Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 51

 
【Kim Kim, thật ra người năm xưa em gặp, chỉ là một cánh đồng hoang.

——Kỷ Hoài Chu】

Không nên nói là tình cảm anh em biến chất, mà đúng hơn là trên nền tảng tình cảm anh em ấy đã nảy sinh một thứ d*c v*ng đặc biệt.

Mà tình cảm anh em vốn dĩ vẫn còn đó, những thói quen đã bén rễ từ thuở nhỏ chẳng hề mất đi.

Cũng giống như mỗi lần Hứa Chức Hạ xấu hổ là lại vùi đầu vào người anh, hai cánh tay rất tự nhiên vòng lên ôm cổ anh.

Anh vừa tắm xong, Hứa Chức Hạ vùi mặt vào hõm cổ anh, qua hơi thở cảm nhận được làn da anh mang theo chút ẩm ướt mát lành.

Sữa tắm của anh trước giờ đều không có mùi hương, cô luôn có thể ngửi thấy mùi hương mát lạnh mà trầm ổn của chính anh.

Chỉ cần tới gần anh, chính là lúc cô cảm thấy an tâm nhất.

Từ nhỏ đã vậy.

Song lúc này Hứa Chức Hạ vừa thấy an tâm vừa mâu thuẫn đến mức trái tim đập rộn ràng.

“Anh trai……” Cô vùi mặt xuống, gọi bằng giọng mũi mềm mại.

Anh vô thức bật ra tiếng: “Ừhm.”

Không biết có phải vì mái tóc ngắn của anh còn hơi ướt, lại chỉ khoác một chiếc áo choàng ngủ lụa hay không mà khi đáp lại cô, giọng nói anh thản nhiên nghe có thêm phần quyến rũ.

Hứa Chức Hạ không muốn để lộ tâm tư quá rõ nên giả vờ ngây ngô, nhỏ giọng hỏi: “Tối nay anh đi đâu vậy?”

Cô phớt lờ anh, gượng gạo quay lại chủ đề trước đó.

Kỷ Hoài Chu bị chọc nên khẽ bật cười.

Tính cách cô bé này từ nhỏ đã vậy, cứ trốn tránh là lại nói linh tinh. Khi đó cô còn không dám giao tiếp với người khác, muốn đến tiệm trà sáng mua bữa sáng cho anh nhưng trong lòng lo sợ.

Chưa đi được hai bước lại quay về bên anh, ngượng ngùng nói với anh, anh trai ơi tiền hết hạn rồi.

“Nhà hát kịch.” Kỷ Hoài Chu thuận theo trả lời cô.

“Đến nhà hát kịch làm gì?”

“Nghe một buổi hòa nhạc.”

Anh không phải là người nhàn nhã thanh tao, hành động này rất khó để không nghi ngờ. Hứa Chức Hạ lập tức ngồi dậy, ngẩng mặt khỏi hõm cổ anh, ấn hai tay đè lên ngực anh.

Ngón tay cô vô thức siết chặt, vò chiếc áo choàng ngủ trước ngực anh thành một nếp nhăn dày, ánh mắt cô đầy vẻ trách móc: “Anh hẹn hò với cô gái khác à?”

Đây là lần đầu tiên Kỷ Hoài Chu nhìn thấy trong mắt cô vẻ lên án dành cho đàn ông bạc tình như vậy.

Anh mỉm cười, bình thản nhìn cô một lúc rồi chậm rãi nói: “Cô gái anh muốn hẹn hò không phải đang ở đây sao.”

Hứa Chức Hạ rất dễ dỗ dành, tâm tư cô cứ thế mềm đi, ngay cả sự hoài nghi cũng dịu dàng: “Vậy anh đi với ai?”

“Không có ai cả, đi bàn chuyện làm ăn.” Anh hỏi gì đáp nấy.

Giận quá sớm, nổi cáu với anh xong Hứa Chức Hạ bắt đầu giận chính mình, cô cúi mặt im lặng: “Ồ……”

“Buông tay ra.” Kỷ Hoài Chu đưa tay nắm lấy cằm cô và x** n*n: “Cứ làm như anh trai em là một kẻ phụ bạc vậy.”

Anh ngửa người dựa lưng vào ghế, gáy đè lên gối đệm, tứ chi anh uể oải thả lỏng, nhưng trên mặt anh lại là vẻ như bị cô nắm mạng sống.

Trông cứ như cô đang khởi binh hỏi tội.

Hứa Chức Hạ hoàn hồn, buông lỏng ngón tay và rụt người về: “Em chỉ hỏi thôi.”

“Còn gì muốn hỏi nữa không?”

“……Không còn.”

“Chắc chắn là không còn chứ?”

Anh nói từng câu từng câu rất kiên nhẫn, Hứa Chức Hạ mơ hồ cảm thấy anh đang dẫn cô vào bẫy, nhưng nhất thời không hiểu rõ mà ngoan ngoãn nói “Vâng”.

“Đến lượt em rồi.” Anh hỏi thẳng: “Em thích ai.”

“……” Lòng Hứa Chức Hạ khẽ chao đảo.

Anh không dễ bị qua mặt như Mạnh Hy và Tào Tư Miễn, kể cả một lời nói dối nhỏ cũng không thể che đậy được.

Điều then chốt chính là trong lòng anh biết rất rõ, lại cứ muốn cô tự nói ra.

Mà anh luôn có thể nắm bắt chính xác tâm tư của cô: “Có gì mà không thể nói với anh trai?”

Hứa Chức Hạ lẩm bẩm, ném lại vấn đề, nói ấp úng: “Em thích ai, anh trai không biết sao?”

“Anh trai làm sao biết được,” ánh mắt Kỷ Hoài Chu thong thả nhìn cô, giọng anh lười biếng vừa nói vừa mỉm cười: “Mấy đội bóng ở Stanford, một đàn anh, lại đến một lớp trưởng, còn cả Kiều……”

Anh muốn nói lại thôi, dưới ánh mắt nghi hoặc của Hứa Chức Hạ, không để lộ dấu vết chuyển câu: “Chẳng phải anh trai em vẫn đang xếp hàng sao.”

Khóe mắt Hứa Chức Hạ cong lên ý cười, thì thầm: “Nhưng anh trai không thành thật chút nào.”

Anh nhướng mày.

Hứa Chức Hạ chớp mắt, nói hết câu: “Anh còn chưa theo đuổi được mà đã ôm người ta lên đùi mà hỏi tới hỏi lui rồi.”

Kỷ Hoài Chu đột nhiên nhấc chân lên, Hứa Chức Hạ bất ngờ bị chấn động vội kêu lên rồi ôm lấy cổ anh, mông rời đi trong nháy mắt, lại vững vàng đáp trở về.

Lại một lần nữa cảm nhận được sự săn chắc của bắp chân anh.

Hứa Chức Hạ kéo dài giọng oán trách: “Anh trai……”

Bắt nạt người ta.

Kỷ Hoài Chu khẽ nhếch môi: “Cái đuôi nhỏ của chúng ta đáng yêu như vậy, không phải vì anh trai sợ em chạy theo người khác mất sao.”

Cô không chịu yếu thế mà nhìn lại, giả vờ ngây thơ hỏi: “Không phải anh trai đang tự hào lắm sao?”

Kỷ Hoài Chu nghe xong thì híp mắt.

Hứa Chức Hạ nghiêng mặt qua, có lý có tình nói: “Họ thích em, đều do anh trai nuôi tốt đấy.”

Kỷ Hoài Chu cụp mắt bật cười, bàn tay vô thức v**t v* phần thắt lưng của cô: “Anh nuôi của anh, họ muốn nuôi thì tự mình nuôi đi.”

Hứa Chức Hạ cố nhịn c*n m** d***, nhưng ý cười vẫn tràn ra từ đáy mắt cô.

Nhìn nụ cười của cô, ánh mắt Kỷ Hoài Chu bất giác trở nên thâm trầm, sau một lúc im lặng ngắm nhìn, anh chợt nói: “Ngày mai anh trai về Anh.”

Hứa Chức Hạ sững sờ, nụ cười trong mắt cô còn chưa kịp tan.

Sự chia ly đến bất ngờ không kịp trở tay.

Nhưng giờ đây sự chia ly với họ đã quá đỗi bình thường.

Hứa Chức Hạ gật đầu.

Cô không hỏi gì cả, bàn tay Kỷ Hoài Chu đang ôm eo cô vuốt lên, ấn lên vai và lưng cô, kéo cô nằm sấp trên người mình.

“Có lẽ nửa tháng, cũng có thể lâu hơn.”

Môi anh áp đến bên tai cô: “Em có muốn đợi anh không?”

Hứa Chức Hạ ngoan ngoãn nằm sấp tựa cằm vào vai anh. Suy nghĩ một lúc lại bất giác nghĩ đến Chu Cố Đường năm xưa, trước khi người đàn ông đó bỏ đi có phải bà ấy cũng từng nghe những lời này.

Hứa Chức Hạ bất giác thẫn thờ: “Anh trai, anh cũng sẽ bặt vô âm tín như vậy sao?”

Kỷ Hoài Chu nhắm mắt ngửa cổ, nhẹ nhàng cọ cằm vào tóc cô: “Nếu anh trai mất tung tích thì chỉ có một lý do.”

Hứa Chức Hạ thốt lên một câu nghi hoăc.

Nghe thấy anh bình thản nói: “Anh trai đã chết.”

Hứa Chức Hạ đột nhiên ngẩng mặt lên, giận dữ trừng mắt nhìn anh, gần như ngay khoảnh khắc ấy đôi mắt cô đã đỏ hoe. Trái tim đang đập loạn xạ của cô như bị giả thiết hư ảo này đâm thủng trăm ngàn lỗ.

Kỷ Hoài Chu sững người, thấy nước mắt cô rơi xuống, anh lại có chút luống cuống nâng mặt cô lên. Ngón tay anh vừa lau khô vết ướt trên má cô thì lại có lệ nóng từ khóe mắt cô trào ra, anh lại lau.

Lau không hết, bàn tay anh ướt đẫm.

“Nếu không nỡ thì anh trai sẽ không đi nữa, nha, em đừng khóc.” Kỷ Hoài Chu rút vài tờ khăn giấy từ tủ bên cạnh lau nước mắt cho cô, không dám dùng sức vì da cô rất mỏng.

Hứa Chức Hạ biết anh chỉ thuận miệng nói đùa, nhưng cô khó có thể kiểm soát được nỗi buồn bã tột độ, cảm xúc thất vọng ban đầu khi đối mặt với sự chia ly cũng cứ thế tuôn ra.

Cô khóc đến không mở được mắt, lông mi ướt sũng dính vào mí mắt, khóc nức nở buồn bã: “Em ghét anh……”

Kỷ Hoài Chu hoàn toàn bất lực: “Anh trai sai rồi.”

Cô khóc như đứa trẻ, nhưng không dễ dỗ dành như hồi nhỏ. Kỷ Hoài Chu vừa lau nước mắt cho cô vừa nhỏ giọng nhận lỗi rất lâu, cuối cùng mới dỗ dành cô dần bình tĩnh lại.

“Đừng ghét anh mà.” Kỷ Hoài Chu xoa đầu cô.

Vừa khóc quá nhiều, lồng ngực Hứa Chức Hạ vẫn còn run rẩy không ngừng, cô nghẹn ngào: “Anh không nói chuyện tử tế được thì đừng nói……”

Nghe giọng điệu dạy bảo của cô, Kỷ Hoài Chu không nhịn được mỉm cười, thái độ như bị cô thuần phục: “Được, anh trai không nói lung tung nữa.”

Nói rồi anh lại nhấn mạnh: “Anh trai nhất định sẽ về, được không?”

“Được……” Hứa Chức Hạ hít hít mũi, chóp mũi đỏ bừng, đồng tử ngấm nước mắt trong veo long lanh.

Nhìn anh, giọng cô nghèn nghẹn: “Anh hứa rồi đấy.”

Những chuyện họ đã hứa, anh chưa bao giờ nuốt lời.

Trừ 4 năm trước.

Kỷ Hoài Chu nhìn vào mắt cô: “Anh hứa.”

Bị câu nói của anh động đến làm vô cớ khóc một trận, giờ khóc xong rồi, đầu óc Hứa Chức Hạ rối bời nhưng lại trống rỗng.

Cô cúi mặt, dùng ngón tay nắm lấy cổ áo ngủ của anh và kéo nhẹ, dáng vẻ của cô có chút tủi thân.

Kỷ Hoài Chu cong khóe môi nở nụ cười khẽ.

Thói quen này của cô được hình thành từ nhỏ. Lúc cô chỉ mới cao đến eo anh, mỗi khi làm sai thì hai tay cô lại nắm lấy vạt áo anh, cúi đầu kéo lấy với vẻ tủi thân, anh nói gì cô cũng gật đầu.

Lặng lẽ nhìn cô, đáy mắt anh lại xuất hiện một gợn sóng bí ẩn rồi vươn tay tới áp sát nửa dưới gương mặt cô. Anh dùng ngón cái và ba ngón tay còn lại bóp hai bên cằm cô, chạm ngón trỏ vào môi dưới của cô, v**t v* một cách mập mờ, lúc nhẹ lúc mạnh.

“Chỉ cho bạn trai hôn thôi à?” Giọng anh trầm thấp.

Anh luôn có thể dễ dàng làm cho không khí trở nên mờ ám, giống như vừa nãy chọc cô khóc, lát sau lại làm cô đỏ mặt.

Hứa Chức Hạ không đáp, cũng không nhìn anh.

Bị sự giận dỗi còn sót lại thúc đẩy, Hứa Chức Hạ hé môi, cắn vào đầu ngón tay đang trêu chọc của anh.

Anh cũng không trốn tránh mà trượt tay vào trong tìm kiếm lưỡi cô.

Mi mắt Hứa Chức Hạ run rẩy, đôi môi bị buộc phải hé mở, đầu lưỡi muốn đẩy tay anh ra nào ngờ anh lại ấn nhẹ vào làm cô cong lưỡi lên l**m ngón tay đang ôm lấy mặt mình.

Hứa Chức Hạ khẽ giật mình, hơi thở ngay lập tức rối loạn, nửa giận nửa xấu hổ hừ khẽ, cô buông răng đang cắn ra ra và quay mặt đi, như trốn chạy thục mạng.

Trong khóe mắt của cô vẫn còn đọng lại chút ướt át, khiến vẻ mặt thẹn thùng của cô mang theo một nét ngượng ngùng mà cô không tự nhận ra, gợi lên những suy tưởng x**n t*nh.

Đầu ngón tay ẩm ướt của Kỷ Hoài Chu khẽ co lại.

Lưỡi của cô gái giống như thạch rau câu, người cô ngồi trên đùi anh, trọng lượng của cô rất nhẹ, có lẽ vì từ nhỏ đã học múa nên toàn bộ cơ thể cô đều mềm mại, mềm mại đến mức có thể bị phô bày ra bất kỳ tư thế nào.

Anh luồn tay qua hai chân cô, bế cô trong tư thế ngang.

Hứa Chức Hạ còn chưa kịp suy nghĩ thì người cô đã ngã vào chăn bông, lún đầu vào gối. Ngay sau đó gương mặt của chàng trai đã chiếm hết tầm mắt của cô.

Cô nín thở, cổ tay đang đặt bên gối lại bị anh đè xuống và từ từ v**t v*.

“Đợi anh trai về, có thể hôn em không?”

Hơi thở Hứa Chức Hạ trở nên gấp gáp.

Anh chống khuỷu tay cúi người phía trên người cô, bộ đồ ngủ bằng lụa rũ xuống. Cô vừa rũ mắt xuống đã có thể thấy những đường cơ bắp lưu loát và rắn chắc từ ngực đến eo anh.

Hứa Chức Hạ lặng lẽ thở ra từng chút một, không biết nên nhìn vào đâu, khắp nơi đều là anh.

Thật lâu sau, cô nghe thấy giọng mình: “Dạ……”

Anh bật ra tiếng cười nhẹ.

Mặt Hứa Chức Hạ nóng lên, sau đó áp lực trên người cô được rút đi, cô thấy anh nằm xuống bên cạnh cô rồi nhắm mắt lại, giọng anh có chút mệt mỏi.

“Sáng mai lên máy bay, cho anh trai mượn nửa cái giường.”

Hứa Chức Hạ quay đầu nhìn góc nghiêng trên mặt anh, không muốn đuổi anh đi nhưng vẫn tỏ ra e thẹn: “…… Sao anh không về phòng mình ngủ?”

Hơi thở của chàng trai chuẩn bị đi vào giấc ngủ chậm rãi và đều đặn, bình thản vang lên trong không gian tĩnh lặng: “Cũng đâu phải chưa từng ngủ chung.”

Lần trước ở Kim Lăng chính là ôm nhau ngủ.

Hứa Chức Hạ nghẹn thở.

Cũng nhận ra đêm đó anh không hoàn toàn thức trắng đêm, mà là ngủ bên cô cả một đêm.

Cô gái nhỏ da mặt mỏng, Hứa Chức Hạ không để ý đến anh nữa, nhưng cô vừa ngại ngùng vừa kéo chăn dưới người mình ra đắp lên eo anh, còn tắt đèn cho anh.

Cô mang dép lê chạy lộp cộp vào phòng tắm, không để ý thấy khóe môi anh nhếch lên thành một nụ cười.

Con gái tắm lâu, mất một lúc lâu sau Hứa Chức Hạ mới ra khỏi phòng tắm. Người trên giường nhắm mắt nằm đó, lông mày giãn ra dường như đã ngủ say.

Cô nhẹ nhàng vén một góc chăn lên nằm vào, giường lún xuống rất nhẹ.

Hứa Chức Hạ nằm nghiêng quay lưng lại với anh. Phía sau không hề có động tĩnh, cô dần ngủ thiếp đi trong đêm tối tĩnh lặng.

Trong lúc mơ màng, một cánh tay vắt ngang qua eo cô, cơ thể ấm nóng áp vào lưng cô.

Hứa Chức Hạ đang ngủ mơ màng, cô xoay vòng eo mềm mại của mình, vô thức mà tự giác chui vào nơi ấm áp đó.

Đáp lại cô là một cái ôm vững chãi.

Cô ngủ càng lúc càng sâu, không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc mơ……

“Đã nói là cả đời! Thiếu một năm, một tháng, một ngày, một giờ cũng không được tính là cả đời!”

Chiếc loa khuếch đại lời thoại trong phim.

Bên bờ sông của trấn Đường Lý, chiếc máy chiếu phim cũ kỹ được dựng lên cao, quầng sáng di chuyển lên màn hình chiếu đã ngả vàng, cuộn băng nhựa đen trong đầu đĩa phát ra tiếng lách tách.

Cô đội chiếc mũ hình đầu hổ trùm đầu viền lông, mặc áo khoác ngắn lót nhung phối với váy Mã Diện. Gương mặt ửng hồng giữa khung cảnh sáng tối đan xen vì đã uống vài ngụm rượu ủ mùa Đông.

Bầu trời xanh thẫm, tuyết rơi lất phất.

Đột nhiên muốn đi tìm anh trai, cô rời khỏi bờ sông náo nhiệt và chạy chầm chậm đến học viện. Dưới ánh đèn lồng mờ ảo, gặp phải một bóng người cao ráo.

Cô từ từ ngẩng mặt lên thì nhìn thấy một thiếu niên.

Anh ấy có khí chất cao quý, mặc áo khoác âu phục kiểu Anh, áo sơ mi bên trong áo len được thắt cà vạt gọn gàng, vẻ quý phái rõ ràng không thuộc về nơi này.

Nhưng anh ấy có gương mặt giống hệt anh trai.

Chẳng qua khí chất nho nhã của anh ấy khác anh trai hoàn toàn.

Cô lắp bắp gọi anh ấy: “Anh trai……”

Thiếu niên ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn cô và mỉm cười hiền hòa: “Em chính là…… baby nhỏ của cậu ấy?”

Cô ngơ ngác nhìn anh ấy tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống.

Trên sợi xích bạc treo một chiếc nhẫn xương mặt thú quen thuộc đung đưa trước mắt cô. Sợi dây chuyền tiện đà trượt khỏi lòng bàn tay anh ấy, cô hơi say nên không nhìn xem nó đã rơi vào đâu.

Chỉ biết thiếu niên đưa tay lên, dùng động tác dịu dàng khẽ chỉnh lại chiếc mũ hình đầu hổ bị lệch của cô, mỉm cười nhìn cô.

Giọng anh ấy trong trẻo rất dễ nghe.

Như dòng suối trong vắt.

“Cảm ơn em đã thay anh ở bên cạnh cậu ấy.”

Cảm ơn em đã thay anh ở bên cạnh cậu ấy.

Anh trai…… Anh trai……

——Kỷ Hoài Sùng!

Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên, Hứa Chức Hạ bị kéo ra khỏi giấc mơ, bất chợt kinh hãi mở mắt ngồi dậy. Trong tầm mắt phủ đầy sương mù, cô th* d*c không đều.

Cả căn phòng ngập tràn ánh nắng chói chang.

  

Bình Luận (0)
Comment