【Khi em đơn độc băng qua gió tuyết, chúng ta đã không còn chung đường, em không còn là em của lúc đầu, em muốn sống thật lộng lẫy.
——Chu Sở Kim】
–
“Có thể nào đừng như thế không, cứ quanh quẩn trong tầm mắt em, rồi anh sẽ nhận ra thật ra em cô đơn đến không chịu nổi…….”
Khuôn viên trường mang phong cách giáo đường Tây Ban Nha, tường vàng ngói đỏ, đá tảng kiên cố đậm nét nguyên thủy nhưng cũng không mất đi vẻ đẹp cổ điển với những bức phù điêu.
Nơi hành lang dưới mái vòm, Trần Gia Túc đang cầm micro hát một bài tiếng Quảng Đông mà các cô gái muốn nghe: “Thật ra mỗi lần gặp em anh đều đắm say, đáng tiếc anh và em ai cũng có giới hạn cho riêng mình. Dù trong giấc mộng cô đơn có vượt qua mối quan hệ bạn bè, cũng chỉ có thể thầm yêu và say mê em trong thầm lặng.”
Trần Gia Túc nhắm mắt hát say sưa.
Mấy cô gái ngoại quốc cũng khó mà cưỡng lại sức hút của tiếng Quảng Đông, mỉm cười ngân nga phụ họa theo, khẽ lắc lư vòng eo theo điệu nhạc trầm bổng của cậu ấy.
“Không đáng để em phải dính vào bất cứ rắc rối nào,” Trần Gia Túc chậm rãi mở mắt, nhìn Lục Tỷ đang ở ngay trước mặt với vẻ thâm tình, đưa lòng bàn tay giữ mặt cậu ấy từ phía xa: “Hãy từ biệt anh đi, đừng để sự trống trải khiến anh vượt quá giới hạn……”
Khi bài hát kết thúc, các cô gái reo hò với cõi lòng tràn ngập niềm vui.
“Anh ơi, tỏ tình bằng tiếng Quảng Đông nói như thế nào?” Một cô gái Hàn Quốc hỏi với đầy vẻ khát khao, trong âm cuối còn mang nét nũng nịu.
Trần Gia Túc chăm chú nhìn sang, cất giọng trầm khàn: “Anh rất thích em, bb heo.”
Lại một tràng hét lên đầy vẻ si mê.
Lục Tỷ nhìn cậu ấy từ đầu đến chân, phá hỏng bầu không khí: “Cái gã trai sến sẩm lẳng lơ nhà cậu, tôi đã nhìn lầm cậu rồi.”
“Đều là bạn học của Kim bảo bối cả, không thể cứ trưng bộ mặt thối được.” Trần Gia Túc quay sang hướng khác: “Đúng không Kiều Gia?”
Kiều Dực đang ngồi trên chiếc ghế cao, vào lúc này mà vẫn còn tâm trí đọc báo Tài chính Kinh tế, bình tĩnh lườm cậu ấy một cái.
Có rất nhiều kiểu khiến các cô gái yêu thích: Phóng khoáng bất kham như Lục Tỷ, tỉ mỉ nghiêm túc như Kiều Dực, nhưng người được hoan nghênh nhất trong bữa tiệc lại là kiểu người như Trần Gia Túc.
Tóc rẽ ngôi giữa, áo sơ mi hoa, phong cách chuẩn xứ Cảng. Tính cách của cậu ấy vừa hài hước vừa bất cần, mang đến cảm giác trai hư cuốn hút rất dễ đốn tim các cô gái.
Mà cái loại khí chất kiêu ngạo lạnh lùng của trai hư cuốn hút này, dường như cũng có thể tìm thấy được ở người thứ tư.
Một cô gái Nga phóng tầm mắt ra xa, dán chặt vào sườn mặt nghiêng của người bên này: “Có phải anh trai kia có dòng máu Slavic không?”
Trần Gia Túc nhìn theo, điểm đến của tầm mắt là Kỷ Hoài Chu.
Anh khẽ tựa vào cột đá nơi hành lang, không thích bị gò bó trong bộ vest, lúc này đã cởi áo khoác âu phục và nới hai cúc trên cổ áo sơ mi. Vai rộng, eo thon cùng đôi chân dài, dù đứng ngoài đám đông nhưng vẫn nổi bật nhất.
“Cậu ấy có một phần tư dòng máu Anh,” Trần Gia Túc nói.
Khí chất cực đoan của Kỷ Hoài Chu vừa như ngọn lửa bùng cháy ngoài đồng cỏ lại vừa như băng giá lạnh lẽo mùa Đông, khiến các cô gái ngoại quốc cởi mở về văn hóa cũng phải tiến lên rồi lùi về: “Lạnh lùng quá……”
Hàng mi nặng trĩu của người nào đó tạo thành một vệt bóng che khuất ánh mắt, đôi mắt ấy không để lộ ra một hàm ý đặc biệt nào mà chỉ khóa chặt vào một khung cảnh ở phía xa.
Trần Gia Túc nhìn theo tầm mắt của anh, thu trọn khung cảnh đó vào đáy mắt.
Dưới gốc cây cọ, Hứa Chức Hạ mặc một chiếc váy đen đơn giản, vai và cổ cô trắng ngần. Ánh sáng của đèn neon bốn phía phủ lên gam màu vừa mờ ám vừa phảng phất nét quyến rũ.
Vẻ lộng lẫy khác thường của cô tối nay làm người ta không thể rời mắt, đang bị một nhóm nam sinh ngoại quốc xuất chúng vây quanh.
Không thể từ chối thịnh tình nên cô đã nhận một ly cocktail do ai đó đưa và mỉm cười lịch sự chuyện trò cùng họ với đôi mắt cong cong.
Đàm Cận đi đến bên cạnh cô chỉ tay ra hiệu, rõ ràng là muốn mời cô ra ngoài nói chuyện riêng vài câu.
Cô không chần chừ, đặt ly rượu xuống và rời đi cùng anh ấy.
Trần Gia Túc nhếch môi, đã hiểu rõ hết.
“Cậu ấy hả……” Trần Gia Túc lười biếng khoanh tay, thôi không nhìn nữa và khuyên bảo những cô gái đã để mắt đến Kỷ Hoài Chu một cách ung dung bình thản: “Với người ngoài và với em gái, cậu ấy có hai bộ mặt khác nhau.”
Tiếng nhạc và tiếng ồn ào náo động của bữa tiệc mờ dần sau lưng, Hứa Chức Hạ và Đàm Cận đang thong dong tản bộ trong hành lang yên tĩnh và linh thiêng của Stanford.
Đàm Cận hỏi: “Không làm phiền em chứ?”
“Không, may mà có anh đến,” Hứa Chức Hạ cười lúng túng: “Tôi đang định tìm cớ để rời đi, mất tự nhiên quá.”
“Mất tự nhiên?”
“Bộ đồ Phù Ny tặng không hợp với tôi chút nào.”
Đàm Cận nhìn cô thật kỹ rồi khẽ bật cười: “Không đâu, rất đẹp.”
Anh ấy luôn nói chuyện một cách chân thành và thẳng thắn, không giống những chàng trai khác, khi đối diện với cô họ luôn ngầm trêu chọc hoặc có những ám chỉ sâu xa.
Có lẽ đây cũng là lý do Hứa Chức Hạ hợp với anh ấy. Anh ấy là tia nắng trực diện, cô không cần hao tổn cảm xúc để đối phó.
Hứa Chức Hạ ngại ngùng đáp lại anh ấy bằng một nụ cười.
Chiếc váy không có túi, cô nắm hai tay đặt trước người, giấu lòng bàn tay trong tay áo, mấy ngón tay bồn chồn véo vào nhau.
Họ đi qua hết ngọn đèn hành lang này đến ngọn đèn hành lang khác.
Hiếm khi Đàm Cận để lộ vẻ mặt do dự, lại đi qua một đoạn đường, anh ấy lặng lẽ xắn tay áo của mình lên để lộ cánh tay trái.
Cánh tay của chàng trai trẻ rắn chắc mà không thô to, chi chít những vết sẹo màu đỏ sẫm giống như cành cây phân nhánh.
Hứa Chức Hạ kêu lên và che miệng, nhìn vào mắt anh ấy để tìm kiếm câu trả lời.
Sau khi cho cô xem, Đàm Cận lập tức thả tay áo xuống: “Xin lỗi, đã dọa em sợ.”
Hứa Chức Hạ lắc đầu: “Là vết bỏng sao?”
“Không, là vết tích do sét đánh làm vỡ mạch máu để lại.” Đàm Cận nói cho cô nghe như thể chuyện đùa: “Xác suất bị sét đánh chỉ có một phần triệu, hẳn em rất khó tin, nhưng tôi lại chính là người rơi vào xác suất một phần triệu đó.”
Quả thật Hứa Chức Hạ khó có thể tin nổi, sau một thoáng ngạc nhiên cô trầm tư nhớ lại: “Tôi từng đọc trong sách, hình dạng này gọi là Lichtenberg figure.”
“Đúng vậy, lightning flowers, hoa sét.”
“Tuyệt thật đấy.”
Cô là người đầu tiên nhìn thấy cánh tay anh ấy mà có phản ứng khác ngoài sợ hãi, lần này đến lượt Đàm Cận ngạc nhiên: “Em đang an ủi tôi đấy à?”
“Không, giống như hình xăm vậy.” Hứa Chức Hạ nói ra lời thật lòng, nét trong veo trong mắt cô không thể làm giả: “Trên trán Harry Potter cũng có một vết sẹo hình tia chớp.”
Đàm Cận bật cười, thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Hơn nữa đàn anh đại nạn không chết, thật may mắn.”
“Thật ra tỷ lệ tử vong do bị sét đánh chỉ có 10%.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Đàm Cận đi chậm lại, quay sang cô, đôi mắt cô gái vẫn sáng long lanh, ánh lên sự ngạc nhiên do sai lầm từ định kiến của mình.
Anh ấy không nhịn được cười: “Tôi phải ra sân bay rồi, đàn em.”
Hứa Chức Hạ tưởng mình nghe nhầm: “Bây giờ sao?”
“Phải về kịp buổi thí nghiệm sáng mai ở Trung tâm nghiên cứu, rất quan trọng, không thể trì hoãn.”
“Tôi đi thay đồ rồi tiễn anh đi.”
Cô quay đầu định về ký túc xá, Đàm Cận nắm lấy cổ tay cô qua lớp áo rồi nhanh chóng buông ra, trong nụ cười của anh ấy pha thêm vài phần nghiêm túc: “Không cần, nhưng tôi có một câu mới chỉ nói nửa chừng ở khu Cảng, em có bằng lòng nghe tôi nói hết không?”
Hứa Chức Hạ hoang mang vài giây, rồi “Ừhm” khẽ.
“Giấc mơ đều là những h*m m**n ẩn giấu trong tiềm thức của con người,” Lần trước anh ấy nói với giọng điệu bông đùa, nhưng lúc này lại rất trịnh trọng: “Vào mấy ngày chạy deadline, có một lần tôi không mơ thấy giáo sư hướng dẫn mà mơ thấy một cô gái.”
Trong lòng Hứa Chức Hạ dấy lên dự cảm, cô ngước mắt lên.
Anh ấy cũng đang nhìn vào mắt cô và nói ra nửa câu đã chậm trễ còn lại: “Cô gái đó là em.”
Câu nói này tuy thẳng thắn nhưng lại đầy ẩn ý, có lẽ là câu nói khiến người ta suy ngẫm nhiều nhất từ anh ấy. Nhưng cách họ ở bên nhau luôn là có gì nói đó.
“Đàn anh, anh đang……” Không cần phải giả ngơ, Hứa Chức Hạ chỉ vào chính mình và ngập ngừng hỏi: “Tỏ tình ư?”
“Phải, hy vọng không mạo phạm đến em.”
Chuyện này phát sinh một cách tự nhiên, nhưng Hứa Chức Hạ bất ngờ chưa kịp phòng bị đã phải đối mặt với một sự lựa chọn, cán cân trong lòng vừa mới cân bằng không lâu đã đột nhiên chao đảo mạnh mẽ.
Quá mâu thuẫn, nhất thời cô không nghĩ ra cách đáp lại.
Nhưng dòng suy nghĩ của cô ngay lập tức bị sự xuất hiện bất ngờ của một chàng trai kéo đi.
Kỷ Hoài Chu bước về phía cô, đường quai hàm sắc sảo của anh lúc mờ lúc tỏ dưới ánh đèn hành lang. Khi Hứa Chức Hạ nhận ra anh đang đến gần thì anh đã chỉ còn cách cô có vài bước.
Có lẽ anh đã nghe thấy được, cô không chắc.
Hứa Chức Hạ lập tức mất đi khả năng suy nghĩ, rõ ràng cô không làm gì sai, nhưng dưới ánh mắt của anh cô lại như đã phạm phải lỗi lầm to lớn.
Anh đứng lại trước mặt cô, dáng người anh quá cao nên Hứa Chức Hạ phải ngẩng đầu lên nhìn anh, khi đứng gần, cảm giác áp bức của anh quá rõ ràng và mãnh liệt.
Hứa Chức Hạ không khỏi hạ thấp giọng: “Anh trai……”
Kỷ Hoài Chu không thèm liếc nhìn Đàm Cận, chỉ chuyên tâm khoác áo khoác lên bờ vai trần của cô: “Chân có lạnh không?”
Anh bình tĩnh hơn bao giờ hết và cái cảm giác sợ hãi bất thường đó bao trùm nặng nề.
Hứa Chức Hạ không nói nên lời, chỉ khẽ lắc đầu.
Kỷ Hoài Chu không hỏi gì thêm, chỉ để lại một câu trước khi rời đi: “Anh ở trong xe, muốn về thì tự đến.”
Bóng dáng anh khuất khỏi tầm mắt, Hứa Chức Hạ mới quay đầu lại nhìn Đàm Cận, những suy nghĩ vừa rồi bị xáo trộn, cô còn cạn lời hơn vừa nãy.
“…… Đàn anh, tôi cần thời gian để suy nghĩ lại.”
“Không cần vội trả lời tôi.” Đàm Cận giơ cánh tay trái có vết sẹo hình tia chớp lên: “Bản chất của một mối quan hệ thân mật là thẳng thắn bộc lộ những điểm yếu.”
Anh ấy cười, ra vẻ thấu hiểu: “Nói cho em biết chỉ vì muốn em biết thôi.”
Ánh mắt Hứa Chức Hạ khẽ gợn sóng rồi ánh nhìn của cô dần trở nên mơ hồ.
–
Quầng sáng màu cam của một ngọn đèn đường hắt lên cửa kính chắn gió.
Cửa sổ bên ghế lái hạ xuống hết cỡ, Kỷ Hoài Chu đặt một cánh tay lên cửa sổ xe, các ngón tay của anh buông thõng, anh tựa đầu lên lưng ghế, ngửa mặt lên và nhắm mắt.
Trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh của cô gái nhỏ đêm nay.
Chiếc váy liền thân ngắn ôm sát màu đen tuyền đó đã phô bày rõ nét đường cong đầy đặn nơi vòng một của cô, cùng vòng eo thon gọn và vòng ba hình cong săn chắc.
Cổ áo bệt vai để lộ xương quai xanh sắc nét và bờ vai mượt mà xinh đẹp, đôi chân thon gọn mà không gầy gò, chiếc quần tất đen nửa trong suốt khiêu khích người ta tưởng tượng xa xôi.
Từ hồi còn đi học Kỷ Hoài Chu đã không thiếu con gái vây quanh, nhất là bốn năm ở Anh. Dưới sự ngầm cho phép của Kỷ Thế Viễn, cứ hai ba hôm là có phụ nữ tìm trăm phương nghìn kế để quyến rũ anh.
Có khi họ dùng thân hình uyển chuyển cố tình cọ vào người anh, có khi trực tiếp khỏa thân nằm trên giường anh.
Anh chưa bao giờ nổi lên một chút h*m m**n sinh lý nào, thậm chí còn cảm thấy cực kỳ ghét bỏ với kiểu yêu mị tục tĩu phong trần đó.
Thế nhưng bây giờ lại hoàn toàn ngược lại.
Từ việc mơ thấy chuyện chăn gối với em gái, đến việc thầm tưởng tượng em gái là đối tượng rồi đến đêm nay.
Trên thực tế bộ trang phục đó khoác trên người cô vẫn rất thanh thuần, sự quyến rũ đã bị khí chất của chính cô áp chế, có thể có chút gợi cảm không tự hay biết nhưng chẳng hề dung tục.
Đặc biệt là chiếc vòng cổ ren màu đen đeo trên cần cổ thiên nga khiến cô trông như một chú mèo con tao nhã.
Nhưng có lẽ do Libido của anh quấy phá, nên ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy cô, một h*m m**n điên cuồng và phi lý đã trỗi dậy trong anh.
Anh muốn hung hăng xé toạc chiếc quần tất đen của cô.
Trong lòng Kỷ Hoài Chu dâng lên một cơn bực dọc.
Bực dọc vì rõ ràng cô nhóc con đã nhìn thấy anh, vậy mà không ngoan ngoãn bước đến, còn uống rượu với một đám con trai ngay trước mắt anh, nụ cười dành cho ai cũng rạng rỡ như vậy.
Và điều bực dọc nhất là bắt gặp đàn anh kia tỏ tình, cô lại không từ chối.
Một luồng khí uất nghẹn trong lồng ngực Kỷ Hoài Chu, lên không được mà xuống cũng không xong.
——Kỷ Hoài Chu và Chu Quyết đều là anh trai của em.
——Tất cả thời gian mà Chu Quyết có thể ở bên em, đều đã ở bên em rồi. Vì vậy anh trai, không thể gặp lại, cũng không sao.
Lồng ngực anh phập phồng theo từng nhịp thở.
Kỷ Hoài Chu nhắm chặt mắt, anh biết mình đã đi vào con đường sai trái và cấm kỵ này thì chẳng còn đường lui. Nhưng cô gái này đã nhiều lần nhấn mạnh, anh vô phương giả vờ hồ đồ không hiểu ý của cô.
Người cô thích là Chu Quyết, không phải Kỷ Hoài Chu của hiện tại.
Vậy nên anh chỉ có thể giả vờ là một người anh trai tốt.
Chỉ là không ngờ rằng điều đáng sợ hơn cả sự suy đồi đạo đức lại là Libido đang xâm chiếm, là h*m m**n chiếm hữu đen tối.
Không thể chịu được khi thấy cô thân mật với người khác.
Sự kiểm soát h*m m**n riêng tư dành cho cô khiến anh không còn chút cơ hội nào để thở. Kỷ Hoài Chu nhíu chặt chân mày, luồn ngón tay vào cà vạt giật mạnh vài cái sang hai bên, nới lỏng cà vạt.
Anh lại kéo cổ áo sơ mi, tùy tiện giật mạnh một cách thiếu kiên nhẫn. Một chiếc cúc bật ra, lăn xuống gầm ghế nhanh như chớp và biến mất tăm.
Vẫn khó mà thở nổi.
Không thể kiềm chế được việc nghĩ rằng cô vẫn đang ở cạnh đàn anh kia, hay đã quay trở về bữa tiệc có đám con trai vây quanh rồi.
“Anh trai.”
Giọng nói của cô tựa làn gió ấm áp dịu dàng của xứ Giang Nam, đột nhiên thổi vào tai anh.
Thái dương Kỷ Hoài Chu giần giật, anh mở mắt ra thì thấy cô gái nhỏ không biết đã xuất hiện từ bao giờ.
“Anh trai mở cốp xe đi.” Hứa Chức Hạ cúi gần sát cửa sổ, nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ.
Kỷ Hoài Chu tỉnh táo lại, ấn nút mở khóa rồi đẩy cửa xe bước xuống, không cần tốn sức đã nhấc được chiếc vali nặng trịch mà cô thu dọn từ ký túc xá cho vào cốp xe.
Hứa Chức Hạ ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ chờ anh.
Một lát sau tiếng cốp xe đóng lại, anh lại ngồi vào trong xe và đặt hai tay lên vô lăng, nhưng lại cúi đầu suy nghĩ chứ mãi không thấy khởi động xe.
Mười ba năm bầu bạn sớm chiều, họ là những người hiểu rõ cảm xúc của đối phương nhất, Hứa Chức Hạ có thể cảm nhận rõ ràng sự u ám đang bị anh kìm nén dưới vẻ ngoài bình tĩnh.
Nhưng cô không thể hiểu lý do.
Giống như cô không thể hiểu mỗi ánh mắt của anh kể từ khi gặp lại ở Mỹ.
Hứa Chức Hạ khẽ hỏi: “Hôm nay anh trai không vui sao?”
Im lặng mất mấy giây, Kỷ Hoài Chu từ từ quay mặt sang, hạ giọng hỏi ngược lại cô: “Tối nay không nhìn thấy anh sao?”
Hứa Chức Hạ thành thật trả lời: “Có thấy.”
“Cố tình?” Kỷ Hoài Chu vẫn giữ giọng điệu của mình ở trạng thái không chút gợn sóng, ánh mắt anh khóa chặt ánh nhìn của cô: “Hay bận đối phó với mấy bạn nam nên không rảnh?”
Hứa Chức Hạ ngoan ngoãn nhìn lại anh: “Không phải, em thấy bên cạnh anh toàn là các bạn nữ nên em không đến gần.”
“Em thấy anh có nói chuyện với họ à?”
Chủ yếu là anh đang muốn gây sự, đang từ quản thúc nghiêm túc dần biến thành nghiêm khắc ép người vô lý.
Hứa Chức Hạ nhìn anh với vẻ dò xét: “Anh trai, anh có thấy mình hơi hung dữ không?”
Kỷ Hoài Chu khẽ nhíu mày.
Anh còn chưa nói gì cả.
Kỷ Hoài Chu kiềm chế, cố tỏ ra mình hiền hòa hơn nhưng không thể kìm được mà buông giọng điệu ra lệnh: “Đàn anh kia của em, không được phép đồng ý với cậu ta.”
Dù cô vẫn đang trong giai đoạn suy xét chưa đồng ý vội, nhưng vì thái độ không được phép nghi ngờ của anh mà trong lòng Hứa Chức Hạ đột nhiên khó chịu.
Anh không thích cô, lại còn không cho phép cô thích người khác.
Vô lý hết chỗ nói.
Hứa Chức Hạ mím môi: “Tại sao chứ?”
Ba chữ này lọt vào tai chàng trai đang có những cảm xúc mãnh liệt không thể giãi bày thì tương đương với ngầm thừa nhận.
Ánh đèn đường thưa thớt xuyên qua kính chắn gió, mặt Kỷ Hoài Chu căng cứng, chìm trong ánh sáng ảm đạm tối tăm: “Hai người mới biết nhau bao lâu, một tháng? Hai tháng?”
Hứa Chức Hạ im lặng, cào ngón tay vào bề mặt của chiếc quần tất theo thói quen.
Tiếp theo, anh lại đứng trên lập trường của một người lớn tuổi hơn, những lời dạy bảo uy nghiêm của một chàng trai trưởng thành tuôn ra ồ ạt: “Cậu ta có bạn gái cũ không, cơ thể cậu ta có khỏe mạnh không, nền tảng tài chính thế nào, gốc gác gia đình thế nào. Em có biết rõ vòng bạn bè của cậu ta không? Cậu ta có sở thích xấu nào không, có vấn đề về phẩm chất và nguyên tắc không, giới hạn cuối cùng dành cho em có thể đến đâu. Những điều này em đã biết rõ chưa?”
Một tràng những lời lẽ khiến Hứa Chức Hạ đuối lý.
Cô nín thở, nói rất nhỏ với vẻ bướng bỉnh: “Những điều này có thể từ từ tìm hiểu khi ở bên nhau mà……”
Kỷ Hoài Chu quay mặt ra ngoài cửa sổ, đối diện với làn gió lạnh, anh đưa đầu lưỡi l**m môi dưới nhưng không thể bình tĩnh lại. Đột nhiên anh nhếch khóe môi, lồng ngực lại rung lên khi bật cười khe khẽ.
Anh quay mặt lại: “Lâu ngày mới thấy lòng người.”
“Dựa theo điều anh nói thì không ai quen biết nhau lâu hơn chúng ta.” Trái ngược với sự lạnh lùng của anh, giọng Hứa Chức Hạ rất êm ái, nói rất chậm: “Anh trai, em lớn rồi, anh đừng quản tất cả mọi chuyện của em nữa được không?”
Cứ như thế, cảm xúc của Kỷ Hoài Chu bị cô đẩy đến mức cực đoan, tựa như ngọn lửa bùng cháy.
“Lớn rồi không cần anh quản nữa đúng không? Bị đàn ông chơi đùa dắt mũi cũng không cần anh quản?”
Giọng điệu của anh rất khó nghe, hít sâu rồi thốt ra lời giận dữ: “Được, Chu Sở Kim, hôm nay em nói một câu là không cần anh quản nữa, xem anh có mặc kệ em không.”
Hứa Chức Hạ cảm thấy có một mảnh thủy tinh vỡ mắc kẹt trong cổ họng mình.
Nhiều năm như vậy, anh chưa từng nói nặng lời với cô.
Hứa Chức Hạ cúi đầu im lặng một lúc lâu, khi lên tiếng trở lại thì giọng mũi cô đã nghèn nghẹn, trong giọng nói khô khốc mang theo vài phần nức nở.
“…… Anh trai, em không thích anh nói như vậy.”
Nhận ra mình đã chọc người kia khóc, hơi thở nặng nề của Kỷ Hoài Chu như ngừng lại. Anh nhìn sang thì chỉ thấy cô đang cúi mặt, trong cảnh tranh tối tranh sáng, hốc mắt cô lấp lánh nước mắt.
Không khí đè nén xung quanh anh vào khoảnh khắc đó đã tan thành mây khói.
“Anh trai tự mình bình tĩnh lại đi, em về khách sạn bằng xe của anh Kiều Dực trước.”
Cô cố nén tiếng nức nở, cuối cùng vẫn nói chuyện bằng giọng điệu ngoan ngoãn.
Nhưng Kỷ Hoài Chu nhận ra rõ ràng lần này cô thật sự không vui. Cũng giống như cô có thể dễ dàng nhìn thấu vẻ u sầu đã được anh ngụy trang.
Mới giây trước còn nói sẽ không quản cô nữa, giây sau cô đã cởi áo khoác của anh để lại trên ghế rồi bước xuống xe.
Anh không suy nghĩ gì, mở cửa xe đuổi theo cô.
Đôi giày cao gót nhỏ không vững, Hứa Chức Hạ bước đi rất nhanh, gót giày nện cộc cộc cộc trên nền đất.
Chưa đi được vài mét thì cánh tay cô đã bị một bàn tay nắm chặt.
“Anh trai sai rồi, anh trai sai rồi.”
Kỷ Hoài Chu cúi đầu muốn kéo cô lại, trong lòng Hứa Chức Hạ đang có chút cảm xúc dâng trào, không muốn cãi vã nhưng tạm thời cũng không muốn để ý đến anh.
Cô vùng vẫy không muốn quay trở về với anh.
Tình huống này rõ ràng là không thể dỗ dành chỉ bằng vài ba câu, nhưng không thể để cô tự đi một mình. Anh thử dỗ dành thêm vài câu nữa nhưng không có tác dụng. Kỷ Hoài Chu bèn chẳng nói chẳng rằng mà vòng tay qua eo cô.
Hứa Chức Hạ còn chẳng có không gian để suy nghĩ thì cánh tay mạnh mẽ của chàng trai đã vòng qua eo cô, chân cô rời khỏi mặt đất ngay lập tức, bị anh nhấc bổng lên bằng một tay.
Có lẽ các cô gái đều ăn mềm không ăn cứng. Hứa Chức Hạ không muốn nghe lời, vừa được anh ôm vào vòng tay và nhét trở lại ghế phụ, cô đã rất trẻ con mà thò một chân ra ngoài.
Anh lại nhét vào, cô lại thò ra.
Giằng co ầm ĩ mấy lần, trong khoảnh khắc anh mạnh mẽ đè cô lại, một tiếng “rẹt” giòn tan đã bất ngờ vang lên trong không khí.
Tim Hứa Chức Hạ chợt run lên, ngoan ngoãn hẳn ra.
Đôi bên đều im lặng, giữ nguyên tư thế của giây phút đó.
Chiếc quần tất ở đùi trước đó đã bị cô cào rách một chút, vừa rồi trong lúc giằng co đã vô tình bị giật mạnh và rách toạc dưới tay anh.
Bàn tay ấm áp của anh trai vẫn còn đang nắm trên chiếc quần tất đen, chỉ có ngón trỏ lọt vào vết rách, chạm vào làn da chân thật của cô.