Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 66

 
【Ngấm mưa, em mới có thể nảy mầm.

——Chu Sở Kim】

Không có lời nói rõ ràng, nhưng Hứa Chức Hạ có linh cảm.

Anh trai sắp về.

Họ đã hẹn nhau, đợi sau khi anh ở Anh trở về sẽ cùng nhau về thăm trấn Đường Lý. Hứa Chức Hạ cứ chờ anh như thế, dù đã đến cổng sân nhưng cô cũng không tự mình đi vào trước.

Trong thời gian đó Hứa Chức Hạ về trấn Đường Lý, đăng ký danh tính là cư dân gốc của khu du lịch, như vậy chỉ cần căn cước là có thể vào cổng khu du lịch.

Cũng đâu thể cứ về nhà mình lại phải mua vé vào cửa.

Ngày ấy trưởng trấn dẫn cô đến văn phòng ở trung tâm khu du lịch để làm thủ tục liên quan.

Cửa sổ sát đất có tầm nhìn rộng rãi, nhìn được nửa phong cảnh trấn Đường Lý. Trên mặt nước xanh biếc là từng chiếc thuyền chèo đầy khách, trong các con phố đông nghịt người, đường và cầu dường như không được xây bằng đá xanh mà là ghép bởi từng đầu người.

“Cô gái, có mang căn cước không?”

Mạch suy nghĩ của Hứa Chức Hạ bị cắt ngang, cô quay đầu lại từ cửa sổ rồi bước về phía bàn làm việc, lấy căn cước trong túi ra đưa bằng hai tay: “Có ạ, làm phiền chị.”

Ai cũng sẽ mềm lòng với một cô gái đáng yêu.

Trợ lý hành chính vốn đang nhăn nhó vì công việc rắc rối, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng và chu đáo này thì giãn mày, đi về phía máy in: “Ngồi một lát nhé em gái.”

“Dạ.” Hứa Chức Hạ vẫn đứng.

Tiếng giày cao gót chắc chắn đạp trên nền gạch tạo ra tiếng giòn tan, có người mang theo khí chất bước vào văn phòng này: “Tiểu Trình.”

Quản lý Hành chính ở bàn chủ sự nghe tiếng thì lập tức đứng dậy: “Chủ tịch Hứa.”

Mi mắt Hứa Chức Hạ khẽ run, co nhìn qua.

Người phụ nữ mặc bộ váy công sở, son môi màu đỏ, mái tóc ngắn vén gọn sau tai, chất giọng nghiêm túc: “Sao vẫn chưa gửi cho tôi số liệu thống kê khách du lịch nửa năm nay. Cô không biết chính sách ngành quy định là thông tin vé mua bằng tên thật chỉ giữ lại 6 tháng sao? Còn phải để tôi đích thân đến hỏi?”

Quản lý Trình giải thích: “Lưu lượng khách nửa năm nay rất lớn, phải chi tiết đến thông tin cá nhân thì thật sự mất rất nhiều thời gian. Chúng tôi không có chuyên viên làm, trước trưa mai tôi nhất định sẽ gửi vào hòm thư riêng của bà.”

Hứa Khinh Uyển có vẻ rất gấp: “Cô cứ gác lại hết việc đang làm, lập tức xuất bảng kê khai, tôi cần ngay bây giờ.”

Không dám cãi lời cấp trên, quản lý Trình vội đồng ý.

Phòng làm việc căng thẳng, trợ lý mang bản sao đến bàn phụ, trả lại căn cước cho Hứa Chức Hạ rồi khẽ nói: “Bên này chị hoàn tất việc tải thông tin lên là được, khoảng hai ngày làm việc là có hiệu lực.”

“Cảm ơn chị.” Hứa Chức Hạ cười, chào tạm biệt cô ấy.

Lúc này Hứa Khinh Uyển mới để ý đến Hứa Chức Hạ, tầm mắt bà dõi theo bóng lưng cô biến mất ở cửa. Đã từng gặp một lần, lần này dưới một linh cảm khó hiểu nào đó, bà không kìm được hỏi: “Cô bé này là ai?”

“Là người vốn sống ở đây, trấn trưởng nói cô bé đã sống ở trấn Đường Lý từ khi còn rất nhỏ.” Trợ lý trả lời.

Hứa Khinh Uyển không bỏ qua bất kỳ manh mối nào: “Mấy tuổi?”

“Hình như là 5, 6 tuổi gì đó.” Trợ lý cười, thuận thế điều tiết không khí: “Cô bé thật sự rất xinh đẹp, ảnh căn cước cũng đẹp, nhìn đôi mắt cũng có phần hơi giống bà, thật trùng hợp là họ cũng trùng với họ của bà.”

Cô ấy cầm bản sao căn cước, đọc từng chữ một: “——Hứa Chức Hạ.”

Đồng tử của Hứa Khinh Uyển co rút dữ dội, nhanh chóng bước qua với những bước chân vội vã, giày cao gót mạnh và dứt khoát đạp xuống sàn, giật lấy bản sao căn cước của Hứa Chức Hạ.

Tên không sai.

Ngày sinh cũng không sai.

Tay Hứa Khinh Uyển khẽ run lên, hơi thở trở nên dồn dập.

Trên sân thượng trống trải của Trung tâm Hành chính, Hứa Khinh Uyển đang nghe điện thoại và bước qua bước lại giữa vài chậu cây xanh cao lớn.

Cuối cùng bên kia cũng nhận điện thoại, bà vội vã: “Tắc Ngọc, mẹ vừa gửi cho con một bản sao căn cước.”

Thịnh Tắc Ngọc cất giọng lạnh nhạt: “Thấy rồi.”

“Con giúp mẹ điều tra cô bé này một chút.”

“Vẫn chưa từ bỏ, không sợ bố biết sao?”

“Lần này không giống, tên cũng trùng khớp. Nếu hộ khẩu gốc của con bé ở khu Cảng, mẹ muốn làm xét nghiệm ADN.”

“Cùng một ngày có mấy vạn người sinh ra, muốn đi tìm từng người một sao?”

Hứa Khinh Uyển hít sâu một hơi: “Mẹ đến Hàng Châu là để tìm con bé. Nếu không phải do cô nhi viện Thánh Gio-ro từng bị một trận hỏa hoạn đốt cháy hết hồ sơ, mẹ cần gì phải tốn sức như vậy.”

Thịnh Tắc Ngọc cười lạnh, giọng điệu của anh ta không hề che giấu sự châm biếm: “Ngày đó bà vứt em ấy lại một mình trong con ngõ nhỏ, có nghĩ đến việc ngày nào đó sẽ điên cuồng tìm kiếm em ấy khắp thế giới không, Chủ tịch Hứa luôn giỏi cân nhắc thiệt hơn?”

“Thịnh Tắc Ngọc!” Cảm xúc của Hứa Khinh Uyển có chút kích động.

“Sai lầm chính là sai lầm.” Thịnh Tắc Ngọc nói: “Hối hận và giả tạo vốn dĩ chỉ là một.”

Ở trạm xe buýt trấn Đường Lý, có người đang dắt một con chó Samoyed béo ú. Khi được chủ dắt lên xe còn ngoảnh đầu lại vẫy đuôi mỉm cười với Hứa Chức Hạ.

Với linh cảm mạnh mẽ rằng ai đó sắp về Hàng Châu, lòng Hứa Chức Hạ vui sướng như có từng đợt sóng biển dâng trào.

Do ảnh hưởng bởi tâm trạng mà khoảnh khắc ấy cô nảy ra một ý nghĩ, gọi điện cho Chu Thanh Ngô.

“Bảo bối.” Chu Thanh Ngô cất giọng dịu dàng trong điện thoại.

Hứa Chức Hạ ngồi trên ghế dài ở trạm xe buýt, hỏi bằng giọng nhẹ nhàng: “Dì ơi, cháu có thể nuôi chó được không ạ?”

Chu Thanh Ngô mỉm cười: “Tất nhiên là được. Muốn nuôi giống gì, hôm nay dì đi cùng cháu đến cửa hàng thú cưng xem thử nhé?”

Trong 17 năm qua, không có lúc nào Hứa Chức Hạ không cảm nhận được sự cưng chiều chẳng hề oán trách nửa lời của bà ấy, cùng với sự dịu dàng kéo dài đến nay.

“Cháu muốn nuôi Samoyed.” Hứa Chức Hạ vô thức làm nũng: “Giống kiểu mà anh Hoài Sùng từng nuôi.”

Chu Thanh Ngô nhớ lại, nói: “Dì nhớ con Samoyed của Hoài Sùng, hồi đó được mua ở Hàng Châu. Dì đi hỏi trại chó xem có con nào có tháng tuổi phù hợp không, nói không chừng còn có họ hàng với con của Hoài Sùng.”

Mắt Hứa Chức Hạ chợt sáng lên.

Nuôi Samoyed là ý nghĩ bất chợt của Hứa Chức Hạ, nhưng trại chó lại có một đàn Samoyed cùng dòng là niềm vui bất ngờ.

Có lẽ định mệnh có thể được gọi là tất yếu trong sự ngẫu nhiên.

Hứa Chức Hạ cứ như vậy trùng hợp nuôi được hậu duệ cùng dòng với con Samoyed béo ú của Kỷ Hoài Sùng.

Con Samoyed con này 3 tháng tuổi, được tiêm phòng đầy đủ và được cho ăn thực phẩm dinh dưỡng đúng giờ mỗi ngày, nuôi tốt và không bị rụng lông nhiều. Bộ lông của nó trắng muốt, dày và bóng mượt, mắt nó còn hai mí, hễ thè lưỡi ra là khóe miệng lập tức cong lên như đang cười, luôn phát ra những tiếng gâu gâu non nớt.

Tối nó được đưa về, Hứa Chức Hạ vô cùng vui mừng. Sau khi ăn tối, Chu Thanh Ngô và Minh Đình tựa vào sofa, cười nhìn cô và chú chó con rượt đuổi nhau trong phòng khách.

Về phòng, Hứa Chức Hạ gọi video cho người đó.

Điện thoại được đặt trên bàn học, cô ôm chú chó Samoyed cùng xuất hiện trong khung hình.

“Anh trai!” Nụ cười của Hứa Chức Hạ tỏa sáng trong đôi mắt tựa như ánh mặt trời. Cô giơ hay chân trước của con Samoyed lên, tung tăng ra hiệu cho anh: “Anh trai xem này.”

Kỷ Hoài Chu nhận cuộc gọi video của cô ở ban công. Anh đang hút thuốc và tựa khuỷu tay vào lan can cột La Mã kiểu Châu Âu, một tay anh cầm điện thoại, tay còn lại kẹp điếu thuốc.

Đón cơn gió ban trưa dưới ánh mặt trời, áo sơ mi anh khẽ phồng lên, mái tóc ngắn bị gió thổi hơi rối.

Ý đồ của cô rất rõ ràng.

Ánh mắt Kỷ Hoài Chu hiện lên chút bất ngờ khó nhận thấy, sau khi hiểu ra thì dần bị nụ cười của cô lây nhiễm.

“Đáng yêu không?”

Kỷ Hoài Chu cong môi, không nhìn chú chó mà nhìn vào đôi mắt biết cười rạng rỡ của cô, nói khẽ: “Đáng yêu.”

Hứa Chức Hạ ghé sát vào màn hình, ra vẻ thần bí nói với anh: “Nó là cháu trai của con Samoyed mà anh Hoài Sùng nuôi đấy.”

Kỷ Hoài Chu cười, lặng lẽ nhìn cô.

Đôi mắt Hứa Chức Hạ sáng rực, cô thề thốt: “Em nhất định sẽ nuôi nó béo ơi là béo.”

“Được.” Anh kéo dài giọng với đầy sự cưng chiều.

“Chúng ta gọi nó là ‘Gia Gia’ được không?”

“Được.”

Hứa Chức Hạ cười rạng rỡ, xoa khuôn mặt lông xù của con Samoyed: “Anh trai, ‘Gia Gia’ mềm mại lắm, anh có muốn ôm nó không?”

“Hay là ôm em đi.” Anh đưa tay lên môi cắn lấy đầu điếu thuốc lá hút một hơi, trong làn khói trắng lượn lờ thở ra, nhìn vào màn hình hỏi cô.

“Em cũng mềm mại.”

Khi hút thuốc, ánh mắt anh mang theo vẻ mê ly và hư hỏng.

Hứa Chức Hạ không kịp đề phòng, tim cô đập thình thịch.

Cùng là đàn ông, việc hút thuốc có người hút sẽ gây hình ảnh phản cảm, còn có người hút lại có thể làm cho hình ảnh trở nên gợi cảm mê người, và anh thuộc về vế sau.

Trong ấn tượng của Hứa Chức Hạ, cô hầu như chưa từng thấy dáng vẻ khi anh hút thuốc. Xưa nay thỉnh thoảng anh mới hút và khi hút thì luôn tránh đi chứ không hề hút trước mặt cô.

Mặt Hứa Chức Hạ nóng lên: “Sao anh mới nói hai câu là lại không đứng đắn……”

Anh cười khẽ: “Thế thì anh trai nói một câu đứng đắn cho em nghe.”

Hứa Chức Hạ chớp mắt chờ đợi, anh cúi đầu, thong thả gẩy tàn thuốc.

Cô nghe thấy anh nói: “Anh trai rất muốn hôn em.”

Giọng anh ngấm hơi thuốc nên có chút trầm khàn, nói khẽ.

“Ngay bây giờ.”

……

Từ khi nuôi Gia Gia, Hứa Chức Hạ bắt đầu có thói quen dắt chó đi dạo mỗi tối. Thỉnh thoảng Chu Thanh Ngô và Minh Đình sẽ đi dạo cùng cô quanh bờ Tây Hồ. Đôi lúc họ bận thì cô sẽ tự mình dắt nó đi vài vòng trong khu biệt thự.

Một đêm nọ, trăng mờ sao thưa.

Con đường trong khu biệt thự tư nhân rộng rãi và yên tĩnh, những cột đèn đường rọi ánh sáng vàng cam xuống mặt đường.

Gia Gia quá hoạt bát hiếu động, vừa ra khỏi nhà đã chạy lung tung. Rõ ràng Hứa Chức Hạ dắt nó, nhưng sức Hứa Chức Hạ yếu nên luôn bị nó kéo chạy theo.

Hứa Chức Hạ cảm giác, có lẽ là Gia Gia đang dắt cô đi dạo.

“Gia Gia……” Hứa Chức Hạ muốn kéo nó lại, lôi kéo và giằng co một lúc. Có lẽ chiếc vòng cổ cho chó không vừa, Gia Gia vừa vặn vẹo hai cái thì chiếc vòng cổ đã tuột ra ngay.

Vừa thoát, nó đã tung bốn chân vui vẻ chạy thật xa.

“Gia Gia——”

Hứa Chức Hạ kêu lên, vừa hét lớn vừa đuổi theo sau, đuổi theo một đoạn đường rất dài, rẽ qua vài ngã rẽ.

Giữa chừng muốn nhào tới bắt nó, kết quả lại ngã nhào vào bồn hoa.

Đi về trước thêm chút nữa là sẽ ra khỏi khu biệt thự.

Gia Gia không cẩn thận nên đâm sầm vào một đôi giày da. Người ấy cúi xuống, trước khi nó kịp chạy trốn đã khống chế và bế nó lên.

Thấy nó dừng lại, cuối cùng Hứa Chức Hạ đã có thể đi chậm lại. Cách đó vài mét, cô chống tay lên eo hít thở lấy sức rồi bước tới.

“Cảm ơn……” Cô cười hổn hển ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Chức Hạ chợt sững sờ.

Thịnh Tắc Ngọc đang tựa vào một chiếc Bentley tối màu, dáng người anh ta cao ráo, tựa lưng vào xe. Gương mặt anh ta có những đường nét chính trực đầy anh tuấn nhưng toát ra vẻ lạnh lùng.

Xung quanh không có đèn đường, chỉ có đèn pha trên chiếc xe của anh ta rọi sáng tất cả những hạt bụi bặm trong đêm.

Anh ta không trả Gia Gia lại cho cô. Thấy gương mặt và chiếc váy trắng của cô đều bị bùn đất làm bẩn, anh ta với tay vào cửa xe lấy ra vài tờ khăn giấy cùng một chai nước khoáng đưa ra trước mặt cô.

Hứa Chức Hạ không hiểu gì nên không nhận.

Sự quan tâm như thế, với những người thậm chí chưa được coi là quen biết như họ mà nói thì không hợp tình hợp lý.

“Cảm ơn.” Hứa Chức Hạ kìm nén hơi thở không ổn định, cảm ơn tấm lòng của anh ta.

Thịnh Tắc Ngọc không làm khó, buông tay xuống nhìn quanh khu biệt thự: “Em sống ở đây?”

Cũng không phải là người không rõ lai lịch. Hứa Chức Hạ thoáng suy nghĩ, không phủ nhận cũng không trả lời.

“Tôi tên Thịnh Tắc Ngọc.” Thịnh Tắc Ngọc ném chai nước khoáng lên ghế, có vài ý sâu xa khác: “Có thể em không nhớ.”

Đang yên đang lành tự nhiên bị kéo vào một cuộc chuyện trò xã giao.

Hứa Chức Hạ bối rối nhưng vẫn cố mỉm cười, lịch sự đáp lại: “Nhớ chứ, tôi đã từng thấy trên mạng.”

Thịnh Tắc Ngọc không nhiều lời, chỉ nhìn cô chằm chằm, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Khi chỉ có một mình, sống có tốt không?”

Hứa Chức Hạ khẽ thốt ra một tiếng đầy nghi ngờ, lại thấy anh ta lấy điện thoại ra khỏi túi quần và ra hiệu: “Cho tôi lưu lại một cách thức liên lạc nhé?”

Ngơ ngác một lúc lâu, Hứa Chức Hạ dần nhíu mày.

“Đây là…… ý gì?” Hứa Chức Hạ suy đi nghĩ lại, không tìm ra lý do nào khác mới nghiêm túc nhắc nhở anh ta: “Sếp Thịnh, tôi có bạn trai rồi.”

Thịnh Tắc Ngọc thoáng sững sờ, sau đó khẽ nhếch môi: “Xin lỗi, nhìn em lại nhớ đến em gái của tôi.”

Ánh mắt Hứa Chức Hạ khẽ lay động.

Anh ta đưa điện thoại lên: “Nếu em có ý kiến gì về việc điều hành trấn Đường Lý thì có thể trao đổi trực tiếp với tôi, số điện thoại di động, lưu lại được chứ?”

Trên đường bế Gia Gia về biệt thự, trong lòng Hứa Chức Hạ có một nỗi lo lắng không tên.

Giống như có một ánh sáng chói lọi muốn xông vào một góc ẩm mốc nào đó trong lòng cô. Nhưng với cô mà nói, góc khuất kia đã trở thành mặt sau của mặt trăng.

Chiếu sáng rồi sẽ chỉ khiến cô thấy thêm nhiều vết thương đã lở loét.

Lúc đó Hứa Chức Hạ cũng không biết cảm xúc này đến từ đâu, chỉ là trực giác mang đến cho cô một dự cảm chẳng lành.

Đang mải mê suy nghĩ, bỗng có vài giọt nước rơi lên mặt.

Trong lòng Hứa Chức Hạ chợt căng thẳng, cô ngẩng đầu nhìn trời, còn cơn mưa nói rơi là rơi, tí tách rơi vào mắt cô.

Vẫn còn một đoạn đường rất dài để về lại biệt thự.

Bốn phía như cánh đồng hoang, chỉ có một đám hoa tường vi đang nở rộ, từ trên tường mọc ra bao phủ khắp nơi, cành lá leo xuống theo bức tường bên ngoài, tạo thành một bức tường hoa.

Hứa Chức Hạ chạy đến, ôm Gia Gia ngồi xổm dưới bức tường hoa.

Chưa đầy hai phút, cơn mưa bất chợt của đêm cuối Hè đã dội xuống khiến mặt đường lấp lánh ánh nước.

Hứa Chức Hạ co ro trong không gian nhỏ hẹp đó, thỉnh thoảng vẫn có vài giọt nước mưa trút vào hoa lá rơi xuống người cô.

Gia Gia tựa đầu vào đầu gối Hứa Chức Hạ, Hứa Chức Hạ tựa cằm vào cái đầu lông xù của nó.

Một người một chó mắt long lanh nhìn vào màn mưa, nhưng mưa mãi không thấy tạnh.

“Ư ử……” Gia Gia r*n r* trong lòng cô.

Nó còn tủi thân, Hứa Chức Hạ rũ mắt bĩu môi, thấp giọng trách yêu, còn tủi thân hơn cả nó: “Đều tại em đó.”

“Được,” Chàng trai kéo dài giọng mang theo ý cười: “Trách anh.”

Giọng nói trầm khàn mà dịu dàng vang lên trong tiếng mưa ào ào, thoáng nghe như âm thanh từ trên trời vọng xuống.

Đầu Hứa Chức Hạ “Ong” lên.

Cô ngây người ra mất mấy giây tưởng mình nghe nhầm rồi đột ngột ngẩng mặt lên.

Chàng trai cao 1m88 đứng trước mặt, Hứa Chức Hạ phải ngẩng mặt lên thật cao. Anh cầm một chiếc ô đen cụp mắt nhìn xuống, nhếch môi cười.

Hứa Chức Hạ lúng túng nhìn anh.

Chiếc váy liền thân màu trắng của cô bị dính bẩn ở vai áo, vạt váy ướt nhẹp dính bùn. Gương mặt cô cũng không sạch sẽ, chóp mũi dính chút bùn đất.

Kỷ Hoài Chu khuỵu một chân xuống trước mặt cô, chiếc ô che kín cho cả anh và cô, hai ngón tay anh vươn ra véo nhẹ lên mũi cô.

Anh chậm rãi trêu chọc: “Đây là em gái nhà ai thế, bẩn quá.”

Thật lâu sau Hứa Chức Hạ mới xốc lại tinh thần khỏi sự ngơ ngác, cô tỉnh táo nhận ra sự tồn tại chân thật của anh không phải do ảo giác hay trong video.

Sự vui mừng trong mắt cô dần lấn át sự khó tin.

Nụ cười của cô lập tức sáng bừng, kèm theo sự tủi thân vì cuối cùng cũng có người chống lưng và dựa dẫm: “Anh trai……”

Kỷ Hoài Chu khẽ nhướng mày: “Đi dạo thôi mà cũng tự nhốt mình ở đây?”

“Là Gia Gia không nghe lời.” Cô nhỏ giọng tố cáo.

Kỷ Hoài Chu chọc vào cái trán đầy lông dày và mềm mại của Gia Gia, phối hợp với cô làm ra vẻ dạy dỗ: “Nói em đấy, tại sao không nghe lời?”

Hứa Chức Hạ bị chọc cười.

“Về nhà nhé?”

“Vâng.”

Kỷ Hoài Chu nắm gáy Gia Gia nhấc nó ra khỏi lòng cô, đưa chiếc ô cho cô: “Anh trai ôm thử xem, cái đuôi nhỏ của chúng ta có mềm mại không nào.”

Hứa Chức Hạ mím môi cười, vô thức ôm lấy cổ anh, vòng tay quanh cổ anh, vịn một tay lên vai anh một tay nắm lấy chiếc ô.

Anh dùng tay còn lại luồn vào hõm chân cô, cánh tay đỡ dưới mông và đùi để nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên bằng một tay theo kiểu công chúa.

Gia Gia bị anh xách bằng tay còn lại, kêu ư ử vài tiếng.

Sau lưng họ là những tán lá xanh um tùm, xen lẫn những bông hoa tường vi to nhỏ màu hồng phấn hoặc màu trắng, đua nhau nở rộ.

Chiếc đèn đường được bao bọc giữa bức tường đầy những hoa tường vi mọc um tùm.

Dưới ánh đèn, quanh người họ như chìm vào một cơn mưa màu cam phát sáng.

Kỷ Hoài Chu nhìn vào gương mặt trước mặt mình, nhìn rồi lại im lặng, cứ đứng như vậy nữa ngày không đi.

Hứa Chức Hạ bối rối chớp mắt: “Anh trai?”

Có vẻ có gì đó không ổn, cổ họng khô khốc của anh nuốt xuống, bỗng nhiên mỉm cười: “Hay là hôn một cái trước?”

  

Bình Luận (0)
Comment