâm được nhiều như vậy nữa rồi. Dù thế nào cô ta cũng không thể để Trần Tịnh Thực bị tổn thương. Hơn nữa, nếu thật sự có thể chứng minh cô gái đó có ý đồ khác thì có lẽ cô ta vẫn còn cơ hội…
Có lẽ thấy Phương Huỳnh mãi không trả lời, Quách Hi lại gọi điện tới, tiếng chuông vang lên, Trần Tịnh Thực bên cạnh cũng đã nghe thấy, thấy dáng vẻ như hơi bối rối khó xử của Phương Huỳnh, anh chủ động nói: “Em đi nghe đi, đưa đơn cho anh, để anh xếp hàng.”
“Vâng.” Trong lúc nóng lòng không tìm được một lý do thích hợp để ngắt điện thoại, Phương Huỳnh đưa đơn thuốc cho Trần Tịnh Thực, đi đến một chỗ cách anh khá xa rồi nghe máy.
“Làm gì đấy người chị em, lâu như vậy mới nghe?” Vừa kết nối đã lập tức truyền tới tiếng Quách Hi phàn nàn.
“Có chút việc.” Phương Huỳnh nói bừa, “Sao thế?”
“Không có gì, vẫn là chuyện kia ấy.” Quách Hi cười nói, rồi bỗng đè thấp giọng hỏi cô ta, “Chị em, cậu nói thật cho tớ biết, cậu quen cô gái nhỏ họ Lê này từ đâu đấy?”
“Sao vậy?” Mí mắt Phương Huỳnh giật một cái, có dự cảm không lành.
“Đỉnh chứ sao.” Quách Hi nói, “Cậu chưa đọc tin nhắn tớ gửi à.”
Phương Huỳnh: “…”
Phương Huỳnh lập tức đưa điện thoại ra xa tai, chuyển qua wechat, đọc nội dung Quách Hi gửi tới.
Quách: Lê Lô, còn có tên gọi khác là Vệ Mi. Bố là Vệ Minh Thận, mẹ là Yến Dương. Bố cô, Vệ Minh Thận, hiện giữ chức phó bộ trưởng tại một bộ ủy (cấp chính bộ). Mẹ cô, Yến Dương làm việc tại một công ty công nghệ, có lẽ là giám đốc nhân sự.
Quách: Đỉnh nhất là ông nội của Vệ Mi, họ Vệ tên Kiến Bình, khách mời thường trú trong chương trình lúc bảy giờ của CCTV-1, từng đảm nhiệm chức ủy viên quân ủy, lý lịch cụ thể bọn tớ không tìm được, chắc là bảo mật.
Phương Huỳnh: “…”
Phương Huỳnh đọc nội dung Quách Hi gửi tới, suýt nữa nghẹt thở, trái tim trong lồng ngực đập dồn dập. Dù sao đi nữa cô ta cũng không cách nào tin nổi Lê Lô lại có bối cảnh gia thế khó mà hình dung được như vậy. Thế sao cô lại chọn Trần Tịnh Thực? Chuyện này nói không thông!
Trong điện thoại, thân là phóng viên của một tạp chí song Quách Hi vẫn đang hóng hớt.
“Tóm lại là cô công chúa nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng, có điều các loại tin đồn về cô ấy không nhiều, chắc là gia đình khá kín tiếng.” Quách Hi nói rồi gửi một bức ảnh qua, “Chỉ đào được một bức ảnh cũ, đó, người ôm cô ấy chính là ông nội của cô ấy.”
Phương Huỳnh nhìn trong màn hình nhảy ra một bức ảnh, một người đàn ông cao lớn tóc bạc nửa đầu vẫn toát lên vẻ uy nghiêm đang ôm một đứa bé trông có vẻ còn chưa đầy một tuổi. Đứa bé nhìn thẳng vào ống kính, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm ống kính, ngập tràn vẻ tò mò hồn nhiên. Trong miệng còn đang gặm một đầu ngón tay của mình, tay còn lại đặt trên vai Vệ Kiến Bình, được ông ôm chặt trong lòng, khoé miệng nhếch lên đầy yêu thương. Phương Huỳnh không chắc người này có phải Lê Lô không, nhìn kỹ đôi mắt đứa trẻ hồi lâu, cô ta ngày càng thấy giống.
“Chị em? Phương Huỳnh?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Mãi không thấy Phương Huỳnh lên tiếng, Quách Hi gọi cô ta.
“Tớ biết rồi.” Phương Huỳnh bừng tỉnh, nói với đầu bên kia, “Tớ còn có việc, lát nữa liên lạc với cậu sau.” Nói xong liền cúp luôn điện thoại.
Cũng chẳng màng đến Quách Hi ở đầu bên kia nghĩ thế nào, hai tay Phương Huỳnh cầm chặt điện thoại, kéo lê những bước chân chậm chạp trở về nhóm người xếp hàng mua thuốc. Sắp đến lượt họ rồi, Trần Tịnh Thực thấy cô ta quay lại định đưa đơn thuốc cho cô ta, nhưng khi ánh mắt rơi đến gương mặt của cô ta thì lại thoáng khựng lại.
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Anh nỏi, “Sắc mặt em không được tốt lắm.”
“Không sao ạ.” Phương Huỳnh giật thót, cầm lấy đơn thuốc, quay người né tránh ánh mắt của anh.
Trần Tịnh Thực không tin lắm, nhưng anh không hỏi tiếp nữa. Vừa hay đàn em Lưu Mạnh Tích gửi tin nhắn tới hỏi anh bao giờ về trường, Trần Tịnh Thực cúi đầu nói chuyện với anh ta.
Phương Huỳnh chú ý đến động tác của anh, vì nhìn không rõ tên biệt danh nên không khỏi tự đoán liệu có phải anh đang trò chuyện với Lê Lô. Nghĩ đến lúc chuẩn bị đi anh còn muốn đưa Lê Lô theo, sự tránh né rõ ràng như thế, Phương Huỳnh lại cảm thấy rất buồn. Cô ta nhìn ra được là Trần Tịnh Thực thật lòng thích Lê Lô, nhưng Lê Lô với anh thì sao, cũng là thật lòng ư?
“Anh Trần…” Gần như là trong vô thức, Phương Huỳnh khẽ gọi Trần Tịnh Thực. Trần Tịnh Thực dừng tay đang nhắn lại, nhìn cô ta, ánh mắt mang theo ý hỏi.
Phương Huỳnh đã có phần không nói nên lời, hít sâu một hơi mới có thể tiếp tục.
“Anh Trần, anh biết bối cảnh gia đình của Lê Lô không?”
Trần Tịnh Thực khẽ cau đầu mày lại, không hiểu dụng ý cô ta hỏi câu này cho lắm.
“Ý gì?” Anh hỏi.
“Thì là bố mẹ của Lê Lô, họ làm nghề gì, anh có biết không?” Phương Huỳnh nhìn anh, thấy Trần Tịnh Thực hồi lâu không lên tiếng, cô ta nói hết hai đoạn tin nhắn Quách Hi gửi tới kia cho anh nghe.
Trần Tịnh Thực càng nghe đầu mày càng nhíu chặt lại, khẽ mấp máy môi, lúc đang định lên tiếng thì người đứng phía trước họ đã lấy xong thuốc rời đi. Trần Tịnh Thực không thể không nuốt những lời muốn nói lại, nhắc nhở Phương Huỳnh: “Lấy thuốc trước đi.”
Phương Huỳnh rất nhanh đã lấy thuốc xong rồi theo Trần Tịnh Thực rời đi. Hai người một trước một sau… Trần Tịnh Thực ở phía trước, Phương Huỳnh theo sau. Cùng với khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn, Phương Huỳnh cảm nhận được sự tức giận của Trần Tịnh Thực, cô ta chạy bước nhỏ lên trước, lúc sắp đến gần anh, Trần Tịnh Thực đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô ta.
“Phương Huỳnh, em điều tra bạn gái của anh?”
“Không phải…” Phương Huỳnh vô thức phủ nhận, sau khi phát hiện bản thân không cách nào giải thích rõ, lại sửa lời, “Em cũng là vì lo lắng cho anh, anh mới quen cô ta chưa đến bốn tháng, anh biết cô ta là người thế nào ư?”
“Ai nói với em là bọn anh mới quen nhau bốn tháng?”
“Lê Lô, chính miệng cô ta nói vậy!”
Trần Tịnh Thực: “…”
Biết chuyện này không giải thích rõ được, Trần Tịnh Thực đổi một chủ đề: “Cảm ơn em đã quan tâm, anh biết về Lê Lô không hề ít hơn em.” Hơi ngừng lại, “Cách đây không lâu anh vừa đi gặp bố mẹ em ấy.”
Phương Huỳnh trợn mắt.
“Thế anh còn dám ở bên cô ta?”
“Tại sao lại không dám? Em muốn nói là anh không xứng?”
Trần Tịnh Thực rất hiếm khi hùng hổ doạ người như này, có thể thấy là thật sự phẫn nộ rồi. Phương Huỳnh bị anh hỏi vậy thật sự không nói được gì. Từ khi biết được gia thế của Lê Lô, Phương Huỳnh bèn vô thức cho rằng có lẽ Trần Tịnh Thực không biết những điều này nên mới hẹn hò với Lê Lô. Nếu anh biết rồi chắc chắn sẽ không bắt đầu đoạn tình cảm này. Cô ta căn cứ vào cái gì mà đưa ra phán đoán như vậy chứ? Không gì khác ngoài việc chênh lệch giữa hai người quá lớn, với hiểu biết của cô ta về Trần Tịnh Thực, cho dù thật sự có tình cảm với đối phương thì anh cũng sẽ lựa chọn từ bỏ, bởi vì anh sợ đối phương khó xử vì anh. Nhưng mà với Lê Lô, Trần Tịnh Thực không vậy. Không những không vậy, anh còn mạnh mẽ bảo vệ đoạn tình cảm này như thế, điều này khiến cô ta thật sự không cách nào hiểu nổi.
“Anh Trần, có thể cô ta chỉ là nhất thời rung động, không phải thật lòng với anh…” Thử hỏi một cô gái lớn lên trong hoàn cảnh cực tốt có gì chưa từng gặp qua?
Trần Tịnh Thực đã từ bỏ việc khuyên Phương Huỳnh rồi. Đến lúc này anh mới biết tìm cảm của anh và Lê Lô hiếm có nhường nào, bởi vì căn bản chẳng mấy ai hiểu được!
“Phương Huỳnh, bởi vì em có lòng tốt nên anh tha thứ cho em một lần. Nhưng đây cũng là lần cuối rồi.”
“Còn về Lê Lô…” Anh ngừng lại, nghĩ ngợi nói, “Chuyện giữa bọn anh rất khó dùng vài ba câu giải thích rõ ràng được. Thậm chí cho dù anh có nói thì em cũng sẽ cảm thấy anh đang tự lừa dối mình, tự làm tê dại bản thân. Nhưng sự thật là gì? Sự thật chính là tình yêu mà đa số mọi người đều khó tin nổi, anh có được rồi.”
Rất kỳ lạ, lúc nói xong câu cuối cùng này, Trần Tịnh Thực đã bình tĩnh lại. Anh đột nhiên cảm thấy không cần thiết phải nổi giận nữa, anh liếc nhìn Phương Huỳnh một cái, khẽ gật đầu rồi rời đi.
Phương Huỳnh vẫn đứng đó. Cô ta nhớ lại vẻ mặt đột nhiên bình tĩnh lại của Trần Tịnh Thực, cảm thấy bản thân hình như đã hiểu ra gì đó.
Trên thế giới này thật sự sẽ có một loại tình cảm đơn thuần như vậy ư, chỉ đơn giản nghĩ đến thôi đã thoả mãn tựa như có được tất thảy?