Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 18

 
Mỗi lần anh giả vờ hung dữ đều rất giả trân.

Nhưng Hứa Chức Hạ vẫn múc một muỗng hoành thánh, ngoan ngoãn ăn: “Không có……”

La Duẫn Cẩm cười nhìn họ: “Bé ngoan ngoãn thế mà còn hung dữ như vậy, sắc mặt em gái rất tốt, chắc là ăn uống đầy đủ, thể chất không tệ đâu nhỉ?”

Kỷ Hoài Chu ngồi trở lại sofa, nghe vậy bất giác nhếch môi.

“Thể chất mèo con.” Anh nhận xét.

La Duẫn Cẩm nhìn vào mặt anh.

Hàng mi đen của chàng trai rũ xuống, anh lướt tay trên màn hình máy tính bảng, ánh mắt thản nhiên, dường như câu nói vừa rồi là lời tự cảm thán chứ không phải đang đáp lại cô.

Thể chất mèo con là gì?

Dính người à?

La Duẫn Cẩm mỉm cười, sau đó đề nghị: “Trong hệ thống có chương trình thiết kế tương tác, nếu hôm nay muốn xác định tính khả thi của phương án, chúng ta về công ty chứ?”

Mẫu máy bay không người lái air4s mới cần tính toán hiệu suất và kết cấu chịu lực tốt hơn, Lục Tỷ và La Duẫn Cẩm về công ty trước để chẩn đoán và thử nghiệm.

Sau khi Hứa Chức Hạ ăn sáng xong, Kỷ Hoài Chu đưa cô đến xưởng nhuộm rồi cũng đến công ty.

Thời đại công nghiệp, điều hòa thay thế quạt lá, khí gas thay thế bếp củi, máy nghe nhạc băng từ và máy hát đĩa cũng dần bị công nghệ không dây đẩy ra khỏi thị trường. Ngày càng nhiều sản phẩm tự động hóa ra đời, rầm rộ tuyên truyền giải phóng đôi tay, nâng cao chất lượng cuộc sống.

Sản xuất hàng loạt bằng máy móc khiến nghề thủ công truyền thống trở nên chông chênh trước gió bão.

Nhưng xưởng nhuộm ở trấn Đường Lý này vẫn sử dụng kỹ thuật thủ công cổ xưa – chiết xuất nước từ cây cỏ thiên nhiên để nhuộm vải, gọi là nhuộm thảo mộc.

Sân phơi của xưởng nhuộm được dựng bằng các thanh tre cao, trên các thanh ngang dọc phơi từng dải vải nhuộm màu xanh đỏ.

Bên cạnh sân phơi có một chiếc bàn gỗ dài, trên bàn đặt hai cối gỗ và một bát sứ, nước trong bát có hòa phèn bột, ngâm đầy hoa hải đường hồng tươi.

Hứa Chức Hạ và Mạnh Hy chống cằm trên bàn, nhìn bà Trình ngồi đối diện lấy hoa hải đường ra, từng cánh hoa được tách nhẹ nhàng.

Mạnh Hy chờ đến mức chán ngán, không nhịn được hỏi: “Bà ơi, sao xưởng nhuộm không mua một cái máy nhuộm, chỉ cần cho vải thô vào máy là tự động ra thành phẩm rồi.”

“Sản xuất dây chuyền sao sánh được với thủ công?” Bà Trình hừ nhẹ, có vẻ rất bài xích kỹ thuật hiện đại: “Máy móc lạnh lùng, làm gì có tình cảm.”

Hứa Chức Hạ nhìn ra sân phơi, từng tấm vải nhuộm thủ công thuần túy đung đưa theo gió dưới những đám mây, như đang lật mở câu chuyện nửa đời người.

Vải nhuộm bằng tay là độc nhất vô nhị, giữa sản phẩm sản xuất công nghiệp và thủ công truyền thống, một bên là hàng hóa lạnh lẽo một bên là kỷ vật ấm áp của thời gian.

“Nhưng bà ơi,” Hứa Chức Hạ cũng băn khoăn: “Máy móc có thể nâng cao hiệu suất mà.”

Bà Trình dùng khăn bông nhẹ nhàng lau khô những giọt nước trên cánh hoa, rơi vào trầm tư.

“Thực ra phát triển khu du lịch cũng là chuyện tốt, có khách đến, xưởng nhuộm biết đâu còn có thể duy trì.” Bà Trình tự nói với mình, khẽ khàng đặt những cánh hoa đã khô vào hai cối gỗ trước mặt họ.

Hôm đó, Hứa Chức Hạ và Mạnh Hy tự tay giã hoa hải đường thành nước nhuộm, nhuộm vải bằng lá tươi rồi kẹp lên sào tre phơi, dưới ánh mặt trời là màu hồng nhạt của hải đường rủ.

Trên con đường lát đá xanh, có sân phơi kén tằm bằng mẹt tre, có sân treo dù giấy dầu, có xưởng làm quạt, có sắc xanh mận chín trên nền men sứ thanh tao, có quán trà vẳng ra tiếng Bình Đàn mềm mại giọng Ngô, có cửa hàng hán phục, có võ đường, có tiệm thuốc bắc lâu đời ngàn năm……

Những tiệm nhỏ buôn bán ế ẩm, nhưng gần chợ vẫn phảng phất hơi thở cuộc sống, mang đậm sắc thái quê nhà.

Trước tiệm ảnh 1987.

Hứa Chức Hạ dừng bước, ngẩng đầu nhìn vào tủ kính, trong khung ảnh là cô bé đội mũ hình đầu hổ trùm đầu viền lông ôm quả hồng đỏ, đó là chính cô hồi nhỏ.

Khi còn nhỏ chưa hiểu sự đời, chỉ nhìn thấy mặt trăng trên trời, giây phút ấy cô mới chợt nhận ra, thì ra khi người lớn ngẩng đầu ngắm trăng họ vẫn phải cúi xuống nhặt đồng xu dưới đất.

“Hy Hy, chúng ta đã là người lớn chưa?” Hứa Chức Hạ bỗng dưng hỏi.

Mạnh Hy nhai miếng bánh đào giòn mang từ xưởng nhuộm về, vụn bánh dính đầy quanh miệng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Với chúng ta của hôm qua thì chúng ta của hôm nay đã lớn rồi, nhưng với chúng ta của ngày mai thì chúng ta của hôm nay vẫn còn nhỏ.”

Hứa Chức Hạ bật cười trước vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy.

Mạnh Hy làm vẻ mặt nghiêm nghị: “Đừng cười, thầy chủ nhiệm đã giảng, con người không thể tắm hai lần trên một dòng sông, tớ đã nghe kỹ buổi học triết hôm ấy, bây giờ tớ rất triết lý.”

Hứa Chức Hạ chọc vào má đang phồng lên vì ăn của cô ấy: “Được rồi, em bé người lớn Mạnh Hy, mời cậu biện chứng thử xem, thị trấn Đường Lý nên thương mại hóa hay giữ nguyên bản sắc dân tộc?”

“Tớ chỉ biết ông tớ và chú Lý đã cãi nhau dữ lắm.” Mạnh Hy nói.

“Vậy cậu theo phe nào?”

“Tớ theo phe cậu!”

Mắt Hứa Chức Hạ cong cong, nở nụ cười.

Mạnh Hy nói với cô: “Hôm nay quản lý dự án của Tập đoàn Thiên Tầm đang thảo luận ở nhà trưởng trấn, ông tớ và mọi người đều qua đó rồi.”

Hứa Chức Hạ tò mò chớp mắt: “Là ai thế?”

“Người của công ty du lịch, còn là mỹ nhân nữa.” Mạnh Hy nắm tay Hứa Chức Hạ: “Chúng ta đi xem thử đi!”

Mười phút sau, một chiếc thang gỗ dựa vào bức tường trắng.

Đào Tư Miễn chống khuỷu tay lên ngói xanh, người bám vào tường rình nghe trộm.

“Cậu làm được không đấy?” Mạnh Hy giữ chân thang, mất kiên nhẫn hỏi.

“Đừng ồn.” Đào Tư Miễn nhẫn nhịn: “Cả hai cậu có chuyện tốt thì chẳng bao giờ đến lượt tớ, còn chuyện xấu thì cứ lôi tớ ra!”

“Nói nhỏ chút.”

Mạnh Hy nhắc đi nhắc lại: “Đừng mải nhìn quản lý xinh đẹp đấy.”

Đào Tư Miễn bất mãn: “Tớ nhìn cái gì mà nhìn, tớ xấu thế này.”

Hứa Chức Hạ khẽ cười.

Đào Tư Miễn vểnh tai cố sức nghe ngóng trong sân: “Ông cậu nói…… thương mại hóa rồi, tâm huyết của con người cũng sẽ bị ám mùi tiền!”

“Chú Lý thì bảo gì mà….. bảo thủ! Quá ư hẹp hòi! Xì!”

Mạnh Hy đột ngột quát: “Không được chửi ông tớ!”

“Là chú Lý, Lý Ngô Câu!” Đào Tư Miễn oan ức hét lên: “Tớ nhảy vào đó bàn cùng luôn cho rồi!”

“……”

Đào Tư Miễn lại rạp người xuống ngói xanh, im lặng một lúc, nhìn xa xa. Mạnh Hy vỗ mạnh vào chân cậu ấy: “Nói gì đi.”

“Anh trai cậu đến rồi.” Đào Tư Miễn nghiêm túc nói.

“Tớ là con một.”

“Không, tớ nói là Kim Kim.” Đào Tư Miễn đột nhiên căng thẳng nhìn xuống: “Anh trai cậu qua đây rồi!”

Hứa Chức Hạ ngơ ngác, nụ cười trên mặt dần tắt.

“Tiêu rồi.” Mạnh Hy lẩm bẩm.

“Đừng đứng ngây ra nữa, chạy mau!” Đào Tư Miễn trèo thang tụt xuống: “Đừng để anh Chu Quyết phát hiện bọn mình làm trò lén lút.”

Đào Tư Miễn vừa chạm chân xuống đất đã thấy Mạnh Hy và Hứa Chức Hạ mỗi người chạy một hướng như chạy nạn.

Cậu ấy đuổi theo họ: “Cái thang, cái thang!”

Hứa Chức Hạ bị Mạnh Hy kéo chạy thục mạng trong con hẻm dài, vừa rẽ ở đầu hẻm thì đụng ngay bóng dáng chàng trai đang thản nhiên bước tới.

May mà Mạnh Hy phản ứng kịp, cô ấy nhảy bật lại, lật chiếc bàn gỗ bên đường rồi kéo cô trốn ra sau.

“Anh trai cậu sao lại đi đường tắt thế!” Mạnh Hy hạ giọng thì thầm.

Đế giày chàng trai bước lên đá xanh, âm thanh ngày càng rõ, hai cô gái ôm nhau run rẩy sau chiếc bàn.

Hứa Chức Hạ không dám thở mạnh.

Tiếng bước chân bên ngoài dừng lại, qua khe hở của bàn Hứa Chức Hạ thấy Đào Tư Miễn vác thang xuất hiện, rồi chẳng hiểu nhìn thấy gì mà đột ngột quay đầu bỏ chạy.

Không khí trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.

Máu trong đầu như sôi lên, tim Hứa Chức Hạ đập thình thịch.

“Chu Sở Kim, anh đếm đến hai, ra đây cho anh.” Chàng trai chậm rãi lên tiếng: “Ba.”

Đầu óc Hứa Chức Hạ trống rỗng, ngay khi anh vừa nói xong, cô lập tức vô thức đứng thẳng dậy.

Đôi mắt anh có sức xuyên thấu mạnh mẽ.

Hứa Chức Hạ liếc anh một cái: “Anh, anh đếm sai rồi……”

Kỷ Hoài Chu không nói gì và bước đi về phía trước, Hứa Chức Hạ ngoan ngoãn đi theo sau.

Đi thẳng vào sân nhà mình, Kỷ Hoài Chu mới quay đầu nhìn cô: “Hôm nay có mấy vị lãnh đạo thị trấn đều có mặt, có phải chuyện mà các em có thể đùa giỡn không?”

Giọng anh càng không có cảm xúc càng chứng tỏ anh không vui, lần này không phải là giả vờ.

Hứa Chức Hạ lắp bắp: “Em xin lỗi, anh trai, em gây rắc rối rồi.”

Cô nhận lỗi rất nhanh, cúi mặt như một con chim cút khiến những lời định dạy dỗ của Kỷ Hoài Chu đột nhiên không thể thốt ra được.

Anh chỉ về phía mái hiên: “Phạt đứng.”

Hứa Chức Hạ bước qua, đứng cúi mặt dưới cột hành lang, không nói một lời oán trách nào.

Sân vườn yên tĩnh, chú mèo cam nhỏ cuộn tròn dưới cột hành lang bên cô. Đứng lâu làm hai chân tê mỏi, Hứa Chức Hạ ngả người, ôm lấy cột hành lang để tựa.

Cô lén lút ngó đầu vào trong nhà, không thấy anh đâu cũng không biết anh đang làm gì.

Hứa Chức Hạ lại cúi mặt xuống, buồn bã nghĩ, anh trai chỉ phạt cô đứng hai lần trước đây, mà chưa bao giờ phạt lâu như lần này.

Có phải dạo gần đây cô không ngoan lắm hay không……

Trong lòng Hứa Chức Hạ cảm thấy bức bối, không ai trách cô nhưng cô cứ nghĩ đi nghĩ lại, mũi bắt đầu cay cay, lòng tràn đầy hối hận.

Với cô, cuộc sống hiện tại vô cùng quý giá. Hứa Chức Hạ khi trưởng thành luôn vui vẻ, cởi mở, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn sợ mắc lỗi.

Có lẽ không phải sợ mắc lỗi, mà là sợ rằng nếu mắc lỗi sẽ không còn ai thích mình nữa.

Nhưng trong quá trình trưởng thành, khó tránh khỏi việc vô tình mắc phải vài sai lầm nhỏ.

Một vài phút sau, cửa ra vào có tiếng động, Hứa Chức Hạ ngẩng đầu thấy anh khoanh tay dựa vào khung cửa, hỏi một cách thờ ơ.

“Buổi trưa muốn ăn gì?”

Tâm trạng tự trách và tủi thân của Hứa Chức Hạ bất chợt va chạm vào nhau.

Tâm trạng cô như trở lại khoảnh khắc khi còn nhỏ, vì căng thẳng mà cô đã cắn anh rồi anh chủ động nói rằng đã tha thứ cho cô.

Hứa Chức Hạ tựa mặt vào cột hành lang, giọng như nghẹn ngào, nũng nịu khiến bản thân trông thật tội nghiệp: “Không sao, anh không cần lo cho em. Em đói thì tự đi nhặt rác ăn là được mà…”

Kỷ Hoài Chu nghe vậy thì bật cười, túm lấy cánh tay cô lôi vào nhà: “Còn chưa đến lượt em phải đi nhặt đâu.”

Hứa Chức Hạ vừa ngồi xuống ghế ăn thì ngoài cửa vang lên vài giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe.

“Kim bảo bối nhà chúng ta thì làm gì sai được chứ.”

“Chẳng phải là do cậu nuông chiều sao.”

Kỷ Hoài Chu vừa liếc nhìn vừa nói: “Chẳng lẽ các cậu không nuông chiều à?”

Nhìn thấy hai người bất ngờ đến, Hứa Chức Hạ ngẩn ra vài giây, ánh mắt rạng rỡ ý cười: “Anh Gia Túc, anh Kiều Dực.”

“Bảo bối!” Trần Gia Túc vẫn thích mặc sơ mi kẻ caro như thế, dáng vẻ lười biếng và thoải mái, cậu ấy bước vài bước đã ngồi xuống cạnh cô, chống tay lên mặt: “Lâu lắm không gặp, có nhớ anh không?”

Đúng là đã hơn nửa năm rồi không gặp.

Trần Gia Túc không ở Anh thì cũng ở Hồng Kông và Ma Cao, còn Kiều Dực thì theo sự sắp xếp của gia đình, thường xuyên ở Mỹ để học thêm, chuẩn bị tiếp quản gia nghiệp.

Điều mà Hứa Chức Hạ nhớ nhất là ba năm cấp ba họ cùng học ở Hành Châu, không chút kiêng dè trên cùng một hành trình.

Nhưng trong những lời chúc “Tiền đồ vô lượng” của mùa tốt nghiệp ấy, họ cũng mất đi sự tự do.

Hứa Chức Hạ gật đầu: “Có chứ.”

Trần Gia Túc tràn đầy mong đợi hỏi: “Nhớ anh bao lâu mỗi ngày?”

“Trong vòng 10 tiếng.”

Trần Gia Túc ngạc nhiên nhìn Kiều Dực đặt bánh ngọt lên bàn, khó tin mình là anh trai được yêu chiều nhất: “Có lừa anh không đấy?”

Kiều Dực từ tốn nói: “Khoảng một giây.”

“……”

Trần Gia Túc quay sang Hứa Chức Hạ trách móc: “Nhìn xem đạo đức của con cháu Bắc Mỹ đi.”

Hứa Chức Hạ bật cười, nhưng vì vừa bị phạt đứng nên nụ cười của cô có phần dè dặt.

“Anh Hai, có phải cậu ấy mắng em không?” Trần Gia Túc nhìn ra sự ngượng ngập của cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng để ý đến cậu ấy, cậu ấy chẳng bao giờ biết nói năng tử tế đâu.”

Lục Tỷ nghe tin Trần Gia Túc và Kiều Dực đã đến thì la hét trong nhóm rằng tối nay sẽ uống rượu, Kỷ Hoài Chu cầm điện thoại trả lời: “Ồn chết đi được.” Anh liếc qua họ một cái khi nghe điều này.

“Tôi điếc à?”

Trần Gia Túc lập tức im lặng giơ cả hai tay lên đầu để đầu hàng.

Trong bầu không khí thoải mái của lần hiếm hoi được tụ họp này, Hứa Chức Hạ hồi tưởng lại rất nhiều niềm vui ngây ngô của những ngày xưa.

Trần Gia Túc và Lục Tỷ đều là kiểu người thích vui chơi, suy nghĩ không giới hạn. Mùa Hè sau khi tốt nghiệp lớp 12, hai người họ đã mời một vài ban nhạc, bao trọn một hòn đảo gần đó rồi tổ chức một buổi hòa nhạc trên biển thật rầm rộ.

Họ chơi bắn súng nước trên bãi biển, Lục Tỷ mạnh miệng tuyên bố sẽ chơi trận chiến 5 người đấu với 35 người.

Năm người là bốn người bọn họ cộng với Hứa Chức Hạ khi ấy vừa học xong lớp ba, còn 35 người là tất cả các bạn học còn lại trong lớp.

Lục Tỷ tự tổ chức nghi thức phát súng, giơ một khẩu súng máy liên thanh điện tử lên rồi trịnh trọng đưa ra phía trước: “Thiếu tá Trần Gia Túc!”

Trần Gia Túc phối hợp rất ăn ý, đứng nghiêm thẳng lưng: “Có mặt!”

“Tiêu diệt kẻ địch, không làm hại người vô tội!”

Trần Gia Túc chắp ngón trỏ và ngón giữa lại, chạm lên trán, sau đó vung tay chào theo kiểu quân đội: “Rõ!”

Lục Tỷ tiếp tục phát súng, nhưng Kỷ Hoài Chu và Kiều Dực chẳng thèm để ý mà trực tiếp lấy mỗi người một khẩu. Lục Tỷ bối rối không biết giữ thể diện thế nào, cúi đầu xuống thì thấy ánh mắt mong đợi của Hứa Chức Hạ đang ngước lên nhìn.

Lục Tỷ lấy lại tinh thần: “Sở Kim nhóc con!”

Hứa Chức Hạ giọng mềm mại: “Có mặt……”

“Ra khỏi hàng!”

Hứa Chức Hạ nheo mắt cười, bước nhỏ chạy về phía trước từng bước một.

Lục Tỷ nhấc lên một khẩu súng Gatling màu hồng: “Bảo vệ bản thân, đừng để bị thương oan uổng!”

Mọi người trên bãi biển chiến đấu hết mình, cảnh tượng hỗn loạn.

Hứa Chức Hạ giẫm lên cát mềm, vừa chạy vừa trốn, được bốn người anh trai thay phiên nhau bảo vệ ở phía sau.

Người chắn đạn nhiều nhất cho cô hôm đó là Kỷ Hoài Chu, anh gần như từ bỏ việc tấn công, cả quá trình chỉ làm lá chắn thịt cho Hứa Chức Hạ.

Hoàng hôn bên bờ biển, nơi đường chân trời hòa quyện ánh nắng hoàng hôn đỏ rực và màu xanh thẫm, ánh sáng chiếu lên mặt biển lấp lánh sắc vàng hồng, cuốn theo những con sóng trắng xóa.

Pháo hoa lạnh trên sân khấu b*n r* những tia sáng lấp lánh như những vì sao, nhịp trống sôi động, các thành viên ban nhạc linh hoạt nhảy múa trên nhạc cụ. Cơ thể họ hòa theo giai điệu rock, giọng ca chính đầy nhiệt huyết khuấy động cả không gian.

Một vầng mặt trời đỏ rực ở chân trời, trong bài hát tiếng Quảng Đông vang lên——

“Dẫu số phận gian truân lạc lối, dẫu số phận quanh co kỳ lạ, dẫu số phận đe dọa khiến cuộc đời mất đi hứng thú, đừng rơi lệ đau lòng, càng không nên từ bỏ, tôi nguyện, cả đời mãi mãi bên bạn……”

Buổi hoàng hôn ấy có mặt trời đỏ rực, có ban nhạc, có những bọt nước bắn tung tóe và cả những bong bóng bay khắp trời từ khẩu Gatling màu hồng của cô.

Sau khi mọi thứ lắng xuống, trên mặt biển lúc nửa đêm, họ kiệt sức nằm trên bãi cát nhắm mắt nghỉ ngơi, những bộ quần áo ướt sũng đã được gió biển hong khô.

Sự trống trải sau buổi cuồng nhiệt ùa đến, mang theo nỗi buồn sắp phải chia tay.

“Chúng ta cùng làm một lời hứa nhé.” Lục Tỷ đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh.

Trần Gia Túc cười: “Hứa gì cơ?”

“Mười năm sau lại đến.”

Kiều Dực khó hiểu: “Sao phải đợi 10 năm?”

Im lặng vài giây, giọng nói trầm ấm của Kỷ Hoài Chu từ tốn vang lên: “Lúc đó cái đuôi nhỏ đã trưởng thành rồi.”

Hứa Chức Hạ ngồi bên cạnh, tay ôm một cốc sữa.

Lúc đó cô còn ngây ngô, chỉ biết hôm ấy chơi rất vui, không hiểu vì sao các anh lại có chút buồn man mác.

Bây giờ cô đã hiểu, ánh trăng đêm đó là ánh trăng cuối cùng họ có thể ngẩng đầu thoải mái ngắm nhìn.

Dù rằng thứ họ không thiếu nhất chính là những đồng tiền lẻ.

Chưa kể đến những người như chú Lý và bà Trình.

Có những chuyện dù để tâm đến đâu cũng không thay đổi được, chẳng hạn như tối qua cô kéo tay anh, không muốn trấn Đường Lý bị khai phá, nhất quyết đòi anh ở lại đây cùng mình.

Dẫu cô có buồn thì lý tưởng của cô không nên bắt người khác phải trả giá.

Việc cả bốn người có thể tụ họp đầy đủ là điều không dễ dàng, khi Trần Gia Túc và Kiều Dực đến, tối hôm đó họ không còn phải nâng cốc hỏi trời xanh nữa mà cùng nhau uống rượu vui vẻ trong sân.

Sau ba vòng rượu, tất cả đều say khướt, ngả nghiêng trong phòng khách.

Hứa Chức Hạ làm xong bài tập và bước ra khỏi phòng, cô nhìn ra sân thì thấy chỉ còn Kỷ Hoài Chu nằm một mình trên ghế bập bênh dưới ánh trăng.

Cô nghĩ ngợi một lát, nhẹ nhàng bước xuống lầu, đi ra sân.

“Anh ơi……”

Nghe thấy giọng nói thăm dò nhỏ nhẹ của cô, Kỷ Hoài Chu từ từ mở mắt nhìn lướt qua, trong mắt còn vương chút hơi men.

Hứa Chức Hạ nắm chặt tay, ngập ngừng một lúc mới nghiêm túc thừa nhận lỗi lầm của mình: “Tối qua là do em không hiểu chuyện, về chuyện phát triển trấn Đường Lý, em sẽ không hỏi nữa.”

“Hôm nay, em chỉ muốn đến để lắng nghe một chút thôi……”

Kỷ Hoài Chu nhìn cô, ánh mắt vừa mơ hồ vừa bình tĩnh.

Trong khoảnh khắc, anh nhận ra cô bé trước mắt càng ngày càng không còn là một đứa trẻ nữa, và ngày họ thực hiện lời hẹn ước 10 năm cũng đang ngày một gần hơn.

“Không ai trách em cả.” Giọng anh khàn khàn vì hơi men.

Hứa Chức Hạ liếc nhìn anh.

“Lại thức khuya.” Kỷ Hoài Chu lười biếng trêu chọc: “Ỷ vào việc mình xinh đẹp à?”

Khi nói, khóe môi anh khẽ nhếch lên, Hứa Chức Hạ cũng mím môi, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Cuộc sống không phải là hư vô.

Cô chỉ hy vọng rằng, đôi khi cũng có thể ngắm nhìn ánh trăng trên trời.

  

Bình Luận (0)
Comment