Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 32

 
【Không phải vì không yêu sẽ buông bỏ, mười ba năm, ánh đèn ấm áp không thể tan rã. Với em, anh vẫn là người quan trọng nhất trên đời này.

——Chu Sở Kim】

Nước mưa nhỏ giọt từ vành ô tạo thành tấm rèm ngọc liên tục bao quanh họ, mọi âm thanh đều chìm trong tiếng mưa.

Ánh mắt cô nhìn anh rất trong trẻo, đuôi mắt cụp xuống ẩn hiện vẻ tủi thân vì vừa bị anh mắng.

“Em thấy anh ở đây.”

Hứa Chức Hạ nói với anh trong tiếng mưa.

Kỷ Hoài Chu lập tức câm lặng, cảm xúc dâng trào lên đến đỉnh điểm rồi lại bình lặng ngay lập tức, chìm đắm trong cảm giác thăng trầm dữ dội này khiến anh cảm thấy có chút kỳ lạ.

Thậm chí còn tạm thời nghi ngờ khả năng lý giải của chính mình.

“Tìm anh?” Anh hỏi.

Hứa Chức Hạ thành thật gật đầu: “Dạ.”

Trong chiếc hộp cô ôm có đựng chiếc khăn choàng của anh.

Vầng trán nhíu chặt của Kỷ Hoài Chu thoáng giãn ra, thái độ của anh vô thức trở nên dịu dàng, nhưng cũng không quên cất lời dạy dỗ quen thuộc, “Tìm anh lúc nào chẳng được, vội cái gì, điện thoại dùng để làm gì?”

Hứa Chức Hạ ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

Hồi nhỏ cô cũng vậy, khi mắc lỗi thì ngoan ngoãn đứng đó, không phản bác cũng không cãi lại, thỉnh thoảng nhìn anh với vẻ đáng thương và vô tội.

Cô biết anh trai không nỡ mắng cô, anh chỉ giả vờ hung dữ vài câu.

“Anh trai, tóc và quần áo của anh đều ướt cả rồi,” Hứa Chức Hạ nói: “Lên nhà sấy khô đi, thời tiết này dễ bị cảm lắm.”

Nỗi lo lắng trong mắt cô đều là cảm xúc thật lòng.

Lần trước anh đến, cô còn muốn giấu anh đi, lần này cô lại tự nhiên, thoải mái. Cô không trốn tránh anh nữa, đây dấu hiệu tốt nhưng Kỷ Hoài Chu luôn cảm thấy có gì đó là lạ.

“Bây giờ không sợ không thể giải thích rõ ràng nữa sao?”

“Không sao, anh là anh trai, cũng là người lớn trong nhà.”

Rõ ràng đang chìm trong đêm mưa, nhưng Kỷ Hoài Chu lại cảm thấy xung quanh ngột ngạt, không còn lối thoát nào để hít thở.

Anh không nói gì, nhận lấy chiếc ô từ tay cô.

Đúng lúc đó Phù Ny vừa hoàn thành bài vở hôm nay và đang thư giãn trong phòng khách. Cô ấy đắp mặt nạ, cầm một bát việt quất ngồi trên sofa.

Phù Ny thích xem phim xưa, khi ấy trên TV đang chiếu bộ phim《Những cây cầu ở quận Madison》.

Bộ phim kinh điển này kể về một mối tình ngoài luồng bị thế tục chỉ trích, một mối tình cấm kỵ chỉ kéo dài bốn ngày, nhưng cả nam chính và nữ chính lại khắc cốt ghi tâm suốt nửa đời người.

Trong ký túc xá ở Stanford, Hứa Chức Hạ đã cùng Phù Ny xem vô số bộ phim. Cô nhớ rõ lần đầu xem bộ phim này đã cảm thấy mình như một tù nhân bị mắc kẹt trong câu chuyện.

Phù Ny rất đồng cảm với Francesca. Cô ấy nói, một người vợ, người mẹ đã đánh mất bản thân vì gia đình, khi gặp người có thể đánh thức con người thật của mình là Robert thì nảy sinh tình yêu và d*c v*ng là chuyện thường tình. Nhưng điều đáng ca ngợi trong phim chính là cô ấy đã không vượt qua ranh giới đạo đức.

Hứa Chức Hạ khó mà lĩnh hội được

Những chuyện đương nhiên cũng đáng được ca ngợi sao?

“Nhưng đây là một mối quan hệ trái đạo đức, một loại trái độc bọc đường, họ vốn dĩ không nên cắn vào.” Khi đó Hứa Chức Hạ đã nói vậy.

Phù Ny luôn có suy nghĩ riêng về phim ảnh: “Không, chuyện này không liên quan đến đạo đức. Bạn yêu à, điều chúng ta cần chiêm nghiệm là thái độ của cô ấy đối với tình yêu.”

Trong mơ hồ, Hứa Chức Hạ nghe Phù Ny nói: “Tớ nghĩ khoảnh khắc Francesca từ bỏ Robert, đó mới chính là sự thức tỉnh ý thức về bản thân thực sự của cô ấy.”

Đi đến phòng khách, trong phim đang vang lên lời thoại.

“I don’t want to need you. (Em không muốn phải cần đến anh.)”

“Why?”

“Because I can’t have you. (Vì em không thể có được anh.)”

Hứa Chức Hạ của ngày xưa không hiểu, bây giờ cô bắt đầu hiểu.

Chân lý vĩnh hằng của tình cảm không phải là ở bên nhau sớm tối, mà là tỉnh táo chấp nhận hiện thực.

Hứa Chức Hạ đã hỏi Phù Ny trước, xác nhận cô ấy thấy tiện thì mới quay lại cửa, nói với Kỷ Hoài Chu: “Anh trai, không cần thay giày.”

Vừa nói xong cô lại tự cười: “Anh đã từng đến đây.”

Nhìn thấy gương mặt đẹp đến mức cả một tín đồ nhan sắc cũng phải kinh ngạc, quả việt quất Phù Ny đang định cho vào miệng bỗng rơi xuống.

Cô ấy ngẩn ngơ nhìn chàng trai đặt chiếc ô vào thùng đựng, đi theo Hứa Chức Hạ vào phòng khách.

Phù Ny vẫn luôn tò mò, một chàng trai có nhan sắc thế nào mới có thể được Hứa Chức Hạ thích. Bây giờ nhìn thấy Kỷ Hoài Chu, cô ấy mới lập tức hiểu ra nên kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, dứt khoát và vô cùng tự tin.

“Chắc chắn anh ấy chính là Chu Quyết mà cậu thích.”

Mắt Kỷ Hoài Chu vốn đang nhìn về trước, nghe tiếng thì nhìn sang.

Hứa Chức Hạ quên cả thở trong vài giây. Nhưng khi quay lại, trên mặt cô đã không còn chút bất thường nào, cô cười thản nhiên như gió thoảng: “Phù Ny, anh ấy là anh trai của tớ.”

Giá trị nhan sắc của hai người khiến câu trả lời này không thể nghi ngờ.

“Tớ tin!” Phù Ny gần như chẳng chút do dự. Lại nhìn sang Kỷ Hoài Chu, cô ấy tỏ vẻ ngại ngùng trước giờ chưa từng có, nhỏ giọng chào bằng giọng khàn khàn.

Trước mặt bạn cùng phòng của Hứa Chức Hạ, một chàng trai lạnh như băng như Kỷ Hoài Chu vẫn nể mặt mà gật đầu.

“Thế này không giống cậu chút nào.”

Hứa Chức Hạ trêu chọc Phù Ny xong thì kéo Kỷ Hoài Chu vào phòng ngủ của mình, sau đó vào phòng tắm lấy máy sấy tóc và khăn.

Một mình Kỷ Hoài Chu trong phòng.

Căn phòng rất gọn gàng, một chiếc tủ quần áo, một chiếc giường, một chiếc bàn học. Mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, chỉ có đống quần áo trên chăn nệm là lạc lõng.

Có lẽ vì trời mưa, bạn cùng phòng đã giúp cô lấy vào trước.

Bên ngoài trời tối đen, mưa vẫn đang rơi lộp bộp làm kính cửa sổ phủ đầy bọt nước.

Xuất phát từ bản năng đã hình thành qua ngày tháng, Kỷ Hoài Chu không nghĩ gì mà cúi người nhặt quần áo trên giường lên, dùng tay kiểm tra độ khô. Xác nhận đã khô hoàn toàn, anh đi đến mở tủ quần áo, treo từng món đồ của cô vào trong.

Đầu tiên là váy liền và quần jeans, tiếp theo là áo khoác hở cổ bằng voan mỏng, treo tất cả vào đúng khu vực rồi lấy món tiếp theo.

Cụp mắt nhìn thoáng qua, cùng lúc đó ngón tay anh chạm vào một mảnh ren mềm mại.

Ánh mắt và động tác của anh đều khựng lại.

Trên chiếc móc phơi cuối cùng là đồ lót của cô gái.

Một set đồ viền ren sáng màu, giữa hai nửa hình tròn trên áo lót là một chiếc nơ bướm nhỏ. Kiểu dáng hơi trưởng thành, mang một chút gợi cảm đáng yêu.

Cô không còn mặc những chiếc áo ba lỗ trẻ con.

Kỷ Hoài Chu không kìm được mà nín thở.

Cho đến khoảnh khắc này, anh mới nhận thức sâu sắc rằng em gái mình đã không còn là một đứa trẻ. Nụ hoa mùa Đông năm xưa đã nở rộ thành một đóa hồng Rhodes vào mùa xuân.

——Kim bảo bối đã không còn là trẻ con nữa, cậu không thể ôm ấp em ấy như hồi còn nhỏ nữa đâu.

——Làm anh trai phải biết tránh hiềm nghi.

Càng nhắc nhở thì càng phản tác dụng.

Rõ ràng đã giặt giũ quần áo cho cô nhiều năm đến vậy, anh luôn rất ngay thẳng. Nhưng trong khoảnh khắc này lại nảy sinh vài phần gượng gạo rất vi diệu giữa nam và nữ.

Sững người một lát, Kỷ Hoài Chu dời mắt đi, vô thức muốn lấy những bộ quần áo vừa treo xuống đặt lại lên giường. Vừa định vươn tay ra thì đã nghe thấy chất giọng dịu dàng và trong sáng của cô từ phía sau.

“Cảm ơn anh trai.”

Kỷ Hoài Chu quay mặt lại, thấy cô thản nhiên đi đến bàn học, cắm phích cắm máy sấy tóc vào ổ điện rồi quay người lại: “Anh trai, khăn đây.”

Cô vẫn mặc chiếc váy liền đó, cánh tay đưa khăn ra cho anh trắng như sương. Cổ áo vuông kiểu Pháp để lộ xương quai xanh rõ ràng và đẹp đẽ. Váy ôm lấy vòng eo nhỏ, tứ chi thon thả, nhưng vòng một của cô được bao bọc thành độ cong đầy đặn lại rất khó có thể phớt lờ.

Một phần suy nghĩ không chịu sự kiểm soát chủ quan của anh, theo thói quen quan tâm cô mặc có vừa người không. Kích thước của những chiếc áo lót kia có lẽ chỉ vừa vặn trong lòng bàn tay anh.

Kỷ Hoài Chu khẽ cau mày, kịp thời cắt ngang những suy nghĩ hoang đường của mình, giành lại quyền làm chủ ý thức.

Dưới ánh mắt trong veo của cô, anh nhanh chóng treo quần áo lót lên thanh treo, vẫn để nguyên trên móc mà không tháo ra.

Quay mặt về phía tủ quần áo đang rộng mở, ở góc khuất mà cô không thấy được, Kỷ Hoài Chu nhắm mắt lại tự mắng mình một câu——

Đồ khốn, mày là anh trai của em ấy!

“Anh trai?”

Cô gái nhỏ lại dịu dàng gọi anh từ phía sau.

Khi Kỷ Hoài Chu quay đầu lại, anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhận lấy chiếc khăn trên tay cô, chà xát vài cái lên mái tóc ngắn còn ẩm ướt của mình.

Từ lúc còn thiếu niên, thói quen lau tóc của anh luôn không thay đổi, dùng sức đến mức như muốn giật phăng cái đầu mình ra.

Hứa Chức Hạ không nhịn được khẽ bật cười.

Kỷ Hoài Chu dừng lại, nhìn cô với mái tóc rối bời: “Cười anh à?”

Hứa Chức Hạ nhìn thẳng vào mắt anh, mím môi cười và lắc đầu.

Lúc này nội tâm cô trống trải và bình yên.

Giống như mỗi dịp tháng Chạp, từng căn nhà ở trấn Đường Lý đều quét dọn bụi bẩn, phủi sạch mọi điều xui xẻo ra ngoài, trong nhà ngoài ngõ đều sạch sẽ không một hạt bụi.

Thảo nào người ta nói một niệm buông bỏ, vạn sự tự tại. Nhà Phật quả thật rất thông tuệ.

Chiếc áo sơ mi đen của anh cũng bị ướt, dính sát vào da thịt để lộ một phần cơ bắp trên cánh tay và ngực anh.

Hứa Chức Hạ cầm máy sấy tóc, luồng gió nóng thổi vào áo anh. Cô di chuyển máy sấy qua lại để nhiệt độ được đều.

Cô cúi đầu chăm chú, sấy đến những chỗ bị nhăn thì dùng tay kéo thẳng ra, toàn tâm toàn ý giúp anh làm khô quần áo.

Hoàn toàn ra vẻ là một cô em gái đã lớn, biết chăm sóc anh trai.

Ngược lại Kỷ Hoài Chu lại không yên. Từ góc độ này, tầm mắt anh lướt qua đỉnh đầu cô, nhìn vào bàn học đằng sau mà không liếc xuống dưới.

Trên bàn học có một chiếc máy tính xách tay và vài quyển sách. Bên cạnh những quyển sách, anh nhìn thấy cuốn nhật ký bọc vải màu xanh nhạt.

Ánh mắt Kỷ Hoài Chu khẽ lóe lên.

Nghĩ đến câu nói của bạn cùng phòng của cô, chắc chắn anh ấy chính là Chu Quyết mà cậu thích.

Rồi lại nghĩ đến đêm tiệc tri ân hồi cô tốt nghiệp cấp 3, cái đêm chênh vênh mà anh vô tình nghe được lời tỏ tình của cô.

Lòng anh như dấy lên tầng sương mù, trong cảm xúc không rõ ràng, Kỷ Hoài Chu trầm giọng hỏi: “Anh là Kỷ Hoài Chu hay Chu Quyết, điều này có quan trọng không?”

Hứa Chức Hạ sửng sốt ngẩng mặt lên.

Gió nóng thổi vù vù, cô im lặng trong giây lát. Hiểu ra tình hình, cô tắt máy.

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.

“Quan trọng.”

Chu Quyết là người anh trai lớn lên cùng cô, là người anh trai mà cô đã thầm yêu suốt tuổi thanh xuân. Chu Quyết thuộc về Tô Hàng, thuộc về trấn Đường Lý, thuộc về cô.

Nhưng Kỷ Hoài Chu thì không. Kỷ Hoài Chu thuộc về nhà họ Kỷ.

Hứa Chức Hạ nắm chặt chiếc máy sấy tóc còn nóng, mỉm cười nhìn anh: “Nhưng Kỷ Hoài Chu và Chu Quyết đều là anh trai của em, đều là những người quan trọng nhất với em.”

Lời thú nhận của cô quá chân thành, không hề tồn tại sự che đậy.

Kỷ Hoài Chu cảm thấy luồng gió nóng đó vẫn đang thổi thẳng vào tim anh, làm cho vùng da kia bỏng rát.

Anh im lặng, nhận lấy máy sấy tóc từ tay cô. Tiếng gió vù vù lại vang lên, chỉ vài cái đã làm khô mái tóc ngắn của anh.

Hứa Chức Hạ nhìn thấy sự mệt mỏi trong ánh mắt anh.

Sự mệt mỏi này khác với sự mệt mỏi khi anh làm việc bất kể ngày đêm ở EB. Sự mệt mỏi hiện tại có vẻ bất lực của người bị xiềng xích trói buộc và sự trống rỗng khi chẳng còn hơi gió.

Cô nhớ lại ngày đó khi anh nói, anh trai gặp em một lần không dễ dàng gì.

“Anh trai có muốn ngủ một giấc không? Bây giờ em không cần giường.”

Kỷ Hoài Chu thật sự rất mệt. Từ nước Anh bay đến Hồng Kông, rời khỏi sân bay là lái xe đến thẳng đây, không nghỉ ngơi phút nào.

Nhưng anh là một chàng trai trưởng thành, ngủ trong phòng ngủ của cô gái nhỏ thì không đúng mực.

“Anh trai về đây.” Bàn tay anh Kỷ Hoài Chu đưa lên tóc cô khựng lại giữa không trung, cuối cùng không xoa mà chỉ vỗ nhẹ.

“Gặp bất cứ vấn đề gì thì cứ gọi cho anh trai.”

Đêm đó trước khi anh rời đi, Hứa Chức Hạ gật đầu đồng ý.

Nhưng cô vẫn không gọi cho anh.

Không phải cố ý không liên lạc với anh, mà vì cô thật sự không gặp phải vấn đề nào bản thân không thể giải quyết. Thật ra bây giờ cô rất độc lập.

Những ngày sau đó, Kỷ Hoài Chu không xuất hiện.

Ít nhất là trong khoảng thời gian Hứa Chức Hạ đi bộ từ Đại học Hồng Kông về ký túc xá mỗi tối, cô không nhìn thấy xe của anh ở ngoài.

Hoàng hôn dần buông, khóa học trao đổi kéo dài một tháng sắp kết thúc, chương trình học đã đi đến tuần cuối cùng.

Trong điều kiện bình thường, Hứa Chức Hạ làm việc và nghỉ ngơi rất đúng quy luật, nhưng gần đây vì nỗi khổ luận văn tốt nghiệp mà cô đã thức khuya vài đêm, dẫn đến trạng thái tinh thần không được tốt.

Một đêm nọ đầu Hứa Chức Hạ nặng trĩu, cổ đau nhức, hít thở cũng cảm thấy cổ họng nóng rát.

Trong người rất khó chịu nhưng cô không ngủ, vẫn gõ phím trước máy tính. Cô không có thói quen trì hoãn, muốn cắn răng hoàn thành luận văn.

Ánh sáng từ màn hình máy tính làm mắt cô nhức mỏi lạ thường. Hứa Chức Hạ cố hết sức gõ xong chữ cuối cùng.

Một cơn choáng váng ập đến, cô không chịu đựng nổi mà gục xuống bàn, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Khi con người yếu đuối sẽ nghĩ đến người quan trọng nhất.

Hứa Chức Hạ mơ hồ thấy mình biến thành một cây bồ công anh, theo hướng gió bay qua núi và biển, từ ngày sang đêm. Cuối cùng vào một buổi sáng yên bình, cô bay trở về thị trấn nhỏ ấy.

Cô lơ lửng giữa không trung.

Bay qua cửa hiệu chụp ảnh 1978, trước cửa kính có một bức ảnh cô tươi cười ôm quả hồng, bức ảnh mới tinh không có dấu vết ố vàng.

Chú Lương đang lau chiếc máy ảnh quý báu của mình, ngẩng đầu cười trêu cô là người mẫu nhỏ.

Bay qua bờ nước xanh, các ông các chú cười vui quên trời đất bên bàn cờ tướng bằng đá cổ, nhìn về phía này, gọi A Quyết đến chơi một ván.

Ông bác chèo thuyền đong đưa mái chèo muốn đưa họ đi học.

Bay qua quán trà, Mạnh Hy ở trong khung cửa sổ bằng gỗ chạm khắc hoa văn, quay đầu lại nháy mắt với cô. Đào Tư Miễn chạy băng băng qua cửa sổ.

Lại bay qua học viện Tu Tề, mấy chú cá chép trong sân giếng bơi lội tung tăng, nước bắn lên tung tóe. Trong sảnh chính, ông bà đang đợi họ đến ăn cơm.

Bên tai vang lên giai điệu xa xưa của La Đại Hữu. Cuối cùng cô bay vào trong khoảng sân kia.

Hoa hồng Rhodes nở rộ trong gió. Tiểu Quất nằm sấp bên bồn hoa, thoải mái phơi nắng.

Trong nhà vọng ra tiếng cười đùa. Anh Lục Tỷ, anh Kiều Dực, anh Gia Túc, ba người đang nâng ly chúc tụng trong phòng khách. Lục Tỷ thò đầu ra, mặt mày hớn hở nói nhớ em lắm Kim bảo bối à, rồi quay sang người bên cạnh cô nói chỉ chờ cậu thôi đại ca.

Ánh nắng sau cơn bạo bệnh chiếu vào mí mắt. Cô giật mình phát hiện hóa ra cô không phải là một cây bồ công anh.

Cô là một cánh hải đường rủ.

Toàn thân Hứa Chức Hạ lạnh toát, vai cô co rúm không ngừng run rẩy. Ngủ thiếp đi nhưng cơ thể cô lại nóng bừng như lò lửa.

Không phân biệt được là tỉnh hay mơ, cô sờ vào ngăn kéo nhưng thuốc hạ sốt chỉ còn cái hộp rỗng, lần trước đã uống hết viên cuối cùng.

Cô phải uống thuốc.

Muốn đến hiệu thuốc tự động 24 giờ gần đó. Hứa Chức Hạ gồng mình đứng dậy. Phù Ny và Mandy đều đã ngủ, lúc ra ngoài cô vẫn không quên rón rén.

Cánh cửa kính tự động ở cửa ký túc xá mở ra hai bên.

Đêm khuya thanh vắng và lạnh lẽo, một chiếc xe màu đen đậu ở ngã tư trống vắng.

Chàng trai kẹp một điếu thuốc chưa châm vào giữa răng, gập đôi chân dài ngồi trên bậc thang thấp, đặt khuỷu tay lên đầu gối, cúi đầu lặng lẽ nhìn xuống đất.

Không biết đang nghĩ gì, dáng vẻ có chút chán nản.

Hứa Chức Hạ đang mê man.

Làn gió đêm mát lạnh lướt qua má cô, như thể thổi từ bờ sông của trấn Đường Lý tới. Cô lơ mơ tưởng nhầm người ở cách đó không xa là thiếu niên ủ rũ ngày xưa.

Hứa Chức Hạ lết đôi chân mềm nhũn, loạng choạng đi đến trước mặt anh.

Anh ngẩng mặt lên, mắt anh đột nhiên mở to đầy kinh ngạc.

Tầm nhìn của Hứa Chức Hạ mơ hồ, hàng mi từ từ khép lại, giọng cô mềm mại và khản đặc. Cô nghẹn ngào, tủi thân như một đứa trẻ.

“Anh trai, em khó chịu……”

Kỷ Hoài Chu còn chưa kịp phản ứng với sự xuất hiện của cô, người trước mặt đột nhiên ngã nhào vào anh.

Anh nhanh tay nhanh mắt, vòng tay ôm lấy eo cô.

Cô ôm cổ anh, cả người mềm nhũn dựa vào anh.

Khoảnh khắc anh đỡ lấy cô, đầu cô rủ xuống làm điếu thuốc mà anh ngậm lỏng lẻo, rơi ra khỏi khóe môi.

Giây tiếp theo, nhiệt độ nóng bỏng từ môi cô đã thay thế điếu thuốc, vô tình chạm vào khóe môi anh.

Trong khoảnh khắc, sấm sét giáng xuống.

Kỷ Hoài Chu đột ngột buông eo cô ra. Không thể đẩy cô ra, anh chỉ có thể dời hai tay mình ra khỏi người cô ngay lập tức.

Chắc cô đã mê man không còn chút sức lực nào. Ngay sau đó đầu cô lại nghiêng đi, môi cô lướt qua đường quai hàm của anh, đầu cô tựa vào hõm cổ anh.

Toàn thân Kỷ Hoài Chu cứng đờ, không dám cử động.

Hai tay anh rộng mở, nín thở, không dám thở dù chỉ một hơi.

Sự ngột ngạt và nghẹt thở vướng víu trong ranh giới tâm lý.

Cảm giác an toàn tuyệt đối của tình anh em dường như đang tan rã.

  

Bình Luận (0)
Comment