Chương 35: Tương lai.
Dịch: Hoa Linh
Do chuyện nhỏ bên lề này nên buổi hẹn của Lê Lô với mẹ bị lùi đến cuối tuần sau. Lần này là Lê Lô chủ động gửi lời mời, Yến Dương vui vẻ nhận lời.
Địa chỉ được chốt ở gần nhà, mặc dù cách Yến Đại hơi xa nhưng… họ có xe mà, sợ gì! Mẹ Yến Dương thấy hơi buồn cười. Vài ngày trước Lê Lô gửi cho bà mấy đường link liền, nhờ bà chọn giúp xem kiểu dáng đồ trang trí xe nào đẹp Yến Dương mới biết hai người đã có một chiếc xe cũ. Để bày tỏ lời chúc mừng, Yến Dương giấu họ đặt mua một chiếc gửi thẳng đến trường của Lê Lô coi như quà tặng hai người.
Lê Lô nhận được thì cực kỳ vui, gửi mấy cái ảnh động nhảy nhót qua wechat liền, Yến Dương xem mà không nhịn được bật cười. Đây chính là con gái bảo bối của bà và Vệ Minh Thận, rất dễ thoả mãn. Người như thế mới là người dễ cảm thấy vui vẻ nhất.
Cả buổi gặp mặt đều cực kì suôn sẻ, sau khi kết thúc Trần Tịnh Thực chủ động đi thanh toán.
Yến Dương không tranh với hai người, đợi cửa đóng lại rồi, bà nhỏ giọng hỏi con gái: “Xem ra tiểu Trần thật sự rất tốt với con nhỉ?”
“Đương nhiên rồi ạ.” Lê Lô chống cằm chớp chớp mắt với mẹ, vẻ mặt sung sướng.
Yến Dương không nhịn được cười lên. Mặc kệ chồng nghĩ thế nào, khoảng thời gian này bà nhìn Trần Tịnh Thực quả thật là càng nhìn càng hài lòng, vậy nên bà cũng cảm ơn ông trời tự đáy lòng, có thể để con gái mình cũng gặp được một người thương nó yêu nó, tôn trọng nó.
“Đúng rồi Môi Môi…” Đột nhiên nhớ ra gì đó, Yến Dương nhìn con gái, “Giờ con và tiểu Trần phát triển đến bước nào rồi?”
“Dạ?” Lê Lô không hiểu ý mẹ lắm, chớp mắt nhìn bà.
Yến Dương khẽ ho một tiếng, nói, “Ý mẹ là con và tiểu Trần đã… chưa.”
Yến Dương chỉ nói đến đây, mà Lê Lô thông qua vẻ mặt khó nói của mẹ đại khái cũng đã đoán được bà chỉ cái gì, bỗng chốc hơi mất tự nhiên.
“Chưa ạ.” Cô trả lời thành thật, hơi thấp thỏm nhìn mẹ, không biết dụng ý của bà.
“Không phải mẹ bảo hai đứa đừng làm.” Sợ con gái hiểu nhầm ý mình, Yến Dương lập tức giải thích. Bà có phải bà mẹ già chuyên chế không hiểu nhân tình thế thái đâu, đó dù sao cũng là một chuyện đẹp đẽ như thế, bà sẽ không ngăn cản con gái đi trải nghiệm và hưởng thụ. Chỉ là có vài việc bà bắt buộc phải nói rõ với con gái…
“Chỉ là con phải chú ý bảo vệ mình, biết chưa?”
“Biết rồi ạ.” Lê Lô đáp, hơi xấu hổ cười. Ngoài mặt cô rất bình tĩnh, thực ra tim lại đập cực nhanh. Gì chứ, cô còn chưa từng nghĩ tới chuyện đó ấy!
Thanh toán xong Yến Dương tự lái xe về nhà, Trần Tịnh Thực và Lê Lô cũng lấy xe chuẩn bị về trường.
Thời gian còn sớm, trên đường vẫn có khá nhiều người qua lại. Mọi ngày giờ này cũng là lúc Lê Lô hoạt bát nhất, nhưng mà hôm nay cô lại hơi yên lặng quá mức.
“Môi Môi à, sao thế, say xe à?” Sợ Lê Lô cố nhịn khó chịu không nói, Trần Tịnh Thực chủ động hỏi, lặng lẽ thả chậm tốc độ xe lại. Mấy ngày nay Yến Thành giảm nhiệt độ mạnh, sợ cô lạnh nên anh không mở cửa sổ, chỉ lấy một quả quýt luôn chuẩn bị sẵn trong xe ra đưa cho cô để cô ngửi, xoa dịu bớt sự khó chịu.
Lê Lô nhận lấy, song lại nói: “Không sao, em không khó chịu.” Rất thần kỳ là khi ở trên xe nhà cô chưa từng khó chịu. “Em chỉ đang nghĩ một chuyện.”
“Ừ?” Nhân lúc đèn đỏ, Trần Tịnh Thực đưa một ánh mắt dò hỏi sang.
Lê Lô lại không biết phải nói thế nào, cô nhìn Trần Tịnh Thực một cái, hít một hơi sâu, nói: “Trần Tịnh Thực, chúng mình ở bên nhau cũng lâu rồi, anh có muốn làm chuyện đó không?”
Trần Tịnh Thực: “…”
Trần Tịnh Thực dường như chưa hiểu ra ngay… hoặc là hiểu rồi cũng không dám tin, anh đơ người nhìn Lê Lô, không nói gì.
Lúc này Lê Lô lại ung dung hơn chút.
“Đúng vậy, chính là chuyện đó, anh có muốn không?” Hai mắt cô sáng ngời nhìn Trần Tịnh Thực, “Em có thể, anh Trần.”
Trần Tịnh Thực tỉnh táo lại, một luồng nhiệt khô nóng nhanh chóng phun từ lòng bàn chân lên thẳng đỉnh đầu, như có dòng nước xiết tuôn trào, anh khẽ run rẩy.
“Môi Môi à…” Anh khẽ gọi cô một tiếng như muốn nói gì đó. Nhưng khi chạm vào ánh mắt chắc chắn của Lê Lô thì lại nuốt lời về. Anh biết cô đang nghiêm túc.
Hơn nữa, có lẽ cô cũng muốn. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Đèn xanh đột nhiên sáng lên, Trần Tịnh Thực tạm thời thu hồi mọi sự chú ý, chuyên tâm lái xe. Đợi qua một ngã tư, xe chạy ổn định rồi, anh bỗng hỏi Lê Lô: “Em muốn ở đâu?”
Lê Lô phản ứng lại giây lát mới biết anh đang hỏi gì… Anh hỏi cô muốn làm chuyện đó ở đâu!
Mắt Lê Lô sáng bừng rồi nha, ngẫm nghĩ… Không ngờ lại bị vấn đề này làm khó! Cô không trả lời ngay mà liếc nhìn Trần Tịnh Thực.
Trần Tịnh Thực cũng đã ý thức được vấn đề này. Thứ nhất, thuê phòng chắc chắn không được, cảm giác như đang lén lút vụng trộm vậy, chưa nói đến việc không hợp với tính cách của họ, cũng rất khó có cảm giác nghi thức mà Lê Lô muốn. Nhưng nhà thì sao? Nơi ở duy nhất anh có hiện tại chính là một căn phòng ký túc xá tiến sĩ, còn là phòng hai người…
Lần đầu tiên Trần Tịnh Thực cảm nhận được sự bất tiện của việc ở ký túc xá cho tiện, khi ấy anh nào có thể nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ đối mặt với vấn đề như này.
“Môi Môi à…” Trần Tịnh Thực khẽ ho một tiếng, hơi áy náy.
Lê Lô hiểu ý anh, biết tạm thời không thể làm được chuyện này, trong lòng có xíu mất mát. Nhưng cũng hết cách mà, đúng là có hơi vội vàng thật, điệu kiện khách quan không đạt tiêu chuẩn, họ cũng không thể tạm bợ được.
“Thế đợi thêm đi ạ.”
Lê Lô cào tóc, nói. Đến giờ phút này cô mới bất giác cảm thấy xấu hổ. Ôi, này là chuyện gì đây.
Mặc dù có một sự cố nho nhỏ như vậy, nhưng sau đó hai người vẫn ở chung như bình thường, tình cảm không hề bị ảnh hưởng. Chỉ là Trần Tịnh Thực bỗng có thêm một việc, đó chính là thuê nhà, quả thật là vô cùng cấp bách!
Cân nhắc đến giá cả, Trần Tịnh Thực định thuê ở gần Yến Đại. Như thế dù là anh hay Lê Lô thì sau này qua lại đều rất thuận tiện. Về chuyện công việc, Lê Lô đã thay anh trưng cầu ý kiến của Vệ Minh Thận, ông đưa ra ý kiến từ góc độ khách quan, bảo anh ở lại Yến Đại. Đầu tiên, điểm quan trọng nhất là lựa chọn này được đưa ra dựa theo ý nguyện của bản thân anh, nhìn từ góc độ chủ quan là tốt nhất. Thứ nữa, là điều kiện trong các phương diện của Yến Đại đều rất có lợi cho sự trưởng thành của một học giả trẻ. Cuối cùng… xuất phát từ lòng riêng, ông rất có thiện cảm với người làm công việc nghiên cứu khoa học, hy vọng anh có thể kiên trì. Lê Lô biết trước kia hồi bố ở bộ công nghiệp quân sự giao thiệp nhiều nhất là với phần tử tri thức. Ông rất có thiện cảm với kiểu người này, cho rằng họ đáng tin cậy và thực tế. Mà Trần Tịnh Thực vừa hay chính là kiểu người này.
Nhận được sự khẳng định từ Vệ Minh Thận, Trần Tịnh Thực càng thêm kiên định với lựa chọn của bản thân, thế là anh không chút do dự mà thuê phòng ở gần Yến Đại.
Đi xem tầm một tuần, Trần Tịnh Thực chọn được một căn hộ hai phòng ngủ trong xóm ba Yến Đại. Đây là căn hộ do chủ nhà tự đăng lên trang phòng cho thuê, Trần Tịnh Thực gọi điện qua hỏi, sau khi biết được anh là sau tiến sĩ của Yến Đại, chủ nhà rất hào phóng đưa ra một cái giá ‘bạn cùng trường’. Trần Tịnh Thực hơi ngại, phải biết là ở khu trung tâm như Yến Đại này, hễ là một căn hộ cho dù có cũ, hỏng và nhỏ thì giá đều sẽ trên năm nghìn tệ một tháng, càng đừng nhắc đến căn hộ khoảng bảy mươi mét vuông hai phòng ngủ mà anh nhìn trúng này, định theo giá cả thị trường cũng phải khoảng sáu nghìn tệ trở lên rồi. Nhưng mà chủ nhà chỉ lấy anh bốn nghìn, chênh lệch giá này dù là Dương Hội có sở trường mặc cả nhất đi xem phòng cùng anh cũng ngại mở miệng. Chủ nhà lại rất rộng rãi, con trai con gái ông đều học Yến Đại, sau khi tốt nghiệp thì đi du học rồi định cư luôn ở nước ngoài nên mới trống căn này. Bản thân ông chính là giáo sư già đã nghỉ hưu của Yến Đại, cực kỳ không thích kiểu người ra nước ngoài học tiến sĩ xong không quay về nữa, ông vô cùng có thiện cảm với kiểu người chịu kiên trì ở trong nước làm nghiên cứu khoa học như Trần Tịnh Thực. Biết được Trần Tịnh Thực hơi do dự, giáo sư già còn rất tức giận, nói thẳng là có quen biết Phương Văn Cẩm, định gọi qua hỏi xem ông ấy dạy học sinh thế nào. Trần Tịnh Thực không dám “cò kè” với giáo sư già nữa, tràn ngập sự cảm kích mà ký hợp đồng.
Ngày nhận phòng hôm ấy là đàn em Lưu Mạnh Tích và Mã Uyên đi cùng anh. Nhận xong tiện quét dọn luôn. Lưu Mạnh Tích lượn lờ một vòng căn hộ hai phòng ngủ này, sau khi ra ngoài liền đến bên cạnh Trần Tịnh Thực cảm thán: “Đàn anh à, anh thế này là lại tiến một bước lớn trên con đường thành gia lập nghiệp rồi nha.”
Trần Tịnh Thực cười, không tiếp lời anh ta. Ánh mắt đảo quanh khắp nhà, trong lòng cũng cực kỳ xúc động.
Tuy mục đích ban đầu lúc tìm nhà có hơi khó nói, nhưng đợi đến khi thật sự có nhà rồi, cảm giác mang đến cho anh lại phong phú hơn lúc đầu nhiều. Anh bắt đầu hiểu cảm nhận của những người liều mạng cũng phải mua một căn nhà ở Yến Thành rồi, bởi vì điều ấy khiến người ta có cảm giác gia đình. Anh biết chắc chắn Lê Lô sẽ không nghĩ đến những thứ này, nhưng từ trước đến nay cô luôn cực kỳ kiên định mà ở bên anh, bước đi trên con đường này. Có được cô là gia tài lớn nhất đời này của anh.
Tối hôm đó Trần Tịnh Thực đón Lê Lô đi hẹn hò. Lê Lô thấy hơi khó hiểu, dù sao hôm nay cũng là ngày làm việc, hai người đều vẫn rất bận, không phải thời điểm thích hợp để hẹn hò. Đợi sau khi biết được đầu đuôi ngọn ngành rồi, Lê Lô rất vui, nói: “Em muốn đi xem!”
“Đợi trang trí xong rồi anh đưa em đi.” Trần Tịnh Thực úp mở. Trong chuyện thuê nhà, anh không ép Lê Lô phải chạy khắp nơi với anh. Nhưng cuối cùng khi chốt căn hộ này, anh cảm thấy Lê Lô nhất định sẽ thích. Bởi vì phòng khách của căn hộ này giống với nhà cô, có một chiếc cửa kính sát sàn lớn, ánh nắng vừa vặn chiếu vào khiến cả phòng rực rỡ.
Lê Lô nhìn dáng vẻ muốn tạo bất ngờ cho cô của anh thì không gặng hỏi thêm. Bởi vì cô cũng đã chuẩn bị cho anh một bất ngờ! Nghĩ đến món đồ vừa đặt trên phần mềm màu cam kia, trong lòng Lê Lô bay phấp phới ba chữ lớn: He! He! He!
Bởi vì hôm nay còn có công việc đang đợi nên ăn xong hai người bèn quay lại Viện Sinh Khoa trường Yến Đại.
Trần Tịnh Thực đã hẹn với Lê Lô là dù có bận hơn nữa thì một tiếng sau cũng sẽ đưa cô về trường, chỉ là vừa ngồi xuống điện thoại bên tay đã đổ chuông. Trần Tịnh Thực liếc nhìn, là ân sư Phương Văn Cẩm gọi tới.
“Tịnh Thực à, giờ em có đang ở trường không?” Giọng giáo sư già hơi khàn, yếu ớt tựa như vừa trải qua một trận ốm nặng.
“Có ạ.” Trần Tịnh Thực đáp ngay, “Thầy Phương, thầy có chuyện gì sao? Cơ thể không thoải mái ạ?” Trần Tịnh Thực quan tâm hỏi, Phương Văn Cẩm nghe xong trầm mặc giây lát. Lúc lên tiếng lần nữa, giọng nói không ngờ lại hơi run rẩy.
“Nếu tiện thì em đến nhà thầy một chuyến đi.” Ông nói, “Thầy có vài chuyện muốn nói với em.”