Bóng chiều tà, một màu đỏ sẫm như máu đọng lại trên bầu trời, nặng nề, sền sệt, khiến người ta nghẹt thở.
Khoảnh khắc này đất trời như đảo ngược, cô rơi xuống, rơi vào vũng máu khiến hít thở khó khăn.
Anh là chiếc thuyền chèo vững vàng trên biển máu.
“Hạ Hạ——”
Máu loãng tràn đến từ mọi phía, Hứa Chức Hạ cố sức co rúm lại trên chiếc thuyền này.
Hứa Khinh Uyển đuổi theo sát nút.
Chàng trai bỗng giơ cánh tay lên, độ dài của cánh tay tạo ra khoảng cách, anh còn chỉ tay cảnh cáo bà.
Bị ánh mắt lạnh lẽo của anh cắt ngang, Hứa Khinh Uyển cảm nhận được sự uy h**p mạnh mẽ và nguy hiểm từ anh, không thể tiến bước về trước thêm nữa.
Hứa Khinh Uyển biết anh là anh trai trên danh nghĩa của Hứa Chức Hạ, bà áp lòng bàn tay lên má lau nước mắt: “Tôi sẽ đến thăm hỏi nhà bố mẹ nuôi của Hạ Hạ, còn trước đó, tôi muốn nói chuyện riêng với con gái tôi.”
Đồng tử Kỷ Hoài Chu co rút, nhanh như chớp anh đã hiểu rõ tình hình.
Anh hạ cánh tay xuống, vòng ra sau eo ôm lấy cô gái đang trốn sau lưng anh, trấn an cô.
“Tôi làm thay.” Kỷ Hoài Chu thờ ơ, liếc xéo bà: “Muốn nói chuyện gì? Nói về đầu tư dự án sao?”
Anh vừa nói vừa nhếch môi cười khẩy.
Hứa Khinh Uyển nghe ra sự châm chọc từ anh thì cau mày thanh minh: “Tôi đã xác nhận hồ sơ ở Cô nhi viện Thánh Gio-ro, tôi là mẹ của con bé!”
“——Tôi mặc kệ bà là ai.”
Kỷ Hoài Chu buông một câu, giọng trầm át hẳn âm cuối của bà, anh nheo mắt: “Ai dám làm em ấy buồn, tôi giết kẻ đó.”
“Cậu……” Hứa Khinh Uyển nghẹn lời.
Anh ăn nói ngang tàng, dù đã lặn lộn nhiều năm ở nhà họ Thịnh, Hứa Khinh Uyển cũng chưa từng đối đầu với ai ngang ngược hơn anh.
Những người từng gặp đều là chiếm lý không tha người, nhưng anh là kẻ không cần lý lẽ, gạt bỏ giới hạn chỉ vì một người.
Hứa Khinh Uyển bực bội, nhưng xen lẫn vào đó là sự nhẹ lòng vì người anh đang che chở là Hứa Chức Hạ.
Bà đeo lại chiếc mặt nạ ngụy trang, ổn định hơi thở đang dồn dập, cố giữ cho mình bình tĩnh: “Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn nói chuyện với con bé.”
“Cứ muốn thế đi.”
Anh luôn có thể khiến người ta nghẹn họng như nuốt phải đá.
Nói thêm từ nào nữa cũng chỉ tốn lời, Kỷ Hoài Chu không để ý đến vẻ mặt khó coi của Hứa Khinh Uyển khi đó, quay người lại ôm chính diện Hứa Chức Hạ.
Vì bị k*ch th*ch mạnh mà không có sự chuẩn bị tâm lý, cô cúi gằm mặt, gương mặt nhỏ nhắn gần như bị tóc che phủ hết. Vì để mình không run rẩy quá mức, cô nắm chặt lấy tay áo anh.
Kỷ Hoài Chu ôm eo cô, khom cổ xuống ngang tầm với cô, cả giọng nói cũng trở nên ôn hòa.
“Anh trai ôm.”
Cô không muốn đối diện với thế giới ngập sắc máu bên ngoài, chỉ muốn nép vào chiếc thuyền của anh. Cô ôm cổ anh rồi được anh móc lấy hõm chân bế ngang lên.
Hứa Khinh Uyển vượt lên trước, chặn đường anh: “Hạ Hạ, mẹ thật sự là mẹ của con, con quên rồi sao, hồi nhỏ con từng sống trong tứ hợp viện ở Kinh Thị……”
“Bà Hứa.” Kỷ Hoài Chu cắt ngang lời bà.
Thời gian dễ làm mất lý trí của con người nhất. Cuối cùng cũng tìm được đứa con gái đã xa cách nhiều năm, Hứa Khinh Uyển chỉ muốn thổ lộ hết những lời muốn nói.
Nhưng những lời này khiến Kỷ Hoài Chu cảm giác được gương mặt của cô gái nhỏ trong hõm cổ anh đang cố sức vùi sâu hơn.
Vì thế Kỷ Hoài Chu hoàn toàn l*t tr*n mặt tối của mình: “Muốn tạ lỗi thì chờ em gái tôi đồng ý. Nếu em ấy bằng lòng, tôi sẽ miễn cưỡng mở cửa của biệt thự Đàn Viên số 3 cho bà.”
“Nhưng nếu em ấy không muốn——”
Trong mắt anh lóe lên bản năng tấn công của loài sói: “Bà còn dám nói thêm một lời với em ấy, tốt nhất hãy cầu nguyện là tôi đã chết đi.”
Lòng Hứa Khinh Uyển run lên, có cảm giác người trước mắt là một tên điên bình tĩnh, chuyện gì cũng dám làm.
Bà không chặn đường nữa, huống hồ kẻ đến người đi, làm lớn chuyện sẽ bị người xung quanh chú ý.
Buổi hẹn hò tối đó cũng đổ bể.
Họ không đi ăn món Nhật, không đến rạp chiếu phim mà về thẳng biệt thự Đàn Viên.
Hứa Chức Hạ được Kỷ Hoài Chu bế về phòng. Cô im lặng suốt dọc đường, cúi gằm mặt im lặng như một con búp bê.
Kỷ Hoài Chu ôm cô ngồi trên sofa, để cô tựa vào mình. Anh nhìn ánh đèn trần chói mắt, mạch suy nghĩ bị kéo về khởi đầu xa xôi nhất.
Trong căn phòng ở trấn Đường Lý, cô sợ hãi ôm gối, co ro người thành một bóng đen nhỏ cạnh chân anh: “Anh trai ơi, trời tối quá.”
Anh xuống lầu, nhà trước không có điện, lười nhác dựa lưng vào ghế, xé sandwich và vô cảm hỏi đứa trẻ rằng khi nào sẽ rời đi.
“Nằm lì ở đây chờ ai?”
Cô nói rất nhỏ: “Em muốn chờ mẹ……”
“Mẹ của em không cần em nữa.”
Anh nói câu này xong, khóe mắt cô đã ửng đỏ.
Đây không được coi là lời nói nặng, nhưng đứa trẻ khờ khạo sẽ không bao giờ hiểu được những lời anh nói đúng đắn tới mức nào. Cô của cái tuổi ấy mãi không biết được mình đã bị vứt bỏ, không biết mẹ không cần mình nữa.
Sau này vào một đêm nào đó, ánh nến chập chờn, đứa trẻ ấm ức hỏi: “Anh trai, mẹ không cần em nữa thật sao?”
Anh vừa lau mái tóc ướt vừa hỏi ngược lại: “Mẹ có tốt với em không?”
Cô nhớ về những ký ức mơ hồ rồi gật đầu.
Có lẽ cô vẫn luôn chờ mẹ quay về đón mình.
Vừa ngoan ngoãn đi theo anh, vừa chờ đợi không có điểm dừng.
Rồi từng ngày trôi qua, cô khôn lớn, cũng chai sạn với sự đợi chờ, chờ đợi quá mức, ý niệm biến thành chấp niệm.
Gốc rễ của chấp niệm bị chôn vùi, chấp niệm cũng nhẹ như lông hồng. Nếu gốc rễ bị đào lên, nó sẽ nặng nề đến mức trói buộc cô cả đời.
Chắc hẳn tâm trạng cô lúc này rối bời như một cuộn len, không thể kéo mạnh, phải tìm đầu mối rồi gỡ ra từng chút một.
“Cái đuôi nhỏ.” Kỷ Hoài Chu gọi cô.
Cô bất động như đang ngủ.
Anh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ vành tai cô, nói cứ như thật: “Anh trai đói bụng rồi.”
Lông mi Hứa Chức Hạ lay động, nghe vậy cô mới hoàn hồn, cô ngước mặt lên khỏi ngực anh và tự ngồi dậy, không nằm sấp trên người anh nữa.
Ý là để anh đi ăn tối.
“Anh đi nấu bát mì.” Kỷ Hoài Chu cúi người ngang tầm cô, nhướng mày cười và nói: “Đợi lát nữa bưng lên, có thể ăn chung với anh trai một miếng không?”
Hứa Chức Hạ không muốn ăn, nhưng anh đói rồi.
Thế nên cô gật đầu.
“Anh trai sẽ quay lại ngay.” Anh xoa đầu cô, rời khỏi phòng cô.
Phòng ngủ im ắng, anh vừa đi thì tấm khiên đã biến mất, nỗi cô đơn bắt đầu trắng trợn trèo lên người cô.
Hứa Chức Hạ co hai chân lại, ôm đầu gối ngồi trên sofa.
Điện thoại trên sofa nhấp nháy báo có cuộc gọi đến.
Trong tiếng rung ù ù, Hứa Chức Hạ quay mặt sang, thấy trên màn hình hiển thị chữ “Sếp Thịnh”.
Hứa Chức Hạ nhìn chằm chằm vào màn hình, im lặng rất lâu.
Cô cứ nghĩ rằng 5 tuổi là lúc cô bắt đầu tỉnh mộng. Nhưng vào hôm nay, cô thoáng có cảm giác 17 năm này mới là một giấc mơ.
Đã mơ là sẽ không muốn tỉnh, nhưng dường như đã đến lúc cần phải tỉnh.
Hứa Chức Hạ động đậy ngón tay, dù đã áp điện thoại vào tai nhưng thật ra năm giác quan của cô đều không có cảm giác gì.
Không ai mở lời, đôi bên cùng im lặng.
Anh em sinh đôi khác trứng nhưng bị chia cắt từ nhỏ, chung huyết thống nhưng không có tình cảm. Mối quan hệ này dù thân thiết hay xa cách thì cũng không dễ chịu. Anh ta không lên tiếng, có lẽ cũng vì không nắm rõ độ nông sâu của câu chuyện.
Cân nhắc từ ngữ rất lâu, Thịnh Tắc Ngọc lên tiếng trước.
Không kiểm soát được giọng điệu, cảm xúc của anh ta bị ép trở nên khô cứng: “Xin lỗi, để bà ấy thấy hồ sơ của em rồi.”
Anh ta công khai thiên vị cô trong buổi đàm phán thỏa thuận, từ đó Hứa Khinh Uyển nhận ra điều bất thường. Bà tự ý lục lọi mọi chỗ của anh ta, từ phòng riêng, văn phòng, kể cả xe hơi.
“Dù em có tin hay không, tôi đã ngăn bà ấy đến quấy rầy em, nhưng đã lỡ……” Thịnh Tắc Ngọc ngập ngừng rồi nói tiếp: “Tôi không biện hộ giúp bà ấy, chỉ muốn nói cho em biết nguyên do, đúng hay sai tự em phán xét.”
“Tôi nói, em nghe, không muốn nghe thì cứ cúp máy.” Anh ta nói ngắn gọn.
Hứa Chức Hạ tì cằm lên đầu gối, từ từ cụp mắt.
Cơn gió Hứa Khinh Uyển thổi qua làm cô chấn động, còn Thịnh Tắc Ngọc, không thể tránh khỏi làm cô gợn sóng, nhưng vẫn có thể chịu đựng.
Trong điện thoại, Thịnh Tắc Ngọc kể từng chuyện một: “Gia tộc họ Thịnh là gia đình danh giá đã kéo dài từ thời Minh – Thanh. Vào những năm 2000, lớp người cao tuổi vẫn giữ quan niệm mẹ quý nhờ con, bà ấy dựa vào điều này để bước chân vào cửa nhà họ Thịnh.”
“Thật ra bà ấy là một người phụ nữ rất truyền thống. Thời đó không giống bây giờ, vì nuôi dưỡng hai đứa con ngoài giá thú nên bà ấy chỉ có thể sống dựa vào đàn ông…… Nhưng không quan trọng, đường là do bà ấy tự chọn.”
“Bà ấy đã học được cách bằng mặt không bằng lòng ở nhà họ Thịnh ăn thịt người đó. Học được cách gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, lấy lòng lão phu nhân. Mấy năm trước vợ cả của người đó qua đời vì bệnh, bà ấy danh chính ngôn thuận trở thành vợ hai của ông ta.”
Hứa Chức Hạ khẽ thở đều, cảm xúc trong mắt cô bình lặng.
Có lẽ do Thịnh Tắc Ngọc quá đỗi điềm tĩnh, cũng khiến cô có cảm giác chỉ đang nghe một câu chuyện cũ, chỉ vậy thôi.
“Sau đó bà ấy đã dùng mọi thủ đoạn để thể hiện bản thân, muốn đứng vững trong nhà họ Thịnh, muốn chờ đến ngày có tiếng nói——”
Giọng điệu của Thịnh Tắc Ngọc vẫn không hề dao động: “Đường đường chính chính đón em về nhà họ Thịnh.”
Điện thoại áp sát tai, mấy ngón tay của Hứa Chức Hạ siết chặt, cô nhắm tịt mắt không muốn nghĩ đến điều gì.
“Tắc Ngọc! Có phải điện thoại của Hạ Hạ không?” Tiếng giày cao gót giẫm đạp vang lên, đinh tai nhức óc không thôi.
Hồ nước trong lòng cô đang bình yên bỗng nhiên bị khuấy động, Hứa Chức Hạ nín thở.
Giọng người phụ nữ gay gắt: “Đưa cho mẹ!”
“Mẹ!”
Bên kia hỗn loạn, hình như đang giành giật điện thoại. Người phụ nữ hét lên vài tiếng cuồng loạn, giữa một tràng tạp âm xô đẩy, tiếng ầm trầm đục vang lên, sau đó hơi thở gấp gáp của người phụ nữ áp sát bên tai cô.
“Hạ Hạ!”
Tim Hứa Chức Hạ thắt lại, cuộn len quấn quanh trái tim siết chặt làm cô đau nhói.
Cảm xúc của Hứa Khinh Uyển có vẻ mất kiểm soát, kích động đến mất thể diện: “Về nhà với mẹ được không, Hạ Hạ, mẹ sẽ thuyết phục bố của con, bố của con, ông ấy……”
Cơn ác mộng bùng nổ trong chớp mắt.
Cơ thể Hứa Chức Hạ run rẩy, đồng tử co rút.
Bên tai cô vang vọng đủ loại âm thanh đã phủ bụi mờ nhiều năm trong ký ức. Tiếng loảng xoảng khi chiếc ghế bị đá đổ, tiếng choang của đồ sứ bị đập vỡ và cả tiếng la mắng đầy ác cảm của người đàn ông quát cô im miệng.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh lại!”
Giọng nói gấp gáp dừng lại, có lẽ Thịnh Tắc Ngọc đã giật lại điện thoại và ngắt cuộc gọi.
Trong phổi cô bùng lên ngọn lửa, khói đặc cuồn cuộn làm tắc nghẽn đường hô hấp. Hứa Chức Hạ không thở nổi, muốn tìm anh, chân cô run rẩy, hoảng loạn ngã khỏi sofa, điện thoại rơi xuống thảm.
Cô vô thức chống tay vào tường, đầu chạm ngón tay vào cảm biến công tắc, ánh sáng chói lóa của đèn trần vụt tắt.
Đột nhiên bị căn phòng tối đen đè xuống.
Hứa Chức Hạ sợ tới nỗi không thốt nên lời. Vì quá nhạy cảm với bóng tôi nên cô co rúm người lùi về sau, cuộn tròn người lại trong góc.
Xung quanh u ám, có thể nghe được rõ ràng từng tiếng th* d*c của cô.
Không biết đã qua bao lâu, cửa mở.
Hứa Chức Hạ căng thẳng tột độ, cô ôm chặt hai chân mình, liều mạng vùi mặt xuống. Màng nhĩ ù đi, những âm thanh nghe được đều trở nên mơ hồ.
Có một bàn tay nắm lấy cánh tay cô.
Cô giật mình, vô thức cắn mạnh một cái.
Chàng trai rên lên một tiếng đau đớn, cổ tay anh mắc kẹt giữa hai hàm răng cô, dùng tay kia xoa đầu cô: “Cắn nhẹ một chút, cái đuôi nhỏ.”
Giọng nói này lập tức dập tắt ngọn lửa trong phổi cô.
Hứa Chức Hạ tỉnh táo lại, từ từ mở mắt.
Ánh sáng sáng ngời chiếu vào mắt, xuyên qua hơi nước mông lung, Hứa Chức Hạ dần nhìn rõ gương mặt chàng trai trước mắt.
Anh nén đau nhíu mày, nhưng khóe mắt lại đầy ý cười.
Hứa Chức Hạ cảm nhận được sự an toàn vững chãi, dây thần kinh căng thẳng của cô thả lỏng từng chút một, cũng nới răng ra.
Giữa gốc ngón cái và xương cổ tay anh đã lưu lại dấu răng hình bán nguyệt màu đỏ.
Hứa Chức Hạ nhìn thấy, nước mắt đong đầy trong hốc mắt cô, không kìm giữ được mà rơi tí tách vào mu bàn tay anh.
Rõ ràng đã bị tái phát căng thẳng tâm lý rồi.
Kỷ Hoài Chu ôm lấy mặt cô, dùng ngón tay cái lau đi vệt ướt rồi không nói lời nào ôm eo bế cô lên khỏi sàn nhà. Anh ngồi xuống trước bàn học, đặt cô ngồi lên đùi mình.
Trên bàn là một bát mì, có thịt bò hầm và một quả trứng lòng đào cắt đôi.
Hứa Chức Hạ khép hai chân ngồi nghiêng, áp mặt vào vai anh.
Anh vừa xuất hiện, căn phòng tối như được thắp sáng. Nỗi sợ hãi trong lòng cô đều bị bao trùm bởi sự tự trách và áy náy.
Cứ thế được anh ôm trong lặng lẽ một lát.
Một tiếng thở dài vang lên trên đỉnh đầu cô.
Hứa Chức Hạ thút thít và dời mặt khỏi vai anh, nước mắt đã thấm ướt cả phần áo sơ mi đó.
Cô cúi đầu như người phạm lỗi, chậm rãi ngước đôi mắt nhìn lên.
Ánh mắt giao nhau, trên gương mặt góc cạnh đầy sức hút của chàng trai là biểu cảm cực kỳ ấm ức: “Bắt nạt anh trai mà không dỗ dành tí nào.”
Lông mi ướt đẫm của Hứa Chức Hạ nhướng lên rồi lại cụp xuống.
Cô rụt vai nức nở, cuối cùng cũng thốt lên tiếng đầu tiên trong tối nay: “Xin lỗi……”
Kỷ Hoài Chu bật cười, hơi thở đang căng nén đã được thả lỏng, gần như không thể nhận thấy.
Vừa rồi bước vào trong phòng tối om, thấy cô co ro run rẩy trong góc tường, lòng anh như mất phương hướng, sợ cô lại mắc chứng câm nín chọn lọc như hồi còn nhỏ.
Ít ra bây giờ còn chịu nói chuyện với anh.
Lần cắn anh hồi bé, cô gái nhỏ này còn tự ý chạy đi uống hết cả vỉ thuốc an thần, uống quá liều khiến anh thức trắng đêm bên giường lo lắng cho cô. Anh không muốn lặp lại lần nữa.
“Dỗ dành là dỗ dành, nhận lỗi là nhận lỗi.” Kỷ Hoài Chu nói với cô, dùng ngón cái và ngón trỏ ấn vào hai bên má cô: “Bình thường anh trai dỗ dành em như vậy sao?”
Môi Hứa Chức Hạ bị anh bóp đến chu ra, lại thêm ánh mắt ngơ ngác, trông có vẻ ngốc nghếch đáng yêu.
“Không hiểu hả?” Anh cười.
Hứa Chức Hạ khẽ lắc đầu.
Hồi bé phạm lỗi, anh đều bắt cô nhận lỗi, chứ chưa từng nói phải dỗ dành.
Kỷ Hoài Chu đoán trúng lòng dạ của cô: “Người bạn nhỏ có thể phạm lỗi, nhưng em phải biết rằng em sai, giống như anh trai cũng sẽ nhận lỗi với em.”
“Dỗ dành tức là anh trai chẳng màng đúng sai, chỉ quan tâm đến tâm trạng của em.”
Chóp mũi Hứa Chức Hạ ửng hồng.
Lời lẽ của anh, giọng nói của anh khiến cảm xúc hỗn độn trong cô dần bình ổn. Sau đó là phụ thuộc rồi sản sinh ra nỗi ấm ức.
Cô cụp mắt, đặt ngón tay lên chiếc cúc áo trước ngực anh, lặng lẽ gẩy chơi.
Kỷ Hoài Chu nắm ngón tay cô kéo đến môi, anh hôn đầu ngón tay cô rồi trượt xuống áp môi vào lòng bàn tay cô.
Sự ấm áp mang theo hơi ẩm.
Hứa Chức Hạ có chút xao động khác lạ, đầu óc lại tỉnh táo hơn không ít.
Đập vào mắt cô, trên tay anh có vòng tròn mờ nhạt màu đỏ, là vết răng cô cắn.
Hứa Chức Hạ nhìn mà xót xa, cúi mặt học theo anh, áp đôi môi vào vết cắn trước xương cổ tay anh, chạm nhẹ.
Kỷ Hoài Chu cười khẽ: “Sao chỉ học được sơ sài thế?”
Hai mắt Hứa Chức Hạ ánh lên vẻ nghi ngờ.
“Hôn chưa đúng chỗ.” Anh v**t v* ngón tay cô và áp sát vào mặt cô: “Vừa nãy anh trai có thè lưỡi, không cảm nhận được sao?”
Nói rồi lại kéo ngón tay cô, mang theo ý hướng dẫn mà ph*ng đ*ng mở môi ngậm một cái.
Hứa Chức Hạ rùng mình như bị điện giật, mặt cô nóng ran, giọng mũi nặng trịch, vẫn thút thít nhưng không kìm được mà hờn dỗi: “Anh…… không dạy được cái gì tốt……”
Cô bắt đầu oán trách, trái lại Kỷ Hoài Chu lại thấy vui.
“Được, anh trai sẽ dạy em điều tốt.” Nụ cười của anh mang vẻ lười biếng, nhưng trong ánh mắt lại mơ hồ có vài phần nghiêm túc: “Bây giờ cái đuôi nhỏ nhà ta đã lớn, có thể làm một cô bé không nghe lời.”
Hứa Chức Hạ im lặng nhìn anh.
“Ví dụ như yên tâm, thoải mái tận hưởng những điều tốt đẹp của anh trai.”
Kỷ Hoài Chu cười, mở đầu thật thoải mái rồi nói tiếp vào chủ đề chính, giọng điệu không có gì đặc biệt: “Ví dụ như tự thương lấy mình, tha thứ hay so đo thì chỉ cần mình vui là được, đừng mang gánh nặng đạo đức.”
“Điều duy nhất anh trai không muốn thấy, là em coi mình như vật hi sinh.”
Ánh mắt Hứa Chức Hạ dao động, lồng ngực đang nghẹn lại đã có dấu hiệu thông thoáng.
Hiếm khi anh nghiêm túc, nhưng một khi đã nghiêm túc anh luôn có thể thấu hiểu nội tâm của cô. Vì cô được anh nuôi lớn từng ngày, trên đời không có người thứ hai có thể cảm nhận được cảm xúc của cô bất cứ lúc nào như anh.
Anh đưa đũa sang, nói ăn đi đừng để nguội.
Hứa Chức Hạ lúng túng nhận lấy, cô cúi mặt ăn từng miếng mì một, hai má phồng lên, ánh mắt suy tư đầy khổ sở ẩn dưới hàng mi rũ xuống.
Rốt cuộc giữa người với người nên dùng cái gì để phân định thân sơ.
Tối đó cảm xúc của Hứa Chức Hạ quá đỗi thăng trầm, sự thật va chạm mạnh mẽ và nỗi kích động bất ngờ đã tiêu hao hết tâm trí và sức lực của cô.
Còn anh giống như một viên thuốc an thần không cần phải uống, hôm sau trạng thái của Hứa Chức Hạ vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hơi đờ đẫn.
Kỷ Hoài Chu dẫn theo Gia Gia, cùng cô đến trấn Đường Lý.
Trong bồn hoa dài hai mét anh xây toàn là đất khô bị phong hóa, xung quanh mọc đầy cỏ dại.
Ngày hôm đó Kỷ Hoài Chu đeo găng tay bảo hộ cao su đen nhổ sạch cỏ dại, lấy đất khô đi và thay đất dinh dưỡng cô mua vào.
Anh ngồi trên chiếc ghế đẩu trước bồn hoa, mặt ghế thấp, anh phải dang đôi chân dài ra. Chiếc áo ngắn tay kiểu Mỹ màu đen tuyền tôn lên đường nét cơ bắp săn chắc ở cánh tay và bả vai.
Anh mở thùng hàng, bê ra từng cây giống hoa hồng Rhodes.
Hứa Chức Hạ ngồi bên cạnh.
Gia Gia dí sát vào lá mầm ngửi khắp nơi, nó còn nhỏ nên nghịch ngợm, giẫm chân vào gốc cây rồi gặm lá non.
Giây tiếp theo đã bị Kỷ Hoài Chu cong ngón tay gõ vào đầu.
“Con chó béo.” Anh quở mắng.
Gia Gia kêu ư ử, dụi cái đầu trắng như bông về phía Hứa Chức Hạ. Hứa Chức Hạ lập tức cúi người ôm nó, liếc anh trách móc.
Kỷ Hoài Chu bị trừng mắt mà bật cười.
Địa vị của anh trong gia đình…… thật thảm hại.
Hứa Chức Hạ ôm Gia Gia xem anh trồng cây. Chờ trồng hoa giống xong, cô sẽ bắt đầu tưới nước cho chúng đúng giờ.
Cô vẫn như năm xưa, cõi lòng có chỗ gửi gắm trong khoảng sân này, ngày càng an ổn.
——Anh trai, đây là hoa gì?
——Rhodes, muốn trồng không?
Nhìn anh lại trồng hoa hồng Rhodes vì cô một lần nữa, Hứa Chức Hạ lơ đãng cong mắt lên, nỗi u buồn dần tan biến.
Lẳng lặng di chuyển tầm mắt từ bồn hoa ngước lên nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh.
Anh vẫn như chàng thiếu niên năm đó, dùng gương mặt đẹp trai mê hoặc lòng người làm những việc nặng ngoài trời.
Hứa Chức Hạ chậm rãi chớp mắt.
“Anh trai……”
Anh lấy một cây hoa giống ra, lấp đất, đáp lại bằng một tiếng “Hửm”.
Hứa Chức Hạ thì thầm bằng giọng điệu trần thuật, nhưng lại như tự hỏi chính mình: “Anh sẽ không bỏ rơi em.”
Kỷ Hoài Chu hơi ngừng lại, nghiêng mặt đi, cong môi khẳng định: “Không bỏ được, anh trai không muốn xa em dù chỉ một khắc, hận không thể trói mình vào người em.”
Dưới ánh mặt trời, đôi đồng tử của Hứa Chức Hạ sáng long lanh.
Thế tục xem trọng mối quan hệ huyết thống và chấp niệm cô không thể vượt qua trong việc chờ đợi mẹ cũng là chấp niệm về huyết thống.
Nhưng anh, dì, dượng, mấy người anh trai, ông bà…… Mỗi một người ở đây đều cho cô tự mình trải nghiệm—— Mối quan hệ của con người nằm ở tình cảm chứ không ở huyết thống.
Người có thể vứt bỏ thì chính là không quan trọng, ít nhất là không phải quan trọng nhất, hoặc không quan trọng bằng bản thân người đó. Mà những người thân máu mủ đã bỏ rơi cô.
Nhưng anh trai đã nói anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.
Mọi người ở đây cũng sẽ không bỏ rơi cô.
Không hiểu vì sao, càng tiếp cận nội tâm thì nội tâm của cô càng thấy trống rỗng.
Nước được giữ trong chai từ năm này qua tháng nọ, khi đổ xuống, chiếc chai sẽ dần trống rỗng, nhất thời không quen, không có cảm giác chân thật.
Khi anh tiếp tục làm việc, Hứa Chức Hạ không kìm được mà gọi anh: “Anh trai.”
“Hửm?”
Cô nói nhỏ nhẹ: “Anh hôn em đi……”
Kỷ Hoài Chu ngạc nhiên nhìn cô rồi mỉm cười cúi xuống: “Ngay bây giờ?”
“Vâng.”
“Đợi vài phút nữa.” Giọng anh trầm thấp, động tác tay nhanh nhẹn.
Cảm giác hụt hẫng khiến cô khó chịu, Hứa Chức Hạ không muốn chờ nên giở giọng ấm ức: “Anh có hôn không?”
Chưa dứt âm cuối, anh đã giật phăng chiếc găng tay cao su đen vứt đi, vươn thẳng bàn tay to về phía cần cổ trắng ngần của cô.
Hứa Chức Hạ không kịp suy nghĩ, lòng bàn tay nóng bỏng của anh đã ăn khớp với làn da nơi cổ cô. Cằm cô bị ngón cái và ngón trỏ của anh giữ lại rồi nâng lên.
Anh nắm nhẹ vào cổ cô, dùng một lực khéo léo kéo gần khoảng cách giữa hai người lại. Áp mặt xuống rồi trực tiếp đưa lưỡi vào, hôn cô thật sâu hoàn toàn mất kiểm soát.
Yết hầu anh vô thức nuốt nước bọt, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ. Nhưng anh không nỡ dùng lực, chỉ giữ chặt cô.
Ánh nắng như những mảnh vàng vụn rắc trong sân, trong không khí có mùi bùn đất và hoa tươi mới, theo hơi thở của anh truyền vào miệng cô, tiến thẳng vào cơ thể cô.
Hứa Chức Hạ ngửa mặt cảm nhận sự ấm áp ẩm ướt của môi lưỡi anh.
Nụ hôn sâu không có sự chuẩn bị này nồng nhiệt đến mức đầu óc cô choáng váng, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở. Nhưng con tim đang lơ lửng của cô cuối cùng cũng đáp xuống thực địa của sự thật.
Trước 5 tuổi, Hứa Chức Hạ sống trong mơ. Đời cô tỉnh mộng là vào năm 5 tuổi, trong đêm mưa lạnh lẽo trước cửa quán nước đó, khi gặp được anh.
Cô của trước đó đã tan vỡ.
Mà 17 năm này, đã có người nuôi dưỡng cô lại từ đầu.