Sâu trong ngõ hẻm không có đèn đường, những cành cổ thụ gân guốc rũ xuống phủ từ nóc xe đến đầu xe, gom toàn bộ ánh đèn xe hắt ra phản chiếu lại vào kính chắn gió.
Hứa Chức Hạ đối diện với anh, bắp chân cô cong lên đặt trên ghế dán sát vào chân anh. Nửa ngồi trên đùi anh, nửa ngồi trên hai bàn tay anh.
Anh nghiêng người tới trước, cô ngả ra sau dựa vào vô lăng.
Đặt tay vào cơ ngực cứng rắn, đang ngồi lên mặt quần hơi cộm, vô lăng phía sau cũng cấn, chỗ nào cũng cấn, cô lúng túng không biết phải làm sao.
Không chỉ vậy, nhiệt độ cơ thể của người này còn rất cao. Da thịt tiếp xúc khiến Hứa Chức Hạ lập tức nóng bừng, nhịp tim rối loạn.
Hơi thở của anh đến gần, cô cụp mắt ngoan ngoãn đổi giọng: “Anh trai không xấu xa……”
Kỷ Hoài Chu khẽ bật cười bằng giọng mũi.
“Đừng dỗ dành anh.”
Anh cúi mặt sát xuống, cọ chóp mũi vào chóp mũi cô, hơi thở quấn quýt giữa nhân trung của nhau: “Anh trai của em xấu xa thế đấy, rất xấu xa.”
Ngoại hình xuất chúng của anh và ánh mắt cười lạnh đều toát lên vẻ nguy hiểm không màng đạo đức thế tục, rất xấu xa, rất có cảm giác tra nam.
Nhưng mỗi một đặc điểm trên người anh lại khiến người ta mê đắm đến vậy.
Hứa Chức Hạ nhìn anh một cái rồi thôi không nhìn nữa, tự mình giữ im lặng.
Anh cũng im lặng, hôm nay cô mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, cổ áo không sâu không cạn. Từ góc độ của anh có thể lờ mờ nhìn thấy lớp vải nhỏ bên trong.
Tầm mắt anh lơ đãng rơi xuống rồi không rời đi nữa.
“Sao không nói gì?”
Giọng anh rất trầm thấp, rõ ràng đang muốn gần gũi.
Hứa Chức Hạ nín thở: “Nói không lại anh.”
Kỷ Hoài Chu nhếch môi, bàn tay đang đỡ dưới eo cô đã chậm rãi vỗ về: “Vậy chúng mình làm chuyện gì đó mà không cần phải nói chuyện nhé.”
Đầu óc cô còn chưa theo kịp thì anh đã hôn lướt qua môi cô, chóp mũi anh lại trượt xuống. Chỉ trong thoáng chốc hõm cổ Hứa Chức Hạ đã râm ran hơi thở anh phả ra.
Bên dưới áo sơ mi của cô là chiếc váy xếp ly màu xám dài qua gối, nhưng đã nhanh chóng bị nhăn nhúm lại ở gốc đùi.
Lưng cô cứng đờ, không dám nằm vì sợ đè vào vô lăng ấn trúng còi xe.
Hứa Chức Hạ khẽ nhún hai vai, kiềm chế hơi thở rồi gạt bàn tay đang vùi dưới nếp nhăn ra: “Anh trai……”
“Hửm?” Môi anh lướt lên trên, quay trở về chóp mũi cô.
Đôi mắt cô long lanh như nước, anh dò đoán tâm tư cô: “Muốn nằm?”
Hứa Chức Hạ không trả lời mà tựa đầu vào vai anh.
Cô không trả lời, anh biết mình đoán đúng, Kỷ Hoài Chu khom cổ chạm đôi môi nóng bỏng vào vành tai cô: “Vậy anh trai đưa em đến khách sạn thuê một phòng nhé?”
Đã về đến tận cửa nhà rồi…… Đây lại là kiểu tình thú gì đây.
Hứa Chức Hạ nhỏ giọng thì thào: “Ở nhà có……” Cô nói từ giường rất khẽ, gần như không nghe thấy.
“Anh dám sang phòng em sao?” Anh cười.
Hứa Chức Hạ không hiểu ý anh, cô từ từ ngẩng mặt lên, ngượng ngùng nhưng nhìn thẳng vào anh: “Em có cấm anh đâu.”
Kỷ Hoài Chu nhìn cô như thể đang nhìn một bảo vật quý giá, anh không chớp mắt, nhìn đến mê mẩn.
Hứa Chức Hạ bị anh nhìn đến nỗi vành tai đỏ bừng: “…… Là tự anh không đến.”
Mấy đêm nay anh đều không đến.
Kỷ Hoài Chu nghe ra đôi phần oán trách, anh rút một ngón tay ra gập lại, dùng khớp ngón tay trượt trên má cô: “Cho anh trai sang? Vậy có cho anh trai hôn không?”
Anh quên mất mình đã làm gì vài phút trước à?
Mặt Hứa Chức Hạ nóng bừng: “Có cho hay không anh cũng hôn rồi.”
Nụ cười của anh ẩn nơi đáy mắt, anh nhìn xuống và dùng khớp ngón tay cọ lên da thịt, trượt xuống cằm cô rồi men theo đường nét đến xương cổ họng. Chậm rãi đi xuống, dừng lại nơi chiếc cúc đầu tiên ở cổ áo sơ mi của cô.
“Chỗ này thì sao?”
Anh lại nhìn lên đối diện với cô, dùng hai ngón tay vân vê chiếc cúc đó: “Cho không?”
Hỏi thì hỏi vậy, nhưng vừa nói đã cởi ra luôn rồi.
Khi anh chuẩn bị cởi chiếc cúc tiếp theo, Hứa Chức Hạ ngoảnh mặt đi không nhìn cổ áo mình nữa, ấp úng nói: “Anh tắt đèn xe đi……”
Anh làm như không nghe thấy, chậm rãi và tập trung vào hành động của mình rồi lại thong thả cúi mặt xuống.
Cơ thể Hứa Chức Hạ bỗng chốc mềm nhũn, lưng không còn lực nên đè cả trọng lượng lên vô lăng, tiếng còi xe vang lên dài và sắc nhọn xuyên thủng màn đêm tĩnh mịch.
Cô giật mình, đột ngột thẳng lưng lại, vừa ngả người tới trước lại tự mình dâng hiến cho anh hoàn toàn.
Một tay Kỷ Hoài Chu đỡ lưng cô, tạo cho cô một lực chống đỡ, lòng bàn tay kia lại đỡ một chỗ khác, như đỡ một miếng bánh ngọt đậm đà và đầy đặn, anh thật sự có thể nắm trọn trong lòng bàn tay.
Hứa Chức Hạ vốn đang nín thở, nhưng mái tóc ngắn của anh như cái đuôi mèo quét qua quét lại dưới cằm cô, khiến cô không kìm được mà phát ra tiếng rên.
Trong ngõ hẻm rất yên tĩnh, giọng của cô yếu ớt nhưng lại cao vút hơn cả tiếng còi xe vừa rồi.
Cuối cùng anh cũng nhớ ra phải tắt đèn xe, ánh đèn vụt tắt, trước mắt tối sầm, đáy lòng Hứa Chức Hạ cũng run lên.
Người cô lâng lâng, nghe thấy tiếng kim loại lách cách.
Đến nước này thì không còn âm thanh đứng đắn nào nữa, lồng ngực cô chỉ toàn hơi thở của anh, nhưng kèm theo đó lại là sự yên lặng kéo dài của anh.
Anh chợt cười khẽ rồi dời mặt ra.
Hứa Chức Hạ mơ màng mở mắt.
Trong xe tối đen không ánh sáng, không nhìn rõ vẻ mặt, chỉ có thể thấy đường nét ngũ quan của anh được phác họa bằng bóng đêm đen xám.
Trong đôi mắt lấp lánh ánh nước của Hứa Chức Hạ có chút hoang mang.
Giữa bóng đêm, anh chậm rãi luồn móc gài vừa tháo qua đai da rồi gài lại, giọng anh trầm khàn: “Thôi vậy.”
Anh nói chậm rãi mang theo ý cười: “Còn tiếp tục nữa chắc anh trai không kìm được mất.”
Anh nâng mi mắt lên, như để đáp lại vẻ hoang mang của cô.
Hứa Chức Hạ lập tức như bước ra từ lồng hấp, cả người bị hấp chín hoàn toàn, may mà xung quanh tối đen.
Lời này khiến cô giống như đã nghĩ quá nhiều.
Cô không lên tiếng, vội cúi đầu sửa sang lại cho mình, kéo lớp vải nhỏ bên trong lên, gài từng cúc áo sơ mi vào.
Anh cài lại thắt lưng, giúp cô cài hai chiếc cúc cuối cùng rồi đỡ cô tựa vào người mình, dựa vào lưng ghế, ôm người kia và nhắm mắt lại, yên lặng tì cằm lên đầu cô.
“Ôm một lát.” Có thể anh đang tự nhủ: “Ôm một lát rồi về.”
Hứa Chức Hạ rối bời, không thể ngồi yên, cô muốn rời đi nhưng không đứng dậy được nên khẽ nhích tới nhích lui với biên độ nhỏ cọ xát vào bên ngoài lớp quần của anh, bị anh giữ chặt eo.
Kỷ Hoài Chu mở miệng: “Thích động vậy sao?”
Anh lại hỏi: “Lúc trước lừa anh à?”
Hứa Chức Hạ ngơ ngác cất tiếng ngờ vực, không hiểu anh đang ám chỉ điều gì, cô thỏ thẻ nói với vẻ rất vô tội rằng mình khó chịu.
Ngồi trên anh giống như ngồi trên chiếc ghế cứng đang bốc lửa.
Im lặng hồi tưởng một lúc, Kỷ Hoài Chu nhéo nhẹ vào eo cô, hạ giọng nói với tông giọng khiến người ta liên tưởng: “Em làm ướt quần anh trai rồi phải không?”
Hứa Chức Hạ kinh ngạc, oan ức: “Không có……”
“Không có sao?” Anh dẫn dắt khẽ bên tai cô: “Xem thử đi.”
Ánh sáng mờ ảo không nhìn thấy gì, nhưng vì nóng lòng muốn chứng minh sự trong sạch mà Hứa Chức Hạ đã hạ tay xuống s* s**ng không chút do dự. Chỉ cảm nhận được sự săn chắc, hoàn toàn không có vệt nước.
Mấy tiếng cười khẽ vang lên trên đầu cô.
Hứa Chức Hạ sững sờ, nhận ra anh cố tình trêu chọc thì lườm anh, ngượng ngùng muốn đứng dậy ngay.
Kỷ Hoài Chu kéo cô lại, cô không chiều theo. Hai người một người giãy dụa, một người ôm rồi kéo trong buồng lái chật hẹp, làm loạn một hồi lâu.
Anh cười dỗ dành: “Thôi được rồi.”
“Anh vô liêm sỉ……” Mặt Hứa Chức Hạ đỏ bừng, muốn đẩy cánh tay anh đang ôm mình ra để quay lại ghế phụ. Không thấy ánh sáng nên cô nghiêng người mò mẫm về đằng trước, cơ thể xoay chuyển đè trúng chàng trai làm anh rên lên một tiếng trầm thấp.
Hứa Chức Hạ căng thẳng, lập tức ngoan ngoãn trở lại.
Sau một lúc tạm lắng, Kỷ Hoài Chu dùng ngón cái và ngón trỏ véo nửa khuôn mặt cô, khẽ th* d*c: “Em muốn hại chết anh à?”
Hứa Chức Hạ không lên tiếng, có cảm giác người mình đang bốc hơi nóng.
Quay trở về biệt thự, tình cờ gặp Chu Thanh Ngô vừa chuẩn bị xong bữa sáng ngày mai bước ra khỏi bếp. Hứa Chức Hạ vội nói chúc dì ngủ ngon rồi ôm Gia Gia chạy lên lầu.
Thấy mặt cô đỏ như quả cà chua, Chu Thanh Ngô gọi người đằng sau: “Cháu đứng lại.”
Kỷ Hoài Chu đành dừng bước quay người lại.
Chu Thanh Ngô trưng ra vẻ mặt giám sát nghiêm ngặt: “Đều ở trấn Đường Lý, Minh Đình đã về từ sớm. Hai đứa đi đâu? Sao giờ mới về?”
Anh cười, than thở: “Yêu đương mà không được hẹn hò sao?”
Chu Thanh Ngô nửa tin nửa ngờ.
Bà ấy nhìn lên cầu thang trống rỗng, lại nhìn anh nói khẽ: “Dì đã nghe Lục Tỷ kể rồi, mấy đứa sao thế hả, toàn là dân chuyên trong nghề lại bắt nạt con bé.”
Kỷ Hoài Chu thật sự bất lực trong chuyện này: “Tôi sẵn lòng đầu tư nhưng em ấy không chịu, có cách nào khác đâu.”
Chu Thanh Ngô bao che một cách trắng trợn: “Không có cách thì cháu phải nghĩ cách.”
Kỷ Hoài Chu bật cười, gật đầu bước lên cầu thang.
“Cháu cũng đừng nhàn hạ mãi, ngày nào cũng ở nhà không làm gì cả.”
“Được, vài ngày nữa sẽ đi.”
“Đi làm gì?” Chu Thanh Ngô đứng đằng sau hỏi.
Kỷ Hoài Chu bước lên từng bậc thang một, cất giọng lười biếng nửa thật nửa đùa: “Đi kiếm việc làm.”
Chu Thanh Ngô cười, coi như anh nói nhảm.
Vài hôm nữa là đến kỳ nghỉ Trung Thu, không cần tới trường Chiết Hiệu nên Hứa Chức Hạ về lại trấn Đường Lý. Cô cần nghiêm túc bàn bạc về chuyện đầu tư với Mạnh Hy và Đào Tư Miễn, không dẫn theo người anh trai mưu kế đa đoan kia.
Ba người họ ở dưới giếng trời trong sân học viện, thảo luận rôm rả quanh chiếc bàn dài chạm khắc gỗ xoan đào.
Đến chiều tối trước khi chuẩn bị về biệt thự, Hứa Chức Hạ nhận được cuộc gọi của nhân viên giao hàng. Cây giống hoa hồng Rhodes mà cô mua đã đến, cô không nói hai lời đã chạy thẳng ra sân.
Trong tiếng ồn ào của ngõ hẻm, cô nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc.
“Kim Kim——”
Hứa Chức Hạ hất mái tóc dài ngoảnh lại nhìn thì thấy cô giáo Dương – người đã dạy cô múa cổ điển hồi nhỏ trong đám đông, nên vội phanh gấp bước chân.
Cô vui mừng ra mặt: “Cô giáo Dương.”
Lúc mới bắt đầu dạy Hứa Chức Hạ múa, cô giáo Dương vẫn còn là một cô gái trẻ. Nhưng bây giờ bà ấy đã là một mỹ nhân duyên dáng, phong thái tuyệt vời.
Hai cô trò tâm sự vài câu, Hứa Chức Hạ được biết mấy năm gần đây cô giáo Dương đã thành lập một phòng tập. Sắp tới có một buổi biểu diễn thương mại múa cổ điển, nhưng có vũ công bị trật chân, thiếu người thay thế.
Nói đến đây, cô giáo Dương nhìn cô từ trên xuống dưới, cười và nói không phải người thay thế đang gần ngay trước mắt đây sao.
Hứa Chức Hạ hiểu ý bà ấy, mắt cong lên thẹn thùng: “Nhưng đã 4 năm rồi em không nhảy múa, sợ gây rắc rối cho cô.”
“Em thì không thành vấn đề, nền tảng căn bản của mười mấy năm vẫn còn đó.” Cô giáo Dương mỉm cười dịu dàng: “Trang phục múa cũng đơn giản, là váy voan trắng.”
Không muốn làm khó cô, Cô giáo Dương còn nói: “Thế này đi, cô gửi video cho em xem thử rồi quyết định.”
Thật ra Hứa Chức Hạ vẫn giữ niềm đam mê với khiêu vũ, hay nói đúng hơn là ôm ấp tình cảm sâu sắc. Hồi còn bé cô là một đứa trẻ nhút nhát rụt rè, khiêu vũ đã thúc đẩy cô trở nên hoạt bát thích cười.
Nhưng vì sang Mỹ, cô đã bỏ lỡ tất cả các cơ hội liên quan đến khiêu vũ.
Hứa Chức Hạ ngẫm nghĩ rồi đồng ý.
Cây con đã đến nhưng đất dinh dưỡng thì chưa. Hứa Chức Hạ bèn giữ nguyên số cây hoa vừa ký nhận, tạm thời đặt ngoài sân.
Cô đi đến cửa mà vẫn nghĩ mãi, sợ trời mưa nên quay lại, một thân một mình vất vả kéo thùng giấy lớn vào trong nhà.
Điện thoại rung lên, đúng như dự đoán, hiển thị cuộc gọi đến là anh trai.
Hứa Chức Hạ hắng giọng, lên giọng kiểu cách bắt máy: “Alo.”
Trong điện thoại, chàng trai cất giọng từ tốn: “Chắc em ngán món Tây rồi, hay tối nay chúng ta ăn món Nhật nhé? Rồi đi rạp chiếu phim, có một bộ phim mới ra mắt, là phim tình cảm.”
Hứa Chức Hạ nghe được thì sửng sốt, bước về phía cửa sân: “Tự dưng ra ngoài ăn cơm làm gì?”
“Nghĩ kỹ thì chưa hẹn hò nghiêm túc với em lần nào.”
Hứa Chức Hạ vô thức nở nụ cười, nhưng suy ngẫm kỹ hơn thì không khỏi nghi ngờ: “…… Có nghiêm túc thật không?”
Anh đã chẳng còn liên quan gì đến hai từ nghiêm túc kể từ lúc yêu đương.
“Tất nhiên anh trai không lừa em.” Nói rồi anh lại tiếp lời rất tự nhiên: “Em có mang theo căn cước công dân bên người không?”
Vừa nhắc đến căn cước, Hứa Chức Hạ lại nhớ đến đêm hôm đó, anh nói gì mà muốn đi khách sạn thuê một phòng.
Hứa Chức Hạ mím môi im lặng, kéo cửa sân ra.
Anh cười khẽ ở đầu dây bên kia: “Không làm gì đâu, lỡ như em muốn nằm.”
“Em không muốn.” Cô lẩm bẩm.
Anh cố tình xuyên tạc ý cô: “Anh trai cũng không muốn về quá sớm.”
Hứa Chức Hạ không thèm nói chuyện với anh nữa.
Cô cúp điện thoại, khóa cửa sân và quay người bước xuống bậc thềm, đằng trước có tiếng giày cao gót vội vã giẫm lên đá xanh.
Hứa Chức Hạ ngẩng mặt lên.
Hứa Khinh Uyển bước nhanh đến, có phương hướng rõ ràng và mục tiêu chính là cô.
Bà bước đi vội vã, mái tóc ngắn gọn gàng ngang vai đã không còn gọn gàng nữa. Muôn vàn cảm xúc phức tạp trộn lẫn trên gương mặt bà, có sự kích động và vui sướng không lời nào diễn tả, cũng có sự áy và đau khổ tràn ra khỏi khóe mắt.
Bất chấp luôn việc giả vờ ra vẻ, lớp mặt nạ sụp đổ lộ ra bộ mặt thật của cây tơ hồng yếu ớt.
Hứa Chức Hạ trơ mắt nhìn bà bước nhanh đến, bà lao đến trước mặt cô với đôi mắt đỏ hoe. Hứa Chức Hạ vẫn còn sững sờ thì bỗng dưng bị bà ôm thật chặt.
Bà mang theo cảm xúc mạnh liệt, va vào Hứa Chức Hạ khiến cô loạng choạng lùi lại một bước mới đứng vững được. Bà ôm rất chặt, Hứa Chức Hạ suýt không thở nỗi.
Với Hứa Chức Hạ, người trước mặt là kẻ xấu đã phá hủy phong thái của trấn nhỏ, là gian thương chỉ biết lợi nhuận.
“Chủ tịch Hứa……” Hứa Chức Hạ cố sức vùng thoát, cô lùi lại mấy bước, nhìn thẳng vào bà với vẻ hoang mang mờ mịt.
Hứa Khinh Uyển hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo trước đó, mà cúi thấp cái đầu cao quý của mình. Nước mắt đã ngay lập tức làm nhòe đi tầm nhìn của bà, dường như rất bận tâm đến sự xa cách và kháng cự của cô.
Bà tiến lại gần một lần nữa, dốc hết tâm sức, cuối cùng run rẩy thốt lên cái tên đó: “Hạ Hạ……”
Hơi thở của Hứa Chức Hạ cứng lại, một linh cảm không lành chợt dâng lên.
Môi Hứa Khinh Uyển run rẩy dữ dội, không nói nên lời, bà vội vã lau nước mắt trên mặt mình. Nhưng nước mắt cứ chảy mãi, lau thế nào cũng không sạch.
Sợ cô chờ đợi, bà không bận tâm nữa mà ôm lấy mặt Hứa Chức Hạ, trong tiếng nấc nghẹn là sự pha trộn giữa buồn bã và vui mừng.
“Hạ Hạ, mẹ là mẹ……”
Mấy chữ đó nổ tung bên tai Hứa Chức Hạ.
Cơ thể Hứa Chức Hạ run lên, đầu óc của cô như bị rút cạn, trái tim đang chao đảo gần như sụp đổ ngay lập tức.
Mặt trời đỏ rực nơi chân trời đang lặn xuống, đỏ sậm một cách quái dị.
Tâm hồn cô như bị một bàn tay xé rách toạc, nỗi sợ hãi theo đó trào ra từng giọt.
Hứa Chức Hạ dần thở sâu, đang lúc bàng hoàng, trong ánh mắt trống rỗng của cô xuất hiện một bóng người cao lớn.
Dòng người đông đúc, Kỷ Hoài Chu ở trong đó, đang đi về phía cô.
Hứa Chức Hạ như một con thỏ bị hoảng sợ, cô hốt hoảng chạy tới túm chặt lấy cánh tay anh, sợ hãi nép vào sau lưng anh.