Chương 34: Lòng hiếu thắng.
Dịch: Hoa Linh
Trong bệnh viện tâm thần, sau khi giải quyết chuyện của Lục Triệu Huy xong, Phương Văn Cẩm và Lê Lô ngồi trên băng ghế dài ở vườn hoa nhỏ dưới tầng trò chuyện phiếm.
“Tiểu Lê à, sao em lại được đặt một cái tên như vậy, có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Phương Văn Cẩm là chuyên gia sinh thái học và động vật học có tiếng, đương nhiên biết Lê Lô là thứ gì. Đó là một loại thuốc đông y, khắp nơi trên cả nước đều có thể trồng được, tính thích ứng môi trường cực mạnh. Chẳng lẽ đặt một cái tên như vậy là muốn đứa bé dễ nuôi sao?
Lê Lô bị suy đoán của giáo sư già chọc cười, cô nghĩ ngợi, nói: “Em cũng chưa từng hỏi bố mẹ về nguồn gốc của cái tên này, chỉ biết là từ nhỏ mình đã được gọi như thế. Thầy Phương, thực ra bố mẹ em không có ai họ Lê cả.”
“Ồ?”
“Bà ngoại của em họ Lê, em theo họ bà ạ.”
Phương Văn Cẩm gật gù khen ngợi: “Quyết định này cho thấy bố em rất thoáng.”
Đúng vậy. Lê Lô vẫn nhớ đã từng trò chuyện với mẹ về chuyện này, nói sao lại nghĩ đến việc để cô họ Lê. Mẹ nói đây là quyết định của bố cô, hồi bà mang thai, trong một lần về quê cúng viếng mẹ, Vệ Minh Thận bỗng có đề nghị này. Một là muốn để cô thoát khỏi sự trói buộc của nhà họ Vệ, tự do tự tại lớn lên với họ “Lê”. Hai cũng là để tưởng nhớ bà ngoại của cô, tháo gỡ nút thắt trong lòng mẹ.
Đương nhiên mẹ cực kỳ cảm động, bà cũng hiểu chồng mình thật sự không để ý chuyện này. Nhưng trong nhà vẫn luôn có hai trở ngại khó tránh khỏi, một là bà nội của bà, còn lại là bố của chồng bà. Bà nội bên này thì bởi vì mẹ bà ly hôn và bỏ nhà ra đi từ sớm nên trong lòng bà cụ vẫn luôn oán giận, mãi không chịu thoả hiệp chuyện này. Mà Vệ Kiến Bình bên kia cũng vì yêu thương cháu bé, không nỡ để một bé con đáng yêu như thế theo họ ngoại. Khi ấy hai vợ chồng cũng tốn rất nhiều công sức, cuối cùng mới định được tên của Lê Lô. Để xoa dịu Vệ Kiến Bình, hai người mời ông đặt một cái tên họ Vệ cho Lê Lô, gọi là Vệ Mi.
Mi, đồng âm với tên ở nhà “Môi” của cô, nghĩa là bờ nước, bên bờ. Hồi ấy Vệ Kiến Bình từng lén tìm người xem qua cho cháu gái bảo bối của ông, nói là ngũ hành thiếu nước, không thể quá đầy. Điều này có nghĩa là gì đây, chính là nói trong mệnh của Lê Lô thiếu nước, nước này lại không thể quá nhiều. Vệ Kiến Bình lật giở từ điển rất lâu, chọn ra một chữ “Mi”, cảm thấy cực kỳ hài lòng. Hơn nữa mỗi khi ông gọi cháu gái “Môi Môi” lại như đang gọi cô là “Mi Mi” vậy, ít nhiều cũng thành toàn được cho sự tiếc nuối khi cháu gái ông không theo họ Vệ.
Phương Văn Cẩm không ngờ một cái tên lại có nhiều sự đặc biệt như vậy, ông ấy nhìn Lê Lô, mỉm cười cảm thán trong lòng: Đây chắc chắn là một cô gái lớn lên trong sự yêu chiều hết mực. Trần Tịnh Thực tìm một cô gái như vậy, sợ là sau này không dễ qua cửa ải bố mẹ và trưởng bối.
“Tiểu Lê à, em và Tịnh Thực hai đứa ở bên nhau thế nào?” Phương Văn Cẩm đẩy kính, hỏi.
“Rất tốt ạ.” Lê Lô trả lời, “Sau khi ở bên anh ấy, em không thể nghĩ ra được chuyện gì tốt đẹp hơn thế nữa rồi.”
Câu trả lời của cô bé khiến Phương Văn Cẩm thoáng yên tâm hơn. Nhưng ông ấy vẫn không nhịn được nói thêm vài câu.
“Tịnh Thực là một đứa bé rất đáng tin cậy. Thầy chưa từng gặp người nào có trạng thái tâm lý tốt hơn nó, thắng không kiêu, bại cũng không nản, từng bước đi đều cực kỳ vững chắc. Làm nghiên cứu khoa học là phải có thái độ này, giờ nhiều người quá nóng vội, vội vã thành gia lập nghiệp, nóng lòng công thành danh toại. Nào ngờ chính đủ loại lo lắng này đã dựng lên từng lớp rào cản cho cuộc đời, giam cầm họ vào trong chiếc lồng của danh lợi. Mà Tịnh Thực dường như vĩnh viễn sẽ chẳng vội vàng.” Phương Văn Cẩm cảm thán.
Lê Lô lúc lâu không nói gì. Cô đại khái hiểu được suy nghĩ của Trần Tịnh Thực… Không phải anh không vội vàng mà là không có người và việc gì có thể khiến anh vội. Anh chỉ có một mình, có thể không cần phải sống theo sự kỳ vọng của người khác, cứ đi theo tiết tấu của bản thân là được. Nhưng chính vì thế anh cũng sẽ cô đơn… Có lẽ anh cũng hi vọng có một người hoặc chuyện như vậy tồn tại nhỉ, ít nhất thì tất cả những nỗ lực cố gắng của anh đều có nơi để gửi gắm.
“Giáo sư Phương ơi, em nghe nói chị Phương Huỳnh cũng từng có thiện cảm với anh Trần ạ.” Lê Lô nhìn Phương Văn Cẩm, mang theo chút thăm dò mà hỏi. Cô muốn xem xem Phương Văn Cẩm có thái độ gì về chuyện này. Nếu ông ấy để ý thì sau này cô sẽ cố gắng ít xuất hiện trước mặt ông ấy.
Phương Văn Cẩm dường như không ngờ cô sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này, thoáng ngẩn người, lại khẽ đẩy gọng kính, nói: “Nghênh Nghênh quả thật từng có suy nghĩ về phương diện này với Tịnh Thực, nhưng thầy cũng đã nói với nó rồi, hai đứa nó không hợp. Mà Tịnh Thực chắc cũng từng từ chối nó rồi.”
“Tại sao lại không hợp ạ?” Lê Lô lại hỏi, là thật sự tò mò. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Phương Văn Cẩm im lặng một lúc: “Tịnh Thực là một người đơn thuần, cho nên nó cần một phần tình cảm đơn thuần. Cái này Nghênh Nghênh không cho nó được. Nó đặt quá nhiều kỳ vọng vào tình cảm.”
Thì ra là vậy! Lê Lô không thể không phục, giáo sư Phương đúng là nhìn người rất chuẩn. Cô cũng không biết tình cảm của mình và Trần Tịnh Thực có phù hợp với định nghĩa đơn thuần của giáo sư Phương không, nhưng ít nhất lúc này họ ở bên nhau cực kỳ vui vẻ. Điều này chắc là đủ rồi nhỉ.
Khoảng một tiếng sau Trần Tịnh Thực và Phương Huỳnh trở về, nhìn sắc mặt thì có lẽ chuyện đã được giải quyết ổn thoả.
Quả nhiên, Trần Tịnh Thực báo kết quả với Phương Văn Cẩm nói không có gì đáng ngại, lấy thuốc xong thì đưa người lên taxi, lúc này chắc đã về đến nhà rồi.
“Thế thì tốt, thế thì tốt.” Phương Văn Cẩm thở phào, gật đầu.
“Ông Lục bên này còn chuyện gì không ạ? Nếu giải quyết ổn thoả hết rồi thì em đưa thầy và đàn em về nhà nhé ạ.”
“Không cần đâu.” Phương Văn Cẩm xua tay từ chối, “Thầy với Nghênh Nghênh còn phải đợi mợ nó qua nữa, chắc phải đến rất muộn, em và tiểu Lê cứ về trước đi.”
Hai năm sau khi Lục Triệu Huy mắc bệnh, vợ ông ta đã đưa con rời đi. Nhưng kỳ lạ là hai người lại không ly hôn. Cho nên hôm nay xảy ra chuyện như vậy, ông ấy vẫn phải trao đổi với bà ta chút.
“Vâng, thế em và Lê Lô về trước đây, nếu thầy cần em thì cứ gọi điện bất cứ lúc nào ạ.”
Trần Tịnh Thực nói xong, thấy Phương Văn Cẩm gật đầu đồng ý thì đưa một tay qua ra hiệu với Lê Lô. Lê Lô không chút khách sáo nắm lấy, sau khi chào Phương Văn Cẩm và Phương Huỳnh xong liền cùng Trần Tịnh Thực rời đi.
“Anh Trần ơi, sao em cảm thấy sắc mặt của chị Phương Huỳnh hơi khó coi vậy, ở bệnh viện lại xảy ra chuyện gì sao?” Sau khi lên xe, thắt dây an toàn xong, Lê Lô hỏi Trần Tịnh Thực. Hành động này không hề có bất kỳ ý tứ nghi ngờ gì họ, chỉ là lo lắng có phải lúc xử lý chuyện người bị thương kia lại xảy ra rắc rối gì không thôi.
“Không sao đâu.” Trần Tịnh Thực khởi động xe gạt cần số, tranh thủ dịu dàng đáp, “Chắc là hơi say xe.”
Trần Tịnh Thực không nhắc tới chuyện kia. Anh đã cảnh cáo Phương Huỳnh rồi thì cũng không cần thiết phải để Lê Lô biết mà phiền não thêm.
Còn Lê Lô đương nhiên tin anh, cũng không gặng hỏi thêm nữa.
“Anh Trần ơi, tối nay chúng ta hẹn đi ăn tối cùng nhau nhé, được không?” Lê Lô lấy một con búp bê nhỏ trong túi của mình ra đặt vào giữa bảng điều khiển, không ngừng lấy tay nghịch nó.
Trần Tịnh Thực liếc nhìn cô, cười nói được.
Hai người cứ thế đi thẳng về trường Yến Đại, bỗng điện thoại của Trần Tịnh Thực reo lên, là một tin nhắn đến. Nhân lúc đèn đỏ anh nhìn qua, động tác thoáng khựng lại rồi bỏ xuống.
“Sao thế?” Nhận ra sự khác lạ của anh, Lê Lô hỏi, “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Trần Tịnh Thực đáp, “Là một vị chủ nhiệm giáo dục của trường Đại học Nông nghiệp Yến Thành quen được lúc đi Dung Thành họp lần trước gửi tin nhắn hỏi anh có thời gian không, muốn hẹn anh đến trường họ nói chuyện.”
“Nói chuyện?” Mắt Lê Lô sáng lên, “Này là muốn đào anh đi à?”
“Đúng vậy.” Trần Tịnh Thực cười khẽ, thừa nhận.
“Trường này cũng rất tốt, anh Trần à…” Lê Lô không nói tiếp, là muốn xem ý của anh.
Trần Tịnh Thực ngẫm nghĩ rồi mới trả lời: “Rất tốt, bất luận là về phương diện dạy học hay nghiên cứu khoa học đều phát triển rất tốt, nhưng anh suy nghĩ một hồi, vẫn muốn ở lại Yến Đại.”
“Nhưng giờ anh ở Yến Đại chỉ là sau tiến sĩ, không phải giáo viên viên chức bình thường.”
Cũng là sau khi đến Vạn Liên làm việc Lê Lô mới biết, thì ra khi ấy Trần Tịnh Thực có cơ hội ở lại trường dạy học. Sở dĩ có cục diện hiện tại là vì viện trưởng chấp hành của Viện Sinh Khoa hiện tại và Phương Văn Cẩm có chút mâu thuẫn, vào năm Trần Tịnh Thực tốt nghiệp tiến sĩ liền lấy lí do đã đủ biên chế để chèn ép anh. Dù sao cũng là trường top danh tiếng, luôn không thiếu nhân tài, cho nên bên đó không hề lo Trần Tịnh Thực sẽ vì vậy mà chạy. Nhưng Phương Văn Cẩm lại cảm thấy rất có lỗi với học trò, làm anh bị liên lụy vào cuộc đấu đá giữa các phe học thuật trong học viện. Thế là ông cãi nhau một trận to với viện trưởng chấp hành quản lý chuyện này, còn làm ầm ĩ lên tận trường, cuối cùng dưới sự dàn hoà của nhà trường, viện trưởng chấp hành đồng ý để Trần Tịnh Thực ở lại trường với thân phận sau tiến sĩ, đợi hai năm sau trống vị trí biên chế sẽ để anh chuyển sang làm giáo viên.
Vẫn nhớ lần đầu tiên gặp thầy Phương, khi biết anh đến từ Mạo Đình, là con của người dẫn đường Trần Bình đã mất năm ấy, thầy Phương kích động đến gần như thất thố, hả một tiếng đứng bật dậy khỏi ghế sau đó ôm chầm lấy anh. Từ khoảnh khắc đó, anh đã nhận định người này sẽ là người mà mình luôn theo đuổi.
Đương nhiên Trần Tịnh Thực cũng không phải hoàn toàn mặc kệ sự đời. Nhất là khi giờ anh đã có Lê Lô, còn phải suy nghĩ cân nhắc tới cuộc sống sau này của hai người nữa. Thế nên sau khi nghe câu nói đó của Lê Lô, anh nói: “Anh biết, chỉ là bất luận cuối cùng có thể chuyển thành giáo viên hay không, anh đều muốn tạm thời ở Yến Đại đủ hai năm. Đồng thời anh muốn dùng hai năm này làm ra thành tích. Đến lúc đó cho dù rời đi cũng có thể giữ một phần thể diện cho anh và thầy Phương. Như thế đợi sau này ông cụ uống say rồi cũng có thể mượn hơi men phát tiết, nói sự rời đi của Trần Tịnh Thực là tổn thất của Viện Sinh Khoa Yến Đại.”
Trần Tịnh Thực cười mà nói ra lời này, nói xong hơi ngừng lại, thấp giọng hỏi cô, “Môi Môi, cho anh thêm một năm nữa được không?”
Sao mà không được cơ chứ. Lê Lô chỉ là nghĩ đến câu nói vừa rồi của thầy Phương nên trong lòng hơi cảm khái mà thôi. Ai nói Trần Tịnh Thực vô dục vô cầu, không có lòng hiếu thắng cơ. Chỉ cần động đến người anh quan tâm là anh để ý đến thắng thua hơn bất kỳ ai.
“Em đã nói từ lâu rồi, em luôn ủng hộ anh mà.”
Lê Lô mỉm cười, nghịch con búp bê trong tay, để nó vẫy vẫy tay với Trần Tịnh Thực.
Trần Tịnh Thực cũng cười, lòng ngập tràn sự thoả mãn. Anh của giờ phút này hoàn toàn không thể nghĩ tới, chờ đợi một bầu nhiệt huyết này của anh là điều gì.