Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 91

Giọng nói của Aro đột nhiên vang lên bên tai tôi, tôi giật mình ngẩng đầu lên, nét mệt mỏi trên mặt còn chưa kịp thu hồi. Có một cảm giác phẫn nộ vì thẹn chiếm cứ cảm xúc tôi, tôi vậy mà lơi lỏng cảnh giác như thế.

"Cậu thoạt nhìn thật buồn bã? Xem ra chuyến viếng thăm của chúng ta khiến cậu thấy không dễ chịu rồi." Trong đôi mắt Aro mang theo sự tò mò, nụ cười của ông ta vẫn thân thiết mà giả dối như thế.

"Tôi rất cảm tạ ông đến đây cứu vớt sinh mệnh Claire, cô ấy cũng là người nhà của chúng tôi." Nếu tôi không nghe thấy suy nghĩ trong đầu Aro, tôi cũng sẽ có hảo cảm với ông ta, đáng tiếc tâm tư âm u, tham lam kia của người trước mắt tôi này luôn khiến người ta muốn cách xa ba mét.

"Không cần cảm tạ, là tình yêu của Caius đã cứu cô bé ấy, ta cuối cùng hy vọng họ có happy ending." Aro cảm thán nói, ông ta cảm thấy vui mừng trong lòng, bởi vì ông ta biết mình sắp có được Claire trong đội ngũ.

"Đương nhiên, tất cả mọi người đều thích happy ending." Tôi đồng ý theo lời ông ta như nói móc một bộ phim đoạt giải Mâm Xôi Vàng vậy, tôi vì sao phải lãng phí thời gian của mình để tìm tòi nghiên cứu sự thay đổi tâm lý Aro cơ chứ, ông ta tự nhận mình là vương giả chỉ vì khiến cho tất cả mọi người khen thưởng ông ta.

Aro cũng không quan tâm sự vô lý của tôi, thứ ông ta hiếu kỳ nhất bây giờ là đứa con lai trong bụng Claire kia, một đứa trẻ sơ sinh có thể điều khiển tư tưởng người khác, hơn nữa khiến cho mọi người bảo vệ nó?

Giống như cảm xúc hưng phấn khi nghiên cứu đứa trẻ bất tử vậy, nếu như ông ta đánh mất hứng thú tò mò quái dị mà cuồng nhiệt này thì sẽ biến thành cái xác không hồn. Có lẽ ngay cả tình yêu của vợ ông ta cũng không thể nào cứu nổi thế giới tinh thần mục nát ấy, tôi không có ý tốt mà nghĩ như thế.

"Nếu không phải do người anh em của ta, thì ta đối với con người và . . . người như chúng ta này." Ông ta đúng lúc tạm dừng một chút, bắt chước tiết tấu đáng yêu không xác định kia của Claire, sau đó cười rộ lên, "Đây thật sự là một câu chuyện tình yêu hoàn mỹ!"

Tôi biết ông ta đang nói cái gì, chính xác hơn thì tôi biết ông ta muốn nói cái gì. Tôi cảm thấy không có ý nghĩa nào, khát vọng ông ta có thể dừng lại đề tài này, tình yêu này không hoàn mỹ, ông ta hiểu điều đó hơn ai khác. Đáng tiếc, Aro không có lòng thương hại, ông ta nhìn đủ khuôn mặt vặn vẹo phẫn nộ của tôi, mới tiếp tục đề tài của mình, chậm rãi mà tao nhã.

"Cho dù là Claire và người em trai thân yêu của ta, hay là cậu và . . . Isabella Swan." Ông ta hứng thú nhìn tôi, hiếu kỳ trong mắt biến thành cười nhạo nồng đậm.

Ông ta cho rằng tôi bị ông ta nắm giữ trong tay.

Tôi đã bị chọc giận hoàn toàn, không nên như thế, trong lúc tôi vừa bức thiết vừa sốt ruột muốn đẩy Bella cách xa mối nguy hiểm thì ông ta không nên nhắc đến cô ấy bây giờ. Lòng hiếu kỳ của Aro như con kền kền trên thảo nguyên Châu Phi, nơi nơi bay lượn gieo rắc mùi hôi thối của mình đi khắp nơi.

Ông ta tò mò năng lực của Alice, của Claire, của đứa trẻ chưa sinh ra kia, hiện tại, lực chú ý của ông ta lại rơi trên người Bella.

Tôi tức giận trừng mắt, rõ ràng đây không phải hành động sáng suốt, không có bất cứ ích lợi gì khi chọc giận Aro cả. "Cô ấy không biết gì cả, Aro, tình cảm giữa chúng tôi rất bình thường, cô ấy chỉ là bạn học của tôi mà thôi."

Aro hoàn toàn không tin tưởng lời tôi nói, bởi vì biểu hiện của tôi không hề chân thật, tôi chỉ là một diễn viên sứt sẹo mà thôi. Ông ta hơi không nhịn được mà cười rộ lên với tôi, "Cậu quá bảo thủ rồi, Edward!" Biểu hiện như một cậu chàng xử nam ấy.

Nếu không phải trong mạch máu tôi không có chút máu nào, thì nhất định bây giờ mặt tôi đã dâng lên huyết khí, do tức giận.

"Đáng tiếc, ta không thể thờ ơ khi nhìn thấy người trái pháp luật trước mặt ta, nếu ta không 'nhìn' nhầm thì Isabella đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của cậu, một sức mạnh không thuộc về con người." Khuôn mặt tươi cười của Aro biến mất, ông ta âm trầm mà nghiêm túc nói.

Ông ta sớm nhìn thấy hình ảnh tôi đẩy chiếc xe bán tải kia ra từ trong đầu Caius, nếu như nhà Cullen không gặp may thì Caius khẳng định rất vui vẻ.

"Tôi tin tưởng cô ấy sẽ không tạo thành uy hiếp nào cho các ông, cô ấy chỉ là một thiếu nữ không có sức mạnh nào cả." Tôi cố gắng thuyết phục ông ta, đáng tiếc tôi rất rõ ràng câu nói của mình yếu ớt, vô lực đến mức nào, chẳng lẽ bạn nghĩ rằng Volturi sẽ bỏ qua cho một con người biết về bí mật của chúng tôi hay sao? Họ không quan tâm chuyện có giết nhầm người hay không.

"Người tiết lộ bí mật không cần bao nhiêu sức lực đâu, Edward." Aro không đồng ý nhìn tôi mà nói, mà trong lòng ông ta cũng đã biết Bella quan trọng với tôi như thế nào rồi.

Tôi thật sự đã chịu đựng đủ sự dối trá vô tình, trong ngoài không đồng nhất của Volturi rồi.

"Đầu cô ấy bị va chạm mạnh, không ai sẽ tin tưởng bí mật này cả, điều này nghe như lời bịa đặt hơn." Tôi hiện tại chỉ có thể thấy may mắn khi không ai biết Bella đã thật sự vạch trần thân phận thật của tôi, cho nên Aro còn không thật sự phán án tử hình cho cô ấy.

"Chẳng lẽ cậu không có ý định biến cô gái ấy trở thành một thành viên trong chúng ta sao?" Aro kỳ quái hỏi, với ông ta mà nói thì thái độ xử lý sự tình kia của Caius mới là chính xác, mà tôi hiển nhiên không ở trong hàng ngũ người bình thường trong mắt ông ta rồi.

Vấn đề này thật sự không có nghĩa lý gì, nếu tôi nói không muốn thì ông ta sẽ giết chết Bella. Nếu như tôi nói muốn thì cuộc sống con người của Bella cũng đến hồi kết.

Đây là một đề tài lựa chọn tuyệt vọng.

"Xem ra cậu vẫn đang do dự." Aro hơi thất vọng nói, ông ta rất thất vọng khi thấy tôi cứ dẫm chân tại chỗ, nếu như tôi thật sự kích động, lỗ mãng thì ông ta còn cảm thấy tôi có giá trị lợi dụng.

"Thật lòng cảm ơn sự thất vọng của ông dành cho tôi." Tôi nhịn không được mà châm chọc ông ta, nhưng gánh nặng trong lòng không hề nhẹ nhõm đi nửa phần, sự sầu lo này còn gây áp lực lên tôi còn hơn bầu trời mưa của Forks, tôi không thấy một tia sáng mặt trời nào. Đột nhiên tôi cảm thấy một tình cảm ấm áp nồng nàn nhanh chóng bao trùm không gian xung quanh, khó có thể diễn tả thành lời như thế, hoàn mỹ đến mức khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.

Một giây trước tôi còn lo lắng, mà giờ khắc này tôi không còn cảm giác nào khác ngoài tình cảm này, tôi yêu người ấy, tôi yêu thương người mẹ của tôi.

. . . Tình cảm quỷ dị này là sao đây? Tôi vừa cảm thấy hạnh phúc, vừa cảm thấy kinh khủng khi nhận ra mình đang bị ai đó điều khiển.

Cảm tình này vốn đâu liên quan gì đến tôi? Claire đâu phải mẹ tôi!

"Không thể tin được! Thật sự không thể tin được!" Aro hưng phấn nhìn lên lầu, nét mừng rỡ như điên trên mặt ông ta khiến ông ta thoạt nhìn vô cùng vặn vẹo." Đứa bé này thật sự là một thiên tài, nó có thể khiến chúng ta cảm nhận được tình cảm của nó."

Gặp quỷ mà! Tôi hận không thể lập tức ném đi tình cảm đáng sợ này. Nhưng không hề có tác dụng nào, sự lây nhiễm của tình cảm này rất mạnh, có thể dễ dàng điều khiển bạn. Cho dù bạn rõ ràng bản thân bị điều khiển nhưng cũng không có cách nào giãy dụa thoát khỏi nó.

Hơn nữa tôi phát hiện tất cả mọi người đều bị tình cảm này tác động đến, mỗi người đều tinh tường cảm nhận được tình yêu thương nồng nàn này.

Nếu bây giờ Claire bảo bất cứ ai trong chúng tôi tự sát, thì chúng tôi sẽ rất vui lòng tuân theo, bạn sẽ phản kháng người mẹ mình yêu thương nhất sao? Không có khả năng!

Mà suy nghĩ khác biệt nhất trong số đó là của Caius, trong mắt hắn chỉ có gương mặt tái nhợt của Claire, hận ý hắn dành cho đứa bé trong bụng cô ấy kia không hề giảm bớt. Hắn thậm chí còn đang lên kế hoạch phải lừa gạt Claire như thế nào, nói cho cô ấy biết thời gian đã đủ rồi, đứa bẻ kia đã đủ phát triển để lấy ra rồi.

Căn cứ vào tin tức hắn có được, kỳ sinh nở ít nhất phải đến ngày hai mươi tám kể từ lúc mang thai, mà cho đến hôm nay, Claire mang thai không đủ hai mươi ngày, nhưng đâu có ai nói điều đó cho cô ấy đâu.

"Các ông đang tính toán lấy đứa bé kia ra trước thời hạn sao?" Tôi đột nhiên nhìn thấy ý định trong đầu Aro, sau khi thất bại trong công cuộc cố gắng đuổi tình cảm này ra khỏi đầu thì chính tình cảm ấm áp này khiến tôi bắt đầu đồng tình đứa bé kia. Thật ra nó yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích, nó chỉ là một đứa bé thôi.

Tôi rốt cuộc không thể dùng từ 'nó' hay 'con lai' để xưng hô với đứa trẻ đó được nữa.

Aro cuối cùng cảm thấy hơi hờn giận và ghen tị đối với năng lực dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người khác này của tôi, ông ta cuồng nhiệt yêu những người mang năng lực, nhưng đồng thời sức mạnh này của tôi rất giống như của ông ta, điều này khiến ông ta sinh ra cảm giác so bì trong lòng. Tuy rằng điều này không ảnh hưởng đến việc ông ta muốn mời chào tôi gia nhập đội ngũ.

"Ta đã từng khuyên Caius rồi, nhưng cậu ta không thể nào chịu nổi khi Claire cứ tiếp tục yếu dần đi như thế, ta không thể giấu diếm thông tin thật sự về những đứa con lai kia, cậu ta luôn biết phải làm như thế nào để đạt được chân tướng." Trong câu nói của Aro tràn ngập áy náy, xin lỗi, hai tay ông ta chắp vào nhau - một động tác thiện ý biết bao.

Tôi đương nhiên nhìn đến chuyện chính xác sẽ xảy ra là gì, sức mạnh của đứa bé này quá mức cường đại, cơ thể con người yếu ớt không thể nào tiếp nhận được đứa bé đó mãi, cho dù được hấp thụ đủ máu nhưng cũng không thể nào khống chế nổi bản thân sẽ xé rách bụng người mẹ mà chui ra ngoài. Cho dù có yêu thương mẹ mình như thế nào đi chăng nữa, nhưng đứa bé quá nhỏ để chống lại bản năng sinh tồn của mình.

"Các ông tính bắt tay làm vào ngày mai sao?" Tôi hỏi không lưu loát, này quá sớm rồi, tôi cảm thấy đứa bé kia còn chưa đủ lớn. Họ đang dự định khiến cho đứa bé rời khỏi bụng mẹ trước hai tuần sao?

"Đương nhiên không, như thế quá sớm, tuy nhiên cha của đứa bé ấy lại rất hy vọng động thủ vào ngày mai luôn." Aro rất rõ ràng thể hiện lập trường của mình, ông ta vẫn còn ôm lòng chờ mong với đứa bé ấy, cho dù là con lai, có thể không phải cùng giống loài như chúng tôi nhưng cũng không thể ngăn cản lòng hiếu kỳ của ông ta.

Hy vọng là như thế, tôi thật sự cảm thấy Caius hiện tại đã nghĩ làm cho đứa bé ấy sớm sinh ra, về phần có tạo thành ảnh hưởng hay gây ra cái chết cho đứa bé không thì không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.

Nhưng sự tình luôn có ngoài ý muốn, tôi nghĩ rằng ít nhất Claire còn có thể chống đỡ đến ngày hai mươi lăm hay hai mươi sáu thì mới có thể vừa vặn lấy đứa bé ra, Carlisle cũng đồng ý đề nghị này, nhưng sự thật là vào ngày hai mươi mốt, xương sườn Claire bị gãy đôi.

Đứa bé kia vô ý đá gãy một một khúc xương sườn của cô ấy, cho dù dùng một sức mạnh rất tiết chế nhưng nó vẫn chưa đủ lớn để có thể kiểm soát động tác của mình. Claire đổ mồ hôi đầy đầu, cô ấy nắm chặt tay Caius, toàn thân phát run, hít thở khó khăn. Vết thương này sẽ tạo thành gáng nặng lớn hơn cho cơ thể vốn đã rất yếu ớt ấy, trong đôi mắt màu rám nắng là nét ảm đạm.

"Đủ rồi! Em tùy hứng quá đủ rồi!" Caius lạnh lùng nói, hắn ta đã không còn có thể cho phép Claire tiếp tục kiên trì, nỗi đau đớn của hắn chẳng kém bất cứ ai. Tôi hoài nghi làm sao hắn có thể nhẫn nại suốt thời gian qua như thế, hắn tàn bạo và lãnh khốc như thế, nhưng lại cam nguyện bị Claire làm tổn thương lòng.

"Em rất xin lỗi, Caius." Claire nắm chặt tay hắn, mắt thường có thể thấy được ngón tay cô ấy đang run rẩy, vô lực nở một nụ cười trấn an.

Vào giờ phút này tôi dường như nghĩ rằng cô ấy sắp qua đời.

Cô ấy không mong muốn bất cứ ai cảm thấy đau đớn, cô ấy bởi vì áy náy mà chịu đủ dày vò rồi.

Esme đứng bên cạnh, bà không thể chịu nổi mà chôn mặt vào trước ngực Carlisle, bà ấy nghẹn ngào, khóc mà không thể rơi một giọt nước mắt nào.

Rosalie bắt đầu cảnh giác, chị ấy đặt ánh mắt trên người Caius, rồi lại quay lại nhìn bụng Claire. Tựa hồ chị ấy biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng chị cũng rõ ràng mình rất khó ngăn cản hành động của Volturi..

Tôi mong muốn bản thân có thể làm được điều gì đó để giảm bớt cơn đau đớn của Claire, nhưng hiển nhiên năng lực của tôi không thể giúp được gì cả. Carlisle lắc đầu nhìn tôi, tôi biết cha đồng ý với kế hoạch của Caius, ngay bây giờ, lấy đứa bé đó ra, ngăn cản thân thể Claire chuyển biến xấu thêm.

Mà Claire không biết gì cả, khi Carlisle giúp cô ấy kiểm tra thân thể thì cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Hiệu quả gây tê rất tốt, suy nghĩ cô ấy dần dần tan rã nhìn đám đao phủ chúng tôi, rốt cuộc, nhắm lại đôi mắt nặng trĩu mỏi mệt.

"Tất cả mọi người đi ra ngoài." Caius hạ mệnh lệnh, hắn không có khả năng cho phép ma cà rồng ở trong căn phòng này, ngoại trừ Carlisle và chính hắn.

Sức hấp dẫn từ máu tươi đủ khiến cho bất cứ một ma cà rồng nào phát điên, không có ai rõ ràng cảm giác này hơn chính ma cà rồng cả.

Esme đi đến bên người Rosalie, vươn tay ôm chị ấy, thấp giọng khuyên bảo: "Rose, con không thể ở đây, con sẽ không thể nào chịu nổi."

Rosalie hơi mờ mịt, tựa hồ chị còn chưa tỉnh ra, câu nói của Esme đã khiến điên cuồng trong cơ thể chị ấy bừng tỉnh, cao giọng hét lên: "Cái gì? Mọi người định tiến hành sinh sản bây giờ sao? Không! Không phải hơn hai mươi tám ngày sao?"

Ai nói chị ấy biết điều này? Tôi đau đầu tìm kiếm đáp án, đúng rồi, chị ấy có thể đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa Carlisle và Aro.

Caius quay lưng về phía chị, hai mắt hắn gắt gao nhìn Claire đang ngủ say chằm chằm, đôi mắt trở nên đỏ tươi, ác ý bốc lên. Câu nói của Rosalie đã chọc giận hắn, tôi đã nghe thấy phán quyết trong lòng hắn, tôi lập tức hô to với Rosalie: "Được rồi! Rose!" Chị điên rồi mới chọc giận Caius phải không?

Đáng tiếc mệnh lệnh của Caius đã nhanh chóng vang lên, giọng nói hắn thậm chí không hề cất cao, chỉ đơn giản nói: "Jane."

Jane bước vào từ ngoài phòng, cô ta vô cảm nhìn chúng tôi, như đang nhìn một đống gia cụ xứng đáng bị ném vào lửa thiêu. Nếu có thể tra tấn chúng tôi đến chết, cô ta nhất định sẽ lộ ra nụ cười vừa lòng, gương mặt thiên sứ, linh hồn ác ma.

Tôi không tin Aro ở lầu một không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ông ta dung túng cho hành động của Caius, có lẽ ông ta cảm thấy nên cho đám không biết điều chúng tôi một lần dạy dỗ.

Đôi mắt xinh đẹp của Jane nhìn về phía Rosalie, tôi đã nhanh chóng chắn trước người chị ấy, Emmett vẫn còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dây thần kinh của anh ấy quả thật quá lớn rồi.

Một cơn đau đớn toàn thân lập tức thổi quét dây thần kinh cảm giác của tôi, tôi nặng nề té ngã trên mặt đất, cắn chặt răng, cuộn mình lại. Cơn nóng cực cháy khiến người ta e ngại đang cắn nuốt cơ thể tôi, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang thống khổ rên rỉ.

Jane cảm thấy đã bị tôi mạo phạm, tôi không nên ngăn cản cô ta, điều này khiến cô ta càng thêm tận sức tra tấn tôi. Trong cơn đau nhức quay cuồng, tôi có thể nghe thấy tiếng cười lạnh lùng ấy, cô ta không hề có lòng thương hại nào, đánh giá trong đầu rằng tôi là con sâu bọ không hề có sức mạnh.

"Dừng tay!" Carlisle tức giận nói, ông ấy chạy đến đây, muốn ngăn cản hành động tàn nhẫn của Jane.

Sau đó là tiếng gầm gừ của người nhà tôi, tất cả bọn họ đều hướng lại đây, lộ ra răng nanh, dáng vẻ như chuẩn bị tấn công.

"Ta nói, tất cả đều cút ra ngoài cho ta!" Caius không thể nhịn được nữa, ông ta thô bạo nói với chúng tôi.

Jane lập tức thu liễm năng lực của mình, nhưng cô ta không lập tức rời khỏi, mà là đề phòng lùi lại bên người Caius, nhìn chúng tôi đầy lạnh lùng.

"Nơi này có cha là đủ rồi, Emmett, dẫn Rose rời khỏi đây." Carlisle nói với chúng tôi, sau đó cha vươn tay đỡ tôi đứng dậy từ trên mặt đất, rồi đẩy lưng tôi ra ngoài, cha muốn tôi rời khỏi đây trước.

Trong thân thể tôi vẫn còn lưu lại dấu vết từ cuộc tra tấn của Jane, đau đớn nóng cháy khiến tôi bước đi không vững. Tôi rốt cuộc nghe thấy Rosalie sinh ra sự áy náy, tôi thà rằng đầu óc chị ấy dùng để suy nghĩ thì hơn, tôi không cần lời xin lỗi của chị đâu.

Cho đến khi tất cả chúng tôi đều rời khỏi, cửa được đóng lại, Jane như đang đuổi chúng tôi đi. Tất cả mọi người đi xuống lầu một, Aro 'giả mù sa mưa' nhìn chúng tôi, tựa hồ không cảm thấy chúng tôi nhếch nhách như thế nào. Ông ta tao nhã chắp hai bàn tay vào nhau và nói: "Được rồi, toàn bộ rời khỏi đây thôi, chúng ta ra bên ngoài đi."

Trong suốt quá trình giải phẫu sẽ sinh ra một số lượng lớn mùi máu, không ai có thể cam đoan bản thân có thể bình thường ở trong này mà không bạo động cả.

Phương pháp an toàn nhất là Caius cũng có thể rời khỏi theo chúng tôi, Claire chính là Singer của hắn, lực hấp dẫn từ máu cô ấy có thể dụ dỗ người đàn ông kia phát cuồng hơn bất cứ thứ gì. Nhưng đừng đùa, không có khả năng hắn rời khỏi, hắn làm sao có thể hoàn toàn giao Claire cho bất cứ ai.

Chúng tôi chạy vào sâu trong rừng, Alice và Jasper luôn tuần tra vòng ngoài, hai người họ cảm thấy động tĩnh của đám người sói bên kia càng lúc càng lớn. Khi họ nhìn thấy chúng tôi đến, sau lưng còn có Aro và Renata, còn có Jane nữa, thì bầu không khí nhất thời trở nên áp lực hơn.

Aro vui sướng nhìn Alice: "Ôi chao! My dear! Cô trông thật hoàn mỹ làm sao!"

Giống như một khối bánh ngọt mang hương vị ngon lành làm từ nhóm máu O sao?

Alice không bị dọa sợ bởi sự nhiệt tình của Aro, em ấy tự nhiên nói: "Có thể do bầu không khí ở Forks rất tốt."

Aro bị chọc cười, cho dù Alice nhạt nhẽo đến thế nào thì cũng có thể khiến ông ta cười rộ lên, ông ta chưa bao giờ thấy qua năng lực Tiên Đoán thần kỳ này, điều này khiến ông ta cảm thấy thật mới mẻ.

Alice không sao cả trước thái độ đó của Aro, nhưng Jasper đã khẩn trương đến mức có thể kéo tay em ấy chạy trốn bất cứ lúc nào.

Tôi không ngại chuyện họ muốn nhanh chóng chạy trốn, ai biết giây tiếp theo Aro có nghĩ ra kế sách xấu xa nào đó hay không.

"Xem ra chúng ta có khách rồi." Aro đột nhiên xoay người nhìn về phía bên kia khu rừng. Cây Linh Sam như kéo dài vô hạn về phía trước, trên đỉnh màu xanh biếc đại diện cho sinh mệnh là không trung âm trầm, núi non trong màu sắc xanh đậm này có vẻ hiện lên nét u ám.

Tất cả mọi người nghiêm túc, lạnh mặt nhìn về phương hướng kia, họ còn chưa băng qua quốc lộ 101, nhưng tôi biết họ đang không ngừng bồi hồi, đang thuyết phục bản thân xé rách hiệp ước hòa bình.

Tôi thật sự không thích người sói, nếu Aro muốn tiêu diệt họ thì tôi không hề để ý chút nào.

"Có lẽ chúng ta nên nghênh đón họ." Aro chạy lên trước, tốc độ ông ta nhanh chóng mà vững vàng, im hơi lặng tiếng như đang bay vậy. Jane vẫy tay về phía một thân cây, Alec lập tức đến bên người cô ta, hai người họ rất giống nhau, ngay cả tốc độ cũng dường như bằng nhau.

"Alice và Jasper ở lại đây, bọn anh sẽ qua đó xem xét tình hình." Carlisle không ở đây, mà tôi có nghĩa vụ cam đoan an toàn quanh khu này.

Tất cả mọi người không có ý kiến, chúng tôi lập tức tách ra và nhanh chóng đuổi kịp tốc độ của Aro, cảnh sắc quanh chúng tôi trở nên mơ hồ không rõ.

Còn chưa chạy đến quốc lộ thì tôi đã nghe thấy hoạt động loạn thất bát tao trong đầu họ.

(Bọn chúng muốn làm gì, lễ hội của ma cà rồng à?)

(Điều này mang ý nghĩa đám quái vật này định săn bắt gần đây sao? Nhất định bọn chúng sẽ làm như thế.)

(Giết chúng! Giết sạch bọn chúng!)

(Chúng ta không thể cho phép có người bị tổn thương.)

(Hiệp ước với gia đình Cullen . . . )

(Câm miệng! Gia đình Cullen nhất định có âm mưu khổng lồ, bọn chúng muốn tập hợp một số lượng lớn ma cà rồng để tấn công trấn Forks.)

. . .

Tất cả suy nghĩ của họ đều trộn lẫn cùng một chỗ, khiến tôi không thể phân biệt chính xác có bao nhiêu người sói ở chỗ đó.

Aro đứng trên quốc lộ, sự xuất hiện của ông ta hiển nhiên đã chọc giận người sói phía đối diện. Tôi và người nhà tôi vẫn còn đứng trong rừng cây cạnh đường quốc lộ, chú ý tình huống phía trước.

Một con sói màu đen không lồ đứng đối diện Aro nổi giận gầm lên một tiếng, bọn họ đang rục rịch. Aro hiển nhiên không phải ma cà rồng thuộc gia tộc Cullen, nhưng bọn họ chỉ biết tiến hành đuổi bắt đối với ma cà rồng vi phạm quy định mà tiến vào vùng lãnh thổ bên kia của họ, mà Aro đang đứng trên khu vực chung, cho nên họ đang do dự không biết có nên xé nát ông ta hay không.

Tốt nhất 'lưỡng bại câu thương', tôi thờ ơ nhìn họ. Bắt đầu thấy may mắn khi Carlisle không ở đây, bằng không nhất định ông ấy sẽ đi qua, hiền lành muốn tâm sự cùng một đống người sói muốn xé nát ông ấy.

Alec thoải mái nói: "Đó là một đống quả cam."

Jane cười lạnh: "Đứa con của ánh trăng?"

Aro lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Rõ ràng không phải, là người biến hình."

Ông ta bình tĩnh thật, nếu Caius ở đây thì chẳng quan tâm đó là người sói hay người biến hình, hắn ta đều muốn giết chết hết những tên vướng bận ấy.

Alec vươn hai tay ra, năng lực của hắn ta khởi động thong thả hơn Jane, đám sương này không thể lập tức lan tràn đến đó được. Người sói phía đối diện hiển nhiên nhanh chóng rõ ràng hắn muốn làm gì, họ cực kỳ cảnh giác lùi về sau. Bài học lần trước khiến cho họ rõ ràng, không thể nào chống cự lại năng lực của Alec.

Aro vươn tay ngăn cản hắn ta, nét mặt âm trầm nhìn về phía đối diện, ông ta đang tự hỏi những người biến hình này có giá trị gì. Ông ta đã từng nắm tay Carlisle, cho nên biết rõ về sự tồn tại của hiệp ước giữa chúng tôi và tộc người sói.

(Các người đến đây vì mục đích gì?)

Sam chậm rãi bước lên trước, hắn ta không vượt qua ranh giới bên kia của đường quốc lộ, vì vẫn còn do dự không biết có nên phá bỏ hiệp ước hay không. Dù sao lập tức xảy ra xung đột với nhiều ma cà rồng như vậy, hơn nữa chúng tôi còn có năng lực đặc thù, có thể tạo thành thương vong rất lớn cho họ, đây không phải điều mà một thủ lĩnh Alpha muốn nhìn thấy.

Aro vậy mà có thể phán đoán chính xác ý tứ từ hình dạng sói của Sam, ông ta không để ý mà cười nói: "Đừng sợ, chúng ta không có ý định làm hại đến con người ở vùng đất này đâu. Có thể Carlisle chưa nói cho mọi người biết, ta là bạn bè của ông ấy, ta chỉ đến đây thăm người bạn của ta trong một khoảng thời gian thôi."

Cái cớ này cũng thật vô tội, nó giúp ông ta lập tức thoát khỏi bầu không khí khai chiến.

Nhưng người sói vẫn còn xao động, không ai trong số họ biến thành con người, bởi vì khi đối mặt với nhiều ma cà rồng như thế mà biến trở về là một chuyện rất nguy hiểm.

"Ta không muốn làm hại các người, dù sao các người cũng giống như chúng ta, cũng gánh vác bí mật như nhau." Hình như Aro cảm thấy sự thân thiết và thiện ý của mình không được đáp lại cho nên có vẻ có chút đau thương.

Thật ra trong lòng ông ta cực kỳ lãnh khốc, ông ta không hề đồng tình những người sói này.

Tôi lại khẳng định, Aro còn khủng bố hơn cả Caius. Hai người họ đều có tâm tính tàn nhẫn như nhau, mà Caius khinh thường che giấu nó, còn Aro lại có thể giả trang mình là người tốt bất cứ lúc nào, hơn nữa ông ta còn giả bộ rất thành công.

"Bọn ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây, sẽ không tạo thành ảnh hưởng nào cho nơi này đâu." Aro thề son sắt đảm bảo.

Thoạt nhìn người sói đã bị thuyết phục, quả thật, vệ sĩ của Volturi không hề săn thực gần đây, cho nên vẫn chưa chạm vào điểm mấu chốt của họ, còn chưa đến mức không chết không ngừng. Lý do họ tập trung chỗ này, phần lớn là do bất an, bởi vì ma cà rồng đến đây quá nhiều rồi, khiến cho số lượng lớn những người trẻ tuổi của tộc họ cũng biến hình theo. Điều này giống như lời tiên đoán trong truyền thuyết của tộc họ, hoặc đúng hơn là lời cảnh cáo, sẽ có một cuộc chiến tranh chờ đợi phía trước, cho nên họ mới có thể cực kỳ bất an.

Sau đó Sam tự hỏi một hồi, suy nghĩ trong lòng những người này dồn dập đổ tràn vào đầu tôi, khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian của giờ ăn trưa trong trường, các loại đối thoại cực kỳ nhàm chán không dứt cứ ùn ùn bên tai.

Cuối cùng Sam e ngại áp lực của Aro, dù sao họ vẫn còn kiêng kị năng lực của Alec, lựa chọn tạm thời thoái nhượng, quan sát thêm một thời gian.

Aro hiền lành nhìn theo bóng dáng họ lui dần về rừng, sau đó ông ta xoay người đi về phía chúng tôi. Khi băng qua tôi, nụ cười trên mặt chợt biến mất, ông ta lãnh khốc mà nguy hiểm nhẹ giọng nói với tôi: "Cậu rất thất vọng à? Edward"

"Không! Aro." Tôi vô cảm trả lời.

Nếu như người sói Quileute là kẻ thù của gia đình Cullen chúng tôi, thì ông ta rất thích ý khi để lại những người biến hình chết tiệt này cho chúng tôi ngột ngạt.

Từng thế hệ của người biến hình này đều sống ở vùng đất La Push, căn bản sẽ không chuyển đi nơi khác, mà trùng hợp rằng chúng tôi cũng sống ở đây. Không có uy hiếp nào đến Volturi lại vừa vặn có uy hiếp đối với chúng tôi, ông ta đương nhiên cảm thấy lưu họ lại cho chúng tôi càng hợp chiến sách hơn.

Tôi đột nhiên cảm thấy lần trước có thể mang Claire về từ Volterra, quả thật là 'vận may cứt chó' của chúng tôi mà.

Tôi không rõ lắm quá trình của cuộc giải phẫu này, có thể sẽ có nguy hiểm, bởi vì chưa ai có kinh nghiệm sinh một đứa con ma cà rồng cả. Hơn nữa, Rosalie cực kỳ bất an, Emmett sợ chị ấy lao vào phòng mà liều chết ôm chị không buông tay, điều này khiến Rosalie cực kỳ phẫn nộ mà không ngừng đánh anh ấy, Emmett chỉ có thể lộ vẻ mặt đau khổ tùy ý để chị hết đánh lại đá.

Tâm tư của mỗi người như một cái hòm khổng lồ, bên trong đó tràn ngập các loại nghĩ suy, tiếng thét chói tai không ngừng và âm mưu xoay tròn kịch liệt như pháo hoa, tôi lạc vào trong mớ suy nghĩ đó mà cảm thấy u buồn và cô độc.

Một giờ sau, hay càng lâu hơn nữa, tôi thình lình có một xúc cảm. Tôi đứng bật dậy, không ai rõ tôi đã nghe thấy điều gì, ngay cả chính tôi cũng không thể diễn tả thành lời cảm giác này.

Đứa trẻ đã được sinh ra!

Tôi bước ra khỏi rừng cây, nhìn căn nhà trước mắt, cửa sổ thủy tinh lóe lên từng chùm sáng dưới ánh sáng nhàn nhạt.

Tất cả mọi người đều bước ra, tiến đền gần ngôi nhà, rõ ràng đã nhận ảnh hưởng của tình cảm này, đó là một tình cảm bi thương đến mức khiến cho người ta muốn khóc nấc.

Đứa bé ấy không muốn rời khỏi người mẹ của mình.

Đứa bé ấy không hề cảm thấy ấm áp, rét lạnh và bi thương bao phủ bốn phía, tình cảm này lây truyền càng ngày càng mạnh, mạnh mẽ đến mức tất cả mọi người nghĩ rằng đây là tình cảm của chính bản thân mình.

Nếu không phải tôi không có nước mắt thì nhất định vào giờ phút này tôi sẽ mất mặt mà bật khóc.

Aro nhanh chóng bước vào nhà, Carlisle đang đứng ở đó, trong tay cha đang ôm một đứa bé sơ sinh, mùi máu tươi trên người rất rõ ràng. Cha cũng cảm nhận được nỗi đau thương này giống như chúng tôi, cha nói: "Là một bé trai."

"Đây là năng lực của cậu bé này sao?" Aro kinh ngạc hỏi, ông ta cảm động khi bản thân vậy mà còn có tình cảm dồi dào như thế này, mặc kệ là bi thương hay sung sướng.

"Đúng vậy." Carlisle cực kỳ khẳng định nói: "Đứa bé này có thể cho tất cả mọi người cảm nhận được cảm xúc của mình."

Hơn nữa lợi dụng tình cảm này điều khiển bất cứ ai, tôi yên lặng bổ sung trong lòng.

Tôi bước đến, nhìn thấy đứa bé đang được bọc trong một lớp chăn lông, nhỏ bé như thế, dáng vẻ hấp hối. Ngay cả đôi mắt cũng không thể mở ra nổi, nếp nhăn trải rộng trên làn da, không hề khỏe mạnh chút nào.

Cảm xúc bi thương vẫn vờn quanh người đứa trẻ, không hề giống như những đứa trẻ bình thường khác, đứa bé này biết mình muốn cái gì, đang suy tư tự hỏi thế giới này, tự hỏi chúng tôi có uy hiếp hay không.

Đứa bé ấy muốn nhìn thấy ánh mặt trời, bởi vì đó là thứ mà mẹ của nó khát vọng đạt được.

"Claire đâu rồi?" Alice là người đầu tiên cất tiếng hỏi, tất cả mọi người đều bị đứa bé này hấp dẫn, chỉ có em ấy nghĩ đến điều khác.

"Đứa bé này có cắn Claire một chút, bây giờ Caius đang giúp Claire chuyển biến." Carlisle cẩn thận ôm đứa bé, hạ giọng nói.

"Nó có nọc độc." Aro mặt ủ mày chau nói, ông ta giống như chúng tôi, không thể thoát khỏi sức ảnh hưởng tình cảm của đứa bé này, tuy rằng cảm xúc trong lòng ông ta vốn nên tương phản hoàn toàn.

"Cũng có nhịp tim đập." Tôi nói, tiếng tim đập còn rất rõ ràng.

"Bé rất ấm áp, ấm áp phi thường." Carlisle rốt cuộc nở một nụ cười, ông cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng, vì đứa bé bắt đầu ngủ say, cho nên tình cảm gây ra cho chúng tôi cũng bắt đầu ngủ say theo.

"Thật sự là kỳ tích!" Aro cảm thán nói, trong lòng ông ta rốt cuộc không còn kế hoạch âm u nào cả, ông ta luôn cực kỳ khoan dung và thật lòng đối xử với những sự vật mình không biết.

Tôi quay đầu nhìn về lầu trên, Alec nhanh chóng chạy như bay lên đó, tôi biết hắn ta muốn làm gì.

Sức khỏe của Claire đã khô kiệt cực độ, tình huống thân thể cô ấy đã đạt đến cực hạn, điều này khiến cho năng lực của Alec có khả năng phát huy. Tôi không rõ lắm năng lực của Alec có tác dụng bao nhiêu trong việc giảm bớt cơn đau đớn trong quá trình chuyển biến, nhưng tôi hy vọng nó có tác dụng, bởi vì điều đó thật sự rất khó chịu đựng.

Sau đó tôi nghe thấy tiếng thét chói tai ngắn ngủi của Claire, bắt đầu rồi, đây là một cuộc chiến khác của cô ấy, cho dù cô ấy chưa từng nghĩ rằng mình sẽ trải qua điều này, nhưng cô ấy vẫn cố gắng dũng cảm đối mặt với tất cả.

(Anh yêu em!) —— đây là toàn bộ tâm tư của Caius, tia lửa trong lòng hắn biến thành lửa cháy thiêu đốt trên đồng cỏ.

Caius để lại dấu vết rất sâu của mình trên tay chân, bả vai, và ngực của Claire. Răng nanh của hắn cắn sâu vào cần cổ trắng nõn của cô ấy, đây là máu của Singer, tràn vào miệng hắn, tiến vào dạ dày hắn, dung nhập vào làn da, hai người họ trở thành một thể.

Va chạm giữa máu và nọc độc tạo thành tình cảm mãnh liệt, đây là một quá trình đẹp mắt và tráng lệ, mà kết quả của nó là cuộc sống bất tử vĩnh hằng.

Bình Luận (0)
Comment