Editor: Chi Misaki.
<< Con trai, con không phải lại nói đùa mẹ đi? Cũng không phải là chưa từng bị người ta lừa đâu.>>
Mẹ Mạc biết con trai ở bên ngoài có rất nhiều phụ nữ, nhiều năm như vậy, bà vẫn mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ hi vọng anh chơi đùa một chút sau đó mau chóng hồi tâm, cưới một nàng dâu nhu thuận hiểu biết, rồi sống một cuộc sống bình thường như bao gia đình khác.
“Mẹ, người cũng quá xem nhẹ con trai của mẹ rồi. Có phải kiểu người con thích hay không chẳng nhẽ con còn không rõ hay sao?”Mạc Đông Lăng cùng mẹ mình nói chuyện vẫn luôn tùy tiện như vậy.
Mẹ Mạc ngẫm lại cũng thấy đúng, con trai đều cũng đã 30 tuổi rồi, trà trộn vào trong thương trường nhiều năm như vậy, chỉ có anh đi lừa gạt người ta chứ nào có chuyện người ta gạt được của anh cái gì?
【 Đối phương là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi rồi hả ? Làm việc gì? Con trai cũng vài tuổi rồi hả ? 】
“Mẹ, người đây là đang tra hộ khẩu nhà người ta đi! Con gái nhà người ta căn bản là còn không có ý định gả cho con đâu. Con đường theo đuổi vợ cũng thật dài a! Có cơ hội, con tự nhiên sẽ dẫn bọn họ về nhà.”
【 Không thể nào, còn có người phụ nữ mà con trai ta không tóm được sao? 】Lòng hiếu kỳ cực lớn của mẹ Mạc bị khơi gợi rồi.
Mạc Đông Lăng thở dài, “Người phải biết rằng, Thiên Ngoại Hữu Thiên, Nhân Ngoại Hữu Nhân, chuyện gì cũng có khả năng xả ra, việc này người trước đừng nói cho cha cùng ông nội bọn họ, miễn cho bọn họ lạicãi nhau.”
【 Uh`m, tuyệt đối giữ bí mật, nhưng con phải nhanh một chút ôm cháu trai của mẹ về a...! 】
“Tuân mệnh! Lời mẫu thân đại nhân mà nói liền là thánh chỉ!”
Mạc Đông Lăng cười hì hì nói, cá tính của anh cực kỳ giống mẹ mình , đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến mẹ con hai người hòa hợp như vậy.
Cúp điện thoại xong anh liền gọi cho trợ lý Tư Đồ Duệ, hỏi anh ta tình tình công ty trong hai ngày này, cũng nói cho anh ta biết nguyên nhân ngắn gọn tại sao mình không thể quay về. Mỗi xế chiều thứ hai đều tiến hành hội nghị qua video clip, có bất luận chuyện gì quan trọng trước tiên phải hướng anh báo cáo.
Tư Đồ Duệ ghi nhớ từng cái một, anh vốn tiến vào tập đoàn Đế Hào cùng thời gian với Nam Cung Thần đều là trợ thủ đắc lực của ông chủ trong công ty.
Thư Mật Nhi sau khi trở lại, vào nhà lại không phát hiện ra một bóng người, trong lòng không khỏi kỳ quái, Mạc Đông Lăng lại đưa Mạc Mạc ra ngoài chơi sao?
Bỗng nhiên, cửa phòng tắm được mở ra, cả người Mạc Đông Lăng chỉ có quấn độc một chiếc khăn tắm bên hông đi ra, mái tóc ướt nhẹp còn đang nhỏ nước , giọt nước theo trán anh chảy xuống, đọng lại từng hạt trước khuôn ngực rắn chắc.
Cô có thể thấy cực kỳ rõ ràng cơ bụng sáu múi của anh, bắp thịt săn chắc, đường cong hoàn mĩ, xuống một chút nữa, oh, đó đều bị khăn tắm che kín...
Dù cho bất kỳ người phụ nữ nào thấy được cảnh tượng này cũng nhịn không được mặt đỏ tai hồng, Thư Mật Nhi cũng không ngoại lệ.
Ba năm qua, cô vẫn không có tiếp nhận bất cứ tình cảm nào của những người đàn ông khác. Cũng vì thế mà Caroline vẫn luôn cười nhạo cô, thậm chí giúp cô tìm đàn ông, cuối cùng vẫn đều bị cô cự tuyệt rồi.
Nhưng những điều này cũng không có nghĩa là cô không thích đàn ông, chỉ là không phải người mà cô thích thôi.
Hiện giờ, anh lại đứng ngay trước mặt cô, lại còn gợi cảm như vậy, là một thục nữ, lại là một người phụ nữ đã sinh con như cô, nếu cô không có phản ứng mới gọi là không bình thường đấy.
Mạc Đông Lăng không dự đoán được cô sẽ trở lại, anh lau tóc cực kỳ tự nhiên tiêu sái đến trước mặt cô, “Sao lại không gọi điện để anh đi đón em?”
Anh từng bước một khoan thai đến gần để cho đôi má của Thư Mật Nhi càng ngày càng nóng, người đàn ông này đúng thật là có bệnh thích sạch sẽ! Ban ngày ban mặt tắm cái gì mà tắm a?
“Trước kia đều tự một mình em trở về.” Cô mím môi gải thích.
“Trước kia là trước kia, hiện tại không phải là còn có anh sao?” Mạc Đông Lăng dồn cô đến góc tường.
Thư Mật Nhi ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, “Em một khi đã quen có anh tồn tại, vạn nhất một ngày nào đó anh lại biến mất, lúc đấy anh bảo em cùng Mạc Mạc phải sống sao bây giờ?”
“Sẽ không có một ngày như vậy.” Mạc Đông Lăng kiên định nói.
“Cuộc đời vốn khó lường.” Thư Mật Nhi bĩu môi, chuyện tương lai ai cũng nói không chính xác được.
“Tin tưởng anh, cái loại chuyện mất trí nhớ này sẽ không xảy ra trên người anh lần thứ hai.” Mạc Đông Lăng hai mắt như ngọn lửa sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô.
Thư Mật Nhi quay đầu đi không nói lời nào, một là không nghĩ muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này; hai là không nghĩ muốn tiếp tục đối mặt với khảo nghiệm sắc dụ mơ màng trước mặt.
“Mạc Mạc đâu?” Cô nói lảng sang chuyện khác.
“Ở trong phòng đang ngủ.”
“Làm sao mà bây giờ vẫn còn ngủ?” Thư Mật Nhi kinh ngạc.
“Xuỵt! Nhỏ tiếng chút, Mạc Mạc cũng vừa mới ngủ được một lúc thôi.” Mạc Đông Lăng đưa ngón trỏ lên môi nói với cô.
“Thằng bé đều là 2 giờ đi ngủ trưa a.”
“Hôm nay chơi đùa có phần trễ, 4 giờ mới đi ngủ.”
Thư Mật Nhi trợn mắt nhìn anh, thời gian sinh hoạt và nghỉ ngơi của con trai đều bị anh đảo lộn, “Tránh ra!”
“Không tránh.” Người nào đó thần sắc nhàn nhã vây cô vào trong vòng tay của mình.
“Lưu manh!” Thư Mật Nhi đỏ mặt mắng.
“Đước, vậy thì cho em biết được thế nào mới được gọi là lưu manh.”
Mạc Đông Lăng vừa dứt lời, liền giam cái miệng nhỏ của cô lại, đem hai cánh môi phấn nộn mê người kia vừa ngậm vừa cắn, bàn tay cũng không rảnh rỗi mà nhanh chóng hướng vào phía bên trong quần áo của cô, chiếm giữ lấy hai khối mềm mại trước ngực, không nặng không nhẹ vuốt ve.
Thư Mật Nhi hôm nay mặc váy, vô cùng thuận tiện cho Mạc Đông Lăng làm việc, một bàn tay vuốt ve bộ ngực no đủ đang vểnh lên, một bàn tay lại lưu luyến chơi đùa tại bắp đùi của cô.
“Không...” Cô gian nan há miệng nghĩ muốn muốn cự tuyệt, lại càng khiến cho nụ hôn của anh như cuồng phong bão lũ mà đến, để cho cô rốt cuộc cũng không nói được nửa chữ.
“Em là bảo anh đừng có ngừng, đúng hay không?” Mạc Đông Lăng tận lực phát huy bản chất lưu manh của anh.
Đối đãi với phụ nữ, có đôi khi chính là muốn quấn quít làm phiền, ngẫu nhiên nên giở trò lưu manh đùa giỡn một chút, quá mức quy củ sẽ không thể xúc tiến tình cảm song phương trong lúc đó.
Trăm lợi mà không một hại.
Bị Mạc Đông Lăng một cao tủ tình trường dẫn dụ, Thư Mật Nhi tay không tấc sắt liền nhanh chóng rơi vào tay giặc. Váy đã bị cởi ra ném xuống đất, áo ngực cũng bị cởi ra từ lúc nào không hay. Trước ngực hai quả hồng đào bị anh cắn đến ướt át, cảm giác tê dại trong nháy mắt truyền đến toàn thân, khiến cô không tự chủ được mà run rẩy vài cái.
“Mật Mật...” Mạc Đông Lăng trong đầu dâng lên một chuỗi những hình ảnh giống như là đã từng rất quen thuộc, càng tiếp xúc với cô, cái cảm giác quen thuộc kia càng trở nên mãnh liệt, anh tin tưởng trí nhớ của mình rất nhanh sẽ được khôi phục.
“Buông...”
Trong cổ họng Thư Mật Nhi bật ra những thanh âm nhỏ vụn yêu kiều, anh rất dễ dàng tìm thấy được điểm mẫn cảm trên người cô, bàn tay to đầy ma mị chu du khắp người cô khiến cô hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi.
Cô nghĩ, có lẽ là do chính cô đã lâu không có đàn ông rồi, hoặc là chính cô căn bản là vẫn còn yêu anh, thật vô pháp cự tuyệt thân thiết cùng âu yếm của anh.
Ngón tay Mạc đông lăng tham lam tiến vào u cốc thân bí kia, từ từ mò mẫn, khiến cho cơ thể cô mềm nhũn, một trận khí nóng xông lên, ướt át khít khao ôm trọn ngón tay anh, cảm giác được ngón tay bị tầng tầng nhị hoa bao bọc, khiến yết hầu anh giật giật. Bụng dưới truyền đến một cỗ cảm giác khô nóng quen thuộc khiến anh hận không thể ngay lập tức liền xông lên.
“Uh`m...”
Thư Mật Nhi chịu không nổi rên rỉ một tiếng, xương cốt toàn thân đều đã mềm nhũn, trong cơ thể cảm giác trống rỗng càng ngày càng mãnh liệt, cô biết, chính mình muốn gì.
Nhưng cô lại khẩn trương cắn chặt răng, không nghĩ liền rất nhanh đã thỏa hiệp như vậy.
Mạc Đông Lăng cũng ẩn nhẫn cực kỳ vất vả, anh nhanh chóng cởi bỏ khăn tắm bên hông, vật nào đó đang ngẩng đầu mãnh liệt kêu gào đòi được giải phóng, Thư Mật Nhi vừa lúc nhìn thoáng qua nó, xấu hổ đến nỗi khuôn mặt cũng có thể nhỏ ra máu.
Vật đó của anh vẫn to lớn như vậy khiến cô không giám nhìn thẳng.
Trong nháy mắt bị lắp đầy đó, Thư Mật Nhi thống khổ hừ một tiếng. Ba năm chưa từng có làm ở cái phương diện kia, cô đương nhiên có chút không thích ứng nổi.
“Ngoan, lập tức sẽ thoải mái.” Mạc Đông Lăng không ngừng hạ xuống chi chít những nụ hôn nóng bóng, với ý đồ để cho cơ thể của cô được thả lỏng.
Trong lòng lại một hồi vui vẻ không thôi, nguyên lai cô ở trong ba năm này đều không có đàn ông, hưng phấn cùng mất hồn làm cho động tác của anh trở nên nhanh hơn, cảm giác này những người phụ nữ khác hoàn toàn không thể mang lại cho anh.
“Vạn nhất... Mạc Mạc...Thức dậy... Làm sao bây giờ... A...”
Thư Mật Nhi nói lời đứt quãng, hai chân thon dài gắt gao quấn chặt bên hông anh, thừa nhận những va chạm mạnh mẽ của anh, đồng thời cũng lo lắng nhỡ không may con trai thức dậy thì phải làm sao bây giờ?
“Chúng ta đi vào phòng tắm.”
Mạc Đông Lăng ôm cô đi vào phòng tắm, dọc theo đường đi còn cố ý thâm nhập sâu vài cái, làm hại Thư Mật Nhi thiếu chút nữa sợ hãi kêu ra tiếng, buồn bực để lại trên vai anh vài vết cắn.
Cô càng cắn, Mạc Đông Lăng càng hưng phấn...
Đến sau cùng, Thư Mật Nhi bị lăn qua lộn lại đến không chịu nổi, toàn thân xụi lơ như một bãi xuân thủy, mang theo nức nở cầu xin anh buông tha cô. Chính là, đang vui sướng như vậy, Mạc Đông Lăng thế nào lại buông tha cho cô được?
Sau khi được thỏa mãn, tinh thần anh thì sảng khoái, còn cô thì...hai mắt mông lung đẫm lệ.
“Bảo bối, đều là anh không tốt, là anh không khống chế nổi, đừng nóng giận có được hay không?” Mạc Đông Lăng ôn nhu dỗ dành nói.
“Hỗn đản! Anh đối với những người phụ nữ khác cũng đều làm như vậy sao? Chỉ biết là dùng nửa người dưới để suy nghĩ, cầm thú!” Thư Mật Nhi buồn bực mắng.
“Bảo bối mắng rất đúng, anh so ra còn không bằng cầm thú! Anh thề, Mạc Đông Lăng anh từ nay về sau chỉ có một người phụ nữ là Thư Mật Nhi, nếu vi phạm lời thề này, thiên lôi đánh chết!”
Mạc Đông Lăng giơ tay thề độc, chỉ nghĩ muốn làm cho người trong lòng vui vẻ.
“Lời thề của đàn ông đều giống nhau, nửa điểm đều không đáng tin cậy!”