Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 34

 
【Em học cách nói lời tạm biệt với những thứ không thuộc về mình, ví dụ như mấy cây hải đường nở không đúng mùa dưới ký túc xá Đại học Hồng Kông.

Và với người đã từng bước vào trái tim em.

——Chu Sở Kim】

Chỉ là ánh mắt chạm nhau, đã có cảm giác như gai nhọn đâm vào tim.

Đôi mắt vốn từ thuở nhỏ đã trong veo như suối nguồn đó, dường như đã nhìn thấu sự giả dối của anh, vừa thoáng nhìn đã thấy mặt tối trong nội tâm của anh.

Vài giờ trước anh còn nói với Trần Gia Túc rằng, trốn trốn tránh tránh mới là giấu đầu hở đuôi. Vậy mà giờ đây anh đã quên sạch lời mình nói.

Kỷ Hoài Chu nhắm mắt lại với vẻ mất tự nhiên, ngửa cổ ra tựa vào lưng ghế sofa, che giấu vẻ xấu hổ và nhếch nhác khi d*c v*ng bộc lộ rõ ràng.

Anh khẽ thở ra một hơi, có chút bực bội.

Hứa Chức Hạ không hề hay biết.

Ngày trước khi họ cùng nhau đi học bằng thuyền, anh luôn ngủ nướng và mang theo chút cáu kỉnh khi thức dậy mà chỉ riêng cô không phải chịu.

Mộng mị nhiều dễ tỉnh giấc, chắc hẳn anh đã quá mệt mỏi.

Hứa Chức Hạ ngồi xổm xuống nhặt chiếc chăn bị trượt lên đắp lại cho anh: “Anh trai, cảnh trong mơ đều là những h*m m**n ẩn giấu trong tiềm thức của con người.”

Giọng cô trong sáng và rõ ràng.

Kỷ Hoài Chu nhíu mày, trầm giọng: “Nói xằng bậy.”

“Thật mà.” Hứa Chức Hạ đặt đầu gối phải của mình lên sofa, ngồi xuống cạnh anh và hướng mặt về phía anh: “Đàn anh Đàm Cận nói vậy đấy.”

Kỷ Hoài Chu mím môi, không trả lời.

Hứa Chức Hạ nhìn thẳng vào gương mặt anh.

Anh nhắm mắt lại, hàng mi đen nhánh phủ lên mí mắt, lông mi của anh dài hơn của những chàng trai bình thường. Cốt cách anh cứng rắn, nhưng tướng mạo lại môi đỏ răng trắng giống hồi còn thiếu niên, không quá mạnh mẽ nam tính.

Hứa Chức Hạ đột nhiên tìm lại được chút cảm giác ở trấn Đường Lý.

Cô ngồi làm bài tập ở sảnh chính, còn anh nằm chợp mắt trên chiếc ghế mây dưới giếng trời ngoài sân thư viện.

Theo thói quen, Hứa Chức Hạ không khỏi kể lại những kiến thức mới học được, ngoan ngoãn nói với anh: “Mấy hôm trước em vừa học một tiết thực hành về giấc mơ. Freud cho rằng, giấc mơ được chia thành giấc mơ hiển hiện và giấc mơ tiềm ẩn. Giấc mơ tiềm ẩn là những h*m m**n được giấu kín trong tiềm thức. Giấc mơ hiển hiện, có thể nhớ lại sau khi tỉnh dậy, là sự ngụy trang của giấc mơ tiềm ẩn.”

Cô nghiêng đầu suy tư: “Ví dụ như trong thực tế, anh không có được thứ gì đó mà anh mong muốn. Một khi h*m m**n bị dồn nén và bóp méo, có thể mong muốn của anh sẽ được thỏa mãn trong giấc mơ. Đây là giấc mơ hiển hiện đang phản ánh khát khao sâu thẳm trong lòng anh.”

Vừa trải qua một cơn sốt cao, giọng nói của Hứa Chức Hạ chưa trở lại trong trẻo như bình thường mà hơi khàn khàn, nhưng lại rất nghiêm túc, có lý lẽ rõ ràng, như chiếc lông vũ mềm nhẹ đang gãi vào tai Kỷ Hoài Chu.

“Vậy nên anh đừng cố kìm nén bản thân nữa.”

Hứa Chức Hạ không biết trong bốn năm xa cách đó anh đã sống thế nào. Liệu có thật sự phong lưu trăng hoa như lời đồn hay có ẩn tình nào khác cũng đều không quan trọng. Cô chỉ biết trong ánh mắt anh có sự mệt mỏi rõ ràng.

Tựa ngọn đèn cô độc trong đêm vắng.

“Anh trai…” Hứa Chức Hạ khẽ gọi anh. Lời tiếp theo còn chưa thốt ra, cô đã thấy anh đột nhiên mở mắt.

Kỷ Hoài Chu dán chặt tầm mắt nhìn vào cô, trong đôi mắt sâu thẳm của anh dâng lên một nỗi dày vò khó tả. Giọng anh ngấm ngầm để lộ nỗi tức giận: “Có phải em chỉ muốn nhìn thấy anh trai em không bằng cầm thú?”

Hứa Chức Hạ sững sờ, không kìm được mà cắn nhẹ lên đầu ngón tay cái của mình, mơ hồ đoán: “Lẽ nào anh trai…… xấu hổ?”

“Anh trai không thể xấu hổ sao?”

Khi thấy cô cắn tay, gương mặt đang vô cảm của Kỷ Hoài Chu lập tức xuất hiện nếp nhăn giữa trán. Anh không cần nghĩ ngợi gì mà nắm lấy cổ tay cô, dứt khoát kéo ra khỏi môi, không cho cô cắn móng tay: “Ai tập cho em cái thói xấu này?”

Cổ tay cô gái cứ như không xương, nắm trong tay vừa mềm vừa nhỏ, lại còn có cảm giác da thịt ấm áp, mềm mại.

Kỷ Hoài Chu lặng lẽ thu tay về.

Hứa Chức Hạ chớp mắt tỏ vẻ vô tội, ngoan ngoãn đặt hai tay lên đùi. Câu chuyện ngoài lề giữa hai anh em được bỏ qua một cách tự nhiên, cô tự nói tiếp: “Không sao đâu, đây là phản ứng tâm lý bình thường của con người, không cần phải xấu hổ.”

“Anh trai mơ thấy gì vậy?”

Ngày trước khi cô có kinh nguyệt lần đầu, anh cũng đã nói với cô như vậy, đừng cảm thấy xấu hổ, chẳng có chuyện gì là không thể nói với anh trai.

Ánh mắt cô hồn nhiên và thẳng thắn, như một con hồ ly nhỏ vừa thành tinh. Trong mắt cô có sự quyến rũ nhưng lại không hề hay biết, cứ trơ mắt nhìn anh giằng xé giữa đạo đức và d*c v*ng.

Và trước mặt cô, anh còn phải giả vờ như không có gì xảy ra.

“Không có gì.”

Sau khi học vài tiết thực hành liên quan đến tư vấn tâm lý, Hứa Chức Hạ vô thức xem anh như một trường hợp lâm sàng để kiểm tra thành quả học tập của mình. Ánh mắt cô tràn đầy khao khát tri thức: “Em muốn biết.”

“Đừng hỏi.”

“Nói cho em biết đi anh trai.”

Giọng Kỷ Hoài Chu trầm xuống: “Em không biết sợ là gì nữa hả?”

Nũng nịu cũng vô dụng, trong lòng Hứa Chức Hạ có chút tủi thân, cô ủ rũ kéo góc áo sơ mi trên người và không nói gì nữa.

Một khoảng lặng trôi qua.

Cô tự lẩm bẩm, thì thầm: “Có gì mà không thể nói với em gái chứ……”

Rồi đột nhiên đã đến giới hạn, giọng nói trước mặt thốt ra hai chữ.

“Mộng dâm.”

Hứa Chức Hạ sững người, cô ngẩng mặt lên, bất ngờ chạm phải đôi mắt tối tăm của anh. Không có cảm xúc phức tạp, chỉ có sự thẳng thắn của một người đàn ông mà cô chưa từng thấy trong mắt anh.

Cô sững sờ, nhất thời không thể nghĩ ngợi.

Ngay sau đó chỉ thấy anh chống một tay lên lưng sofa phía sau cô, người anh nghiêng về phía trước, lại gần mặt cô. Khác với vẻ nghiêm khắc khi dạy bảo cô lúc nhỏ, giờ đây là một vẻ mạnh mẽ như muốn đảo khách thành chủ.

“Vừa lòng chưa?”

Cơ thể cao lớn của chàng trai che phủ thành bóng mờ, cổ áo choàng ngủ lỏng lẻo không thể buộc chặt, lộ rõ xương quai xanh rõ nét, bên dưới là những đường cơ căng cứng.

Hứa Chức Hạ xấu hổ cúi mặt xuống.

Dù chỉ thấy thoáng qua, nhưng cô không tự chủ được mà nhớ lại cái lần vô tình bắt gặp anh vừa tắm xong, anh để trần nửa người chỉ quấn khăn tắm ở phần th*n d***. Nhịp tim của cô cũng trở lại tần số lúc đó.

Anh nhìn cô ở cự ly gần, ánh mắt chưa từng lộ liễu đến vậy, không giống như đang nhìn một cô em gái.

Đầu óc Hứa Chức Hạ bỗng chốc rối loạn.

“Em có hỏi đâu……” Hứa Chức Hạ giả khờ và chối cãi, ấp úp đổ lỗi ngược lại cho anh: “Anh trai hung dữ với em.”

Giọng cô nghe nũng nịu đến lạ.

Cổ họng Kỷ Hoài Chu ngứa ngáy, anh khó nhịn mà nuốt khan.

Yết hầu lăn lên trượt xuống, k*ch th*ch tà niệm đen tối của anh nảy nở lan tràn. Cô lại ra vẻ như bị bắt nạt, trong nháy mắt khiến anh có cảm giác tội lỗi, sự tự trách và áy náy trong lòng cũng đột nhiên trở nên mãnh liệt.

Bão táp ngừng, kim la bàn mất phương hướng quay về phía cũ.

Anh lùi người ra sau dựa vào sofa lần nữa, trên mặt anh vẫn bình tĩnh như thường: “Không có.”

Hứa Chức Hạ liếc anh một cái, kết luận được anh lại đang trêu chọc cô thì nhỏ giọng dỗi hờn: “Có hung dữ.”

“Không hung dữ.”

“Anh đã làm em sợ rồi.”

Kỷ Hoài Chu cười bật cười, cô không nói lý lẽ, nhưng cũng tại anh nuông chiều nên không thể trách, chỉ hỏi cô: “Còn khó chịu không?”

Hứa Chức Hạ lắc đầu: “Chỉ không có sức thôi.”

“Có biết đêm qua mình sốt đến 39 độ 8 không?” Đến lúc cần dạy dỗ thì anh sẽ ra vẻ nghiêm túc: “Đầu óc mê man mà vẫn chạy lung tung bên ngoài. Sao không gọi cho anh?”

Hứa Chức Hạ thoáng sững người.

Cô chợt nhận ra khi ấy mình dường như không hề nghĩ đến việc sẽ gọi cho anh. Nếu là Chu Sở Kim của quá khứ thì nhất định sẽ tủi thân tìm anh ngay lập tức.

“Gần đó có hiệu thuốc, em muốn đi mua thuốc hạ sốt.” Hứa Chức Hạ thật thà kể lại rồi hỏi: “Muộn vậy rồi sao anh trai lại ở dưới ký túc xá của em?”

Kỷ Hoài Chu rũ mắt.

Kể từ đêm rời khỏi phòng ngủ của cô, đã nhiều ngày nay cứ nửa đêm là anh lại lái xe đến, ngồi dưới lầu của cô hai ba tiếng đồng hồ.

Cái câu Kỷ Hoài Chu và Chu Quyết đều là anh trai của em mà cô đã nói, nghe thì có vẻ tình cảm dành cho anh sẽ mãi không thay đổi. Nhưng chính vì sự mãi không thay đổi này đã đẩy anh đến tình cảnh buộc phải tránh né.

Trong những đêm khuya vắng lặng dưới lầu của cô, có những khoảnh khắc anh thà rằng điều anh nghe thấy lúc đó vẫn là câu trả lời của cô trong phòng nghỉ ở trung tâm nghiên cứu.

——Lấy cho anh trai một ly nước, tại sao lại miễn cưỡng như thế chứ

——Anh không phải.

“Anh trai đi ngang qua,” Kỷ Hoài Chu nói như không có chuyện gì, “Muốn thăm em.”

“Vậy sao anh không lên lầu?”

“Ai mà biết nửa đêm rồi em vẫn chưa ngủ.”

Ánh mắt trong trẻo của Hứa Chức Hạ nhìn Kỷ Hoài Chu lộ vẻ nghi ngờ: “Nếu cho rằng em đã ngủ rồi, vậy tại sao anh vẫn đến?”

Học Tâm lý vài năm, tư duy logic của cô gái nhỏ đã trở nên chặt chẽ và nhạy bén hơn, không dễ bị lừa như trước.

Hồi nhỏ cô không dám uống thuốc Đông y. Chỉ cần anh uống một ngụm, lộ ra vẻ ngon lành thì cô sẽ uống theo rồi nhăn nhó vì đắng.

Kỷ Hoài Chu cúi đầu bật cười.

Anh không ngừng lại mà hỏi cô trước: “Hôm nay có tiết không?”

“Lịch học đã hoàn tất cả rồi.” Hứa Chức Hạ chậm rãi nhìn về phía anh: “Vài ngày nữa em sẽ về Stanford.”

Cảm xúc dưới đáy mắt Kỷ Hoài Chu không rõ ràng, hồi lâu sau chỉ gật đầu.

Có vài giây im lặng vì ngầm hiểu nhau.

Ở khu Cảng, dù khó gặp nhau thì họ vẫn có cơ hội gặp. Nhưng khi cô trở về Mỹ rồi, họ sẽ lại phải sống những ngày xa cách khó lòng gặp gỡ như bốn năm kia.

Trước khi không khí trở nên nặng nề, Hứa Chức Hạ nở nụ cười: “Anh trai, chiều nay em phải về, tối nay có tiệc liên hoan kết thúc khóa học.”

“Được.” Kỷ Hoài Chu trịnh trọng nói: “Cái gì có thể ăn, cái gì không thể, không cần anh nhắc nhở nhỉ?”

Anh lại nhấn mạnh: “Còn nữa, không được uống một giọt rượu nào. Nếu lại bị sốt thì phải gọi cho anh.”

Hứa Chức Hạ cũng nói “Được”.

Im lặng vài giây, Kỷ Hoài Chu mới lại mở miệng: “Ăn trưa xong, thay quần áo rồi bảo Gia Túc đưa em về.”

Bây giờ anh không thể nào thoải mái mà giả vờ cô là người tình nhỏ của mình, đích thân đưa cô về trường.

Hứa Chức Hạ không hỏi lý do.

Đến lúc phải đi, cô lại dừng lại ở cửa, giống như ở cửa lớp 10A2 ở Hành Chu, giống như ở cổng Học viện múa Kinh Thị.

Cô quay đầu lại và vẫy tay với anh: “Tạm biệt anh trai.”

Hiện tại vào mỗi lần chia xa, cũng không biết lần gặp tiếp theo là khi nào.

Cô đi rồi, sương khói lúc hoàng hôn đè nặng.

Thành phố quá sáng, dù trời tối đen như mực cũng không nhìn thấy sao.

Trên bàn trà ở ban công, một chai Tequila rỗng, một chiếc ly. Dưới đáy ly còn lại một phần ba rượu, ngâm trong đó là vô số tàn thuốc.

Kỷ Hoài Chu nằm ngửa trên ghế tựa, gác cánh tay lên tay vịn. Đầu ngón tay rũ xuống đang kẹp một điếu thuốc, đầu điếu thuốc lóe lên một đốm lửa nhỏ, tỏa ra những làn khói mỏng manh bay lơ lửng.

Anh cần dùng rượu để thay thế lý trí, làm tê liệt chính mình.

Đồng thời làm tê liệt h*m m**n luôn chực chờ trỗi dậy dưới ranh giới đạo đức.

Trong đêm tĩnh lặng, điện thoại vang lên.

Anh khẽ hé mắt, ánh sáng từ màn hình chiếu vào đôi mắt ngà say của anh. Là Trần Gia Túc gửi một bức ảnh.

Dưới ký túc xá, cô gái nhỏ cười rạng rỡ, nhận bó hoa hồng đỏ từ tay người con trai.

Được chụp từ trong xe, qua kính chắn gió đằng trước, nhưng có thể thấy rõ cô gái trong ảnh là Hứa Chức Hạ, còn người con trai là đàn anh kia của cô.

——Anh Hai, cậu giả vờ chính nhân quân tử gì chứ?

——Tôi chỉ muốn xem thử cậu có thể ra vẻ đạo mạo được bao lâu.

Kỷ Hoài Chu nhắm mắt một hồi, cảm thấy toàn thân nóng rực như muốn bốc cháy. Anh ném điếu thuốc vào ly thủy tinh, cả người chao đảo trở về phòng ngủ.

Cả người vừa thả lỏng, anh ngã ngửa vào giường.

Luôn cảm thấy trên đệm còn vương lại mùi hương của cô.

Càng nóng bức.

Hơi thở của anh nặng nề mang theo mùi rượu nồng nặc. Bức ảnh kia cứ lởn vởn trong đầu, liên tục k*ch th*ch một triệu chứng mất lý trí trong cơ thể anh.

Dây buộc nới lỏng, áo choàng tắm tuột ra hơn phân nửa, da thịt anh ửng hồng vì men say. Những đường cơ rõ nét kéo dài đến tận vực sâu.

“Anh trai, cảnh trong mơ đều là những h*m m**n ẩn giấu trong tiềm thức của con người.”

“Vậy nên anh đừng cố kìm nén bản thân nữa.”

“Lẽ nào anh trai thấy xấu hổ?”

“Không sao đâu, đây là phản ứng tâm lý bình thường của con người…….”

Anh vắt đôi chân dài ra khỏi giường.

Sự tham lam và dã tâm nguyên thủy nhất của một chàng trai, dưới sự giật dây của giọng nói kia đã phá tan giới luật phép tắc. Khoảnh khắc nó sinh trưởng điên cuồng trong cơ thể anh, anh nắm lấy cái tội ác xấu xa và u ám kia của mình.

“Anh trai, có phải em đã biến thành một đứa bé hư rồi không?”

Trong màn đêm mờ mịt, bên bờ nước mờ ảo, cô gái nhỏ của anh bị luân lý và thế tục dày vò tới mức đôi mắt cô mất đi ánh sáng.

Anh ôm cô, tựa cằm vào tóc cô: “Em không có vấn đề, cái đuôi nhỏ…… Đều là lỗi của anh trai.”

Trong phòng không bật đèn, mu bàn tay anh nổi gân xanh căng chặt.

Đạo đức và lương tri của anh đều chìm trong bóng tối, giữa những tiếng th* d*c thầm kín không thể bật thành lời.

Đều là lỗi của anh trai, cái đuôi nhỏ.

Đều là lỗi của anh trai……

Thời gian như bị kéo dài trong màn đêm mịt mùng và say đắm. Yết hầu anh không ngừng lăn lộn, đột ngột ngửa cổ, lồng giam mở ra giải phóng những đặc quánh dưới tội ác.

Điện thoại rơi bên gối vang lên chuông báo.

Ngay tại khoảnh khắc anh vừa phạm tội.

Trước bàn học, đèn bàn chiếu ra một vầng sáng màu cam ấm áp.

Hứa Chức Hạ nằm sấp trên bàn, gối cằm lên tay, tay kia thì cầm điện thoại đặt bên tai mình.

Có lẽ anh đang bận, hoặc điện thoại không ở bên người.

Hứa Chức Hạ buồn chán đợi gần nửa phút, cuối cùng cuộc gọi cũng được kết nối.

“Anh trai.” Cô mỉm cười gọi anh.

Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mới bật ra một tiếng: “Hửm?”

Hơi thở của anh nghe có vẻ không ổn định, pha lẫn sự lười biếng và mệt mỏi. Hứa Chức Hạ cảm nhận được có gì đó không ổn, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Anh trai đang ngủ sao?”

Anh không trả lời, chỉ chậm rãi hít thở.

Hồi lâu mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn: “Sao thế?”

Hứa Chức Hạ không đa nghi, mắt mày cô dưới ánh đèn vô cùng dịu ngoan, nhẹ giọng nói với anh: “Em đi ăn liên hoan về rồi, không uống rượu, cũng không sốt. Còn nữa…… Chúng em đặt lịch bay về San Francisco rồi, tối Chủ Nhật tuần này.”

Không đợi anh mở miệng trước, Hứa Chức Hạ từ từ hít thở và hỏi câu tiếp theo: “Anh trai, anh có thể đến tiễn em không?”

Tầm mắt cô rơi vào mảnh vải dệt được gấp gọn trên bàn.

Đó là mảnh vải mà năm đó cô đã tự tay nhuộm bằng hoa hải đường ở xưởng nhuộm.

“Bốn năm trước em đã không đợi anh.”

Hứa Chức Hạ rũ mi.

Ngày ấy cô không có đủ dũng khí để nói lời tạm biệt, vì thế giới của cô chỉ có anh. Nhưng bốn năm này, cô thường xuyên hối hận vì sự yếu đuối của mình ngày đó.

Lần này cô muốn nói lời tạm biệt với anh một cách đường hoàng.

Đầu dây bên kia lại là một khoảng im lặng kéo dài.

Giọng anh giống như tiếng nói mớ sau khi say rượu, trầm khàn và ôn hòa như thể môi anh đang kề sát bên tai cô.

“Được.”

Trong cảnh tranh tối tranh sáng, đêm oi bức không có gió. Không biết là bên nào đang cất giấu những lời bí mật chưa nói hết.

Nhưng không thể thay đổi rằng họ là cặp anh em không có gì cấm kị.

Tim Hứa Chức Hạ đập chầm chậm, cô cười điềm nhiên như không với giọng điệu bình thản: “Lẽ nào anh trai…… lại gặp mộng dâm?”

  

Bình Luận (0)
Comment