Chương 37: Xin giúp đỡ.
Dịch: Hoa Linh
Trong vài năm đầu sau khi Trình Huệ Chi mất, Lục Triệu Huy không hề biết gì về chuyện này. Vẫn là sau này gặp được một người bạn năm ấy cùng đi Tây Nam lấy cảm hứng, từ miệng ông ta biết được tin… Vợ của người dẫn đường Trần qua đời rồi, nghe nói là uống thuốc phá thai mà mất.
Lúc người bạn nói còn tràn đầy vẻ ý tứ sâu xa, rất hiển nhiên là muốn hóng hớt một phen, nhưng xuất phát từ tình nghĩa với người đã mất thì lại có phần kiêng kỵ. Lục Triệu Huy nghe xong đờ ra, dò hỏi ngày mất cụ thể của Trình Huệ Chi xong thầm tính toán trong lòng, ông ta kinh hãi đổ một thân mồ hôi lạnh.
Vừa bắt đầu Lục Triệu Huy còn từng cay độc mà nghĩ, cảm thấy người phụ nữ này không chịu được cô đơn ra ngoài tìm đàn ông bừa bãi nên mới xảy ra chuyện. Nhưng vào đêm khuya tĩnh lặng, Lục Triệu Huy biết rõ, đây là nghiệt bản thân tạo ra, là ông ta, là ông ta đã hại chết Trình Huệ Chi. Từ đó về sau, Lục Triệu Huy ngày càng bất ổn, cuối cùng sau hai năm chịu giày vò, ông ta bắt đầu xuất hiện các vấn đề như tinh thần thất thường. Vợ Bạch Thư ban đầu tưởng ông ta áp lực công việc lớn, vô cùng ân cần chu đáo với ông ta. Cho đến sau này trong một lần say rượu, Lục Triệu Huy không chịu được áp lực trong lòng, nói sự thật cho bà ta biết. Khoảnh khắc ấy, Bạch Thư đã tuyệt vọng về người đàn ông này, đưa con rời đi.
Phương Văn Cẩm nói xong những lời này, trong phòng khách là sự trầm mặc khiến người ta ngột ngạt. Ông ấy ngẩng đầu nhìn Trần Tịnh Thực, người học trò này ngồi ngây ngốc ở đó, nhìn bầu trời, không biết đang nghĩ gì.
“Tại sao bà Bạch lại giấu lâu như thế mới nói ra sự thật?” Cuối cùng Trần Tịnh Thực cũng lên tiếng, giọng nói nhiễm một tầng âm sắc trầm khàn.
“Thầy hỏi bà ấy rồi, bà ấy nói không muốn hoàn toàn hủy hoại chồng mình…”
“Vậy bà ấy có thể mặc kệ chồng mình hủy hoại mẹ em, hủy hoại nhà em sao?” Trần Tịnh Thực vặn hỏi lại, mang theo chút hùng hổ doạ người.
“Tịnh Thực à…”
Phương Văn Cẩm kinh ngạc, vô thức gọi anh một tiếng, lại bị anh bất thình lình đứng dậy ngắt lời.
“Thầy Phương, chuyện không thể nói như vậy được!” Trần Tịnh Thực nhìn Phương Văn Cẩm, nói từng chữ một.
Phương Văn Cẩm: “…”
Phải, thế gian này tự có đạo lý riêng của nó. Nhưng nếu mỗi một người đều hành xử theo đạo lý này thì e là trên đời sẽ chẳng có bi kịch nữa. Phương Văn Cẩm biết bản thân nghĩ như thế có phần không thấu tình đạt lý, nhưng sự thật chính là vậy. Chẳng ai có thể quay về quá khứ để ngăn cản mọi chuyện ấy xảy ra.
“Thầy phương, muộn rồi, thầy nghỉ ngơi đi ạ.”
Trong lúc Phương Văn Cẩm thất thần, Trần Tịnh Thực đột nhiên nói rồi cúi người cầm chìa khoá xe lên định rời đi. Phương Văn Cẩm hồi thần lại, lớn tiếng gọi anh: “Tịnh Thực, em định đi đâu?”
Đáp lại ông ấy là tiếng đóng cửa và tiếng bước chân rời đi không chút nể tình của Trần Tịnh Thực. Phương Văn Cẩm vịn vào sô pha muốn đứng dậy đuổi theo, nhưng cuối cùng lại ngã ngồi xuống.
Cho đến khi ra khỏi toà nhà Trần Tịnh Thực mới biết bản thân bốc đồng rồi. Nhưng anh không cách nào bình tĩnh nổi, đó không phải là người khác, đó là mẹ của anh, là chỗ dựa duy nhất trên thế giới này của anh hồi bé.
Trần Tịnh Thực nhanh chóng mở cửa xe quấn theo gió ngồi vào. Đã từng, anh đã từng tưởng tượng phản ứng của mình sau khi tìm thấy kẻ đầu sỏ. Đến khi chuyện xảy ra thật, anh phát hiện đầu mình trống rỗng, chỉ muốn lôi người tới trước mặt đánh một trận trút giận. Trần Tịnh Thực khống chế bản thân không được khởi động xe, không được để sự việc mất kiểm soát. Nhưng mà cả người anh đều đang run rẩy, anh quyết định buông bỏ lí trí, quyết định phải báo thù cho mẹ.
Bỗng điện thoại reo lên nhắc nhở có tin nhắn đến. Trần Tịnh Thực thoáng khựng lại, qua màn hình đang sáng lên, nhìn thấy tên ghi chú là Môi Môi. Có một khoảnh khắc Trần Trần Thực dâng lên sự quả quyết, định bụng mặc kệ tất cả không quan tâm. Nhưng giây tiếp theo, anh kiềm chế lại, cầm điện thoại lên xem.
Nội dung Lê Lô gửi tới rất đơn giản, một tấm ảnh tự sướng của mình ở quán đậu phụ cổng bắc trường Yến Đại, thêm một câu oán giận.
Mei: Bị chị Dương kéo đi ăn khuya nè, lại phải mập lên rồi.
Trần Tịnh Thực: “…”
Đôi mắt trong suốt sáng ngời ấy khiến Trần Tịnh Thực bình tĩnh lại đôi chút. Anh ấn mở sáng màn hình bằng một tay, trả lời: Không sao, ăn một ít sẽ không mập.
Lê Lô hồi âm lại rất nhanh.
Mei: Vâng, em gọi rồi, hehe.
Mei: Chuyện chỗ thầy Phương xong chưa ạ?
Trần Tịnh Thực: Chưa.
Mei: Hả? Xảy ra chuyện gì rồi sao?
Trần Tịnh Thực: Không phải.
Trần Tịnh Thực: Là chuyện của anh.
Trần Tịnh Thực muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề nên lúc trả lời không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ để cô biết thầy Phương không sao là được. Điều khiến anh không ngờ tới là, một câu “chuyện của anh” này của anh đã khiến Lê Lô lo lắng.
Mei: Anh có chuyện gì vậy? Giờ anh đang ở đâu?
Hai câu liên tiếp đã phản ánh đầy đủ sự căng thẳng trong lòng Lê Lô lúc này. Trần Tịnh Thực nhìn thấy hơi không biết phải trả lời ra sao.
Trần Tịnh Thực: Anh không sao, không có chuyện gì cả đâu…
Câu an ủi này ngược lại càng khiến Lê Lô lo lắng hơn. Phương thức biểu đạt ngập ngừng như này căn bản không phải phong cách của Trần Tịnh Thực. Anh ấy à, quá không biết che giấu cảm xúc rồi.
Mei: Vậy em đợi anh được không? Bao giờ anh về?
Trần Tịnh Thực: “…”
Anh nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa, trước mắt đã sáng rõ trở lại.
Trần Tịnh Thực: Ngay đây, mười phút.
Mười phút sau, hai người gặp nhau ở bên ngoài vườn thực vật Viện Sinh Khoa. Vì phải đợi Trần Tịnh Thực nên Lê Lô đóng gói đậu phụ mang về, quay lại khuôn viên trường Yến Đại.
Từ lúc Trần Tịnh Thực xuống xe Lê Lô đã nhận ra sự khác thường của anh, đợi cô đến gần nắm lấy tay anh… lạnh đến đáng sợ! Sắc mặt Lê Lô lập tức thay đổi, nhìn Trần Tịnh Thực chăm chú hỏi: “Anh Trần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Tịnh Thực không muốn giấu, đã không thể giấu được nữa rồi. Sau khi nhìn thấy người thân thiết nhất, mọi sự yếu đuổi trong anh đều quay trở lại.
“Môi Môi à, còn nhớ anh từng nói với em rằng mẹ anh đã mất vào lúc anh tám tuổi không? Bà ấy chết vì tai nạn, bị người ta hại chết. Hôm nay anh đã biết được hung thủ hại chết bà. Người này chính là Lục Triệu Huy, cậu của Phương Huỳnh, em vợ của thầy Phương, nhiếp ảnh gia bị điên đó…”
Lê Lô: “…”
Lê Lô cũng nhất thời không thốt nên lời, bởi vì tin tức này quá mức chấn động.
“Anh Trần à…” Cô gọi Trần Tịnh Thực một tiếng, rất lâu không biết phải nói gì. Trần Tịnh Thực thấy cô như vậy thì người bắt đầu run rẩy.
Lê Lô tỉnh táo lại, lập tức ôm lấy anh: “Anh Trần, không sao đâu, không sao đâu.”
Trần Tịnh Thực không nói gì cả, ôm lại cô, dùng sức đến lạ thường.
Cục diện trước mắt quá hỗn loạn, đã vượt ngoài phạm vi chịu đựng của họ, Lê Lô quyết đoán kịp thời, nghĩ vẫn cần phải tìm người giúp đỡ.
“Anh Trần, anh về nhà với em nhé, đi tìm bố em.”
“Môi Môi à…” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Phản ứng trong vô thức của Trần Tịnh Thực là từ chối, anh không muốn làm phiền đến Vệ Minh Thận. Nhưng mà Lê Lô đã mở phần mềm gọi xe ra đặt xe xong.
“Anh nghe em đi, anh tiểu Thụ.” Lê Lô dịu dàng vỗ về anh, “Qua nhà em chúng ta sẽ tìm được đáp án.”
Trần Tịnh Thực không nói nữa. Giờ phút này, anh quyết định mềm yếu một lần.
Đã gần mười giờ, giờ cao điểm buổi tối đã qua từ lâu, chưa đến nửa tiếng Lê Lô và Trần Tịnh Thực đã về đến nhà.
“Bé con?” Hai người vừa xuống xe đã nghe thấy có người gọi Lê Lô, quay đầu nhìn, là Phương Tiến, thư ký của Vệ Minh Thận.
“Chú Phương? Sao chú lại ở đây ạ?”
Lê Lô kinh ngạc hỏi, sau đó thấy bố mình – Vệ Minh Thận xuống từ chiếc xe ở sau lưng Phương Tiến.
Vệ Minh Thận nhìn thấy hai đứa trẻ thì cũng cực kỳ ngạc nhiên.
“Sao lại về vào giờ này?” Nhận lấy áo khoác từ tay Phương Tiến, Vệ Minh Thận đi đến trước mặt Lê Lô, hỏi.
Nhìn thấy ông bố cao lớn xuất hiện trước mặt mình như thiên thần, sống mũi Lê Lô không ngờ lại hơi chua xót. May mà cô đã kìm nén lại, trong mắt lấp lánh ánh nước, nói với bố: ” Bố ơi, bọn con gặp phải vấn đề rồi, cần sự giúp đỡ của bố.”
Trực giác mách bảo Vệ Minh Thận rằng người gặp phải vấn đề không phải con gái ông, mà là người khác. Ông liếc nhìn Trần Tịnh Thực ở bên cạnh, thằng bé trầm lặng lạ thường, cả người toát ra cảm giác hỗn loạn mà cố gắng gượng chống đỡ. Loại cảm giác này khiến Vệ Minh Thận cũng thấy không ổn, ông đuổi Phương Tiến về, nói với hai người: “Lên nhà trước đi.”
Trong nhà, mẹ Yến Dương đang đắp mặt nạ xem tivi, thấy chồng dẫn theo con gái và bạn trai nó cùng về đương nhiên là ngạc nhiên không thôi. Sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, bà lập tức tắt tivi, dặn dò dì tiểu Lưu rót nước nóng, sau đó lại đích thân đi tìm dép lê cho Trần Tịnh Thực. Một chuỗi ấm áp từ gia đình này làm cho Trần Tịnh Thực vẫn luôn cố chống đỡ cuối cùng cũng có cảm giác sống lại, anh thấp giọng nói với Yến Dương: “Cảm ơn cô ạ.”
Yến Dương không nói gì, chỉ khẽ vỗ vai anh.
Đợi Vệ Minh Thận thay quần áo xong, bốn người ngồi trong phòng khách. Uống trà ấm dạ dày vợ đưa cho rồi, ánh mắt của Vệ Minh Thận ấm áp hơn chút, nhìn về phía Trần Tịnh Thực.
“Tiểu Trần, đây là trong nhà, có chuyện gì thì cháu cứ nói đi.” Vệ Minh Thận tưởng Trần Tịnh Thực gặp phải phiền phức gì khó giải quyết nên mới theo con gái đến nhà. Đợi hiểu rõ rồi, đến ông cũng hiếm khi trầm mặc… Chuyện này vượt qua dự tính của ông.
Yến Dương và Lê Lô càng hơn thế, hai mẹ con không ngờ, thì ra ngọn nguồn sự việc là như vậy, hoá ra cái chết của mẹ anh còn ẩn giấu một bi kịch như thế! Lê Lô bỗng nắm lấy tay Trần Tịnh Thực, anh thoáng lưỡng lự, không từ chối.
“Thế giờ cháu có dự tính gì?” Vệ Minh Thận hỏi.
“Cháu không biết ạ.” Trần Tịnh Thực cười khổ, đáp, “Trên đường đến cháu đã suy nghĩ, phát hiện bản thân chẳng làm được gì cả. Mẹ cháu đã mất gần hai mươi năm rồi, đừng nói đến việc có lưu lại chứng cứ không, đến thời gian tố tụng e rằng cũng đã qua từ lâu. Mà dựa vào trạng thái tinh thần hiện tại của Lục Triệu Huy, cháu càng không thể đưa ông ta ra toà…”
Không thể không nói, anh suy nghĩ cực kỳ rõ ràng.
“Quả thực là vậy.” Vệ Minh Thận nói, “Giờ ngoài đánh Lục Triệu Huy một trận nhừ tử để trút giận ra, cháu gần như chẳng làm được gì. Nhưng nếu cháu chọn làm vậy thì thứ cháu kéo vào không chỉ có bản thân cháu, mà còn có tình nghĩa mấy năm nay giữa cháu và ân sư Phương Văn Cẩm. Có thể nói, ngoài việc cháu thoải mái ra thì chẳng nhận được gì. Thậm chí đến cả sự thoải mái cháu cũng sẽ không có.”
Lời này của Vệ Minh Thận quá tàn khốc thẳng thắn, nhưng sự thật chân tướng chính là vậy, cho nên mọi người nghe xong đều im lặng, không ai phản bác cả.
“Anh Trần sẽ không làm vậy đâu.” Lê Lô nói, “Nếu không bây giờ anh ấy đã chẳng ngồi đây rồi.”
Lúc con người phẫn nộ nhất là khi họ vừa biết được sự thật mà bản thân không thể chịu đựng nổi. Vào khoảnh khắc ấy anh còn không làm ra việc gì quá khích thì về sau sẽ càng không có khả năng. Mọi người đều tán đồng quan điểm này, vậy nên có thể thấy, đến việc “báo thù” duy nhất Trần Tịnh Thực cũng chẳng làm nổi, sự thật tàn nhẫn biết bao.
Trong lòng bức bách khó chịu vô cùng, Yến Dương đứng dậy về phòng. Vệ Minh Thận bị hành động này của vợ nhắc nhở, ông khẽ giãn lông mày, nói với Trần Tịnh Thực: “Không còn sớm nữa, đi ngủ trước đi. Có chuyện gì mai chúng ta lại nói.”
“Vâng ạ.” Trần Tịnh Thực đứng dậy, cố gắng sốc lại tinh thần, định rời đi. Song lại thấy Vệ Minh Thận gọi dì tiểu Lưu bảo mẫu, dặn bà, “Dọn phòng khách bên cạnh phòng bé con đi, cho tiểu Trần ở.”
“Bố…!” Lần này đến Lê Lô cũng kinh ngạc rồi, cô còn chưa nghĩ tới cơ, thế mà bố lại chủ động nhắc tới!
“Muộn thế rồi, lại về trường e là ký túc xá cũng khoá rồi.” Vệ Minh Thận lườm cô một cái, “Ở nhà đi.”
Tốt quá rồi! Lê Lô sáng bừng mắt nhìn Trần Tịnh Thực. Dĩ nhiên Trần Tịnh Thực không dám thản nhiên mà tiếp nhận ý tốt này, nhưng Vệ Minh Thận nói xong liền rời khỏi phòng khách, thế nên anh cũng chỉ đành nuốt lại lời từ chối.
May mà vóc dáng của Trần Tịnh Thực và Vệ Minh Thận không khác nhau mấy, đến đồ để thay giặt dì tiểu Lưu cũng đã chuẩn bị cho anh xong xuôi, thế là anh cũng chỉ đành yên tâm ở lại.
Nhưng mà lại không dễ chìm vào giấc ngủ như thế, Trần Tịnh Thực gắng gượng tắm nước nóng qua loa rồi đi ra, ngồi bên giường, nhìn bức tranh treo trên tường thất thần.
Cửa phòng bỗng bị đẩy mở từ bên ngoài, Trần Tịnh Thực tưởng lại là Lê Lô. Vừa nãy cô đã ghé qua một lần rồi, đưa cho anh một cốc sữa nóng, nhìn chằm chằm anh uống hết rồi mới rời đi.
Nằm ngoài dự liệu, người đến là Vệ Minh Thận, ông đã tắm và thay sang đồ ngủ, trông cả người không còn uy nghiêm như ban ngày nữa.
“Chú ạ…”
Trần Tịnh Thực gọi ông một tiếng, lập tức muốn đứng dậy, song lại bị Vệ Minh Thận ấn vai đè xuống.
“Ngồi đi.” Ông nói, “Chú không có chuyện gì cả, chỉ qua xem cháu chút thôi.” Hơi ngừng lại, “Không ngủ được à?”
Trần Tịnh Thực không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
Vệ Minh Thận khẽ thở dài. “Chú biết chuyện này vào ai cũng khó mà chấp nhận được. Nhưng tiểu Trần à, đây không phải chuyện dằn vặt bản thân là có thể giải quyết. Tối nay sở dĩ chú giữ cháu lại là muốn để cháu ngủ được một giấc yên ổn, ngày mai lại đối mặt với tất cả. Nếu cháu đã đồng ý với Môi Môi đến tìm chú, vậy thì hãy cứ tin bọn chú, tin tưởng nơi này, được không?”
Vệ Minh Thận nói câu này với giọng điệu của trưởng bối. Trần Tịnh Thực nghe xong trong lòng cảm động vô cùng.
“Vâng ạ.” Anh nói.
“Ngủ đi.”
Vệ Minh Thận nói, trước khi đi hơi do dự, bàn tay vốn định vỗ vai anh cuối cùng lại rơi xuống đầu anh, đổi thành khẽ xoa. Một thoáng ấy, Trần Tịnh Thực cảm thấy trong lòng có gì đó đang va vào nhau và phát run, đợi ông đi rồi, nước mắt đã kìm nén rất lâu cuối cùng cũng rơi xuống.
Anh thật may mắn, quá may mắn. Có thể tìm được một góc yên tĩnh ấm áp, nhận được chút an ủi vỗ về như vậy vào lúc đau khổ tuyệt vọng nhất. Không còn đơn độc tuyệt vọng nữa, ít nhất là đêm nay anh có thể ngủ được rồi.