【Em cũng muốn làm chuyện gì đó cho anh.
——Chu Sở Kim】
–
Phần đầu giường và băng ghế cuối giường đều bọc vải nhung màu phấn sen, sofa anh ngồi cũng vậy. Một nửa chăn lông màu kem được đặt sau lưng anh, nửa còn lại phủ qua tay vịn kéo dài chạm xuống thảm.
Trong phòng ngủ mang tông màu nhạt của cô gái, chỉ có anh khoác trên người màu đen thẫm, giống như món đồ nổi bật nhất trong phòng, khiến người khác không thể rời mắt.
Rèm cửa sổ sát đất phía sau đã khép kín, nhưng đôi chân anh lại duỗi rộng.
Dây buộc từ giữa các ngón tay của anh chậm rãi trượt xuống, áo choàng ngủ mất đi sự ràng buộc mà tuột hẳn ra, anh khỏa thân bên trong, áo choàng khép hờ bên ngoài, đặc biệt là phần eo và bụng.
Mỗi đường nét trên người anh đều rắn chắc vừa đủ, không một tấc nào bị nhão. Lúc này, áo choàng nửa tuột nửa không, tạo nên một vẻ gợi cảm mơ hồ. Mà trong mắt cô gái, sự ẩn hiện luôn khơi gợi khao khát khám phá hơn là hoàn toàn tr*n tr**.
Cánh tay anh gác lên tay vịn sofa, Hứa Chức Hạ nhìn thấy tay kia của anh buông xuống, trái tim của cô chợt run lên, xương cốt lập tức mềm nhũn.
Hứa Chức Hạ vốn được anh đặt ngồi ở mép giường, nhưng cảnh tượng trước mắt cùng câu nói “Nhìn anh” trầm khàn kia của anh khiến cô cảm thấy như có vô số chiếc lông vũ đang gãi vào người.
Cô ngồi không yên, bất giác lùi về sau, lùi mãi cho đến khi lưng tựa vào đầu giường. Cô mượn lực tựa vào, hai chân hơi cứng ngắc khép lại đặt nghiêng trên chăn đệm, lại kéo lấy một chiếc gối ôm vào lòng, cằm ép sâu xuống mép gối.
Giữ nguyên tư thế và động tác đó, ngồi nhìn anh từ xa.
Ánh mắt quấn lấy nhau của hai người như một sợi dây câu, chẳng rõ lưỡi câu ném ra từ bên nào, mắc giữa không trung mà chẳng ai có thể gỡ ra được.
Áo choàng che đi một phần eo bụng, cũng hờ hững phủ lên mu bàn tay anh. Chất liệu vải có cảm giác như tơ lạnh, ánh sáng phản chiếu dưới đèn tựa như mặt nước Tây Hồ.
Ánh trăng trên cao soi xuống mặt hồ, làn nước gợn sóng từ từ lan ra theo động tác nắm lại của bàn tay anh.
Hứa Chức Hạ bất giác nín thở, hai má ửng hồng.
Dòng suy nghĩ mơ hồ quay về tiết Sinh Học hồi cấp hai, giáo viên đã giảng trên lớp: “Dưới sự k*ch th*ch của hormone nam và nữ, nam nữ bắt đầu xuất hiện những đặc điểm thứ cấp…… Như có hành vi tự thỏa mãn, đó là bản năng bẩm sinh, là nhu cầu sinh lý bình thường, không phải là điều xấu xa.”
Cô gái ngây thơ lúc đó đã nghĩ đến anh.
Nhưng lúc đó, cô thật khó có thể tưởng tượng được người anh trai nghiêm túc của cô cũng có thể như thế này.
Tuy nhiên tưởng tượng đó đã dừng lại ở đêm nay.
Gợn sóng trên mặt hồ dưới trăng dâng lên càng lúc càng rõ rệt, ánh sáng và bóng tối từ gợn sóng ban đầu dần lan rộng ra, nước hồ dâng lên sóng cao từng lớp một.
Hứa Chức Hạ cảm thấy hệ thống điều hòa trong toàn bộ căn phòng đã bị hỏng, nhiệt độ đêm Hè khiến máu của cô nóng lên.
Giữa không gian tĩnh lặng, bắt đầu vang lên những tiếng thở nặng nề và trầm lắng của anh.
Cuối cùng, Hứa Chức Hạ không chịu nổi nữa mà nhìn đi chỗ khác.
“Kim Kim.” Chàng trai ngả người tựa vào sofa, hơi thở khẽ dồn dập, vừa mở miệng mới nhận ra giọng nói của anh đã trở nên khàn đến mức chẳng ra hơi.
Nhưng khi gọi cô, anh vẫn giữ được đôi chút sự bình tĩnh, giọng nói mềm mại nhưng lại mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự.
Ánh mắt Hứa Chức Hạ vừa trốn tránh lại bị anh kéo trở về.
Cô nhìn chằm chằm vào cổ họng anh, không dám nhìn vào mặt hồ cũng không dám nhìn vào mắt anh, nhưng ánh mắt vẫn bất giác không nghe lời mà cứ liếc về phía mặt hồ.
“Anh trai……” Lông mi Hứa Chức Hạ run rẩy, giọng điệu bất giác trở nên quyến luyến, thẹn thùng ấm áp: “Anh xong chưa?”
Cô gọi anh trai như vậy quả thực là một thử thách với tính nhẫn nại của anh.
Kỷ Hoài Chu ngửa cổ ra sau, tựa lưng lên nệm ghế sofa, yết hầu chuyển động, giọng anh không còn bình tĩnh như thường: “Cần phải từ từ.”
Hứa Chức Hạ giấu một nửa gương mặt sau chiếc gối, tay cô vô thức nắm chặt lấy mép vải lụa tơ tằm bên cạnh.
“Em, em không vội……”
Anh khẽ cười khàn, pha lẫn tiếng thở hổn hển, nói: “Qua đây.”
Hứa Chức Hạ khẽ do dự nâng mí mắt, ánh mắt đầy nghi ngờ chạm phải ánh mắt chưa hoàn toàn tỉnh táo, thoáng hiện vẻ rối loạn mê ly của anh.
“Em qua đây.” Anh thở hổn hển: “Có thể sẽ nhanh hơn.”
Đầu Hứa Chức Hạ trống rỗng.
Dưới ánh mắt và hơi thở của anh, tim cô đập như sắp quá tải, một cảm giác vi diệu trong cơ thể bị đánh thức mà chính cô cũng không hề hay biết.
Cô cũng không rõ mình đã bước qua đó như thế nào, cứ như đã quên mất ký ức của một phút đó, đến khi kịp phản ứng lại thì chân trần đã giẫm lên thảm, đứng trước mặt anh.
Anh giơ cánh tay đặt trên tay vịn lên, vòng qua eo cô.
Lúc ấy, cô giống như một nhành liễu mềm, gió vừa thổi qua thì cô lập tức ngã về phía trước, dựa vào anh rồi ngồi sụp xuống sofa.
Anh giống như nguồn nhiệt giữa mùa Hè rực lửa, vừa chạm vào Hứa Chức Hạ lập tức cảm giác như có ngọn lửa lan khắp người mình.
“Anh trai……” Hứa Chức Hạ nửa nằm trong lòng anh, luống cuống nắm lấy cổ áo choàng của anh, trong lúc vô tình kéo mở áo của anh ra.
Cô xấu hổ, cúi mặt xuống trước vai anh.
Mặt hồ vẫn gợn sóng theo quy luật, giọng Kỷ Hoài Chu hơi khàn, trong sự run rẩy lại xen chút nhẹ nhàng: “Ôm anh trai đi.”
Một câu thoại rất quen thuộc.
Trước đó, trong khoang thuyền nhỏ ấy, lúc muốn hôn cô, anh cũng nói như vậy.
Chức Hạ như một học sinh thông minh chỉ cần học một lần là biết, nghe vậy, hai tay đang nắm cổ áo anh dần đưa lên, vì xấu hổ mà từ tốn, nhưng cánh tay vẫn vòng qua ôm lấy cổ anh.
Gương mặt cô vùi vào hõm cổ anh, hơi thở ấm áp dựa vào cơ thể anh mềm mại như không xương, sự hiện hữu thật sự dễ dàng k*ch th*ch bản năng nguyên thủy phát triển điên cuồng hơn cả tưởng tượng.
Kỷ Hoài Chu ôm lấy eo mảnh khảnh của cô.
Gân xanh từ mu bàn tay kéo dài đến cẳng tay ở cánh tay kia của anh căng chặt, hiện rõ từng đường mạch.
Ánh trăng dịu dàng, mặt hồ nổi lên sóng dữ.
Cổ anh ngửa cao, giữa hơi thở sâu nặng toàn là mùi hương dịu nhẹ của sữa tắm và dầu gội trên người cô.
Lòng bàn tay anh rời khỏi eo cô, không kìm lòng được mà ôm lấy đầu cô, ngón tay luồn sâu vào mái tóc dài đen nhánh, khống chế lực tay để ôm cô một cách nhẹ nhàng.
Thời gian bị kéo dài vô tận giữa những cơn sóng gió của mặt hồ.
Kim đồng hồ nhảy từng phút từng giây cùng hơi th* d*c không thể gọi thành lời của chàng trai. Hứa Chức Hạ khẽ nín thở, nghe tiếng thở của anh, không dám thở ra một hơi.
Không biết qua bao lâu, anh đột nhiên cúi đầu, vùi mặt sâu vào mái tóc dày của cô, môi anh chạm vào vành tai cô, hít một hơi thật sâu đến tận cùng.
Những con sóng dữ dội vỗ vào bờ, cuộn lên ngàn đống bọt trắng như tuyết, gầm vang trong khoảnh khắc rồi ào ạt tràn lên bờ.
Ánh nắng mặt trời buổi sáng mùa Hè chiếu rọi qua cửa sổ sát đất, khiến phòng ăn ngập tràn ánh sáng rực rỡ.
Hứa Chức Hạ có thói quen ăn sáng.
Cô ngồi trước bàn ăn, đang ăn một xửng bánh bao nhỏ nhân gạch cua.
“Bé con, muốn uống sữa đậu nành ngọt hay mặn?” Chu Thanh Ngô ngó đầu trong bếp ra hỏi.
Hai má Hứa Chức Hạ phồng lên, giọng mơ hồ: “Ngọt ạ!”
Vừa nhai vừa nuốt, Hứa Chức Hạ lại gắp thêm một chiếc bánh bao nhỏ bỏ vào miệng.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài là sân vườn, cây cối nhuốm màu vàng kim dịu dàng của ánh nắng, những tán hoa lá rậm rạp đung đưa trong làn gió ấm.
Nghe thấy tiếng dép lê giẫm lên gạch men.
Hứa Chức Hạ quay đầu lại.
Anh mặc áo thun màu xám đậm và quần đùi ở nhà, tóc ngắn chưa chải, chỉ tùy tiện đưa tay vuốt qua vài cái, nét mặt lộ vẻ thờ ơ.
Anh đi tới, kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra và ngồi xuống dựa vào lưng ghế một cách thoải mái.
“Dậy mà không gọi anh?” Kỷ Hoài Chu hờ hững nói, anh cầm muỗng lên, tự múc cho mình một bát hoành thánh.
Thần kinh Hứa Chức Hạ bất giác căng thẳng.
Có lẽ vì tối qua ngủ muộn, giọng của anh hôm nay khàn hơn nhiều lúc mới tỉnh bình thường, khiến cô nhớ lại từng đợt hơi thở nóng dồn dập bên vành tai tối qua.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh cố ý muốn lúc sắp kết thúc, vào lúc th* d*c nhất thì ghé sát bên tai để cô nghe thấy.
Hoàn toàn không hề có ý định kiềm chế, gợi cảm và đầy d*c v*ng, thỉnh thoảng th* d*c đến mức bật ra âm thanh thỏa mãn.
Mặt Hứa Chức Hạ ửng hồng: “Anh đừng nói nữa……”
Cứ như thể sợ người khác không biết tối qua anh đã ngủ lại trong phòng cô vậy.
Kỷ Hoài Chu đặt muỗng xuống, quay sang nhìn cô, vẫn là bộ dáng oán giận không cho anh hôn giống như tối hôm qua ở trước cửa.
Anh khẽ bật cười, dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe: “Còn giận à? Tối qua anh trai th* d*c khiến em không hài lòng sao?”
Tim Hứa Chức Hạ đập mạnh, giả vờ bình tĩnh cúi đầu gắp bánh bao nhỏ, miễn cưỡng trả lời: “Cũng được.”
Kỷ Hoài Chu nửa thật nửa đùa, trầm ngâm nói: “Vậy lại phạt anh thêm một lần nữa?”
Trải qua cái gọi là hình phạt của anh, Hứa Chức Hạ liếc nhìn anh, mím môi nói nhỏ: “Đây là phạt sao? Em thấy anh khá là……”
Cô nuốt mất chữ mấu chốt, rồi bổ sung một từ: “Đấy.”
Kỷ Hoài Chu thong thả nhìn cô, cố ý truy hỏi: “Khá cái gì hả?”
Hứa Chức Hạ không mắc bẫy, cô gắp một chiếc bánh bao nhỏ vào miệng, vốn định mặc kệ anh nhưng sau đó anh lại tự nói tiếp một câu.
“Khá sảng khoái?”
Hứa Chức Hạ bất ngờ dừng nhai.
Anh nhìn cô từ nhỏ đến lớn, bất cứ chút dấu hiệu nhỏ nào trên gương mặt cô cũng không thoát khỏi mắt anh. Thấy vậy, anh biết ngay mình đã đoán trúng tâm tư cô.
Kỷ Hoài Chu khẽ cười: “Được, anh trai sai rồi.”
Anh vô cớ nhận sai khiến Hứa Chức Hạ khó hiểu nhìn sang.
Trong lúc nhìn nhau, anh kéo dài giọng tự kiểm điểm: “Anh trai chỉ biết nghĩ cho mình, không để ý đến em.”
Tim Hứa Chức Hạ thoáng tê dại.
Tối qua nhìn thấy anh như vậy, bản thân cô cũng mơ hồ dấy lên một cảm giác khó nói thành lời. Tò mò, khác lạ, cùng với một chút thôi thúc mơ hồ xen lẫn bất an trước những điều chưa biết.
“Em không có ……”
“Lần sau anh trai sẽ chăm sóc em.”
Hứa Chức Hạ nhai một cách chậm rãi, cô im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Chăm sóc như thế nào?”
Khóe môi anh khẽ cong lên: “Em thích sao cũng được, anh trai đều chiều theo.”
Câu nói ấy khiến đầu óc Hứa Chức Hạ lập tức nghĩ lệch đi, mà có lẽ cô cũng không nghĩ lệch, bởi ý anh chính là như vậy.
Cô ho khẽ, làm bộ chống cằm: “Không cần.”
Kỷ Hoài Chu càng cười tươi hơn.
Yên lặng ngồi ăn sáng một lát, anh bỗng tiện miệng nói: “Tối nay anh bay.”
Hứa Chức Hạ sững lại hai giây mới hiểu ra ý của anh.
Anh sắp trở về nước Anh.
Tối qua đi dạo bên Tây Hồ, cộng thêm vài chi tiết trước đó, Hứa Chức Hạ mơ hồ đoán được tình hình hiện tại của nhà họ Kỷ từ cuộc trò chuyện giữa anh và Trần Gia Túc.
Hứa Chức Hạ thoáng nghĩ, rồi “Ừhm” khẽ.
“Đang nói chuyện bí mật gì thế?” Chu Thanh Ngô mỉm cười, bưng ly sữa đậu nành vừa xay xong từ bếp ra đặt bên tay Hứa Chức Hạ.
Chu Thanh Ngô chỉ cần liếc mắt là lập tức nhận ra vành tai đỏ bừng của cô: “Nóng à, bé con? Hay là anh trai cháu lại chọc cháu giận rồi?”
Hứa Chức Hạ thoát khỏi cảm xúc phức tạp khi sắp chia xa, trong lòng chột dạ, trong đầu vụt qua một cái cớ nên vội nắm lấy: “Vâng ạ, anh trai nói cháu lớn không xinh.”
“……” Động tác múc hoành thánh của Kỷ Hoài Chu khựng lại.
Buổi sáng hôm đó, anh bị Chu Thanh Ngô mắng cho một trận.
Tối qua Lục Tỷ và Trần Gia Túc cũng ở lại đây, chỉ là hai người đó không dậy nổi, bình thường phải ngủ đến tận trưa.
Có lẽ họ chịu nghe lời của Kỷ Hoài Chu nên chiều hôm đó họ lập tức rời đi. Một người đến EB thu dọn tàn cục, một người đến tổng bộ thương hiệu máy bay ở khu Cảng do Kỷ Hoài Chu quản lý để nhận chức mới.
Rốt cuộc cũng đến một ngày họ phải đối diện với hiện thực—— Giả vờ trưởng thành chỉ là một trò lừa mang tên Ponzi.
Tiễn Lục Tỷ và Trần Gia Túc đi xong, tối hôm đó Hứa Chức Hạ lại tiễn Kỷ Hoài Chu ra đến cổng sân vườn. Biết anh em họ có chuyện muốn nói riêng trước khi chia tay, Chu Thanh Ngô và Minh Đình chỉ tiễn đến đó rồi quay vào nhà.
Cổng sân vườn chưa mở, họ đứng lại tạm biệt trước cửa.
Đèn tường cạnh cửa tỏa ra một vòng ánh sáng ấm áp, giống như ngọn đèn chiếu sân khấu chiếu xuống hai người họ.
“Tạm biệt anh trai.”
Hứa Chức Hạ mỉm cười, giống hệt như những lần trước khi anh tiễn cô đi học, cô đều vẫy tay chào anh như thế và ngoan ngoãn nói câu này.
Chỉ khác là lần này tiễn anh đi.
Cô ngược lại khá bình tĩnh, Kỷ Hoài Chu mỉm cười: “Chỉ vậy thôi à? Không sợ anh trai lại bị nhốt, em phải đến cứu anh lần nữa sao?”
Nhớ lại chuyến bay đến London ngày hôm đó, đến tận lúc này mọi cảnh tượng trong những ngày đó vẫn rõ ràng như vừa xảy ra.
Hứa Chức Hạ suy nghĩ một lúc rồi khẽ lắc đầu: “Tối qua lúc anh nói chuyện với anh Gia Túc, anh có nói nhà họ Kỷ do anh làm chủ.”
“Hửm?” Anh chờ cô nói tiếp.
Hứa Chức Hạ khẽ chớp mắt: “Thật ra cho dù bọn em không đến nhà họ Kỷ làm ầm ĩ thì anh vẫn có thể về được, đúng không?”
Kỷ Hoài Chu khẽ nhướng mày.
“Nhưng anh trai vẫn làm loạn cùng bọn em.” Hứa Chức Hạ nói tiếp: “Là để bọn em vui.”
“Chắc chắn thế sao?” Kỷ Hoài Chu dùng hai ngón tay nắm lấy má cô, khẽ véo một cái: “Nhìn thấu tâm can anh vậy cơ à?”
Hứa Chức Hạ quả quyết gật đầu: “Ừhm, anh trai từng hứa với em rằng chắc chắn sẽ trở về. Lời anh nói, em đều tin.”
Anh bật cười trước lời này của cô, cũng xem như ngầm thừa nhận.
“Chuyện nhà họ Kỷ, em biết nói dăm ba câu cũng chẳng thể nói rõ, cho dù anh có kể thì đại khái em cũng không hiểu.”
Hứa Chức Hạ ngẩng mặt lên, trong mắt cô như chứa dòng suối trong, ánh mắt sâu sắc và dịu dàng nhìn về phía anh, tựa như có thể gột sạch hết bụi trần bám trên người anh.
Cô yên lặng, nói một cách chậm rãi: “Nhưng em biết, bốn năm qua chắc chắn anh trai đã rất vất vả.”
Ánh mắt Kỷ Hoài Chu vô thức lóe sáng.
Trên đời này, ngoài Kỷ Hoài Sùng ra anh chỉ có thể nghe những lời như vậy từ miệng cô.
Anh không để lộ cảm xúc, chỉ đưa tay xoa đầu cô, xoa đến mức đầu cô khẽ lắc lư như hồi nhỏ.
Có lẽ vì cảm xúc chân thành khi sắp chia xa, cũng có thể vì bị lay động bởi những hành động quen thuộc của anh, Hứa Chức Hạ nói một cách chân thành: “Em cũng rất muốn giống như anh Hoài Sùng, làm chuyện gì đó cho anh trai, nhưng em không làm được gì cả.”
Kỷ Hoài Chu cong môi cười: “Anh trai không cần em làm điều gì cho anh cả.”
“Tại sao?”
Ánh mắt Kỷ Hoài Chu sâu và tĩnh lặng, cố định trong mắt cô.
Cây xanh dưới ánh đèn chiếu sáng cành lá tươi tốt một màu xanh biết, cây cầu nhỏ tĩnh lặng nằm yên trên hồ. Ánh trăng chiếu vào sân, vỡ tan thành ánh sáng khắp mặt hồ, mấy con cá chép nhỏ đang đùa giỡn cùng tiếng nước chảy róc rách trong hồ.
Giữa khung cảnh nên ấy, Kỷ Hoài Chu khẽ cất giọng: “Bởi vì tất cả những gì anh trai làm đều là vì em.”
Đôi mắt xanh đen của anh như một vùng biển sâu giữa đêm tối.
“Tất cả mọi thứ anh trai làm.” Cuối cùng anh cũng tự mình nói ra: “Đều là vì muốn sớm được quay về bên em.”
Hứa Chức Hạ nhất thời không thở nổi, sống mũi cay xè.
Trần Gia Túc từng nói, anh bị nhốt ở Anh suốt 4 năm, tìm mọi cách sắp xếp cho cô đi Hồng Kông giao lưu học tập mới có được cơ hội gặp cô một lần như thế.
Khi vừa đến khu Cảng, cô tựa vào cửa sổ taxi nhìn hàng hải đường rủ bên ngoài, còn thắc mắc là ai lại có tiền mà rảnh rỗi như vậy, tốn công tốn sức trồng hải đường Giang Nam ở khu Cảng.
Thì ra là anh muốn cô vui.
Những điều do chính anh tự nói ra và những lời cô nghe được từ người khác thì vế trước có thể khiến cô cảm thấy được tình yêu một cách chân thật nhất.
Đôi mắt Hứa Chức Hạ rưng rưng một lớp nước mỏng, nhưng cô vẫn mỉm cười khiến đôi mắt sáng long lanh, cô ngẩng cằm lên và nắm lấy tay anh: “Anh trai, đợi anh trở về, chúng ta cùng về thăm trấn Đường Lý nhé.”