Anh Là Báu Vật Của Em

Chương 40

Chương 40: Sao và trăng.

Dịch: Hoa Linh

Rất nhanh, cuộc sống lần nữa khôi phục sự yên bình, hai người lại quay trở về quỹ đạo, vừa làm việc vừa tiếp tục yêu đương ngọt ngào.

Hôm ấy lúc sắp tan làm, Lê Lô nhận được tin nhắn Trần Tịnh Thực gửi tới hỏi cô buổi tối có muốn đi 9°C Ice City uống một cốc không. Bạn tiểu Lê hơi ngạc nhiên nha, đang giữa mùa đông lại đi Ice City?

Mei: Gấu trúc giấu tay.jpg

Trần Tịnh Thực: Gấu trúc gãi đầu.jpg

Trần Tịnh Thực: Đi đi, mình uống đồ nóng, anh có lời muốn nói với em.

Thực ra 9°C Ice City là một nơi có ý nghĩa đặc biệt với hai người. Lê Lô nhìn đến câu này thì lập tức nổi lên một cảm giác khác thường, thấp thoáng có chút mong đợi… Anh ấy có lời muốn nói với mình ư? Là gì vậy? Lẽ nào chuyện dạo trước đã khiến anh ấy có nhận thức mới nên muốn nói chuyện với mình?

Mei: Được ạ.

Tan làm hai người nắm tay nhau đi 9°C Ice City. Sau khi gọi hai cốc đồ uống nóng, Lê Lô chống cằm, ánh mắt chan chứa ý cười nhìn anh: “Anh Trần à, anh có lời gì muốn nói với em thế?” Hơi ngừng lại, “Không phải là định tỏ tình với em đấy chứ?”

Cô lấy bản thân ra trêu đùa.

Trần Tịnh Thực cười, nói: “Không phải tỏ tình, là thú nhận.”

Ấy? Ánh mắt Lê Lô trở nên thận trọng hơn, nhìn anh: “Anh có gì giấu em à?”

“Không phải chuyện xấu.” Trần Tịnh Thực vội trấn an cô, “Nhưng không biết có được tính là chuyện tốt với em không.”

Lê Lô: “… Anh nói đi.”

Trần Tịnh Thực không lên tiếng ngay. Anh định kể cho Lê Lô nghe về đoạn quá khứ đã bị phủ bụi suốt hai mươi năm nay.

Tối hôm ấy khi bố của Lê Lô hỏi anh tại sao không nói đoạn chuyện xưa này với Lê Lô, câu trả lời của anh là không muốn cô nhớ lại bản thân nhếch nhác của khi ấy cho lắm. Còn giờ đây, khi mọi chuyện đã qua, nhất là sau khi biết được sự thật về cái chết của mẹ thì anh đột nhiên nhìn thoáng mọi thứ. Anh nghĩ đã đến lúc nói tất cả những điều này cho Lê Lô nghe rồi.

“Môi Môi à…” Trần Tịnh Thực dịu giọng lên tiếng, “Em có còn nhớ, hồi em ba tuổi từng gặp một thiếu niên không…”

Năm ấy anh đến Yến Thành tham gia một hoạt động thanh thiếu niên toàn quốc. Lúc đó trong huyện Bình Xuyên chỉ có một suất, đã được trao cho anh mới chỉ chín tuổi.

Năm ấy người đưa anh đi chính là thầy Chu Bình. Hôm trước hai người tham gia xong hoạt động, sáng sớm hôm sau dậy thầy Chu Bình nói muốn đưa anh đi một nơi. Trước khi tới anh đã nghe thầy Chu nhắc qua, nói đến Yến Thành rồi phải đi thăm hỏi một vị “nhân vật tầm cỡ”, nhưng anh không ngờ thầy Chu sẽ đưa mình đi cùng, trong lòng bỗng chốc trở nên căng thẳng. Nhân vật tầm cỡ, tầm cỡ đến mức nào đây? Phải biết là trước khi đến Yến Thành, nhân vật “tầm cỡ” nhất mà anh từng gặp chính là chủ tịch của huyện Bình Xuyên.

Hai người ngồi xe buýt vòng qua cả nửa thành phố, cuối cùng đến trước một căn tứ hợp viện. Nhìn ngôi nhà đã có chút bề dày lịch sử này, trái tim của Trần Tịnh Thực sắp vọt lên tận cổ rồi… Đúng là nhân vật tầm cỡ, ở tứ hợp viện đấy! Thiếu niên vô thức liếc nhìn xuống quần áo trên người mình, đây đã là bộ đồ tốt nhất mà anh có, nhưng dưới sự làm nền của những thứ trước mắt này, nó vẫn trở nên nhạt nhoà ảm đạm. Anh muốn nói với thầy Chu rằng mình không vào nữa đâu, ở bên ngoài đợi ông thôi, nhưng mà thầy Chu đã dắt tay anh, kiên định gõ cổng viện.

Rất nhanh, cổng được mở ra từ bên trong, một người đàn ông trung niên bước ra. Sau khi hỏi tên họ bèn nở một nụ cười vô cùng ôn hoà thân thiết.

“Tiểu Vệ đã dặn trước rồi, nói hôm nay cậu và học sinh sẽ tới. Giờ cậu ấy đang ở phòng khách ấy, để tôi đưa các cậu qua đó.”

“Vâng, làm phiền ông.”

Anh cùng thầy Chu đi xuyên qua sân đến gian chính, giữa sân trồng đầy hoa cỏ, mặc dù thấy hứng thú nhưng anh không dám liếc nhìn lung tung, sợ bị người khác nghĩ là thiếu hiểu biết. Vẫn là thầy Chu nhìn ra được sự căng thẳng của anh, nhỏ giọng trấn an: “Người lát nữa gặp rất tốt, em không cần phải sợ, gặp rồi nhớ gọi chú.”

“Vâng ạ.” Anh đáp lời, nhưng trong lòng vẫn không thấy thả lỏng.

Cửa gian chính đang mở, hai người theo người đàn ông trung niên đi thẳng vào trong. Một người đàn ông đang ngồi trên sô pha đọc báo, thấy có người tiến vào bèn ngẩng đầu lên.

Trần Tịnh Thực thề, anh chưa bao giờ gặp một nhân vật như vậy trên đời. Dung mạo tuấn tú, khí chất khoáng đạt, toát lên vẻ cao thượng mà cởi mở. Lúc ấy trong lòng anh lại có một cách lý giải mới về “nhân vật tầm cỡ”… Cái gọi là “tầm cỡ” có lẽ không chỉ nói đến địa vị mà còn nói về phẩm cách nhỉ. Có thể nói là từ lần gặp đầu tiên, anh đã bất giác có thiện cảm với Vệ Minh Thận, nháy mắt đã không còn sợ ông nữa.

Vệ Minh Thận thấy người tới thì mỉm cười đứng dậy chào hỏi họ. Biết được anh chính là học sinh đại diện Bình Xuyên đến tham gia hoạt động kia, ông xoa đầu anh, nói: “Hậu sinh khả úy đấy, anh bạn trẻ cố lên nhé.” Anh bạn trẻ chứ không phải “bạn nhỏ”, cách xưng hô này khiến anh cảm thấy được tôn trọng như được xếp vào vị trí bình đẳng với ông vậy. Khi ấy anh nở nụ cười mang theo vài phần trẻ con.

Sau đó anh ngồi đó nghe thầy Chu và Vệ Minh Thận nói chuyện một lúc, có lẽ nhận ra sự gò bó của anh, Vệ Minh Thận đột nhiên nói: “Con gái Môi Môi của chú đang chơi ở bên trong, nếu cháu muốn thì có thể chơi với nó.” Người đàn ông cười khẽ nhấn mạnh, “Có điều phải nói trước một chút là nhóc con vẫn còn bé, có thể sẽ không có nhiều tiếng nói chung với cháu đâu.”

Trần Tịnh Thực thoáng cân nhắc trong lòng, cảm thấy chơi với một cô bé tự do thoải mái hơn ngồi trước mặt người lớn chút, thế là đồng ý với ông, đứng dậy đi vào gian trong.

Gian bên trong lại là một thế giới khác với gian ngoài. Trần Tịnh Thực vừa bước vào đã bị sốc trước cách trang trí ở bên trong… đây hoàn toàn là một khu vui chơi thu nhỏ mà.

Một cô bé nhỏ nhắn đang nằm bò trên tấm đệm chơi đồ chơi, thấy có người đi vào, cô thoáng dừng lại, hai mắt sáng ngời nhìn anh.

“Bà ngoại Trương ơi!” Cô bé dựa lại gần một người phụ nữ trung niên trông như bảo mẫu, nhìn anh, vẻ mặt nghi hoặc song không hề sợ hãi. Dù sao đây cũng là nhà mình mà.

Bà ngoại Trương ôm lấy cô bé mũm mĩm, nhìn anh rồi ôn hoà hỏi: “Cháu chính là cậu bé thầy Chu đưa theo đúng không?”

“Vâng ạ.” Anh ngại ngùng đáp, “Cháu chào bà Trương ạ.”

“Ừ ừ, qua đây chơi đi,” Bà nói xong lại giải thích với cô bé trong lòng, “Đây là khách của bố cháu, đến chơi với cháu đấy.”

Cô bé túm lấy cánh tay bà Trương không buông, giọng nói trong trẻo ngọt ngào hỏi: “Khách của bố tại sao lại đến chơi với cháu ạ?”

“Bởi vì bố cháu muốn nhờ cháu giúp đỡ chiêu đãi anh trai nhỏ đấy.”

Cô bé vui rồi, bím tóc tết đung đưa: “Anh ơi, anh qua đây đi.”

Trần Tịnh Thực đi tới bên thảm theo yêu cầu của cô bé, nhưng không tiến lên nữa.

“Cởi giày rồi lên đi, thảm cứ hai ngày lại thay, không bẩn đâu.” Bà Trương thấy anh không nhúch nhích bèn nói.

Trần Tịnh Thực hơi xấu hổ, không phải anh sợ thảm bẩn mà là sợ mình làm bẩn thảm. Tuy mỗi ngày anh đều thay tất sạch nhưng vẫn bất giác tự ti.

“Anh ơi, anh cởi giày đi!” Cô bé cầm một món đồ chơi lên, bước lại gần nói với anh. Dường như anh vừa cởi giày ra là cô đã chuẩn bị đưa đồ chơi cho anh rồi.

Cuối cùng Trần Tịnh Thực vẫn cởi giày, giẫm lên thảm. Cô bé liền hứng khởi, tay nhỏ mũm mĩm duỗi ra, đưa cho anh một chiếc tàu hoả đồ chơi.

“Chúng ta chơi đồ hàng đi, anh ơi anh có chơi không ạ?”

Cô bé nói xong liền chạy về bên cạnh đống đồ chơi của mình, bên ấy có rất nhiều món đồ chơi giống tàu hoả nhỏ.

“Anh… chưa chơi bao giờ.”

Trần Tịnh Thực đi đến trước mặt cô, hơi lúng túng nói.

Cô bé dường như không dám tin, trợn to mắt nhìn anh một lúc, lại nhìn bà Trương: “Bà ngoại Trương ơi, anh chưa chơi đồ hàng bao giờ!”

Bà Trương đang đan áo len, nghe vậy thì cười nói: “Anh là bé trai mà, phải có bé gái ở bên cạnh anh thì mới chơi đồ hàng được. Cháu hỏi anh xem, có phải không có bé gái chơi cùng anh không?” Bà Trương nói, rồi đưa mắt ra hiệu với Trần Tịnh Thực.

Cô bé lại nhìn anh, Trần Tịnh Thực chỉ đành thuận theo lời bà Trương nói: “Đúng vậy, không có người… bé gái chơi cùng anh.”

Cô bé lại cười, dáng vẻ ngốc nghếch.

“Thế em chơi với anh, em có nhiều đồ chơi lắm.” Cô đẩy đồ chơi trước mặt về phía anh, “Đây là xe hơi nhỏ, cái này là máy bay, chúng ta có thể đặt nó ở đây để cất cánh. Còn có nồi cơm nữa…” Cô bé nhét một thứ tròn xoe vào tay anh, “Chúng ta có thể nấu cơm.”

Trần Tịnh Thực nhìn những thứ đồ chơi trước nay chưa từng thấy trong tay, nhất thời quên đi sự căng thẳng, chỉ mải thấy mới lạ: “Nồi bé như thế có nấu được cơm không? Em có gạo không?”

Cô bé lại nhét hai thứ vào tay anh, Trần Tịnh Thực nhìn liền hiểu ra. Là một cái bát nhựa, bên trong gắn một cục trắng trắng gồ lên, chính là cơm.

“Bỏ cái này vào, lát nữa lấy ra là xong.” Cô bé ấn bật nồi cơm, cười hì hì nhìn anh. Trần Tịnh Thực đối mắt với cô, cũng cười lên.

Sau khi đã quen thuộc với những “công cụ” này, hai người chính thức bắt đầu chơi. Lúc này Trần Tịnh Thực đã thả lỏng hơn rất nhiều, lúc anh sắp sửa xếp xong xe đồ chơi theo lời cô bé thì cô bé chợt ngạc nhiên kêu lên, chỉ vào tất của anh nói: “Trên tất của anh có một mặt trăng kìa!”

Trần Tịnh Thực: “…” Đỏ mặt rồi. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Đều tại bản thân nhất thời hào hứng, quên mất che đi… Thực ra đó không phải là mặt trăng mà là một chỗ vá. Là tự tay anh khâu, ở gang bàn chân của anh, ẩu vô cùng.

Nhưng cô bé hết sức hiếu kỳ, lại nói với anh lần nữa: “Anh ơi, trên tất của anh có một mặt trăng.”

“… Ừ.”

Trần Tịnh Thực bối rối cực kỳ, không biết phải tiếp lời thế nào, song lại thấy cô bé bất ngờ duỗi bàn chân mũm mĩm của mình ra, nói: “Trên tất của em cũng có, là ngôi sao!”

Trần Tịnh Thực nhìn theo về phía chân của cô, chỉ thấy cô đeo một đôi tất màu xanh lam, ở chỗ ngón cái khâu hai ngôi sao nhỏ. Trần Tịnh Thực rất rõ đó là khâu, bởi vì đường chỉ trông rất cẩu thả, dường như chẳng tốt hơn anh là bao. Trần Tịnh Thực chấn động, ở nhà to như thế mà cũng sẽ khâu tất á?

“Mẹ em khâu cho em đấy!” Cô bé lại duỗi duỗi chân về phía trước, nghiêng đầu, trên gương mặt mũm mĩm có phần đắc ý.

Trần Tịnh Thực cười, nói: “Của anh là anh tự khâu…”

“Thế anh giỏi thật đấy.” Cô bé lại ngó “mặt trăng” trên gang bàn chân của anh, rồi nhìn “ngôi sao” trên đầu ngón chân của mình, cười lên, nói, “Bố em bảo là mặt trăng và ngôi sao đều đến từ bầu trời đó…” Cô bé có vẻ như cực kỳ vui vẻ, cảm thấy tìm được “bạn nhỏ” giống cô rồi. Trần Tịnh Thực nhìn ngôi sao của cô, trong lòng cũng bất giác trở nên mềm mại. Lần đầu tiên, anh không còn thấy tự ti vì sự nghèo túng của mình nữa. Ở nơi này, điều ấy đã được cô mang đến ý nghĩa đặc biệt.

Rốt cuộc vẫn là tâm tính trẻ con, hai người rất nhanh đã chơi được với nhau. Đến buổi trưa, lúc sắp tới giờ ăn cơm, một chiếc bàn nhỏ được bưng vào từ bên ngoài, bên trên bày đầy ắp các món ăn thịnh soạn.

“Môi Môi ơi, qua ăn cơm nào.” Bà Trương gọi cô bé, cô bé đang chơi vui vẻ nên không để ý, bà Trương bước tới bế cô lên, “Bé ngoan, ăn cơm thôi.”

Lúc này cô bé mới chú ý tới bàn cơm được bê vào, liếc nhìn một cái rồi nói với bà Trương, “Muốn ăn thịt ạ.”

“Có thịt, nhưng cũng phải ăn rau.” Bà Trương nói, “Môi Môi đã đồng ý với mẹ thế nào?”

Cô bé xấu hổ cười làm nũng, lại hỏi Trần Tịnh Thực: “Anh có ăn không ạ?”

Trần Tịnh Thực định nói không, song bà Trương đã trả lời thay anh: “Đương nhiên là anh cũng ăn ở đây rồi.” Nói xong lại giải thích với anh, “Tiểu Chu đi thăm hỏi bạn bè khác của cậu ấy rồi, trước khi đi thấy cháu với Môi Môi chơi vui vẻ nên không gọi cháu. Cậu ấy bảo với bố Môi Môi là để cháu ở tạm lại đây, chiều sẽ đến đón cháu.”

“Dạ?”

Ý thức được mình phải ở lại nhà người ta ăn cơm, sự gò bó mất tự nhiên của chàng thiếu niên nhỏ bé lại nổi lên. Anh lén nhìn một bàn cơm kia, hơi ngại.

“Anh ăn cơm cùng em nha.” Bé gái mũm mĩm nâng xe đồ chơi đến trước mặt anh, “Món ăn ông Lưu nấu ngon lắm luôn.”

“Nhưng mà chỉ có bốn món, anh ăn rồi thì bố em với bà Trương, còn cả ông Lưu mà em nói nữa, họ có đủ ăn không?”

Cô bé dường như đã bị câu hỏi này làm khó, chớp chớp mắt, không trả lời. Vẫn là bà Trương cười nói với anh: “Đủ ăn cả. Bà với ông Lưu ăn mì, cháu với Môi Môi ăn những thứ này.” Trẻ con đều ăn nhạt, bà và ông Lưu ăn mặn, lại thích ăn mì nên bình thường đều sẽ tự nấu. Cũng không tốn công.

“Thế bố của Môi Môi thì sao ạ?” Trong vô thức, anh đã gọi tên ở nhà của cô bé.

“Ông ấy ăn cơm thừa của chúng ta!” Môi Môi tranh trả lời, “Bố em thích ăn cơm thừa!”

Trần Tịnh Thực: “…”

Trần Tịnh Thực kinh ngạc, không ngờ còn có người thích ăn đồ thừa!

Bà Trương bị câu trả lời của bé con chọc cười, nói: “Các cháu cứ ăn trước đi, còn lại để cho bố của Môi Môi.” Đây là thói quen khi vợ Yến Dương không có nhà, Vệ Minh Thận thường sẽ ăn cùng con gái, thường thì đều sẽ bón cho con ăn no trước sau đó vét sạch những thứ còn lại, từ đó liền có cái gọi là “ăn cơm thừa”.

Trần Tịnh Thực càng thêm lúng túng rồi, nhưng bà Trương không để anh khiêm nhường thêm, trực tiếp xới cơm cho anh. Cô bé Môi Môi ở bên cạnh “giám sát”, cô thấp bé, tay nhỏ mũm mĩm bám vào chiếc bàn nhỏ nói: “Bà ngoại ơi, bà phải xới nhiều cơm cho anh vào nhé, anh ấy cao, phải ăn nhiều chút.”

“Được nha, Môi Môi nói xem phải xới cho anh bao nhiêu nào?”

“Xới cho anh hai bát, cho cháu một bát rưỡi ạ.” Bé con mũm mĩm trả lời.

Bà Trương cười, trêu cô: “Ôi trời, cháu chỉ để anh ăn nhiều hơn nửa bát thôi à, keo kiệt thật đấy.”

Môi Môi xấu hổ rồi, chạy bạch bạch đến trước mặt Trần Tịnh Thực, hỏi anh: “Anh ơi anh tên là gì thế ạ, em là Môi Môi, tên là Lê Lô.”

“Anh tên là Trần Tịnh Thực.” Thiếu niên mỉm cười trả lời, mặt ửng đỏ, “Tên ở nhà là tiểu Thụ.”

“Là cây gì ạ(1)?” Môi Môi hỏi anh.

(1)Thụ nghĩa là cây.

“Không phải cây gì cả, chỉ gọi là tiểu Thụ thôi.”

Bé con hiểu rồi, cười nói: “Vậy em gọi anh là anh tiểu Thụ nhé.” Hơi ngừng lại, “Anh tiểu Thụ ơi, anh có thích ăn rau cải ngồng không ạ?”

Trần Tịnh Thực không hiểu ý cô lắm.

“Thích, anh đều ăn.”

Trên bàn có tổng cộng bốn món, sườn chua ngọt rắc vừng, một đĩa trứng xào tôm lớn, một phần nấm xào rau cải ngồng, một bát canh mướp nấm rơm to. Mỗi một món đều nấu thơm ngon như thế, làm con bọ thèm ăn trong anh ngọ nguậy vùng dậy.

“Thế lát nữa em gắp cho anh nha.”

“… Được.”

Trần Tịnh Thực cứ tưởng cô muốn gắp đồ ăn cho mình, kết quả không ngờ là bà Trương gắp vào bát của cô, sau đó cô lại gắp cho anh, thì ra bé con mũm mĩm này không thích ăn rau.

Trần Tịnh Thực không biết nên nói cô thế nào, sợ bà Trương phát hiện, anh nhỏ giọng khuyên cô: “Em phải ăn rau chứ.”

“Em ăn rồi mà!” Cô bé gặm xương sườn, miệng dính ít nước sốt, gương mặt nhỏ biến thành mèo mướp con.

“Em ăn có một cọng.” Thiếu niên hết sức ngay thẳng, gắp một miếng vào bát cô, “Những thứ này cũng phải ăn hết nha.”

Cô bé trợn trừng mắt, dáng vẻ như không dám tin… Sao anh ấy lại gắp rau cho mình chứ, hơn nữa còn gắp nhiều như thế! Lúc này bà Trương đã nghe điện thoại ở bên ngoài xong quay lại, thấy trong bát Môi Môi chất không ít rau, bà ấy xoa đầu bé con nói:

“Phải ngoan ngoãn ăn rau nhé.”

Cô bé ấm ức tủi thân, ăn hết rau trong bát dưới sự giám sát của bà Trương, sau đó cô không gắp rau cho Trần Tịnh Thực nữa, đổi sang gắp sườn và tôm. Gắp xong mặt ngập tràn vẻ mong đợi nhìn anh. Trần Tịnh Thực đương nhiên hiểu ý của cô, cũng gắp sườn và tôm cho cô, hơn nữa lần nào cũng nhiều hơn cô. Lúc này cô bé mới vui vẻ, đợi bát cơm thấy đáy thì đã no rồi. Mà ba món trên bàn không ngờ ngoài canh ra đã bị họ ăn gần hết.

Trần Tịnh Thực thấy ngại rồi, bà Trương định xới thêm cơm cho anh, anh liền từ chối.

“Lát nữa chú vào sẽ không đủ ăn mất ạ.”

“Thế cháu đã ăn no chưa?” Bà Trương dịu giọng hỏi anh. Trần Tịnh Thực thoáng chần chừ, đáp: “No rồi ạ.”

Nhưng mà cuối cùng bà Trương vẫn xới thêm cho anh nửa bát, gắp rau, tôm và sườn cho anh, chất đầy một bát rồi lại chan cho anh ít nước canh. Sau đó bà dồn ba món vào một cái đĩa.

“Cháu xem, ở đây vẫn còn đầy một đĩa, đủ cho bố của Môi Môi ăn rồi.” Bà Trương cười xoa đầu anh. Mà Môi Môi ở bên cạnh cũng nâng ngôi sao trên chân cô lên, cười híp mắt nhìn anh: “Anh ơi mau ăn đi, em sắp ăn xong rồi, đứng thứ nhất là con hổ lớn!”

Trong lòng thiếu niên đặc biệt cảm động, nhịn sự chua xót nơi đầu mũi, anh hỏi cô bé: “Tại sao đứng thứ nhất lại là con hổ?”

“Bởi vì hổ là lợi hại nhất.” Bé mũm mĩm đáp.

“Thế đứng thứ hai thì sao?”

“Là sư tử.”

“Đứng thứ ba?”

“Là con vịt ngốc nghếch!”

Trần Tịnh Thực: “…” Eo, anh không muốn làm con vịt ngốc nghếch đâu.

Ăn trưa xong, cảm giác ‘căng da bụng trùng da mắt’ đã nổi lên, hai người đều muốn ngủ rồi.

Bà Trương trải sẵn chăn gối lên thảm cho hai người họ, bảo hai người nằm thẳng lên đó ngủ. Trần Tịnh Thực thấy như vậy không thích hợp lắm, định ra gian ngoài, song lại bị bà Trương giữ lại.

“Ngủ ở đây bà còn trông được cả cháu và Môi Môi, cháu ra ngoài rồi thì bà không trông nổi đâu.”

Trần Tịnh Thực muốn nói rằng mình đã là một đứa trẻ lớn rồi, không cần người trông nữa. Nhưng anh bỗng dưng không từ chối nổi sự quan tâm từ trưởng bối này. Thế là nằm xuống cạnh Môi Môi.

Sau khi nằm xuống, Môi Môi chưa ngủ. Cô cầm xe hơi và máy bay nhỏ chơi trong ổ chăn, thấy anh tiểu Thụ tới bèn đưa cho anh một chiếc.

“Anh ơi, em nghe bà ngoại Trương nói là bố mẹ anh đều không còn nữa phải không ạ?”

Cô bé đột nhiên hỏi, tay cầm máy bay của Trần Tịnh Thực chợt cứng đờ, rất lâu sau mới nghèn nghẹn ừ một tiếng.

“Anh đừng buồn nhé.” Cô bé khẽ giọng khuyên anh, “Sau này anh cứ ở nhà em đi, để bố mẹ em làm bố mẹ của anh, họ tốt lắm đấy.”

Trần Tịnh Thực nghe xong hơi cảm động, cũng hơi nghi hoặc.

“Em có đồng ý không?” Có đứa trẻ nào sẽ bằng lòng chia sẻ bố mẹ với người khác chứ, không sợ bị người khác cướp mất tình yêu của bố mẹ hay sao?

“Em đồng ý nha.” Cô bé đung đưa chân, “Bố mẹ em yêu em nhất rồi, thêm anh nữa thì họ cũng sẽ yêu em nhất. Nhưng mà anh ơi, họ cũng sẽ yêu anh, anh ở lại đi, được không, ngày ngày chơi đồ hàng với em.”

Trần Tịnh Thực muốn nói được, đương nhiên anh muốn có một gia đình. Nhưng anh biết chuyện này không có khả năng. Bố mẹ ruột của anh đã không còn nữa rồi.

“Mau ngủ đi, Môi Môi ngoan.”

Anh không nói được, cũng không nói không được. Nhưng cô bé lại tưởng anh đã đồng ý, vùi đầu vào gối như con rùa nhỏ, móc lấy tay anh, chìm vào giấc ngủ.

Ngủ mãi đến ba giờ chiều, đến khi thầy Chu Bình qua đón anh.

Trên đường về Chu Bình hỏi anh ngày hôm nay trôi qua thế nào. Thiếu niên cười nói rất tốt ạ. Có cảm giác gia đình đã lâu không gặp. Chu Bình thấy anh không giống giả vờ thì yên tâm. Nhưng mà ánh mắt ông vừa rời đi, vẻ mặt thiếu niên đã có chút buồn rầu. Vừa rồi lúc rời đi Môi Môi vẫn đang ngủ, sau khi dậy rồi liệu em ấy có tìm mình không?

Tối hôm ấy Trần Tịnh Thực ngủ không ngon, vẫn luôn nhớ đến Môi Môi.

Hôm sau hai người ngồi chuyến tàu tối rời khỏi Yến Thành, buổi chiều Chu Bình đưa anh đến căn tứ hợp viện ấy lần nữa.

Trần Tịnh Thực chưa từng nghĩ mình sẽ còn quay lại đây lần nữa, trong lòng kích động không thôi. Nhưng lúc đến cửa anh đã do dự, không đi vào.

“Thầy Chu ơi, thầy vào đi ạ, em ở ngoài cửa đợi thầy.” Vốn là đến để tạm biệt, hẳn sẽ không nói quá lâu.

“Được.” Thầy Chu cũng không ép anh, tự mình đi vào gian chính.

Rất nhanh có tiếng nói chuyện truyền ra từ bên trong. Thiếu niên thông qua góc rèm cửa sổ vén lên nhìn thấy chú Vệ, còn có… Môi Môi.”

Cô bé đang nằm bò ra bàn ăn mì trộn tương, khoé miệng dính tương, lại ăn thành một con mèo mướp nhỏ rồi. Cô bưng bát của mình, dưới chân vẫn đeo đôi tất hôm qua, nhưng nhìn kỹ, không ngờ bên trên lại có thêm một ngôi sao.

“Chú ơi, anh tiểu Thụ đang ở đâu vậy ạ?” Cô bé hỏi ông, “Bao giờ anh ấy mới về ạ?”

Thầy Chu bị chữ “về” này của cô làm đơ ra, không hiểu lắm nhìn Vệ Minh Thận. Vệ Minh Thận cười, lau chiếc miệng nhỏ cho con gái, nói: “Hôm qua tiểu Thụ đồng ý với nó là sau này sẽ ở đây ngày ngày chơi đồ hàng cùng nó, ngủ dậy không thấy người đâu, bé con cáu bẳn khóc mãi. Đúng rồi, tiểu Thụ đâu?”

Thầy Chu nghe xong cũng cười, quay đầu muốn tìm anh. Trần Tịnh Thực nhìn thấy thì lập tức quay người chạy ra ngoài, cứ như sợ chậm một bước sẽ bị người ta bắt vào vậy.

Trần Tịnh Thực cũng không biết mình đang sợ điều gì, nhưng anh biết, anh không thể tiến vào cảm nhận hơi ấm đã lâu không có ấy lần nữa. Nếu không có lẽ anh thật sự sẽ không nỡ đi nữa. Mọi thứ ở đây tựa như một giấc mơ vậy, chỉ cần tỉnh lại rồi thì sẽ có thể làm như mọi thứ chưa từng xảy ra. Điều duy nhất khiến anh thấy buồn là anh không nên đồng ý với cô bé rằng sẽ ở lại với cô, như thế thì cô đã không khóc rồi. Đây là cô bé đầu tiên khóc vì anh, suốt một khoảng thời gian rất dài, thiếu niên đều cảm thấy day dứt áy náy, đồng thời khó mà quên được. 

Môi Môi à, tạm biệt.

Lê Lô nghe Trần Tịnh Thực kể xong liền rơi vào sự chấn động mạnh mẽ. Cô không dám tin hai mươi năm trước cô đã gặp Trần Tịnh Thực, hơn nữa giữa họ còn xảy ra nhiều câu chuyện như thế!

“Anh Trần, tại sao, tại sao giờ anh mới nói với em?” Lê Lô ngơ ngác nhìn anh.

Trần Tịnh Thực cười, nắm lấy tay cô, nói: “Anh chỉ muốn nói với em rằng: Môi Môi, anh đến thực hiện lời hẹn rồi đây.”

—— Anh tiểu Thụ ơi, anh ở lại với em được không?

—— Được.

Lê Lô: “…” Thân là người vô thần, Lê Lô chưa từng mù quáng mê tín ý trời, nhưng vào giờ phút này, cô nguyện ý tin tưởng số phận rồi. Thử hỏi, nếu không phải là số phận thì sao cô lại có thể có được một cuộc gặp gỡ như thế này chứ?

“Anh tiểu Thụ…”

Cô khẽ gọi Trần Tịnh Thực, hai người nhìn nhau hồi lâu, cô bỗng bật cười, có cảm kích, có cảm động.

“Được.” Cô nắm lại tay anh, “Hoan nghênh anh trở về.”

Lần này em sẽ không bao giờ cho phép anh rời đi nữa.

— Hoàn chính văn —

Bình Luận (0)
Comment