Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 92

Tôi cho rằng mình trở về trên giường bệnh, tất cả trí nhớ đều mơ hồ không rõ, tôi quên mất Charles là ai, cũng không thể nào hiểu rõ gia đình Cullen có quan hệ gì với tôi.

Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện bản thân đang đứng trước ngôi mộ của mẹ, trên bia mộ là ảnh chân dung của bà ấy, tôi vươn tay khát vọng có thể chạm đến mẹ tôi. Ngay sau đó tôi đột ngột xuất hiện trên hành lang dài trong bệnh viện, tất cả mọi người vội vàng băng qua người tôi. Tôi hoảng hốt và khó hiểu đi theo bọn họ vào phòng bệnh, tôi nhìn thấy chính mình đang nằm trên chiếc giường bệnh ấy, hơi xa lạ, nhưng tôi vẫn nhận ra đó chính là tôi.

Tóc khô vàng, sắc mặt trắng đến tái xanh, tật bệnh đã tước đoạt tất cả những gì đại diện cho sự sống.

Tôi đã chết.

Tôi nhìn thấy bác sĩ chậm rãi đắp một tấm vải màu trắng lên người tôi, che khuất giây phút cuối cùng tôi ở lại trên cõi đời này. Cuối cùng, tôi cô độc rời khỏi, khi còn sống ở kiếp trước tôi chỉ có một cuộc sống bình thường vụn vặt, ngắn ngủi mà không để lại bất cứ thứ gì. Tôi xuyên qua đàn người, xuyên qua thi thể của tôi, đi đến bên cửa sổ, vươn hai tay đi vào nơi sáng ngời nhất.

Có thứ gì đó đang chỉ dẫn tôi, hắc ám lui dần về sau, tôi nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé, yếu ớt như kề cận cái chết. Tôi muốn nói cho bé đừng khóc, tôi đây rồi.

Ánh mặt trời đốt cháy tay tôi, cảm giác như bản thân đang hòa tan, nhưng lại khát vọng tiến về phía trước như thế. Cơn nóng cháy bắt đầu từ cánh tay tôi, dần lan tràn không ngừng, dùng một lực lượng nghiền nát tất cả mà xé rách thân thể. Tôi quên mất phải hít thở như thế nào, cổ họng và trái tim bắt đầu sôi trào. Tôi phát hiện thật khó có thể chịu đựng được cơn đau nhức này, giống như có ai đó cắt nát da thịt, kéo ra xương cốt mà dần dần nghiền nát.

Trái tim đập rộn, không ngừng chạy thẳng về trước như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Tôi hy vọng bản thân có thể hít thở, nhưng đây chỉ là hy vọng xa vời, ngay cả phổi đều đang thiêu đốt, cơn đau đớn này đánh úp lại từ bốn phương tám hướng, khiến người ta sợ hãi bất lực. Tôi thở gấp kêu gọi tên người nào đó, rồi đột nhiên nhớ ra rằng mình đang mang thai, tôi rốt cuộc có một người thân cùng chung máu mủ. Con do chính tôi tạo ra từ sinh mệnh mình, vẫn còn sống trong thân thể.

Tôi không hề đơn độc, không còn côi cút một mình nữa, ngay cả khi chết thì cũng sẽ có người tiếc thương, ghi nhớ.

Nhưng nhanh chóng tôi không còn cảm thấy may mắn nữa, cuộn mình lại, có ai đó đang ôm lấy tôi, người đó an ủi bên tai, "Đừng sợ hãi, Claire, mọi chuyện sẽ kết thúc rất nhanh thôi."

Lời an ủi này tái nhợt, mệt mỏi như thế, tôi vươn tay, gắt gao ôm chặt thứ gần mình nhất, là một tảng đá trống rỗng. Tảng đá đó đang hít thở, đang an ủi, tôi nghe thấy tiếng mình hét chói tai. Đáng tiếc tôi không còn khí lực nào nữa, đây là âm thanh cuối cùng của tôi, cơ thể như biến thành không khí đơn bạc, không thể khống chế cho dù một đầu ngón tay.

Cực nóng bỏng cháy lan tràn kịch liệt khắp các mạch máu, cơn tra tấn điên cuồng này khiến tôi tin tưởng cho dù hiện tại có nhảy vào lò thiêu thì cũng là một sự giải thoát. Tôi gian nan tìm kiếm lý do khiến mình kiên trì, tôi phải sống sót, phải sống sót.

Nhưng tôi phải sống sót vì đâu?

Phải chịu tra tấn như kẹt trong đống lửa, tôi sống như đang ở trong chân không, mất đi bản năng hít thở, tất cả của tôi đều bị đập nát, rõ ràng bị xé mở.

Thậm chí, tôi không hề chờ mong bản thân còn sống, nếu như tôi là một thi thể thì như vậy não sẽ không còn rõ ràng, trung thực nhắn lại sự thật rằng tôi đang bị lăng trì trong liệt hỏa này.

Tôi không thể khóc, không thể rớt nước mắt, cũng không có sức lực thét lên. Thứ duy nhất tôi dựa vào là vòng ôm chắc chắn này, đầu óc dần dần rõ ràng lên, tinh tường ý thức được lửa cháy không chỗ không ở, cho dù tôi tránh né như thế nào cũng không có tác dụng. Mà ngoài cơn cực nóng ấy, là một luồng lạnh như băng không thể cứu nổi tôi, tôi dùng tất cả sức lực của mình để ôm chặt nó, giống như một liều thuốc an ủi.

Tôi vẫn còn đang tự hỏi tại sao bản thân phải đối kháng lại cơn đau nhức liên miên không ngừng này, đây là một cuộc chiến tranh sắp thất bại. Không thể nghi ngờ rằng tôi chính là người sắp bại trận, không thể chống lại nó, hắc ám của tử vong đang liền kề. Tôi khát vọng có thể chết đi vào giờ này khắc này, ý niệm này như một liều thuốc độc nghiện, hơi thở tử vong an bình mà ngọt ngào như thế. Tôi nhìn thấy gương mặt trắng bệch đến tái xanh của bản thân, họ sẽ đẩy tôi vào nhà xác, đóng băng cơ thể lại, tôi cấp bách yêu cầu nhiệt độ lạnh lẽo ấy, cho dù có ở trong căn phòng tràn đầy thi thể đi chăng nữa.

Tôi không có lý do để sống sót, không có lý do nào khiến tôi tiếp tục thừa nhận cơn tra tấn này cả.

Lạnh băng không bờ bến và yên giấc mới là con đường về cuối cùng.

Hắc ám kéo tôi xuống, không ngừng chìm xuống, mỗi một phần cơ thể tôi đều mất khống chế mà phát run. Có ai đó đang hôn tôi, tôi kinh ngạc khi bản thân còn có thể nhận ra đó là một nụ hôn.

Sẽ xong nhanh thôi, có người nói với tôi như thế.

Thanh âm của người đó vặn vẹo thành một dao động mơ hồ không rõ, cố gắng tiến vào đầu tôi, tôi vẫn đau đớn như trước, điều này khiến tôi càng thêm không muốn rời xa sự an ủi dịu dàng này.

Em sẽ đạt được sự vĩnh hằng bất tử, người ấy nói như thế.

Đáng tiếc lý do này không trở thành lý do để tôi tiếp tục kiên trì, tựa hồ đây vốn không phải điều tôi khát khao.

Tôi hy vọng người ấy có thể tiếp tục nói, giọng nói của người trở thành vũ khí giúp phân tán lực chú ý.

Claire, người đó gọi tôi.

Hẳn là người ấy mong chờ tôi có thể đáp lại, đáng tiếc tôi gắt gao nhắm chặt hai mắt, ngay cả đôi mắt cũng đều như đang bốc cháy. Nham thạch đen nóng chảy đang lan đến đây, máu đọng lại, quay cuồng trong cơn cực nóng.

Đột nhiên có một lực lượng ngoại lai nào đó xâm nhập, tôi không rõ đây là thứ gì, muốn đuổi nó đi theo bản năng, hai tầng dày vò khiến tôi càng thêm thống khổ.

"Claire, đừng chống cự nó."

Thanh âm này lại vang lên, điều này khiến tôi được an ủi, nguyện ý tin tưởng người ấy.

Bởi vì tôi đã không còn có thể chống đỡ nổi nữa, ngay cả mong muốn sống sót của tôi cũng bị tước đoạt, mờ mịt đánh mất mục tiêu. Đau đớn bắt đầu chậm dần lại, đêm tối sâu thẳm bủa vây lấy tôi, lực lượng thần kỳ này biến thành thành lũy ngăn cách đau đớn, tách rời nham thạch nóng cháy ấy ra. Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, một khắc cuối cùng trước khi bị lực lượng này hoàn toàn bủa vây thì tôi rốt cuộc khó khăn mở mắt. Tôi nhìn thấy gương mặt của người ấy, như thiên sứ vậy, mái tóc vàng kim rối bù và đôi mắt màu đỏ tươi.

Caius, tôi gọi tên anh. Nhưng tôi không rõ bản thân có thật sự cất tiếng hay không, bởi vì tôi đã mất đi ánh sáng, mất tri giác, mất đi tất cả cảm xúc thuộc về con người.

Tôi giống như đứa bé ôm chặt bản thân trong bóng tối sâu thẳm, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, đây là thứ duy nhất làm bạn tôi. Đầu óc biến thành xác ngoài trống rỗng, không có gì bên trong cả, không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ đã qua cả một thế kỷ, khuôn mặt kia ngày càng rõ ràng.

Mái tóc vàng, đôi mắt đỏ tươi, tôi chặt chẽ ghi nhớ từng chi tiết trên gương mặt anh, hoàn mỹ không khiếm khuyết, không hề có chút tì vết nào.

Tôi không còn nhớ ra bất cứ ai nữa, chỉ nhớ rõ anh mà thôi, có thể bởi vì anh là người cuối cùng tôi nhìn thấy.

Tình cảm này tròn đầy mà kỳ lạ như thế, nó vô cùng đẹp đẽ, biến thành nguồn sáng duy nhất trong đêm tối. Tôi không nhớ ra bất cứ chuyện có ý nghĩa nào, bởi vì trong não không còn gì cả.

Có thể cơ thể đã vỡ vụn, tay chân đã tàn phế, thật ra tôi đã chết lâu lắm rồi, cho nên không thể nhớ ra chuyện nào cả. Đó là một địa ngục yên tĩnh vô cùng, thứ duy nhất làm bạn tôi là trí nhớ từ cái liếc mắt nhìn cuối cùng kia.

Cho nên trí nhớ chưa đến nửa giây này thành báu vật quan trọng nhất của tôi, đi theo nhịp tim đập càng ngày càng nhanh, giống như mối tình đầu long trọng nở rộ.

Nhịp tim đập càng lúc càng gia tốc, nhiệt tình nồng đậm chồng chất lên nhau. Trái tim không thể phụ tải nổi, nó đang phát đau, bởi vì tốc độ như bay này, đang thay thế tử vong. Hắc ám rời khỏi tôi, tôi rốt cuộc lướt qua vũng bùn ngưng trệ mà quay về trần thế, ngọn lửa cháy bỏng trộn lẫn với tình cảm kịch liệt này mà nhảy lên.

Tôi nghe thấy âm thanh, rất rõ ràng, là tiếng hít thở. Từng khí thể rất nhỏ mất tự nhiên lưu động trong không khí, tiếng vang do quần áo ma sát, cảm giác của tôi lại lần nữa quay về trong cơ thể. Mẫn cảm phát hiện ngón tay mình đang bị người nắm chặt trong lòng bàn tay, là một cảm giác kỳ lạ, không phải lạnh như băng, cũng chẳng phải ấm áp.

Tôi nghe thấy có ai đó đang nói chuyện, tựa hồ ở nơi khá xa, nhưng không hiểu sao có thể nghe thấy rất rõ ràng. Là Carlisle, ông ấy đang nói chuyện với Edward, sau đó là tiếng bước chân của vài người khác, tiếng nhạc jazz phát ra từ ống nghe điện thoại.

Tôi quả thật không thể tin được mình có thể nghe thấy tiếng động của họ, cho dù âm thanh họ phát ra gần như thế, nhưng đáng lẽ ra tôi không nên có thể nghe thấy rõ ràng như vậy.

Tim đập vẫn còn gia tốc, tôi muốn thét chói tai, không được đập nhanh hơn nữa, sẽ nổ mất. Ngón tay dùng sức bấu chặt vào vật gì đó, khó chịu mà càng dán sát vòng ôm kia.

"Sắp kết thúc rồi." Anh ấy nói như trút được gánh nặng.

Kết thúc cái gì? Tôi không rõ.

Sau đó anh gọi: "Alec."

Sau khi anh nói xong thì có người bước ra ngoài, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa của người kia, tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, nhưng có thể cảm nhận thấy người đó đang bước xuống lầu.

Tôi không có nhiều tinh lực để do thám cực hạn thính giác của mình ở nơi nào, trái tim đập nhanh như muốn phát điên, tất cả đau đớn đều tập hợp trên cơ quan đại biểu cho sinh mệnh này. Thứ duy nhất có thể cảm thụ là anh ấy đang ôm chặt tôi, tôi biết anh là ai, nhưng không hiểu sao lại mất đi phần lạnh như băng quen thuộc kia.

Tôi tựa hồ muốn chậm rãi phun ra một hơi, nhưng lại thất bại. Đột nhiên, thế giới chợt an tĩnh lại, trái tim ngừng đập.

Thật giống như rốt cuộc đánh mất sinh mệnh vậy.

Sau đó tôi nghe thấy tiếng anh tán thưởng: "Cuối cùng thì em cũng quay về bên cạnh anh."

Tôi trầm mặc vài giây mới chậm rãi mở to mắt.

Có trong nháy mắt tôi không thấy gì cả, một mảnh ánh sáng tiến vào đôi mắt, gạt bỏ tất cả sắc thái. Tôi yên lặng mà mở to mắt, tia sáng này tinh tế như thế, chúng nó như biến thành từng sợi chỉ tơ tằm trên tấm vải tơ lụa, mỗi một sợi đều xảo đoạt thiên công. Tôi không dám nháy mắt, sợ bừng tỉnh một màn không thể tin nổi này.

Từng tia sáng chậm rãi nhập vào nhau, chúng nó đang di động, là ánh sáng phát ra từ bóng đèn trong căn phòng này, tầm mắt bắt đầu thật sự rõ ràng lên. Tôi nhìn thấy bóng đèn trên trần nhà, sắc thái trên đó tựa hồ biến thành từng viên bi nhỏ li ti, trộn lẫn vô số sắc thái mà xoay tròn trong mắt. Đầu óc tôi vẫn còn cảm giác trống rỗng hư không, giống như trong đó thiếu đi rất nhiều thứ, cho nên nó có khoảng không rộng rãi vô cùng.

Khứu giác chưa từng nhạy bén như bây giờ, mùi hương trong không khí cực kỳ phức tạp, tôi nói không rõ đó là mùi hương của thứ gì, chỉ biết chúng nó không phải là mùi hương bình thường mà mình hay ngửi thấy. Ngây ngốc nhìn chằm chằm từng chấm bụi bay loạn trong không khí, còn có thông qua khe hở của những hạt bụi là các loại màu sắc, sau đó tôi rốt cuộc dần có cảm giác, tôi đang nằm, một cánh tay vòng qua sau lưng. Tôi hơi hơi di chuyển tầm mắt kỳ dị này của mình, nhìn thấy Caius đang nhìn mình chăm chú, trung gian trong đôi con ngươi đỏ đó là một màu đen tuyền, dường như có thể nhìn thấy màu đỏ đang lưu động trong mắt anh.

Có một tình cảm nào đó khiến tôi khiếp sợ hơn cả đau đớn đột nhiên bóp chặt cảm giác, tôi vốn luôn ở trong một trạng thái vô tri mơ hồ khi nói chuyện yêu đương, nhưng không biết rằng vào giờ phút này tình cảm này lại trào đến mạnh mẽ đáng sợ như thế. Như đang thiêu đốt vậy, tôi hơi bối rối không biết chuyện gì vừa xảy ra. Giống như đóa hoa hồng đầu hạ bị nhiệt độ giá băng mùa đông đóng băng lại, rồi sau một khắc tôi thức tỉnh kia, đóa hoa ấy nở rộ, nóng bỏng và nồng nàn đến mức có thể thay thế tiếng tim đập.

Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên câu nói của ai đó, một khi yêu chính là vĩnh hằng, vĩnh không thay đổi.

Tôi cảm thấy bản thân cần phải đứng lên, cứ cảm thấy tôi cần phải làm gì đó, một giây sau tôi đẩy ra vòng ôm của Caius. Tôi không hề nghĩ rằng hành động này của mình sẽ thành công, bởi vì chỉ làm thế theo phản xạ mà thôi. Nhưng khi tôi thấy rõ ràng mình đang ở nơi nào thì cả người đã đứng bên cạnh giá sách, dựa người lên tường, tôi thậm chí cảm thấy bức tường sau lưng rất yếu ớt, sẽ bị đẩy ngã bất cứ lúc nào.

Tốc độ này thật sự rất kỳ quái.

Đầu óc rất khó tập trung, thứ rõ ràng nhất trong não chính là tình cảm dành cho Caius, dường như không thể đè nén được sự điên cuồng của mình. Mà đồng thời tôi lại nghe thấy tiếng bước chân của mọi người, tôi nghe thấy tiếng lá cây ma sát cùng với gió ngoài cửa sổ, nghe được câu nói trò chuyện giữa họ với nhau. Họ có một khắc yên lặng, sau đó không hẹn mà cùng vui mừng khôn xiết, cổ họng của tất cả mọi người run rẩy là do nỗi vui mừng.

Theo sát mà đến là mùi hương, là mùi hương trên người mỗi người, thơm mát không giống người thường. Mùi hương của bó củi, của gia cụ, của hoa tươi, các loại mùi hương này trộn lẫn, dung hợp cùng với các hạt nhỏ trong không khí.

Một thế giới quái đản mà hoa lệ xuất hiện trước mắt tôi, mà tôi dường như không thể lập tức thích ứng với nó.

Tất cả đều hỗn loạn như thế, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, hoa lệ khiến cho người ta khó có thể lý giải. Đầu óc tôi dễ dàng cất chứa tất cả, điều này khiến tôi không phân rõ cái nào là chủ yếu và cái nào là thứ yếu, phải làm sao với chúng đây?

Nhưng trước khi tôi suy nghĩ ra thì Caius đã bước đến trước mặt, anh ấy vươn tay vuốt ve gương mặt tôi, tôi hơi sợ hãi anh động chạm, anh sẽ kích phát tình cảm này trong lòng tôi, khiến tôi bắt đầu phát run.

"Em sẽ quen với những thứ này thôi, Claire, với sức mạnh này." Xúc cảm từ tay anh không còn cứng rắn như trước, cũng không cẩn thận từng ly từng tý nữa, chúng tôi có một cơ thể cùng nhiệt độ và độ mềm mại.

Tôi tham luyến anh động chạm, nhưng cảm thấy không an tâm, có một cảm giác không hiểu nổi dây dưa tôi, cố gắng hồi tưởng, có phải mình đã quên điều gì rồi hay không?

Hơn nữa, tôi rất khẩn trương, tóm lại là không thoải mái. Giống như đây là lần đầu tiên tôi được sinh ra, xa lạ mà không có cảm giác an toàn đối với thế giới này như thế.

Caius dễ dàng nhận ra tôi khác thường, anh cũng không cảm thấy tôi rất quái dị, "Chuyện này là bình thường thôi, không ai có thể hoàn mỹ được như em cả."

Đây đâu phải lời an ủi đâu, vậy mà thoạt nhìn trông anh thật sự cảm thấy như thế.

Tôi lập tức lắc đầu, lại muốn né tránh anh, bởi vì anh tiếp cận càng khiến tôi chẳng thể nào suy nghĩ được, sẽ khiến đầu óc nhồi đầy gương mặt người kia. Nhưng còn có chuyện quan trọng hơn chờ tôi nhớ ra, tôi còn ở trong nhà của gia đình Cullen, tôi có thể nghe thấy mỗi người của nhóm Edward ở nơi nào. Nhưng tôi cảm thấy có gì đó không đúng, tôi ở nơi này là chính xác bởi vì tôi cần bác sĩ . . . bởi vì tôi mang thai.

Rốt cuộc tôi cũng nhớ ra chuyện này, sức khỏe của tôi thật sự rất hỏng bét, hỏng bét đến độ gần kề cái chết. Mà bây giờ, tôi cảm thấy bản thân rất khỏe mạnh, khỏe mạnh chết tiệt!

Tôi nhanh chóng vươn tay vuốt ve bụng, nơi này không có gì cả, lời khen ngợi của Caius là đúng, thân thể thật hoàn mỹ, là hình thể hoàn mỹ nhất mà một người phụ nữ có khả năng đạt được. Tôi không nhớ rõ gì cả, muốn liều mạng nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, lại bắt đầu mơ hồ hắc ám, chỉ còn lại đau đớn kia còn lưu lại trong trí nhớ, thống khổ này càng thêm ngăn chặn trí nhớ trước đây.

"Con?" Tôi rốt cuộc mở miệng, cảm thấy cảm giác khi không khí tiến vào khoang miệng là một trải nghiệm mới mẻ, tôi dễ dàng bắt giữ được nó tràn vào thân thể tôi như thế nào, tôi có thể nghe thấy cộng minh hài hòa giữa giọng nói của mình và không khí. Rất êm tai cũng rất rõ ràng. Nhưng tôi lại dùng thanh âm này hỏi một câu tràn ngập nỗi hoảng sợ: "Con em đâu?"

Tôi hoàn toàn không nhớ ra nổi sinh con ra lúc nào, đừng nói cho tôi biết đó chỉ là một giấc mộng, mà bây giờ sau khi tôi tỉnh mộng thì không có gì xảy ra cả.

Bởi vì vùng bụng tôi bằng phẳng, không có gì trong đó cả.

Biểu cảm trên mặt Caius thay đổi, anh hơi ghét bỏ nhíu mày, "Nó ở Volturi." Khẩu khí kia nói không nên lời ghét bỏ, khiến cho người ta hoài nghi anh không nhắc đến sinh mệnh mà là một thứ gì đó khiến người ta ghét.

Tinh thần tôi rất khó tập trung, bởi vì cơn đau nhức tra tấn tôi vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi, nhưng nó đã bị tình cảm cực nóng dành cho Caius này đè xuống. Hơn nữa, tôi rất lo lắng, không thể hiểu nổi vì sao, vừa tỉnh giấc thì đứa bé trong bụng đã bỏ chạy đến Volturi rồi.

Hiển nhiên Caius trở nên kiên nhẫn một cách thần kỳ, anh đối xử với tôi cẩn thận tỉ mỉ, nhưng tôi mẫn cảm nhận thấy cơ thể anh đề phòng theo bản năng, anh đang cảnh giác cái gì chứ?

"Em sinh con ra rồi?" Tôi tò mò hỏi, cổ họng nóng rực.

Chẳng lẽ việc sinh đứa con của ma cà rồng thật ra rất đơn giản sao?

"Đúng vậy! Nếu không em còn định để tên nhóc ấy tra tấn em mãi sao?" Caius không thể nhịn được nữa, anh nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tên nhóc? Là con trai sao?" Tôi chú ý xưng hô này, trong cơn đau đớn hỏa thiêu ấy thì một tình cảm ấm áp khác đột nhiên lan tràn khắp cơ thể, tôi nghĩ hẳn là con rất đáng yêu. Trong mắt người mẹ thì cho dù con cái có như thế nào thì cũng là đáng yêu nhất.

"Nó vẫn sống sót." Caius nói tràn đầy ác ý, khẩu khí này của anh khiến tôi cực kỳ . . . thống khổ.

Tôi cảm thấy bản thân không nên có cảm xúc kịch liệt như thế, chỉ là một chút mất hứng đã lập tức kích khởi ngọn lửa trong cơ thể rồi, tôi dường như không thể khống chế cảm xúc mình nữa. Tôi hơi sợ hãi vươn tay chạm vào cổ mình, liều mạnh đè nén kích động trong lòng, tại sao tôi lại có kích động muốn tấn công Caius chứ? Không, lý trí đang xa rời, tôi muốn hủy diệt mọi thứ xung quanh để làm dịu xuống kích động táo bạo này.

Thoạt nhìn Caius đã chuẩn bị để tiếp nhận bất cứ phản ứng nào của tôi, anh hưng phấn nói: "Không cần nhịn đâu, em không cần nhẫn nại làm gì."

Tôi rất muốn tin tưởng lời anh nói, phóng túng cơn giận của mình, nhưng đây không phải cảm xúc tôi nên có, không có khả năng tôi dễ dàng bị chọc giận như thế này. Mà anh còn một bên liều mạnh lửa cháy đổ thêm dầu nữa chứ, anh hận tôi không thể nổi điên sao?

Tôi đẩy mạnh anh ra, bàn tay nặng nề đánh lên ngực anh, tôi không nghĩ rằng mình có thể làm gì được anh chỉ bằng động tác này, nhưng Caius vậy mà thật sự bị đẩy ra vài bước, anh khó chịu nhấp miệng.

Ơ?

Tôi đẩy anh ra được?

Điều này còn không thể tin được và gây kinh ngạc hơn cả Địa Cầu quay ngược lại . . . Đột nhiên tôi rất muốn cười khi nhìn thấy anh chật vật như thế.

Tôi hơi trì độn phản ứng lại, ma cà rồng. Tôi cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, nét trắng nõn bệnh trạng trở nên sạch sẽ hơn nhiều, trên đó không hề có vết thương dù là nhỏ nhất nào. Thì thào tự nói," Anh chuyển biến em rồi."

Tôi nghĩ khi đến lúc phải chuyển biến thì ít nhất phải nói cho tôi biết trước một câu. Kết quả khi mở mắt ra thì tôi liền biến thành ma cà rồng rồi, tình cảm dành cho Caius vĩnh viễn đọng lại.

"Em phải chấp nhận sự thật, không ai có thể thay đổi kết quả này." Nụ cười của Caius dần vặn vẹo, bộ dáng đắc ý nhìn kiệt tác của mình.

Tôi đột nhiên xoay người, tốc độ nhanh đến mức bản thân cũng không thấy rõ cảnh vật xung quanh, một ý tưởng vừa xuất hiện thì tôi liền lập tức hành động, hiệu suất như thế này khiến tôi không thích ứng. Tôi nhìn thấy Carlisle, Esme và năm người con còn lại của họ.

Họ nhìn tôi chăm chú, giống như đang nhìn một con vật thần kỳ nào đó chạy lạc đến đây, ánh mắt này không giống như trước.

Tôi kỳ quái lui về sau mấy bước, không quá dám lại gần họ. Mà Caius đã chạy đến sau lưng tôi, vươn tay ôm tôi vào lòng, có thể rõ ràng cảm nhận thấy mùi hương trong ngực anh.

Tất cả mọi người hơi lo âu, tôi rất dễ dàng nhìn thấu ngụy trang của họ, cho dù trên khuôn mặt mọi người đều treo nụ cười, nhưng nó không gây trở ngại cho việc tôi biết suy nghĩ thật sự của họ.

Cuối cùng, bác sĩ Carlisle bước đến, tôi chú ý thấy Jasper lạnh lùng nhìn sang, hình như anh ấy cảm thấy tôi rất nguy hiểm.

"Claire, bác muốn biết cháu có thay đổi suy nghĩ của mình hay không." Carlisle thành khẩn hỏi.

Suy nghĩ nào cơ? Trong não bây giờ không có gì cả, thật sự hỏng bét đến độ tôi không nhớ nổi trước kia mình đã nói cái gì.

Caius cười lạnh trên đỉnh đầu tôi, hai tay anh còn gắt gao ôm chặt tôi, cho dù đưa lưng về phía anh, cũng biết anh lại lộ ra biểu tình cao ngạo chọc người ghét kia.

"Trở thành một người theo chủ nghĩa ăn chay." Carlisle nghiêm túc nói, "Giống như bọn bác vậy."

Ăn chay?

Caius hung tợn ôm tôi chặt hơn, tựa hồ anh cảm thấy dùng hai cánh tay siết chết tôi là một ý định không tệ.

Tôi rốt cuộc gian nan thu dọn lại đầu óc hỗn loạn thê thảm vô cùng của mình, tôi mờ mịt ngẩn người khiến cho tất cả mọi người càng thêm khẩn trương, hình như họ đang sợ hãi điều gì đó sẽ mất không chế. "Đương nhiên, Carlisle." Tôi kinh ngạc nói, tại sao bác ấy lại hỏi vấn đề này cơ chứ, điều này đâu cần phải hỏi. Tôi không tự giác tăng lớn sức mạnh thoát khỏi vòng ôm của Caius, anh kêu rên một tiếng, vì khuỷa tay tôi đã nặng nề đâm vào eo anh, tôi nghe thấy hơi thở của anh dồn dập lên.

Hiện trường lặng im một chút, sau đó Emmett không nhịn được mà bật cười, đương nhiên anh ấy nhanh chóng cắn răng nhịn xuống.

Tôi lập tức xoay người, nói với Caius: "Em rất xin lỗi, em không biết sức em lớn như thế." Tôi sợ lỡ tay đánh anh đến tàn phế, sức mạnh này thật sự rất khó khống chế.

"Anh rất vui vẻ khi em khỏe mạnh như thế này." Caius âm trầm nói, trong mắt anh lại thiếu đi sự bạo ngược âm u, thoạt nhìn anh càng giống như chỉ muốn làm tôi sợ.

Tôi vội vàng không nhìn anh nữa, điều này quá khó khăn, ai biết cảm xúc này lại hung mãnh như thế. Tôi cảm thấy không quen, bởi vì không thể tự nhiên khống chế động tác của mình, đầu óc dường như không thể phân rõ sự khác nhau giữa suy nghĩ và hành động, thường thường là tôi vừa nghĩ ra cái gì thì thân thể đã hành động rồi.

"Con cháu đang ở Volturi sao?" Tôi tìm được một vấn đề có thể khiến mình phân tâm, tôi bức thiết cần phải biết tính chính xác của chuyện này, nó có thể đè nén được sự nhiệt tình dành cho Caius trong cơ thể xuống.

"Aro đã đưa bé đến Volterra, bé rất an toàn, Claire." Carlisle cười nói, nụ cười của ông vĩnh viễn là vũ khí trấn an người bệnh tốt nhất. "Là một bé trai, bác biết cháu rất yêu thương bé."

Tôi rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng không thể lập tức nhìn thấy con, nhưng nếu bé vẫn an toàn và khỏe mạnh thì tôi sẽ có thêm càng nhiều thời gian làm bạn với bé.

"Được rồi, bây giờ em không cần nghĩ những thứ đó đâu." Carlisle đột nhiên tức giận nói. Anh ấy lạnh lùng dùng ánh mắt lăng trì gia đình Cullen một chút, sau đó kéo tôi qua một bên. "Thứ em nên quan tâm bây giờ là nhu cầu của bản thân, mà không phải chịu đựng đau đớn ở đây thảo luận những việc vô nghĩa này."

Tôi cảm thấy rất đau đớn, tôi nghĩ rằng khiến bản thân phân tâm sẽ khiến cảm giác này giảm bớt, nhưng nó vẫn không thay đổi chút nào.

Tôi phát hiện bản thân không cần hít thở, cho nên tôi định nín thở, nhưng điều đó khiến tôi càng thêm khó chịu, bởi vì không ngửi thấy gì cả, bản năng tự bảo hộ của cơ thể đang kháng nghị động tác không có tác dụng nào này.

Không nghĩ rằng nín thở cũng khiến ma cà rồng khó chịu như thế, cho dù khi bạn vốn không cần dưỡng khí cũng có thể sống.

"Cháu cần săn bắt, Claire."

Carlisle nhẹ giọng nói, tất cả mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt đương nhiên.

Như vậy tôi cần đánh nhau với một con gấu sao, tôi khó khăn hồi tưởng, tựa hồ có điển cố như thế thì phải.

Thật khó có thể tưởng tượng. Tôi vừa khát vọng có thể lờ đi nhu cầu đang kêu gào trong cơ thể, vừa cảm thấy đây là nan đề cần phải vượt qua. Trong khi tôi đang do dự thì lòng kiên nhẫn của Caius đã hao hết, anh ấy vẫn không phải kiểu người ôn nhu săn sóc như thế. Đặc biệt khi sức mạnh tôi lớn hơn anh, thì anh càng thêm không cố kỵ, anh có thể chạm vào tôi bất cứ lúc nào, mà không cần lo lắng vô ý bẻ gãy xương cốt tôi.

Khi tôi còn ngây ngốc chịu đựng dày vò thì cánh tay đã được người dùng sức nắm chặt, tôi không rõ lắm liệu anh có xem tôi như binh lính của anh hay không, giây tiếp theo tôi đã bị Caius kéo xuống lầu.

Ánh dương quanh không kiêng nể gì mà chiếu xuyên qua cửa sổ, tôi theo phản xạ hất tay Caius ra, người đã trốn dưới bóng râm trong phòng khách, tôi còn nhớ rõ căn bệnh hiếm không thể trực diện tiếp xúc với ánh mặt trời của mình.

Caius đứng dưới ánh sáng sáng ngời ấy, anh ấy đưa lưng về phía mặt trời, bên ngoài là trời nắng hiếm thấy, tất cả sương sớm ướt át trong khu rừng xanh biếc của Forks đều đã bốc hơi. Thị lực tôi đạt đến cực hạn, nó giúp tôi thấy được nơi xa xôi ngoài cửa sổ, núi non đứng sừng sững trong sắc xanh u lam, Cây Linh Sam Douglas xanh thẳm tựa hồ có thể kéo dài đến tận cùng thế giới.

Tất cả mọi thứ đều rời xa tôi, cuộc sống con người tôi đã trải qua vỡ tan nát, như một giấc mộng, tôi còn nhớ rõ người thanh niên bước đến từ ngoài cánh cửa thư viện kia.

Người ấy sáng lên dưới ánh mặt trời.

Ánh sáng đó như ngọc thạch, xinh đẹp đến mức tận cùng.

Caius đứng dưới ánh mặt trời xán lạn, bờ môi anh đỏ tươi như trước, ngón tay vươn ra đang phát sáng dưới ánh mặt trời. Anh không nhịn được mà bật cười rồi nói: "Claire, đến đây với anh, không có thứ gì có thể tổn thương em cả."

Bản năng đó vẫn còn lưu lại trong cơ thể tôi, tôi sợ hãi bị ánh mặt trời tổn thương. Nó có thể khiến tôi đau, tôi biết điều đó.

Nụ cười tươi của anh biến thành lực hấp dẫn nguy hiểm nhất, khiến cho người ta không thể khống chế mà muốn quay lại bên cạnh anh.

Tôi chậm rãi bước đi, từng bước từng bước hướng về phía trước. Rất thong thả, rất do dự, dường như tôi đã đi một đoạn đường rất dài mới đến được nơi này.

Tôi gian nan vượt qua đường ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối.

Ánh mặt trời dần dần nhiễm lên thân thể, đầu tiên là mắt cá chân, sau đó là đùi, cánh tay, bả vai. Tôi có thể cảm nhận được sức nặng hư vô này, tia sáng xuyên thấu qua khe hở giữa các ngón tay, tôi vươn tay ôm lấy Caius, tôi thậm chí cảm thấy ngay cả tóc tôi đều là mùi hương của ánh mặt trời.

Chưa từng nghĩ rằng gặp được anh như bước chân vào bụi gai tràn ngập ánh mặt trời vậy.

"Xin chào! Caius!" Tôi nghe được thanh âm của mình.

Đây là câu chào anh mà em chưa thể nói khi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Em nghĩ rằng em yêu anh, tình yêu này sẽ vĩnh viễn tồn tại, lắng đọng và vĩnh hằng, không thể thay đổi cũng không muốn thay đổi.

Em yêu anh, Caius.

. . .

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khi Claire yêu Caius thì tác phẩm này sẽ kết thúc. Về phần cuộc sống của ma cà rồng hay những thứ như thế, thì thứ tôi viết là tình yêu giữa con người và ma cà rồng, cuộc sống về sau không nằm trong dự định viết văn của tôi.

Bình Luận (0)
Comment