Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Chương 27

Sau khi trở lại chỗ ngồi, Lôi Thạc Minh phát hiện trên mặt Tiết Giai Ny đỏ không bình thường, lại liên tưởng đến Cát Xuyến về trước, trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm xấu, một bữa cơm ăn đến vô vị tẻ nhạt.

Sau khi ăn xong, Đỗ Hướng Hàng và Cát Xuyến đi trước, nói muốn đi xem phim Tết, còn thân thiện hỏi hai người có muốn đi cùng không, Tiết Giai Ny lắc đầu, nói hơi mệt mỏi, muốn về sớm chút.

Trong lòng Lôi Thạc Minh hoàn toàn chán nản, lạnh lẽo trong đó giống như lạnh tam cửu thiên *, lạnh thấu xương, trong lòng có hai âm thanh đang giãy dụa: Coi như xong! Mặc kệ mày cố gắng như thế nào, hai người vẫn chỉ có thể là… Bạn bè; một giọng nói khác đang nói với mình: yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, chỉ cần Giai Ny một ngày không kết hôn, anh đều không thể buông tha!

(*) tam cửu thiên: chỉ hai mươi bảy ngày sau đông chí, nổi tiếng là những ngày lạnh nhất năm.

Ngày qua ngày, năm qua năm, anh tận mắt nhìn thấy cô và nam sinh khác ngọt ngào ân ái, đó là đau đớn tận đáy lòng không ngôn ngữ nào có thể nói ra, vốn cho rằng bọn họ chia tay là hy vọng của mình, nhưng ai biết, vẫn là tuyệt vọng.

Có lẽ, anh nên chân chính lĩnh ngộ câu nói kia: yêu một người, chính là hy vọng cô ấy hạnh phúc, cho dù người khiến cô ấy hạnh phúc không phải mình, cũng không cần oán giận không cần hối hận.

Bỗng dưng nhớ tới cuối kỳ thi trước giáo sư để cho anh đi Pháp làm trao đổi sinh, lúc ấy anh một lời từ chối, bởi vì anh không muốn rời khỏi người nữ sinh mình yêu, nhưng hôm nay, anh hối hận.

Rời đi, chưa chắc đã không phải là lựa chọn khác.

Lùi về sau một bước, trời cao biển rộng.

Bầu trời rộng lớn của anh, sẽ ở đâu?

Audi màu đen yên ổn dừng trước cửa nhà Tiết Giai Ny, Lôi Thạc Minh miễn cưỡng nhếchmôi, “Đến rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ừ, anh cũng thế.” Tiết Giai Ny khẽ gật đầu, trong lòng rất không dễ chịu: tiểu Lôi, xin lỗi, em không nhận nổi tình anh, hy vọng anh sớm tìm được chỗ thuộc về mình.

“Giai Ny, sang năm có thể anh sẽ đi Pháp, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại.”

Đang chuẩn bị mở cửa xe Tiết Giai Ny hơi dừng lại, quay đầu nhìn anh, khóe môi chân thành cong lên, “Nước Pháp, nổi danh là nơi lãng mạn, tiểu Lôi, em tin tưởng anh sẽ gặp được chân mệnh thiên nữ của mình.”

Lôi Thạc Minh cười đến rất miễn cưỡng, tất cả đều đã rõ rành rành, anh tội gì còn phải khăng khăng một mực đây?

Sau khi xuống xe, Tiết Giai Ny tươi cười rạng rỡ vẫy vẫy tay với anh, sau khi nhìn Audi màu đen rời đi cô mới xoay người die.nda/nle,qu.ydo.n đi về cửa, đang chuẩn bị cầm chìa khóa mở cửa, đột nhiên bị một đôi tay kéo sang bên cạnh, cô cho rằng gặp cướp rồi, bị sợ đến há mồm thét chói tai, không đợi cô thét ra, miệng đã bị bịt kín.

Người đàn ông đè cô đến khúc quanh trên tường, trong tròng mắt đen lóe ra tín hiệu nguy hiểm.

“Ưmh… Anh…” Đợi sau khi thấy rõ người, trong mắt Tiết Giai Ny chợt xuất hiện không thể tin, trong cổ họng kêu “Ưmh ưmh”, trong lòng thầm mắng: Quan Hạo Lê anh bị bệnh thần kinh! Tối lửa tắt đèn giả dạng làm cướp cái gì!

Quan Hạo Lê âm trầm hỏi: “Mỗi đêm cậu ta đều đưa em về? Thanh mai trúc mã? Hai bé vô tư?”

“Anh có bị bệnh không! Buông tôi ra!” Tiết Giai Ny tức giận quát, đầu người này chắc chắn bị cây sắt đánh, không trong trắng!

“Trả lời anh.” Trong giọng nói của Quan Hạo Lê mang theo tức giận.

Uổng công anh vẫn còn cho rằng Tiết Giai Ny ăn dấm của mình, ăn cơm xong anh bỏ mặc Nam Cung Thần đi một mình, lòng tràn đầy mừng rỡ muốn đưa cô về nhà, kết quả nhìn thấy cô lên xe của Lôi Thạc Minh, không nhịn được theo dõi tới đây, phát hiện bọn họ ngồi trong xe một lúc lâu, không biết đang làm gì ở đó.

Trong lòng lại cảm thấy uất nghẹn, anh còn cho rằng lần đầu tiên thấy hứng thú với phụ nữ, lần đầu tiên muốn theo đuổi cô, lần đầu tiên bỏ ra nhiều tinh lực như vậy.

Tiết Giai Ny không chịu yếu thế nhìn anh chằm chằm, “Có trả lời hay không là quyền tự do của tôi, anh không buông tay tôi sẽ gọi người tới!”

Quan Hạo Lê không hề có ý tứ die3nda`nle3qu'ydo0n buông tay, tròng mắt đen híp lại thành đường thẳng, bắn ra tín hiệu nguy hiểm, quanh thân tản mát ra lạnh lùng kinh người.

Cảm giác này hoàn toàn xa lạ với Tiết Giai Ny, khó tránh khỏi hơi sợ hãi, “Cứu…”

Chữ “Mạng” còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị Quan Hạo Lê khóa miệng, nụ hôn này không phải nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lúc trước, lại càng không phải dịu dàng triền miên, giống như mang theo hình phạt sấm sét dữ dội, giống như mưa to gió lớn thổi tới, hôn cuồng dã, hôn nhiệt liệt, làm cho người ta hít thở không thông.

Mà một màn này vừa vặn bị Lôi Thạc Minh quay trở lại nhìn thấy rõ ràng, quả đấm của anh không tự chủ siết chặt, quả nhiên! Dự liệu của mình không sai.

Đi nước Pháp, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Anh trở lại bởi vì phát hiện ví tiền của Tiết Giai Ny rơi trên xe mình, lại cảm thấy đây là ông trời cho anh cơ hội, vui mừng quay đầu lại, nhưng không ngờ lại thấy hình ảnh để cho anh tan nát cõi lòng.

Bông tuyết bay tán loạn đầy trời, người đàn ông ôm người phụ nữ trong ngực, hôn như si như say, lãng mãn như vậy.

Từ góc nhìn của anh, chính là cảnh tượng chân thật như vậy, móng tay đâm sâu vào trong thịt, nhưng anh đau đến vô tri vô giác, chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi nơi này.

Ống kính lần nữa trở về trên người hai người đang hôn “Kích tình bắn ra bốn phía”, Tiết Giai Ny ra sức đấm anh đánh anh, nhưng Quan Hạo Lê chính là không chịu buông tha, cho đến khi trong miệng có vị lạ - hỗn hợp vị mặn và mùi máu tươi.

Anh mới chậm rãi buông cô ra, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

“Khốn kiếp! Lưu manh thúi! Bắt nạt tôi rất vui sao? Tôi chán ghét anh! Ghê tởm anh!” Quả đấm của Tiết Giai Ny như mưa rơi xuống người anh, giọng nghẹn ngào khổ sở.

“Tôi chỉ muốn một tình yêu đơn giản, tại sao lại khó khăn đến vậy? Sao các người đều muốn bức ép tôi? Tại sao phải tới trêu chọc tôi? Để cho tôi một mình ngây ngô không được sao…”

Khóc, khóc, Tiết Giai Ny die enda anle equu ydonn chậm rãi ngồi xuống, thút thít nói lời không đâu vào đâu, cô cảm thấy mình đã đè nén lâu rồi, mỗi lần đều mạnh mẽ ép nước mắt quay lại, ép mình kiên cường, ép mình mỉm cười, bởi vì không ai sẽ đau lòng mình.

Chân mày Quan Hạo Lê nhíu lại càng chặt, cô gái nhỏ này là sao đây?

Lại không phải hôn lần đầu tiên, sao khóc ầm ĩ như vậy? Người không biết còn tưởng anh cưỡng bức cô, thật chết người!

Anh thở dài, móc khăn tay mang theo người trong túi tiền ra, đưa cho cô, “Khóc đến xấu hổ chết rồi, lau một chút đi.” (chú thích: Quan thiếu thân là bác sỹ, hơi thích sạch sẽ, mang theo khăn tay bên mình là thói quen từ trước tới giờ của anh.)

Tiết Giai Ny vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc “Hu hu”, không để ý đến anh, càng không nhận khăn tay anh đưa.

Bông tuyết nhẹ nhàng trong suốt bay đủ vài vòng trên không trung, bồng bềnh rơi xuống, rơi trên đầu, trên vai, trên người hai người, chỉ tiếc màu trắng này không kéo dài được bao lâu, nhanh chóng biến thành nước tuyết, ngấm vào trong áo.

Quan Hạo Lê bất đắc dĩ ngồi xổm người xuống, muốn lau nước mắt trên mặt giúp cô, tiếp tục như vậy, anh lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh, nhức đầu!

“Lấy ra! Tôi mới không cần dùng đồ người khác đã từng dùng…” Tiết Giai Ny gạt tay anh ra, tội nghiệp hít hít mũi.

“Này… Phụ nữ, em đừng…” Nói được một nửa, Quan Hạo Lê mới kịp phản ứng người khác trong lời cô nói có ám chỉ gì khác, tâm tình lập tức thật tốt.

Giọng nói dịu dàng rất nhiều, “Mang theo khăn tay bên người chỉ là sở thích cá nhân của anh thôi, trước mắt còn chưa có người phụ nữ nào dùng, bởi vì, nó là đặc biệt với anh, sẽ không tùy tùy tiện tiện đưa cho người khác.”

Ý ở ngoài lời chính là: Đối với anh, em cũng là đặc biệt, không phải phụ nữ tùy tùy tiện tiện.

Vừa nói vừa giúp cô lau nước mắt dieendaanleequuydonn nước mũi trên mặt, Tiết Giai Ny vội vàng giật lấy tự mình lau, trong lòng cảm thấy rất phức tạp, không hiểu lời nói kia của anh có ý gì, trong miệng vẫn lẩm bẩm như cũ: “Có quỷ mới tin anh!”

“Anh có thể thề, nếu có nửa câu nói láo, bị thiên lôi đánh!” Giọng Quan Hạo Lê cực kỳ nghiêm túc.

“Chuyện người nào từng dùng có liên quan gì tới tôi! Ít tự mình đa tình!” Tiết Giai Ny phun trả lại anh một câu, lung tung lau mặt.

Quan Hạo Lê nhún nhún vai, dịu dàng nói: “Tuyết rơi càng lúc càng nhiều rồi, về thôi.”

Lúc Tiết Giai Ny đứng lên thân thể hơi lắc lư, người ngồi chồm hổm đã lâu khó tránh khỏi hơi choáng váng đầu, Quan Hạo Lê vội vàng đỡ cô, lại bị cô dùng sức hất ra, “Tôi không đổi cách nhìn về anh, tôi còn rất ghét anh!”

Nói xong, chạy vào trong nhà.

Quan Hạo Lê đứng tại chỗ sờ sờ lỗ múi, lầm bầm lầu bầu: thật sao? Vẫn còn nhớ ai đó từng nói: yêu và hận có thể chuyển đổi.

Hôm nay coi như anh đã biết rõ một chuyện, trong lòng cô gái nhỏ có anh, chỉ có điều không dám thừa nhận mà thôi, về phần thanh mai trúc mã đó, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội.

Thời gian dần tiến tới cuối năm, tất cả mọi người vội vàng đặt mua đồ tết, Tiết Giai Ny ở nhà chán đến chết, Chân Chân ở Manhattan xa xôi, Cát gia về Thanh Đảo với ông bà rồi, ngay cả một người nói chuyện bên cạnh cũng không có.

Ngày hai mươi bốn tháng chạp năm cũ, cô không ngờ nhận được điện thoại của Nam Cung Thần, nói Quan Hạo Lê ngã bệnh, sốt cao bốn mươi độ không giảm, trong miệng tâm tâm niệm niệm tên cô, còn nói anh ấy vô cùng đáng thương, gần sang năm mới một mình ru rú ở nhà, không có một nửa bạn bè, thân thích bên cạnh, bị bệnh cũng không ai biết…
Bình Luận (0)
Comment