Anh Là Báu Vật Của Em

Chương 39

Chương 39: Kết thúc.

Dịch: Hoa Linh

Hôm ấy sau khi rời khỏi bệnh viện tâm thần, Trần Tịnh Thực về Viện Sinh Khoa trường Yến Đại một chuyến. Bàn giao một công việc sắp hoàn thành trong tay xong, anh lái xe đi đến một nơi.

Không phải nhà Lê Lô mà là xóm ba Yến Đại, căn hộ hai phòng ngủ mà anh vừa mới thuê kia.

“Mấy ngày này anh muốn ở bên đây lên kế hoạch cẩn thận xem trang trí thế nào. Cố gắng làm xong nhanh nhất có thể thì trước cuối năm là chuyển vào ở được rồi.” Trong điện thoại, Trần Tịnh Thực nói vậy với Lê Lô.

Lê Lô hơi lo lắng: “Có cần em qua với anh không?”

“Không cần đâu.” Trần Tịnh Thực nói, “Anh làm một bản thiết kế trước, làm xong gửi cho em xem rồi cho anh ý kiến, được không?”

Được… thì được đấy, nhưng cô không yên tâm về anh nha. Lê Lô từng lo anh đi gặp Lục Triệu Huy xong cảm xúc sẽ mất kiểm soát, giờ thấy anh bình tĩnh như thế thì lại cũng không yên lòng. Đúng là khổ quá mà.

“Vâng ạ.”

Lê Lô tạm thời đồng ý với anh, cúp máy rồi lại luôn mặt ủ mày chau. Bố Vệ Minh Thận đều để ý cả, khuyên bảo cô: “Con người đôi khi quả thực cần ở một mình để hoá giải sự đau khổ, mấy ngày thôi mà, con cứ cho nó khoảng thời gian này đi.”

“Có thật là vậy không ạ?” Lê Lô hỏi.

“Thật.” Vệ Minh Thận xoa đầu cô, “Tin bố.”

Được rồi. Lê Lô quyết định tôn trọng quyết định của anh, để anh yên tĩnh một mình.

Quả nhiên, một tuần qua đi, Trần Tịnh Thực gọi điện cho Lê Lô và đón cô tan làm. Sau khi gặp mặt, anh lấy bản in kết xuất đồ hoạ mà mình mày mò trên phần mềm thiết kế làm ra cho Lê Lô xem, hỏi cô có thích không.

“Anh đã trồng mấy cây batrachium bungei ở chân tường cạnh cửa sổ phòng khách. Cứ nuôi trước, đến lúc lớn lên rồi lại tặng em.” Lúc Trần Tịnh Thực nói lời này vẻ mặt rất bình tĩnh.

Lê Lô nhìn kết xuất, trong lòng cảm khái vô ngần. Cô không ngờ mấy ngày nay Trần Tịnh Thực sẽ thật sự làm cái này, cô vốn tưởng rằng đây là một cái cớ của anh.

“Nuôi thêm mấy cây khác đi, tạo một vườn thực vật nhỏ, thế nào ạ?” Lê Lô cười hỏi.

“Được.” Trần Tịnh Thực cũng cười.

Gặp một đèn đỏ, xe dừng lại. Hai người ngồi trong xe nhìn về phía trước, nhất thời không nói gì.

“Anh Trần ơi…” Lê Lô khẽ gọi anh, ánh mắt long lanh tựa như có lời muốn nói.

Trần Tịnh Thực đợi vài giây, thấy cô mãi không lên tiếng liền hiểu ra. Anh cười khẽ, nắm lấy tay cô.

“Môi Môi à, anh biết em đang lo lắng điều gì, nhưng không sao đâu, thật sự không sao cả. Hôm ấy sau khi gặp cậu của Phương Huỳnh, anh quả thật rất khó chịu, không biết phải giải quyết ra sao. Sau đó nhận được một cuộc điện thoại do giáo sư già chủ nhà gọi tới, nói có việc tìm anh, hẹn gặp anh trong nhà. Anh đã cố gắng gượng để đi, em đoán xem ông ấy tìm anh có việc gì?”

“Việc gì ạ?” Lê Lô không đoán ra được.

“Ông ấy đưa đến cho anh rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, nồi bát gáo chậu đủ thứ. Ông ấy và vợ cùng nhau lái chiếc xe điện nhỏ, còng lưng chuyển một đống đồ tới, song mặt lại rất hồng hào có tinh thần. Giáo sư già nói, tôi vừa nhìn đã biết cậu là người sống một mình. Nhưng cho dù chỉ có một mình cậu thì cuộc sống cũng không thể qua loa và tạm bợ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên cười thì cười, nên chơi thì chơi. Môi Môi, em không biết đâu, vào giây phút ấy, anh cảm giác mình đã được chữa lành.”

Lê Lô nghe xong cũng rất cảm động: “Đợi khi nào mình mua chút đồ cùng nhau đi thăm giáo sư già. Cảm ơn ông ấy đã chiếu cố đến anh, tiện để ông ấy biết không phải anh sống một mình nhé!”

“Được.” Trần Tịnh Thực cười, “Cho nên Môi Môi à, em không cần phải lo nữa đâu. Anh sẽ bước ra, mọi thứ đều sẽ ổn.”

Lê Lô dạ một tiếng, lúc này cô đã thật sự yên tâm rồi. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Cuối tuần sau đó hai người thư thái nghỉ ngơi hai ngày, đi núi tây ngắm lá đỏ, lại lái xe đi trung tâm thương mại mua rất nhiều đồ dùng trong nhà. Trần Tịnh Thực không định đặt sô pha dài trong phòng khách, thế nên Lê Lô đã chọn hai chiếc ghế lười hạt xốp tặng anh. Một vàng một xám, một hoạt bát một trầm ổn. Lê Lô nói, đến lúc đó họ có thể cùng nhau làm ổ trong ghế lười xem phim. Trần Tịnh Thực nói được, hôm ấy lúc đi ăn bèn đặt mua một chiếc máy chiếu và màn hình, chuẩn bị lắp đặt, đến lúc ấy xem phim càng thuận tiện hơn.

Trải qua một cuối tuần yên ả nhàn nhã, sáng thứ hai, khi hẹn gặp Phương Văn Cẩm, Trần Tịnh Thực đã đến văn phòng của ông ấy trước mười phút.

Mấy ngày qua Phương Văn Cẩm vẫn luôn không quấy rầy Trần Tịnh Thực, cũng không giục anh quay lại làm việc. Ông ấy đã biết tin anh từng đến bệnh viện tâm thần từ chỗ hộ lý, biết được Lục Triệu Huy vẫn yên ổn, ông ấy đã đoán được thái độ của Trần Tịnh Thực. Đứa bé này định ép bản thân buông bỏ rồi.

Lúc Trần Tịnh Thực đi vào, Phương Văn Cẩm đang cầm luận văn mình vừa in ra song lại chẳng đọc vào được bao nhiêu, nghe thấy tiếng gõ cửa, ông ấy lập tức đứng dậy. Giây tiếp theo, cửa được đẩy mở ra từ bên ngoài, Trần Tịnh Thực bước vào.

Thấy ân sư căng thẳng đứng đó như phạm nhân đang khẩn thiết chờ xét xử, trong lòng Trần Tịnh Thực bỗng thấy khó chịu. Anh đứng yên tại chỗ, chào hỏi ông: “Chào thầy Phương ạ.”

“Chào em.” Phương Văn Cẩm lập tức nói, “Em đến rồi…”

Trần Tịnh Thực vâng một tiếng: “Em có chuyện muốn bàn với thầy ạ.”

“Được được, em ngồi đi, ngồi đi.”

Phương Văn Cẩm ra hiệu về chiếc ghế đối diện bàn làm việc, bảo anh ngồi xuống. Trần Tịnh Thực thoáng do dự, rồi ngồi xuống.

“Thầy Phương, em xin lỗi thầy, hôm ấy em không nên trực tiếp rời khỏi nhà thầy như thế, làm thầy lo lắng rồi ạ.”

Đây là câu đầu tiên Trần Tịnh Thực nói ra sau khi ngồi xuống, Phương Văn Cẩm nghe xong, má nóng bừng lên.

“Tịnh Thực à…” Ông ấy ngước mắt nhìn học trò của mình, thấy dưới vẻ ngoài bình tĩnh của anh là một mặt chân thành thì thầm thở dài trong lòng, nói, “Thầy có thể hiểu được, không trách em.”

“Cảm ơn thầy, thầy Phương.” Trần Tịnh Thực nói, “Còn có một chuyện nữa em muốn xin thầy đồng ý.”

“… Em nói đi.” Trong lòng Phương Văn Cẩm dấy lên một dự cảm không lành.

“Đừng tiếp tục giằng co với viện trưởng Trần vì chuyện ở lại trường của em nữa ạ, đợi kỳ hạn hai năm sau tiến sĩ kết thúc, em sẽ rời khỏi Yến Đại.”

Phương Văn Cẩm: “…” Phương Văn Cẩm khó mà chấp nhận nổi nhìn Trần Tịnh Thực: “Em muốn đi ư?”

“Vâng ạ.” Trần Tịnh Thực nói, “Em nghĩ em đã không còn thích hợp ở lại đây nữa. Trong lòng thầy và em đều có một rào cản, bất luận thế nào cũng không thể quay trở về như trước được nữa. Em nghĩ chỉ có em rời đi rồi mọi người mới có thể dễ chịu hơn một chút.”

“Vậy em định đi đâu? Còn nơi nào có thể giúp em thực hiện lý tưởng và hoài bão của mình tốt hơn Yến Đại chứ?”

“Em sẽ từ từ tìm, thầy Phương.” Trần Tịnh Thực nói, “Còn một năm nữa mới ra ngoài, em vẫn còn thời gian.”

“Em ấy à, quá nóng vội rồi!” Phương Văn Cẩm lúc nào cũng không quên chức trách của ân sư, cảm thấy đau lòng với quyết định của học trò, “Em có thể không ở trong nhóm của thầy, tự lập một phe hoặc theo giáo sư khác, cho dù là theo Ung Nghi cũng được, tại sao cứ nhất định phải đi chứ? Thầy ở Yến Đại chẳng được mấy năm nữa, em thật sự không cần phải vì thầy mà đưa ra quyết định này!”

Nghe ra sự chán nản từ giọng nói của ân sư, trong lòng Trần Tịnh Thực cũng hơi buồn.

“Thầy Phương, khi đưa ra quyết định này đúng là em không suy nghĩ nhiều. Bởi vì lúc ý nghĩ này vừa xuất hiện, em đã kiên định sẽ không thay đổi nữa. Em biết mình rời khỏi nơi này sẽ mất đi thứ gì, nhưng em cũng không phải thánh nhân, thay vì sau này sẽ có đôi chút khó xử, chẳng bằng lúc cần thì quyết đoán luôn.”

Anh rất rõ, ân sư của anh còn khó buông chuyện này hơn anh. Nếu ở lại đây thì dù có cố tình tránh né cũng sẽ luôn có lúc chạm mặt. Cho dù không chạm mặt đi nữa, nhưng mà có nhiều liên hệ không chặt đứt được như thế, hồi ức không quên được nhắc nhở ông ấy đủ loại chuyện trước đây. Loại day dứt áy náy và khó lòng buông được ấy đối với bất kỳ ai trong họ mà nói đều là một kiểu dằn vặt giày vò. Vậy nên anh bắt buộc phải đi, như thế mới có thể bảo toàn tình nghĩa giữa hai người ở mức độ lớn nhất.

Phương Văn Cẩm sao lại không hiểu chứ, cho nên ông ấy không khuyên Trần Tịnh Thực nữa, ngồi trở lại ghế, hai mắt đỏ hoe. Trong lòng Trần Tịnh Thực cũng rất khó chịu, sau khi cúi mình chào Phương Văn Cẩm một cách cung kính, anh xoay người rời khỏi văn phòng.

Cứ như thế, một chuyện bí mật xảy ra được kín đáo giải quyết xong.

Thực ra Lê Lô cũng không ngờ Trần Tịnh Thực lại giải quyết tất cả với tốc độ nhanh như vậy. Sự thật và bi kịch này có thể trở thành một trở ngại mà rất nhiều người cả đời cũng không vượt qua được, nhưng mà Trần Tịnh Thực thì sao… mặc dù biết trong lòng anh vẫn để ý, nhưng anh đã không còn để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của mình nữa. Dựa vào sự hiểu biết của cô về tình cảm giữa anh và mẹ anh, để làm được những điều này chẳng biết phải cần ý chí lớn đến nhường nào nữa. Đôi khi, đau khổ hơn cả việc để mặc bản thân chìm trong bi thương là ép buộc bản thân giải thoát. Nhưng không có cách nào cả, con người luôn phải gánh vác trách nhiệm mà bản thân nên gánh và tiếp tục sống. Điều đáng mừng duy nhất là cô có thể, hơn nữa sẽ mãi ở bên cạnh anh.

Bình Luận (0)
Comment