Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Chương 97

Editor: Chi Misaki

Mạc Tiểu Tứ và Mật Mật trở lại phòng khách, hai người ngồi ở trên ghế sofa, người nào cũng không mở miệng trước.

“Một mình mang theo con trai, cũng thật vất vả đi.”

Mạc Đông Lăng là dùng câu khẳng định chứ không phải là câu nghi vấn. Phụ nữ chưa chồng một bên vừa công tác, một bên lại vừa phải mang theo con cái, làm sao có thể không vất vả đây?

Trên thực tế thì gia cảnh nhà cô ấy cũng được! Như thế nào mà vẫn phải cố gắng làm việc để kiếm kế sinh nhai a? .

Anh đột nhiên nhớ tới lời anh cả nói, nhà bọn họ gần đây mới biết được Mật Mật có con trai, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cỗ thương tiếc không thôi, ba năm qua, cô ấy rốt cuộc cũng phải chịu không ít khổ cực đi?

“Chỉ có một gian phòng ngủ, buổi tối anh ngủ ở sô pha, em đi lấy chăn giúp anh.”

Thư Mật Nhi mới vừa đứng dậy liền bị anh kéo tay lại, trọng tâm không vững liền té vào trong lòng anh. Cô vội vàng dãy giụa muốn đứng dậy.

“Để cho anh ôm em một lúc, có được không?” Hai tay Mạc Đông Lăng gắt gao ôm lấy bên eo của cô, muốn tìm lại sự thân mật trước kia của hai người, ý nghĩ muốn để cho chính anh có thể nhớ tới chút gì đó....

“Không được!” Thư Mật Nhi tức giận trừng anh, sớm biết anh thích động chân động tay như vậy liền không cho anh vào nhà rồi.

Mạc Đông Lăng đương nhiên không nghe cô buông tay ra, mà còn trực tiếp hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô, liếm, mút, ...thẳng cho đến khi người con gái trong ngực không thở được mới từ từ nới lỏng kiềm chế với cô.

“Hỗn đản!” Thư Mật Nhi cho anh một cái tát.

Tiếng kêu thanh thúy lẳng lặng vang vọng trong không gian yên tĩnh nghe thật chói tai. Mạc Đông Lăng không có phản bác lại, bởi vì chính anh quả thật là một tên hỗn đản, đã để cho cô một mình phải chịu đựng nhiều thống khổ cùng uất ức như vậy.

“Thực xin lỗi...” Anh rầu rĩ giải thích.

Thư Mật Nhi đẩy anh ra chạy vào phòng ngủ, cô sững sờ vuốt ve đôi môi của chính mình, trên mặt vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh. Cô không thể phủ nhận một điều rằng, chính cô còn chưa thể quên anh, cũng không thể trốn thoát nổi lưới tình ôn nhu của anh.

Ý thức được điều này khiến cho trong lòng cô cực kỳ không thoải mái, vì cái gì mà con gái nhất định phải bị ăn đến không còn một mảnh vụn cơ chứ?

Mạc Đông Lăng tựa ở trên ghế sofa thống khổ nhíu mi, vừa rồi, lúc hôn cô, nháy mắt trong đầu anh thoáng qua hình ảnh gì đó rồi biến mất rất nhanh.

Tối nay, trong phòng ngoài phòng, cả hai người đều mất ngủ.

****

Rạng sáng ngày thứ hai.

Mạc Đông Lăng vừa mới mở mắt, liền phát hiện ra một bé trai đứng trước mặt mình, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

“Chú là ai?” Mạc Mạc đề phòng hỏi.

“Chú...” Mạc Đông Lăng rất muốn nói “ Chú là bố của cháu”, nhưng anh đã đồng ý với Mật Nhi nên không thể nói lung tung với đứa trẻ được, Mạc Mạc còn nhỏ, anh trước nên cùng đứa nhỏ từ từ sống chung, để cho đứa nhỏ yêu thích cùng ỷ lại vào anh, lúc đó hãng kể chuyện trước kia cho nó cũng không muộn.

“Chú là kẻ trộm?” Mạc Mạc lui về sau một bước, cầm lấy súng đồ chơi của mình, tiểu đại nhân tựa như đang quan sát đề phòng anh .

“Không phải...Chú là bạn của mẹ cháu...”

Anh còn chưa có nói xong, liền thấy vẻ mặt thất kinh của Mật Nhi từ trong phòng ngủ chạy ra, hiển nhiên là cô vừa mới tỉnh ngủ, đầu tóc hỗn độn không chịu nổi, cổ áo đã nới lỏng, rơi sang một bên để lộ ra bờ vai trần trắng mịn.

“Mạc Mạc, con hù chết mẹ rồi.”

Thư Mật Nhi một lòng bổ nhào đến trên người con trai, căn bản là coi Mạc Đông Lăng như không tồn tại.

“Mẹ, chú ý là ai vậy?” Mạc Mạc ngẩng đầu khó hiểu hỏi mẹ mình.

Thư Mật Nhi lúc này mới nhìn về Mạc Đông Lăng còn đang ngồi trên ghế sofa. Trong đầu nháy mắt trở nên mờ mịt, sau một lúc lâu mới phản ứng kịp, cũng ý thức được hình tượng của chính mình giờ phút này thực không tốt.

“Khụ...”

Mạc Đông Lăng hắng giọng một cái, sáng sớm đã đến quyến rũ anh như vậy rồi, cô ấy thực không biết là dục vọng của đàn ông buổi sáng là mạnh nhất hay sao? Quả thực là đang khảo nghiệm sự nhẫn nại của anh mà!

“Ách...Chú ấy là bảo mẫu mẹ mời về cho con.” Thư Mật Nhi nói qua loa.

Nghe cô nói như thế, Mạc Đông Lăng một đầu hắc tuyến, anh như thế nào lại trở thành... Bảo mẫu a?

“Thật vậy ạ? Chú ấy về sau sẽ đi chơi với con đúng không?” Mạc Mạc ngọt ngào ngây thơ hỏi, đôi mắt lúng liếng như bảo thạch tràn đầy kích động.

Thằng bé rốt cuộc cũng chỉ chỉ là đứa nhỏ một hai tuổi, biết mẹ mỗi ngày đều phải vất vả kiếm tiền, không rảnh bồi cậu đi chơi. Nên trong lòng vẫn luôn khao khát có người chơi cùng.

Nhìn đến con trai vui vẻ như vậy, trong lòng Thư Mật Nhi càng thêm khó chịu, cô sớm nên tìm bạn chơi cùng con trai, mỗi ngày đều để đứa nhỏ ở nhà một mình, thật sự không phải là việc mà một người mẹ nên làm.

“Đúng vậy, chú mỗi ngày về sau đều cùng cháu chơi đùa.”

Vì con trai Mạc Đông Lăng cam tâm tình nguyện mang danh “Bảo mẫu”, như vậy thì chỉ trăm lợi mà không có hại, có gì mà không được?

“Uh`m.” Thư Mật Nhi chỉ có thể gật đầu.

“Oa! Thật tốt quá!” Thanh âm đứa nhỏ tràn đầy vui sướng vang lên.

Vì thế, Mạc Đông Lăng cứ như vậy thuận lý thành chương tiếp cận được mẹ con hai người Thư Mật Nhi, ở lại trong nhà cô, trở thành bảo mẫu chuyên nghiệp.

Thư Mật Nhi hôm nay còn có cái thông báo, liền tiến vào toilet rửa mặt, để lại Mạc Đông Lăng cùng Mạc Mạc một lớn một nhỏ ở trong phòng khách.

“Cháu gọi là Mạc Mạc, còn chú tên gì vậy?” Anh bạn nhỏ lễ phép hỏi lại.

Mạc Đông Lăng nghĩ nghĩ, “Cháu có thể gọi chú là Đại Mạc Mạc.”

“Vì sao ạ?” Cậu bé có chút nghi hoặc.

“Bởi vì nhũ danh của chú cũng gọi là Mặc Mạc, mà chú lại lớn hơn cháu, cho nên liền kêu là Đại Mặc Mạc đi.” Mạc Đông Lăng rất có kiên nhẫn giải thích.

Mạc Mạc quan sát anh vài giây, liền bảo: “Mẹ nói, người lớn không thể lừa gạt con nít được.”

“ Chú thề, những gì chú nói đều là thật, không tin cháu có thể hỏi mẹ cháu.”Mạc Đông Lăng giơ tay ra thề.

“Được rồi, chú nếu gạt cháu, cháu liền không thích chú nữa.” Thanh âm Mạc Mạc tuy ngọt ngào ngây thơ nhưng cũng tương đối có khí thế đấy chứ.

“Chú về sau gọi cháu là tiểu Mạc Mạc, được không?”

“Không cần, cháu cũng sẽ lớn lên, nam tử hán đại trượng phu về sau phải biết bảo vệ mẹ.” Mạc Mạc ưỡn bộ ngực nhỏ, hòan toàn là một bộ dáng tiểu đại nhân.

Thời điểm Thư Mật Nhi ra khỏi phòng, vừa lúc nghe được những lời này, liền ôm con trai vào trong ngực hôn vài cái, “Thật sự là con ngoan của mẹ.”

“Mẹ, mẹ muốn đi ra ngoài sao?” Trong giọng nói Mạc Mạc tràn đầy không muốn.

“Uh`m, mẹ hôm nay sẽ trở về sớm một chút, làm cho Mạc Mạc món chân gà Coca cùng cá chua ngọt mà con thích ăn nhất.” Thư Mật Nhi yêu thương sờ sờ đầu con trai.

“Được ạ!”Mạc Mạc vui vẻ hôn “bẹp” một cái lên mặt mẹ.

Thư Mật Nhi ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Đông Lăng, “Mạc Mạc liền giao cho anh rồi.”

“Để anh tiễn em.”

“Không cần.”

Mạc Đông Lăng liền ôm Mạc Mạc lên, dỗ dành nói: “Tiểu Mạc Mạc, chúng ta cùng nhau đi đưa mẹ con đi làm có được hay không?”

“Được ạ!” Mạc Mạc vui vẻ trả lời, lập tức thật cẩn thận liếc nhìn mẹ, trong mắt tràn đầy tình cảm tha thiết, mong đợi.

Thư Mật Nhi buồn bực mắt liếc nhìn Mạc Đông Lăng, thật có chút quá đáng mà! Cư nhiên xúi giục con trai cô làm mấy chuyện xấu, mà cô lại thật không có biện pháp cự tuyệt.

Dọc theo đường đi, Mạc Mạc là người vui vẻ kích động nhất, Thư Mật Nhi khó có được lúc nhìn thấy con trai cao hứng như vậy, cũng chỉ có thể nhịn xuống bất mãn đối với Mạc Đông Lăng.

Sau khi tiễn Thư Mật Nhi đi làm, Mạc Đông Lăng cũng không có đưa Mạc Mạc trở về theo đường cũ, mà là mang thằng nhóc đến siêu thị,mua cho bé một đống đồ chơi từ Transformers , cho đến xe đua đồ chơi.

Mạc Mạc cực kỳ vui vẻ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không lúc nào hết tươi cười, cậu bé cô đơn đã lâu, thật không dễ dàng gì mới có được một người bạn chơi chơi cùng.

Mà Mạc Đông Lăng thì lại nghĩ tất cả các biện pháp để dỗ giành con trai, chẳng quản tiền bạc của chính mình, dù có sạt nghiệp cũng không sao cả chỉ cần con trai cao hứng là được.

Giữa trưa, Mạc Đông Lăng tự mình xuống bếp, tận chức tận trách làm tốt cương vị của một người”Bảo mẫu“.

Mạc Mạc mới đầu đối với anh còn có chút không quen, sau một ngày ở chung liền cùng anh nháo loạn, một lúc để anh chơi trò chơi cùng bé, một lúc lại bắt anh quỳ rạp trên mặt đất làm ngựa cho bé cưỡi ...

Lăn qua lăn lại một ngày, lưng áo Mạc Mạc ướt đẫm mồ hôi, Mạc Đông Lăng lại xung phong nhận việc tắm rửa cho cậu bé, anh nghĩ muốn bình sinh lần đầu tiên làm bảo mẫu, phải thật ra dáng một bảo mẫu.

Bình thường, Mạc Mạc đều là 2 giờ ngủ trưa, hôm nay lại ngoại lệ chơi đến tận 4 giờ mới ngủ.

“Đại Mạc Mạc,chú thật sự vẫn sẽ chơi với cháu chứ?” Mạc Mạc trông mong nhìn Mạc Đông Lăng nói, cậu bé từ nhỏ đã không được gặp cha mình, nên trong lòng vẫn luôn khao khát tình thương của cha.

“Đương nhiên rồi ! Đại Mạc Mạc vẫn sẽ cùng tiểu Mạc Mạc chơi đùa.” Mạc Đông Lăng kiên định hứa hẹn.

“Ngoéo tay, một trăm năm, không được thay đổi.”

Cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Mạc Mạc vẫn không quên cùng anh nghoéo tay.

“Uh`m.”

Lấy được lời hứa của anh, Mạc Mạc lúc này mới nhắm mắt lại đi ngủ.

Mạc Đông Lăng đi đến bên ban công nhận điện thoại, “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

【 Con, thằng nhóc này, đã bao lâu không về nhà rồi hả ! Cũng không thèm gọi điện thoại quan tâm thăm hỏi người mẹ của anh đây lấy một câu! 】Mẹ Mạc oán trách nói.

“Mẹ, con mấy ngày nay ở nước ngoài có chút việc, tạm thời không thể quay về.”

【 Suốt ngày kiếm cớ đi công tác, tuổi cũng đã hơn 30 mà vẫn không có lấy một người bạn gái, con là muốn cho bà già này tức chết phải không? 】

“Mẫu thân đại nhân thân ái của con, nếu con nói...Con dâu của mẹ ngay cả con trai cũng đã có, người cảm thấy như thế nào?” Mạc Đông Lăng khụ một tiếng.

【 Cái gì? 】) Thanh âm mẹ Mạc đột nhiên đề cao lên vài cái dB, khiến cho lỗ tai Mạc Đông Lăng chấn động đến ong ong hết cả lên.

Bình Luận (0)
Comment