Chương 36: Chân tướng.
Dịch: Hoa Linh
Trần Tịnh Thực không nghĩ ra được thầy Phương có chuyện gì quan trọng đến mức không thể nói qua điện thoại, nhưng nghe giọng nói yếu ớt của Phương Văn Cẩm, anh cũng không yên tâm lắm. Thế là cúp máy xong liền quyết định đi một chuyến.
Trần Tịnh Thực đi tìm Lê Lô nói rõ tình hình với cô trước. Lê Lô thấy hơi bất ngờ nhưng cũng tỏ ra vô cùng thấu hiểu.
“Thế lát nữa em về với chị Dương, chị ấy muốn đi ăn đậu phụ ở cổng bắc trường bọn em.”
“Được, chú ý an toàn, đến ký túc rồi nhắn tin cho anh.”
“Dạ.”
Dặn dò Lê Lô xong, Trần Tịnh Thực lập tức chạy xe đến tiểu khu Văn Uyển mà Phương Văn Cẩm ở. Anh lái xe thẳng đến dưới lầu nhà Phương Văn Cẩm, ngước mắt quan sát qua tầng ba của toà nhà, phát hiện đèn phòng khách tối om. Trần Tịnh Thực thoáng cảm thấy không đúng, ba bước thành hai đi lên lầu.
“Vào đi, cửa không khoá.” Sau khi Trần Tịnh Thực gõ cửa vài cái, bên trong truyền ra tiếng của Phương Văn Cẩm, Trần Tịnh Thực khẽ đẩy thử, kết quả có thể trực tiếp mở ra.
“Thầy Phương?” Tiếng nói vừa nghe thấy bắt nguồn từ phòng khách, Trần Tịnh Thực khẽ gọi Phương Văn Cẩm song không nhận được phản hồi, anh đi đến bên tường, bật đèn phòng khách lên.
Phòng khách chưa đến ba mươi mét vuông bỗng sáng bừng, Trần Tịnh Thực thấy hơi chói mắt, anh khẽ nheo mắt lại giây lát, sau đó thấy rõ ân sư Phương Văn Cẩm đang ngồi trong góc sô pha, mặc chiếc áo len đã sổ lông, dáng vẻ sụp đổ.
Trần Tịnh Thực kinh ngạc, sải bước lớn đi qua rồi ngồi xổm xuống trước mặt ông ấy: “Thầy Phương, thầy đây là… đã gặp phải chuyện gì rồi sao?”
Sự lo lắng trên gương mặt người học trò mà ông ấy xem như nửa con trai không phải là giả, Phương Văn Cẩm đều thấy trong mắt, chỉ cảm thấy đau thấu tim gan.
“Tịnh Thực, Tịnh Thực à…”
Cuối cùng Phương Văn Cẩm cũng lên tiếng, giọng khàn đặc. Trần Tịnh Thực nín thở chờ đợi, song lại thấy Phương Văn Cảm đột nhiên trượt khỏi sô pha, quỳ xuống trước mặt anh.
Trần Tịnh Thực kinh hãi, luống cuống không biết phải làm sao.
“Thầy Phương, thầy… thầy đang làm gì vậy?”
Trần Tịnh Thực nói rồi định đỡ Phương Văn Cẩm lên, nhưng lại bị ông từ chối.
“Thầy xin lỗi, thầy có lỗi với em…”
Trần Tịnh Thực: “…”
Trần Tịnh Thực không biết ân sư có ý gì, chẳng lẽ chuyện ở lại trường đi tong rồi? Trước đây lúc họp nhóm, Phương Văn Cẩm từng gọi riêng anh qua nói sẽ trao đổi thêm với học viện về chuyện này. Nhìn dáng vẻ hiện tại của thầy Phương, lẽ nào là bàn bạc không thành?
“Thầy Phương, không sao đâu ạ, thầy đứng lên rồi nói…”
Trần Tịnh Thực nghĩ trong mấy chuyện của mình, có thể đả kích thầy Phương đến vậy chắc chỉ có chuyện ở lại trường thôi. Nhưng dù không thành công thì quả thực cũng không đến mức phải vậy mà. Trần Tịnh Thực cố gắng muốn kéo ân sư dậy, nhưng Phương Văn Cẩm lại cứ khoát tay mãi.
“Tịnh Thực à…” Ông ấy túm chặt lấy tay anh kéo về phía trước, nhìn anh chằm chặp nói, “Em biết đấy, trong đám học sinh thầy hướng dẫn, người thầy coi trọng nhất chính là em. Thầy đã nghĩ nhân lúc còn có thể làm, thầy phải nhanh chóng đưa em ra, để em một mình đảm đương công việc. Nhưng ông trời lại không cho thầy cơ hội này, ông ấy quá tàn nhẫn rồi.”
Trần Tịnh Thực mờ mịt thật rồi, mặc dù vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng đã dần dâng lên một dự cảm không lành, cả trái tim không nén được chùng xuống.
“Thầy Phương, có gì thầy nói thẳng luôn đi ạ, em có thể chịu đựng được, cũng tuyệt đối không oán trách thầy.”
Vậy sao? Nó thật sự có thể chịu đựng được, thật sự sẽ không oán trách ông sao? Từ nay về sau, họ vẫn có thể qua lại như trước đây ư?
Phương Văn Cẩm hít sâu một hơi, nói: “Là chuyện liên quan đến mẹ của em…”
Câu này vừa nói ra, cả người Trần Tịnh Thực đều cứng lại, anh nhìn Phương Văn Cẩm, sắc mặt lập tức thay đổi, tràn ngập sự kinh ngạc và khó tin.
“Thầy Phương…” Anh khẽ gọi Phương Văn Cẩm, giọng nói run rẩy.
“Thầy biết, chuyện này một khi nói ra rồi, có thể duyên thầy trò của chúng ta sẽ tận. Nhưng thầy biết nút thắt trong lòng em, hơn nữa đây cũng được xem là lỗi lầm lớn mà nhà họ Phương của thầy tạo ra, cho nên thầy bắt buộc phải thẳng thắn với em, nói cho em biết sự thật.”
Phương Văn Cẩm nói một cách thành khẩn, nhưng Trần Tịnh Thực lại càng thấy kỳ lạ hơn: “Chuyện này… có liên quan gì đến nhà họ Phương của thầy ạ?”
“Không phải em vẫn luôn tìm người năm đó đã xâm hại mẹ em sao?” Phương Văn Cẩm hỏi ngược lại anh, giọng nói bỗng nghẹn ngào, “Người này chính là cậu của Phương Huỳnh, Lục Triệu Huy.”
Trần Tịnh Thực: “…” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Trần Tịnh Thực cảm thấy thế giới này bỗng trở nên huyền diệu, người năm đó xâm hại mẹ anh, hại bà sảy thai đến chết là cậu của Phương Huỳnh, em vợ của ân sư của anh?
“Thầy Phương…” Trần Tịnh Thực như hồn lìa khỏi xác, nhìn Phương Văn Cẩm, không biết phải phản ứng thế nào. Phương Văn Cẩm thấy anh như thế thì bỗng không biết phải nói gì, nhìn nhau vài giây, ông ôm trán, cúi thấp đầu.
Sự thật này là Bạch Thư, vợ của Lục Triệu Huy nói cho Phương Văn Cẩm biết, hôm ấy bởi vì chuyện của Lục Triệu Huy, hai người đã có một cuộc trò chuyện chẳng mấy vui vẻ ở bệnh viện tâm thần. Hôm nay sau hơn nửa tháng, bà ta bỗng gọi điện tới nói muốn gặp mặt. Hai người hẹn nhau ở một quán trà, Phương Văn Cẩm vừa ngồi xuống, Bạch Thư đã ném ra một cơn sấm rền trời như vậy. Phương Văn Cẩm bị sốc đến choáng váng, cũng không biết bản thân đã từ quán trà trở về nhà như thế nào nữa.
Bạch Thư nói, từ nhỏ Lục Triệu Huy đã thích một cô gái có tên ở nhà là bé con. Sau này đến mười tám tuổi bé con mắc phải một căn bệnh lạ qua đời, từ đó về sau Lục Triệu Huy vẫn luôn ghi nhớ cô ấy trong tim. Hai mươi năm trước, ông ta theo nhóm nghiên cứu trung ngoại của Phương Văn Cẩm đi Tây Nam tìm cảm hứng, gặp được Trình Huệ Chi trong một thôn nhỏ tên Mạo Đình. Lần đầu tiên nhìn thấy bà, Lục Triệu Huy đã đơ ra… giống, quá giống, quả thật cứ như chị em sinh đôi! Bảo rằng lúc bé con còn sống, Lục Triệu Huy từng sâu nặng tình cảm với cô ấy thì cũng chưa tới mức ấy. Nhưng mà bé con lại chết vào lúc Lục Triệu Huy thích cô ấy nhất, thế nên ông ta có thể nhớ cô ấy cả đời.
Sau khi gặp Trình Huệ Chi, Lục Triệu Huy có vài ngày tưởng như đang sống trong mơ, mấy lần muốn đến nhà họ Trần tìm bà hỏi rõ xem rốt cuộc bà và bé con có mối liên hệ thế nào. Nhưng mà thông qua nói bóng gió với Trần Bình, chồng của Trình Huệ Chi, Lục Triệu Huy đã tìm hiểu rõ ràng, Trình Huệ Chi sinh ra ở Mạo Đình lớn lên ở Mạo Đình, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi thôn. Sau này ông ta lại càng được tận mắt nhìn thấy ảnh của Trình Huệ Chi lúc nhỏ chụp với bố mẹ, cứ như từ một khuôn đúc ra, điều này cho thấy Trình Huệ Chi tuyệt đối không có khả năng có bất kỳ liên quan gì với bé con.
Tuy vậy, ánh mắt của Lục Triệu Huy vẫn không nhịn được dõi theo Trình Huệ Chi. Nhất là mấy lần theo anh rể đến nhà họ Trần làm khách, ông ta luôn không khống chế được bản thân mà thầm quan sát Trình Huệ Chi. Trong mắt Lục Triệu Huy, Trình Huệ Chi không khác gì những người phụ nữ bình thường trong thôn, chỉ là ăn vận gọn gàng hơn chút, điệu bộ làm việc vẫn là người trong thôn. Nhưng mà ánh mắt của ông ta vẫn không cách nào rời khỏi người bà, thậm chí ông ta còn bỉ ổi đến mức thầm chửi rủa Trình Huệ Chi, cảm thấy bà không xứng có một khuôn mặt giống bé con. Song đàn ông chính là đồ đê tiện như vậy, không cần biết trong lòng nghĩ thế nào, phản ứng của cơ thể luôn thành thật nhất, ông ta muốn nhìn bà, cực kỳ muốn.
Năm đó mặc dù Lục Triệu Huy rất có bộ dáng thanh niên nghệ thuật ph*ng đ*ng, nhưng thực ra ông ta vẫn khá kiềm chế. Vì sợ bản thân sa vào đoạn nghiệt duyên này không dứt ra được, lúc dự án sắp hoàn thành, ông ta nhận một công việc, mượn đó ép buộc bản thân rời khỏi Mạo Đình. Lần đi này biền biệt ba năm, đến khi ông ta vì một công việc không thể không đến huyện Bình Xuyên nơi có thôn Mạo Đình lần nữa. Từ khi nghe tin Trần Bình qua đời, ông ta đã nghĩ tới việc quay lại một lần, một là vì quan hệ của ông ta và Trần Bình cũng được coi là không tệ, muốn đến cúng viếng ông. Hai là muốn đến xem Trình Huệ Chi. Như sợ ý đồ khác của bản thân mạo phạm đến linh hồn của Trần Bình, cuối cùng Lục Triệu Huy không lên đường, kéo dài mãi đến ba năm.
Công việc này vốn dĩ cũng có thể không nhận, nhưng sau khi suy nghĩ một tuần, ông ta vẫn quyết định đi một chuyến. Theo ông ta thấy thì cảm giác của ông ta với Trình Huệ Chi đã nhạt rồi. Hơn nữa ba năm đã trôi qua, bà bị cuộc sống giày vò đoán chừng đã sắp không thành dạng người nữa, ông ta không có khả năng lại có cảm giác gì với bà. Nhưng mà Lục Triệu Huy đã đánh giá cao bản thân rồi, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Trình Huệ Chi, cảm giác hèn hạ ấy lại quay về.
Cách biệt ba năm, trông Trình Huệ Chi quả thật tiều tụy hơn trước một chút. Nhưng rất kỳ lạ là trong mắt bà vẫn có ánh sáng, bà vẫn ăn vận gọn gàng, vẫn thích cười, nhất là khi nhắc tới con trai bé Thụ của bà, bà chẳng biết thu liễm chút nào, cười cực kỳ hạnh phúc. Lúc ấy Lục Triệu Huy cảm thấy mình xong rồi, ông ta có thể thật sự không thoát ra được nữa rồi.
Từ đó ông ta thường xuyên mượn cớ công việc chạy đến Mạo Đình. Không có gì khác, chỉ là đi thăm Trình Huệ Chi. Ban đầu Trình Huệ Chi vẫn coi ông ta là bạn cũ của chồng, cùng với số lần ông ta tới nhiều rồi, sự nhạy cảm của phụ nữ nhận ra không đúng, bèn bắt đầu từ chối sự thăm hỏi của ông ta. Lời nói của bà không quá khách sáo, cảm thấy con người ông ta tâm thuật bất chính, không xứng làm bạn của chồng mình. Mà Lục Triệu Huy lại có cảm giác bối rối khi bị vạch trần một mặt bí mật nhất xấu xa nhất ở sâu trong lòng, cũng bắt đầu châm chọc giễu cợt Trình Huệ Chi. Hôm ấy, hai người cãi nhau một trận không mấy vui vẻ.
Theo Trình Huệ Chi thấy, người thành phố đều sĩ diện, bị mình nói như vậy chắc sẽ không tới nữa đâu. Nhưng ngày hôm sau Lục Triệu Huy vẫn đến, ngồi ở cửa nhà bà, không nói gì. Lúc ấy Trình Huệ Chi đã bị tức đến bật cười, thấy dáng vẻ một mình ngồi đó của ông ta thì bỗng mềm lòng. Không phải là bà đã nảy sinh tình cảm gì với Lục Triệu Huy, mà là nhớ đến con trai Trần Tịnh Thực. Mỗi khi nó không vui hoặc cảm thấy tủi thân đều sẽ ngồi một mình ở cửa đọc sách, thân thể gầy nhom thẳng tắp, im lặng bày tỏ sự phản kháng của mình.
Vì sự liên tưởng này, Trình Huệ Chi không tức giận nổi nữa, bà gọi Lục Triệu Huy vào nhà, nấu cho ông ta bát mì. Nhân lúc ông ta ăn liền nói lý lẽ với ông ta. Nhưng mà Lục Triệu Huy từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng, đợi ăn xong rồi mới lau miệng nói với bà: “Tôi không có ý nghĩ gì khác, xong việc tôi sẽ rời khỏi Mạo Đình, không bao giờ quay lại nữa. Trước lúc đó tôi muốn đến thăm cô hàng ngày.”
Lục Triệu Huy tự thấy rằng bản thân đã nói vô cùng rõ ràng rồi, nhưng Trình Huệ Chi nghe xong lại nóng lên, mắng ông ta: “Anh cái người này sao lại mặt dày không biết xấu hổ như thế, tôi đã nói rõ với anh chưa?”
“Nói rõ rồi, nhưng tôi không định nghe.” Lục Triệu Huy tính khoác trên mình điệu bộ mặt dày đến cùng, nói xong lời này, ông ta ngồi đó không nhúc nhích.
Song Trình Huệ Chi lại nổi giận thật rồi, bắt đầu lôi kéo Lục Triệu Huy, muốn đuổi ông ta ra khỏi nhà. Lục Triệu Huy cũng hơi ảo não, cảm thấy người phụ nữ này cứng đầu cứng cổ, hai người cứ thế giằng co một hồi, không biết đụng vào đâu, Lục Triệu Huy bỗng cảm giác như toàn thân bùng lên một ngọn lửa tà, ông ta đột nhiên rất muốn làm chút chuyện xấu.
Đàn ông một khi đã thật sự muốn nghiêm túc thì hầu hết phụ nữ đều không chống lại được. Đừng nhìn Trình Huệ Chi quanh năm làm việc đồng áng, biết làm sao khi Lục Triệu Huy cũng thường xuyên bôn ba ở bên ngoài, thể lực cực tốt, thế là bà vẫn bị ông ta ấn xuống giường. Đến lúc này Trình Huệ Chi thật sự hoảng loạn, bắt đầu sống chết vùng vẫy. Mà Lục Triệu Huy cũng bị bà làm cho ngày càng kích động, dùng sức trực tiếp kéo quần của bà xuống, loại bỏ lớp bảo vệ cuối cùng của bà.
Nhận ra th*n d*** đã không còn chút ngăn trở nào, Trình Huệ Chi chợt không động đậy nữa, bà cảm nhận được sự tuyệt vọng trước nay chưa từng có. Nhưng mà sự xâm hại trong dự liệu không hề xảy ra… Vào khoảnh khắc vừa bắt đầu ấy, Lục Triệu Huy đã b*n r*.
Giây phút ấy trong đầu hai người đều trống rỗng, khoảng hai phút sau, Trình Huệ Chi đột nhiên ngồi dậy đẩy Lục Triệu Huy ra, cho ông ta một cái tát. Lục Triệu Huy bị bà đánh thoáng bừng tỉnh, ông ta nhìn Trình Huệ Chi, bỗng cười lên, cười còn khó coi hơn cả khóc. Trong lòng Trình Huệ Chi hơi khó chịu, cũng không định dây dưa với ông ta thêm nữa, nhảy xuống giường vừa lau mình, vừa bảo ông ta cút. Lục Triệu Huy cũng biết giấc mộng của mình đã hoàn toàn tan vỡ, thế là ông ta mò mẫm từ từ đứng dậy, mặc quần áo vào rời đi. Từ đó về sau, ông ta không bao giờ xuất hiện ở Mạo Đình nữa.
Sau buổi tối hôm đó, Trình Huệ Chi coi như bản thân vừa mơ một giấc mơ, không để vào lòng. Nhưng bà lại không biết rằng đây là bắt đầu của mọi bi kịch. Ban đầu là kỳ kinh nguyệt bị chậm, chuyện này Trình Huệ Chi không để ý, bởi vì trước nay bà đều bị thế. Cho đến khi ba tháng rồi chưa có, Trình Huệ Chi liền biết là không ổn, lập tức đi bệnh viện huyện kiểm tra. Khi ấy bà tưởng bản thân mắc bệnh phụ khoa gì, chưa từng nghĩ đến chuyện mang thai, cho nên khi xét nghiệm ra dương tính, bị tuyên bố mang thai ba tháng, Trình Huệ Chi như bị sét đánh. Bà không dám tin hỏi bác sĩ là thế nào, rõ ràng chẳng có chuyện gì, sao có thể có thai được. Bác sĩ hỏi bà kỹ càng về chuyện sinh hoạt ở khía cạnh kia, biết được có một lần trải qua ở bên ngoài cơ thể, ông thở dài, nói: “Vậy chắc đúng rồi, gặp phải tình huống mang thai khi quan hệ bên ngoài này chỉ có thể coi như bản thân đen đủi thôi.”
Tối hôm ấy Trình Huệ Chi không trở về Mạo Đình. Ngồi ở bệnh viện huyện một đêm, đợi đến khi trời sáng, bà đã có quyết định. Chuyện này tuyệt đối không thể phô ra, nếu không bà và bé Thụ sẽ không cách nào sống trong thôn nữa. Đương nhiên bà cũng không thể sinh đứa bé này ra, bởi vì đây là nghiệt chủng. Thậm chí bà còn chẳng nghĩ tới việc phải liên lạc với Lục Triệu Huy mà trực tiếp đi đến một phòng khám tư nhân mua thuốc. Thời đó, ở nơi lạc hậu như Mạo Đình, bác sĩ đều to gan dám làm. Trình Huệ Chi thành công lấy được thuốc, về nhà, không do dự bao lâu liền uống.
Uống, đứa bé không còn, mọi thứ bất hạnh cũng chẳng còn nữa. Dùng sự đau khổ ngắn ngủi đổi lấy sự bình yên sau này, khoản tiền này tiêu rất đáng. Sau khi uống bình thuốc kia, trái tim thấp thỏm lo âu mấy ngày liền của Trình Huệ Chi đã bình tĩnh trở lại, ôm lòng cầu nguyện đẹp đẽ nhất, bà nhắm mắt lại. Từ ấy không bao giờ mở mắt ra nữa.