Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 54

 
【Thượng đế đã chết.

——Kỷ Hoài Chu】

Ánh mặt trời chiếu qua mấy khung cửa sổ cao hình bán nguyệt, vương vấn trên màn che, khẽ lay động như sóng nước. Một lớp ánh sáng mờ như sương phủ lên, nhẹ nhàng dao động theo nhịp nhấp nhô bên trong.

Tấm thảm đỏ dày nặng nuốt chửng tiếng gậy batoong và tiếng giày da Oxford, trong căn phòng ngủ rộng như tẩm cung, vẫn có thể nghe rõ hơi thở trầm thấp của chàng trai.

Hốc mắt già nua trũng sâu của Kỷ Thế Viễn lộ vẻ âm u, giọng nói mạnh mẽ đầy tức giận: “Kỷ Hoài Chu!”

Ông ta dừng cách đó vài bước, chiếc gậy vàng đầu hổ nện mạnh xuống.

“——Con thật hoang đường!”

Mọi động tĩnh dưới tấm màn che dần ngừng lại.

Kỷ Hoài Chu khẽ chống người dậy, tấm chăn cũng trượt xuống lưng anh một chút, lộ ra xương bả vai săn chắc và căng lên sau vận động.

Anh từ từ nghiêng mặt qua.

Tóc ngắn bị người ta cào rối, trên vai và cổ còn mấy vết cào mờ, khăn tắm và chiếc áo nhỏ của cô gái bị ném loạn ra ngoài, có thể tưởng tượng được cảnh phong tình và hỗn loạn vừa rồi.

Đôi mắt hẹp dài màu đen xanh vốn đã mang nét trăng hoa kia, khi ánh mắt lướt qua, trong đáy mắt tràn ngập tình ý nồng đậm lại dấy lên chút khó chịu vì bị quấy rầy.

“Chủ tịch Kỷ có sở thích xem cảnh nóng tại chỗ à?”

Kỷ Hoài Chu cố tình kéo dài giọng một cách châm chọc, giọng trầm khàn do hưng phấn vẫn chưa tiêu tan sau cuộc h**n **.

Thân hình anh đủ để che chắn cô gái, từ góc nhìn của Kỷ Thế Viễn chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh của cô gái xõa ra trên gối.

Kỷ Thế Viễn xanh mặt: “Nhìn lại con xem, còn ra cái thể thống gì nữa!”

Kỷ Hoài Chu cong môi cười, ngón tay cái chạm lên môi, thong thả xóa đi vệt nước mờ ám: “Sao thế, ông quản trời quản đất, còn muốn quản chuyện tôi giải quyết nhu cầu sinh lý nữa sao?”

Tình cảnh như thế này, đúng là việc anh có thể làm ra.

Còn Kỷ Thế Viễn thì chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Bốn năm nay, Kỷ Thế Viễn vì muốn khiến anh không còn nhớ đến người ở Tô Châu nên đã ngầm đồng ý việc phụ nữ chủ động quyến rũ anh. Sau đó lại dung túng cho lối sống ăn chơi trác táng của anh, miễn là không chạm đến tình cảm thật sự trí mạng. Đàn ông trong giới thượng lưu ai mà chẳng có vài đoạn phong lưu.

Tiếng xấu phong lưu bên ngoài của anh, xưa nay Kỷ Thế Viễn đều coi như không thấy. Nói đúng hơn là đời sống riêng tư buông thả của anh, thực ra cũng là do chính Kỷ Thế Viễn ngầm cho phép.

Nhưng hôm nay là ngày kết hôn long trọng, nếu mọi người đều biết chuyện ồn ào này thì việc bị mất mặt hay thành trò cười cũng đều là chuyện nhỏ.

Việc liên hôn mới là chuyện lớn.

Gân xanh bên thái dương của Kỷ Thế Viễn khẽ giật: “Bình thường muốn phóng túng thế nào cũng mặc kệ, ngẫm lại xem hôm nay là ngày gì hả!”

Nghe vậy, Kỷ Hoài Chu khẽ bật cười một cách khinh thường và hờ hững: “Đừng kêu gào ầm ĩ, người ngoài nghe thấy lại tưởng có chó chạy vào đây.”

“Con……”

Không đợi ông ta nổi giận, Kỷ Hoài Chu lại cúi mặt xuống, giả vờ âu yếm v**t v* người trong lòng.

Giọng anh khàn khàn, dùng giọng nuông chiều quen thuộc của đàn ông khi nói lời yêu trên giường, xen lẫn vài hơi th* d*c còn sót lại: “Làm bảo bối của anh sợ rồi.”

Dẫu sao cũng là người đứng trên đỉnh cao quyền lực, Kỷ Thế Viễn nhanh chóng bình tĩnh lại, vẻ mặt nghiêm nghị khống chế lại cục diện: “Ta nói rồi, Hoài Chu, nếu con muốn được tự do thì chắc chắn phải nghe theo lời ta dặn. Tốt nhất là con đừng gây chuyện mất mặt trong lễ cưới.”

Kỷ Hoài Chu làm như không nghe thấy, nhìn người phía dưới một lúc rồi như thể không kiềm được mà vùi mặt xuống, ngón tay phóng túng luồn vào tóc cô gái, tiếp tục thân  mật âu yếm má và vành tai người trong lòng.

Trong chốc lát, anh lại ngẩng mặt lên, trong mắt hiện rõ vẻ lỗ mảng, không nhìn chính diện, cười lạnh mang theo ý châm biếm.

“Còn chưa ra ngoài à, muốn tận mắt xem con trai ông diễn cảnh nóng sao?”

Kỷ Thế Viễn cố kìm nén cảm xúc sắp bùng nổ, nét mặt lạnh lùng nói: “Trước khi công chúa Edith đến, giấu khoản nợ phong lưu của con cho tốt!”

Dứt lời, Kỷ Thế Viễn mang theo vẻ điềm tĩnh đã vỡ vụn, phất tay áo bỏ đi.

Xung quanh lại yên tĩnh trở lại.

Hứa Chức Hạ bị thân hình chàng trai ép chặt trong không gian chật hẹp, gấp gáp nín thở, không dám hít thở.

Cô chưa từng gặp phải tình huống như thế này, gan nhỏ, vừa sợ bị lộ tẩy vừa vì sự thân mật tràn trề của anh mà cảm thấy sau gáy dường như muốn nóng đến tan chảy.

Cho dù biết chỉ là đang diễn kịch nhưng nhịp tim cô không cách nào bình tĩnh lại, huống hồ anh còn tr*n tr**ng phủ người xuống.

Một lúc lâu sau vẫn không thấy anh có ý muốn đứng dậy, nhiệt độ cơ thể anh dưới chăn nóng như lửa đốt, Hứa Chức Hạ nhịn không nổi, khẽ bật ra một câu, thấp giọng: “Anh trai…”

“Ừm?” Giọng anh hòa lẫn với hơi thở mũi.

Hứa Chức Hạ nghiêng mặt, gò má khẽ vùi vào gối, cô không quay đầu nhìn vào mắt anh, hỏi một cách căng thẳng: “Ông ta đi chưa?”

Kỷ Hoài Chu nhìn cô, gương mặt cô gái đỏ bừng, ánh nước xuân trong mắt khẽ lay động, dáng vẻ thẹn thùng kia lại khiến cô trông như một bé ngoan, mặc cho anh vô lễ.

Anh mím môi dưới, khẽ nói theo cô: “Không biết.”

Hứa Chức Hạ cũng không nhớ rõ anh đã c** đ* lót của mình ra từ lúc nào, trước ngực trống không, cô vòng tay ôm lấy chính mình, gương mặt nóng đến mức muốn chết: “…Anh trai, anh đứng dậy trước đi”

Anh làm ra vẻ nghiêm túc: “Nhỡ ông ta quay lại thì sao?”

Hứa Chức Hạ mím môi: “Nhưng mà… Anh nặng quá.”

Kỷ Hoài Chu chống khuỷu tay hai bên cổ cô, khẽ bật ra một tiếng cười trầm, thành thật trả lời: “Anh trai đâu có đè lên em đâu.”

Hứa Chức Hạ ngượng ngùng, nhỏ giọng: “Có đè mà…”

Anh giả vờ nhẫn nại, hỏi: “Đè ở đâu?”

“Thắt lưng…… thắt lưng……” Hứa Chức Hạ ấp úng, cảm thấy không thể nói hai chữ “Phía dưới” xấu hổ ra miệng.

Cô chỉ có thể quay lại nhìn anh bằng ánh mắt đầy mong đợi

Kỷ Hoài Chu bị cô nhìn đến mức cổ họng ngứa ngáy, nhận ra phản ứng của chính mình, anh nghiêng người, tách khỏi cô.

Nếu tiếp tục sáp lại, người bị tra tấn sẽ là anh.

Trọng lượng trên người vừa nhẹ đi, Hứa Chức Hạ lập tức cử động, cô vội vàng khom người xuống, một tay che trước ngực tay kia với xuống gầm giường mò lấy đồ lót của mình.

Lúc quay lại đã thấy anh ngồi tựa lưng lên đầu giường, chăn đệm vừa vặn che ngang hông. Trong tầm mắt cô, những đường nét cơ bụng và ngực của anh hiện rõ, ngay cả cơ cá mập cũng vô cùng bắt mắt, hướng lên trên là bờ vai khỏe mạnh rắn chắc.

Tim Hứa Chức Hạ đập loạn, cô nắm lấy đồ lót mỏng của mình, ấp úng: “Anh trai, quay qua đi.”

Kỷ Hoài Chu giả vờ xoay lưng lại.

Hiếm khi cô không thể yên tâm với anh như vậy, Hứa Chức Hạ nhìn anh vài giây, nhỏ giọng nhấn mạnh: “Đừng quay đầu lại nhé.”

Không nghe thấy câu trả lời, dường như anh chỉ khẽ cười.

Mặt Hứa Chức Hạ lại càng nóng hơn, cô không nói gì và vội kéo lại dây áo lót bị rơi xuống lên lại chỗ cũ.

“Ai đưa em vào đây?” Lúc này anh mới hỏi.

Đồ lót nằm trong áo len, Hứa Chức Hạ vừa mò ra phía sau cài khuy vừa ngoan ngoãn đáp: “Vào cùng anh Kiều Dực và anh Lục Tỷ, dùng giấy thông hành mà anh Hạ Tư Tự đưa cho em.”

Nghe được nửa câu sau, Kỷ Hoài Chu khẽ nhíu mày.

Anh không nhớ trong thỏa thuận giữa họ có chuyện này.

Kỷ Hoài Chu rũ mắt, một lúc sau thoáng đăm chiêu, khẽ bật cười.

Mặc xong đồ lót, Hứa Chức Hạ đưa tay vào ống tay áo len, nghe thấy tiếng anh cười thì c*n m** d***: “Anh trai không muốn em tới đây sao?”

“Xong chưa?” Anh chỉ hỏi.

Tránh không trả lời cũng chính là câu trả lời. Hứa Chức Hạ tủi thân, buồn bã hừ khẽ rồi thả hai chân xuống giường, ngồi bên mép giường không trả lời anh.

Không cần nhìn cũng biết cô đang giận, Kỷ Hoài Chu bật cười, khẽ cong môi dỗ dành: “Muốn.”

Rồi thong thả nói tiếp: “Chỗ nào cũng muốn.”

Về chuyện tình cảm, Hứa Chức Hạ chẳng có mấy tâm cơ, chỉ cần nghe anh nói với giọng chiều chuộng như thế là cơn giận nhỏ lập tức tan biến.

Hứa Chức Hạ ngoan ngoãn trở lại, cũng trả lời anh: “Xong rồi.”

Kỷ Hoài Chu quay đầu nhìn lại, thấy cô đang ngồi quay lưng bèn vén chăn bước xuống giường, đi về phía phòng thay đồ, trả lại nguyên câu cho cô: “Đừng quay đầu lại.”

Giọng anh lười biếng, nghe chẳng hề nghiêm túc.

Hứa Chức Hạ không nghĩ là thật nên nghi ngờ quay đầu lại, bờ vai rộng cùng đường cong lưng của chàng trai rất đẹp, kết hợp với thắt lưng săn chắc và vòng hông rắn rỏi đập vào mắt cô.

Đầu óc lập tức trống rỗng, Hứa Chức Hạ quay mặt đi ngay lập tức.

“Dạ.” Cô đáp nhanh, hơi thở rối loạn, đầu ngón tay khẽ cào lên quần jean.

Từ nhỏ Hứa Chức Hạ đã đã hay chột dạ, có thể không đánh đã khai.

Cô vô tình nói thêm: “Anh trai, em không quay lại đâu.”

Kỷ Hoài Chu loáng thoáng khẽ bật cười sau lưng cô, trong giọng nói không có ý vạch trần, kéo dài giọng: “Được.”

Hứa Chức Hạ thành thật ngồi chờ, điện thoại trong túi quần bỗng rung lên.

Là cuộc gọi của Kiều Dực.

Hứa Chức Hạ bắt máy không hề do dự, vui vẻ thông báo tình hình cho anh ta, cũng là để báo bình an: “Anh Kiều Dực, em đang ở phòng của anh trai.”

Trong điện thoại im lặng hai giây.

Có thể do câu trả lời của cô đã giải đáp trước vấn đề nên Kiều Dực cũng chẳng biết nói gì.

“Vậy thì tốt.” Kiều Dực cất giọng tự nhiên, lời ít ý nhiều: “Kim Kim, mở cửa sổ.”

Hứa Chức Hạ nhìn ra ngoài, vài khung cửa sổ cao đều không mở được, cô đi vòng ra sau ghế sofa, đẩy cửa sổ kính màu ra.

Tầm nhìn sáng bừng, trước mắt là một chiếc máy bay không người lái bốn cánh quạt, mang theo một túi dây thoát hiểm lên giữa không trung, công nghệ giảm tiếng ồn tiên tiến khiến âm thanh khi nó vận hành vô cùng nhỏ.

Trên khung máy bay có nhãn hiệu EB.

Hứa Chức Hạ tháo túi dây thoát hiểm xuống trong sự ngỡ ngàng rồi ngẩng đầu nhìn xuống từ độ cao tầng năm.

Phía dưới có một tấm đệm cứu sinh.

Lục Tỷ đang dùng điều khiển từ xa, Kiều Dực giữ điện thoại nói chuyện với cô, còn Trần Gia Túc ngẩng đầu lên nhìn cô, giơ cánh tay lên cao.

Hứa Chức Hạ ngẩn người, vừa định hỏi thì chàng trai đã đi đến bên cạnh.

Kỷ Hoài Chu tùy ý mặc một chiếc quần dài màu đen, liếc mắt nhìn thấy chiếc máy bay không người lái anh từng thiết kế năm xưa đang lơ lửng trên không, lại nhìn xuống bên dưới, không cần nói thì trong lòng anh cũng hiểu ý của mấy người kia.

Anh rút điện thoại trong tay Hứa Chức Hạ, đồng thời Trần Gia Túc bên dưới cũng ngầm hiểu mà nhận lấy điện thoại từ Kiều Dực.

“Trần Gia Túc, cậu đang giỡn đấy à?” Giọng Kỷ Hoài Chu lạnh lùng: “Không nói rõ với họ sao?”

Trần Gia Túc cười gượng: “Tìm chút niềm vui thôi, tôi sắp buồn chết rồi, Anh Hai.”

Kỷ Hoài Chu cứng đầu cứng cổ: “Về đi.”

“Ôi Anh Hai, dù sao thì cũng phải phá hỏng cái hôn lễ này, đã định mượn con dao mang tên Edith, chẳng phải cậu không có mặt thì càng hay sao?” Trần Gia Túc nói bằng tiếng Quảng, nụ cười đầy ẩn ý, cố tình làm mã hóa ý trong hai câu này: “Tiểu Kim bảo bối cố ý tới gặp anh đó, cậu đi trốn cùng với em ấy đi.”

Kỷ Hoài Chu chậc khẽ, chưa kịp nói gì thì cô gái bên cạnh đã nắm lấy tay anh, khẽ lắc hai cái.

Anh nhìn sang, Hứa Chức Hạ cũng nhìn anh, ánh mắt trông mong, nói: “Đi thôi anh trai, nếu không đi thì công chúa đó sẽ tới mất.”

Vốn dĩ đây là hướng đi nằm trong kế hoạch, Kỷ Hoài Chu lơ đễnh cười, vẻ hờ hững xen chút trêu đùa: “Em đến cướp hôn sao?”

Hứa Chức Hạ khẽ chớp hàng mi cong: “Một mình anh ở nước Anh, em muốn ở cạnh anh… Nhưng anh lại bị nhốt nên nếu cướp được… Thì cũng được.”

Kỷ Hoài Chu vốn bị cô làm cho bật cười, sau đó lại không kìm được, chợt bừng tỉnh trong ánh mắt mềm mại của cô.

Nhớ lại chuyện xưa, cô gái nhỏ chạy ngược chiều ánh sáng trở về trong sân, hồn nhiên đáng yêu, thở hổn hển, đứng trước mặt anh mỉm cười với đôi mắt ngập tràn ý cười.

——Sao lại quay về?

——Ở bên anh.

——Anh không cần ai ở bên.

——Cần chứ, anh trai cũng chỉ có một mình.

Mười bảy năm sau, cô bé ấy lại nhìn anh, ánh mắt kiên định không đổi, nói với anh: “Anh trai, chúng ta cùng trốn đi.”

Trong đôi mắt trong sáng của Hứa Chức Hạ tràn đầy vẻ nghiêm túc, cô ngẩng gương mặt trái  xoan trắng như sứ lên, nhìn anh chăm chú không chớp mắt, bởi nét ngây thơ giữa hàng mày đuôi mắt mà trông càng thêm đáng yêu.

Cô luôn có bản lĩnh khiến người khác vừa lý trí vừa điên cuồng.

Dù là chuyện vô lý đến đâu, chỉ cần là cô nói thì với anh vĩnh viễn đều có lý của cô.

Kể cả điên cuồng đến chết.

Còn bốn năm giam giữ dài đằng đẵng của anh ở Anh, thật sự kết thúc vào khoảnh khắc cô vượt ngàn dặm đến đưa anh chạy trốn này.

Ánh mắt Kỷ Hoài Chu dừng lại trên gương mặt cô.

Lý trí tan biến vì cô, chỉ cần cô muốn, anh đều chiều theo.

Anh không nghĩ thêm nữa, nhận lấy túi dây thoát hiểm trong lòng cô, động tác nhanh nhẹn mà thuần thục, cố định nút thoát hiểm và điểm neo.

“Có sợ không?” Anh đeo đai an toàn cho cô.

Hứa Chức Hạ lắc đầu thật nhanh.

Cô ngoan ngoãn giơ tay lên để mặc anh mặc trang bị thoát hiểm cho mình.

Có lẽ vì không nghĩ cô cũng ở trong phòng, nên hệ thống an toàn chỉ có một bộ, cô đã mặc bộ duy nhất đó rồi.

Anh đỡ cô trèo lên trước, sau đó mạnh mẽ bước lên bệ cửa sổ, cơ thể không hề bị trói buộc.

Hứa Chức Hạ tưởng anh định để cô xuống trước, giờ thấy vậy bèn quên cả sợ hãi, hoảng hốt kêu lên, vội vàng nắm chặt cánh tay anh: “Anh trai, anh như vậy nguy hiểm lắm.”

Có đệm hơi cứu sinh, độ cao này là an toàn.

Nhưng Kỷ Hoài Chu chỉ khẽ ôm eo cô, giọng trầm thấp vang lên bên tai cô: “Vậy thì ôm chặt anh.”

Hai chân anh thả ra ngoài tường, lúc treo trong không trung, đầu óc Hứa Chức Hạ trống rỗng, cô ôm chặt lấy anh, mặt vùi vào hõm cổ anh.

Nói không sợ độ cao này là giả, nhưng chỉ cần ôm lấy anh chẳng cần làm gì cả, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng an toàn.

Chẳng bao lâu sau, họ đã đáp xuống đất theo dây thoát hiểm.

Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi cảm giác k*ch th*ch của cuộc hành động bí mật, Lục Tỷ lại tái phát chứng bệnh tuổi dậy thì, dựng thẳng cổ áo: “Chính thức khởi động, kế hoạch trốn khỏi địa ngục A Tỳ*!”
(*Địa ngục A Tỳ: Địa ngục vô gián, nơi tội nhân chịu khổ liên tục không ngừng nghỉ, không có giây phút gián đoạn.)

Ánh mắt cậu ấy tràn đầy niềm tin, nhìn Trần Gia Túc: “Người cứu viện Trần Gia Túc, mật danh Ngộ Không Đen!”

Trần Gia Túc luôn phục tùng vô điều kiện, vỗ tay thán phục: “Tổ chức anh minh quá!”

Lục Tỷ lại nhìn sang Kiều Dực: “Kiều…”

“Tôi đi lấy xe.” Là người đáng tin nhất trong ba người, Kiều Dực không chậm trễ, cất bước đi ngay.

Lục Tỷ gọi hai tiếng, Kiều Dực không trả lời.

“Bảo tôi còn chút thể diện nào của kẻ ngông cuồng ngoài vòng pháp luật nữa chứ?” Lục Tỷ than phiền, quay đầu là lập tức nhìn Hứa Chức Hạ – người vừa tháo dây an toàn của sợi dây thoát hiểm.

Lục Tỷ giậm chân một cái tại chỗ, phấn khởi hô lên: “Người cứu viện nhóc Sở Kim, mật danh Thỏ Tai Cụp!”

Hứa Chức Hạ ngơ ra hai giây rồi không kìm được cong mắt mỉm cười, giọng trong trẻo ngọt ngào phối hợp với cậu ấy: “Được.”

Tầm mắt càng hướng về phía sau vai cô, Lục Tỷ càng thêm phấn khích, hứng khởi dâng trào mà bước tới: “Đại ca! Tôi có một kế hoạch không có chút sơ hở nào!”

Phía này quay lưng về quảng trường, chỉ cần tránh được khoảng thời gian tuần tra mù của đội bảo vệ là có thể trèo tường mà thần không biết quỷ không hay .

Nhưng không ngờ tiếng hô kia lại dẫn đội tuần tra tới.

Dây thoát hiểm, đệm cứu sinh, máy bay không người lái, một hiện trường phạm tội sống động như thật.

Đội trưởng đội bảo vệ hô to một tiếng, một đội bảo vệ mặc đồng phục đỏ chỉnh tề lập tức nghe lệnh, xông tới với khí thế oai phong đáng sợ, chuẩn bị bắt giữ họ ngay lập tức.

“Ui chao xong rồi!” Lục Tỷ há hốc miệng.

Kỷ Hoài Chu lạnh lùng liếc cậu ấy, anh nắm lấy cổ tay Hứa Chức Hạ, kéo cô chạy như bay.

Chẳng biết Lục Tỷ và Trần Gia Túc đã chạy đi hướng nào, gió lạnh thổi tới, Hứa Chức Hạ chỉ cảm thấy tiếng quát cảnh cáo của đội trưởng đội bảo vệ phía sau ngày càng xa dần.

Qua mấy khúc quanh, Hứa Chức Hạ bị anh kéo chạy vào một khu vườn mê cung.

Hàng rào cây được cắt tỉa vuông vức, cao hơn hai mét, như những bức tường bao quanh tạo thành địa hình phức tạp và bí ẩn, khắp nơi đều là các ngã rẽ đan xen đủ kiểu.

Bốn phía tràn ngập màu xanh tươi sáng.

Hứa Chức Hạ thở không ra hơi, còn sợ hãi mà ôm chặt lấy cánh tay anh, n** m*m m** trước ngực cách lớp áo len mỏng vô thức ép vào bắp tay anh, khẽ cọ theo từng nhịp thở.

Hơi thở của Kỷ Hoài Chu hơi trầm xuống, mặc cho cô ôm.

Không biết ai đã nói, con người đáng sợ nhất là khi sống trong thời đại không còn lý trí.

Nhưng lúc này, ngay cả một người tỉnh táo như anh cũng thoáng nghĩ, nếu sống mà không thể bất chấp tất cả thì chẳng bằng chết đi còn hơn.

Đang lúc hoảng hốt chạy trốn, anh ngược lại cúi đầu, bật cười không đúng lúc.

Hứa Chức Hạ thở gấp: “Anh còn cười được à, anh không thể kết hôn với công chúa.”

Kỷ Hoài Chu tựa hờ lưng vào hàng cây, yên lặng nhìn cô: “Tại sao lại không thể?”

Vô thức nghĩ rằng anh đang trêu mình, Hứa Chức Hạ khẽ liếc anh một cái đầy giận dỗi.

Khóe môi anh cong lên: “Chẳng phải công chúa của anh là em sao?”

Nhịp tim đang dồn dập của Hứa Chức Hạ bỗng đập nhanh hơn nữa.

Cô mím môi, tránh ánh mắt không nhìn anh.

Sau đó anh lại mang theo vài phần giễu cợt: “Với thể lực của em, không chịu nổi dày vò đâu.”

“Thể lực của em……Vốn dĩ là…… không bằng anh mà.” Hứa Chức Hạ nói xong phải lấy hơi mấy lần, giọng ngắt quãng nghe mềm mại đáng yêu: “Em cũng đâu thích vận động.”

Ngoài lúc nhảy múa.

Kỷ Hoài Chu lười biếng kéo dài giọng: “Không thích vận động à?”

Hứa Chức Hạ “Ừhm”  khẽ, ngực phập phồng dữ dội, liên tục hít lấy không khí trong lành.

Anh cười một cách sâu xa: “Được, anh trai sẽ nhớ kỹ.”

 

Bình Luận (0)
Comment