Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 40

 
【Em chưa bao giờ thấy sự yếu đuối của anh, cũng như chưa bao giờ thấy vết sẹo hay nước mắt của anh.

Sự mạnh mẽ, toàn năng và khéo léo trong lý trí của anh, tất cả đều khiến người từng dựa dẫm vào anh như em không thể chịu nổi khi không có anh.

Nhưng bản chất của tình yêu là được nhìn thấy.

Và anh, anh chưa bao giờ phô bày cho em thấy điểm yếu của mình.

——Chu Sở Kim】

Ngay lập tức cả hai đều có chút bối rối.

Dáng người vạm vỡ của anh che khuất mọi ánh sáng bên ngoài cửa xe, thân hình anh hơi cúi vào trong xe, cà vạt trên cổ lỏng lẻo, cổ áo sơ mi không còn bị cúc áo gò bó, xương quai xanh và cơ bắp rắn chắc như ẩn như hiện trong bóng đêm.

Sự chênh lệch về vóc dáng giữa họ khiến Hứa Chức Hạ trông rất nhỏ bé.

Hứa Chức Hạ giống như một chú mèo đen nhỏ bị nhốt trên ghế, mái tóc đen dày của cô sau một phen giằng co đã không còn gọn gàng, một phần xõa xuống sau vành tai, lộn xộn trước ngực. Có vài sợi quấn quanh chiếc vòng cổ màu đen, vài sợi dính vào hai bên má và làn môi.

Mông cô đè lên chiếc áo khoác của anh, trên đùi là bàn tay của anh.

Nóng quá.

Da thịt cô như muốn tan chảy.

Hứa Chức Hạ có cảm giác anh sắp in dấu vân tay của mình lên da thịt cô.

Anh luôn có nhiệt độ cơ thể đặc biệt, không giống sự ấm áp ôn hòa của Đàm Cận hay những người khác, máu của anh dường như đang sôi sục.

Anh luôn khác những người xung quanh.

Giống như khi Đàm Cận kéo cổ tay cô, sức lực đó rất rõ ràng và dứt khoát. Nên nếu có thể, cô sẽ xác định được rõ ranh giới và khoảng cách an toàn giữa họ.

Còn ngón tay của anh trai trên đùi cô, vừa không làm da thịt cô đau vừa không tồn tại bất kỳ ám chỉ mập mờ nào như những chàng trai khác, nhưng lại mang đến cảm xúc về nguồn sức mạnh bí ẩn của một chàng trai.

Cô khó có thể hình dung được ranh giới của anh.

Tại sao ở đâu anh cũng khác biệt với người khác.

Vì động tác nhét cô trở lại xe mà mặt anh áp sát trước mắt cô, Hứa Chức Hạ kìm nén không dám thở ra. Trong tiếng rách toạc của chiếc quần tất đen, đủ loại cảm xúc xấu hổ, lúng túng, khó xử, tủi thân và oán trách…… đã lập tức đan xen vào nhau.

Thật ra sự im lặng chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi.

Nhưng vài giây bối rối đó lại trở nên vô cùng dài.

Lúc đầu Hứa Chức Hạ không nghĩ lung tung, cô đang giận dỗi nên sau sự cố bất ngờ, cô vô thức cảm nhận được sự tủi thân và oán trách từ tất cả những cảm xúc phức tạp.

Cô ấm ức, bướng bỉnh nói khẽ: “Anh đền cho em……”

“Đền cho em.”

Giọng anh bỗng trở nên trầm khàn một cách kỳ lạ: “Cái gì bị hỏng, anh trai đều đền hết cho em.”

Hứa Chức Hạ không để ý đến hàm ý sâu xa trong câu nói của anh, cứ nghĩ rằng anh sẽ lùi về sau hoặc điềm nhiên như chẳng có việc gì hỏi cô còn làm ầm ĩ nữa không, nhưng anh không làm gì cả.

Ánh mắt anh ẩn trong bóng tối, vẻ mặt mơ hồ khó đoán.

Hứa Chức Hạ lại cảm nhận được sự xâm lấn vô hình đó.

Một lần là hiểu lầm, hai lần là ngẫu nhiên, nhưng đến lần thứ ba thì cô khó có thể chỉ đơn thuần coi đó là sự nhạy cảm của mình.

Trước đây, khi còn học cấp ba cô rất muốn sống với anh cả đời, nhưng anh nói, em gái và anh trai sống với nhau cả đời sao được. Sáu bảy hay tám năm nữa, cái đuôi nhỏ nhà chúng ta sẽ không còn chạy theo gọi anh trai, em sẽ có gia đình riêng của mình và có người mình thương.

Nhưng bây giờ anh đã thay đổi.

Cho đến hôm nay khi anh không cho phép cô có người yêu, cũng giống như câu năm xưa anh từng nói rằng, “anh trai không kết hôn, cứ ở bên em như thế.” Bây giờ rất rõ ràng anh cũng muốn cô như thế.

Anh muốn giữa họ không có gì kiêng kỵ như lúc xưa, muốn giữa họ không có sự can thiệp của người thứ ba.

Nhưng cô cũng chỉ là em gái.

Đây là sự lệch lạc về tình cảm anh em trong tâm lý.

Là một Libido cần phải kìm nén.

Hứa Chức Hạ khẽ cắn vào phần thịt nơi môi dưới, đưa tay ra đè cổ tay anh lại. Từ từ dừng sức đẩy ngón trỏ đang lọt vào trong chiếc quần tất ra ngoài, bàn tay của anh cũng  bị đẩy ra khỏi đùi cô.

Cô đã chấm dứt sự tiếp xúc khó coi này.

Hành động kháng cự của cô đã bày tỏ rõ ràng với anh rằng, anh phải giữ chừng mực giữa anh trai và em gái.

Hứa Chức Hạ cảm nhận được cả người anh đã khựng lại trước phản ứng của cô.

Cô không nhìn anh mà khép chặt đầu gối, nhấc mông lên để lấy chiếc áo khoác ra phủ lên đùi mình, che đi khung cảnh gợi cảm của chiếc quần tất bị rách để lộ phần đùi trắng nõn.

Cảm giác ấm nóng trên lòng bàn tay rời đi, bàn tay của Kỷ Hoài Chu lơ lửng trong không trung một lát. Mặt anh sa sầm, lặng lẽ kéo dây an toàn lại và cúi người cài cho cô.

“Anh trai sẽ không mặc kệ em.” Kỷ Hoài Chu ngồi thẳng dậy, dùng ngón cái lau đi vết ẩm ướt còn sót lại nơi khóe mắt cô rồi véo gương mặt mềm mại của cô, nhẹ nhàng x** n*n.

Lúc này cũng không quên dỗ dành cô: “Đừng giận nữa.”

Khi thân hình cao lớn của anh rời khỏi không gian ghế phụ, không khí xung quanh đã lưu thông trở lại, khiến thần kinh căng thẳng của Hứa Chức Hạ lập tức được thả lỏng.

Trên đường về khách sạn, cả hai đều im lặng.

Hứa Chức Hạ véo ngón tay cái, lòng rối như tơ vò.

Tối nay là lần đầu tiên cô thể hiện sự né tránh, kiêng dè sự thân mật đã thành thói quen với anh trai.

Cô có cảm giác anh đang giả vờ là một người anh trai tốt.

Lại sợ mình đã trách lầm anh, hoặc không hiểu lầm, chỉ là cảm giác nuối tiếc của cô đang quấy rối.

Vì anh trai là người quan trọng nhất của cô, họ không cần sớm chiều bầu bạn với nhau như trước. Mà sớm chiều bầu bạn từng là mong muốn của Chu Sở Kim khi còn chìm đắm vào vòng xoáy sai trái vô luân. Giờ đây mong muốn của cô chỉ là một mối quan hệ anh em lành mạnh, cả hai đều có thể sống tốt.

Nhưng xa cách không có nghĩa là xa lạ.

Cô không muốn đoạn tình cảm quan trọng nhất này bị phá vỡ.

Cho nên sau khi làm một hành động xa lánh anh như vừa rồi, Hứa Chức Hạ có chút cảm giác trống rỗng.

Tâm lý học đã mang đến cho cô rất nhiều thay đổi, cô đã không còn là cô gái đầy mâu thuẫn của ngày xưa.

Có chuyện gì thì nên nói cho rõ.

“Anh trai.” Hứa Chức Hạ chủ động mở miệng phá vỡ sự lặng im.

Kỷ Hoài Chu nắm vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, một lúc sau mới lạnh nhạt đáp lại “Ừhm”.

Hứa Chức Hạ hỏi thẳng ra nghi vấn trong lòng: “Tại sao anh trai lại không vui khi em hẹn hò?”

“Anh nên vui sao?” Không thể nhận ra anh đang vui hay đang giận.

Hứa Chức Hạ nghiêm túc nói với anh: “Nhưng em không phải là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Gặp được người mình thích, em cũng sẽ muốn yêu đương và kết hôn.”

Kỷ Hoài Chu đột nhiên bị câu nói này làm nghẹn lại, cảm xúc bực dọc trong anh lại trỗi dậy. Anh dùng một tay giật chiếc cà vạt lỏng lẻo ra, ném vào bảng điều khiển trung tâm.

Anh không đáp lời, Hứa Chức Hạ bèn tự nói tiếp: “Anh trai không cần lo em gặp phải người không tốt.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô là người duy nhất trên thế giới có thể khiến anh cúi đầu trong phút chốc, cũng có thể dễ dàng khiến anh không kiểm soát được cảm xúc.

Kỷ Hoài Chu cười lạnh: “Trước khi hẹn hò với một người, em không cần hiểu rõ cậu ta trước sao?”

Hứa Chức Hạ nhìn sang, chăm chú nhìn vào góc nghiêng của anh.

“Nhưng liệu thời gian lâu dài có thực sự thấy rõ lòng người không?” Cô tự hỏi rồi tự trả lời: “Việc hiểu rõ một người có lẽ không liên quan đến thời gian.”

Đường nét gương mặt góc cạnh của anh lúc sáng lúc tối.

Hứa Chức Hạ lặng lẽ nhìn anh.

“Có những người chỉ hai tháng là đủ để nhìn rõ, cũng có người đã qua mười mấy năm, thậm  chí có sống hết nửa đời sau cũng không thể nhìn thấu được.”

Nếu đến đây rồi mà còn không hiểu ra cô đang ám chỉ anh thì xem như Kỷ Hoài Chu đã sống chung với cô mười mấy năm vô ích.

Anh lời ít ý nhiều: “Nói rõ ra.”

Trong xe không bật radio, ánh sáng phản chiếu lần lượt đổi thay trước cửa kính, bên tai là tiếng gió rít lên do tốc độ xe.

“Em không thể hiểu rõ anh.”

Hứa Chức Hạ dừng lại, cất giọng nhẹ nhàng: “Anh trai.”

Kỷ Hoài Chu khẽ nhíu chặt chân mày.

Chiếc xe đi vào bãi đỗ xe của khách sạn, ánh đèn và tiếng gió bên ngoài cửa sổ đều dừng lại.

“Đàn anh Đàm Cận nói, bản chất của một mối quan hệ thân mật……”

Kỷ Hoài Chu nghiêm giọng, vừa nhìn sang cô vừa đột ngột cắt ngang lời cô: “Em đang nói chuyện với anh, liên quan gì đến cậu ta?”

Sắc mặt anh u ám, ẩn chứa sự khó chịu không muốn bộc phát với cô.

Dù biết anh không muốn nghe, Hứa Chức Hạ vẫn không thả lỏng sắc mặt: “Bản chất của một mối quan hệ thân mật là thẳng thắn bộc lộ những điểm yếu.”

Hứa Chức Hạ nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc: “Nhưng em không thấy được con người thật của anh trai.”

Những gì cô thấy đều là lớp ngụy trang của anh, là dáng vẻ mà anh muốn cô thấy.

Hứa Chức Hạ không biết có phải chỉ có Kỷ Hoài Chu như vậy, hay từ khi là Chu Quyết anh đã như vậy. Có lẽ Chu Quyết vốn dĩ không có mặt trái cần ngụy trang.

Còn Kỷ Hoài Chu thì có.

Trước khi Đàm Cận nói thẳng với cô về vết sẹo hình tia chớp trên cánh tay trái, Hứa Chức Hạ vẫn không thể lý giải được lý do mình cảm thấy bất an trước ánh mắt của anh trai trong những ngày qua.

Nhưng bây giờ cô đã hiểu, tất cả đều bắt nguồn từ việc cô không biết gì về con người thật của anh ẩn sau lớp mặt nạ.

Mối quan hệ thân mật giữa họ đã xuất hiện sự mất cân bằng.

Kỷ Hoài Chu chỉ cảm thấy nực cười, thế mà cô lại dùng logic do người con trai khác dạy cho mình để áp dụng lên anh.

Anh nhếch môi cười mỉa: “Freud của em có nói thế không?”

Hứa Chức Hạ không để ý đến lời châm chọc của anh.

Cô nói một cách kiên định: “Em nghĩ như vậy đấy.”

“Con người có ngàn mặt, mặt nào mà chẳng là thật?”

Kỷ Hoài Chu chống một cánh tay lên sau ghế của cô bên ghế lái phụ, thân hình của anh dễ dàng tạo thành cảm giác áp bức lên cô: “Lẽ nào trong lòng em, việc anh trai đối tốt với em là giả dối, là do anh giả vờ?”

Hứa Chức Hạ lắc đầu.

Anh không phủ nhận, giờ phút này cô cũng tin rằng sự lệch lạc tình cảm anh em ở anh không phải là ảo giác của cô.

Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Hứa Chức Hạ không né tránh mà nói hết những gì cần nói: “Em biết tình cảm anh trai dành cho em đều là thật, anh trai sẽ không làm hại em. Nhưng anh trai không thể kiểm soát sự tự do của em. Em là em gái của anh, không phải là vật sở hữu của anh.”

Ba chữ vật sở hữu đã khiến Kỷ Hoài Chu nhíu chặt mày.

“Em có bạn trai, bất kể bạn trai của em là ai thì cũng sẽ không lấy đi tình cảm mà em dành cho anh.”

Hứa Chức Hạ dồn hết sức nói đến đây.

Cô cũng nhìn thẳng vào mắt anh: “Nhưng anh không thể lấy thân phận anh trai ra để yêu cầu em như vậy.”

Ánh mắt Kỷ Hoài Chu dần trở nên sắc lạnh.

Gần chỗ đậu xe không có đèn đường, họ bị khép kín trong không gian mờ mịt của chiếc xe. Bên ngoài màn đêm tĩnh lặng, bên trong sóng ngầm cuộn trào.

“Anh trai, trước kia em nói muốn sống cùng anh cả đời đều là do em không hiểu chuyện.” Hàng mi Hứa Chức Hạ rũ xuống, dừng lại trên eo anh.

Hồi nhỏ, lúc nào cô cũng thích vùi mặt vào eo anh.

Giọng Hứa Chức Hạ nhỏ dần và chậm lại: “Bây giờ em không nghĩ như vậy nữa……”

“Anh em dù có thân thiết đến mấy thì cũng nên có cuộc sống riêng.”

Môi Kỷ Hoài Chu mím chặt, anh quay mặt đi cố sức hít thật sâu vài hơi, nhưng cũng không thể kìm nén ngọn lửa bực bội và khó chịu trong lòng.

Sau một lúc im lặng như tờ.

Anh tháo dây an toàn ra, tự mình mở cửa xe rời đi.

Nghe cô nói thêm một chữ nữa thôi thì anh sẽ bị ép cho phát điên tại chỗ.

Hứa Chức Hạ ngồi trơ trọi một mình trên ghế, cô cúi mặt xuống, mắt và mũi đều cay xè.

Dù có giận đến mấy thì anh trai cũng chưa bao giờ bỏ cô lại.

Nhưng lần này anh đã tự bỏ đi.

Phải chăng những lời cô nói quá tuyệt tình…… Nhưng nếu không bóc tách và nói rõ ràng, họ sẽ không có cách nào quay lại mối quan hệ anh em lành mạnh.

Hứa Chức Hạ hít một hơi thật sâu, sau hai phút bình tĩnh lại cũng bước xuống xe.

Chiếc vali đựng một phần đồ đạc sinh hoạt của cô trong bốn năm ở Stanford rất nặng. Tay chân Hứa Chức Hạ nhỏ bé, cố gắng chật vật lôi nó ra khỏi cốp xe.

Một bàn tay xuất hiện trước mặt cô, nắm lấy tay cầm của chiếc vali, nhẹ nhàng nhấc chiếc vali ra khỏi cốp và đặt xuống đất.

Hứa Chức Hạ vô thức cho rằng Kỷ Hoài Chu đã trở lại.

Ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Dực.

Lần này Hứa Chức Hạ kịp thời phản ứng, không để lộ vẻ thất vọng và nở nụ cười hờ hững: “Anh Kiều Dực.”

Kiều Dực đẩy gọng kính bạc: “Tưởng là cậu ấy à?”

Hứa Chức Hạ nhìn gương mặt ngay đến cả lúc cười cũng rất bình thản lạnh nhạt của Kiều Dực, đang ngẩn người thì tiếng gọi lớn của Lục Tỷ vang lên.

“Tiểu Kim bảo bối——”

Lục Tỷ bước nhanh đến bên cạnh họ: “Đại ca bảo anh đến giúp em xách hành lý! Để anh!”

Anh bỏ đi mất chẳng thèm đoái hoài đến cô. Ban đầu Hứa Chức Hạ có chút tủi thân, nhưng anh lại cố tình gọi Lục Tỷ đến thì cô lập tức cảm thấy được an ủi, mở miệng hỏi: “Anh Lục Tỷ, anh trai về phòng rồi sao?”

Hứa Chức Hạ muốn đến nói chuyện rõ ràng với anh, vừa rồi tranh cãi không vui, cô không muốn cảm xúc của họ kéo dài đến ngày mai.

“Đại ca ra ngoài rồi.” Lục Tỷ nghi hoặc: “Cậu ấy không nói với em à?”

Hứa Chức Hạ ngạc nhiên: “Anh ấy đi đâu?”

Lục Tỷ có vẻ cũng rất muốn biết: “Cậu ấy vừa bảo em ở đây xong là cúp máy luôn không nói cho anh biết, lẽ nào đã bị bắt về nước Anh đột xuất……”

Nghe vậy, Hứa Chức Hạ cảm thấy bực bội.

Chuyến bay về nước là ba ngày sau.

Hai ngày kế tiếp Hứa Chức Hạ đều ở Stanford, cô sắp rời đi không hẹn ngày gặp lại. Phải  cảm ơn và chính thức tạm biệt thầy cô, bạn bè vả cả Phù Ny.

Kiều Dực và Minh Đình đã về nước trước vì công việc, Chu Thanh Ngô và Lục Tỷ ở lại Mỹ chờ cô cùng về.

Hai ngày đó, Hứa Chức Hạ đều không gặp lại người kia.

Trần Gia Túc cũng biến mất tăm, nhưng cậu ấy có gọi điện cho Lục Tỷ bảo là có tình huống đột xuất, lần sau sẽ tụ họp.

Lục Tỷ trách móc trong điện thoại: “Sắp đến sinh nhật Tiểu Kim bảo bối rồi, không thể ở lại thêm mấy ngày sao?”

Không hiểu sao Trần Gia Túc nghe có vẻ rất buồn bực: “Tôi muốn lắm chứ, tôi đi tìm ai để nói lý đây?”

Biết anh đã đi thật rồi, Hứa Chức Hạ rất thất vọng, nhưng cô cố gắng điều chỉnh bản thân nhanh nhất có thể.

Chính cô đã nói không thể gặp lại cũng không sao.

Anh em dù có thân thiết đến mấy thì cũng nên có cuộc sống riêng, cũng là do chính cô nói.

Dù sao thì 4 năm qua anh cũng không ở bên cô trong ngày sinh nhật.

Võ đài quyền anh ngầm, ánh đèn đỏ sẫm u ám bao trùm toàn bộ võ đài MMA, hệt như máu loãng thấm ra từ bóng tối

Mỗi ngóc ngánh đều tràn ngập hơi thở của những con mãnh thú tàn khốc đang vật lộn.

Trong lồng bát giác, từng tia laser đỏ lạnh lùng đan chéo, tiếng bịch nặng nề vang lên, lại một gã đàn ông Âu Mỹ vạm vỡ khác bị quật ngã, thoi thóp nằm trên sàn đấu không dậy nổi.

Trọng tài thổi còi: “Tôi tuyên bố, đêm nay vua quyền anh của chúng ta vẫn là ——Chu!”

Tiếng người ồn ào bên ngoài lồng bát giác, tiếng hò hét vang dội.

Kỷ Hoài Chu mặc một áo ba lỗ màu đen và quần boxing, cơ bắp anh căng cứng do ứ máu sau trận đấu ác liệt. Vài sợi tóc ngắn trên trán ướt đẫm, mồ hôi không ngừng nhỏ giọt.

Anh th* d*c, vừa ra khỏi lồng bát giác thì đã tháo chiếc găng tay đấm bốc ném đi.

Trần Gia Túc đón lấy, kinh hồn bạt vía đi theo anh: “Vết thương do bị dao đâm của cậu cần phải tĩnh dưỡng, Anh Hai, đánh liên tiếp ba ngày rồi vẫn chưa đã ghiền sao?”

Kỷ Hoài Chu cắn dải băng quấn tay, đi thẳng vào phòng nghỉ riêng, phớt lờ lời cậu ấy nói.

Một tiếng “Ầm” vang lên.

Trần Gia Túc bị anh nhốt bên ngoài.

Mới xuất viện được một thời gian ngắn lại bôn ba đến Mỹ, vết thương trên bụng anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Nếu cứ tiêu hao sức lực dữ dội như vậy thì sớm muộn gì anh cũng hành hạ mình đến sống dở chết dở.

Nhưng có ai kìm hãm được tính tình của anh, ai dám ngăn cản.

Đến lúc này thật sự hết cách, Trần Gia Túc nhắm mắt đi đến hành lang yên tĩnh, bấm gọi một cuộc điện thoại.

Chất giọng dịu dàng của cô gái vang lên: “Anh Gia Túc.”

Trần Gia Túc mỉm cười: “Kim bảo bối, chuẩn bị đi ngủ chưa?”

“Dạ.” Trong điện thoại, Hứa Chức Hạ nhẹ giọng đáp lời: “Ngày mai về nước, tối nay phải ngủ sớm.”

“Vậy à……” Trần Gia Túc thoáng do dự.

Hứa Chức Hạ cũng hơi chần chừ, ấp úng hồi lâu nhưng vẫn quan tâm: “Anh Gia Túc, anh trai có khỏe không? Hôm đó em chọc giận anh ấy.”

Trần Gia Túc chợt bừng tỉnh.

Quả nhiên.

Cậu ấy cười thầm, thuận thế hỏi: “Kim bảo bối, em có muốn đến thăm cậu ấy không, bây giờ anh đi đón em.”

Hứa Chức Hạ ngạc nhiên: “Không phải hai người đã về Anh rồi sao?”

“Về Anh đâu mà về,” Trần Gia Túc nửa bất lực nửa châm biếm: “Nếu em không đến, chắc cậu ấy sẽ bỏ nửa cái mạng ở đây.”

Trong phòng riêng của võ đài quyền anh ngầm, ánh đèn đều đỏ như máu.

Kỷ Hoài Chu ngửa người trên sofa, lồng ngực phập phồng nặng nề, toàn thân anh nóng bừng.

Không cần nghĩ cũng biết là cơn sốt do vết thương bị viêm và nhiễm trùng gây ra.

Thật ra tình trạng cơ thể anh đã bất ổn trước khi lên võ đài, nhưng thứ anh muốn chính là cảm giác thống khổ chống lại bản năng để đối diện với nỗi đau.

“Anh đẹp trai……”

Trong lúc ý thức mơ hồ, có đầu ngón tay lướt dọc theo vải áo đấu của anh, mang theo vẻ trêu chọc, lướt qua như có như không.

Kỷ Hoài Chu mở hờ mắt.

Tầm nhìn từ mờ ảo dần trở nên rõ ràng một cách giả dối.

Cô gái để lộ gương mặt trái xoan trắng trẻo cùng đôi mắt nai trong veo, ghé sát vào mặt anh. Đôi môi nhỏ nhắn và đầy đặn của cô cong lên mỉm cười.

Ánh mắt Kỷ Hoài Chu khẽ lóe lên, các ngón tay động đậy.

Không kìm được mà đưa tay lên định chạm vào gương mặt này, nhưng sau đó trong đôi mắt thuần khiết kia dần hiện lên vẻ diêm dúa trần tục càng lúc càng lộ rõ.

Trong khoảnh khắc lạc điệu này, Kỷ Hoài Chu tỉnh táo lại.

Hình ảnh chợt lóe lên, trước mắt anh là một người phụ nữ ngoại quốc với lớp trang điểm dày cộp.

Đáy mắt anh hiện lên một sự ghê tởm lạnh thấu xương, anh chống một tay vào lưng ghế sofa ngồi dậy, nhìn thẳng vào cô ta. Giọng anh mang theo sự tàn nhẫn cuộn trào trong cổ họng, mắng một câu bằng tiếng Anh: “Cút.”

Người phụ nữ tái mặt, hậm hực rời đi.

Kỷ Hoài Chu cúi đầu vò mái tóc ngắn, cảm xúc uể oải ập đến. Anh không nghĩ suy gì mà đứng dậy đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Anh không cho phép suy nghĩ của mình bị thao túng.

Thả lỏng giữa cuộc chiến là cảm giác tội lội mạnh mẽ, anh lên võ đài ba ngày liên tục chính là để dây thần kinh trong đầu lúc nào cũng căng thẳng, không để nó mất đi trật tự.

Phòng tắm lạnh lẽo không chút hơi nóng, dây thắt lưng áo choàng tắm được buộc tùy tiện, Kỷ Hoài Chu bước ra ngoài.

Nhìn thấy cô gái bên cạnh sofa.

Mái tóc dài của cô bung xõa sau lưng, một phần eo nhỏ lộ ra dưới chiếc áo len ngắn. Quần jean bó sát đôi chân thon dài thẳng tắp và vòng m,ô.n g trái đào cong vút như hình trái tim úp ngược.

Kỷ Hoài Chu chợt cứng đờ, nhìn cô quay đầu lại vì nghe thấy tiếng động.

Là gương mặt trong ảo giác vừa rồi.

Sau một lúc nhìn nhau không nói nên lời, Hứa Chức Hạ hé môi phát ra giọng nói yếu ớt: “Anh trai.”

Kỷ Hoài Chu mất đến nửa phút để xác định không phải là ảo giác do cơn sốt gây ra, anh không nhìn cô nữa mà tự mình đi vào phòng ngủ.

Hứa Chức Hạ chạy đến kéo tay anh lại.

Anh dừng lại, toàn thân u ám nhưng không hất tay cô ra, giọng điệu hờ hững: “Trần Gia Túc đâu?”

Bất kể là anh có ý định đưa cô về hay muốn trút giận lên Trần Gia Túc, Hứa Chức Hạ đều không muốn.

Cô chỉ nói: “Là tự em muốn đến.”

Cô có thừa bản lĩnh để làm anh phát điên, hôm đó anh đã nếm trải rồi.

Huống hồ tối nay ý chí đang bị đốt cháy của anh rất yếu ớt.

Kỷ Hoài Chu nhìn cô với vẻ mặt nghiêm nghị: “Đêm hôm chạy vào phòng của đàn ông, anh đã dạy em như thế sao?”

Thái độ thờ ơ này của anh cứ như họ đã thật sự trở thành cặp anh em có cuộc sống riêng, không cần gặp lại.

Hứa Chức Hạ ngoan ngoãn nhìn anh, thừa nhận lỗi lầm của mình: “Anh trai, hôm đó em nói năng không rõ ràng, không phải có ý không muốn liên quan đến anh nữa.”

Khóe môi Kỷ Hoài Chu khẽ nhếch lên.

“Nói năng không rõ ràng? Câu nào?” Chất giọng anh trầm khàn chậm rãi: “Là không thấy được con người thật của anh trai, không hiểu rõ được anh?”

“Hay là em có bạn trai, không phải là vật sở hữu của anh?”

Dù trước đây cô có chọc anh giận thì anh vẫn luôn nói chuyện đàng hoàng với cô, chưa bao giờ hùng hổ dọa người như thế này.

Giữ họ có những mâu thuẫn cần được giải quyết ngay, Hứa Chức Hạ không giận dỗi anh mà dịu dàng nói với giọng bình tĩnh: “Anh trai, em có bạn trai rồi thì anh vẫn là anh trai của em.”

Có lẽ do tác dụng phụ của việc tắm nước lạnh, dưới ánh đèn đỏ đen âm u, mí mắt Kỷ Hoài Chu nặng trĩu, cụp xuống che đi đôi mắt đen ánh xanh.

Mạch suy nghĩ của anh chìm sâu vào sự hỗn loạn vô tận.

Cũng có thể là do bị những lời cô nói k*ch th*ch một lần nữa.

Cố gắng bình tĩnh một lúc lâu nhưng vô dụng, cô đột nhiên xuất hiện ở võ đài, dây thần kinh mà anh đã cố gắng kéo căng bấy lâu đã không tự chủ được mà thả lỏng. Cảm giác tội lỗi mạnh mẽ nuốt chửng anh chỉ trong nháy mắt.

——Anh không được đối tốt với người khác.

——Vậy thì hãy chấp nhận nó, chỉ cần không làm tổn thương người khác, nó cũng là một dạng sức mạnh của tình cảm con người.

Mạch suy nghĩ hỗn loạn và thất thủ, Kỷ Hoài Chu dần mất đi lý trí.

Anh chợt cất giọng trầm khàn.

“Em không thể chỉ thuộc về anh trai sao?”

Hứa Chức Hạ ngơ ngác thốt lên một tiếng đầy ngạc nhiên.

Khi sự kìm nén đạt đến đỉnh điểm không thể chịu đựng được nữa, chính là khoảnh khắc tất cả những cảm xúc đã bị kìm nén trong từng giây từng phút cùng bùng nổ.

Hơn nữa đêm nay do cô tự mình xông tới.

Kỷ Hoài Chu mở mắt ra lần nữa, ánh mắt không còn tỉnh táo của anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô: “Em là do anh nuôi lớn, tại sao phải để kẻ khác được lợi?”

Hứa Chức Hạ không thể thở nổi: “Anh có ý gì……”

Đôi mắt đã bị ánh đèn nhuộm thành màu đỏ sẫm của anh nhìn thẳng vào mắt cô, dường như đã lột bỏ lớp mặt nạ giả vờ. Sự chiếm hữu không còn che giấu trong ánh mắt anh nhìn thẳng phía cô.

Tim Hứa Chức Hạ đập mạnh.

Mặc dù trước đó đã cảm nhận được sự lệch lạc tình cảm anh em ở anh, nhưng khi thật sự thấy anh không còn giả vờ giả vịt nữa thì Hứa Chức Hạ vẫn khó mà tin nổi.

“Anh trai nói cho rõ đi.”

“Nói gì?”

Dưới sự truy hỏi của cô, Kỷ Hoài Chu lại cất lời, lý trí hoàn toàn bị tước khỏi cơ thể, anh tiến về phía cô.

Hứa Chức Hạ có cảm giác trước mắt mình là một con sói điên loạn đã thoát khỏi dây xích, cô vô thức lùi lại, vừa mới lùi đã ngã ngồi vào sofa đằng sau.

Một đầu gối của anh đè xuống bên đùi cô, anh chống hai tay lên vai cô, cái bóng cao lớn của chàng trai như ngọn núi đổ xuống.

Cơ thể vừa được nước lạnh làm mát lại trở nên nóng bỏng và thứ cũng nóng bỏng chính là hơi thở của anh đã đốt cháy vành tai cô.

Kỷ Hoài Chu nặng nề thở ra một hơi uất nghẹn, phơi bày con người thật đầy nguy hiểm trước mặt cô: “Nói rằng người anh trai đã nuôi em lớn lại có tình cảm nam nữ với em sao?”

Kề sát bên nhau, áo choàng tắm của anh cọ vào ngón tay cô. Hứa Chức Hạ không có chỗ nào để trốn, cô cố nín thở, gần như không thở nổi.

Lại nghe giọng nói hòa cùng hơi thở nặng nề của anh lặp lại bên tai.

“Nói rằng người anh trai tốt của em là một con súc vật muốn làm những gì với em sao?”

Hàng mi Hứa Chức Hạ run rẩy không ngừng, cuối cùng cũng có phản ứng, cô kinh ngạc há miệng.

Đây là lý do mà cô hoàn toàn không nghĩ tới, anh trai như thế này không phải vì lệch lạc trong tình cảm anh em, mà là bởi vì anh không muốn xem cô là em gái nữa.

Nhịp thở bị kéo dài miên man.

Trong khoảnh khắc này Hứa Chức Hạ không hề sợ hãi, chỉ là khóe mắt rưng rưng lệ, đáy lòng dâng trào rất nhiều cảm xúc.

Nếu Chu Sở Kim của năm đó biết rằng giấc mơ đẹp sẽ có ngày biến thành sự thật, nhất định sẽ rất vui vẻ đúng không.
 

Bình Luận (0)
Comment