Thoáng qua, nghỉ đông đã hết, tất cả mọi người bận chuẩn bị kỳ thi cuối, trong thư viện, gần như mỗi ngày đều không có chỗ ngồi, đi trễ hoàn toàn ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
Cuối cùng thi xong một môn, Cát Xuyến thở ra một hơi, “Cuối cùng cũng xong! Có thể trở về nhà ăn mừng năm mới!”
“Cậu hứng thú với lễ mừng năm mới sao?” Tiết Giai Ny dọn dẹp bài thi.
“Náo nhiệt thôi! Có thể gặp được cha mẹ, còn có thể gặp mặt bạn học chung cấp ba, chuyện cần làm thật sự đếm không xong!” Mặt mày Cát Xuyến tràn đầy hướng tới.
Tiết Giai Ny không nói thêm gì, thành phố C chính là nhà cô, cha mẹ cũng có thể nhìn thấy mỗi tuần, về bạn học chung cấp ba, một cô cũng không muốn nhìn, cho nên rất khó cảm nhận được tâm lý muốn nhanh chóng về nhà của Cát gia.
“Cát gia, buổi tối gọi Đỗ Hướng Hàng nhà cậu ra, tiểu Lôi nói muốn mời khách.” Cô đột nhiên nhớ ra tiểu Lôi nói mời cơm tối.
“Cậu chắc chắn cậu không nghe lầm? Anh ta die end danl eequ yddo onn mời một mình cậu ăn cơm chứ không phải hai bóng đèn lớn chúng tớ chứ?” Cát Xuyến mặt mày hớn hở trêu ghẹo.
“Ít ba hoa cho tớ!” Tiết Giai Ny lườm cô ấy.
Cát Xuyến vội vàng giơ tay đầu hàng, “OK! Cậu yên tâm đi! Tới biết chừng mực, bảo đảm sẽ không nói lung tung, chúng ta bốn người sao?”
“Ừ, coi như ăn mừng kết thúc kỳ thi, giải phóng một tháng.”
“Không ăn cũng uổng, bây giờ tớ gọi điện thoại cho Hướng Hàng.” Cát Xuyến vui vẻ lấy điện thoại di động ra.
Buổi tối, một nhóm bốn người hẹn ở nhà hàng Tây sang nhất thành phố C “Nhã Hiên”, hoàn cảnh nơi này tao nhã nổi tiếng, chi tiết thiết kế bên trong phòng ăn hiện ra độc đáo của nhà thiết kế, bố cục cũng mới mẻ độc đáo, làm cho hai mắt người ta tỏa sáng, ánh đèn màu ấm lưu chuyển, ấm áp mà lãng mạn.
Bên trong không gian yên tĩnh chảy xuôi khúc dương cầm du dương êm tai, bốn người chọn vị trí gần cửa sổ, tiến hành chọn món ăn được một nửa, ngoài ý muốn đụng phải hai người Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần.
“Chà! Trong đời thiếu gì nơi có thể gặp được nhau!” Quan Hạo Lê cười híp mắt chào hỏi, tròng mắt sắc bén quét về phía hai người Tiết Giai Ny và Lôi Thạc Minh ngồi cùng một hàng, rất muốn hiểu rõ rốt cuộc quan hệ giữa hai người là như thế nào.
“Đều là người quen cũ, hai người đẹp cũng không giới thiệu một chút trai đẹp hai bên là ai sao?” Nam Cung Thần đương nhiên đứng về phía bạn tốt.
Tiết Giai Ny buồn bực trong lòng, thế giới này không tránh khỏi quá nhỏ! Đi đâu cũng có thể đụng phải quỷ sứ chán ghét!
Tâm tư Cát Xuyến thay đổi đủ kiểu, Lôi Thạc Minh đối diện rõ ràng chưa từ bỏ ý định với Ngoa tử, nhưng Ngoa tử không hề có chút xíu cảm giác nào với anh ta, hoàn toàn coi anh ta là bạn tốt mà đối đãi, về phần bác sỹ Quan, mặc dù ngoài mặt cà lơ phất phơ không nghiêm chỉnh, nhưng không thể không thừa nhận anh ta có sức quyến rũ của đàn ông.
Hơn nữa trải qua sự kiện cắm trại dã ngoại lần trước, cô có dự cảm, hai người này có hy vọng!
Chỉ có điều Ngoa tử quá ngạo mạn! Hơn nữa tình bị tình cảm tổn thương, rất thích khép chặt bản thân, chưa bao giờ chủ động đánh ra, nếu không tạo cho bọn họ cơ hội, thật sự là…
Nhưng ngày hôm nay Lôi Thạc Minh mời khách, cô không thể phá bàn người ta!
Trong lúc nhất thời, cô hơi khó xử.
Nhưng mà, lời Nam Cung Thần để cho cô có chủ ý trong lòng.
“Vị này là Đỗ Hướng Hàng bạn trai tôi, trai đẹp đối diện là người anh em thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên của Ngoa tử Lôi Thạc Minh, hai vị có tình có điệu đến nhà hàng Tây chẳng lẽ đi xem mắt?” Cát Xuyến trả lời rất tự nhiên, viên mãn, làm cho người ta nghe không ra chút kỳ cục nào, đồng thời cũng không quên cay độc hai người.
Lời của cô tương đương lý giải nghi ngờ của Quan Hạo Lê, thì ra không phải là bạn trai, thanh mai trúc mã? Không trách được quan hệ của hai người thân mật như thế, từ trong ánh mắt cậu ta nhìn Tiết Giai Ny không khó nhận ra cậu ta thích cô ấy, làm không tốt là tương tư một phía.
“Hai trai đẹp, hân hạnh hân hạn!” Nam Cung Thần die enda anle equuy ydonn không trả lời trực tiếp vấn đề của cô, ngược lại cười hì hì chào hỏi, biểu hiện vô cùng thân thiện.
Lôi Thạc Minh và Đỗ Hướng Hàng chỉ có thể lễ phép nói: “Rất hân hạnh được biết hai vị.”
Thật ra thì trong lòng Lôi Thạc Minh vô cùng khó chịu, mặc dù ánh đèn đêm lễ Giáng sinh trên quảng trường hơi mờ, nhưng anh vẫn nhớ rõ ràng, “Quan thiếu” trong miệng Giai Ny chính là một trong hai người trước mắt, nói không ra vì cái gì, anh chính là không thích người đàn ông kia, không thích ánh mắt anh ta nhìn Giai Ny.
Trường hợp quỷ dị trong nháy mắt, Tiết Giai Ny không nhịn được nâng trán, sao lại trùng hợp như vậy?
Bởi vì suy nghĩ quá hỗn loạn, cô bỏ quên sâu xa khó hiểu khác trong lời Cát gia, chỉ hy vọng Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần nhanh rời khỏi, nơi này là nhà hàng Tây, yêu cầu văn minh.
“Mời tới không bằng ngẫu nhiên gặp mặt, có thể gặp mặt ở đây chứng minh chúng ta có duyên phận, ngày hôm nay Quan thiếu…”
Nam Cung Thần còn chưa nói xong, Tiết Giai Ny đã trách móc rồi, “Không cần, chỗ chúng tôi không ngồi được.”
“Này! Em gái Tiết hiểu lầm ý tứ của tôi rồi, tôi nói hôm nay Quan thiếu mời khách, chưa nói muốn ngồi cùng bàn với các người.” Nam Cung Thần cười đến hết sức rực rỡ.
Tiết Giai Ny cực kỳ tức giận, “Mời khách thì càng không cần!”
Quan Hạo Lê đứng bên cạnh cũng không phát biểu ý kiến, chau đuôi mắt lên mang theo ý cười nhạt, nói với Nam Cung Thần: “Nếu nơi này không hoan nghênh chúng ta, vậy thì đi thôi.”
Sau khi bọn họ rời đi, Tiết Giai Ny còn giận dữ khó nhịn, vốn tâm tình tốt cứ bị phá hư như vậy, cơm nuốt không trôi, may mà còn Cát Xuyến điều chỉnh không khí, nếu không sẽ rơi vào trình độ lúng túng.
Trong lúc hai nữ sinh đi toilet, lưu lại hai nam sinh ngồi nói chuyện phiếm.
“Ngoa tử, có phải cậu quên nói cho tới biết chuyện gì không?” Trong mắt Cát Xuyến bắn ra tia lạnh vèo vèo.
“Không có!” Tiết Giai Ny lắc đầu theo bản năng.
Cát Xuyến “Xoẹt” phát đứng trước mặt cô, hơi híp mắt lại, “Sao tớ có cảm giác giữa bác sỹ Quan và Lôi Thạc Minh có một dòng nước ngầm cuộn trào, chẳng lẽ cảm giác của tớ sai?”
Tiết Giai Ny bất đắc dĩ nhấc mí mắt, cái gì cũng không thể gạt người tinh tường này!
“Đêm lễ Giáng sinh đó tớ và tiểu Lôi gặp Quan Hạo Lê và bạn gái anh ta ở trên quảng trường, cũng chỉ gặp mặt thôi, hơn nữa lúc ấy ánh đèn mờ ảo, ai biết hai người này còn nhớ rõ lẫn nhau!”
“Hừ! Nếu không phải hôm nay bị tớ phát hiện, cậu nhất định sẽ không nói cho tớ biết, ngu ngốc! Cậu không nghe một câu nói sao? Tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, tớ nghĩ coi như lúc đó đen như mực đưa tay không nhìn thấy năm ngón, hai người bọn họ cũng có thể ngửi ra mùi vị trên người đối phương bằng cảm giác.” Cát Xuyến phân tích.
“Ngừng! Cậu nhìn ra hai người bọn họ là tình địch từ chỗ nào?” Tiết Giai Ny nghiêm túc nhìn bạn.
Cát Xuyến buông tay ra, “Chỉ cần người sáng suốt đều có thể nhìn ra! Thật kỳ quái sao?”
“Tớ… Cậu…” Tiết Giai Ny bị bạn làm nghẹn, run rẩy đôi môi không nói ra lời.
“Ôi! Trời sinh chậm chạp, có hai người đàn ông vì cậu tranh giành người tình mà không nhìn ra được.” Cát Xuyến than thở.
“Cát gia!” Tiết Giai Ny cắn răng nghiến lợi.
“Ưmh, chẳng lẽ đâm trúng đáy lòng người nào đó rồi, cho nên thẹn quá thành giận?”
Tiết Giai Ny tức giận đuổi đánh cô ấy, Cát Xuyến cười hì hì quay đầu nhìn lại cô, không chú ý trong nhà vệ sinh nam đột nhiên có người đi ra, mắt thấy sẽ đụng phải, cô mới nhìn rõ người đi tới, trong lòng lầm bầm một câu: Chậc! Vừa đúng lúc! Nhạy bén khẽ nghiêng người, kết quả có thể nghĩ – tội lỗi.
Bởi vì tác dụng quán tính, Tiết Giai Ny dieendaanleequuydonn không kịp phanh lại, chạm mặt đụng vào người Quan Hạo Lê.
Nếu không phải đã sớm dự tính trước, đó nhất định là duyên phận quá sâu.
Quan Hạo Lê đưa tay ôm lấy Tiết Giai Ny theo bản năng, ân cần hỏi han: “Không sao chứ?”
Tiết Giai Ny mắc cỡ đỏ bừng mặt, Cát gia đáng chết! Cô ấy nhất định là cố ý tránh ra!
“Không có việc gì.” Cô ngập ngừng nói.
“Hai người đây là đang làm gì? Đánh nhau trong phòng rửa tay?” Quan Hạo Lê như nói giỡn nhìn Tiết Giai Ny và Cát Xuyến.
Cát Xuyến cười đến giống như mèo trộm thịt, nháy mắt, “Duyên phận nhé! Sẽ không phải nguyệt lão đã sớm thắt xong tơ hồng của hai người chứ? Bất cứ lúc nào bất kỳ ở đâu, tùy ý gặp.”
“Cát gia thích nói bậy bạ nhất, anh đừng nghe cô ấy.” Tiết Giai Ny vội vàng giải thích.
“Được! Không nghe tớ, vậy hai người đơn độc tán gẫu, tớ đi trước.” Cát Xuyến vẫn là nụ cười đáng khen, vẫy vẫy tay, xoay người đi thật.
Tiết Giai Ny đang chuẩn bị theo sau, lại bị Quan Hạo Lê kéo tay, không khỏi quay đầu nhìn anh, “Buông ra!”
“Nữ sinh nhỏ hai dòng máu kéo tay anh đêm lễ Giáng sinh là em họ anh.” Quan Hạo Lê vẻ mặt nghiêm túc, tròng mắt đen chăm chú nhìn cô gái mặt đỏ ửng trước mắt.
“Cô ta là ai… Có liên quan gì đến tôi!” Tiết Giai Ny bị câu nói không đầu không đuôi của anh lúng túng, ngay sau đó xấu hổ trả lời, dung sức hất kiềm chế của anh, bước nhanh rời đi.
Bệnh thần kinh! Đàn ông thúi! Không giải thích được! Có phải là em họ của anh hay không thì liên quan gì đến mình? Cô không thích anh! Tiết Giai Ny giận dữ trong lòng không dứt.
Quan Hạo Lê nhìn theo bóng lưng của cô, tự lẩm bẩm: Chẳng lẽ lời em họ nói sai? Cô ấy hoàn toàn không để ý? Cũng không ghen?
Nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm giác giống như là lạ ở chỗ nào, mặt của cô đỏ đến rất không tầm thường, chẳng lẽ…