Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 65

 
【Hôm nay gặp một người.

——Chu Sở Kim】

Đêm đó, Hứa Chức Hạ không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, thậm chí lúc lẩm bẩm cô cũng chẳng rõ mình đang tỉnh hay đang mơ.

Trong lúc mơ màng, trong đầu cô chỉ nghĩ muốn nói với anh rằng, anh trai, em buồn ngủ quá, để mai em nhớ anh tiếp nhé.

Hình như nói ra rồi, lại hình như chưa nói.

Chỉ biết là khi tỉnh dậy, trước mắt đã sáng rực.

Ánh nắng vàng rực rỡ đến mức Hứa Chức Hạ không mở mắt được, cô mở hé một mắt và nhắm một mắt, ngồi dậy nhìn thì điện thoại đã tắt nguồn vì hết pin.

Chẳng lẽ cô ngủ quên mà anh trai cũng không tắt máy, luôn mở video như thế sao.

Mí mắt đã thích nghi với ánh sáng, điện thoại được đặt lên tủ đầu giường sạc pin. Khoảnh khắc cô chuẩn bị đi rửa mặt, suy nghĩ bỗng tỉnh tảo, Hứa Chức Hạ như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Cô xỏ chân vào dép, lẹp xẹp chạy đến trước bàn học ngồi xuống, lục lọi tìm ra chiếc hộp màu hồng phấn đã bị nhốt trong ngăn kéo bấy lâu.

Thân hộp được làm từ vải gấm Tống cổ thêu hoa văn dây leo, hình tròn, kích cỡ vừa vặn lòng bàn tay, trông giống như hộp gấm đựng trang sức.

Mở nắp hộp ra, ánh kim cương màu hồng nhạt lóe lên trước mắt.

Hứa Chức Hạ hơi há miệng, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn ẩn giữa mái tóc dài rối bời, trên mặt cô xen lẫn sự ngạc nhiên và mơ hồ.

Nằm trên lớp lụa lót bên trong hộp là một chiếc chìa khóa mang kiểu dáng Trung cổ điển.

Phần răng khóa có đường vân rõ ràng, phần đầu được làm thành hình vương miện, toàn bộ đều được khảm kim cương hồng một cách xa hoa.

Thoạt nhìn giống như một chiếc chìa khóa, khi Hứa Chức Hạ đặt lên tay mới phát hiện, đó là một chiếc kẹp tóc.

“Anh trai, em về trấn Đường Lý, bọn họ lại bắt em mua vé, còn khóa luôn cả sân nhà mình nữa.”

“Quà sinh nhật, em vẫn chưa xem à?”

Chiếc kẹp tóc hình chìa khóa nạm kim cương hồng lấp lánh trong ánh ban mai tràn ngập qua khung cửa sổ, Hứa Chức Hạ ngồi trước bàn học, thất thần nhớ lại.

Bất chợt, trong đầu cô nảy ra một suy nghĩ còn khó tin hơn cả kế hoạch khởi nghiệp của Đào Tư Miễn tối qua.

——Chiếc kẹp tóc này, chẳng lẽ lại mở được ổ khóa sân nhà họ sao.

Hôm ấy, Hứa Chức Hạ đúng hẹn đi đến khu nội trú của bệnh viện Hàng Nhất cùng Mạnh Hy và Đào Tư Miễn để thăm ông nội Mạnh.

Ông nội Mạnh dựa vào giường bệnh, chân bó bột được kê cao, trò chuyện với mấy đứa cháu về chuyện công ty Thiên Tầm và không ngừng oán giận.

“Làm cái trò marketing mạng gì đó, treo đầu dê bán thịt chó! Lại còn trấn cổ ngàn năm nguyên sơ. Người ta vừa vào xem Trấn Đường Lý, Trấn Đường Lý gì còn không có một cây hải đường, xiên thịt cừu thì hễ vớ lấy là được cả một nắm to!”

Ông nội Mạnh tức đến mặt tái xanh, những nếp nhăn nhíu chặt lại, hừ khẽ rồi lại oán giận: “Tuyên truyền cũng chẳng ra gì, khách du lịch chẳng biết đặc sắc địa phương là gì, không vào quán trà nghe bình đàm, không đi trải nghiệm nhuộm cỏ cây, lại hùa theo người nổi tiếng trên mạng đi check-in xiên thịt cừu.”

“Rốt cuộc là bọn họ đang sỉ nhục trấn Đường Lý, hay là sỉ nhục xiên thịt cừu vậy?”

Hứa Chức Hạ ngồi trên ghế tựa, tì cằm lên đầu gối: “Trong trấn lại mở thêm quán xiên thịt cừu rồi sao ạ?”

“Ngay bên cạnh tiệm thuốc Đông y.” Mạnh Hy cầm dao gọt táo, vừa gọt vừa nói: “Mỗi ngày khói lửa nghi ngút, vừa rao hàng ở cửa vừa biểu diễn trò rung lưỡi.”

Ông nội Mạnh thở dài: “Ông nội không phản đối thương mại hóa, con người sống thì phải kiếm tiền, thuận theo thời đại, phát triển du lịch là chuyện tốt. Nhưng tại sao cứ phải chui vào cái lỗ tiền đó, chúng ta cứ trung thực, thật thà, chăm chỉ thể hiện bản sắc văn hóa của mình. Ai cũng chạy theo xu hướng kiếm tiền nhanh rồi ai sẽ quản lý những thứ tổ tiên để lại đây?”

Có lẽ nghĩ đến tiếng xấu hiện nay của trấn Đường Lý, ông nội Mạnh đau lòng: “Truyền thừa dựa vào con người, luôn cần có người bỏ công sức. Các cháu nói xem, có đúng không?”

Hứa Chức Hạ yên lặng lắng nghe, nhớ lại những năm tháng vội vã đã qua. Ông bà thường đến xưởng sản xuất giấy dầu để viết chữ lưu niệm, vẽ tranh. Sau này ông bà về Kim Lăng, để lại cây bút cho cô.

Cô đứng giữa dòng thời gian, cực kỳ xúc động.

Trấn Đường Lý đang chìm trong lối sống tầm thường, dần đánh mất nhiều thứ. Bề ngoài có vẻ phồn vinh, nhưng thực chất lại trống rỗng đến bi thương.

Hứa Chức Hạ gật đầu: “Cháu bỗng thấy ý tưởng của Đào Tư Miễn vào tối qua cũng rất hay.”

Đào Tư Miễn đang đứng chống một tay lên tường, bỗng phấn chấn hẳn lên: “Tớ đã nói rồi mà! Để tớ làm bản kế hoạch dự án di sản phi vật thể. Mạnh Hy, chẳng phải cậu học marketing sao, phần chiến lược tiếp thị này giao cho cậu nhé. Đến lúc đó Kim Kim chỉ cần ngồi trong phòng livestream, nói chuyện ở tầm cao tâm lý học, chúng ta là vô địch!”

Mạnh Hy cáo trạng: “Ông nội, ông xem cậu ấy kìa, lại xúi dục con nghỉ việc để khởi nghiệp đó!”

Ông nội Mạnh cười ha ha, nói: “Cháu nghĩ hay quá, ba ngày thì hết hai bữa đi làm trễ, còn chưa kịp từ chức thì chắc công ty đã sa thải cháu trước rồi.”

Hứa Chức Hạ cũng nheo mắt cười rộ lên.

Hôm đó, Đào Tư Miễn lại hào hứng kể về kế hoạch của mình, ông nội Mạnh vui mừng không ngớt, nói rằng người trẻ dám nghĩ dám làm là có tiền đồ: “Có điều khu thắng cảnh là cùng hợp tác phát triển, cháu muốn khởi nghiệp ở trấn Đường Lý thì trước hết phải để Thiên Tầm nhường lại phần cổ phần trước đã.”

“Hợp tác phát triển là gì ạ?” Mạnh Hy thắc mắc.

Ông nội Mạnh giải thích: “Lúc trước ký thỏa thuận phát triển, một bên là tập thể trấn Đường Lý, một bên là Thiên Tầm. Hai bên cùng lập một công ty trung gian, mỗi bên nắm một phần cổ phần, nhưng toàn bộ vốn đầu tư đều do Thiên Tầm bỏ ra, trấn Đường Lý chỉ được hưởng phần chia lợi nhuận, quyền điều hành kinh doanh nằm trong tay họ.”

Hứa Chức Hạ khẽ chạm ngón tay lên má, suy nghĩ đăm chiêu.

Thực ra dù là người phụ trách dự án khu du lịch, cũng chỉ là người chấp hành. Kẻ thật sự nắm mạch sống của trấn Đường Lý chính là tầng lớp quyết sách của công ty Thiên Tầm.

Trong bệnh viện, Hứa Chức Hạ lặng lẽ tra cứu bằng điện thoại. Người đại diện pháp luật của chi nhánh Thiên Tầm ở Hàng Châu tên là Hứa Khinh Uyển, CEO mới nhậm chức gần đây tên là Thịnh Tắc Ngọc.

Hứa Chức Hạ chỉ muốn biết chiếc kẹp tóc ấy có thể mở được khóa sân nhà cũ hay không, nên buổi chiều hôm ấy, sau khi rời bệnh viện cô lập tức đi đến trấn Đường Lý.

Giữa phố xá ngõ hẻm tấp nập khách du lịch, Hứa Chức Hạ không hề để ý mà đi thẳng đến sân nhỏ của họ. Cô lấy chiếc kẹp tóc từ trong túi ra và tra vào ổ khóa, vặn nhẹ.

Ổ khóa kim loại “cạch” một tiếng, thật sự mở ra.

Hô hấp của Hứa Chức Hạ cũng chậm lại.

Tiếng ồn ào phía sau vẫn không dứt, còn cô như chìm đắm trong thế giới nhỏ bé thanh tĩnh của riêng mình. Tuy đã từng quay về, nhưng lần này đi vào bằng cổng chính một cách đường đường chính chính, tâm trạng hoàn toàn khác biệt.

Hai tay cô đẩy cánh cổng sân, cánh cổng phát ra tiếng kẽo kẹt thật khẽ, khung cảnh trong sân qua khe cửa dần mở rộng trong tầm mắt.

Cô nhìn thấy hành lang mái hiên trước nhà.

Ngày trước cô từng bị phạt đứng ở đó, mặt hướng vào cột nhà. Khi chân mỏi thì cúi xuống ôm lấy cột, mặt dán lên đó, nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp.

Ngàn vạn cảm xúc đan xen trong lòng.

Hứa Chức Hạ dừng tay lại, suy nghĩ một lát. Cô nắm lấy vòng kéo, khép cánh cổng sân lại rồi khóa chặt lần nữa

Cô không muốn một mình trở lại chốn xưa.

Cất chiếc kẹp tóc vào túi, Hứa Chức Hạ xoay người, bắt gặp vị trưởng trấn đang đi ngang qua, có hai người đi cùng ông ấy.

Một người phụ nữ tầm tuổi Chu Thanh Ngô.

Một chàng trai cùng lứa với cô.

“Chào bác trưởng trấn.” Hứa Chức Hạ lên tiếng chào.

“Kim Kim, về rồi à.” Trưởng trấn mỉm cười, thuận miệng giới thiệu với cô: “Đây là bà Hứa, chủ tịch tập đoàn Thiên Tầm, còn đây là con trai bà ấy, tổng giám đốc Thịnh.”

Thịnh Tắc Ngọc có gương mặt lạnh lùng, hai tay đút trong túi quần tây.

Hứa Chức Hạ không nhìn cậu ta mà vô thức ngẩng lên nhìn người phụ nữ kia. Khi bốn mắt chạm nhau, tim cô như bị viên đạn thời gian bắn trúng, bất chợt đập mạnh một nhịp.

Cũng chẳng biết vì sao mà Hứa Khinh Uyển lại nhìn cô thêm vài lần.

Hai ngày cuối tuần, Hứa Chức Hạ đều ở cùng Mạnh Hy và Đào Tư Miễn, sau đó lại theo Chu Thanh Ngô đi nghe mấy buổi đào tạo tâm lý học.

Cuộc sống của Hứa Chức Hạ vẫn như cũ, chỉ là đôi khi cô lại chợt nhớ đến người phụ nữ mà trưởng trấn gọi là chủ tịch Hứa.

Rất kỳ lạ, rõ ràng là lần đầu gặp mặt, nhưng Hứa Chức Hạ lại cảm nhận được một nét quen thuộc đã lâu không thấy từ đôi mắt và nét mặt của bà.

Bà mặc một bộ đồ công sở sang trọng lạnh lùng, mái tóc ngắn ngang vai khiến khí chất sắc bén như lưỡi dao. Nhưng Hứa Chức Hạ lại cảm thấy mình đang nhìn thấy một đóa tơ hồng, vì sợ bị xem thường mà đã trộm gai hoa hồng cắm lên người mình.

Sự hoang mang lo lắng vô căn cứ ấy kéo dài liên tiếp mấy ngày, tâm trạng của Hứa Chức Hạ mới dần dần bình ổn.

Không phải ngày nào Hứa Chức Hạ cũng có thể gọi video với anh trai, nhà họ Kỷ đang trong giai đoạn cải cách đổi mới, là lúc anh bận rộn đến không thể nào xoay xở được, huống chi hai người còn bị lệch múi giờ.

Lần tiếp theo cô nhận được cuộc gọi video của anh là vào một buổi sáng sớm.

Hứa Chức Hạ vừa ăn sáng xong trở về phòng, mái tóc dài được búi thành một búi tròn lỏng lẻo trên đầu, cô nằm sấp trên ghế sofa gọi video với anh.

“Anh trai, bên London sắp hai giờ sáng rồi đó, sao anh còn chưa ngủ?”

Trong màn hình, Kỷ Hoài Chu mặc áo choàng ngủ, cũng đang ngả người trên sofa trong phòng ngủ. Dường như anh rất mệt, lười đến mức nằm trên giường chẳng muốn đứng dậy.

Sau lưng anh là màn đêm tối đen như mực, bên cạnh là một chiếc đèn sàn cao, chiếu sáng anh giữa bóng tối mờ mịt. Mái tóc ngắn sáng bóng ẩm ướt, vài sợi rủ xuống trán còn đang nhỏ nước, phần vải trước ngực áo anh đã thấm ướt một mảng, cổ áo không cài nên hé mở để lộ đường nét cơ bắp.

“Muốn nghe giọng em.”

Giọng anh khàn khàn trầm thấp, vốn đã có gương mặt mang vẻ gợi cảm, cộng thêm dáng vẻ vừa như cố ý vừa như vô tình quyến rũ thế này, khiến Hứa Chức Hạ lập tức nghĩ đến câu anh từng nói rằng, tiếng cô kêu thật dễ nghe.

Hứa Chức Hạ tựa cằm lên tay ghế sofa, im lặng nhìn màn hình.

Nhìn nhau không nói gì, thấy cô không có ý định đáp lại, Kỷ Hoài Chu miễn cưỡng lên tiếng: “Lại muốn cãi anh trai à?”

Hứa Chức Hạ nhìn anh: “Em sợ anh nói linh tinh.”

Sự cảnh giác của cô quá rõ ràng, khóe môi Kỷ Hoài Chu hiện ra nụ cười bất lực: “Anh mới chỉ nói một câu thôi, không phải oan cho anh à?”

“Chắc chắn là có ý đồ xấu…”

“Nhớ em đến mức không ngủ được, thế có tính là có ý đồ xấu không?”

Ánh mắt và giọng điệu của anh đều không tìm ra một chút sơ hở, Hứa Chức Hạ nửa tin nửa ngờ, khẽ ngừng một lát rồi hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”

Vài sợi tóc con lòa xòa trước mắt anh, Kỷ Hoài Chu không hề lộ chút sơ hở nào: “Cách nhau hơn chín nghìn cây số đó, cái đuôi nhỏ, anh có thể dịch chuyển tức thời sao? Em đề phòng anh làm gì?”

Vừa dứt lời, anh khẽ thở dài một tiếng không rõ ràng.

Nghe anh thở dài, cánh cửa lòng mà Hứa Chức Hạ cố phòng thủ mở ra ngay lập tức. Khó khăn lắm mới gọi video được, cô lại còn giữ khoảng cách xa cách như vậy.

Hứa Chức Hạ đồng cảm với cảm xúc của anh, trong chớp mắt đã giả bộ ngoan ngoãn, chuyển đề tài: “Anh trai, anh lại đẹp trai hơn rồi.”

Kỷ Hoài Chu khựng lại, bị câu chuyển đề tài gượng gạo của cô chọc cho bật cười, lồng ngực cũng rung lên theo.

Hứa Chức Hạ đi đến bàn học, lúc quay lại trước ống kính cô đã cài chiếc kẹp tóc chìa khóa kim cương hồng lên phía trên thái dương.

“Anh trai xem nè!” Hứa Chức Hạ tươi cười, giơ cao điện thoại.

Anh nhìn cô, chân mày mang theo ý cười.

Chỉ khi nhìn cô, đặc biệt là khi cô cười đùa, nụ cười của Kỷ Hoài Chu mới thật sự lan đến đáy mắt: “Đẹp không?”

Hứa Chức Hạ thôi không cười nữa, cô tựa đầu lên lưng ghế sofa, tay kia nắm hờ chống cằm, khẽ hừ: “Anh nên trả lời vấn đề này mới đúng.”

Ánh mắt nghiêm túc của cô rõ ràng là đã ghi nhớ anh một cách cẩn thận.

Bởi vì câu “Bình thường thôi” kia.

“Muốn nghe lời nói thật à?” Anh hỏi.

Hứa Chức Hạ cho anh cơ hội: “Vâng, anh nói nghiêm túc đi.”

Lúc này, Kỷ Hoài Chu thả lỏng, gác tay lên sofa, giả vờ trầm ngâm một lát: “Kim Kim của chúng ta, trong số những cô gái anh trai từng gặp là ……”

Cố tình dừng lại ở đây, khiến ánh mắt cô dõi theo không chớp.

Sau đó anh mới nói: “Người có gương mặt xinh nhất.”

Niềm vui nhanh chóng lướt qua mắt Hứa Chức Hạ, nhưng trong chớp mắt, cô lại vô tình cãi lại: “Anh đã gặp bao nhiêu cô gái rồi?”

Kỷ Hoài Chu khẽ cười, mặc cô làm ồn, cũng không giải thích: “Anh sai rồi, sau này anh sẽ bịt mắt lại khi ra ngoài.”

Nghe ra giọng anh đang trêu chọc, Hứa Chức Hạ mím môi: “Vậy tại sao anh lại cố ý nói là gương mặt?”

“Vì em muốn nghe lời nói thật.”

Hứa Chức Hạ nhìn anh bằng ánh mắt chất vấn, thấy trong video vẻ mặt anh mang theo ý mập mờ, nói một cách thong thả: “Những chỗ khác anh chưa được xem, nên không dám nói.”

Ngây ra trong chốc lát, Hứa Chức Hạ đã hiểu được ẩn ý sâu xa, cô đỏ bừng mặt nhìn anh: “Còn nói là không có ý đồ xấu…”

“Lại oan cho anh rồi.”

Anh vốn đâu có nói anh có ý tốt.

Nửa câu sau, anh lại tiếp tục trêu chọc: “Không phải anh đã nói rõ ràng cho em rồi sao, anh nhớ em đến mức không ngủ được?”

Hứa Chức Hạ chưa nắm được trọng điểm, nghiêng mặt qua: “Nhớ nhiều đến mức nào?”

Hai giây sau, anh đáp: “Nhớ đến mức phát đau.”

Anh quá mức thản nhiên, ngược lại khiến cho hai giây im lặng trước đó càng thêm đáng suy ngẫm.

“Là… Cái đó hả?”

“Cái nào?”

Hứa Chức Hạ nghĩ tới nghĩ lui, ngoài chỗ đó ra thì anh còn có thể nhớ đến mức phát đau ở đâu được, cô không trả lời anh để tránh mắc bẫy.

Cô nghe thấy nhịp tim của mình: “Vậy, nếu anh nhớ thì cứ th* d*c thôi.”

Kỷ Hoài Chu bị phản ứng hiển nhiên của cô làm cho sững sờ trong chốc lát, anh khẽ cong môi: “Lại đang quyến rũ anh à?”

“Đàn ông có nhu cầu sinh lý mới là bình thường.” Mặt Hứa Chức Hạ nóng bừng, nhưng vẫn cố giả vờ tỏ ra bình tĩnh hơn cả anh: “Hơn nữa, tiếng anh trai th* d*c… Cũng rất hay.”

Khóe môi Kỷ Hoài Chu chợt cong lên sâu hơn, anh không nói một lời, cứ nhìn qua màn hình như vậy, nửa cười nửa không nhìn cô.

Ánh mắt anh càng nhìn càng giống một động bàn tơ không đáy.

Hứa Chức Hạ như bị quấn lấy, trong lòng chột dạ nên tránh ánh mắt của anh.

Có lẽ ánh nắng ngoài cửa sổ quá rực rỡ, ấm áp đến mức khiến đầu cô choáng váng, Hứa Chức Hạ ấp úng: “Anh trai, nếu anh không nghĩ đến chuyện đó thì ngủ sớm đi.”

Anh khẽ bật cười, đầu tựa vào ghế sofa, lòng bàn tay đặt lại lên mặt xoa khẽ vài cái một cách thong thả. Giọng nói trong đêm tối ẩn chứa cảm giác mệt mỏi như lẫn sạn, nhưng lại xen lẫn ý cười: “Bây giờ em giỏi quá rồi.”

Dám ném cả q**n l*t cho anh, còn dám trêu ghẹo anh nữa.

Khóe môi Hứa Chức Hạ cong lên, vùi mặt vào ghế sofa sâu hơn.

“Không quyến rũ nữa à?” Anh ở trong video lười biếng hỏi.

Hứa Chức Hạ ngẩng mặt lên khỏi ghế sofa, cô nằm trên điện thoại nhìn vào màn hình, biết anh ám chỉ chuyện ngày đó cô nói rằng đang quyến rũ anh, khiến anh vội vàng muốn trở về.

Cô kìm chế ý cười trong mắt, cố ý khẽ “vâng” một tiếng.

“Quyến rũ anh thêm chút nữa đi.”

Trong ánh mắt nghi ngờ của cô, Kỷ Hoài Chu nhìn cô ẩn chứa ý cười: “Anh trai đã chuẩn bị sẵn sàng để mắc câu rồi.”

 

Bình Luận (0)
Comment