Đêm đó, bóng họ kéo dài trên con đường, ngọn đèn đường treo cao ở phía sau anh, ánh đèn như mặt trời ban mai, vừa rực rỡ vừa dịu dàng.
Gương mặt anh đắm chìm trong ánh sáng, bước theo bước chân cô, đi về phía cô. Anh chỉ mỉm cười, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Hứa Chức Hạ vừa nhìn anh vừa đi lùi lại.
Không rõ ràng nhưng trong lòng lại sáng tỏ.
Họ cứ như thế bước đi trên đường lớn, một người thong thả tiến về phía trước một người thong thả bước lùi về phía sau. Hai ánh mắt chỉ lặng lẽ giao hòa với nhau, nhưng lại khiến người ta say đắm rối bời hơn cả vạn lời yêu, vạn lần hôn.
“Đi đâu đó nhé?” Kỷ Hoài Chu bỗng lên tiếng.
Hứa Chức Hạ liếc nhìn anh, đoán rằng anh ám chỉ khách sạn nên nói một cách rụt rè: “…Em không mang theo căn cước.”
Cô mím môi cười rồi quay người lại.
Anh vẫn đang đi phía sau, mỉm cười nhìn bóng lưng của cô gái.
Giữa họ có cảm giác an toàn tuyệt đối, dù anh hiểu rõ nếu bây giờ anh muốn phát sinh quan hệ với cô thì cô cũng sẽ không từ chối.
Nhưng anh sẽ không để chuyện đó xảy ra trong mập mờ.
Phía sau tai vang lên tiếng bước chân tiến lại gần, hai bàn tay đang đan vào nhau ở phía sau lưng của Hứa Chức Hạ bỗng được nắm lấy. Cô quay đầu lại và được anh kéo đi trong sự ngạc nhiên.
Tòa nhà thương mại trung tâm thành phố Hàng Châu.
Văn phòng ở tầng cao nhất, chiếm diện tích mấy nghìn mét vuông, xa hoa và bề thế. Đến tận đêm vẫn sáng rực, trên màn hình trình chiếu phía sau quầy lễ tân, logo EB nổi bật sáng rực rỡ, bên dưới kèm theo hai dòng chữ nhỏ.
——Eternal Beat
——Nhịp đập vĩnh hằng
Phòng họp có cửa kính sát đất với tầm nhìn toàn cảnh, có thể nhìn bao quát khung cảnh xe cộ tấp nập buổi tối của thành phố Hàng Châu với ánh đèn neon rực rỡ, những cây cầu vượt ngang dọc vẫn lấp lánh ánh sáng trong màn đêm.
Màn hình trình chiếu đang phát hiệu ứng của chương trình thiết kế tương tác.
Một nhóm dự án đang ngồi trước chiếc bàn họp dài hình chữ U.
La Duẫn Cẩm có đường nét ngũ quan xinh đẹp, giọng điệu bình tĩnh: “Nhiệt độ ở cửa vào tuabin có giới hạn nghiêm ngặt.”
Tư thế ngồi của Thi Chúc đầy kiêu ngạo: “Tuabin vốn phải vận hành với tốc độ cao trong môi trường nhiệt độ cao, vượt qua chút thì có sao, với lại cũng chẳng chở người.”
“Không phải chỉ có tăng nhiên liệu mới tăng được tốc độ.” Thái độ của La Duẫn Cẩm kiên định: “Tôi không đồng ý.”
“Tôi cũng không đồng ý.”
“Tôi cũng vậy, hỏng thiết bị bay thì thôi, chứ gây ra thương vong là nghiêm trọng nhất, muốn làm EB sụp đổ à?”
Thi Chúc cười lạnh: “Tôi là tổng thiết kế, nghe mấy người hay nghe tôi?”
Bị chức vụ chèn ép, không khí trong phòng họp rơi vào trạng thái nén giận. Giằng co trong chốc lát, có kỹ thuật viên bỗng nhớ lại, buột miệng nói: “Nếu là tổng thiết kế Chu, chắc chắn sẽ không làm vậy.”
Đương nhiên Thi Chúc biết đó là ai.
Chu Quyết, tổng thiết kế từng lừng danh trong giới của EB.
Tính tình Thi Chúc vốn kiêu ngạo, khi bị đem ra so sánh thì lập tức nổi giận: “Tổng giám đốc Lục, lúc trước chính anh mời tôi từ Phi Âu sang đây, bốn năm rồi, người của anh vẫn không chịu nghe quản lý, ông đây cũng không dẫn dắt nữa!”
Anh ta ném cây bút điều khiển, ngả người ra sau ghế xoay.
Lục Tỷ ngồi ở giữa chống tay lên trán, đau đầu: “Đừng cãi nữa, đừng cãi nữa……”
La Duẫn Cẩm kiên định: “Thi Chúc, dựa theo phương án của anh, dù tuabin không hỏng thì tuổi thọ của thiết bị bay cũng sẽ giảm nghiêm trọng.”
“Làm tốt phần thiết kế của cô đi, tiền của người tiêu dùng không cần cô bận tâm.” Thi Chúc quái gở nói tiếp: “Tăng lượng nhiên liệu cung cấp cho động cơ là phương pháp trực tiếp nhất. Với công nghệ động lực hiện nay của EB, nếu không nâng ưu thế tốc độ lên thì lấy gì mà cạnh tranh với thiết bị bay của người khác?”
“——Tăng lượng nhiên liệu cung cấp, cả tuabin và máy nén khí cũng không thể tự vận hành ngay được.”
Lúc này, một giọng nói trầm nặng vang lên.
Mọi người theo tiếng nói, đồng loạt nhìn về phía cửa phòng họp.
Lục Tỷ nhận ra giọng nói, đầu óc lập tức tỉnh táo, cậu ấy bất ngờ trố mắt, ngẩng đầu lên.
Giữa những ánh mắt ngạc nhiên, đôi chân dài của chàng trai sải bước, ung dung đi vào: “Ngược lại sẽ khiến luồng khí bên trong trở nên bất thường, gây mất cân bằng ở bộ nén khiến thiết bị bay không thể bay ổn định.”
Khi nói chuyện, anh luôn nhìn chằm chằm vào Thi Chúc.
Anh bước đến trước bàn, chống hai tay lên mặt bàn họp, thân hình cao lớn nghiêng xuống, toàn thân tỏa ra áp lực, bóng anh phủ xuống trước mặt Thi Chúc.
Thi Chúc ngẩng đầu lên, bất giác cảm thấy khó thở.
Kỷ Hoài Chu cúi xuống nhìn anh ta từ trên cao: “Muốn tôi dạy anh à?”
Giọng anh nặng nề như lớp tuyết dày đè xuống, đôi mắt dài sắc như lưỡi dao. Vì sự hiện diện quá mạnh mẽ của anh, Thi Chúc không kìm được mà rùng mình một cái.
“Đại ca!” Lục Tỷ đột ngột bật dậy, tinh thần phấn chấn.
Những thành viên kỳ cựu trong nhóm đều nhận ra anh, họ cực kì ngạc nhiên, lần lượt đứng lên, gọi “Tổng thiết kế Chu!” đầy phấn khích.
Thi Chúc trợn to mắt, ngạc nhiên đến nỗi lắp bắp: “Anh, anh chính là Chu Quyết?”
Ánh mắt Kỷ Hoài Chu khẽ rũ xuống: “Anh bị sa thải.”
Anh không đáp lại mà như một đao phủ lười nhác, thờ ơ vung dao chém xuống cổ Thi Chúc một nhát. Đầu Thi Chúc ầm một tiếng, vì sợ hãi mà bùng phát cơn giận đầy xấu hổ:”Dựa vào anh mà dám đuổi tôi? Anh là cái thá gì ở EB!”
“Đại ca! Đại ca! Là đại ca đó, không nghe thấy sao?” Lục Tỷ trả lời anh ta, giọng đầy khí thế: “Tôi đã không chịu nổi anh từ lâu rồi! Cút đi!”
“Lục Tỷ, là anh mời tôi đến đấy!”
“Tôi đã nói mà, thứ mà Phi Âu bán rẻ thì làm gì có đồ tốt!”
Lục Tỷ trực tiếp ra tay, vừa đẩy vừa kéo đuổi Thi Chúc ra ngoài, đi một mạch ra ngoài cổng an ninh, hai người vừa đi vừa chửi ầm ĩ.
Mà Kỷ Hoài Chu ở trong phòng họp đã trở thành trung tâm được mọi người vây quanh, được chào đón như trung tâm của mọi ánh nhìn. Mọi người hỏi anh rằng có phải sẽ quay lại EB hay không, không khí sôi nổi, tràn đầy mong đợi.
Một vị tướng giỏi, trước hết phải có bản lĩnh khiến cấp dưới hoàn toàn bái phục.
Mà họ chỉ phục mình anh.
Kỷ Hoài Chu không vội trả lời, anh nhìn quanh không thấy người đâu thì nhìn về phía cửa, thấy cô gái nhỏ đang áp vào cửa kính, ló nửa cái đầu ra ngoài.
Anh khẽ cười, giơ tay lên vẫy thì Hứa Chức Hạ lập tức chạy chậm tới, dính chặt lấy cánh tay anh ở trong đám đông.
Người từng gặp Hứa Chức Hạ không nhiều, mọi người đều ngạc nhiên.
La Duẫn Cẩm mỉm cười, đôi môi đỏ mọng khẽ cong, biết rõ tình hình nói: “Em gái có thể chất như mèo con, lâu rồi không gặp, lại lớn hơn rồi.”
Gặp lại người đẹp từng là cộng sự của anh trai năm xưa, vì Hứa Chức Hạ từng ghen với cô ta nên thấy xấu hổ, mắt khẽ cong lên khi cười.
“Wow, em gái này xinh quá!”
“Tổng thiết kế Chu, gen nhà anh đúng là nghịch thiên thật!”
“Kim bảo bối!” Lục Tỷ quay lại phòng họp, hưng phấn đến mức ấn đường phát sáng, nhắm chuẩn vào Hứa Chức Hạ mà ra tay: “Mau giúp anh Lục Tỷ của em khuyên đại ca đi, quay lại EB nhận chức tổng thiết kế, dù sao ngày nào cậu ấy cũng rảnh rỗi ở nhà!”
Hứa Chức Hạ cười mỉm: “Anh trai, anh Lục Tỷ muốn thuê anh làm việc.”
“Được.” Kỷ Hoài Chu kéo dài giọng, ánh mắt nhìn cô chan chứa tình cảm. Không đợi Lục Tỷ mở miệng, anh lại ôn hòa nói: “Chuyển lời cho cậu ấy, anh muốn mười phần trăm cổ phần của EB.”
Công tư phân minh, không nể tình riêng.
Khóe miệng Lục Tỷ sụp xuống.
Mọi người thi nhau giật dây, nói rằng có tổng giám đốc Chu ra mặt thì chắc chắn EB chỉ lời chứ không lỗ.
Lục Tỷ nghiến răng, cắt thịt: “Đúng! Nhân tài cấp cao, xứng đáng! Cho cậu hai mươi phần trăm còn được!”
Kỷ Hoài Chu không khách sáo: “Vậy thì hai mươi phần trăm.”
“……”
Từng tiếng cười vang lên trong phòng họp.
La Duẫn Cẩm đưa tay ra: “Chào mừng trở lại, cộng sự cũ.”
Kỷ Hoài Chu liếc nhìn, anh khẽ nhếch môi, không bắt tay mà nâng tay lên, các ngón tay cong hờ lại thành nắm đấm.
La Duẫn Cẩm hiểu rõ mỉm cười, chạm khẽ vào nắm tay anh.
Người này luôn giữ đúng chừng mực khi đối xử với người khác giới như từ trước tới nay, từ thời trung học đã như vậy rồi.
Ngoại trừ em gái.
Kỷ Hoài Chu quay lại EB với thân phận Chu Quyết. Nhân vật vang danh một thời tái xuất, đồng nghĩa với việc EB đã suy tàn suốt bốn năm sẽ vực dậy lần nữa, trong ngành sắp có một cuộc thay máu lớn.
Cuộc sống sau đó của Hứa Chức Hạ là, nếu không ở trung tâm tâm lý của trường Chiết Hiệu thì sẽ ở chỗ cô Dương tập múa, còn Kỷ Hoài Chu thật sự tìm cho mình một công việc.
Dường như cuộc sống đã quay lại như trước kia, mỗi ngày đều có cảm giác trọn vẹn và đầy ắp những điều thú vị.
Trong khi đó trấn Đường Lý chỉ còn vài ngày nữa sẽ ngừng hoạt động khu du lịch, bước vào giai đoạn chỉnh đốn. Công ty khu du lịch và công ty di sản văn hóa phi vật thể dưới dưới trướng Thẩm Thị nhanh chóng cử đội ngũ xuống, bắt đầu tham gia vào việc quy hoạch trấn Đường Lý. Từ việc khôi phục hệ sinh thái của trấn nhỏ, đến việc xin công nhận di sản và thực hiện kế hoạch dự án, mỗi ngày đều tiến triển tốt hơn.
Khi ấy, sáng tối của họ cũng đã bước vào nhịp đập vĩnh hằng.
Sau khi trấn Đường Lý ngừng kinh doanh thì đã khôi phục lại sự yên tĩnh như trước kia. Hơi thở phố phường như dòng nước ấm lạnh vừa phải, thế nhưng có một ngày, nước đột nhiên sôi lên.
Hôm ấy, Hứa Chức Hạ tập múa xong sớm, lúc ra khỏi quán trà vẫn chưa đến hoàng hôn. Bên bờ sông ồn ào náo động, cô liếc mắt nhìn qua, thấy tụ tập thành từng nhóm người.
Có người chỉ huy, có người đỡ cây, có người đứng gần hố đất để lấp đất và làm công việc chống đỡ bất cứ lúc nào.
Hứa Chức Hạ ngạc nhiên bước tới, những người dân vây quanh đều mặt mày rạng rỡ. Một bác gái nói với cô rằng, công ty cây xanh đến để trồng cây hải đường rủ, nhưng cần cẩu không thể vào trấn nhỏ, chỉ có thể tốn thêm chút sức của những người khuân vác.
“Định trồng lại hết mấy cây từng bị chặt năm xưa!” Bác gái vui mừng khôn xiết, nhìn sang người quản lý dự án của tập đoàn Thẩm Thị bên cạnh, đầy cảm kích: “Thẩm Thị thật có tâm.”
Người quản lý giản dị dễ gần, cười sảng khoái: “Không dám giành công, viêch trồng lại cây hải đường là do sếp Kỷ đề xuất.”
“Sếp Kỷ là…”Bác gái hoang mang.
Hứa Chức Hạ nghe vậy thì há hốc miệng, một lúc lâu sau vẫn quên khép lại.
Là anh trai……
Ánh nắng khoảng 4 giờ chiếu xuống, xuyên qua các con phố khiến những phiến đá xanh sáng lên một màu cam đỏ.
Hứa Chức Hạ bước đi trong ánh sáng màu cam, chuẩn bị quay về Đàn viên.
Chưa rời khỏi trấn, chỉ thấy bên ngoài bức tường vàng của ngôi chùa cổ cách cổng trấn trăm mét, có một chiếc Rolls-Royce đen bóng lặng lẽ đậu đó.
Trước cửa xe, Chung Tù mặc vest mang giày da lịch sự, khẽ gật đầu với cô từ xa.
Hứa Chức Hạ lập tức dừng bước, vẻ mặt không thể tin nổi.
Khung cảnh này mang đến cho cô một cảm giác quen thuộc như đã từng thấy qua, dường như đã từng xuất hiện trước đó rồi.
Xung quanh là tường trắng, mái ngói xanh đen, có vài chiếc thuyền chèo nằm bên bờ cầu, mặt sông nghiêng thoáng gợn sóng trong ánh sáng.
Chung Tù bước đến trước mặt Hứa Chức Hạ, khom người thể hiện sự kính trọng: “Xin lỗi đã làm phiền, cô Chu Sở Kim.”
Đôi mắt trong trẻo của Hứa Chức Hạ lộ vẻ cảnh giác.
Vừa hoang mang về thân phận, vừa cảm thấy bất an vì người của Kỷ Thị đột nhiên xuất hiện. Năm xưa, cũng chính Kỷ Thị như thủy triều như sương mù mãnh liệt tràn đến, khiến họ tách ra giữa làn sương mờ mịt.
“Tôi tên là Chung Tù, là trợ lý chủ tịch tập đoàn Kỷ Thị.” Tuy từng gặp qua, nhưng đây là lần đầu tiên ông ấy tự giới thiệu, Chung Tù vừa nhìn đã ngay lập tức nhận ra sự phòng bị trong mắt cô
Ví thế ông ấy nói thêm một câu: “Cô đừng lo, bây giờ tôi nghe lệnh của sếp Kỷ.”
Vì thân phận đã thay đổi, ông ấy không còn gọi người kia là cậu nữa.
Xem ra ông ấy không phải đến gây chuyện, hơi thở căng cứng của Hứa Chức Hạ thoáng thả lỏng: “Ừhm, có chuyện gì sao, anh ấy vẫn đang…”
Giọng nói của Hứa Chức Hạ khựng lại, khó mà mở miệng.
Từ này dùng để nói về người nắm quyền của một gia tộc hàng đầu nghe thật kỳ lạ, nhưng cô không nghĩ ra cách diễn đạt nào chính xác hơn.
Hứa Chức Hạ ngượng ngùng mỉm cười, giọng nhỏ xíu: “Đi làm.”
Chung Tù mỉm cười, như đã hiểu cũng như biết rõ mọi chuyện.
“Tuy chủ tịch Kỷ đã bị bãi miễn nhưng ông ta vẫn giữ con dấu trụ sở, từ chối bàn giao quyền lực. Hội đồng cổ đông quyết định đăng ký con dấu mới, tài liệu này cần chữ ký của sếp Kỷ mới có hiệu lực.” Chung Tù đưa túi tài liệu ra: “Làm phiền cô chuyển giúp.”
Cũng không phải chuyện dài dòng, Hứa Chức Hạ nhận lấy: “Được.”
Đến đây thì đáng ra nên tạm biệt, nhưng Chung Tù vẫn chậm chạp chưa rời đi. Do dự mãi, cuối cùng cũng lên tiếng: “Thực ra, tôi biết cậu ấy ở EB, không có ở đây.”
Hứa Chức Hạ ôm túi tài liệu, nhìn người đàn ông bậc chú bác một cách nghi ngờ.
Vậy là cố ý đến tìm cô.
Chung Tù cân nhắc chọn lọc từ ngữ, lát sau mới khẽ nhắc nhở: “Sếp Kỷ đã tặng bộ sườn xám của phu nhân Chu Cố Đường ở Bách Lạc Môn cho ông cụ Thẩm. Bố cậu ấy biết chuyện, chắc hẳn sẽ tìm đến gây chuyện.”
“Bộ sườn xám ở Bách Lạc Môn?” Ánh mắt Hứa Chức Hạ khẽ dao động, nhớ đến bộ sườn xám màu rượu vang quyến rũ trong tủ kính.
Có linh cảm, Hứa Chức Hạ cau mày, hỏi liền một hơi: “Anh ấy tặng cho ông cụ Thẩm rồi? Tại sao?”
Chung Tù biết rõ nguyên do, nhưng không nói: “Tôi nghĩ, người duy nhất có thể khiến cậu ấy cam tâm tình nguyện dốc hết mọi thứ, chỉ có cô thôi.”
Tim Hứa Chức Hạ vô thức đập nhanh hơn.
Con đường vắng lặng đêm đó, tất cả mọi điều đều được chứng thực rõ ràng dưới ánh đèn đường.
Trước đó không lâu, cô còn hỏi anh có phải anh đã làm rất nhiều việc mà không nói với cô, hỏi anh tại sao không chia sẻ chuyện của bản thân với cô.
Khi ấy anh chỉ cười, vẫn không nói nửa lời như cũ.
Hàng mi của Hứa Chức Hạ khẽ cong lên, cô nhìn về phía Chung Tù, linh cảm rằng ông ấy vẫn còn điều muốn nói. Ông ấy không nói, nhưng cô cũng muốn hỏi.
Trên thực tế, Chung Tù lấy những mảnh thủy tinh vỡ mà người kia từng lặng lẽ nuốt vào, bày từng mảnh một ra cho cô xem là vì sâu trong lòng ông ấy vẫn còn suy nghĩ nào đó không thể cho người khác biết.
Chỉ là vừa khéo trùng hợp với ý cô.
“Dù sao thì cậu ấy có thể vì cô mà tự đưa mình vào hang cọp.”
“Tôi không hiểu……”
“Năm đó cậu ấy quay về nước Anh, là vì chủ tịch Kỷ lấy cô ra để uy h**p.”
Hai mắt Hứa Chức Hạ lập tức mở to, đồng tử gợn sóng từng đợt, cố gắng nín thở.
Mà mỗi chữ Chung Tù nói ra sau đó như khiến oxy trong đầu Hứa Chức Hạ bị rút thêm từng chút một.
“Còn lần trước ở sân bay khu Cảng, cậu ấy vội vàng đến tiễn cô khi cô chuẩn bị bay về Mỹ. Có lẽ cô không biết, lúc đó cậu ấy……”
Đầu óc của Hứa Chức Hạ dần trống rỗng.
Nghe đến cuối, cơ thể cô khẽ chao đảo, mọi suy nghĩ đều ứ đọng, chỉ còn lồng ngực phập phồng một cách kịch liệt.
Mỗi người đều khao khát được yêu thương.
Nhưng không phải ai cũng sẵn lòng yêu người khác.
Hai người đều chỉ muốn được yêu thì không thể bền lâu.
Đã có một khoảng thời gian, Hứa Chức Hạ từng cố chấp tin rằng bản chất của tình yêu là được nhìn thấy, thế nhưng anh lại chưa bao giờ để lộ điểm yếu của mình trước cô.
Thế nên cô tưởng rằng, đây không phải tình cảm phù hợp.
Nhưng hóa ra người được yêu mới là người được nhìn thấy, còn anh chỉ lặng lẽ ở trong góc tối và trao đi, không hề đòi hỏi.
Trăng lưỡi liềm chỉ sáng một nửa, gió đêm trong lành, nhưng ánh trăng chưa đủ sáng, may mà chiếc bóng đèn nhỏ sáng trong sân chính là ánh trăng của cô.
Trong sân, Hứa Chức Hạ ngồi trên một chiếc ghế mây nhỏ.
Mái tóc dài đã gội và được gió hong khô, xõa xuống trên lưng, đen bóng và dày, mềm mại như tơ lụa lại chảy xuôi như thác nước.
Tháng Mười ở Hàng Châu chưa lạnh lắm, chỉ có buổi tối hơi se lạnh. Cô mặc một chiếc áo len mỏng màu nhạt, mềm mại và dịu dàng, phối với váy ngắn, bên dưới là đôi tất và bốt ngắn.
Cô chống khuỷu tay lên gối, bàn tay nâng má, nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, say sưa đến mức không chớp mắt.
Một tiếng “Cót két”.
Cuối cùng, cánh cổng sân chẳng biết đã đóng bao lâu cũng được mở ra.
Trong mắt Hứa Chức Hạ lan ra ý cười rạng rỡ.
Trong sân chỉ có một bóng đèn, ánh sáng ấm như ánh trăng, giữa màn tối mờ hiện rõ đường nét của cô. Cô gái ở độ tuổi này cứ ngồi đó như thế, mỉm cười nhìn anh, như hóa thành một con hồ ly nhỏ vừa mê hoặc vừa trong trẻo, trong sự thuần khiết lại thấp thoáng chút quyến rũ.
Vừa mở cửa ra, trong tầm mắt Kỷ Hoài Chu chính là khung cảnh ấy.
Ánh mắt anh bị giữ chặt, không khỏi ngắm thêm vài giây.
Anh lười biếng tựa vào cánh cổng: “Về nhà rồi.”
Hứa Chức Hạ nghiêng đầu, hàng mi dài khẽ lay động, dáng vẻ dịu dàng: “Chẳng phải đây cũng là nhà sao?”
Dáng vẻ này của cô khiến người ta khó kiềm chế mà không nói vài câu trêu chọc, Kỷ Hoài Chu khẽ nhếch môi: “Vậy tối nay ở đây, không về nữa nhé?”
Hứa Chức Hạ khẽ ngân giọng “Ừm” khẽ.
Cô không trừng anh, càng không đỏ mặt trách anh, thật hiếm thấy.
Hiếm khi Kỷ Hoài Chu nghẹn lời, anh bật cười: “Em như vậy, anh trai không muốn làm người nữa rồi.”
Hứa Chức Hạ khẽ cau mày, toát ra đôi chút duyên dáng: “Anh đã không làm người từ lâu……”
Ánh mắt và giọng nói của cô gái đều dính lại, giống như loại kẹo đường cô thích ăn khi còn nhỏ, cắn một miếng sẽ kéo thành sợi.
Thị giác và thính giác đều bị dụ dỗ, những cảm giác khác chưa được thỏa mãn cũng bắt đầu rục rịch.
Giọng Kỷ Hoài Chu trầm xuống: “Ngoan chút đi, đối với em, anh trai không thể tự chủ mạnh được đến thế đâu.”
Anh vẫn dựa ở cổng sân, anh càng nói Hứa Chức Hạ càng muốn anh lại gần, thế là cô giơ tay lên khẽ vẫy: “Anh trai, em tắm rồi, anh ngửi——”
Cô nở nụ cười: “Em thơm lắm.”
Tầm mắt Kỷ Hoài Chu dừng trên nụ cười rạng rỡ của cô vài giây, anh l**m môi dưới, khép cổng sân lại và bước nhanh đến.
Hứa Chức Hạ ngẩng mặt lên, yên lặng nhìn anh đi đến trước mặt. Anh cúi người, cánh tay vòng ra sau eo cô, cả người cô lập tức bị anh nâng lên khỏi ghế.
Còn chưa đứng vững, anh đã lập tức cúi mặt xuống, nhanh chóng ngậm lấy môi cô.
Hứa Chức Hạ bị trọng lượng của anh ép đến ngửa người ra sau, eo mềm dựa trên cánh tay anh, hai tay nắm lấy áo sơ mi anh.
Anh vừa l,iếm vừa cắn, cô vừa hé môi đầu lưỡi anh đã lập tức trượt vào, không có kiên nhẫn lúc gần lúc xa, cuốn lấy cô trong trong làn nước mơ hồ.
Hứa Chức Hạ thở không nổi, cô nhắm mắt lại, bị anh m,út đến mức khẽ rên lên. Cô mơ màng lần tìm đến cúc áo ở cổ áo anh, đầu ngón tay cũng tê dại, vụng về, mãi mới cởi được hai cái.
Ngón tay lại vô tình, thỉnh thoảng cọ xát, lướt qua lướt lại trên làn da anh, chọc cho người ta ngứa ngáy trong lòng.
Kỷ Hoài Chu thả môi cô ra, cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi của mình bị kéo mở rồi lại nhìn cô gái trước mặt.
Cô bị hôn đến mức mắt nai đầy nước, chóp mũi ửng đỏ.
“Nhớ anh trai rồi à?” Giọng anh khàn khàn.
Hứa Chức Hạ th* d*c loạn nhịp, anh cũng vậy. Tầm mắt cô dừng lại trước ngực anh, nhìn thấy những đường nét cơ thể đang phập phồng thật sâu của anh lộ ra.
Cô khẽ bật ra một tiếng rên nhỏ: “Ưhm……”
“Là muốn anh trai……” Kỷ Hoài Chu dừng lại, vùi mặt vào hõm cổ cô, giọng nói phát ra từ trong cổ họng trầm thấp: “Hay là muốn anh trai li.ếm?”
Lá của cây hoa hồng Rhodes trong bồn hoa xanh biếc, vừa mới được tưới nước không lâu trước đây, đất dinh dưỡng ẩm ướt, gió đêm thổi qua, phảng phất mang theo một ít hơi thở của lá xanh và sức sống của đất.
Hứa Chức Hạ không giả vờ nổi nữa.
Hai má và vành tai cô nóng bừng, giọng nói mềm mại, gần như không nghe thấy: “Đừng dùng miệng……”
Môi anh cọ bên cổ cô: “Vậy dùng tay nhé?”
Hứa Chức Hạ c*n m** d***, khẽ lắc đầu.
Kỷ Hoài Chu dừng lại một lúc, từ từ ngẩng mặt lên, đôi mắt sâu thẳm, dưới đáy mắt đè nén tình cảm và d*c v*ng nồng đậm, khóa chặt ánh mắt của cô.
Hứa Chức Hạ bị anh nhìn đến mức hàng mi run rẩy, quay mặt né tránh.
Giây tiếp theo, lòng bàn tay Kỷ Hoài Chu giữ lấy mặt cô, xoay lại, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Nói đi.”
Tim Hứa Chức Hạ đập dồn dập, cô siết chặt vạt áo ở eo anh, cảm giác như cả thế giới đều nửa sáng nửa tối.
Nuốt xuống một cái, giọng rất nhẹ.
“Muốn cùng anh trai……. Mãi mãi ở bên nhau.”