Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 62

 
【Mặc dù trưởng thành và hạnh phúc vốn là thiên địch, nhưng chúng ta đâu thể từ chối việc trưởng thành. Thế giới của người lớn cũng có niềm vui riêng của việc trưởng thành, ví dụ như sau khi học được cách tự hòa hợp với chính mình, chúng ta có thể thoải mái làm chính mình.

Lòng như gương sáng, lúc nào cũng phải lau bụi trần.

——Chu Sở Kim】

Hứa Chức Hạ không rõ anh muốn thở như thế nào.

Cô chỉ biết bản thân vừa xấu hổ lại vừa hơi mong chờ một cách kỳ lạ.

Có nhà tâm lý học từng đưa ra hiệu ứng tò mò, rằng tò mò là động lực thúc đẩy hành vi, khi bạn hứng thú, bạn sẽ chủ động khám phá.

Nói cách khác, vì có tình cảm với anh nên cô tò mò muốn biết hết tất cả mọi thứ về anh một cách không tự kiểm soát được.

Hứa Chức Hạ ho khẽ: “… Không ai như anh cả.”

Kỷ Hoài Chu quay người lại: “Anh thế nào?”

“Vừa mới yêu mà ngày nào cũng ngủ chung.” Hứa Chức Hạ trách anh, nửa thật nửa đùa, chẳng nghe ra chút chống cự nào trong giọng nói, ngược lại ngoan ngoãn như đang dụ địch tiến sâu hơn.

Kỷ Hoài Chu mỉm cười, tựa vào khung cửa phòng cô.

“Ngủ thôi mà, cũng đâu có làm gì đâu.”

Anh nói xong rồi khẽ nhướng mày: “Lúc em học cấp hai còn muốn ở cùng phòng với anh mà, tách ra không được, nửa đêm còn ôm gối chui sang chen chúc trên giường anh.”

Nhắc lại chuyện cũ, rất nhiều hình ảnh trong quá khứ lại hiện ra trong đầu.

Hồi nhỏ, cô luôn xuất hiện bên giường anh vào nửa đêm, muốn ngủ cạnh anh, bám lấy cánh tay anh lắc lư mãi. Anh vừa tỉnh dậy, cô lập tức ỉu xìu gọi anh trai.

“Lúc đó em còn nhỏ, không hiểu chuyện.” Hứa Chức Hạ cũng tựa vào khung cửa bên kia: “Anh so đo với trẻ con làm gì?”

Kỷ Hoài Chu nói ngay: “Vậy em cũng đừng so đo với bạn trai em nữa.”

Hứa Chức Hạ ngước mắt nhìn sang, trong mắt lóe lên một tia xảo quyệt: “Anh cũng không hiểu chuyện à?”

Cả hai đều thoải mái, mỗi người tựa vào một bên khung cửa, ánh sáng của đèn tường tỏa ra dịu dàng trong hành lang dài.

Trên quầy gỗ nguyên khối kiểu Trung Hoa hiện đại ở phía tường dán vải, đặt một chậu hải đường Tây Phủ, cành hoa vươn ra thành dáng vẻ tao nhã, từng đóa hoa đỏ thắm như son trên đầu cành.

Trên má cô cũng thấp thoáng màu sắc ấy, khi cười rộ lên, đôi mắt sáng lên trong ánh đèn.

Kỷ Hoài Chu nghiêng đầu nhìn cô, trong đáy mắt cũng thấp thoáng ý cười theo ánh mắt cô.

Nhân gian vẫn là nhân gian đó.

Nhưng lại có một bông hoa như cô nở rộ giữa đồng hoang.

Khi cô nở rộ, anh lại cảm nhận được sự trọn vẹn của sinh mệnh, không còn trống rỗng nữa.

“Ừh.” Âm cuối của Kỷ Hoài Chu khẽ cao lên: “Không muốn hiểu chuyện nữa.”

Vốn dĩ cũng chưa từng hiểu chuyện như vậy.

Trong lòng Hứa Chức Hạ nghĩ thầm phản bác anh, nói một cách từ tốn: “Có thể không so đo với anh trai, nhưng bạn trai thì phải so đo.”

Dường như anh khẽ bật cười, sau đó tốc độ nói của anh cũng chậm lại theo cô: “Khen Chu Quyết và Kỷ Hoài Chu xong, giờ lại bắt đầu khen anh và bạn trai hả?”

Nghe như thể anh đang oán giận một cách nghiêm trọng vậy.

Có lẽ trong quãng thời gian cô rơi vào vòng luẩn quẩn ấy, anh cũng bị dày vò đến sắp sụp đổ.

Hứa Chức Hạ cố kìm chế khóe môi: “Anh trai là một người anh tốt, nhưng bạn trai có thể là một chàng trai xấu.”

Kỷ Hoài Chu nghe vậy thì bật cười.

Dạy cô gái nhỏ mà nghiêm khắc quá cũng không hay.

Thấy anh cười, Hứa Chức Hạ cúi đầu nhìn đôi dép lê của mình, đầu ngón chân xinh đẹp khẽ nhúc nhích: “Mấy cặp tình nhân khác lúc mới yêu đều chỉ nắm tay thôi.”

Kỷ Hoài Chu cong môi, yên lặng nhìn động tác nhỏ của cô: “Ai nói với em vậy?”

Hứa Chức Hạ liếc nhìn anh rồi lại nhìn sang quầy tủ đối diện hành lang, bên cạnh hải đường Tây Phủ là một con robot trợ lý giọng nói thông minh đang đứng đó.

“Tiểu Chu, Tiểu Chu.” Cô gọi.

Con robot nhỏ lập tức vang lên giọng nói mô phỏng của con người: “Tôi ở đây.”

Hứa Chức Hạ phát âm từng chữ rõ ràng: “Các cặp đôi khi mới quen chỉ có thể nắm tay nhau thôi, đúng không?”

Con robot nhỏ có trí thông minh ở mức cao, khi trả lời còn mang theo giọng điệu tinh nghịch: “Giữa các cặp đôi không chỉ có thể nắm tay thôi đâu, còn có thể ôm, hôn để tăng thêm tình cảm nữa. Nếu đã đủ hiểu nhau, còn có thể thân mật hơn, ví dụ như ngủ chung, làm mấy chuyện xấu hổ nữa!”

“……”

Bên tai vang lên vài tiếng cười khẽ bị kiềm chế, Hứa Chức Hạ mặt đỏ tía tai, khẽ tức giận: “Trước đây nó đâu có nói vậy.”

“Được thôi.” Kỷ Hoài Chu kéo dài giọng, thuận theo cô, khóe môi cong lên rõ rệt: “Nó nói là việc của nó, còn em có muốn không?”

Đúng lúc này, giọng của Chu Thanh Ngô từ cầu thang vọng đến hành lang, hỏi họ có muốn ra bờ Tây Hồ đi dạo không.

Tìm được cơ hội để trốn, Hứa Chức Hạ trả lời có mà không cần suy nghĩ, dưới ánh mắt ngập tràn ý cười của chàng trai, cô xỏ dép rồi chạy xuống lầu.

Buổi tối ở Tây Hồ yên tĩnh, trăng sáng treo cao, đình lục giác phát sáng giữa mặt hồ, ánh đèn và ánh trăng phản chiếu xuống nước, nhìn bằng mắt thường thì đình nghỉ mát như đang nằm trên cả một dải ngân hà.

Gió đêm bên hồ mát rượi, đi dạo quanh đó là khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm có.

Chu Thanh Ngô và Minh Đình đi phía trước, không biết hai người đang nói chuyện gì, thỉnh thoảng Chu Thanh Ngô còn mím môi cười.

Minh Đình mặc áo sơ mi trắng sơ vin trong quần, tay áo được xắn lên một cách thoải mái, mang dáng vẻ và phong thái đúng chuẩn một vị tổng giám đốc; Còn Chu Thanh Ngô mặc váy áo thanh nhã, luôn giữ được khí chất đoan trang của tiểu thư khuê các.

Bóng lưng của họ sánh vai cùng nhau, chỉ cần nhìn cũng biết họ rất ân ái.

Tới nhà họ Minh lâu như vậy, Hứa Chức Hạ chưa từng thấy họ cãi nhau. Dù là lần đầu gặp mặt, vì dáng vẻ của Minh Đình quá giống bố cô nên cô từng phản ứng mạnh, cắn tay ông ấy đến mức chảy máu. Nhưng đối diện với sự áy náy của Chu Thanh Ngô, ông ấy vẫn chưa bao giờ tỏ ra khó chịu dù chỉ là một chút.

Chính ông ấy đã khiến cho Hứa Chức Hạ hồi nhỏ hiểu ra rằng không phải tất cả những người làm bố đều tồi tệ như trong ký ức của cô.

Điều khiến Hứa Chức Hạ ấn tượng sâu sắc nhất, là chuyện trước đây Minh Đình từng nói với người gọi Chu Thanh Ngô là bà Minh rằng: Có thể gọi ông ấy là ông Chu, nhưng xin hãy gọi bà ấy là bà Chu.

Bởi vì, bà ấy chính là bà ấy.

Hôn nhân không phải là việc ai bước chân vào cửa nhà ai, mà là họ cùng nhau tạo thành một gia đình mới. Bà ấy không cần phải mang họ chồng vì ai.

Người dạo bước giữa non sông tươi đẹp, cảm xúc dễ dàng trở nên đa cảm. Nhìn khung cảnh ấm cúng trước mắt, đột nhiên Hứa Chức Hạ cảm nhận được một cách sâu sắc rằng có ngôi nhà tràn ngập yêu thương và tôn trọng này thì mới có cô của ngày hôm nay.

Hứa Chức Hạ khẽ gọi: “Anh trai.”

“Hửm?” Kỷ Hoài Chu chậm rãi đi theo cô ở phía sau.

Hứa Chức Hạ cong mắt nói: “Em cảm thấy mình rất may mắn, những người bên cạnh em đều rất tốt.”

Tà váy của cô khẽ rung theo nhịp bước của đôi chân, tóc búi củ tỏi hờ hững, Kỷ Hoài Chu đưa bàn tay lên vừa vặn đặt vào gáy cô.

Anh khẽ xoa nhẹ sau gáy của cô, trong khoảnh khắc ấy, dáng vẻ của một người anh nghiêm túc lại chiếm ưu thế: “Là vì cái đuôi nhỏ của chúng ta vốn dĩ đã là một đứa trẻ ngoan.”

Hứa Chức Hạ nở nụ cười, lộ ra mấy chiếc răng trắng xinh đẹp.

Mất rồi lại có được, quả thật là cảm giác tuyệt vời nhất trên đời này.

“Anh trai.” Hứa Chức Hạ chợt nảy ra một suy nghĩ, cô ngẩng mặt lên thuận miệng hỏi: “Tại sao năm đó dì lại đi xa đến khu Cảng để nhận nuôi em vậy?”

Kỷ Hoài Chu nhìn cô và im lặng vài giây, dường như đang suy nghĩ liệu có cần phải nói cho cô biết hay không.

Một lúc lâu sau, Hứa Chức Hạ mới nghe thấy giọng anh trả lời: “Ngày dự sinh của đứa con đầu tiên của bà ấy trùng với sinh nhật của em.”

Hứa Chức Hạ sững người thật lâu, vẻ mặt dần chuyển từ ngỡ ngàng sang trầm ngâm.

Thì ra đối với dì, cô cũng là một kiểu mất rồi lại có được.

“Cô Chu, chú Minh, ăn một cây đi ạ!” Lục Tỷ và Trần Gia Túc mỗi người cầm mấy cây kem chạy về, Chu Thanh Ngô và Minh Đình đều không làm mất hứng, mỉm cười ăn cùng họ mỗi người một cây.

Cả hai lại chạy về phía sau.

“Kim bảo bối thích vị nào vậy?” Trần Gia Túc đưa hai cây kem qua: “Anh Hai thì sao?”

Lục Tỷ xúc kem trong ly, nói một cách vô tư: “Đại ca thích phần còn lại của Kim bảo bối.”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Trần Gia Túc bật cười hai tiếng khó hiểu, Hứa Chức Hạ vốn dễ chột dạ, bị chọc như vậy nên xấu hổ, không đưa tay ra nhận.

Kỷ Hoài Chu lười đáp, anh rút lấy hai cây kem rồi đi đến chiếc ghế dài bên bờ hồ, Hứa Chức Hạ đi qua ngồi xuống theo anh

Không cần hỏi, anh giữ lại cây vị đào mà cô không thích, cây còn lại thì đưa cho cô.

Ánh trăng và ánh đèn như bị vò nát rồi rải xuống mặt nước, buổi tối ở Tây Hồ, những nụ sen đều đã khép lại, chỉ có lá sen đong đưa trong gió trên mặt hồ lấp lánh ánh nước.

Hứa Chức Hạ cầm cây kem vị sữa, từ từ m*t.

Lục Tỷ đang ngồi xổm bên bờ hồ, bất ngờ buột miệng hỏi như tụng kinh: “Rốt cuộc chị dâu là ai vậy?”

“……” Tim Hứa Chức Hạ treo lơ lửng, ngẩn người, quên cả ăn kem.

Lục Tỷ nhìn thấy phản ứng của Hứa Chức Hạ, nói một cách vừa tức giận vừa khó tin: “Đại ca, ngay cả Kim bảo bối mà anh cũng giấu nữa sao?”

Kỷ Hoài Chu lười biếng ngồi d*ng ch*n, khuỷu tay tì trên đầu gối, anh cúi lưng ngồi ở đó cầm cây kem ăn như ăn bánh quy, môi mỏng hé mở, cắn một miếng rồi từ từ nhai trong miệng.

“Chuyển sự kiên trì đó của cậu vào việc kinh doanh EB đi.”

Nhắc đến đề tài này, Lục Tỷ lập tức cúi đầu xuống: “Cậu không có ở đó, đến hôm nay EB vẫn chưa tuyên bố phá sản đã là tốt lắm rồi.”

Kỷ Hoài Chu thản nhiên nói: “Không có tôi cậu sống không nổi à?”

“Đúng vậy,” Lục Tỷ ấm ức: “Tôi không thể sống thiếu cậu.”

Trần Gia Túc đứng cạnh ghế dài, một tay chống eo một tay cầm kem cắn từng miếng, cười hả hê xem kịch vui.

Kỷ Hoài Chu khẽ nhướng mày, Trần Gia Túc lập tức ngoan ngoãn, không cười nữa.

“Gia Túc.” Kỷ Hoài Chu nghiêm túc gọi tên cậu ấy.

Trên mặt anh thể hiện một thái độ đặc biệt, không phải lạnh lùng, cũng không phải cảnh cáo dữ dội, mà là trầm lắng và nghiêm túc: “Thương hiệu máy bay dưới trướng Hạ Thị hiện giờ thuộc về tôi, công ty giao cho cậu quản lý, tranh thủ thời gian đi học lấy bằng MBA cho tôi.”

Trần Gia Túc sững sờ, há hốc miệng không nói nên lời, sau một lúc lâu mới cười ha ha: “Anh Hai, đừng nói đùa nữa, trước giờ tôi chưa từng quản lý công ty nào cả.”

“Trước đây là vì cậu không có quyền lựa chọn.”

Cổ họng Trần Gia Túc như bị cái gì đó chặn lại.

Kỷ Hoài Chu nhìn chằm chằm cậu ấy: “Đợi đến khi cậu học được cách khiến người khác phục tùng, tôi sẽ chuyển năm phần trăm cổ phần của Kỷ Thị sang tên cậu. Muốn nhiều hơn thì tự mình cố gắng.”

Nghe vậy, rốt cuộc Trần Gia Túc cũng nhận ra anh không hề nói đùa.

Sở dĩ cậu ấy có thể tự do thoải mái trong nhà họ Kỷ chính là vì cậu ấy mang họ khác, không có cổ phần và không đe dọa được ai.

Nhưng vì vậy mà từ trước đến nay, cậu ấy luôn có cảm giác mãnh liệt rằng bản thân không xứng đáng với thân phận cậu chủ, chỉ có những nỗi tủi nhục của kẻ sống nhờ chưa từng nói ra.

Trần Gia Túc cúi đầu, nhỏ giọng: “Anh Hai, cậu biết mà, tôi không mang họ Kỷ.”

Dù anh sẵn lòng cho cũng chẳng ai tâm phục khẩu phục.

“Không có chuyện họ ngoài hay không.” Kỷ Hoài Chu nói: “Chỉ cần tôi làm chủ nhà họ Kỷ, bọn họ sẽ biết, những người không có năng lực thì cho dù là chú ruột hay bác ruột cũng đừng nghĩ có thể ở lại trong hội đồng cổ đông thêm một ngày nào nữa.”

Trần Gia Túc im lặng, nhìn anh một lúc lâu.

Hồi nhỏ, khi cậu ấy mới đến ngôi nhà cũ của nhà họ Kỷ ở Anh, vì mang họ khác nên bị ghét bỏ, mặc cho người ta ức h**p. Sau này lại bị đưa đến biệt thự của nhà họ Kỷ ở khu Cảng, nơi cậu ấy được Kỷ Hoài Chu cứu trong tình trạng bị đánh cho mặt mũi bầm dập.

Chỉ vì một câu “Tôi có thể đi theo cậu không, Anh Hai” cậu ấy nói vào ngày hôm đó, cậu ấy đã theo anh đến tận hôm nay.

Có lẽ Kỷ Hoài Chu trong lòng Trần Gia Túc đã sớm trở thành tín ngưỡng vĩnh viễn không sụp đổ.

“Anh Hai, tôi không cần gì hết, tôi không làm nổi chuyện quản lý công ty đâu.” Người vừa nãy còn cười nhạo Lục Tỷ, giờ lại nói cùng một câu: “Tôi cũng không thể thiếu cậu.”

Kỷ Hoài Chu chậm rãi nói: “Cậu cần tôi là vì cậu tin tưởng tôi. Còn tôi không giúp cậu nữa, là vì tôi tin cậu.”

Cảm xúc của anh trước giờ luôn giấu kín không để lộ ra ngoài, cho dù đã là anh em nhiều năm, cũng hiếm khi nghiêm túc chân thật như lúc này.

Sắc mặt Trần Gia Túc dần trở nên nặng nề theo lời nói của anh.

“Gia Túc.” Kỷ Hoài Chu nghiêng mặt, liếc sang người đang ngồi xổm dưới đất: “Còn cậu nữa.”

Lục Tỷ lập tức đứng nghiêm, thẳng như cột đình.

Tầm mắt Kỷ Hoài Chu lướt qua lướt lại giữa hai người, anh nhíu mày, hơi u sầu: “Hai cậu cũng nên trưởng thành rồi.”

Hứa Chức Hạ ngậm cây kem, lặng lẽ nhìn họ.

Tuy cô chẳng hiểu gì về công việc thương trường, nhưng lời anh trai nói cô vẫn có thể bóc tách từng lớp để hiểu được ý nghĩa sâu xa.

Anh Lục Tỷ và anh Gia Túc đã qua tuổi thiếu niên từ lâu, nhưng dường như vẫn mãi dừng lại ở cái tuổi ham chơi ấy.

Tuổi tác tăng lên không có nghĩa là trưởng thành, chỉ khi nào đến ngày mà họ sẵn lòng chấp nhận thân phận người trưởng thành của chính mình thì họ mới thực sự trưởng thành.

Ai cũng luyến tiếc những câu chuyện cổ tích thuở bé.

Nếu còn luyến tiếc, vậy thì hãy nỗ lực mọc ra một đôi cánh trong thế giới người trưởng thành, để có thể thỏa sức làm chính mình.

Đây cũng là đạo lý mà Hứa Chức Hạ mới dần hiểu ra sau khi trải qua bốn năm đó.

“Anh Lục Tỷ, anh Gia Túc…… Đừng……”

Hứa Chức Hạ vừa mới mở lời, bàn tay chàng trai đã xuất hiện trước mặt. Ngón cái anh ấn lên má cô, mấy ngón còn lại ấn lên bên kia, bỗng nhiên bóp khẽ khiến môi cô bị bóp cho chu ra.

“Ít nói chuyện với họ lại, sẽ làm hư em đấy.”

Hứa Chức Hạ chỉ phát ra được vài tiếng ư a, ai oán nhìn về phía anh.

Môi cô ẩm ướt, trên môi dính chút kem còn chưa kịp lau đi, cô nhìn anh bằng ánh mắt hờn dỗi.

Mặt nước Tây Hồ sáng lấp lánh, khiến cho ánh sáng và bóng tối bên bờ hồ trở nên mờ ảo.

Kỷ Hoài Chu nhìn cô một lúc trong ánh sáng lờ mờ rồi buông tay ra.

Anh vừa thả lỏng lực tay, Hứa Chức Hạ lập tức hừ khẽ rồi quay mặt đi, im lặng ăn kem.

“Tiểu Kim bảo bối nói đúng đó!” Lục Tỷ có cách dỗ dành riêng của cậu ấy.

Trần Gia Túc đã cảm động, nhưng không cản trở đến việc cậu ấy vẫn muốn trêu ghẹo vào lúc này: “Kim bảo bối, anh nhớ lần trước anh khen em xinh, nhưng Anh Hai nói……”

Cậu ấy cố tình dừng lại, khiến Hứa Chức Hạ ngẩng đầu nhìn sang.

Suy nghĩ một lát, Trần Gia Túc giả vờ như vừa nhớ ra: “Cậu ấy nói, em gái cậu ấy trông bình thường thôi.”

——Cũng không phải là cậu không biết em gái của mình xinh đẹp cỡ nào?

——Xinh à? Cũng bình thường thôi.

Kỷ Hoài Chu nhíu mày, lạnh lùng liếc xéo cậu ấy.

Trần Gia Túc nói sẽ đi dạo ở phía trước rồi nhấc chân bỏ chạy, Lục Tỷ thấy tình hình không ổn cũng chẳng thèm nghĩ ngợi mà lập tức chạy theo.

Kỷ Hoài Chu nhíu hàng mày rậm, quay đầu lại thì lập tức chạm phải ánh mắt cô gái đang yên lặng chất vấn mình.

Tối hôm đó quay về biệt thự, Hứa Chức Hạ tắm rửa xong và sấy khô mái tóc dài, sau khi thu dọn phòng ngủ của mình một lúc cô chuẩn bị đi ngủ.

Đang định lên giường thì có người gõ cửa hai cái.

Hứa Chức Hạ nhìn cánh cửa, trong lòng đã có dự cảm, do dự chốc lát rồi vẫn bước đến mở ra.

Anh vẫn như mọi khi, khoác áo choàng ngủ bước đến.

Hứa Chức Hạ nhìn quanh hai bên, thấy không có ai mới nhìn về phía anh, giả vờ ngây ngô: “Khuya rồi, anh trai có chuyện gì à?”

Kỷ Hoài Chu nhếch môi, mỉm cười nhìn cô.

Tối nay cô mặc một bộ đồ ngủ đồng bộ, áo ngắn tay cổ trễ cài cúc, quần ngắn đến bắp đùi, chất lụa ánh ngọc mềm mại, họa tiết chìm như ẩn như hiện.

“Qua chỗ anh, hay để anh vào?”

Giọng anh trầm ấm, thấp giọng khiến tâm trí của Hứa Chức Hạ lập tức rối loạn. Cô ngập ngừng chốc lát, dựa trên hiệu ứng tò mò và tâm lý không thể chịu thiệt, cô từ từ nghiêng người sang.

Chàng trai bước vào phòng một cách quen thuộc.

Hứa Chức Hạ khép cửa lại, suy nghĩ trong chốc lát lại thấy không yên tâm, lạch cạch khóa cửa lại. Sau lưng lập tức vang lên tiếng hít thở xen lẫn tiếng cười.

Hứa Chức Hạ quay người lại liếc anh, trong lòng có chút oán giận nhỏ, bèn giả vờ tỏ vẻ đang kiên nhẫn chờ đợi.

Cô dựa vào cánh cửa, vẻ mặt bình tĩnh: “Được rồi, anh cứ thở đi.”

Trong mắt Kỷ Hoài Chu đầy ý cười, anh bước thêm một bước về phía trước, trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Cơ thể anh vừa áp tới, Hứa Chức Hạ lập tức bị bao phủ trong cái bóng của anh, còn chưa kịp tiếp xúc mà cả người cô cứ như bị nhiệt độ cơ thể ấm nóng của anh bao bọc.

Hứa Chức Hạ hít thở, lưng cô hoàn toàn ép vào cánh cửa.

Kỷ Hoài Chu cúi mặt sát lại gần cô, kề tai nói nhỏ, giọng nói cố tình phát ra cực nhẹ: “Em muốn anh trai th* d*c sao?”

“…… Không được sao?”

“Em phải giúp một tay chứ.”

Tuy Hứa Chức Hạ chỉ hiểu biết một nửa, nhưng kinh nghiệm nói với cô rằng chắc chắn đây là một cái bẫy. Cô ấp úng, giả vờ ngây ngô đến cùng: ” Nghe không hiểu.”

Anh khẽ cười, mang chút ẩn ý.

Cô ngước hàng mi dày lên, đối diện với anh, thấy ánh mắt không trong sáng của anh nhìn vào đôi mắt cô, từ từ trượt xuống, quanh quẩn trên đôi môi cô.

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cổ họng Hứa Chức Hạ bỗng khô khốc, ngứa ngáy khó tả, không kìm được mà đưa đầu lưỡi ra l**m nhẹ môi.

Đối với chàng trai thì đây là đang quyến rũ anh.

Anh trắng trợn cúi người xuống, gương mặt như được chạm khắc áp kia sát ngay trước mắt, khoảnh khắc vừa hé môi định ngậm lấy cô, Hứa Chức Hạ đột nhiên quay ngoắt mặt đi.

Hơi nóng ẩm rơi xuống bên cổ.

Hứa Chức Hạ quay đầu lại, vừa hay chạm phải ánh mắt anh đang nhìn tới.

Cô nắm hai tay lại trước người, che giấu nhịp tim đang tăng tốc, phát ra một tiếng hừ nhẹ trách móc: “Bình thường thì anh đừng hôn…”

Anh khẽ cười: “Lời của Trần Gia Túc mà em cũng tin à?”

Hứa Chức Hạ không để ý đến lời giải thích của anh, hừ khẽ rồi đẩy nhẹ vai anh: “Không phải anh trai muốn thở gấp cho em nghe sao, nhanh lên đi.”

Nói xong, cảm thấy như mình đang sốt ruột một cách khác thường, cô lại nhỏ giọng bổ sung: “Em không giúp đâu, anh tự…”

Cô khựng lại ở đó, chẳng biết nên dùng động từ nào.

Yết hầu của Kỷ Hoài Chu khẽ động, bỗng bật cười: “Được.”

Anh cúi người xuống, ôm lấy đôi chân cô nhấc bổng cô lên bằng một tay, chỉ vài bước đã đặt cô lên giường, còn mình thì ngả người ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện.

Người lười biếng ngả về sau, hai chân mở rộng, ngón tay thon dài và mạnh mẽ móc lấy dây thắt lưng của áo choàng ngủ, từ từ kéo ra ngoài.

Ánh mắt anh luôn thẳng tắp, khóa chặt đôi mắt cô, giọng nói trầm thấp có cảm giác khàn khàn như ma sát.

“Nhìn anh.”

 

Bình Luận (0)
Comment