Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 55

 
【As you wish.

——Kỷ Hoài Chu】

Tựa vào anh nghỉ tại chỗ vài phút, cuối cùng hơi thở của Hứa Chức Hạ cũng ổn định. Nơi này không tiện ở lâu, Kỷ Hoài Chu nắm tay cô trốn khỏi khu vườn.

Hàng rào cây trong mê cung uốn lượn quanh co, chỉ cần sơ ý là sẽ lạc đường, nhưng Kỷ Hoài Chu lại nắm rõ lối đi. Họ men theo hàng cây, chẳng bao lâu sau đã vòng đến chuồng ngựa ở vườn sau.

Hứa Chức Hạ ôm bộ yên ngựa lấy từ phòng yên, đứng trước cửa canh chừng một cách căng thẳng, thỉnh thoảng lại liếc vào trong nhìn anh.

Kỷ Hoài Chu tháo vòng buộc cho một con ngựa trong chuồng rồi dắt ra ngoài, anh ngoái đầu tìm bóng dáng cô, lập tức thấy cô đang trốn sau cánh cửa lén lút quan sát.

“Lén la lén lút, lại đây.”

Hứa Chức Hạ vừa nghe thấy thì lập tức chạy về phía anh, trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Anh nhận lấy bộ yên ngựa, cô lo lắng: “Anh trai, chúng ta cưỡi ngựa như vậy có trốn ra được không?”

Anh hỏi một đằng mà trả lời một nẻo: “Không trốn được thì anh trai sẽ dắt em đi dạo quanh vườn.”

Cô đã căng thẳng muốn chết mà anh vẫn còn nói đùa.

Hứa Chức Hạ oán trách: “Giờ đâu phải lúc lãng mạn, người tuần tra nhiều như vậy, nếu không ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị bắt.”

Kỷ Hoài Chu nhanh nhẹn lắp yên ngựa, nói một cách ung dung: “Dù sao cũng chết, chẳng lẽ không cho anh trai làm một hồn ma phong lưu à?”

Xác định yên đã được cố định chắc chắn, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cô gái đang trừng mắt nhìn anh.

Anh khẽ cười: “Có anh ở đây, em còn sợ gì chứ?”

Lạ thật, Hứa Chức Hạ bỗng lặng người.

Trước kia anh cũng luôn an ủi cô như thế, ở bên anh, cô luôn thấy an toàn, không có uy h**p, không có nguy hiểm nào không thể vượt qua. Nói cách khác, chỉ cần có anh thì sẽ không có muộn phiền, cô chỉ việc hết lòng tận hưởng mọi thứ.

Trái tim Hứa Chức Hạ nhờ câu nói của anh mà bình ổn lại, cuối cùng cô cũng có tâm trạng nhìn con ngựa, con ngựa này oai phong rắn rỏi, lông đen mượt như sa tanh.

“Nó đẹp quá, là giống gì thế?”

“Friesland.”

Hứa Chức Hạ chỉ dám đưa một ngón tay ra, thăm dò chạm vào nó: “Anh trai, em nghe nói ngựa nhận chủ rồi sẽ rất trung thành, hôm nay là ngày đầu em đến đây, nó có hất em xuống không?”

Kỷ Hoài Chu lại thản nhiên tựa người vào, cánh tay vắt ngang lưng ngựa.

Thấy cô muốn chạm lại sợ sệt, anh mỉm cười, lòng bàn tay anh nắm lấy mu bàn tay cô, dẫn dắt cô khẽ v**t v* phần cổ của nó từng chút một.

“Không đâu, nó yêu ai là yêu cả đường đi.”

Con ngựa trông có vẻ dũng mãnh, lại ngoan ngoãn để cô v**t v* tùy ý.

Hứa Chức Hạ còn đang thấy mới lạ, nghe vậy thì quay đầu nhìn anh, nụ cười trên mặt chưa kịp tắt, chỉ chú ý đến nửa câu đầu, khẽ hỏi một cách nghi ngờ: “Thật sự sẽ không à?”

“Ừhm.” Kỷ Hoài Chu đáp, anh giẫm chân lên bàn đạp, dễ dàng xoay người lên ngựa rồi hạ cánh tay xuống, đưa tay ra cho cô.

Hứa Chức Hạ nắm tay anh bước lên, lại bị anh vòng tay ôm lấy eo, khẽ dùng sức nâng lên, nhẹ nhàng đặt cô lên lưng ngựa.

Tình huống đặc biệt, họ cưỡi chung một con ngựa. Lưng cô khẽ tựa vào thân thể rắn rỏi của anh, mà anh chỉ cần cúi đầu là môi đã có thể chạm tới vành tai cô.

Cô vừa ngồi vững ở phía trước, giọng nói của anh kèm theo hơi thở nóng hổi, ghé sát tai cô mà nói hết câu.

“Chủ nhân của nó là anh.”

Giọng điệu anh nhẹ như gió thoảng, Hứa Chức Hạ phải suy nghĩ vòng vèo hai giây mới kịp hiểu ra, đôi tai lập tức nóng ran, cả hơi thở cũng trở nên nhẹ hơn.

Điện thoại rung lên, Hứa Chức Hạ nhận được tin nhắn của Lục Tỷ, báo họ tập trung ở khu vườn phía Đông quảng trường.

Cậu ấy nói, họ đã khui ra trang bị thần để trốn thoát.

Nửa tiếng trước.

Phía Đông của chính điện, tầng hầm hành lang của phòng trưng bày nghệ thuật.

Thảm thêu cổ, đèn chùm hoa sen, thể hiện phong cách thẩm mỹ cực kỳ phong phú với màu sắc rực rỡ và nổi bật.

Đi dọc về phía trước, cứ mỗi vài bước lại đi ngang qua một bệ trưng bày mới, đều bài trí những món báu vật có kỹ thuật tinh xảo. Đồng hồ Kỳ Lân, vương miện khảm ngọc, trứng Fabergé……

Ánh sáng vàng lấp lánh, tất cả đều là bộ sưu tập tư nhân quý giá.

Trên bức tường chạm nổi treo những tấm thảm thêu thời kỳ Phục Hưng, giữa mỗi hai tấm thảm đều có một hốc tường mạ vàng cao lõm vào.

Trong mỗi hốc đều trưng bày một bộ lễ phục quý tộc châu Âu thời trung cổ được phối hợp tỉ mỉ, phong cách hoàng gia sang trọng và lộng lẫy.

Trong đó có hai bộ được đeo mặt nạ dạ hội.

Nằm trong hai hốc tường trái và phải của hành lang, đối diện nhau.

“Phải tìm được cậu hai và cậu Trần Gia Túc, đồng thời bắt giữ toàn bộ đồng phạm nghi ngờ!” Đội trưởng đội bảo vệ dẫn đội xuyên qua hành lang dài, lục soát một cách cẩn thận.

“Ê! Ê! Ê!”

Trong tiếng thét, một bóng người lao dọc theo bậc cầu thang cung đình xa hoa, chạy xuống dưới, mái tóc ngắn uốn lọn nảy tưng lên theo từng nhịp.

Kỷ Lan Trạc chạy nhanh tới hét lớn: “Đây là phòng trưng bày cá nhân của tôi, ai cho các người vào đây?”

Đội trưởng nói một cách cung kính: “Cậu Lan Trạc, chúng tôi làm theo lệnh, có quyền lục soát mọi ngóc ngách ở đây.”

“Tránh ra! Tránh ra! Cách xa ngọc lục bảo của tôi ra một chút!” Kỷ Lan Trạc vội vàng đuổi mấy bảo vệ đang đứng cạnh bệ trưng bày rồi hất tay về phía đội trưởng: “Sao chỗ này có thể giấu người được, mấy người không có não à? Cút ngay, dẫm hỏng báu vật của tôi thì các người có lấy mạng ra đền cũng không đủ đâu!”

Dù sao Kỷ Lan Trạc cũng là con trai trưởng có địa vị đàng hoàng, đội trưởng không dám đắc tội cậu ta. Những thứ kia đều là mạng của cậu ta, chỉ cần chạm một cái là cậu ta sẽ nổi điên.

Hơn nữa, bên trong chính là phòng ngủ của cậu ta nên càng không tiện xông vào. Mắt đội trưởng quan sát một vòng rồi đành dẫn người rời đi.

Sảnh hành lang lại chìm vào yên lặng.

Đảm bảo đám người không có mắt kia đã hoàn toàn biến khỏi nơi này, ánh mắt Kỷ Lan Trạc mới không còn vẻ kiêu ngạo, cậu ta khẽ phẩy tay trước mặt vài cái như muốn xua đi khí bẩn mà họ để lại.

Kéo một chiếc ghế nhung mạ vàng ra giữa lối đi.

Chiếc quần ngắn ngang gối bó sát hai chân, Kỷ Lan Trạc ngồi xuống ghế một cách cực kỳ tao nhã, nhấc đôi ủng dài lên, bắt chéo chân.

Cậu ta ôm cây quyền trượng nặng nề vào trong lòng như ôm người yêu, âu yếm v**t v* viên ngọc lục bảo trên đầu trượng, chìm đắm trong việc thưởng thức.

Hai ma nơ canh đeo mặt nạ bỗng cử động, đưa mắt nhìn nhau ra hiệu mấy cái, sau đó tháo mặt nạ xuống, bước ra khỏi hốc tường.

Thảm trải sàn nuốt trọn tiếng bước chân, họ như hai bóng ma lặng lẽ tiến sát đến phía sau Kỷ Lan Trạc.

Lục Tỷ ngắm nghía Kỷ Lan Trạc trong bộ trang phục công tước châu Âu cổ từ phía sau, trên mặt không nhịn được mà lộ rõ vẻ ngạc nhiên vì mức độ phong tình của người này.

Không biết Trần Gia Túc lôi ra một túi lụa vàng và cuộn băng dính từ đâu, cậu ấy đưa băng dính qua, Lục Tỷ lập tức hiểu ý nhận lấy.

Tốc độ của hai người vừa nhanh gọn vừa chính xác, một người xé băng dính bịt chặt miệng Kỷ Lan Trạc, người kia mở miệng túi rồi chụp xuống.

Giữa tiếng kêu hoảng hốt vì bị bịt nghẹn, quyền trượng ngọc lục bảo lăn lông lốc xuống thảm, hai chân trong chiếc quần bó của Kỷ Lan Trạc đạp lung tung, bị kéo lê về cuối hành lang.

Trong phòng ngủ, cả hai đều bịt mặt bằng khăn đen.

“Nhóc ngông cuồng, thông báo cho họ tập trung ở vườn hoa phía Đông quảng trường.”

“Báo cáo, Ngộ Không Đen, đã thông báo xong, những người cứu viện bên ngoài cũng chuẩn bị ổn thỏa!”

Trần Gia Túc lục lọi trong ngăn kéo, ngẩng đầu: “Bên ngoài?”

“Đã mời ban nhạc Waterwheel rồi.” Lục Tỷ đứng trước tấm gương toàn thân, nghiêng trái rồi lại nghiêng phải, vừa ngắm bộ áo choàng kỵ sĩ thêu đỏ vàng mang phong cách Rococo trên người vừa nói: “Tạo náo loạn! Mới dễ chuồn đi!”

“Chi tiết ghê đó nhóc ngông cuồng.”

“Ha ha.”

“Ưhm—— ưhm——”

Kỷ Lan Trạc bị trói chặt trên ghế, trơ mắt nhìn hai người kia mặc đồ lễ phục cổ mà cậu ta sưu tầm và đang lục tung cả phòng ngủ của cậu ta, băng dính chặn lại tiếng chửi rủa của cậu ta.

Lục Tỷ vừa cài thanh kiếm trang trí kiểu phương Tây của Kỷ Lan Trạc vào thắt lưng vừa nghe tiếng mà nhìn về phía Kỷ Lan Trạc: “Sao lại nổi nóng vậy hả.”

Bên kia, Trần Gia Túc đang làm việc chính, cuối cùng cũng tìm được chìa khóa xe nên nhét ngay vào túi: “Tuyệt vời, cứ lái luôn xe riêng của cậu ta ra ngoài.”

Lục Tỷ quay người: “Đi thôi, bắt đầu hành động!”

Trần Gia Túc kéo kéo chiếc cúc áo bằng vàng trên cổ áo xòe của mình: “Không đổi lại quần áo à?”

“Cứ mặc đi, đắt tiền mà.” Lục Tỷ vung tay, tà áo choàng bay lên, cậu ấy bước ra ngoài một cách đầy phong độ.

Trần Gia Túc cực kỳ hiếu khách, nói muốn lấy gì cứ lấy.

Thế là trước khi ra khỏi phòng, Lục Tỷ tiện tay lấy luôn một chiếc vương miện kiểu Ravenclaw, ở giữa đính viên kim cương màu tím khoai môn hiếm có.

Còn nói rằng trông rất hợp với bộ đồ của Thỏ Tai Cụp nhà bọn họ mặc hôm nay.

Hai người vừa ra khỏi phòng ngủ là giật tấm vải đen che mặt ném sang một bên. Họ mặc bộ đồ kỵ sĩ viền vàng đính đá và lễ phục quý tộc cung đình, sải bước đi trong hành lang, khí thế ngút trời như thể sắp đi đoạt quyền.

Trong phòng, giọt nước mắt hối hận lăn xuống từ khoé mắt Kỷ Lan Trạc.

Kiều Dực nhận được tin họ bị truy đuổi bèn lập tức lái xe rời khỏi nhà họ Kỷ trước một bước, đến chỗ hẹn với đoàn xe Water Truck và ban nhạc mà Lục Tỷ mời đến.

Những ban nhạc này đều từng được Lục Tỷ và Trần Gia Túc mời biểu diễn ở đảo Đông Thê trong kỳ nghỉ Hè sau lễ tốt nghiệp trung học của họ, cũng nhờ đó mà quen biết.

Những ngày gần đây họ đều ở London để biểu diễn thương mại, Lục Tỷ nói một câu, tất cả lập tức hưởng ứng.

Giờ đây họ đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, mai phục cách cổng chính nhà họ Kỷ vài trăm mét, chờ thời cơ hành động.

Trần Gia Túc và Lục Tỷ lái chiếc xe riêng của Kỷ Lan Trạc đến vườn hoa phía Đông quảng trường, nào ngờ chưa đợi được Kỷ Hoài Chu và Hứa Chức Hạ đã thấy đoàn xe cưới tiến vào trước.

Khung cảnh náo nhiệt chưa từng có, từng chiếc xe cưới mui trần lần lượt nối đuôi nhau chạy vào, nhiều không đếm xuể, cả quảng trường trước cung điện rộng lớn cũng bị vây kín không còn kẽ hở.

Lục Tỷ lo lắng nắm chặt vô lăng, đảo mắt nhìn quanh bên ngoài: “Sao đại ca và Kim bảo bối vẫn chưa tới?”

Trần Gia Túc đáp: “Chúng ta lái xe, họ đi bộ mà.”

Cửa sổ bên ghế lái bị gõ mấy cái từ bên ngoài, một giọng nữ ngọt ngào vọng vào: “Lan Trạc thân yêu của chị, di chuyển xe chút đi, đừng chặn đường của công chúa Edith.”

Lục Tỷ vô thức nhìn ra, bỗng giật mình.

Là quý bà có ý đồ quấy rối cậu ấy ở trong rừng nhỏ đêm đó!

Lục Tỷ hoảng hốt kéo cần số, không kịp nghĩ đã đạp mạnh chân ga phóng đi: “Chết tiệt! Bà chị đó là ai vậy trời!”

“Chị gái đầu của Kỷ Lan Trạc.” Trần Gia Túc chợt nhận ra, vui sướng khi người khác gặp họa: “Cô ta mê bao nuôi trai đẹp, chẳng lẽ nhìn trúng cậu rồi à?”

Trớ trêu thay, mặt mũi Lục Tỷ giờ đang trắng bệch.

Trong tầm nhìn trước kính chắn gió, một con ngựa Friesland lao vụt qua, lông đen bóng mượt dưới ánh mặt trời, cơ bắp săn chắc linh hoạt, trong tiếng vó ngựa lóc cóc, một mình phóng như bay.

Nào là đang cưỡi mô tô hộ tống khách của chính phủ, rồi cả đội bảo vệ đang chạy, hàng trăm người nối đuôi đuổi theo phía sau.

Trần Gia Túc khiếp sợ chỉ ra ngoài: “Anh Hai và Kim bảo bối?”

“Chiến thôi Túc Tử! Dám giam cầm anh tôi bốn năm, ông già Kỷ, chịu chết đi!” Lục Tỷ đạp mạnh ga, chiếc xe lao đi như tên bắn.

Hết vượt cua lại len qua kẽ hở, chiếc xe như từng đợt sóng trào, lần lượt xé toang hàng ngũ đoàn xe cưới.

Tiếng hét chói tai vang lên từng đợt, cục diện lập tức hỗn loạn.

Ánh chiều dần ngả về Tây, trong khu sân mở rộng ra để đón đoàn xe, bóng nắng đan xen loang lổ. Mấy bức tượng mạ vàng lấp lánh dưới ánh nắng, đài phun nước bằng đá cẩm thạch phun lên cột nước rực rỡ.

Con tuấn mã đen ngẩng đầu tung vó, lao ra từ trong ánh sáng.

Luồng sáng ấy như làn sóng lấp lánh, chàng trai ôm lấy cô gái trong lòng, khung cảnh từ mờ ảo trở nên rõ ràng. Ngay khoảnh khắc vó ngựa tung lên nhảy vọt qua cổng lớn nhà họ Kỷ, họ cũng như thể trồi lên khỏi mặt nước.

Một tay Kỷ Hoài Chu ghì chặt dây cương điều khiển ngựa, tay kia vững vàng ôm eo cô gái nhỏ phía trước.

Trái tim Hứa Chức Hạ nhấp nhô theo nhịp cơ thể lên xuống, gió thổi mạnh dữ dội khiến cô phải khép chặt mắt và môi, mái tóc dài tung bay cuộn ra sau, lướt qua cằm và cổ anh.

Từng chiếc mô tô hộ tống khách của chính phủ gào rít đuổi theo sau.

Dù ngựa có khỏe đến mấy cũng không thể vượt qua xe mô tô, tốc độ của nó đã chạm tới cực hạn, bị bắt lại chỉ còn là vấn đề thời gian.

Tiếng gió rít mạnh lướt qua bên tai hòa cùng tiếng động cơ ngày càng dữ dội, như đang ép sát đến giây phút tự do cuối cùng của họ.

Tim Hứa Chức Hạ loạn nhịp, dồn dập như trống đánh, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.

Không biết là do ngựa phi quá mạnh khiến cô khó chịu, hay do cuộc rượt đuổi gay gắt khiến cô căng thẳng.

Cô nắm chặt cánh tay đang ôm eo mình, giọng run lên trong gió: “Anh trai……”

Dừng lại đồng nghĩa với việc lại rơi vào lồng giam một lần nữa, nhưng lúc này Kỷ Hoài Chu vẫn lập tức ghì cương.

Cùng với tiếng hí vang của ngựa là những tiếng phanh xe vang lên liên tiếp, chói tai và nhức nhối.

Kỷ Hoài Chu lập tức xoay đầu cô lại, sờ mặt và trán cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Khó chịu rồi phải không?”

Hứa Chức Hạ nắm lấy bàn tay đang đặt bên má, cô mở mắt ra, lập tức nhìn thấy cảnh tượng phía sau vai anh.

Cô ngạc nhiên há miệng, vừa mở miệng thì toàn là hơi thở gấp gáp hỗn loạn.

Kỷ Hoài Chu quay đầu lại nhìn theo tầm mắt cô.

Có mấy chiếc xe buýt hai tầng màu đỏ chắn ngang phía sau họ, chặn đường đoàn mô tô hộ tống khách của chính phủ.

Có một chiếc Kiều Dực là tài xế.

Gọng kính viền bạc cùng sơ mi và vest vẫn ngay ngắn theo quy củ, nhưng thần thái và hành động thì đã thoát khỏi mọi ràng buộc của phép tắc.

Trên tầng hai ngoài trời của những chiếc xe buýt khác, mỗi xe đều có một ban nhạc đầy đủ gồm ca sĩ chính, tay bass, trống và keyboard.

Trần Gia Túc và Lục Tỷ vẫn mặc bộ lễ phục quý tộc sặc sỡ trong bộ sưu tập của Kỷ Lan Trạc, chạy lên tầng hai ngoài trời của chiếc xe buýt mà Kiều Dực đang lái.

Lục Tỷ máu nóng sôi trào, ném chiếc vương miện trong tay: “Đại ca—— Đón lấy——!”

Chiếc vương miện kiểu Ravenclaw khá nhẹ, Kỷ Hoài Chu nhanh tay lẹ mắt giơ một tay đón lấy giữa không trung. Vừa định mắng cậu ấy bị bệnh à thì đã có mấy chiếc mô tô vòng qua bên hông xe Waterwheel, chuẩn bị lao thẳng về phía họ.

Kiều Dực phản ứng cực nhanh, kịp thời nhấn nút khởi động, mấy chiếc vòi phun tự động xoay tròn trên xe Waterwheel bất ngờ phun cột nước mạnh đồng loạt, tạo nên làn sóng xung kích và vùng mù che khuất tầm nhìn, khiến hai chiếc mô tô phía trước không kịp tránh mà ngã nhào.

Trần Gia Túc và Lục Tỷ cũng ôm một khẩu súng phun nước áp lực cao cỡ lớn gắn trên xe, bắn phá kịch liệt.

“Anh Hai! Mau đưa Kim bảo bối đi đi!” Trần Gia Túc hét lên.

Lục Tỷ chơi đùa đến mức phấn khích, trông như đang ở giữa một trận đấu súng thật sự: “Bọn—— Tôi—— Chặn—— Sau——!”

Hai người đó đúng là ngốc đến mức hết thuốc chữa, ngay cả Kiều Dực cũng phát điên theo.

Kỷ Hoài Chu vừa thấy bọn họ trẻ con, ngốc nghếch vừa bật cười đến mức lồng ngực rung lên.

Thôi kệ, mặc kệ họ điên vậy.

Kỷ Hoài Chu cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mắt  Hứa Chức Hạ, đôi mắt cô rất linh động, đồng tử như viên kim cương thuần khiết nhất thế gian.

Anh khẽ cười, không phụ ý tốt của bọn họ mà đội chiếc vương miện lên cho cô: “Có trở thành một câu chuyện đẹp được hay không, còn tùy vào em đấy, cái đuôi nhỏ.”

Hứa Chức Hạ chớp mắt: “Tùy em chuyện gì? Dẫn anh đào hôn à?”

Kỷ Hoài Chu nhảy xuống ngựa, không để cô cưỡi ngựa nữa, tay anh ôm eo kéo cô xuống ngựa.

Vỗ một cái, con ngựa chạy ngược lại con đường cũ.

“Dẫn anh trai bỏ trốn.” Anh vừa nói vừa siết chặt tay cô, kéo cô chạy nhanh như bay.

Những chiếc xe buýt hai tầng màu đỏ bảo vệ phía sau của họ, cưỡng ép tạo ra khoảng cách an toàn với đoàn mô tô hộ tống khách của chính phủ. Súng phun nước áp lực cao bắn mạnh, những cột nước đan xen thành một vùng trắng xóa.

Kỷ Hoài Chu kéo Hứa Chức Hạ chạy trốn ở phía trước.

Phía sau, kỹ thuật lái xe của Kiều Dực khéo léo đến xảo quyệt, Lục Tỷ và Trần Gia Túc thì chiến đấu hăng máu, cảnh tượng hỗn loạn.

Không ai trong bọn họ từng nghĩ sẽ có ngày như thế này. Năm người lại điên cuồng một lần nữa, không phải ở đảo Đông Thê, mà là ở London.

Mặt trời đỏ treo lơ lửng ở chân trời, sông Thames phản chiếu những tia sáng lấp lánh, tựa như ráng chiều ửng đỏ, khiến những chú hải âu trắng bên bờ sông kinh động vỗ cánh liên hồi.

Trong không khí vang lên khúc nhạc sôi động, loa phát giọng hát nhiệt huyết rực lửa của ca sĩ chính, vẫn là bài hát tiếng Quảng ấy——

“Dù cho cuộc đời phải lưu lạc khắp nơi, hay còn đường bạn đi có vô vàn thử thách, và cuộc sống bất công khiến bạn không còn hứng thú*,
(*Trích từ bài 红日, bản vietsub https://www.youtube.com/watch?v=f656S4sl51w )

Cũng đừng rơi lệ hay nản lòng, càng không được từ bỏ,

Bởi vì tôi nguyện ở bên bạn suốt cả đời này……”

Thời gian lập tức như tua ngược từng giây từng phút, trở về mùa Hè năm đó họ ở trên đảo Đông Thê.

Bãi biển dưới ánh mặt trời ráng đỏ, pháo hoa lạnh rực rỡ như muôn vì sao, cô giẫm lên lớp cát mịn, vừa chạy vừa né trong làn nước bắn tung tóe, được các anh trai che chở phía sau.

——Chúng ta cùng làm một lời hứa nhé.

——Mười năm sau lại đến.

Một tay Hứa Chức Hạ giữ chặt chiếc vương miện trên đầu, tay kia nắm tay Kỷ Hoài Chu thật chặt, cùng anh chạy băng qua những con phố ở London.

Hệ thống phun nước tự động xoay tròn, cơn mưa nhân tạo rơi xuống khắp bầu trời.

Giữa lúc hỗn loạn, một cột nước bất ngờ phun lệch hướng phun về phía Hứa Chức Hạ. Kỷ Hoài Chu lập tức vòng tay ôm ngang eo cô, trong màn sương mù mỏng như tơ, cô bị anh nhấc bổng lên, xoay một vòng, toàn bộ cột nước dội thẳng lên lưng anh.

Giống như năm xưa bên bờ biển, anh luôn là tấm khiên thịt chắn nước cho cô.

Cô vừa chạm chân xuống đất, họ lại nắm tay nhau, tranh thủ từng giây từng phút mà chạy như điên về phía mặt trời đỏ rực.

Rõ ràng đã mệt đến mức không thở nổi, nhưng Hứa Chức Hạ lại cảm thấy cô có thể chạy mãi đến tận cùng trời cuối đất với anh.

Khoảnh khắc liều lĩnh ấy, họ như những đóa hồng Rostred vẫn kiêu hãnh nở rộ dưới họng súng đen ngòm.

Hôm đó có mặt trời đỏ, có nhịp điệu của ban nhạc rock, có ánh nước tung tóe, còn có cả năm người họ ở cùng nhau.

Lời hẹn ước mười năm không phải ở đảo Đông Thê, mà là hẹn người.

Đây là lời hẹn ước mười năm đến muộn bốn năm của họ.

Hứa Chức Hạ nghiêng mặt về phía cánh tay anh, tránh những giọt nước bắn tới, trong mắt lại ngập tràn ý cười, gương mặt rạng rỡ.

Họ trốn chạy dưới mặt trời đỏ rực.

Vừa chạy, Kỷ Hoài Chu đưa tay cô lên môi, nhiệt độ nóng bỏng của nụ hôn rơi xuống mu bàn tay cô.

Họ của ngày hôm qua đã chết rồi, còn bọn họ của hôm nay là phiên bản trẻ tuổi nhất của họ sống trên thế giới này.

  

Bình Luận (0)
Comment