Chương 38: Giãi bày.
Dịch: Hoa Linh
Rốt cuộc vẫn là trong lòng có chuyện, tối hôm trước một giờ sáng mới ngủ được, sáng hôm sau chưa đến sáu giờ đã tỉnh.
Trần Tịnh Thực cứ tưởng mình hoa mắt, đợi tỉnh táo một lúc rồi, người bên giường vẫn ở đó mới tin chắc đây là sự thật.
Trong lòng có phần ấm áp song lại hơi buồn cười, anh khẽ xoa đầu cô gái, nhẹ nhàng gọi cô: “Môi Môi…”
Trông Lê Lô có vẻ ngủ rất say, thực ra anh không nỡ gọi cô dậy. Nhưng nằm bò ra ngủ như thế không tốt cho đốt sống cổ nên vẫn đành phải nhẫn tâm gọi cô dậy.
Lê Lô rất nhanh đã mở mắt ra, ngái ngủ nhìn về phía phát ra tiếng nói liền chạm phải ánh mắt của Trần Tịnh Thực, cực kỳ mừng rỡ cười toe toét: “Anh Trần, anh dậy rồi à…”
Trần Tịnh Thực hơi cạn lời. Trông dáng vẻ của cô, không biết còn tưởng anh đã ngủ mê mệt lâu lắm rồi ấy.
“Sao lại chạy qua đây ngủ?” Trần Tịnh Thực mỉm cười nhẹ, không ngồi dậy ngay mà xoa đầu cô.
“Lúc năm giờ dậy đi vệ sinh liền nghĩ qua xem anh chút. Không ngờ ngắm một hồi lại ngủ luôn.” Lê Lô cũng cười, lại nằm bò ra, một tay nắm lấy tay anh.
Trần Tịnh Thực thuận lợi nắm ngược lại: “Giờ vẫn còn sớm, về phòng ngủ thêm lúc nữa đi.”
Lê Lô lắc đầu.
“Tối qua em cũng ngủ chập chờn, nằm bò ra giường của anh lại ngủ rất ngon.”
“Sao lại không ngủ được? Nghĩ gì thế?” Người không ngủ được chắc chắn có tâm sự.
“Nghĩ bốn chữ.” Lê Lô nói, “Đời người thật khổ.”
Trần Tịnh Thực: “…”
Trần Tịnh Thực có chút khó tin, Lê Lô trước nay vẫn luôn lạc quan vô tư cũng bắt đầu có cảm nhận như vậy rồi.
“Môi Môi à…” Anh khẽ gọi cô.
“Thực ra những muộn phiền lớn nhỏ đều được coi là nỗi khổ của cuộc đời. Nhưng có những nỗi khổ không chờ chúng ta kịp hiểu rõ đã trôi qua, có những nỗi khổ… lại cần cả một đời để tiêu hoá.”
“Tuy nói thế. Nhưng chính vì có một lớp tiền đề này cho nên mới có thể nếm trải được nhiều mùi vị của cuộc sống. Nếu không con người cả một đời sẽ mãi nhạt như nước trắng, mất hết hứng thú trong cuộc sống rồi.”
“Vậy anh có oán giận không, anh Trần?”
Trần Tịnh Thực lúc lâu không lên tiếng.
Có oán giận không? Buồn thì có, nhưng oán giận thì hình như chưa từng. Lúc bố mẹ mất tuổi anh vẫn còn nhỏ, xoay sở với hoàn cảnh của bản thân còn chẳng kịp, nào còn thời gian oán giận nữa? Thậm chí có lúc, nếu tình huống không tồi tệ như anh tưởng tượng, chẳng hạn như mẹ thuận lợi chuyển vào mộ phần của tổ tiên, lúc xin trợ cấp trường học giúp đỡ giảm miễn các loại phí thì anh còn có vài phần vui mừng, cảm thấy thế giới này vẫn còn thương xót anh đôi chút. Đợi đến khi anh trưởng thành, nhìn thấu càng nhiều tình người hơn rồi thì cảm xúc đã bình ổn từ lâu. Có lẽ anh đã từng phẫn nộ, đã từng không hiểu, nhưng anh chưa từng oán giận.
“Môi Môi à, trước đây anh luôn nghĩ có lẽ kiếp trước mình đã làm rất nhiều chuyện ác nên kiếp này đến để trả nợ. Cho đến sau này gặp được em rồi anh mới thấy có lẽ khổ nạn trải qua trong hai mươi năm trước đó đều là sự tôi luyện của ông trời với anh, mà giờ đây, sự đền đáp tốt đẹp của anh đã đến. Không, không phải đền đáp, là sự ban tặng, là sự ban ơn…”
Nghe anh nói những lời ấy, sống mũi Lê Lô bỗng cay xè.
Cô nhớ tới ban đầu lúc quyết định ở bên nhau, Trần Tịnh Thực và cô đã “thoả thuận”, nói trước rằng nếu sau này cảm thấy quá gượng ép thì sẽ dừng lại kịp thời. Nhưng đời người nào cứ mãi thuận buồm xuôi gió chứ, như anh đã nói, nếu lớp nền của cuộc đời là khổ, vậy thì rất nhiều chuyện không thể tránh khỏi sẽ xảy ra, cô sẽ vì vậy mà rời xa anh sao? Không, cô sẽ không.
“Anh Trần ơi, sau này chúng mình sẽ mãi ở bên nhau nhé. Em nói lời này không phải là đang thương hại anh đâu, chỉ là đã nghĩ thông suốt một vài đạo lý thôi.”
Trần Tịnh Thực: “… Được.”
Không biết có phải những lời nói ban đầu đã doạ đến cô hay không, mà thỉnh thoảng cô lại nói với anh những câu như “sẽ cùng nhau đi càng xa hơn” hoặc “sẽ mãi ở bên nhau”, như sợ có một ngày họ sẽ chia tay vậy. Thực ra sẽ không đâu. Có những lời lúc nói rất dễ, làm rồi thực ra lại cực kỳ khó… Anh đã không cách nào tưởng tượng nổi cuộc sống của bản thân khi không có Lê Lô sẽ như thế nào nữa rồi. Cho nên anh phải nỗ lực, càng nỗ lực hơn, để cô vĩnh viễn không rời xa mình.
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, đến sau giờ đúng dì tiểu Lưu dậy chuẩn bị bữa sáng, Lê Lô mới lén lút về phòng mình.
Bảy giờ đúng cả nhà dậy vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng. Bữa sáng rất phong phú, nhìn vẻ mặt hơi bất ngờ của Lê Lô là biết đây có lẽ là được đặc biệt chuẩn bị. Biết rõ trong này chắc chắn có yếu tố vì mình, Trần Tịnh Thực sốc lại tinh thần, ăn không ít.
Sau khi kết thúc, cả nhà súc miệng xong lại rời bước đến phòng khách, thảo luận chuyện Lục Triệu Huy này.
“Tối qua trước khi ngủ chú đã liên hệ với một người bạn luật sư giúp cháu. Nếu cháu thật sự muốn làm chuyện này theo trình tự pháp luật thì có thể nói chuyện với ông ấy.” Vệ Minh Thận nói xong đưa một tấm danh thiếp qua.
Trần Tịnh Thực cảm ơn, nhận lấy song lại đặt lên bàn. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Cháu nghĩ qua rồi chú ạ, như chú đã nói, trong chuyện này việc cháu có thể làm không nhiều, cho nên cháu không định làm theo trình tự pháp luật nữa.”
Trần Tịnh Thực nói, vẻ mặt hơi áy náy tựa như đã phụ lòng tốt của Vệ Minh Thận. Nhưng Vệ Minh Thận rõ ràng không hề để ý, ông nhìn anh, hỏi: “Thế giờ cháu có dự định gì?”
“Cháu không biết, nhưng cháu nghĩ cuối cùng chắc đều sẽ giải quyết tốt thôi ạ.” Hơi ngừng lại, “Có lẽ cháu vẫn sẽ đi gặp Lục Triệu Huy một lần. Nhưng sẽ không làm ra hành động đánh mất lý trí, chú yên tâm.”
Biết họ đang lo lắng điều gì, Trần Tịnh Thực nói rõ trước, nhưng Lê Lô vẫn không yên tâm, nói: “Em đi cùng anh.”
“Ngoan.” Trần Tịnh Thực vỗ về cô, “Đó không phải là một nơi tốt, anh không muốn em đến suốt.” Giọng Trần Tịnh Thực dịu dàng, song vẻ mặt lại vô cùng kiên định. Lê Lô biết trong lòng anh đã quyết, tuy vẫn muốn nói thêm nhưng đang ở trước mặt bố mẹ nên đành nuốt lời về.
Vệ Minh Thận coi như không nhìn thấy hai người đưa đẩy tới lui. Ông nói: “Nếu cháu đã có chủ ý của riêng mình thì bọn chú cũng không tiện can thiệp quá nhiều nữa. Chỉ là có một điểm, mọi chuyện cháu đều phải cân nhắc suy nghĩ từ góc độ của người sống, chứ không phải người đã mất. Hiểu chưa?”
Lời này nghe thì vòng vo, song thực chất chứa đựng sự thông thái vô cùng. Trần Tịnh Thực biết ông sợ mình quá cố chấp với quá khứ mà không thoát ra được. Nhưng sao anh có thể chứ. Những chuyện anh làm hiện tại, thay vì nói là cho mẹ một câu trả lời, thực ra là cho bản thân anh. Cho nên cuối cùng có thể buông bỏ hay không cũng chỉ là quyết định bởi bản thân anh mà thôi.
Có được bước tính đầu tiên rồi, sau khi nói chuyện với Vệ Minh Thận xong, Trần Tịnh Thực chào tạm biệt rồi rời khỏi nhà họ Vệ. Anh để Lê Lô ở lại nhà, cô lấy cớ tiễn anh xuống lầu, thực ra vẫn chưa từ bỏ việc muốn cùng anh đến bệnh viện.
Trần Tịnh Thực nhìn ra ý định của cô, bật cười, trong lòng lại ngập tràn sự ấm áp.
“Môi Môi à, anh nói thật đấy, không muốn đưa em đến mấy nơi kiểu đó thật. Hơn nữa em không tin anh sao? Không tin rằng anh sẽ không làm ra chuyện ‘lợi người chẳng bao nhiêu mà hại mình thì nhiều’ à?”
Câu này hỏi có phần nghiêm trọng rồi, dễ nhận thấy là Trần Tịnh Thực mang theo chút tâm cơ. Lê Lô quả nhiên lúng túng, nhíu mày do dự giây lát, cô ôm lấy Trần Tịnh Thực, nói: “Vậy anh về nhanh chút được không? Em ở nhà đợi anh.”
Nhà, một từ vựng ấm áp biết bao. Trần Tịnh Thực phát hiện, mới chỉ một đêm, nhà họ Vệ còn chưa hoàn toàn tiếp nhận anh đã khiến anh có cảm giác thuộc về.
“Được.”
An ủi Lê Lô xong, Trần Tịnh Thực chạy xe thẳng đến bệnh viện tâm thần. May mà lúc trước từng đến một lần, anh chẳng tốn chút hơi sức nào đã đến được phòng bệnh của Lục Triệu Huy.
Hôm nay trông tinh thần của Lục Triệu Huy tốt hơn nhiều. Dưới sự chăm sóc của hộ lý, ông ta vừa ăn cơm vừa xem tivi, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, cứ như không có bệnh vậy. Nhưng vẫn nhìn ra được chút khác thường, gò má ửng đỏ, Trần Tịnh Thực thoáng chần chừ, đúng lúc có y tá đi vào, anh bèn hỏi cô ấy xem có phải Lục Triệu Huy bị sốt không.
Quả nhiên, sau khi kiểm tra qua, Lục Triệu Huy sốt khá cao, y tá làm biện pháp hạ nhiệt đơn giản, lại dặn dò hộ lý những điều cần chú ý lúc này rồi mới rời khỏi phòng bệnh. Trước khi đi, cô ấy liếc nhìn Trần Tịnh Thực, vốn định bày tỏ sự cảm ơn nhưng thấy sắc mặt người đàn ông hơi tái thì lại nuốt lời xuống, yên lặng rời đi.
Trần Tịnh Thực không nói ra được bản thân lúc này có tâm trạng gì.
Anh cảm thấy mình hẳn nên phẫn nộ, loại tâm trạng muốn hủy diệt tất cả tối qua lẽ ra vẫn chưa tan. Nhưng rất kỳ lạ là, lúc này anh đứng cách đó không xa nhìn Lục Triệu Huy, trong lòng lại chẳng còn chút kích động nào. Chính vì vậy mà anh có cảm giác áy náy với mẹ mình. Người này là hung thủ đã hại chết mẹ mình đấy!
Trần Tịnh Thực sải bước lớn đi vào, hộ lý vẫn nhận ra anh, thấy một mình anh xuất hiện ở đây thì hơi lạ, song cũng không truy hỏi. Ông ấy cười chào hỏi anh, định đi rửa bát, do dự giây lát rồi lại không đi nữa. Ông ấy vẫn còn nhớ phản ứng của Lục Triệu Huy khi thấy người này lúc trước nên không dám để hai người ở riêng.
Quả nhiên, lúc Lục Triệu Huy nhìn thấy anh thì hai mắt sáng lên. Nhưng dường như chưa hồ đồ hoàn toàn, ông ta chỉ hơi nghi hoặc nhìn anh như đang suy tư gì đó.
“Cậu là…?”
Trần Tịnh Thực mím môi hồi lâu mới ném ra ba chữ.
“Trình Huệ Chi.”
Trông Lục Triệu Huy vẫn mờ mịt tựa như không hiểu ý anh.
Trần Tịnh Thực nhìn ông ta chằm chằm một lúc, lại nói ra một cái tên: “Bé con.”
Nghe thấy hai chữ này, phản ứng của Lục Triệu Huy cuối cùng cũng lớn hơn chút. “Bé con, bé con…” Ông ta lặp đi lặp lại hai chữ này, mặc dù vẫn chưa rõ dụng ý của Trần Tịnh Thực nhưng hiển nhiên đã trở nên kích động.
Trần Tịnh Thực khẽ nhắm mắt, trong lòng có cảm giác hoang đường cùng cực.
Mẹ anh vì người đàn ông trước mắt này mà chết, lại không để lại chút dấu ấn nào trong lòng ông ta. Đến lúc điên rồi người ông ta nhớ mãi vẫn chỉ có bé con, còn mẹ anh lại vĩnh viễn chỉ là một thế thân. Bi kịch biết bao, mệt mỏi biết bao! Trần Tịnh Thực bỗng cảm thấy có phải ông trời đã quá nhân từ với Lục Triệu Huy rồi hay không, ông ta điên thế này là vì ai?
“Trình Huệ Chi, ông thật sự không nhớ Trình Huệ Chi à?”
Trần Tịnh Thực hỏi lại lần nữa, ánh mắt khoá chặt lấy ông ta. Lục Triệu Huy không nói gì nữa, chỉ trợn to mắt nhìn anh, thời gian trôi qua, bỗng có một tia sợ hãi loé qua trong mắt ông ta, ông ta quay đầu đi, run rẩy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Tịnh Thực kinh ngạc, theo đó xác nhận: Ông ta còn nhớ! Ông ta vẫn nhớ!
Trong lòng có một cảm giác khó tả, Trần Tịnh Thực hiểu ra một đạo lý: Thì ra nút thắt trong lòng người đàn ông này không phải bé con, mà nặng ở mẹ anh. Thì ra bé con mới là hoá thân của mẹ anh.
Trần Tịnh Thực đột nhiên không muốn giằng co thêm nữa.
Anh nghĩ ông trời đã trừng phạt Lục Triệu Huy thay anh rồi. Lúc hồ đồ có bé con, lúc tỉnh táo có mẹ anh, người đàn ông này mãi mãi không thoát được khỏi sự trừng phạt của lương tâm, vậy nên ông ta sẽ rơi xuống địa ngục vĩnh viễn.
Nhìn ông ta lần cuối, Trần Tịnh Thực xoay người rời đi.