Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 75

 
Giờ đây Hứa Chức Hạ đã biết, khi cô dần tiếp cận nội tâm của mình thì cảm xúc trống vắng đó đến từ đâu.

Giống như đang cố nắm bắt không ngừng giữa không trung, trong một khoảnh khắc lại giật mình nhận ra thứ mà mình nắm bắt suốt bao năm chỉ là bong bóng.

Sẽ không có ai lãng phí thời gian đi bắt bong bóng.

Cảm giác không còn chấp niệm nữa chính là buông tha cho điều khó khăn nhất và lòng cũng nhẹ đi.

Giờ đây cô là cây hoa hồng Rhodes non tơ không có dấu vết của quá khứ, muốn nở thế nào thì nở thế ấy.

Và anh đã khiến con tim lơ lửng của cô nhanh chóng vững vàng trở lại.

Một mặt, Hứa Chức Hạ hấp thụ được cảm xúc chân thật trong lời lẽ của anh. Mặt khác lại ngượng ngùng, gạt bàn tay đang làm loạn bên vành tai mình ra.

Cô giả bộ không hiểu: “Mẹ vợ của ai cơ……”

Vừa dứt lời chưa tới hai giây đã bị chàng trai móc lấy hõm chân đỡ lên. Hai chân Hứa Chức Hạ bất ngờ rời khỏi mặt đất, ngồi phịch lên mặt bàn.

Hứa Chức Hạ ngơ ngác nhìn anh, hai tay anh chống hai bên ôm cô vào trong, nghiêng người áp tới.

“Em còn muốn qua lại với ai?”

Ngồi lên cao, biểu cảm của cô đã bị anh thu trọn vào mắt. Hứa Chức Hạ không khỏi cúi cằm, đảo mắt lườm, nhỏ giọng: “…… Bây giờ thì thân với anh.”

Kỷ Hoài Chu tặc lưỡi: “Em còn nghĩ đến việc đổi người?”

Hứa Chức Hạ mím môi, vẻ mặt có chút tinh ranh không giấu được: “Vậy em phải tìm hiểu rõ ràng trước đã, nền tảng kinh tế, quan hệ xã hội và nhân phẩm của bạn trai, cơ thể có khỏe mạnh hay không…… Lỡ có vấn đề thì sao?”

Nói xong cô còn cố tình liếc anh: “Anh trai, lời này là anh nói đó.”

“Khi nào?” Anh nhướng mày, chính anh cũng quên rồi.

Hứa Chức Hạ nhắc nhở anh: “Lúc anh không cho phép em yêu đương với đàn anh Đàm Cận.”

Kỷ Hoài Chu im lặng suy nghĩ một lúc, nhớ tới đêm tiệc tốt nghiệp của cô ở Stanford. Đàn anh đó tỏ tình với cô, anh không cho phép, cô còn nói cái gì mà không cần anh quản.

Anh mang theo chút tâm trạng khó chịu của khi đó, cười khẩy: “Yêu đương với người khác thì có gì hay.”

Hứa Chức Hạ quay mặt đi, không ngừng chớp mắt.

Chợt thấy ánh mắt anh lướt qua đầy ẩn ý mịt mùng, anh nhỏ giọng.

“Yêu đương thì tất nhiên phải yêu đương với anh trai.”

Vì tư thế chống tay lên bàn, Kỷ Hoài Chu mới khom lưng, cúi phần thân trên vai rộng eo hẹp xuống trước mặt cô. Mặt anh đối diện với cổ họng của cô, nhướng mí mắt nhìn lên trên.

Anh chăm chú nhìn cô, chậm rãi nói: “Yêu đương với anh trai, em không cần phải lãng phí thời gian bồi dưỡng tình cảm lại từ đầu. Không cần bảo vệ mối quan hệ này, không cần phải suy nghĩ lung tung, không cần phải lo được lo mất mà xác nhận đi xác nhận lại rằng có yêu hay không……”

Hứa Chức Hạ lắng nghe, mắt cô khóa chặt lấy ánh mắt anh.

“Dù sao thì sự tồn tại của anh trai chính là để yêu thương em gái.” Anh hơi cất cao âm cuối, như có vẻ dụ dỗ, lôi kéo.

Sau đó chậm rãi nói: “Anh trai không yêu em thì yêu ai?”

Giọng nói anh lọt vào tai, khiêu khích màng nhĩ cô.

Đầu óc Hứa Chức Hạ hơi mơ màng, cô lảng tránh ánh mắt anh, hai gò má hơi nóng lên.

“Hẹn hò với anh trai, quá khứ và tương lai của chúng ta đều ràng buộc vào nhau. Anh hoàn toàn chiếm hữu em, em cũng hoàn toàn chiếm hữu anh……”

Giọng anh như ngâm trong rượu, giải thích những lý do bắt buộc phải là anh, mỗi từ thốt ra điều khiến người ta ngà say.

Hứa Chức Hạ hít thở chậm lại, đầu cô choáng váng quay cuồng.

Mặt anh áp sát, tim cô đập mạnh rồi ngả người ra, chống hai tay lên mặt bàn phía sau.

“Đám trai trẻ theo đuổi em đâu biết thương yêu bằng anh trai? Anh sẽ quản thúc em, sẽ chiều chuộng em, cũng sẽ nuôi nấng em hệt như một daddy.”

Anh trầm giọng nói một cách ôn hòa, một bàn tay rời khỏi mặt bàn phủ lên đùi cô dưới gấu váy: “Em cứ việc đòi hỏi ở anh trai, thoải mái gọi anh trai đến thì đến, đuổi đi thì đi.”

Vành tai Hứa Chức Hạ đỏ bừng.

Nhiệt độ lòng bàn tay anh nóng bỏng khiến trái tim cô ngừng đập.

“Em đi đâu tìm người con trai thứ hai hiểu rõ em như lòng bàn tay, mặc cho em điều khiển?” Kỷ Hoài Chu thong thả du ngoạn lên trên, đầu ngón tay anh chạm hờ vào viền ren của mảnh vải nhỏ bên trong, m*n tr*n đầy ẩn ý.

Anh vươn cổ tới cọ môi mình vào môi cô, quấn lấy hơi thở của cô, cô lập tức nín thở.

Anh cười khẽ, gần như không nghe thấy: “Em nói xem có đúng không, em gái?”

Không biết từ lúc nào cô đã bị anh đảo khách thành chủ.

Trong lòng Hứa Chức Hạ dâng lên cảm giác xao xuyến không rõ tên, không cách nào trấn áp được.

Những cảm xúc méo mó biến chất và những điều ướt át, u ám từng vướng mắc trong trái tim cô, giờ đây dường như đều trở thành lý do không thể không trầm mê.

Giữa họ, tình thân và tình yêu đã sớm hòa quyện vào nhau. Không cùng huyết thống nhưng lại như máu mủ ruột rà. Tình cảm của người khác muốn bước thẳng lên tòa thành cao nhất cần tu hành nửa đời, còn họ đã ở ngay đó từ đầu.

Đây là định mệnh kiên cố nhất và không thể cắt đứt.

Và những lời cố tình tán tỉnh của anh lúc này đã hâm nóng lại cảm giác cấm kỵ trái với đạo đức thế tục của ngày xưa. Nhưng cô không còn cô đơn mơ hồ trôi dạt mà có anh đồng hành, cam tâm tình nguyện nhảy vào biển dục mà trầm luân.

Anh hé môi m.út môi dưới của cô.

Cô càng say mê rung động, trên mặt không giấu được.

Hứa Chức Hạ đá chân anh, anh vờ như không cảm  nhận được, một mực nghiêng người tới trước để hôn cô. Cô vội lùi ra sau tránh né, còn muốn đưa chân đá nhưng chỉ trong thoáng chốc chân cô đã bị anh tách ra.

Cô xấu hổ dùng đầu gối huých vào eo anh, giằng co một lúc lâu vẫn không cho anh lại gần. Anh dứt khoát đưa hai cánh tay xuống móc lấy hõm chân cô bế thốc lên. Chân cô lắc lư, đôi giày trắng tuột ra lơi lộp bộp xuống sàn nhà.

“Á…… Anh trai……” Hứa Chức Hạ khẽ quở trách, mặt cô đỏ bừng, vội nhấc chân đạp vào ngực và bụng anh.

Thấy cô lại định quậy, Kỷ Hoài Chu bật cười. Anh không chiều cô nữa mà dùng một tay ôm lấy bắp chân của cô, nghiêng người xuống áp sát.

Hứa Chức Hạ sợ hãi gọi một tiếng anh trai, cô mất sức ngả ra sau dựa nửa lưng lên mặt bàn, kịp thời chống khuỷu tay đỡ lấy.

Chỉ trong khoảnh khắc, mặt anh đã kề sát trước mắt cô.

Hứa Chức Hạ còn chưa kịp xấu hổ vì tư thế treo hõm đầu gối trên vai anh, anh đã cúi đầu hôn cô mãnh liệt.

Cửa sổ gỗ chạm trổ hoa văn trước bàn đang rộng mở, hơi mưa từ mặt nước lan tỏa vào, thổi lên má cô cảm xúc ẩm ướt ấm áp, tương phản với nhiệt độ cao hơn của môi lưỡi.

Váy Hứa Chức Hạ nhăn nhúm xếp lại trên eo, bị ánh đỡ gáy hôn đủ kiểu. Còn bàn tay kia của anh không biết từ lúc nào đã xâm nhập vào lớp vải mà lúc nãy chưa chạm tới. Lớp ren trắng dính sát vào mu bàn tay đang nổi gân xanh của anh, các ngón tay anh siết chặt, ôm lấy nửa hình trái tim ngược.

Hứa Chức Hạ dần choáng váng, đến khi cảm nhận được qua lớp vải cô mới chợt tỉnh táo lại, nhớ đến con hẻm nhỏ gần biệt thự tối đó.

Dưới bóng cây cổ thụ trăm tuổi, trời tối đen không ánh sáng, họ chen chúc trong khoang xe bí mật và cô vô tình ấn trúng làm anh r*n r*.

Bây giờ anh cũng như lúc đó, đường nét gương mặt nghiêm nghị.

Anh buông môi cô ra, Hứa Chức Hạ từ từ mở mắt. Hai người hít thở, lặng lẽ nhìn nhau trong dòng chảy ngầm.

Hứa Chức Hạ cảm nhận được đường nét của anh ngày càng rõ ràng, cô nghiêng gương mặt đỏ bừng đi: “Anh trai……”

“Hửm?” Kỷ Hoài Chu kiềm chế, nhắm mắt lại.

Bên tai Hứa Chức Hạ văng vẳng những lời của đêm đó, anh cười và nói cứ tiếp tục như vậy thì anh trai sẽ không kiềm chế được.

Cô thở gấp, giọng hơi run: “Em hơi sợ……”

Kỷ Hoài Chu im lặng hồi lâu, có lẽ thật sự không hiểu, cũng có thể do biết rồi mà còn cố hỏi, giọng anh khàn khàn: “Sợ gì?”

Cô chỉ biết lý thuyết và những lời nghe ngóng được, khó tránh khỏi lo âu.

Hứa Chức Hạ cắn môi, giọng cô khô khốc: “Họ nói là…… sẽ khóc.”

Rõ ràng cô đang sợ hãi, coi chuyện này rất nghiêm trọng.

Dường như Kỷ Hoài Chu đang suy nghĩ gì đó.

Một lúc lâu sau anh mới ngước mắt lên, rõ ràng cổ họng anh đã khản đặc, nhưng trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, cười khẽ: “Anh trai đâu có muốn.”

Hứa Chức Hạ ngỡ ngàng, ánh mắt cô ánh lên vẻ nghi ngờ.

Anh toàn nói những lời không thật với lòng mình.

“Anh cũng đã……” Hứa Chức Hạ khó mở miệng, tim đập loạn xạ, vạch trần anh: “Đêm đó trong xe, anh đã muốn rồi.”

Kỷ Hoài Chu cười gượng, nhìn cô chăm chú đầy ẩn ý, thái độ mập mờ nước đôi.

Thấy anh thật sự không có ý đó, mặt Hứa Chức Hạ nóng ran, cô đẩy bàn tay anh ra khỏi lớp vải rồi co chân lại rời khỏi vai anh và đặt trở lại mép bàn.

“Tối nay đi đâu ăn cơm?” Cô lẩm bẩm lảng sang chuyện khác, hơi nghiêng người sang kéo gấu váy che kín đầu gối.

Yết hầu Kỷ Hoài Chu lăn lên trượt xuống, cũng không nhìn cô nữa mà xách chai nước trên bàn mở nắp ra, ngửa cổ uống mấy ngụm, từng luồng nước mát lạnh đi xuống làm nguội sự khô nóng.

Sau đó anh mới trả lời: “Nhà chú Viên.”

“Ồ……” Hứa Chức Hạ ấp úng.

Đã gần đến hoàng hôn, ngoài cửa sổ vốn âm u giờ càng thêm tối sầm, cơn mưa phùn đã tạnh, mây mù cũng tan đi.

Không biết là nhờ ông trời giúp đỡ hay anh luôn đáng tin, mà câu nói sẽ có trăng đã thành sự thật. Đêm đó sau khi làm khách ở nhà chú Viên, vừa ra khỏi cửa đã mây tan trăng sáng.

Trăng tròn, một vòng ngọc bồng bềnh quầng sáng trắng xung quanh, treo lơ lửng trên mái ngói xanh của bức tường ở trấn Đường Lý.

Hứa Chức Hạ nhìn bầu trời đêm, mặt mày cô trầm tĩnh.

Cảm giác trống trải từ tận đáy lòng cuối cùng cũng được lấp đầy.

Trên đường về Đàn Viên, không khí trong xe như một lư hương, đã tắt rồi nhưng khói lửa vẫn còn nóng dai dẳng.

Hứa Chức Hạ liếc anh, anh nhìn thẳng phía trước tập trung lái xe. Cô bĩu môi tựa đầu vào chiếc gối kê cổ, nghiêng đầu sang bên giả vờ ngủ.

Kỷ Hoài Chu nghiêng mặt, phân tâm nhìn cô rồi cong môi nở nụ cười.

Tốc độ xe chậm lại, xe dừng bên vệ đường.

Hứa Chức Hạ vểnh tai nghe ngóng, nghe thấy cửa xe bên ghế lái mở ra rồi đóng lại. Cô lại hé một bên mắt nhìn lén, thấy anh xuống xe bước vào cửa hàng tiện lợi.

Vài phút sau anh bước ra, Hứa Chức Hạ nhanh chóng nhắm tịt mắt lại.

Không biết anh đã mua gì.

Tóm lại chiếc xe nhanh chóng khởi động, chạy về Đàn Viên.

Vừa về đến biệt thự, Hứa Chức Hạ đã giả vờ tỉnh ngủ, cô ho khẽ một tiếng rồi bước xuống xe, đi từ gara ngầm lên phòng khách. Kỷ Hoài Chu mỉm cười theo sau cô, bước vào thang máy trong nhà.

Hứa Chức Hạ ngoảnh mặt đi, im lặng không nói gì.

Chàng trai bên cạnh đột nhiên thấp giọng hỏi: “Tối nay sang phòng em?”

Hứa Chức Hạ thoáng dừng lại, vừa định nghiêng mắt nhìn sang cửa thang máy đã mở ra, cô nhìn thẳng thì thấy Chu Thanh Ngô.

Những cảm xúc không liên quan khác tạm thời đều bị gạt bỏ ra ngoài.

Bà ấy bước tới, đúng lúc Hứa Chức Hạ bước ra.

Đối diện nhau, hai người nhìn nhau nhất thời không nói gì, nhưng một lát sau lại không hẹn mà cùng mỉm cười.

Chu Thanh Ngô vòng tay ôm cô, Hứa Chức Hạ lập tức tựa vào.

“Xem kìa, mẹ vui quá, không biết nên mở lời thế nào nữa.” Chu Thanh Ngô vuốt tóc cô.

Thật tình thì, nói trắng ra lại thành xa lạ, im lặng ngầm hiểu mới là tốt nhất.

Vì thế bà ấy chỉ hỏi với vẻ vô cùng thân thiết: “Tối nay bảo bối có muốn ngủ chung với mẹ không.”

Hứa Chức Hạ rạng rỡ nở nụ cười trong vòng ôm ấm áp của bà ấy.

Vào khoảnh khắc đó cô cảm nhận sâu sắc rằng, từ đêm nay trở đi cô cũng là đứa trẻ có mẹ.

Hứa Chức Hạ gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Muốn ạ.”

Đứng cạnh chưa nghe được hai câu, Kỷ Hoài Chu đã cau mày: “Con cái nhà ai đến chừng này tuổi rồi mà còn muốn ngủ chung với mẹ?”

Chu Thanh Ngô liếc anh đầy ẩn ý: “Mẹ con dì ngủ chung là chuyện của mẹ con dì, làm phiền đến cháu à?”

Kỷ Hoài Chu không còn lời gì để nói, bỗng bật cười, nhắc nhở mà không để lộ dấu vết: “Dì làm thế này, không phải sẽ khiến dượng phải phòng không gối chiếc sao?”

“Ông ấy còn mất ngủ được chắc?” Chu Thanh Ngô buồn cười, nắm tay Hứa Chức Hạ: “Đi thôi, chúng ta lên lầu.”

Hứa Chức Hạ bật cười, bị dẫn đi.

Tối đó họ nằm chung trên một chiếc gối, mỗi người đều có danh phận mới nên nói nhiều hơn bình thường. Họ tán gẫu thật lâu trước khi ngủ trong bầu không khí yên bình.

Hứa Chức Hạ có hơi buồn ngủ, rất tự nhiên than phiền với mẹ rằng cô giáo Dương cần vũ công thay thế. Nhưng cô đã không nhảy múa trong thời gian dài, sợ gây phiền phức cho người ta nên không dám nhận lời.

Chu Thanh Ngô là kiểu phụ huynh luôn khích lệ, nói rằng bảo bối nhà ta thích nhảy múa nhất, từ nhỏ đã rất xuất chúng. Chỉ cần là việc con thích, bất kể làm có tốt hay không mẹ đều ủng hộ con.

Hứa Chức Hạ nhắm mắt, giữa đôi mày là ý cười thư thái.

Trẻ sơ sinh vừa ra khỏi t* c*ng, thiếu cảm giác an toàn với thế giới bên ngoài sẽ khóc lóc. Nhưng chỉ cần ngửi được mùi của mẹ, cảm nhận được hơi ấm của mẹ là có thể bình tĩnh lại.

Đêm ấy Hứa Chức Hạ cũng có bản năng tương tự như trẻ sơ sinh. Nằm cạnh Chu Thanh Ngô, thật kỳ diệu là cô có cảm giác vững tâm và được thuộc về, như trẻ sơ sinh nép vào mẹ.

“Bảo bối, ngày mai là Trung Thu, đợi đến tối chúng ta đi nhà hàng nhé. Có một vị khách muốn gặp con.” Giọng Chu Thanh Ngô dịu dàng.

“Dạ.” Hứa Chức Hạ đồng ý trước rồi mới hỏi là ai.

“Ông cụ nhà họ Thẩm ở Huy Châu”

Gia tộc họ Kiều ở Thượng Hải, gia tộc họ Lục ở Hàng Châu, gia tộc họ Tưởng ở Kim Lăng và gia tộc họ Thẩm ở Huy Châu, đã nổi danh là bốn gia tộc lớn ở Giang Nam từ những năm 2000.

Hứa Chức Hạ lớn lên ở vùng Giang Nam nên khó mà không biết tới. Huống hồ trong ba gia tộc đầu tiên còn có những người thân thiết như ruột thịt với cô.

Nhưng cô không hề có giao thiệp gì với nhà họ Thẩm, sao lại muốn gặp cô.

Đêm đó Chu Thanh Ngô vỗ lưng cô, vừa dỗ cô ngủ vừa giải thích rằng nhà họ Thẩm luôn coi trọng sự nghiệp bảo vệ di sản văn hóa, rất có hứng thú với kế hoạch dự án ở trấn Đường Lý.

Lòng Hứa Chức Hạ vui mừng, nhưng cô quá buồn ngủ, chưa kịp suy xét đầu đuôi chi tiết thì đã ngủ thiếp đi.

Cô ngủ rất ngon, khi mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng rõ.

Giường trống không, chắc Chu Thanh Ngô đã đi làm bữa sáng cho cô.

Hứa Chức Hạ dang tay vung chân vươn vai một cái, tâm trạng của cô tươi sáng như thời tiết bên ngoài.

Sau khi vệ sinh cá nhân, cô về phòng mình thay quần áo.

Hứa Chức Hạ bước nhẹ xuống lầu, đi qua hành lang nắm lấy tay nắm cửa phòng. Chợt nhận ra đêm qua cô chỉ lo đi theo Chu Thanh Ngô, dường như đã bỏ quên ai đó.

Cô liếc nhìn phòng bên cạnh, suy nghĩ kỹ lưỡng rồi vẫn bước tới.

Đang định gõ cửa thì cửa đã mở ra, hai ngón tay linh hoạt của chàng trai đang vân vê chiếc cúc áo sơ mi, mới vừa cài đến trên cơ bụng.

Một mảng lớn cơ ngực và cơ bụng săn chắc trơn tru đập thẳng vào tầm mắt của cô. Hứa Chức Hạ không chịu thua mà cúi mặt xuống, nhỏ giọng ngượng ngùng:  “Chào buổi sáng, anh trai……”

Giây tiếp theo, Hứa Chức Hạ bị anh túm cánh tay kéo mạnh vào phòng và đóng sầm cửa lại.

Chờ đến khi kịp phản ứng, lưng cô đã dán vào cửa.

Kỷ Hoài Chu không cài cúc áo, cứ phanh rộng như vậy. Anh áp một tay lên phần cửa phía trên đầu cô, khom người xuống với vẻ uể oải.

“Cuối cùng cũng nhớ đến anh?”

Giọng điệu của anh cứ như bị cô bỏ rơi.

Hứa Chức Hạ hơi chột dạ, nhưng vẫn còn ghi thù anh nên không chịu xuống nước: “Chúng ta đâu có hẹn làm cái gì.”

Kỷ Hoài Chu không vòng vo: “Không phải đã nói sẽ sang phòng em sao?”

“Sao phải sang phòng em, không phải anh trai……”  Hứa Chức Hạ cúi xuống, liếc nhìn anh và ấp úng nói: “Không muốn sao?”

Kỷ Hoài Chu thưởng thức biểu cảm của cô, hiểu ra.

Cô gái nhỏ không chịu xuống nước, vẫn oán trách anh tối qua miệng nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo.

Anh cười không thành tiếng, áp sát gương mặt góc cạnh nghiêm túc vào gương mặt trái xoan trắng nõn mềm mại của cô.

Môi anh chạm khẽ vào môi cô, giọng anh trầm khàn.

“Muốn rồi, anh trai muốn gần chết.”

Hứa Chức Hạ không kịp đề phòng, bị anh đáp lại thẳng thừng thì sững sờ ngơ ngác.

Kỷ Hoài Chu nhìn cô chăm chú: “Còn không phải vì vẫn chưa mang bao vào sao?”

Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào chóp mũi cô, lời lẽ thẳng thắn đến không thể thẳng thắn hơn. Tim Hứa Chức Hạ đập dồn dập, mặt cô đỏ bừng vì mất hết can đảm.

“Không thể làm ngay được……”

Hứa Chức Hạ kinh hãi, vội đưa tay bịt miệng anh không cho anh nói tiếp.

  

Bình Luận (0)
Comment