Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 74

 
Trong sân ở trấn Đường Lý, trái tim nhăn nhúm của Hứa Chức Hạ đã được là phẳng bằng nụ hôn sâu, giao thoa mãnh liệt giữa môi lưỡi của anh. Linh hồn đang lơ lửng của cô đã có trọng lượng, mang theo đứa trẻ lạc lối trong đêm mưa của 17 năm trước, bình yên rơi trở lại mặt đất.

Tối đó trở về Đàn Viên, biệt thự có khách đến thăm.

Hứa Khinh Uyển không mời mà đến, muốn đòi lại con gái từ Chu Thanh Ngô.

Sợ cô gặp rồi sẽ căng thẳng, Chu Thanh Ngô bảo Kỷ Hoài Chu đưa Hứa Chức Hạ về phòng trước, đồng thời bà ấy cũng bảo Minh Đình lên lầu, chỉ còn bà ấy ở phòng khách nói chuyện với Hứa Khinh Uyển.

Bình tĩnh được một ngày, cảm xúc của Hứa Khinh Uyển đã ổn định hơn. Thái độ của mẹ ruột khi đối diện với mẹ nuôi khá ổn, bà nói những lời xin lỗi vì làm phiền và bày tỏ lòng biết ơn vì đã chăm sóc Hứa Chức Hạ. Chỉ có việc đòi lại con gái là lập trường của bà cực kỳ cứng rắn.

“Hạ Hạ là máu mủ của tôi, đương nhiên phải về với tôi.”

Hai người ngồi trên sofa nói chuyện.

Kỷ Hoài Chu đã báo cho bà ấy biết trước, vì vậy Chu Thanh Ngô đã có sự chuẩn bị trong lòng.

Nghe xong những lời của Hứa Khinh Uyển, Chu Thanh Ngô bình thản nói: “Bà Hứa, tôi hiểu tâm trạng của bà, nhưng chuyện này tôi bàn với bà cũng không quyết định được, phải nghe theo ý bảo bối.”

Hứa Khinh Uyển ngồi đoan trang, không nhượng bộ: “Tôi thật lòng biết ơn các người, ơn nuôi dưỡng chúng tôi sẽ báo đáp, nhưng con bé là do tôi sinh ra, nó sao có thể không về nhà.”

Năm đó bà bỏ rơi Hứa Chức Hạ khi cô chỉ mới 5 tuổi, Chu Thanh Ngô rất bất mãn về chuyện này, nhưng vì có giáo dục nên vẫn giữ phép tắc trong cách cư xử.

Nhưng bây giờ, qua mấy lời trò chuyện nhanh chóng, Chu Thanh Ngô thực sự không thể đồng tình với quan điểm này của bà.

Người bị tư tưởng đạo đức phụ nữ trong các gia tộc quyền quý đầu độc, thật đáng thương, đáng buồn và cũng đáng ghét.

“Bố mẹ với con cái có gì gọi là ân tình.” Chu Thanh Ngô giữ bình tĩnh: “Sinh ra và nuôi dưỡng đều là trách nhiệm và nghĩa vụ, những việc hiển nhiên không thể xem là công đức.”

“Tôi không có ơn và bà cũng không. Bà sinh con bé là vì bản thân mình, con bé ra đời không phải do ý muốn của con bé.”

Chu Thanh Ngô lập luận rõ ràng, giọng điệu mềm mỏng nhưng có sự cương quyết: “Đúng là, làm bậc cha mẹ, không đánh giá khả năng nuôi dưỡng của mình lại ích kỷ sinh con ra, nếu con sống tốt thì là may mắn, nếu sống đau khổ, con ghét mình cũng không có gì là lạ cả.”

Hứa Khinh Uyển cũng biết mình không nên bỏ rơi cô, nên đã lập tức bị những lời này đâm trúng, khóe mắt bà đỏ hoe, cố nén nước mắt: “Năm đó tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác, tôi rất hối hận……”

“Nhưng bảo bối vô tội, không thể bắt con bé gánh chịu nỗi khổ của bà.” Chu Thanh Ngô nói với giọng nghiêm túc: “Bà Hứa, theo ý nghĩa nào đó thì con cái mới là người có ơn với cha mẹ. Tôi tôn trọng mọi quyết định của con bé, hy vọng bà cũng có thể tôn trọng con bé.”

Thật ra lúc đó Hứa Chức Hạ đang ôm đầu gối, lặng lẽ ngồi xổm ở cửa cầu thang tầng hai.

Đương nhiên Chu Thanh Ngô không nỡ để Hứa Chức Hạ đi, nhưng bà ấy không thể can thiệp vào suy nghĩ của cô, vào thời điểm nhạy cảm này, cô chọn cách tránh né.

Sự căng thẳng đã nuốt chửng vẻ hoạt bát của Hứa Chức Hạ, chỉ trong thời gian ngắn cô đã rơi vào trạng thái không muốn giao tiếp bình thường với ai, cho nên Chu Thanh Ngô chỉ nhờ Kỷ Hoài Chu chuyển lời đến cô——

Hãy từ từ suy nghĩ, không cần vội, chỉ cần cháu vui thì ở bên nào cũng không quan trọng, nhà dì luôn là nhà của cháu.

Đêm đó mây đen dày đặc, che khuất ánh trăng.

Hứa Chức Hạ cúi người trên ban công ngước nhìn bầu trời âm u, xem ra ngày mai sẽ mưa.

Phòng bên cạnh vang lên tiếng mở cửa, Hứa Chức Hạ quay đầu nhìn, thấy anh bước từ phòng ngủ ra ban công. Anh ngậm điếu thuốc giữa hai kẽ răng, vừa châm lửa, đầu thuốc sáng lên một chút lửa lấp lánh.

Bốn mắt chạm nhau, Kỷ Hoài Chu sửng lại một nhịp rồi nhếch môi cười.

Anh lấy điếu thuốc trên môi ra, vừa ấn vào chiếc gạt tàn trên bàn trà nhỏ vừa ngước mắt nhìn cô.

“Sao lần nào anh trai lén hút thuốc cũng bị em bắt được vậy?”

Đèn tường thủy tinh phản chiếu những hoa văn gợn sóng như mặt nước, chiếu xuống làm trước mắt như có ánh nước lay động, khiến lòng người nhẹ nhàng hẳn.

Vết cắn trên tay anh đập vào mắt, Hứa Chức Hạ nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi nhỏ giọng nói: “Anh hút đi.”

“Trai hư cũng không hư kiểu này, anh trai hôn em còn không nỡ dùng sức, sao nỡ để em ngửi khói thuốc lá thụ động.” Giọng anh uể oải, nhưng lời lẽ lại chân thành tha thiết.

Hứa Chức Hạ nhìn anh dập điếu thuốc vứt vào gạt tàn rồi bước đến trước lan can đối diện với cô, gác khuỷu tay lên.

Dáng người của anh cao lớn, vừa khom eo xuống thì cổ áo ngủ đã trễ ra, để lộ xương quai xanh và cơ ngực săn chắc, cứ như đang quyến rũ ai đó.

Lời lẽ của nửa câu sau càng lả lơi: “Anh trai chỉ hư với em trên giường thôi.”

Hứa Chức Hạ lảng tránh ánh mắt, vờ như không nghe thấy mà nhìn mây đen.

Người này dỗ dành cô mà thái độ không nghiêm chỉnh, cô không đỡ nổi những trò trêu chọc của anh.

Kỷ Hoài Chu bật cười, lúc này cô giống như khi nhỏ, nói chuyện với anh, anh nhất định phải trêu chọc để buộc cô mở lời, tránh để cô tự buồn khổ.

Anh chạm tay vào môi dưới của mình: “Nhìn nè.”

Hứa Chức Hạ quay sang nhìn, thấy khóe miệng đang hơi nhếch lên của anh có vết đỏ nhỏ xíu đã đóng vảy, là do hồi chiều bị cô cắn trong sân.

Ai bảo anh hôn mãnh liệt đến thế, cứ quấn lấy lưỡi cô mà m,út……

Cách một lan can, Kỷ Hoài Chu vươn tay bóp cằm cô: “Răng nanh của Kim Kim nhà ta sắc nhọn thế này, có cần phải mài đi bớt như con cún nhỏ tham ăn kia không?”

Hứa Chức Hạ đuối lý: “Sau này không cắn nữa……”

“Cắn trên miệng thì cứ cắn,” Anh cười: “Đừng cắn phía dưới lung tung là được.”

Với kinh nghiệm của mình, Hứa Chức Hạ khó mà tưởng tượng ra vấn đề. Nhưng anh thẳng thừng nói ra hai chữ phía dưới, cô không muốn nghĩ bậy cũng khó.

Cô lẩm bẩm, đuổi anh: “Anh trai cùng với những đám mây đen kia hãy mau tránh xa đi.”

Kỷ Hoài Chu tặc lưỡi: “Dùng xong là vứt bỏ?”

Ai dùng anh chứ…… Hứa Chức Hạ oán thầm.

Biểu cảm xấu hổ và giận dỗi của cô đã gãi đúng chỗ ngứa, Kỷ Hoài Chu thản nhiên tiếp lời: “Anh nói yết hầu, cắn lung tung là chết người đấy.”

Hứa Chức Hạ ngớ ra.

Anh làm ra vẻ không biết gì, trêu chọc: “Với lực cắn của em, cắn một miếng là anh trai không chịu nổi đâu.”

Hứa Chức Hạ liếc anh một cái đầy nghi ngờ.

Đón nhận ánh mắt cô, Kỷ Hoài Chu bỗng cười, hạ thấp giọng với ẩn ý khác: “Em tưởng là chỗ nào?”

Hứa Chức Hạ xấu hổ đỏ mặt, cô im lặng quay người đi nhìn những chậu cây đặt trên giàn trồng hoa bằng gỗ lim.

“Cây sinh mệnh của đàn ông à?” Anh hỏi bâng quơ.

Cô giả vờ bận rộn ngắm cảnh.

Đuôi mắt cong cong của Kỷ Hoài Chu đầy ý cười, thu trọn sự lúng túng của cô vào mắt: “Quả thật đàn ông đều thích miệng.”

Hứa Chức Hạ muốn nhịn nhưng không kìm nén được, khẽ trách: “Không biết xấu hổ……”

Cô sờ phiến lá của một chậu trầu bà vàng, nghe thấy anh cười, lại nghe đằng sau mình có tiếng động thì không khỏi quay đầu lại.

Chàng trai nhảy xuống trước mặt cô, anh vào ban công của cô trong chớp mắt.

Hứa Chức Hạ giật mình, cuối cùng trên mặt cô cũng có cảm xúc mạnh mẽ. May mà ban công của họ liền nhau, không bị ngã xuống dưới.

Ánh mắt cô đang oán trách anh không biết nguy hiểm. Ngoài miệng cũng trái lòng mình mà oán trách anh: “Sao anh lại…… tự tiện đi qua phòng em?”

“Anh không biết xấu hổ mà.” Anh ra vẻ đương nhiên.

“……”  Về phương diện này Hứa Chức Hạ không lý luận lại anh. Lúc này cô nói vừa nhỏ vừa chậm, chữa lời: “Không phải anh nói thích miệng sao, nhất định anh trai không thích.”

“Đừng đổ oan cho người ta.”

Cô nghi ngờ.

Anh nói: “Anh thích.”

Trong vài giây cô đang ngơ ngác, Kỷ Hoài Chu đã vòng tay ôm eo cô, kéo sát cơ thể cô vào mình.

Anh cúi đầu, ghé sát tai cô và trầm giọng: “Thích em dùng miệng quỳ trước mặt anh trai, mê đắm nhìn anh.”

Hứa Chức Hạ chống tay lên ngực anh, bị chất giọng của anh dẫn dắt vào những suy nghĩ lung tung. Cô nhắm nghiền mắt không cho phép mình nghĩ bậy, đồng thời càng cảm nhận rõ hơn hơi ấm nóng hổi từ cơ thể anh.

Kỷ Hoài Chu bật ra tiếng cười khẽ, quay mặt lại đối diện với cô, chuyển hướng câu chuyện: “Có điều anh trai sẽ không làm vậy.”

Mỗi câu anh nói đều bất ngờ không lường trước, hai người lại ôm ấp ngoài ban công. Hứa Chức Hạ đỏ mặt, cảm nhận đường nét cơ thể anh, trong đầu vòng qua vài khúc cua mới sắp xếp được tình hình hiện tại.

Cô mơ màng, đầu óc nóng lên nên hỏi ngay: “…… Tại sao?”

Kỷ Hoài Chu luồn tay vào mái tóc dài của cô, ấn đầu cô vào lòng mình, dùng ngón cái xoa nhẹ thái dương cô.

“Vì anh trai chỉ muốn em tận hưởng, không muốn em bị khuất phục.”

“Không ai được phép, kể cả anh.”

Hứa Chức Hạ lắng nghe tiếng tim đập ổn định và mạnh mẽ của anh, cô nhắm mắt lại, kìm lòng không được mà ôm lấy eo anh.

Thật ra không cần phải suy nghĩ thêm nữa.

Cô muốn ở lại nơi mà cô có thể cảm nhận được nhịp đập con tim mình.

“Ngày mai trăng tròn, đến trấn Đường Lý ngắm trăng nhé?” Anh cọ cằm vào đỉnh đầu cô.

Hứa Chức Hạ cũng cọ mặt vào ngực anh: “Sắp mưa.”

“Sẽ có trăng.”

“…… Trời đầy mây sẽ không có.”

Anh kéo dài giọng điệu lười biếng nhưng êm tai: “Không có trăng, anh trai vẽ trăng cho em.”

Hứa Chức Hạ vùi vào lòng anh, cuối cùng cũng nở nụ cười.

Hôm sau quả nhiên là một ngày âm u với cơn mưa bụi Giang Nam, những hạt mưa mảnh như tơ, tựa như sương mù, không làm ướt người chỉ  khiến lòng người ẩm ướt.

Nhưng họ vẫn đến trấn Đường Lý.

Vì thời tiết nên ngõ hẻm hôm đó không quá đông đúc, Kỷ Hoài Chu dẫn cô đi dạo loanh quanh. Mọi nhà đều vui mừng khôn xiết khi thấy hai anh em họ, còn giành nhau mời họ ăn trưa ở nhà mình.

Hứa Chức Hạ ôm cánh tay anh, nép nửa người sau lưng anh. Ban đầu, cảm xúc của cô vẫn vô thức căng thẳng, nhưng dần dần cũng đã thả lỏng, di chứng của nỗi kích động đang hồi phục.

Hiện tại chú Viên đã đặt bàn cờ tướng trong sảnh trước nhà, vừa thấy Kỷ Hoài Chu là chú ấy đã gọi anh vào chơi cờ, nói trình độ của mấy lão già kia quá kém, vẫn là chơi với anh mới lý thú.

Chiều hôm đó, vì thịnh tình không thể chối từ, Kỷ Hoài Chu đã chơi cờ cùng chú ấy.

Hứa Chức Hạ ôm đĩa đồ ăn vặt ngồi bên cạnh, vừa xem cờ vừa ăn.

Chú Viên bị chiếu tướng ba ván liên tiếp, hiếm khi gặp được đối thủ xứng tầm, chú ấy vừa thỏa mãn vừa đau khổ suy nghĩ miên man.

Hôm đó sự hoạt bát của Hứa Chức Hạ đã được sạc đầy từng chút một. Thỉnh thoảng cô bóc đồ ăn đút cho anh, Kỷ Hoài Chu không nhìn là gì, cô đút tới là anh há miệng ăn luôn trên tay cô.

Có đôi khi còn ngậm cả ngón tay cô, không biết cố tình hay vô ý.

Hứa Chức Hạ cho rằng anh đang giở trò thì không đút anh ăn nữa, chống cằm xem cờ.

“Chú Viên, anh trai lại chiếu tướng chú rồi.”

Chú Viên phục sát đất, nhưng không quên càu nhàu: “Anh trai của cháu ra nước ngoài mấy năm thì mưu lược ngày càng độc, trong nước cờ có sát khí!”

Kỷ Hoài Châu cười lơ đãng, thu cờ lại: “Người không thâm độc thì không đứng vững đâu chú Viên.”

Thấy anh định đi, Chú Viên không chịu, đòi chơi thêm mấy ván.

Kỷ Hoài Chu hất cằm về phía chiếc đĩa rỗng bên cạnh: “Bé con ăn hết đồ ăn vặt rồi, ngồi đợi sẽ chán.”

“Kế bên có tiệm quà vặt.” Chú Viên nói: “Kim Kim qua đó xem đi, muốn ăn gì cứ lấy, ghi nợ cho chú Viên.”

Tính tình Hứa Chức Hạ không thích làm người khác mất vui, huống hồ cô cũng không thấy chán nên đồng ý rồi cầm ô bước ra ngoài.

Đi trong ngõ hẻm, bắt gặp Hứa Khinh Uyển đối diện.

Có lẽ do biết hôm nay cô ở trấn Đường Lý nên cố tình ghé qua, muốn tìm cô ở sân nhà.

Nơi này vẫn chưa có cửa hàng nào được mở, là một con hẻm cụt ngắn ngủi chỉ vài chục mét, cửa gỗ hai bên đều đóng chặt.

Khoảnh khắc nhìn thấy nhau, cả hai đồng thời dừng bước.

Một người đứng đầu phố, một người dừng cuối hẻm.

Mặt ô trong suốt có một lớp hơi ẩm mờ ảo, khi đó, đôi mắt dưới ô bình tĩnh đến vĩnh hằng.

Cô đã đi từ thái cực cảm xúc này sang một thái cực khác.

Chấp niệm đã buông, nguồn cội sâu xa đến mấy cũng chẳng là gì.

Hứa Chức Hạ bước tiếp, cô bước từng bước tới, không giả vờ không thấy mà đi thẳng đến trước mặt Hứa Khinh Uyển.

Cô cầm ô che giữa hai người.

Nét vui mừng hiện lên trong mắt Hứa Khinh Uyển, vừa rồi bà e dè nên không tiến tới, sợ cô cảm thấy bị ép buộc mà né tránh. Nhưng cô chủ động gặp mặt nên lòng bà cảm thấy nhẹ nhõm.

“Hạ Hạ.” Hứa Khinh Uyển mỉm cười gọi cô.

Hứa Chức Hạ nhìn lại bà.

Bà quả thật là một người phụ nữ gầy gò xanh xao.

Khi trang điểm đậm, bản chất bị che lấp bên dưới còn có thể giả vờ. Nhưng vừa để mặt mộc thì bản chất đã bị bại lộ. Đường nét gương mặt hoàn mỹ không thể nghi ngờ, mắt tròn mũi ngọc nhưng không có chút khí sắc nào, có những nếp nhăn li ti tối sầm.

Hứa Chức Hạ nhìn kỹ gương mặt bà.

Hóa ra người mà cô chờ đợi từ năm này qua năm khác, người đã mờ ảo trong ký ức 17 năm lại có dáng vẻ này.

“Bà ở nhà họ Thịnh phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, không dễ chịu phải không?” Hứa Chức Hạ hỏi với vẻ ôn hòa, không thể phủ nhận cô vẫn có lòng thương hại đối với người này.

Cuối cùng con gái ruột cũng chịu mở miệng nói chuyện với bà, mắt Hứa Khinh Uyển lập tức đẫm lệ, chứa đựng nỗi xúc động vô vàn: “Không sao cả, bây giờ mẹ đã tìm được con rồi, những chuyện kia không quan trọng.”

Hứa Chức Hạ không nhìn mặt bà thêm nữa, cụp mắt nhỏ giọng: “Không cần cô ấy nữa, vậy tại sao lại muốn tìm cô ấy?”

Ngôi thứ ba nhanh chóng khuếch tán sự lãnh đạm và xa cách giữa hai người.

Hứa Khinh Uyển run rẩy như bị điện giật, lập tức hoảng hốt, dùng hai tay nắm chặt vai cô, nói bằng giọng gấp gáp: “Không phải, mẹ không bỏ rơi con, mẹ chỉ muốn……”

“Nhưng cô ấy vẫn luôn chờ đợi bà.” Hứa Chức Hạ ngắt lời bà.

Cô cụp mắt, tầm mắt rơi vào lồng ngực đang phập phồng của Hứa Khinh Uyển, mà lòng cô lại bình lặng như nước: “Cô ấy cho rằng bà sẽ quay về đón cô ấy.”

Trong ánh mắt hoảng loạn bất an của Hứa Khinh Uyển, Hứa Chức Hạ từ từ ngẩng mặt lên. Trong mắt cô ánh lên vẻ long lanh, không biết là do chính con ngươi trong suốt, hay là vì có ánh nước đang chực trào.

Không phải cảm xúc uất ức, mà là áy náy.

Khi lên tiếng lần nữa, cô thoáng mang theo giọng mũi.

“——Cho nên cô ấy chưa từng gọi người khác là mẹ.”

Đá xanh ẩm ướt phản chiếu ánh sáng, Hứa Khinh Uyển siết chặt ngón tay, khớp xương trắng bệch, nước mắt run rẩy trong hốc mắt bà.

Đầu ngón tay của Hứa Khinh Uyển run lên, bà cẩn thận chạm vào mặt cô như đang đối đãi với bảo vật: “Mẹ đến để đón con về, mẹ xin lỗi con, để con chịu ấm ức rồi.”

“Chính bà đã nói phải về nhà với người tốt bụng. Cô ấy đã rất ngoan.” Hứa Chức Hạ lẳng lặng nhẹ giọng: “Cũng có thể vào năm 5 tuổi, cô ấy đã chết trên đường rồi.”

Nghe thấy chữ chết, hai hàng nước mắt lập tức trượt dài trên má Hứa Khinh Uyển. Bà mở miệng nhưng không thể nói gì.

Hứa Chức Hạ hít một hơi, cuối cùng nói một câu từ tận đáy lòng: “Tóm lại, cảm ơn bà đã sinh ra cô ấy, cô ấy không hối hận khi đến thế giới này.”

Lựa chọn của cô, không cần nói cũng biết.

“Hạ Hạ——” Lời này, Hứa Khinh Uyển gần như hét lên.

Hứa Chức Hạ thản nhiên mỉm cười: “Tôi tên là Chu Sở Kim.”

Tim Hứa Khinh Uyển đau nhói, cổ họng bà nghẹn lại như nuốt phải mảnh thủy tinh vỡ.

Hứa Chức Hạ nhẹ nhàng đặt cán ô vào tay Hứa Khinh Uyển.

Hình ảnh ngày xưa tái hiện trước mắt cô—— Cô bé đứng cô độc trong con hẻm tối đen, nhìn mẹ để lại chiếc ô trên tay xuống bên cạnh giày cô rồi quay lưng bỏ đi.

Cuối cùng đến hôm nay là cô rút lui, bước về phía trước trong cơn mưa bụi mịt mờ như tơ như sương, từ đây đã không còn tự làm khó mình.

Hứa Chức Hạ không biết Hứa Khinh Uyển ra sao, cô không quay đầu lại nhìn, cũng không đến tiệm quà vặt mà quay về đường cũ.

Cô cúi mặt, chậm rãi bước đi trong con hẻm vắng lặng.

Chưa đi xa thì một bóng người cao ráo đã hiện ra trước mặt, hơi ẩm do cơn mưa thổi vào mặt cô đã được che chắn.

Hứa Chức Hạ ngước cổ lên và nhìn thấy anh.

Một tay anh đút túi quần, tay còn lại che ô trên đầu cô.

Kỷ Hoài Chu nhếch môi, không lộ rõ ý đồ: “Không mua được đồ ăn vặt mà còn làm mất ô?”

Hứa Chức Hạ chớp mắt, vài giây sau, ý cười từ từ tràn từ đáy mắt đến khóe mày rồi cô vươn tay kéo tay áo anh.

“Anh trai, chúng ta về nhà thôi.”

Anh cười, ngầm hiểu mà nở nụ cười: “Ừhm.”

Lần trước cô kéo anh đi quét bụi, kết quả lại tự ý chạy đi chơi. Từ ngày đó Kỷ Hoài Chu đã đặt lịch công ty vệ sinh đến quét dọn nhà cửa của họ từ trong ra ngoài, cũng nối lại điện nước.

Hai chiếc giường gỗ tử đàn tiểu diệp mà Chu Thanh Ngô đặt làm với giá cao năm đó, càng để lâu càng sáng bóng, đặt ở đó trăm năm cũng không hỏng.

Nhưng đã bỏ trống 4 năm nên không có đệm.

Hứa Chức Hạ ở trong căn thủy tạ hướng Nam sát bờ sông. Cửa sổ chạm trổ hoa văn đang rộng mở, trước cửa sổ là chiếc bàn dài bằng gỗ hồ đào.

Cô tựa hông vào bàn, chống tay lên mặt bàn nhìn quanh quất, rồi lại quay đầu nhìn mưa bụi mịt mờ trên mặt nước bên ngoài cửa sổ.

Lần đầu đến trấn Đường Lý, gặp được anh cũng là ở căn phòng này.

“Có cần báo với dì út là tối nay chúng ta không về không?” Kỷ Hoài Chu xách bình nước đi vào phòng.

Hứa Chức Hạ liếc anh: “…… Có về mà.”

Anh đặt nước lên bàn, chống hai tay vào mép bàn ở hai bên cơ thể cô, cúi người nhìn cô: “Không về ăn tối.”

Lần này Hứa Chức Hạ không trách anh cố ý giở trò nữa.

Cô cân nhắc trong lòng một một lát, lặng lẽ lật ngửa lòng bàn tay về phía anh.

Kỷ Hoài Chu cười, không hỏi gì cả, chỉ một ánh mắt của cô thôi thì anh đã hiểu. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Chu Thanh Ngô rồi đặt vào tay cô.

“A Quyết, mấy giờ cháu với bảo bối về?”

Áp điện thoại vào tai, giọng Chu Thanh Ngô truyền ra vẫn dịu dàng như thường lệ.

Hứa Chức Hạ nhớ lại lần đầu gặp mặt ở Cô nhi viện thánh Gio-ro năm đó. Chu Thanh Ngô mặc chiếc váy dài họa tiết gốm sứ Thanh Hoa duyên dáng, ngồi xổm trước mặt cô mà không màng dáng vẻ. Bà ấy xoa đầu cô, khóe mắt luôn ánh lên ý cười.

——Bảo bối có thể gọi ta là mẹ, cũng có thể giống anh trai, gọi dì trước.

——Sau này chúng ta sống cùng nhau nhé?

Từ đầu đến cuối, bà ấy chưa từng ép buộc cô.

“Tối nay cháu và anh trai ăn cơm ở ngoài.” Hứa Chức Hạ cụp mắt, thong thả kéo dài âm cuối êm đềm.

Lấy đà một chút, không dừng lại quá lâu.

Cô nghe được giọng mềm mỏng của chính mình: “Mẹ……”

Trong điện thoại chìm vào im lặng, có lẽ vì quá đỗi ngạc nhiên mà tưởng mình nghe nhầm, một lúc lâu sau Chu Thanh Ngô mới thử thăm dò, còn hơi lắp bắp: “Bảo bối đang…… nói chuyện với dì sao?”

Trong mắt Hứa Chức Hạ chan chứa ý cười: “Dạ.”

Rõ ràng giọng Chu Thanh Ngô nghẹn lại, nhưng trong tiếng nấc nghẹn lại dào dạt niềm vui. Bà ấy liên tục đáp mấy tiếng được: “Đi với anh trai đi, dì…… mẹ biết rồi.”

Bày tỏ qua điện thoại thích hợp hơn bày tỏ trực tiếp.

Dẫu sao họ cũng cần thời gian để thích nghi.

Nói chuyện xong, Hứa Chức Hạ đặt điện thoại xuống, vừa ngước mắt lên đã thấy chàng trai trước mặt đang cụp đôi mắt dài hẹp xuống nhìn cô, tràn đầy niềm vui.

Hứa Chức Hạ bị anh nhìn đến thẹn thùng.

Cô liếc mắt nhìn xuống sàn rồi đá vào cẳng chân anh.

Kỷ Hoài Chu v**t v* vành tai cô: “Giờ thì dì đã thật sự thành mẹ vợ rồi.”

  

Bình Luận (0)
Comment