Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 17

 
Hứa Chức Hạ hiểu rằng, điều đó có nghĩa là anh sẽ luôn ở bên cô.

Giọng nói của anh sau khi tắm mang theo hơi nước mờ ảo, ấm áp, đã kiềm chế được cảm xúc bất ổn của cô.

Hứa Chức Hạ từ từ quay lại nhìn anh.

Vài lọn tóc ngắn rủ xuống trước trán anh, ướt đẫm, từng giọt từng giọt nước vẫn còn nhỏ xuống.

“Anh có biết họ đang cãi nhau vì chuyện gì không?”

Lời vừa dứt, chàng trai bước qua trước mặt cô, không vội vàng nhưng sải chân rất dài, chỉ vài bước đã vào phòng mình.

Hứa Chức Hạ đứng tựa vào tường, cúi đầu nhìn những ngón chân co lại của mình, đếm vài giây trong lòng rồi mới bước theo.

Kỷ Hoài Chu nhanh chóng mặc áo thun và quần dài, quay người lại thì vừa thấy cô vừa đến cửa.

Cô bám tay vào khung cửa, thò đầu vào, để lộ nửa khuôn mặt.

Cô chẳng khác gì hồi nhỏ, chỉ là ngũ quan nảy nở, trở thành một thiếu nữ với khuôn mặt trái xoan trắng trẻo như ngọc, đôi mắt và lông mày vẫn còn nét non nớt, ngây thơ như thuở bé.

Mọi người xung quanh đều bảo vệ cô rất tốt.

Những đứa trẻ khác vào tiểu học đã tự ngủ riêng, nhưng anh vẫn ngủ cùng cô trong căn phòng có hai chiếc giường, cho đến khi cô học cấp hai và lần đầu có kinh nguyệt.

Khi đó, nửa đêm đang ngủ, anh cảm nhận có người khẽ lay cánh tay mình, mở mắt ra thì thấy cô bé yếu ớt gục bên giường anh. Trong căn phòng tối mờ, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, bao trùm lấy thân hình cô với đôi mắt long lanh nước.

“Anh ơi, em đau bụng……”

Anh lập tức tỉnh táo, ngồi dậy ôm lấy đầu cô, áp mặt cô vào trước ngực mình, che mắt cô rồi mới bật đèn.

Dưới ánh đèn trắng ấm áp, sau chiếc váy ngủ trắng của cô là một mảng đỏ tươi.

Thị trấn nhỏ, lúc đó lại quá muộn, anh nấu cho cô ly trà gừng đường đỏ rồi lái xe trong đêm đến cửa hàng tiện lợi cách 30 km để mua băng vệ sinh và túi sưởi.

Anh dựa vào mép giường, dỗ cô ngủ đến khoảng 4 giờ sáng.

Ngoài cửa sổ gỗ, bầu trời xanh thẫm, dưới ánh trăng tròn xa xăm, cây hải đường bên bờ sông lặng lẽ rủ cành xuống, vài cánh hoa rơi lả tả xuống mặt nước lấp lánh ánh trăng.

Anh dần tỉnh táo lại.

Cô bé đã lớn rồi.

Mấy ngày sau anh đưa cô đến nhà họ Minh ở, anh có thể dạy cô kiến thức sinh lý, nhưng về mặt hành động thì một chàng trai như anh vẫn có nhiều điều bất tiện.

Sau khi trở về, anh bắt đầu lên kế hoạch để tách phòng hai người ra.

Việc tách phòng diễn ra trong sự miễn cưỡng.

Ban đầu, nửa đêm cô vẫn thường chạy sang phòng anh, ôm theo gối giống như hồi bé, chui vào nằm bên cạnh anh, ánh mắt đầy mong chờ.

Anh không có cách nào với cô, đành phải ngủ dưới sàn thêm một thời gian.

Trong mắt Kỷ Hoài Chu, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Không có bậc phụ huynh nào kể cho trẻ con nghe chuyện xã hội, nhưng ánh mắt tò mò đầy bất an của cô khiến anh nghĩ rằng, nếu cứ giấu cô e rằng đêm nay cô sẽ trằn trọc không yên.

Kỷ Hoài Chu cầm một chiếc khăn khô, ngồi xuống mép giường: “Có công ty du lịch muốn cải tạo nơi này.”

Hứa Chức Hạ trợn mắt kinh ngạc, vội vàng chạy tới ngồi xuống ghế đối diện anh: “Chúng ta còn có thể ở đây không?”

“Không được thì chuyển đi.” Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, cúi đầu lau tóc ướt, giọng điệu thản nhiên: “Chỉ là chuyện đổi chỗ ở thôi.”

Hứa Chức Hạ thì thầm: “Không chuyển đâu…”

Kỷ Hoài Chu hạ tay xuống, ngước lên nhìn cô, anh hơi ngẩng cằm, giọng điệu nghiêm nghị: “Nghe anh hay nghe em?”

Hứa Chức Hạ bĩu môi: “Nghe em.”

Cô còn rất hùng hồn.

Kỷ Hoài Chu khẽ cười, khóe môi tạo thành một vòng cung đẹp mắt.

“Không biết lớn nhỏ.” Nói xong, anh khựng lại một giây, dường như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên trầm mặc.

Hứa Chức Hạ không để ý, cô đắm chìm trong cảm xúc của mình, hàng mi cong rủ xuống, khẽ thì thầm: “Em muốn sống ở đây với anh cả đời.”

Kỷ Hoài Chu cảm nhận được nỗi buồn của cô, giọng nói nhẹ nhàng trầm xuống.

“Cái đuôi nhỏ.”

Hứa Chức Hạ cúi đầu, kéo vạt váy, giọng mũi dần nghẹn ngào: “Anh trai, sống ở đây em rất vui.”

Kỷ Hoài Chu nhìn cô chăm chú.

Trên đời này không có vết thương nào không thể lành, nhưng có những nỗi đau khi bị tổn thương sẽ không thể nào quên. Những ngày mưa âm u, di chứng bất an của cô lại tái phát.

Anh biết hết, không ai hiểu cô hơn anh.

“Anh cũng rất vui.” Kỷ Hoài Chu nhẹ giọng nói.

“Chúng ta đừng rời khỏi đây, không ai được rời đi cả.” Hứa Chức Hạ nắm lấy ngón tay anh đặt trên đầu gối, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Được không, anh?”

Kỷ Hoài Chu không trả lời trực tiếp.

Anh nói: “Chỉ cần em cần, anh sẽ luôn ở bên em vô điều kiện.”

Hứa Chức Hạ không chút nghi ngờ.

Đương nhiên cô cần, từng giây từng phút đều cần.

“Còn nữa, anh nói với em này,” Kỷ Hoài Chu lại nhắc cô: “Dù cuối cùng thị trấn Đường Lý có bị thương mại hóa hay không, em cũng không được trách chú Lý và mọi người.”

Hứa Chức Hạ im lặng, giọng anh tiếp tục vang lên trước mặt cô.

“Vì họ cũng phải mưu sinh.”

Hứa Chức Hạ mím môi, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng…”

Kỷ Hoài Chu cúi người xuống, mặt đối mặt với cô, khóe môi cong lên trêu chọc: “Mà em định sống với anh cả đời thế nào đây?”

Ánh mắt Hứa Chức Hạ đầy vẻ hoang mang.

“Thêm sáu bảy năm nữa, cái đuôi nhỏ nhà chúng ta sẽ không còn suốt ngày gọi anh trai nữa đâu. Em sẽ có gia đình, có người yêu của mình.” Anh đặt tay lên mái tóc mềm mại của cô, xoa nhẹ: “Nhưng anh sẽ ở bên em đến khi em kết hôn.”

“Vậy em không kết hôn.”

Hứa Chức Hạ không cần suy nghĩ, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh, ánh mắt sáng ngời và kiên định.

Hai người nhìn nhau một lúc, Kỷ Hoài Chu không nói gì, chỉ mỉm cười.

Đêm đó, Hứa Chức Hạ rốt cuộc vẫn trằn trọc không ngủ được.

Cửa sổ trước bàn học chưa đóng kín, gió đêm thổi làm rèm khẽ lay động. Đồ đạc trên bàn được sắp xếp ngăn nắp – ống bút vải hoa, cốc trà tai thỏ màu hồng nhạt, chiếc radio nhỏ, vài quyển sách, chậu cây con và những món đồ trang trí dễ thương mà con gái thích.

Hứa Chức Hạ nằm ngửa, suy nghĩ trôi xa.

Con trai tuổi dậy thì không biết chừng mực, dấu vết nội y lộ ra dưới lớp đồng phục mỏng của con gái vào mùa Hè, hay vệt máu kinh nguyệt lấm tấm trên quần thể dục đều trở thành trò cười cho họ.

Bị ảnh hưởng bởi con trai, con gái khi trao đổi với nhau cũng kín đáo, thì thầm về “chuyện đó” như thể kinh nguyệt là bí mật, bị lộ ra là điều đáng xấu hổ.

Sau lần kinh nguyệt đầu tiên hồi cấp hai, Hứa Chức Hạ cũng không ngoại lệ mà cảm thấy ngại ngùng. Nhưng người khiến cô khó mở lời không phải là các nam sinh trong trường, mà là khi đối diện với Kỷ Hoài Chu.

“Với anh thì có gì không thể nói chứ?” Khi đó anh đã kéo cô lại nói chuyện, thẳng thắn bảo cô không cần phải ngại, bảo cô hãy coi mình như một đại dương, mỗi tháng thủy triều lên xuống.

“Đến kỳ thì phải nói với anh, anh không lo thì ai lo cho em?”

“Vâng.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhưng người này lại nói thêm một câu: “Đừng để anh bắt gặp em ăn kem hay dưa hấu đấy.”

Hứa Chức Hạ nhìn lên xà nhà, mãi vẫn không buồn ngủ.

Đồ lót và băng vệ sinh của cô, ngoài Chu Thanh Ngô ra, đều là do anh mua.

Đêm đó, Hứa Chức Hạ nhớ lại rất nhiều chuyện hồi nhỏ, nhớ về những năm họ ở cùng một phòng, mỗi tối trước khi ngủ cô đều muốn nghe anh kể chuyện.

Nhớ lại anh xếp hàng mua kẹo đường cho cô, mỗi ngày xách cặp, đưa đón cô đi học và tan học.

Có lần trong tiết thể dục, sân trường gần tòa nhà khối trung học phổ thông, cô nhân lúc được tự do hoạt động chạy đến lớp anh, trốn ở cửa sau lén nhìn anh.

Hôm đó lớp anh có tiết tự học, anh không làm bài mà lười biếng tựa vào bàn đọc sách tham khảo, chỉ một lát sau anh đã phát hiện ra cô. Khuôn mặt điềm tĩnh bất ngờ nở nụ cười, vẫy tay gọi cô qua ngồi rồi đuổi Lục Tỷ đi chỗ khác.

Cô thích những đêm Hè ngồi hóng mát trong sân và ăn dưa hấu lạnh, đôi tay nhỏ ôm nửa quả dưa, dùng thìa xúc từng miếng bỏ vào miệng.

Cũng vào năm đó.

Một đêm Hè, ve kêu râm ran, gió điều hòa trong phòng thổi nhẹ nhàng.

Cô vẫn nhớ nửa quả dưa bị anh tịch thu sau khi mới xúc được vài thìa, cô không ngủ được, nửa đêm lén lút xuống giường, lẻn vào bếp ôm quả dưa từ tủ lạnh ra.

Cô mở cửa tủ lạnh, dưới ánh sáng tỏa ra kèm hơi lạnh, ngồi xổm trên sàn lén ăn dưa.

“Ngọt không?” Một giọng nói nhàn nhã vang lên sau lưng cô.

Đứa trẻ phản ứng chậm, hai má phồng lên nhai, giọng lí nhí mềm mại: “Ừm, ngọt…”

Nụ cười mãn nguyện trong đôi mắt nai của cô ngay lập tức héo đi khi quay lại nhìn thấy anh, trở thành vẻ chột dạ.

Trong bếp tối om, ánh sáng từ ngăn mát tủ lạnh chiếu vào khuôn mặt tròn bầu bĩnh của cô, phía sau là chàng thiếu niên đang mỉm cười.

Anh tóc ngắn, dáng vẻ lười biếng, mặc áo ba lỗ và quần đùi, chống chân ngồi xuống. Cô ôm quả dưa, ngồi lọt thỏm g*** h** ch*n anh, người cô nhỏ xíu không bằng một nửa anh.

Cô dè dặt liếc anh: “Xin lỗi anh, em đói quá…”

“Không phải là thèm quá à?” Anh cười.

Bóng dáng hai người in trên nền bếp.

Đêm đó, cô chợt nhận ra rằng hóa ra phạm lỗi cũng có thể không bị mắng.

Khi cơn buồn ngủ kéo đến, Hứa Chức Hạ lờ mờ nhớ lại ngày xa xưa nhất, cô nắm tay anh, hỏi liệu có thể về nhà với anh không…

Cô không cần người yêu, cô chỉ muốn có anh trai.

“Kim Kim—— Cô bé xinh đẹp Chu Sở Kim——”

Hứa Chức Hạ không nhớ mình đã ngủ từ khi nào, lúc nghe thấy giọng Mạnh Hy, cô mở mắt, rèm cửa đã ngập trong ánh sáng.

Cô đi đến mở cửa sổ nhìn xuống dưới, Mạnh Hy đứng trên đầu thuyền chèo, đeo cặp sách, vui vẻ vẫy tay với cô.

Thấy cô vẫn mặc đồ ngủ, Mạnh Hy ngạc nhiên: “Sắp trễ học rồi mà còn ngủ à?”

Hứa Chức Hạ gãi mái tóc dài rối bù, giọng nói mơ màng ngái ngủ: “Nhưng hôm nay là thứ Bảy mà.”

“……” Mạnh Hy cúi đầu nhìn bộ đồng phục trên người mình rồi ngước lên nhìn cô: “Tớ bị bệnh à.”

Hứa Chức Hạ bật cười.

Dưới ánh mặt trời, cô nheo mắt, nụ cười trong sáng rạng rỡ.

“Hy Hy” Hứa Chức Hạ lấy tay che nửa miệng, thì thầm từ xa với cô ấy: “Anh tớ thật sự có……”

“Ai? Có cái gì?” Mạnh Hy lớn tiếng hỏi.

Giọng Hứa Chức Hạ nghẹn lại trong cổ họng, tim cô đập lạ lùng, cô lắc đầu: “Có phải hôm nay cậu không muốn đi quán trà không?”

“Ngày nào tớ cũng không muốn đi.” Mạnh Hy rầu rĩ: “Hôm nay cậu cũng đừng học múa nữa, tụi mình đi xưởng nhuộm chơi đi. Bà Trình dùng hoa hải đường làm thuốc nhuộm mới, màu hồng đẹp lắm!”

“Được——”

Khi còn nhỏ Mạnh Hy bị yêu cầu đến quán trà học Bình Đàn, sau này hai người thân thiết, Hứa Chức Hạ vì muốn đi cùng cô ấy mà học múa cổ điển với thầy giáo trên tầng hai của quán trà.

Đến nay Hứa Chức Hạ múa rất có bài bản, còn Mạnh Hy hát vẫn còn dở dở ương ương.

Sau khi rửa mặt chải đầu, Hứa Chức Hạ xuống lầu, cô nhảy từng bước trên cầu thang gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt. Còn hai bậc cuối mà cô cũng không chịu đi bình thường, nhảy vọt xuống luôn.

Đang nhảy lên không trung, eo cô bất ngờ bị một lực mạnh đỡ lấy.

“Á……” Hứa Chức Hạ giật mình, cơ thể rơi xuống, bị kẹt ngang eo trên cánh tay của ai đó.

Kỷ Hoài Chu dùng một tay kẹp cô vào khuỷu tay, bước về phía trước.

Hứa Chức Hạ hai chân lơ lửng, quơ quào vài cái, than vãn: “Anh trai……”

Anh hạ cánh tay, Hứa Chức Hạ ngồi phịch xuống ghế đệm trong phòng ăn, ngẩng đầu lên đã thấy anh đang nghiêm mặt.

“Lần sau còn nhảy nữa, xem anh phạt em thế nào.”

Anh vừa nghiêm khắc, Hứa Chức Hạ lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, nhìn anh rót một cốc sữa.

Trên mặt Hứa Chức Hạ tỏ ra ngoan ngoãn nhưng trong lòng thầm lẩm bẩm.

Trước đây cô từng nhảy cầu thang nghịch ngợm bị trật chân một lần, nhưng chỉ có mỗi lần đó thôi.

Kỷ Hoài Chu mang đến cho cô một bát hoành thánh và một đĩa trứng chiên, giọng nói ra lệnh quen thuộc: “Ăn hết, không được để thừa, anh sẽ kiểm tra.”

Hứa Chức Hạ ăn không hết, ánh mắt đầy uất ức cầu xin anh.

Bỗng nhiên trong phòng vang lên một giọng nói khác.

“Thời gian trôi nhanh thật, Chu Quyết, em gái cậu lớn rồi.”

Hứa Chức Hạ ngẩn ra, quay đầu nhìn lại.

Một chị gái ngồi trên sofa, chân bắt chéo, mặc một chiếc váy ôm cổ yếm, dáng người mảnh mai cao ráo, môi đỏ mỉm cười, trông rất quyến rũ.

Lúc này Lục Tỷ xách theo túi lớn túi nhỏ bước vào nhà, vừa nhìn thấy La Duẫn Cẩm bèn vội vàng hỏi: “Trưởng nhóm La, dòng air4s có thể bay thử chưa?”

La Duẫn Cẩm nhướng mày.

“Không đến lượt tôi lên tiếng.” Cô ta vừa nói vừa liếc mắt mang theo ý cười về phía Kỷ Hoài Chu: “Kỹ sư trưởng còn chưa lên tiếng mà.”

Lục Tỷ đặt túi mua sắm lên bàn trà, lục lọi túi với vẻ khổ sở: “Mau lên, mau lên, nếu khởi nghiệp thất bại tôi cũng phải như Lão Túc và Lão Kiều, quay về thừa kế gia sản đấy!”

Lục Tỷ lấy ra vài hộp sô cô la và bánh quy đắt nhất, ngẩng đầu lên, cười hớn hở: “Tiểu Kim! Anh mua đồ ngon cho em này!”

Kỷ Hoài Chu vào phòng lấy bản thiết kế, khi Lục Tỷ đến bàn ăn đưa đồ ăn vặt thì Hứa Chức Hạ vừa cắn đầu thìa vừa khẽ hỏi: “Anh Lục Tỷ, chị kia là ai vậy?”

“À, trưởng nhóm thiết kế của công ty, La Duẫn Cẩm.” Lục Tỷ đáp: “Bạn học cấp ba cũ, có khi em từng gặp rồi.”

“Không chỉ vậy đâu, chị còn từng dạy anh trai em tết tóc nữa đó.”

Hứa Chức Hạ nhìn qua cánh tay Lục Tỷ, chạm ánh mắt với La Duẫn Cẩm.

La Duẫn Cẩm tính cách thẳng thắn, nghiêng người nhìn cô, mỉm cười rạng rỡ: “Em gái dễ thương quá, bảo sao bốn người các cậu đều là anh trai cuồng em gái. Lần đầu Chu Quyết chủ động nói chuyện với chị, hóa ra là để học tết tóc cho em gái.”

Lục Tỷ vừa quay lại sofa vừa lẩm bẩm, sớm biết vậy anh cũng học.

Sáng hôm đó, Hứa Chức Hạ ngồi ăn sáng ở bàn ăn còn họ ngồi sofa thảo luận về thiết kế sản phẩm bay mới của công ty.

“Chỗ này cần thêm lớp chắn nhiệt, bộ đẩy đổi thành phản lực……”

Hứa Chức Hạ liếc nhìn về phía đó.

Kỷ Hoài Chu không lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ cầm bút khoanh trên bản vẽ. La Duẫn Cẩm ngồi bắt chéo chân, tay chống cằm, đầu ngón tay kẹp lọn tóc xoăn dài màu hạt dẻ ra sau tai, vì cùng xem bản vẽ nên cô ta hơi nghiêng người tới.

Từ góc nhìn của Hứa Chức Hạ, mặt La Duẫn Cẩm gần như sắp chạm vào cánh tay rắn chắc lộ ra ngoài áo ba lỗ của Kỷ Hoài Chu.

Lồng ngực cô đột nhiên cảm thấy bị đè nén.

Hứa Chức Hạ cúi mặt, chậm rãi cắn miếng hoành thánh.

Trước mắt cô có một bóng đen phủ xuống, Hứa Chức Hạ ngẩng đầu, không biết từ khi nào Kỷ Hoài Chu đã đứng trước mặt cô, anh đưa cốc nước lên môi, ngửa đầu uống một ngụm.

Đặt cốc xuống bàn, thấy cô tỏ vẻ khó chịu, Kỷ Hoài Chu véo má cô: “Ăn hoành thánh thôi mà cũng tự làm bản thân không vui à?”

Hứa Chức Hạ bị ép chu môi, ánh mắt đầy ấm ức. Cơn chiếm hữu bất ngờ bùng lên mà cô không hề nhận ra, lập tức bắt chước giọng điệu ra lệnh của anh: “Anh không được đối tốt với người khác.”

Chỉ là lời nói mơ hồ không rõ ràng.

Kỷ Hoài Chu không nghe rõ, buông má cô ra: “Em nói gì vậy?”

Hứa Chức Hạ cúi đầu chọc hoành thánh, nhỏ giọng: “Đang dạy dỗ anh……”

Kỷ Hoài Chu nghe xong rũ mắt cười khẽ.

“Anh là anh trai em.” Anh giả vờ hung dữ: “Muốn làm loạn à?”

  

Bình Luận (0)
Comment