Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 31

 
【Em không muốn cần anh nữa.

Tình yêu hư vô mờ mịt, chỉ là một kiểu tưởng tượng.

——Chu Sở Kim】

Chất liệu tơ tằm của chiếc khăn choàng mang đến cảm giác mát lạnh trên da cô, mà nhiệt độ ngón tay anh lại ấm áp rõ rệt. Một lạnh một ấm lướt qua da thịt sau gáy cô, cọ qua cọ lại.

Tim cô khẽ rung lên, xương cổ trào lên cảm xúc tê dại.

Nhưng cô không biểu hiện gì khác thường, chỉ đứng đó như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Từ nhỏ họ đã có sự chênh lệch về chiều cao và vóc dáng. Ngay cả bây giờ khi cô đã cao một mét 65 thì đứng trước mặt chàng trai một mét 88 vẫn rất nhỏ bé.

Mặt cô đang ở sát yết hầu của anh, lúc này chiếc khăn choàng đang buộc trên tóc cô. Vết máu vẫn chưa mờ đi trên cần cổ trắng bệch của anh, gần ngay trước mắt.

Một thiếu gia quý tộc ra vào chốn phong tình trăng hoa, từng đêm phóng túng nhưng lại bạc tình, nợ hàng nghìn hàng vạn mối nợ phong lưu.

Nghe quá nhiều về danh tiếng của anh ở bên ngoài, có thể thầm đoán được trong lòng là do đánh nhau, nhưng lại không kìm được mà liên tưởng đó là vết cào trong lúc cuồng nhiệt với một cô gái.

Hứa Chức Hạ cụp mắt xuống, nói không rõ ràng.

“……Nếu anh trai có người yêu, em sẽ rất vui.” Cô không trả lời câu hỏi của anh, giọng cô rất khẽ như tan vào gió.

Chiếc khăn choàng buộc mái tóc đen dày của cô, giữa những ngón tay anh thắt thành một chiếc nơ bướm. Phần khăn dài rủ xuống, gió đêm thổi qua bay về trước, đáp xuống xương quai xanh của cô.

Kỷ Hoài Chu nhìn gương mặt trắng sứ và đôi mắt nai ướt át tự nhiên kia của cô.

Chợt nhớ đến ngày đó Trần Gia Túc gọi điện hỏi anh, cậu không phải thật sự không biết em gái mình xinh đẹp đến mức nào đâu nhỉ?

Khi đó anh nói, cũng bình thường.

Cô gái nhỏ do anh nuôi lớn sao có thể không xinh đẹp cho được.

“Chẳng phải muốn sống với anh trai cả đời, không ai rời đi sao,” Kỷ Hoài Chu nhớ rõ từng câu từng chữ cô đã nói: “Đã quên những lời mình nói rồi à?”

Hứa Chức Hạ từ từ chớp mắt.

Đương nhiên cô nhớ, đêm đó cô nghĩ trấn Đường Lý sẽ biến mất nên nắm chặt ngón tay anh, tha thiết nhìn anh và nói muốn sống với anh trai ở đây cả đời, hai người họ ai cũng không rời đi.

Cô nói, sống ở đây cô rất vui.

Nhưng cuối cùng trấn Đường Lý vẫn không còn.

Có lẽ vẫn còn, chỉ là không còn là nhà của họ nữa.

“Không quên,” Hứa Chức Hạ ngẩng mặt lên, cảm xúc trong đáy mắt cô được che giấu kỹ, chỉ còn ý cười: “Em vẫn sẽ ở bên anh trai.”

“Em gái ở bên anh trai là chuyện hiển nhiên ở đời, không phải sao?”

Mắt cô cong cong, dùng lại lời anh từng nói, mỉm cười rạng rỡ với anh.

Mặt Kỷ Hoài Chu vô cảm.

Anh không thể nói rõ tâm trạng lúc này của mình là gì, có thể đang không vui, dường như có ai đó muốn cướp đi xương cốt của anh mà không được anh cho phép.

Nhưng xương cốt của anh cũng có quyền tự do.

Nhưng điều anh có thể cảm nhận rõ ràng chính là, có một lưỡi boomerang vô hình đã đâm vào chính anh.

Từ thuở thiếu niên anh đã là một người bị số phận mài mòn cảm giác đau đớn, sau này máu thịt của anh đều vì cô mà lớn lên.

Vì vậy chỉ có cô mới có thể dễ dàng làm anh đau.

Câu lạc bộ tư nhân Trung Hoàn, ánh đèn của quầy bar cocktail được điều chỉnh mờ ảo, ánh sáng bao quanh như được ngâm trong một loại chất lỏng đầy màu sắc.

Câu lạc bộ dành cho hội viên chỉ phục vụ tầng lớp thượng lưu. Có thể vào câu lạc bộ đều là những người giàu sang quyền quý. Đây là nơi đốt tiền của giới siêu giàu, một chai rượu bất kỳ trên quầy cũng có giá trên trời.

Trần Gia Túc dựa vào quầy bar, cơ thể cậu ấy lắc lư theo nhịp điệu của âm nhạc. Vũ điệu sôi động, nhưng càng lúc cậu ấy càng cảm thấy vô vị.

Thiếu mấy người đó, thật không thoải mái.

Cầm ly Tequila đưa lên môi nhấp một ngụm, chợt có một cánh tay đặt lên vai cậu ấy.

Trần Gia Túc nhìn người đang khoác vai mình.

“Cậu em Gia Túc, tôi đến đất Hồng Kông này đã ba ngày rồi mà vẫn không thấy anh Hai lộ diện, là cố ý phớt lờ tôi……” Kỷ Lan Trạc ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh cậu ấy, kéo dài giọng đầy ẩn ý: “Hay đang làm chuyện gì không minh bạch?”

Trần Gia Túc liếc cậu ta.

Tóc ngắn uốn xoăn, lễ phục dài thêu chỉ vàng kiểu Rococo, bên trong mặc áo cổ bồng cung đình. Chiếc quần bó sát đến đầu gối là kiểu Culotte yêu thích của Napoleon, đôi bốt cao còn đính vài mảnh lông chồn.

Đi đâu cũng ăn mặc như một công tước thời Trung cổ, sợ người khác không biết cậu ta là thiếu gia đỏm dáng nhất nhà họ Kỷ.

Không dễ nhận ra cái nhếch mép của Trần Gia Túc, cậu ấy quay đầu nhấp ngụm rượu.

Cậu ấy còn phải tranh thủ thời gian để đi gặp em gái, có ma mới rảnh vòng vèo với đồ ngu như cậu.

“Tiểu Tứ Gia, cậu biết cậu ấy mà, phụ nữ và bài bạc không cai được món nào. Trần Gia Túc giả vờ bày ra bộ mặt bất lực: “Gần đây không phải lại có người trong lòng sao, đang bận dỗ người ta. Đừng nói là cậu, ngay cả tôi cũng không gặp được cậu ấy.”

Kỷ Lan Trạc không cho là đúng: “Anh ta còn biết dỗ dành người ta?”

Trần Gia Túc cười, nửa thật nửa giả: “Tiểu tâm can, đương nhiên phải dỗ dành.”

Ánh mắt Kỷ Lan Trạc ánh lên vẻ nghi ngờ, chìm sâu vào suy nghĩ.

Anh là một kẻ điên có thể bình tĩnh cắm con dao vào cổ họng người ta rồi lại cười xòa nói rằng mình trượt tay.

Anh biết dỗ dành người khác?

Kỷ Lan Trạc cười nhạo, đặt khuỷu tay lên bầy bar, nghiêng người dựa vào, ăn nói chua ngoa: “Đừng nói là bé gái mà anh ấy lén nuôi dưỡng trong lời đồn nhé? Sắp lên nắm quyền rồi, Gia Túc, cậu cũng khuyên nhủ đi. Nếu chuyện bẩn thỉu này mà bị truyền ra ngoài thì bác Kỷ cũng không có đứa con trai thứ hai.”

Kỷ Thị nắm giữ mạch máu của các tập đoàn tài chính châu Âu, lịch sử gia tộc rất sâu. Một trăm năm trước, vì chiến tranh quân phiệt trong nước mà cả gia đình đã chuyển đến Anh, huyết thống đều là người Hoa.

Về cơ bản, các thành viên trong gia tộc không xuất hiện trước công chúng, không chấp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn xã hội nào. Do đó trong mắt người ngoài đây là một gia tộc bí ẩn và cổ xưa.

Chỉ có 4 năm trước, vì thái tử gia không rõ tung tích mà nội bộ gia tộc tranh giành quyền lực, ầm ĩ đến mức mọi người đều biết.

Người nắm quyền của nhà họ Kỷ lúc bấy giờ là Kỷ Thế Viễn, người từng được Hoàng gia Anh phong tước Hiệp sĩ.

Mặc dù không ai biết sự tồn tại của Kỷ Hoài Sùng, nhưng quả thật Kỷ Thế Viễn cũng không có người con trai thứ hai nào khác.

Kỷ Hoài Chu là người thừa kế duy nhất.

Trên thực tế, những lời này của Kỷ Lan Trạc rất tinh vi. Chị Cả và chị Ba đã gả ra ngoài, chỉ cần Kỷ Hoài Chu ngã xuống thì người đầu tiên có tư cách thừa kế nhà họ Kỷ chính là cậu ta.

Nhưng những lời kiểu này Kỷ Lan Trạc không dám nói trước mặt Kỷ Hoài Chu.

Trần Gia Túc vừa định khuyên nhủ vài lời thì tầm mắt cậu ấy đã lướt qua bờ vai Kỷ Lan Trạc, thấy Kỷ Hoài Chu đang từ từ đi đến.

Tối nay anh từ Đại học Hồng Kông về cũng sớm đấy.

Trần Gia Túc thoáng ngạc nhiên, phát hiện vẻ mặt u ám của anh. Lẽ nào cậu ấy đã đoán đúng, Kim bảo bối không muốn gặp anh?

Ánh mắt Trần Gia Túc thản nhiên và bình tĩnh lại, quay về gương mặt Kỷ Lan Trạc, nhìn cậu ta bằng cái nhìn chân thành: “Tiểu Tứ Gia, người như cậu ấy ấy mà, tâm trạng tốt thì có thể chơi đùa với cậu, nếu tâm trạng đã không tốt rồi thì cậu tuyệt đối đừng ló mặt, tránh xa được bao nhiêu thì tránh. Bài học của cái tên họ Thiệu kia còn chưa đủ sao, đừng trách anh em không nhắc nhở cậu.”

Kỷ Lan Trạc hừ lạnh, không biết nên không sợ: “Chẳng phải anh ấy đang chơi vui vẻ với cô bé kia sao? Có thể làm gì được tôi?”

“Này cậu em Gia Túc, bao giờ anh ấy mới về?” Kỷ Lan Trạc nói đến hăng say: “Tôi đây cũng muốn thay mặt bác Kỷ hỏi anh ấy, tiểu tâm can của anh ấy được nuôi ở đâu.”

Trần Gia Túc nhếch môi cười, nhắm mắt lại, vỗ vai cậu ta với vẻ đồng cảm.

Kỷ Lan Trạc còn chưa hiểu ý cậu ấy thì bất ngờ bị một lực mạnh mẽ túm lấy sau cổ áo, cả người lẫn áo của cậu ta bị kéo ra khỏi ghế và bị ném mạnh ra ngoài.

Một tiếng thét kinh hãi vang lên, Kỷ Lan Trạc ngã lăn xuống đất, xoa vầng trán bị đập đau. Cậu ta đang định chửi rủa, vừa ngẩng đầu lên đã va phải ánh mắt sắc lẹm của Kỷ Hoài Chu.

Cậu ta bất giác sợ run.

“Muốn thay mặt lão già kia hỏi cái gì?” Ánh mắt Kỷ Hoài Chu như tẩm trong nước đá, anh không cúi đầu, ánh mắt sa sầm. Từ trên cao nhìn xuống với ánh mắt như cắt vào mắt cậu ta.

“Hỏi.”

Anh nhả ra một chữ, da đầu Kỷ Lan Trạc lập tức tê dại, cậu ta ngồi dưới đất không có gan đứng dậy.

Đầu óc cậu ta chậm nửa nhịp, nhớ lại cái người nhà họ Thiệu kia.

Chuyện đó xảy ra vào bốn năm trước, khi đó Kỷ Hoài Chu vừa về nước, Kỷ Thế Viễn đã tổ chức một bữa tiệc đón gió long trọng tại trang viên nhà cũ, nhằm thông báo cho tất cả các nhánh trong gia tộc về sự tồn tại của thái tử gia.

Cậu ấm nhà họ Thiệu có một thói xấu hễ say rượu là ăn nói l* m*ng. Tại bữa tiệc, cậu ta mắng thẳng mặt Kỷ Hoài Chu là một kẻ mọt sách yếu đuối, mềm yếu nương tay không thể làm nên chuyện lớn, không xứng kế thừa.

Thật ra người cậu ta mắng không phải Kỷ Hoài Chu mà là Kỷ Hoài Sùng – người đã sống với thân phận Kỷ Hoài Chu. Nhưng lúc bấy giờ người ngồi đó đã không còn là con voi hiền lành Kỷ Hoài Sùng nữa.

Cậu ấm nhà họ Thiệu không biết rằng người đối diện đã trở thành sói dữ. Cậu ta ngang ngược, muốn đấu rượu với anh.

Kết quả Kỷ Hoài Chu thản nhiên nói: “Uống rượu đâu có đáng để cá cược.”

Mọi người kinh ngạc vì ánh mắt bất thường của anh.

Chỉ thấy Kỷ Hoài Chu đứng dậy trên đôi chân dài, thong thả bước đến và chống hai tay lên mép bàn, cúi người nhìn thẳng vào cậu ấm họ Thiệu. Đó là ánh mắt lạnh băng mà họ chưa từng thấy.

Khóe môi anh cong lên nụ cười gian trá, dùng chất giọng trầm thấp chầm chậm nói ra câu kia, khiến cả nửa đời sau cậu ấm nhà họ Thiệu không thoát khỏi nỗi kinh hoàng.

“Dẫn cậu đến nhà xác nhé?”

Một đêm trong nhà xác, cậu ấm nhà họ Thiệu bị rối loạn tâm thần cho đến nay.

Trong mắt mọi người, Kỷ Hoài Chu như được lột xác.

Không còn là quả hồng mềm mà ai cũng có thể bóp như trước. Kể từ đó không ai dám chọc giận anh nữa.

Nghĩ đến đây, mặt Kỷ Lan Trạc đã trắng bệch.

Cậu ta kinh hoàng đến mức không nói nên lời, chỉ thấy chàng trai gõ ngón tay lên quầy bar hai cái, vài vệ sĩ đã lập tức xuất hiện, kẹp chặt cánh tay Kỷ Lan Trạc và kéo cậu ta dậy.

“Anh, anh Hai……”

Kỷ Hoài Chu lười nghe cậu ta cầu xin tha thứ: “Muốn đi bầu bạn với 20 con cá mập đầu búa trong bể thủy sinh, hay cút về Anh ngay lập tức cho tôi, tự chọn đi.”

Giọng điệu và vẻ mặt của anh rất thờ ơ, nhưng Kỷ Lan Trạc lại sởn gai ốc, như thể rơi vào địa ngục âm u đáng sợ.

Trần Gia Túc đóng vai người tốt mặt đỏ, thở dài ra vẻ đau lòng bên tai Kỷ Lan Trạc: “Đã bảo cậu đừng chọc cậu ấy, sao lại không nhớ chứ.”

Cậu ấy dùng khuỷu tay huých vào Kỷ Lan Trạc, ra hiệu cho cậu ta mau đi.

Kỷ Lan Trạc chẳng dại mà chịu cái thiệt trước mắt, cũng không có gan chịu thiệt, chưa đầy hai giây đã chạy mất bóng.

Nhìn cậu ta chạy trối chết, giữa đường còn ngã một cú thảm hại, cuối cùng Trần Gia Túc cũng không nhịn được mà ôm bụng cười to.

“Cậu mà đến sớm hơn thì tôi đã không phải diễn với cậu ta nãy giờ!”

Trần Gia Túc quay đầu lại, chỉ thấy người đó dựa vào quầy bar, ngửa cổ uống cạn một ly Tequila đầy ắp.

Rượu mạnh giá trên trời mà uống cứ như nước lã.

Trần Gia Túc hiểu ra điều gì đó, hơi cúi người đến gần, vừa kinh ngạc vừa cười ẩn ý sâu xa: “Anh Hai, cậu đây là đang…… uống rượu giải sầu?”

Chai rượu thủy tinh nghiêng xuống, chất lỏng lại tuôn ra rót đầy ly thủy tinh chạm khắc, Kỷ Hoài Chu lại ngửa cổ uống thêm một ly đầy.

Cảm giác cay nồng của rượu k*ch th*ch cổ họng anh, anh nhíu mày nuốt xuống, dùng sức thở hắt ra một hơi nặng nề.

Uống quá nhiều, anh rũ mắt nhìn vào ly rượu rỗng, trước mắt anh chợt hiện lên gương mặt cô gái nhỏ với đôi mắt cong cong đầy ý cười, tinh nghịch nhìn anh.

——Em gái ở bên anh trai là chuyện hiển nhiên ở đời, không phải sao?

Lại còn chuyện hiển nhiên ở đời.

Kỷ Hoài Chu cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi: “Nhóc con.”

“Chuyện gì thế?” Trần Gia Túc giả vờ giả vịt, cố tình hỏi: “Kim bảo bối hẹn hò với bạn học nam?”

Kỷ Hoài Chu liếc nhìn sang bằng ánh mắt lạnh lùng.

Trần Gia Túc nở nụ cười tỏ vẻ không vạch trần: “Kim bảo bối đã không còn là trẻ con nữa, có con trai theo đuổi là chuyện bình thường, cậu không thể ôm ấp em ấy như hồi còn nhỏ nữa đâu.”

Nói rồi, Trần Gia Túc dùng mu bàn tay đánh nhẹ lên ngực anh.

“Làm anh trai phải biết tránh hiềm nghi.”

Ngón tay Kỷ Hoài Chu siết chặt ly rượu, mu bàn tay anh nổi rõ gân xanh.

Trần Gia Túc ngồi trên ghế cao, thong dong đung đưa, vờ như thuận miệng hỏi: “Vậy anh Hai, mấy ngày tới cậu còn muốn đến Đại học Hồng Kông không?”

“Không đi.” Sắc mặt của anh khó coi.

Trần Gia Túc cố kìm khóe môi đang nhếch lên của mình, ra vẻ nghiêm nghị: “Không đi thật?”

Kỷ Hoài Chu nhìn cậu ấy chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng, nặng nề đặt chiếc ly lên bàn làm vang lên tiếng cạch.

“Tránh hiềm nghi.”

Trần Gia Túc căng cứng sống lưng, tưởng rằng mình sắp bị đánh. Kỷ Hoài Chu vứt ly rượu đi, không nói gì thêm mà thẳng thừng rời đi.

Mấy ngày sau đó, quả thật Kỷ Hoài Chu không đến Đại học Hồng Kông nữa.

Anh trở về Anh, đối phó với đủ loại người được gọi là người lớn của nhà họ Kỷ.

Hàng ngày anh đều ở trong phòng sách của Kỷ Thế Viễn. Họ chỉ trích anh ngày đêm buông thả chẳng ra thể thống gì, nhưng phần gia sản mà anh tiếp quản trong mấy năm gần đây đều phát triển mạnh, càng khiến họ cứng họng cứng lưỡi.

Kỷ Hoài Chu luôn giữ vẻ kiêu ngạo, anh ngả người tựa vào sofa, miệng ngậm xì gà, vắt chéo chân, khoác tay lên lưng ghế, chẳng biết có đang nghe hay không.

Tóm lại, họ hận anh, ghen tị với anh, nhưng vẫn không thể làm gì được anh.

Không chỉ Kỷ Lan Trạc, anh ở vị trí đó giống như đứng trên tường thành, tất cả người bên dưới đều giương cung, chỉ chờ đợi khoảnh khắc bắn vạn mũi tên xuyên tim anh.

Bốn năm này, thật ra anh đã chết đi sống lại rất nhiều lần.

Nhưng anh không còn là đao phủ tự kề dao vào cổ mình để hưởng thụ cái chết như trước, vì lần này anh có người muốn gặp lại.

Những người xung quanh đều đeo mặt nạ giả dối lừa tình, ai cũng có ý đồ. Lâu đài cổ của nhà họ Kỷ đồ sộ như một tù giam khổng lồ.

Thường vào những đêm khuya thanh vắng, anh sẽ nằm trên sân thượng nhìn lên bầu trời đen kịt, hồi tưởng lại những ngày ở trấn Đường Lý.

Mỗi khi trời sáng, trên những mái ngói xanh luôn có tiếng chim tước líu lo, quán trà phía xa vang tiếng hát. Ánh nắng chiếu vào những con hẻm gạch xanh ngói đen, trên dòng nước xanh những cánh hoa hải đường bay lả tả như tuyết, rơi xuống những chiếc thuyền chèo qua lại.

Đứa trẻ chỉ mới cao đến thắt lưng anh, mỗi ngày đều kéo vạt áo anh và đi theo anh qua những con hẻm nhỏ, đến quán trà sáng ở đầu thị trấn.

Cô muốn sữa, không muốn sữa đậu nành.

Thường vào những khi tỉnh giấc, anh lại có cảm giác mình vẫn là anh của bốn năm trước. Anh phải thức dậy để dẫn cô đi ăn sáng, không thể để cô đói bụng.

Nhưng khi mở mắt ra lại là London – cách nơi đó hơn một vạn cây số.

Bốn năm này anh đã sống như vậy.

Nhưng mỗi khi nghĩ đến việc cô một thân một mình tại Mỹ, tối đó anh lại hút thuốc đến nỗi tàn thuốc rơi đầy đất.

Khi anh rời nước Anh trở về khu Cảng, đã là một tuần sau.

Kỷ Hoài Chu lái xe thẳng đến Đại học Hồng Kông.

Đêm đó trời mưa, mưa ở khu Cảng không nhỏ nhẹ rả rích như vùng sông nước Giang Nam, khi rơi xuống giống như bầu trời đen đang khóc lóc đau khổ.

Anh đậu xe ở ngã rẽ dẫn đến ký túc xá, tựa đầu vào ghế, cần gạt nước mưa gạt qua gạt lại, kính chắn gió lúc rõ lúc mờ.

Có lẽ là vài giờ sau, cũng có thể chỉ vài phút, anh tạm thời mất đi khái niệm về thời gian.

Cuối cùng, cô gái xuất hiện trong tầm mắt anh.

Hôm nay cô mặc một bộ váy liền ngắn tay rất nữ tính có cổ vuông kiểu Pháp, họa tiết sơn dầu màu xanh lam nhạt, mái tóc dài được tết theo kiểu xương cá.

Cô đi cùng người đàn anh đêm đó.

Họ trú dưới cùng một chiếc ô, chạy ngang qua cửa sổ xe của anh. Một tay cô kéo dây túi tote, tay còn lại che trán.  Người con trai cầm ô bằng tay trái, mặt ô nghiêng về phía cô, cánh tay phải của anh ấy trong tư thế bảo vệ, choàng hờ qua lưng cô.

Cây đèn đường không đủ điện kia đã hỏng hoàn toàn.

Trời mưa, con đường phía trước lại tối đen.

Kỷ Hoài Chu vừa khó chịu vừa lo cô trượt ngã, vươn tay bật đèn pha.

Hai luồng sáng nóng hổi xuyên qua màn mưa, rọi sáng sau lưng họ, giống như máy chiếu cũ ở trấn Đường Lý xưa, chiếu ra những chùm sáng như dải ngân hà, chiếu lên tấm màn đã ố vàng.

Trái lại, anh trở thành người xem phim.

Cô cười vẫy tay chào tạm biệt đàn anh kia trước cửa rồi nhìn về phía này hai giây. Có lẽ vì màn mưa mờ ảo mà không thể nhìn rõ.

Kỷ Hoài Chu nhìn cô bước vào ký túc xá, bóng dáng cô biến mất khỏi tầm nhìn thì mới tắt đèn pha.

Anh không xuống xe.

Làm anh trai, quả thật phải biết tránh hiềm nghi.

Anh cụp mắt, không biết đang nghĩ gì, ngồi trong xe thêm vài phút nữa, anh đặt hai tay lên vô lăng chuẩn bị rời đi.

Lúc này cô gái lại chạy ra khỏi ký túc xá.

Cô cầm một chiếc ô và kẹp một chiếc hộp trước ngực, có vẻ như quên đưa thứ gì đó cho đàn anh kia.

Một chiếc xe lái vào ngã rẽ. Cô đi vội vàng không chú ý nên đâm đầu vào xe. Trong cơn mưa lất phất, một tiếng phanh xe chói tai vang lên.

Cô vội lùi lại, cúi đầu xin lỗi chủ xe.

Cùng lúc tiếng phanh xe vang lên, Kỷ Hoài Chu đã lạnh lùng trừng mắt, anh đột ngột mở cửa xe, bước nhanh đến túm lấy cánh tay cô rồi kéo cô về phía mình.

Hứa Chức Hạ bị anh kéo hơi loạng choạng, nhưng nhờ lực cánh tay anh mà đứng vững.

Tiếng trách mắng đầy giận dữ của anh lập tức giáng xuống.

“Vì một đứa con trai mà không cần mạng nữa?”

Hứa Chức Hạ ngẩn người trong giọng điệu hung dữ của anh, cô ngẩng mặt lên đối diện với ánh mắt giận dữ đang kìm nén của anh.

Anh nhìn thẳng vào cô với vẻ âm trầm và nghiêm khắc, lồng ngực phập phồng lên xuống nặng nề, dường như vẫn còn sợ hãi.

Cơn mưa dần lớn hơn, vài lọn tóc mái của anh bị nước mưa làm ướt dính vào trán, vệt ướt sũng trên tóc và quần áo anh càng lúc càng rõ ràng.

Cảm xúc hòa lẫn trong làn mưa mờ ảo.

Hứa Chức Hạ chớp mắt, ngoan ngoãn nhìn anh. Cánh tay cô từ từ nâng lên, giơ chiếc ô cao lên che trên đầu anh.
 

Bình Luận (0)
Comment