Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 50

 
【Sự giải thoát đều là hướng đến gỡ bỏ xiềng xích. Tự do thật sự là dù đang trong xiềng xích, cũng có bản lĩnh tự do đi về.

Dù bị xiềng xích, vẫn có thể trở về nhà bất cứ lúc nào.

——Kỷ Hoài Chu】

Dường như nhiệt độ từ đôi môi chàng trai mang theo tính gây nghiện, gần đến đâu thì làn da ở đó của Hứa Chức Hạ lập tức trở nên nhạy cảm hơn hẳn, mà cô hoàn toàn không có cách nào chống đỡ.

Khi hơi nóng ấy áp xuống sau gáy, cô lập tức hóa thành một ngọn lửa nhỏ. Giọng nói của anh như mở tung cửa sổ để hơi thở ùa vào, cô lập tức lảo đảo không đứng vững.

Về mặt nhận thức, cô đã có được sự tỉnh táo tự nhận thức mà bốn năm trước còn thiếu. Dù vẫn phụ thuộc vào tình cảm anh em giữa họ, nhưng đồng thời cũng có thể giữ cho mình suy nghĩ độc lập trong chuyện tình cảm nam nữ.

Có lẽ đây chính là thế ngang bằng cân sức mà anh nói.

Bất luận lúc cô đang ở tuổi thanh xuân, tình cảm của anh có vượt qua giới hạn cấm kỵ hay không, anh cũng chưa từng dựa vào kinh nghiệm áp đảo của mình để thừa cơ lấn át. Mà ngược lại anh đã cho cô đầy đủ thời gian để cả tâm hồn lẫn nhận thức trưởng thành.

Anh lùi một bước, để nhường cô ba thước.

Nhưng bản tính thường thấy của đàn ông khó mà thay đổi, cái xấu của anh chính là, đến lúc đối địch trên bàn cờ lại không đối mặt với cô một cách đứng đắn. Rõ ràng anh ở thế mạnh chứ không phải thế yếu, vậy mà cứ thích dùng chiêu mỹ nhân kế thời xưa, làm suy yếu ý chí của cô, dụ cô khuất phục.

Mà hấp dẫn thể xác vốn là bản năng không thể kháng cự về phương diện sinh lý, Hứa Chức Hạ vẫn chỉ là một cô gái nhỏ còn non nớt, làm sao địch nổi anh.

Anh còn chưa chính thức theo đuổi được mấy ngày, Hứa Chức Hạ đã cảm thấy mình lúc nào cũng bị anh mê hoặc.

Một tiếng ‘bạn gái’ anh vừa nói ra đã suýt khiến anh không đánh mà thắng.

“Không hôn thì không hôn……” Hứa Chức Hạ ấp úng, mặt đỏ tim rung, nhưng biểu hiện lại tỏ ra có thể tiến thì có thể lùi, rất có khí phách.

Cô nhỏ giọng bổ sung: “Em cũng chỉ cho bạn trai hôn thôi.”

Người phía sau bật cười khẽ: “Giờ thì chỉ cho bạn trai hôn, vậy tối qua ai lén hôn anh?”

Âm thanh khàn trầm nơi cổ họng anh trượt thẳng lên vành tai cô, tai Hứa Chức Hạ vốn nhạy cảm, cô không chịu nổi cũng không trốn được, đành phải quay người lại trong vòng tay anh.

Hứa Chức Hạ ngượng ngùng, nhưng vẫn nhìn anh: “Vậy thì tại em thấy anh đẹp trai.”

“Rồi sao?”

“Nhất thời……” Hứa Chức Hạ ngẫm nghĩ, mí mắt mỏng khẽ nâng lên, liếc nhìn anh: “Nổi hứng.”

Kỷ Hoài Chu nhìn cô, hai giây sau khẽ “chậc” một tiếng.

Hứa Chức Hạ mím môi cười lén, giống như một con tiểu hồ ly nghịch ngợm, nhưng dáng vẻ lại đặc biệt thiện lương.

Ngoài sự mê hoặc từ anh còn có cả sự căng thẳng khi đứng trong căn bếp sáng sủa này, khi bất cứ lúc nào cũng có thể bị những anh trai khác bắt gặp.

Hứa Chức Hạ chống hai tay lên ngực anh, đẩy anh hai cái: “Anh đứng cho đàng hoàng, không thì mấy anh trai khác nhìn thấy đó.”

Trước mặt anh, từ nhỏ cô đã luôn mang theo giọng điệu khác biệt với mọi người, đến bây giờ trong lời nói lại còn thêm ít âm cuối đặc biệt mềm mại. Đầu ngón tay cũng mềm nhũn không xương, sức lực đặt lên người anh giống như đang gãi ngứa.

Tầm mắt Kỷ Hoài Chu dừng trên đôi môi đỏ tươi của cô một lát, sau đó nhìn đi chỗ khác, cơ thể cũng lùi lại.

“Được, anh từ từ theo đuổi em.” Anh cất giọng lười biếng, dửng dưng đi đến tủ lấy bát múc mì cho cô.

Chàng trai ở độ tuổi này đã chẳng còn sự trong sáng như cô gái nhỏ.

Đêm qua anh rời căn phòng ấy rất nhanh, nếu còn ở lại thì e rằng sẽ phải vướng vào tội danh cầm thú.

Đôi môi nhỏ bé của cô gái khi áp lên lại có sự đầy đặn đàn hồi, phản hồi ấy truyền đến cảm giác trên môi anh, kéo anh quay lại cái đêm đầu tiên đã nhấn chìm đạo đức và lương tri của anh. Vậy nên khi về phòng, anh không kìm được mà phải xối một trận nước lạnh.

Cô muốn hôn một cái thì anh chỉ hôn một cái, đó là để phối hợp với nhịp điệu của cô, đâu thể vừa bắt đầu đã khiến mắt cô đẫm lệ.

Người vất vả nuôi lớn, nếu dọa cho chạy mất thì biết làm sao.

Nếu mấy tháng trước, Kỷ Hoài Chu không gặp ám sát ở sân bay khu Cảng thì đến nay anh đã tiếp quản trụ sở chính của Kỷ Thị theo quy định của gia tộc.

Anh nằm viện một thời gian nên phải hoãn lại đến tận bây giờ.

Ngày tiếp nhận mới được định vào hai tuần sau.

Mà tiếp quản trụ sở chính cũng không có nghĩa là nắm quyền.

Thực sự nắm quyền là phải hoàn toàn phá vỡ những thứ Kỷ Thế Viễn đã tích lũy, khiến những kẻ dưới tay ông ta đều cam tâm tình nguyện để anh sử dụng.

Vì tự do của Kỷ Hoài Chu, Kỷ Hoài Sùng đã tình nguyện trở thành con rối của Kỷ Thế Viễn, biến thành vật phụ thuộc để Kỷ Thế Viễn khống chế quyền lực.

Nhưng trên thực tế, tự do không phải là thoát khỏi xiềng xích mà là không còn ai dám dị nghị nửa lời với sự từ chối của anh. Tự do thật sự là dù đang trong xiềng xích, cũng có bản lĩnh tự do đi về.

Và chỉ có người đứng ở trung tâm quyền lực kia mới có được sự uy nghiêm chí tôn ấy.

Cho đến hôm nay, Kỷ Hoài Chu đã thấu hiểu đạo lý này.

Chuyến đi Disney vốn đã lên kế hoạch bị hủy vì buổi tụ họp bất ngờ. Chiều hôm đó, Kỷ Hoài Chu lái xe đưa Hứa Chức Hạ trở về Hàng Châu.

Kiều Dực ở lại Thượng Hải bận việc công tác, Lục Tỷ về Hàng Châu nhưng đến EB. Những năm qua, EB thiếu đi tổng thiết kế danh tiếng lẫy lừng Chu Quyết nên phát triển cứ cầm chừng, nếu còn tiếp tục thế này e là Lục Tỷ phải cam chịu quay về thừa kế sản nghiệp gia đình.

Còn Trần Gia Túc thì đến sân bay, ngồi trên chuyến bay về Anh.

Khoảng thời gian buông thả ngắn ngủi đến đây là kết thúc.

Trước khi chia tay ở biệt thự riêng của Kiều Dực, Trần Gia Túc và Kỷ Hoài Chu có vài phút ở riêng trong sân vườn.

Trần Gia Túc kẹp một tấm vé trong tay, đưa tới.

Kỷ Hoài Chu chậm rãi nhận lấy, kẹp giữa các ngón tay, tầm mắt lướt qua mặt vé rồi hơi nheo mắt lại dưới ánh mặt trời.

【Buổi hòa nhạc độc tấu piano của Tiểu Điêu Thuyền】

Thời gian là tối mai, địa điểm tại Nhà hát lớn Hàng Châu.

“Chỉ có một tấm?” Kỷ Hoài Chu hỏi với giọng thản nhiên.

Trần Gia Túc ngạc nhiên rồi oán trách: “Wow, vé hòa nhạc của Tô Tiểu Điêu Thuyền khó giành lắm, mở bán ba giây là sạch bách! Tôi tốn bao công sức mới lấy được chỗ ngồi này đó!”

Kỷ Hoài Chu lười mở miệng, đầu ngón tay trước mắt khẽ buông xuống.

“Đừng nói với tôi là cậu định dẫn Kim bảo bối đi?”

“Sao nào?”

Thấy dáng vẻ đương nhiên ấy của anh, Trần Gia Túc nghẹn lời, sau đó bật cười rồi cảm thán: “Anh Hai đúng là Anh Hai, việc chính việc tình đều không thể chậm trễ.”

Kỷ Hoài Chu hờ hững liếc cậu ấy một cái.

Trần Gia Túc khẽ ho, quay lại chuyện chính: “Tuy mỗi buổi diễn của Tiểu Điêu Thuyền, ông chủ Hạ đều không vắng mặt, nhưng chưa chắc cậu ta chịu hợp tác với chúng ta đâu, Anh Hai. Thủ đoạn của cậu ta rất lợi hại, là kẻ có thể nhẫn nhịn suốt hai mươi năm chỉ để đưa bố giả vào tù, huống hồ bác Kỷ còn có chút giao tình với cậu ta.”

Hai chữ giao tình khiến Kỷ Hoài Chu khẽ cười nhạt.

Sân vườn kiểu mở cây xanh tươi tốt, tiếng nước hồ róc rách, Kỷ Hoài Chu ngồi xuống chiếc ghế mây, dựa về phía sau: “Chẳng qua là một món nợ, món nợ này ông già đó trả không nổi rồi.”

Trần Gia Túc hiếu kỳ, cũng ngồi xuống theo: “Sao nói vậy?”

Kỷ Hoài Chu nhắm mắt, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, cảm nhận ánh mặt trời ấm áp trên mí mắt: “Viện nghiên cứu y học ở Anh mà cậu ta muốn, giờ đang trong tay tôi.”

Trần Gia Túc ngẩn người, sắp xếp lại mạch logic trong đầu từng chút một.

Năm đó, như một cuộc trao đổi lợi ích, Hạ Tư Tự thay mặt Kỷ Thế Viễn đưa Hứa Chức Hạ ra nước ngoài. Nửa năm trước, để trả ân tình này cho Hạ Tư Tự, Kỷ Thế Viễn đồng ý giao Viện nghiên cứu y học ở Anh cho Hạ Tư Tự sử dụng, đồng thời chia sẻ những thành quả nghiên cứu về hội chứng Susack* vô điều kiện, để chữa trị cho mẹ vợ cậu ta.

(*Hội chứng Susac: là một bệnh lý tự miễn, trong đó hệ thống miễn dịch của cơ thể tấn công nhầm vào các mạch máu nhỏ ở não, mắt (võng mạc) và tai trong (ốc tai). Sự tấn công này làm tắc nghẽn hoặc giảm lưu lượng máu, dẫn đến các triệu chứng như mất thính lực và thị lực.)

Nhưng nửa năm nay, quyền kiểm soát thực tế của viện nghiên cứu đã chuyển dần đến tay Kỷ Hoài Chu, vị chủ nhân tương lai của Kỷ Thị.

Trần Gia Túc ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng phản ứng lại, cậu ấy hít mạnh một hơi khí lạnh: “Anh Hai, cậu định uy h**p cậu ta?”

Kỷ Hoài Chu bắt chéo chân, bàn chân đặt dưới đất khẽ nhịp, giọng điệu thản nhiên: “Là giao dịch.”

Trần Gia Túc vỗ tay mấy tiếng và lắc đầu cảm khái: “Các cậu, ai cũng thuộc kiểu si tình.”

Kỷ Hoài Chu hơi mở mắt, lạnh lùng nhìn sang.

“Không đúng sao?” Trần Gia Túc nhún vai, cười đầy hứng thú: “Cậu vì Tiểu Kim bảo bối, cậu ta vì Tiểu Điêu Thuyền.”

Kỷ Hoài Chu nhíu mày, đôi môi mím thành một đường.

Dù là giao dịch hay uy h**p, năm đó cái đuôi nhỏ phải chịu ấm ức, chẳng lẽ còn không cho anh đòi lại sao?

Những năm Hứa Chức Hạ ở Mỹ đã thi hết tất cả các chứng chỉ tâm lý liên quan, nhưng hiện tại trong nước chỉ công nhận chứng chỉ chuyên viên tâm lý trị liệu.

Sau khi về nước, nếu muốn làm công việc ngoài lĩnh vực tư vấn tâm lý như giảng dạy ở các trường đại học hoặc làm công tác lâm sàng, cô cần phải ôn luyện để thi thêm phần chứng chỉ bắt buộc khác.

Sau khi cô về Hàng Châu được một ngày, Chu Thanh Ngô lập tức đưa Hứa Chức Hạ đến Đại học Chiết Hiệu – ngôi trường bà ấy giảng dạy.

Chiết Hiệu được mệnh danh là Thanh Hoa phương Nam, quy mô ngành học khổng lồ, thực lực tổng hợp mạnh mẽ, xếp thứ ba toàn quốc  và đứng đầu trong tỉnh.

Năm đó Chu Quyết cũng tốt nghiệp tại Chiết Hiệu, chuyên ngành Thiết kế và Kỹ thuật Hàng không.

Gần đây Chiết Hiệu đang tuyển chuyên viên tư vấn tâm lý, hôm ấy dưới sự dẫn dắt của Chu Thanh Ngô, Hứa Chức Hạ đến trung tâm sức khỏe tâm lý của trường, trò chuyện trực tiếp với thầy cô để tìm hiểu công việc và quy trình đăng ký.

Đào Tư Miễn đã trở lại Hàng Châu, Chu Thanh Ngô nói đã lâu rồi ba đứa nhóc bọn cô chưa tụ tập nên mời Mạnh Hy và Đào Tư Miễn đến nhà chơi.

Hai cái miệng lắm lời này vừa tới, đêm đó biệt thự nhà họ Minh ồn ào hẳn

Chỉ là Kỷ Hoài Chu có việc nên không có mặt, tới bữa tối anh xách chìa khóa xe đi ra ngoài.

Anh không nói nên Hứa Chức Hạ cũng không biết anh đi đâu. Từ bữa tối cho đến lúc ngồi vào sofa ăn trái cây, cô đều không tự chủ được mà chỉ nhớ đến anh.

Mạnh Hy vừa nghe Chu Thanh Ngô nói có thể Hứa Chức Hạ sẽ đến Chiết Hiệu làm chuyên viên tư vấn tâm lý, cô ấy lập tức ngạc nhiên đến mức quả nho trong tay rơi ngược trở lại bát: “Cậu muốn đến Chiết Hiệu à?”

Hứa Chức Hạ hoàn hồn, thấy phản ứng của cô ấy quá mạnh thì nghi ngờ hỏi: “Tớ còn chưa nghĩ xong, sao vậy?”

“Lớp trưởng đang ở Chiết Hiệu đó.” Đào Tư Miễn thay Mạnh Hy trả lời. Cậu ấy quá hiểu tính tình của cô ấy, Mạnh Hy mới vừa có ý nghĩ gì, cậu ấy nhìn là biết ngay.

Quả nhiên Mạnh Hy gật đầu liên tục.

Hứa Chức Hạ thầm nghĩ: “Tề Hằng?”

“Đúng rồi, đúng rồi.”

Hứa Chức Hạ cười hờ hững: “Chuyện đó thì liên quan gì đến việc tớ đến Chiết Hiệu.”

Mạnh Hy nghiêm túc nói: “Cậu ấy muốn theo đuổi cậu đó!”

Chu Thanh Ngô bưng đĩa dưa hấu ướp lạnh vừa cắt xong đặt lên bàn trà, ánh mắt tràn đầy ý cười: “Lại có bạn nam muốn theo đuổi bé con của chúng ta sao?”

Hứa Chức Hạ nhận lấy miếng dưa hấu Chu Thanh Ngô đưa tới, đồng thời liếc Mạnh Hy: “Đừng nói bậy.”

“Tớ có nói bậy.” Mạnh Hy lập luận một cách rõ ràng: “Hôm trước tớ gặp cậu ấy ở trung tâm thương mại, cậu ấy còn hỏi tớ cậu có bạn trai chưa.”

Đào Tư Miễn giơ tay: “Tớ làm chứng.”

Chu Thanh Ngô vốn chẳng có dáng vẻ người lớn trong nhà, luôn dễ dàng trò chuyện cùng nhóm bạn nhỏ, bà ấy ngồi xuống cười nói: “Là lớp trưởng hồi cấp ba của các cháu à? Dì nhớ cậu ấy, nhìn có vẻ hiền lành, phẩm hạnh cũng không tệ, kết bạn thử cũng được đấy. Nhiều bạn nam theo đuổi như vậy, bé con không thích ai sao?”

Ba đôi mắt đồng loạt dồn về phía cô.

Hứa Chức Hạ bị họ nhìn chằm chằm một cách kỳ lạ khiến tim đập thình thịch, từ nhỏ cô đã thật thà, hễ nói dối là chột dạ ngay.

Đặc biệt là dưới ánh nhìn của Chu Thanh Ngô, mặt Hứa Chức Hạ đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh, vô thức nhớ đến một người. Bất ngờ con tim rung động khiến cô bị tình cảm làm cho mê mẩn, không cẩn thận đã thốt ra lời trong lòng.

“Cháu có người mình thích rồi…”

Họ còn chưa kịp phản ứng, Hứa Chức Hạ vừa nói dứt lời, trong phòng khách lập tức vang lên một tiếng động.

Theo sau tiếng động là chàng trai bước vào phòng khách.

“Thích ai?” Anh như vô tình xen lời.

Hứa Chức Hạ ngập ngừng nhìn anh sải bước dài về phía quầy bar, từ từ rót cho mình một ly nước.

Gương mặt ấy, ở chân mày mang theo nét phong lưu lạnh nhạt nhưng rất quyến rũ, anh đưa chiếc ly thủy tinh lên môi, ngửa cổ, yết hầu theo dòng nước mát trượt lên xuống rõ ràng.

Hứa Chức Hạ lập tức có cảm giác tê dại như bị điện giật.

Chu Thanh Ngô trêu chọc: “Yêu cầu của anh trai con còn kén chọn hơn cả nhà nước tuyển lính, đừng có nói cho thằng bé biết.”

Hứa Chức Hạ khẽ cười gượng, cúi đầu cắn miếng dưa hấu.

Kỷ Hoài Chu uống nước xong thì đặt chiếc ly xuống, tầm mắt anh lướt qua ghế sofa, dừng lại trên vành tai đỏ bừng của Hứa Chức Hạ hai giây. Sau đó anh làm như không có chuyện gì tháo khuy cổ tay áo bên kia bằng ngón tay thon dài và cất bước lên lầu.

Anh vừa đi, Mạnh Hy và Đào Tư Miễn hớn hở truy hỏi đúng như dự tính.

Hứa Chức Hạ giả vờ cười, nghĩ đủ mọi lý do để chống chế, cuối cùng nói đó là người quen ở nước ngoài, bọn họ không biết mới qua loa lấp l**m được.

Ngồi trong phòng khách thêm một lát, Mạnh Hy và Đào Tư Miễn cũng rời đi.

Hứa Chức Hạ lê dép về phòng mình, vừa lên đến nơi đã thấy anh đứng khoanh tay, dựa vào cửa phòng cô.

Anh đã tắm rửa xong, khoác một chiếc áo choàng ngủ màu đen, mái tóc ngắn đen nhánh sấy khô một phần, rối bời tùy ý.

Khác với sự lúng túng của cô, ánh mắt anh không hề che giấu mà thẳng thắn và chuẩn xác mà bao trùm lấy cô.

Hứa Chức Hạ khẽ gọi: “Anh trai…”

Kỷ Hoài Chu hơi nghiêng cằm, khẽ ra hiệu, Hứa Chức Hạ ngoan ngoãn nắm lấy tay nắm cửa, mở phòng ngủ để anh bước vào.

Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, Hứa Chức Hạ quay người, theo sau anh đi vào trong.

Anh đến trước bàn học của cô, kéo chiếc ghế xoay ra và ngồi xuống, lười nhác dựa lưng rồi ngước lên nhìn cô chăm chú.

Hứa Chức Hạ đưa hai tay ra sau lưng, mân mê ngón tay mình, vừa thẹn thùng vừa thấp thỏm mong chờ.

Chỉ ở trước mặt anh mới như vậy.

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Căn phòng yên tĩnh đến mức như thể cả nhịp thở nông hay sâu một chút cũng có thể cảm nhận được.

Hứa Chức Hạ khẽ hỏi: “Tối nay anh trai đi đâu vậy?”

Kỷ Hoài Chu vẫn không trả lời, anh chỉ từ từ đưa tay lên, lòng bàn tay hướng về phía cô, ngoắc hai cái.

Hứa Chức Hạ cứ thế bước lại gần.

Có thể cô đã do dự thoáng chốc, nhưng ngắn ngủi đến mức gần như không đáng kể.

Vừa bước tới đã bị anh vòng tay qua eo, kéo xuống.

Vì quá mức tin tưởng, Hứa Chức Hạ hoàn toàn không hề có phòng bị, cơ thể thuận theo lực kéo của anh không kìm lại được ngã xuống, ngồi thẳng vào lòng anh.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tay còn lại của anh vòng qua chân cô, kéo sát lại đặt gọn gàng trên đùi mình, ôm cô ngồi ngay ngắn trong lòng.

Bắp đùi đàn ông rắn chắc, áo choàng ngủ lụa mỏng nhẹ, váy liền của Hứa Chức Hạ cũng mỏng, vừa ngồi xuống đã cảm nhận rõ rệt.

Hứa Chức Hạ muốn đứng dậy, cô vùng vẫy vài cái thì lập tức bị anh giữ chặt đôi chân, ánh mắt anh khóa chặt khiến cô xấu hổ, cô dứt khoát cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ anh.

Mái tóc mềm mại cọ vào cằm anh, Kỷ Hoài Chu dường như khẽ cười, cuối cùng cũng mở miệng.

“Vẫn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào sao?”
 

Bình Luận (0)
Comment