【Sinh mệnh của hoa là do mùa Xuân ban tặng.
Em không muốn trở thành một đóa hoa.
Em muốn trở thành mùa Xuân, như vậy em có thể có thật nhiều hoa hải đường và hoa hồng.
——Chu Sở Kim】
–
Cuống hoa như tơ rủ xuống, mùa hoa đã tàn. Trong đêm tĩnh lặng, những đóa hoa hải đường rủ rơi rụng từng đợt, gió thổi qua như tuyết bay loạn xạ.
Hoa rơi đầy bậc thềm, phấn son đầy đất.
Điếu thuốc bị rơi xuống bậc thang rồi lăn xuống đất, lặng lẽ lăn vào đống hoa bí ẩn.
Toàn bộ trọng lượng của cô gái nhỏ đè lên người anh. Hai tay anh lơ lửng trong không trung, lưng anh ngả ra sau và cứng đờ, tiến thoái lưỡng nan.
Hơi thở nóng hổi của cô phả vào hõm cổ anh, suýt làm bỏng da thịt anh.
Kỷ Hoài Chu sững sờ trước khoảnh khắc thân mật đi ngược lại luân thường đạo lý đó.
Yết hầu anh lăn lên trượt xuống rõ ràng.
Máu nóng thoáng thét gào, nhưng anh khó lòng yên tâm thoải mái. Anh chỉ coi mình là một khung xương để chống đỡ cô.
Đây là em gái do chính tay anh nuôi lớn. Anh tận mắt nhìn cô từ một cô bé ngây thơ đáng yêu lớn lên từng ngày thành một thiếu nữ xinh đẹp như ngọc như ngà, đến hôm nay là một cô em gái kiều diễm thon thả.
Cô không biết, vô tình đụng phải anh là điều không thể trách được. Nhưng anh không thể vì cú va chạm này mà rơi xuống vực thẳm của đạo đức.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất lúc này là cô đang sốt cao.
“Kim Kim?”
Kỷ Hoài Chu khẽ gọi cô, giọng nói lý trí của anh còn vương chút trầm khàn. Lòng bàn tay anh ấn lên phần đầu nơi hõm cổ, cô không có bất kỳ phản ứng nào.
Ánh mắt anh trở nên nghiêm nghị, nhanh chóng ôm lấy vai cô, tay anh luồn qua bắp chân cô và nhấc cô lên theo kiểu bế ngang.
Trên con đường vắng lặng, chiếc xe lao đi vun vút.
Ánh đèn của căn phòng ở tầng cao nhất của Câu lạc bộ Trung Hoàn bất chợt sáng rực vào đêm khuya. Sau khi loay hoay đến gần 4 giờ sáng đèn mới tắt, như thể củi khô lửa cháy đã được dập.
Sau khi truyền dịch, Hứa Chức Hạ ngủ say sưa trên giường.
Xác nhận cô đã hạ sốt, Kỷ Hoài Chu đắp chăn cẩn thận cho cô, kéo kín rèm rồi lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.
Phòng tổng thống chiếm trọn cả tầng lầu rộng lớn, lộng lẫy và xa hoa. Tông màu đen và vàng kim thể hiện sự quý phái. Phòng khách thông tầng treo đèn chùm pha lê lơ lửng trên trần nhà, mỗi viên pha lê đều là hàng thật.
Trần Gia Túc ngả người trên sofa bằng da, ngáp liên tục.
Đóng cửa lại, Kỷ Hoài Chu thậm chí còn không thèm liếc nhìn cậu ấy. Anh đi đến quầy bar giữa nhà, lật chiếc ly thủy tinh lên đặt dưới vòi máy lọc nước.
“Còn chưa đi?” Tiếng nước chảy vang lên, giọng điệu anh lạnh nhạt.
Trần Gia Túc không thể tin nổi, chống nửa người dậy: “Ối, cậu vô tình quá đấy anh hai, nửa đêm nửa hôm tôi mang bác sĩ tư nhân chạy đến, giờ này cậu lại đuổi tôi đi sao?”
Kỷ Hoài Chu ngửa đầu uống nửa ly nước, ngoái đầu cảnh cáo: “Cút cho tôi, trước khi Kim Kim tỉnh tại.”
“…… Haizz, ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván.” Trần Gia Túc thở dài thương cho chính mình, lại khẩn khoản: “Lâu rồi tôi không gặp Kim bảo bối, tốt xấu gì cũng phải gặp mặt em ấy một lần.”
Thấy cậu ấy mãi không chịu đứng dậy, Kỷ Hoài Chu tặc lưỡi nhíu mày: “Một người con trai như cậu, đứng chờ trước cửa phòng cô gái nhỏ thì còn ra thể thống gì? Cút ngay đi.”
Trần Gia Túc không dám chạm vào đuôi hổ của anh, khó mà cầu xin người này được. Anh đã ra lệnh đuổi khách rõ ràng, cậu ấy cũng chỉ đành miễn cưỡng rời khỏi sofa.
Khả năng duy nhất để cậu ấy ở lại đây tối nay, chính là ngay lúc này em gái bước ra nói một câu muốn anh Gia Túc ở lại.
Trần Gia Túc nhớ lại thời niên thiếu ở Tô Hàng.
Chỉ cần cậu ấy và Lục Tỷ xúm lại với nhau là có thể sản sinh ra phản ứng hóa học làm xằng làm bậy. Ba năm đó, họ luôn không cẩn thận mà giẫm vào đuôi hổ của anh Hai.
Ví dụ như có lần Kỷ Hoài Chu và Kiều Dực đều đại diện cho trường tham gia cuộc thi cấp tỉnh. Trần Gia Túc và Lục Tỷ ở nhà trông em nhỏ.
Hai người họ không kiềm chế được, hưng phấn bê mô hình tàu lượn mà Kỷ Hoài Chu vừa ghép xong ra sân, với lý do mỹ miều là để dỗ em gái vui.
Chơi vui quên trời đất, vì thao tác không đúng nên tàu lượn mất kiểm soát, rơi xuống gãy tan tành.
Hai người họ bốn mắt nhìn nhau.
Thứ vỡ nát không phải tàu lượn, mà là mạng của họ.
“Lục Tử, chúng ta gặp nguy rồi.”
“Không sao.” Lục Tỷ hít một hơi sâu, vẻ mặt cậu ấy bình tĩnh: “Trông rất nguy hiểm, nhưng thật ra hoàn toàn chẳng an toàn.”
“……”
Họ còn chưa có cơ hội thu dọn xác vụn thì cánh cửa đã vang lên kẽo kẹt, Kỷ Hoài Chu đã về, tận mắt chứng kiến hiện trường vụ án.
Quả nhiên anh lập tức sa sầm mặt: “Ai làm?”
Trần Gia Túc và Lục Tỷ đứng nghiêm, cả hai cặp mắt đều lảng tránh, có cảm giác như bị anh dùng ánh mắt băm vằm thành vạn mảnh.
Họ nhìn nhau, hai ánh mắt ngấm ngầm ăn ý cùng đổ dồn về phía Hứa Chức Hạ.
Lúc bấy giờ dưới ánh mặt trời, Hứa Chức Hạ đang ôm Tiểu Quất ngồi trên chiếc ghế nhỏ. Miệng cô hơi hé ra, ngước gương mặt ngây thơ không biết gì lên, mắt cô đầy vẻ ngẩn ngơ không hề hay biết mình vừa bị cõng nồi*.
(*Cõng nồi: Đây là cách nói ẩn dụ/khẩu ngữ trong tiếng Trung, nghĩa bóng là “bị đổ vạ”, “chịu tội thay người khác”, “bị oan”.)
Cô mơ màng nhìn Trần Gia Túc và Lục Tỷ, không hiểu những ánh mắt ngầm ra hiệu điên cuồng của họ, lại mơ màng nhìn về phía Kỷ Hoài Chu, ngẩn ngơ và vô tội.
“Không được phép chơi lúc anh không có ở đây.” Giọng Kỷ Hoài Chu nghiêm khắc, nhưng chỉ sờ đầu cô: “Lỡ em bị đập trúng thì sao?”
Đôi mắt nai tròn xoe của Hứa Chức Hạ chớp khẽ, không tố cáo họ.
Trần Gia Túc và Lục Tỷ thoát nạn.
Những chuyện tương tự như vậy thường xuyên xảy ra.
Họ thay đổi mọi cách thức để giẫm vào đuôi hổ, nhưng một điều không thay đổi chính là, ở trước mặt em gái, anh Hai của họ mãi mãi không nói nguyên tắc.
Đi ra cửa, Trần Gia Túc lại dừng lại giữa chừng, quay đầu mỉm cười đầy ẩn ý: “Anh Hai, cậu cũng là con trai, sao cậu không cút đi?”
Kỷ Hoài Chu liếc xéo: “Dạo này chán sống rồi?”
Cảm nhận được áp lực từ ánh mắt anh, Trần Gia Túc ho khẽ, không dám làm càn nữa: “Tôi muốn nói là, đừng quên ở đây còn có vài người thân tín của bác Kỷ. Họ giám sát cậu mọi lúc mọi nơi. Tôi và bác sĩ có thể lén lút rời đi, nhưng đêm nay ầm ĩ không nhỏ. Bình thường cậu không như vậy, họ không thể nào không phát hiện ra.”
“Tôi đoán trời vừa sáng, họ sẽ mượn cớ để vào kiểm tra.”
Mặc dù lúc đó tình thế cấp bách mới đưa cô đến đây, nhưng không phải Kỷ Hoài Chu hoàn toàn không lo lắng.
Đến bệnh viện quá gây chú ý, khó giải thích mà cô cũng ngủ không thoải mái. Chi bằng anh tự chui đầu vào lưới, thường thì nơi dễ thấy nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Nói về người thân tín, bốn năm trước bên cạnh anh chỉ có Trần Gia Túc. Khi đó đến cả hộ chiếu của anh cũng bị lão già kia giữ lại, nửa bước cũng khó đi.
Nhưng giờ đã khác xưa.
Kỷ Thế Viễn rất am hiểu cách dùng người, sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào ở một chức vụ quá lâu. Mỗi nhóm nhỏ do những kẻ dưới trướng tạo ra đều là mối đe dọa với người cầm quyền. Vì thế ngoài vài người thân tính, những kẻ dưới trướng Kỷ Thế Viễn luôn thay đổi. Giống thời cổ đại, Hoàng Đế giết hại lão thần, đề bạt người mới, cân bằng các thế lực để quyền lực mãi mãi nằm trong tay mình.
Ví dụ như vệ sĩ giám sát Kỷ Hoài Chu, ngoài vài người thân tín thì luôn được điều chuyển để tránh bị anh sử dụng.
Quả thật như thế, bản chất của nhân tính là thỏa mãn d*c v*ng. Tham sân si, tiền quyền sắc, con người là loài động vật dễ bị kiểm soát nhất trên thế giới. Thực thi đúng mưu lược có thể biến họ thành công cụ.
Giữa nhân tính và nhân phẩm, không nghi ngờ gì nữa, cái trước đáng tin hơn.
Vì chân tình luôn quý giá.
Bề ngoài, Kỷ Hoài Chu đang chu toàn cho những mối quan hệ phức tạp trong gia tộc, làm cho kẻ dưới phục tùng. Trên thực tế, bốn năm này là cuộc so tài âm thầm giữa anh và lão già kia.
Bốn năm trước ở Anh, trong phòng sách của Kỷ Thế Viễn, ông ta vẫn giữ thái độ bề trên, buộc anh phải chặt đứt ý định gặp lại cô gái nhỏ kia.
Ông ta chống cây gậy vàng đầu hổ, nói với vẻ hiển nhiên: “Con người càng đi lên cao thì càng không được có tình cảm, ngay cả với người bên gối.”
“Trên thế giới này, tình cảm sâu sắc nhất chính là lợi ích!”
Kỷ Hoài Chu không giận, trái lại còn cười.
Lúc đó anh nghĩ đến Chu Cố Đường và Kỷ Hoài Sùng, cùng hai năm xa xưa đó. Nhìn lại người được gọi là bố trước mặt, nhìn ông ta tự tay chôn vùi chút tình cảm chân thành ít ỏi của mình, Kỷ Hoài Chu chỉ cảm thấy.
Ông ta thật đáng thương.
Sống ở Anh quá lâu, người bố Hoa kiều này của anh đã quên mất những thứ của tổ tiên.
Binh pháp có dạy, muốn một chiêu thành kết cục đã định, trước hết phải âm thầm bố trí.
Anh sẽ dùng chính thủ đoạn của lão già kia để trả lại cho ông ta.
“Trốn trốn tránh tránh mới là giấu đầu hở đuôi.” Kỷ Hoài Chu không bận tâm, vừa tháo đồng hồ vừa đi về phía phòng tắm.
Trần Gia Túc cười nhún vai, quay người rời đi.
Không có gì phải lo, anh có thể tự đặt mình vào dầu sôi lửa bỏng nhưng sẽ không để em gái rụng một sợi tóc.
Kỷ Hoài Chu vào phòng tắm của phòng ngủ dành cho khách, tắm táp qua loa rồi quấn đại chiếc áo choàng tắm. Anh lấy một cái áo sơ mi của mình, đi đến phòng ngủ chính nơi Hứa Chức Hạ đang nghỉ ngơi, đặt lên đầu giường.
Cô tỉnh dậy chắc chắn sẽ ra mồ hôi, nhưng ở đây không có quần áo của con gái.
Kỷ Hoài Chu không quay lại phòng ngủ cho khách, mà ra phòng khách. Anh ngả người ra sofa, tựa người vào đó để canh giữ trước cửa phòng cô.
Bầu trời ngoài cửa sổ sát đất đã không còn đen kịt mà xanh như đáy biển trở mình lật úp. Chỉ vài chục phút nữa thôi trời sẽ hửng sáng.
Kỷ Hoài Chu nhắm mắt lại.
Những suy nghĩ trước khi ngủ luôn không thể kiểm soát, vỏ não của anh tự động chiếu lại ký ức. Anh không thể ngừng nghĩ về khoảnh khắc làn môi cô gái nhỏ chạm vào, nhiệt độ nóng bỏng anh cảm nhận được ở khóe môi và cảm xúc mềm mại đàn hồi đó.
Anh nhíu chặt mày, cảm xúc vô thức ẩn sâu giữa hàng mày.
Nhưng cũng vì thế mà rơi vào hiệu ứng gấu trắng*, càng cố không nghĩ thì lại càng nghĩ đến.
(*Có một thí nghiệm nổi tiếng trong tâm lý học được gọi là “hiệu ứng gấu trắng”: họ yêu cầu những người được thí nhiệm không được tưởng tượng ra một con gấu trắng trong tâm trí họ, nhưng cuối cùng trong tâm trí đa số mọi người vẫn đều sẽ nghĩ về con gấu đó.)
Vì thế bộ đồ lót viền ren hơi trưởng thành đó cũng hiện lên trong đầu anh.
Sự mệt mỏi ập đến, anh vô thức chìm vào giấc ngủ. Nhưng tiềm thức trong đại não vẫn hoạt động, những suy nghĩ rời rạc trong mơ càng trở nên vụn vỡ.
Phòng VIP của khách sạn cho buổi lễ trưởng thành của cô. Anh thay đổi hoàn toàn so với trước kia, đặc biệt mặc một bộ vest sẫm màu trang trọng.
Anh vắt chân ngồi trên chiếc sofa nhung đỏ.
Tấm rèm ngăn cách bỗng chốc được kéo ra, anh ngẩng đầu nhìn thấy người trong phòng thay đồ.
Lễ phục dạ hội của cô là một chiếc váy xòe trễ vai. Làn da trên cánh tay và bả vai gầy của cô trắng nõn ẩn hiện chút hồng phớt. Lọn tóc dài xoăn nhẹ được cài ra sau tai, để lộ gương mặt trái xoan nhỏ nhắn.
Không rõ là do trang điểm hay cô đã thật sự trưởng thành vào chính khoảnh khắc đó. Cô trút bỏ rất nhiều vết tích của sự ngây thơ chưa dứt hẳn, trong ánh mắt lúng liếng của cô có chút quyến rũ e ấp.
“Anh trai.” Cô dùng ngón tay nhỏ nắm làn váy, hơi nhấc lên. Dưới váy là đôi giày cao gót nhỏ, dây giày quấn quanh mắt cá chân trắng muốt của cô, nhưng khóa giày lại buông lỏng.
Vì chưa quen với giày cao gót, cô bước tới với dáng người chao đảo, “Anh trai, giày của em không cài được khóa——”
Vừa dứt lời, mắt cá chân của cô bị trẹo nên đứng không vững, cô hét lên và ngã nhào về phía anh.
Anh lập tức rời lưng khỏi sofa, dùng cơ thể mình để đón cô, nhưng lại bị lực đẩy khi cô ngã xuống va phải, lưng anh chợt chìm lại vào sofa.
Mặt cô rơi vào hõm cổ anh, hai tay cô bám lấy vai anh. Khi ngẩng đầu lên, khoảng cách quá gần khiến khóe môi cô vô tình lướt qua môi anh.
Anh cứng người, hơi thở trở nên dồn dập, phải dùng sức chịu đựng mạnh hơn để kìm nén, khiến cho lồng ngực anh khó mà hít thở.
Máu dâng lên cảm xúc, cuồn cuộn giữa khoảnh khắc chạm mắt nhau.
Cô đặt ngón tay lên người anh, vân vê chiếc áo sơ mi lụa đen mặc bên trong tạo thành nếp gấp, nhẹ giọng hỏi, “Có phải anh trai…… không thích em?”
Anh cụp mi mắt che đi ánh sáng lóe lên trong một giây kia, nghe thấy cô nói: “Em đã lớn rồi.”
Một khoảng lặng dài trôi qua, từ đầu đến cuối anh vẫn im lặng không cất lời.
Có lẽ bị sự lạnh nhạt của anh k*ch th*ch, cô lại buồn bã truy hỏi, “Sao anh trai không nói gì?”
Ánh mắt anh khóa chặt lên làn môi cô.
Môi cô nhỏ nhắn và đầy đặn, lúc đó đang bôi son màu hồng đậu. Ghé rất gần, môi cô cứ hé ra rồi khép lại ngay trước mắt anh.
Đầu óc anh trống rỗng, xúc cảm đạo đức bị nỗi thất vọng và tủi thân của cô kéo mạnh về hướng ngược lại, không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh.
“Anh trai……”
Ngay từ tiếng gọi này, mặt anh bỗng tiến về phía trước. Trong khoảnh khắc điện xẹt, anh ngậm lấy đôi môi mềm mại và căng mọng trước mặt.
Lùi ra nửa tấc, anh thấy sự ngẩn ngơ và bối rối trong mắt cô.
Yết hầu anh lăn lên trượt xuống, anh nắm lấy gáy cô và lại áp mặt đến gần. Dưới hàng mi đang run rẩy, anh ngậm lấy môi dưới của cô, m*t một cái rồi buông ra rồi lại m*t sâu hơn, dần dùng lực mạnh hơn và trở nên gấp gáp.
Một đôi tay với trọng lượng rất nhẹ đã rơi xuống vai anh.
Kỷ Hoài Chu choàng mở mắt. Hình ảnh ướt át và mê loạn trong mơ vụt tắt, nhưng trước mắt anh vẫn là gương mặt trái xoan nhỏ nhắn kia.
Ánh mắt cô trong veo, đôi môi đầy đặn, cô đã hạ sốt nên trên môi có chút sắc máu.
Trên tay cô đang cầm một chiếc chăn mỏng phủ lên vai anh.
“Anh trai gặp ác mộng sao?” Trong mắt Hứa Chức Hạ là vẻ lo lắng đầy thuần khiết.
Sau khi tỉnh dậy cô đã thay bộ quần áo ướt nhẹp. Vừa ra khỏi phòng ngủ, cô đã thấy anh ngủ trên sofa. Cô muốn đắp chăn cho anh, không ngờ giấc ngủ của anh nông đến vậy, chỉ một tiếng động nhỏ cũng làm anh giật mình.
Lồng ngực Kỷ Hoài Chu phập phồng lên xuống.
Mở mắt hay nhắm mắt đều là gương mặt của cô. Giấc mơ và hiện thực bị trộn lẫn bất ngờ và không kịp phòng phủ. Anh thất thần một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
Trên người cô vẫn là chiếc quần ngắn của mình, nhưng áo đã thay. Cô mặc chiếc áo sơ mi anh để trên đầu giường, cài cúc áo đến tận trên cùng nhưng cổ áo vẫn hơi rộng, nghiêng người sẽ lờ mờ để lộ xương quai xanh.
Những cảm xúc không thể chuyển hóa được đã quấy phá trong giấc mơ. Giấc mơ kết thúc, nhưng quả ác trong mơ lại kết thành sự đê tiện và dơ bẩn trong thực tại.
Tim Kỷ Hoài Chu đập mạnh, vẻ mặt anh bình tĩnh nhưng biểu cảm lại quái lạ.
Anh tránh ánh mắt thẳng thừng của cô và ngồi dậy. Tấm chăn trượt xuống, áo choàng ngủ lỏng lẻo, những đường cơ bắp sâu hun hút từ trên xuống dưới chạy dài đến tận vòng eo thon gầy.
Anh kéo cổ áo choàng lại với vẻ không thoải mái.
“Nửa đêm không ngủ, làm phiền mộng đẹp của người khác.”
Giọng anh nghiêm túc, nhưng dấu vết giả tạo rất rõ ràng, nói rồi anh tự nhíu mày.
Mộng đẹp cái quái gì.
Hứa Chức Hạ nhìn ra cửa sổ sát đất rồi nhìn lại, nói với vẻ thật thà: “Trời sáng rồi.”
“……” Kỷ Hoài Chu không kìm được mà nhìn cô.
Ánh mắt cô trong veo và sạch sẽ, sáng rực như một ly nước trong, càng làm nổi bật sự dơ bẩn trong suy nghĩ của anh. Thế mà lại mơ thấy làm chuyện dơ bẩn đó với em gái mình.
Chắc anh điên rồi.