Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 78

 
Đối với chuyện ấy, Hứa Chức Hạ vẫn là một cô gái ngây thơ. Anh nói một câu ám chỉ về quan hệ thân mật giữa nam và nữ thì cô lập tức đỏ mặt, không chịu nổi sự trêu ghẹo.

Lúc này cũng ngượng ngùng như thế.

Là muốn cùng anh phát sinh quan hệ, nhưng cách biểu đạt lại mơ hồ, không biết còn bọc bao nhiêu lớp vỏ bên ngoài lớp thịt quả.

Vừa thốt ra câu này, hai người đều yên lặng.

Yết hầu của Kỷ Hoài Chu khẽ động mấy lần, anh nhìn thẳng vào cô: “Nói rõ ràng.”

Mặt cô bị kẹt trong lòng bàn tay anh, trốn cũng không trốn được, ánh mắt anh có sức xuyên thấu quá mạnh, Hứa Chức Hạ khó có thể nhìn thẳng, chỉ có thể liếc xuống, mà phía dưới lại là đôi môi của anh.

Vừa mới dây dưa với cô, đôi môi màu đỏ nhạt của anh hơi ẩm ướt. Liếc thêm vài lần, Hứa Chức Hạ lập tức nhớ đến đêm đó, trong mấy phút ngắn ngủi cô chạm đến kh*** c*m hư ảo, nhìn thấy anh rời khỏi làn váy, ngẩng mặt nhìn cô.

Trên môi anh toàn là nước trái vải trong suốt, anh hơi nhướng mi, ngón tay cái ấn vào khóe môi, lau một cách từ tốn, làm trò trước mặt cô, ánh mắt mập mờ mà l**m đi vị ngọt dính trên đầu ngón tay.

Hứa Chức Hạ cắn chặt môi dưới, chỉ mới nhớ lại mà nhiệt độ cơ thể cô đã tăng cao.

Cô có thể diễn đạt không rõ ý, nhưng chắc chắn anh hiểu.

Thế mà anh vẫn muốn cô nói rõ.

Người này, ở thân phận anh trai và bạn trai là hai dáng vẻ khác nhau. Người sau có sự gợi cảm mang tính tấn công và sự hư hỏng lệch khỏi quỹ đạo, vừa đến gần lập tức có cảm giác số phận mất kiểm soát. Còn người trước lại có thể đồng thời thật vững vàng nâng đỡ cô.

Sự nguy hiểm trong an toàn này, quyến rũ người ta đến mức muốn dừng cũng không được.

Mà cô chưa từng nghĩ đến lựa chọn nào khác, bởi trên thế giới này, không thể tìm ra người thứ hai giống anh.

“Chính là…” Da mặt cô gái mỏng, làm đến như vậy đã là cực hạn, Hứa Chức Hạ không thể nói rõ ràng hơn, lặp đi lặp lại một câu: “Chính là ở bên nhau, không rời xa nhau.”

Cô không nói ra được, Kỷ Hoài Chu cũng không ép cô, nhưng anh phải tách từng chữ ra, nghiền nát để xác nhận rõ ràng.

“Muốn làm?” Giọng anh trầm thấp hỏi.

Câu này vạch trần tâm tư của cô một cách thẳng thắn, mặt Hứa Chức Hạ nóng bừng, máu trong ngực dâng trào, cô ấp úng, không nói gì.

Rõ ràng tối nay cô rất khác thường, nếu như Kỷ Hoài Chu không nhìn ra thì xem như uổng công nuôi lớn cô rồi.

“Là em tự muốn, hay vì chuyện khác?” Kỷ Hoài Chu buông cằm cô ra, bàn tay anh lướt qua, nâng nửa bên mặt cô lên: “Nếu là vì chuyện khác, không đáng.”

Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa, ngón tay cái khẽ v**t v* gò má cô: “Chúng ta vốn sẽ bên nhau dài lâu.”

Không hiểu sao Hứa Chức Hạ vừa xấu hổ vừa buồn bực.

Sao anh lại như thế, bình thường đối xử với cô hư hỏng đến mức ngăn cũng không ngăn được, lúc này muốn anh thật sự hành động thì anh lại do dự, chậm chạp thế này.

“Anh không thể để em xót anh sao…”

“Xót anh chuyện gì?”

“Xót anh… Vất vả.” Tim Hứa Chức Hạ không kiểm soát được mà mềm xuống: “Đều vất vả, nhịn cũng vất vả.”

Anh nhạy bén hỏi: “Ai nói gì với em rồi?”

Hứa Chức Hạ không trả lời, nhưng cô không biết nói dối, ánh mắt vừa khẽ dao động đáp án lập tức tự hiện ra.

“Anh không muốn thì thôi.” Cô nhỏ giọng oán trách.

Cô khẽ cụp mắt xuống, Kỷ Hoài Chu nhìn cô, ánh sáng từ bóng đèn nhỏ chiếu tới, rọi lên người cô là ánh trăng trong vắt. Chiếu rọi đến anh lại hóa thành mặt trời gay gắt, thiêu đốt khiến trái tim anh nóng lên từng đợt.

Nóng đến mức không chịu nổi nữa, anh lặng lẽ bước tới, đầu gối chạm vào chân cô, ép sát thêm hai bước, đẩy cô tựa vào cột hành lang

Bàn tay anh đỡ lấy sau đầu cô, môi lập tức áp xuống.

Lưng Hứa Chức Hạ tựa lên cột hành lang, nhìn thấy anh cúi mặt xuống và lại hôn cô. Nụ hôn lần này của anh không còn quá phóng túng, khi thì mở ra hoàn toàn, khi lại khẽ ng.ậm, m.út lấy đôi môi cô từng chút một.

Cô có cảm giác như mình đang được ngâm mềm trong một vò rượu ẩm ướt.

Một lúc sau, môi Kỷ Hoài Chu mới rời khỏi, anh liếc mắt nhìn cô rồi lại cúi xuống, cuối cùng khẽ m.út môi dưới của cô một cái.

Sau đó mới thấp giọng trả lời: “Anh muốn.”

Hứa Chức Hạ hít thở nhẹ nhàng, nắm lấy ngón tay anh đang đặt bên má, dùng ánh mắt ngượng ngùng hỏi anh, vậy sao vẫn chưa bắt đầu?

“Em cũng có thể muốn.” Kỷ Hoài Chu nhìn cô chằm chằm: “Nhưng em chỉ có thể muốn vì d*c v*ng, không được muốn vì thương xót.”

Anh đã từng nói, cho dù là anh cũng không thể.

Anh chỉ muốn cô tận hưởng.

Hứa Chức Hạ thấy tủi thân: “Không phải vì thương xót……”

Bị anh hiểu lầm như thế, Hứa Chức Hạ thật sự cảm thấy bị oan ức và đáng thương: “Là vì thích anh, nên mới muốn.”

Kỷ Hoài Chu nhìn sâu vào mắt cô, chắc chắn rằng cô đang nói thật. d*c v*ng bị kìm nén trong anh dần được tháo gỡ.

Cuối cùng, anh không còn kìm nén nữa. Hơi thở bắt đầu nặng nề, anh cảm thấy trên cổ mình như có một chiếc vòng, đầu dây bên kia bị cô nắm giữ.

“Vậy thì em cứ nói như thế đi.” Kỷ Hoài Chu chạm trán lên trán cô, toàn bộ hơi thở nóng ấm đều phả lên mũi cô.

Hứa Chức Hạ khẽ nín thở: “Nói gì?”

“Nói rằng tối nay em muốn cùng anh trai làm…” Anh cố tình không nói hết chữ cuối, giọng khàn khàn, hơi nóng phả lên vành tai cô, thì thầm một chữ “tình’”.

Cả vành tai Hứa Chức Hạ lập tức đỏ bừng.

Cô khẽ đẩy anh ra, trách anh nói năng quá trắng trợn.

Kỷ Hoài Chu khẽ bật cười và dừng lại trong chốc lát, câu nói tiếp theo, giọng nói của anh ẩn chứa tình cảm sâu đậm: “Anh trai sống là vì em đó, Chức Hạ.”

Hứa Chức Hạ lặng lẽ lắng nghe, hít thở từng nhịp, tin tưởng mà không hề nghi ngờ.

Anh lấy lời nói của cô làm đoạn kết, cũng là lời ngầm hứa hẹn: “Mãi mãi không chia xa nữa, được không?”

Hứa Chức Hạ yên lặng, cảm nhận sự thay đổi nhỏ bé trong tâm trạng anh.

Hình như anh muốn bắt đầu rồi.

Hứa Chức Hạ tựa đầu lên vai anh, khẽ nhắm mắt, “Ừhm” một tiếng rất nhỏ.

Hứa Chức Hạ vừa dứt lời thì đã bị anh n*ng m*ng, bế ngang lên.

Anh bế cô từ phía trước, đôi chân cô không thể không vòng lên eo anh, sợ ngã xuống nên đầu gối ghì chặt bên hông anh, hai tay cũng ôm chặt cổ anh.

Tư thế kỳ lạ này không phù hợp lắm, Hứa Chức Hạ xấu hổ cúi mặt xuống, mái tóc dài như tơ quấn lấy cổ anh, có vài sợi rơi vào trong áo anh.

Chàng trai không còn tự kiềm chế mình nữa nên nhanh chóng chịu không nổi. Ngứa ngáy từ tim lên tận cổ họng, anh trực tiếp ép cô về lại cột hành lang, đôi môi như ngọn lửa thiêu đốt vành tai, cổ, xương quai xanh rồi lại quay lên đốt cháy cổ của cô.

Hứa Chức Hạ tựa vào cột hành lang, rên khẽ rồi ngước cằm lên. Cùng với hai tiếng bộp bộp, đôi bốt ngắn rơi xuống đất.

Cơ thể cô nhỏ nhắn, Kỷ Hoài Chu có thể nâng bằng một tay.

Anh khom lưng, tay kia nhặt đôi bốt rơi xuống của cô, đầu ngón tay móc lên rồi buông xuống. Ôm lấy cô bằng một tay và sải bước lớn vào trong nhà, lên lầu, bước vào phòng hướng sông ở phía Nam.

Kỷ Hoài Chu đặt cô ngồi trên chiếc bàn dài bằng gỗ hồ đào cạnh cửa sổ.

Người ở giữa đầu gối cô, hơi nghiêng về phía trước, nói bên tai cô với hàm ý sâu xa: “Vẫn là ở chỗ này.”

Tim Hứa Chức Hạ đập dồn dập, không lên tiếng.

Kỷ Hoài Chu cúi đầu, lại kiên nhẫn hôn cô, lưỡi cô gái thật sự mềm mại, quấn lấy anh mà lại không nỡ dùng sức, chỉ có thể m,út một cách chậm rãi.

Ngón tay anh móc đến hàng cúc áo sơ mi đã sớm bị cô kéo bung hơn một nửa từ lúc còn trong sân, chỉ còn mấy chiếc phía trước bụng còn cài lại. Anh mở ra hết một cách lưu loát, giữa nụ hôn, kéo cổ áo ra phía sau vai, cởi chiếc áo sơ mi trên lưng xuống rồi lại c** th*t l*ng.

Chiếc áo sơ mi nhăn nhúm rơi xuống sàn gỗ, đôi bốt nhỏ của cô nằm bên cạnh, thắt lưng rơi lên trên áo sơ mi.

Hứa Chức Hạ đang bị hôn đến mức mê mẩn, anh đột nhiên rút lưỡi ra, môi cô vô thức đuổi theo, nhưng trước mặt trống không, hơi nóng cũng tản mất.

Cô ngơ ngác mở mắt, thấy anh quay người định đi, cô vô thức kéo cổ tay anh lại.

Kỷ Hoài Chu ngoảnh lại, thấy cô cau mày đầy bất mãn.

Anh mỉm cười, nắm lấy cổ tay cô đưa đến bên môi, hôn lên đầu ngón tay cô rồi giải thích: “Anh trai đi tắm, vài phút thôi.”

“Rất nhanh.” Anh cố ý nhấn mạnh.

Hứa Chức Hạ lấy lại ý thức từ cơn mê, nói khẽ, giọng ngập ngừng: “Em có gấp đâu……”

Khóe môi Kỷ Hoài Chu cong thành dấu ngoặc sâu, anh v**t v* vòng eo dưới lớp áo len mỏng mềm, v**t v* hõm lưng của cô, không kiềm được mà trêu chọc: “Em muốn tự cởi, hay là anh trai quay lại giúp em cởi?”

Thân trên anh để trần, suy nghĩ của Hứa Chức Hạ bị kéo đi, tầm mắt cô dừng ở phần bụng anh. Nhà họ Kỷ có y học hàng đầu, mà cơ thể anh rắn chắc, từng đường nét rõ ràng, chẳng nhìn ra dấu vết nào.

Hứa Chức Hạ không nghĩ nữa.

Cô quay mặt đi, khẽ đá anh.

Ban đêm ở trấn Đường Lý, khu du lịch đã dừng mở cửa cho nên bên ngoài rất yên tĩnh. Hứa Chức Hạ vẫn ngồi trên bàn, nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Trong phòng không bật đèn, trong ngoài cửa sổ đều yên tĩnh, âm thanh duy nhất có thể nghe được là tiếng nước chảy từ phòng tắm ngoài cửa.

Mỗi giây chờ đợi đều bị kéo dài.

Hứa Chức Hạ nghĩ tới nghĩ lui, tự mình cuộn đôi tất mỏng xuống, sợ khi anh quay lại sẽ kéo rách.

Đôi tất mỏng được gấp lại, đặt lên mép bàn.

Đúng lúc ấy, tiếng nước ngừng lại.

Tim Hứa Chức Hạ bỗng siết lại, cảm giác vừa khát khao vừa thấp thỏm, cô nín thở và ngẩng mặt lên, thấy anh trở lại phòng.

Đường nét cơ bắp trên ngực và bụng anh rõ ràng, chiếc khăn tắm quấn quanh vòng eo săn chắc, trên người chỗ nào cũng cơ bắp vừa phải, nhìn vào biết ngay là kiểu đàn ông hoang dã trong chuyện ấy.

Hứa Chức Hạ rũ mắt, nhìn qua khóe mắt thấy anh đi đóng cửa sổ.

Xung quanh càng thêm tối, ánh trăng rọi vào khung cửa gỗ chạm khắc hoa văn, mông lung để lại bóng trăng mờ trên mặt bàn.

“Đúng là cục cưng ngoan, còn mặc chỉnh tề như vậy.” Anh mỉm cười trong bóng tối, nhìn cô.

Mặt Hứa Chức Hạ nóng bừng, không lên tiếng.

Trong ánh sáng yếu ớt, Hứa Chức Hạ thấy anh mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bắt đầu mở sột soạt, cho dù không nhìn rõ bao bì cũng biết là cái gì.

Cô ngạc nhiên, không nhịn được hỏi: “Từ khi nào mà anh……”

“Em không chuẩn bị sao?” Anh hỏi ngược lại.

Hứa Chức Hạ chột dạ, không trả lời. Là cô khơi mào trước, kết quả lại quên mất chuyện quan trọng.

“Muốn làm mà lại không mua sẵn thứ phải dùng cho anh trai. ” Anh trở lại trước mặt cô, lòng bàn tay đặt lên sau gáy cô, môi chạm vào khóe môi cô, giọng trầm thấp hạ xuống: “Thật sự muốn anh làm trực tiếp à?”

Vì lo lắng nên Hứa Chức Hạ không để ý đến lời trêu chọc của anh.

Cô nắm lấy vai anh, giọng khẽ run: “Anh trai……”

“Anh trai đây.” Âm cuối của anh trầm xuống, anh ngậm lấy môi cô, lần này hôn cực kỳ dịu dàng, từ từ dẫn dắt cô. Cực kỳ kiên nhẫn khơi dậy cảm xúc, đợi đến khi cô dần choáng váng, anh mới bắt đầu lặng lẽ cởi áo cô.

Của bản thân anh thì cứ ném xuống sàn, còn quần áo của cô gái nhỏ thì không thể vứt lung tung, chiếc áo len mềm mại và váy ngắn đều được đặt ở bên bàn. Chẳng bao lâu sau, đồ lót bên trong cũng được đặt ở đó, chỉ chừa lại cho cô một món. Khóa gài mở một nửa, vắt hờ trên vai, trĩu nặng chực chờ rơi xuống đất.

Hồi còn nhỏ cô đến đây tìm anh, lúc vừa đến cũng ở căn phòng này, đêm đó cũng không có ánh đèn mà chỉ có ánh trăng mờ.

Anh khi còn là thiếu niên chìm đắm trong cơn say chết mộng*, bị ngâm trong rượu đến mức gân cốt mềm nhũn. Tứ chi anh buông thõng, ngửa người trên chiếc ghế bành trước bàn, tóc đuôi sói rối bời, dáng vẻ sa sút và thân hình đều ẩn trong bóng tối.

(*Cơn say chết mộng: Một thành ngữ chỉ lối sống bê tha, hưởng lạc, không mục đích)

Anh nhắm mắt lại, nói một cách chán chường: “Anh trai cũng không có nhà.”

Ban đầu, anh chính là một vùng hoang dã. Nhìn thấy mảnh đất hoang này của anh, nội tâm nhỏ bé của Hứa Chức Hạ sau cơn kích động lại trống trải đến thế, một sự trống trải đầy bình yên.

Cô lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh anh, tựa vào chân ghế rồi tự ôm chính mình, vùi mặt xuống, tựa vào anh một cách dịu dàng và lặng lẽ.

Bây giờ cô cũng dựa vào anh.

Trái tim từng đập theo nhịp bước của anh, còn bây giờ lại đang đập trong môi lưỡi anh.

Trước mắt Hứa Chức Hạ phủ một tầng sương mờ, cô bối rối ôm lấy đầu anh, cả người như biến thành một đám bông mềm, thậm chí còn không có sức nắm lấy mái tóc ngắn của anh.

Anh vẫn luôn cảm nhận cô. Trong đêm nay, anh không hề nghĩ cho bản thân  một phút nào, trước đó đã hôn lên đám bông này hết lần này đến lần khác. Sau một khoảng thời gian thật dài, cuối cùng cô cũng dần mềm ra.

“Cục cưng…” Kỷ Hoài Chu gọi cô bằng giọng khàn khàn.

“Tới một lần trước được không?” Môi anh chạm bên tai cô, giọng tràn đầy khao khát nhưng vẫn có kiên nhẫn dỗ dành: “Nếu không thì anh trai không vào được.”

Hứa Chức Hạ khẽ mở mắt, qua làn sương mờ, đầu óc cô mơ hồ, chưa suy nghĩ kịp thì trong cổ họng đã bật ra tiếng rên dính nhớp.

Từng có lần ở phòng riêng của Bách Lạc Môn, anh nhường chỗ cho cô chơi đấu địa chủ, còn mình thì ngồi bên cạnh xào bài. Ngón tay anh linh hoạt đến thế, chỉ bằng một tay đã có thể cắt tách một bộ bài thành mấy phần rồi ghép lại, đẩy lá bài tây rồi lướt và móc.

Hứa Chức Hạ bám lấy vai anh, cánh tay còn lại của anh ôm lấy lưng cô, cô cảm thấy mình như bộ bài kia, trong trăm ngàn chiêu thức của anh đầu ngón chân đều co chặt lại.

Bông hồng Rhodes thuộc về cô gái ấy, đã sắp nở rộ.

Anh dùng sự linh hoạt khi xào bài tây, vừa đâm vừa đẩy bông hồng Rhodes ấy, cũng nói không ngừng. Khi nó sắp nở rộ, trong nhịp độ nhanh nhẹn ấy anh áp sát tai cô, quyến rũ hỏi cô có muốn nhanh thêm chút nữa không, hỏi cô có cần nhiều thêm nữa không, hỏi cô cái nào nhanh hơn. Còn nói anh trai muốn hôn em, nhưng lần này sẽ không dùng miệng.

Anh cố tình, anh luôn thích trêu chọc cô vào những lúc cô xấu hổ như thế này.

Hứa Chức Hạ muốn bảo anh đừng nói nữa, nhưng lại sợ một khi mở miệng, trong giọng nói sẽ phát ra vài âm thanh không đúng mực..

Trong nháy mắt, cơn gió đêm quét qua một cách mãnh liệt, đóa hoa Rhodes đang đong đưa lập tức rung rinh, run rẩy nở rộ.

Hứa Chức Hạ mềm nhũn nằm trong người anh, đôi chân vòng qua sau lưng anh cũng đã mất hết sức mà hạ xuống. Bông hồng Rhodes cực kỳ mỏng manh, chăm sóc sai một chút là sẽ héo rũ, nhưng rõ ràng đóa hoa trước mắt này đã rũ xuống, nhưng dáng vẻ lại cực kì ướt át.

Người vẫn nằm trong lòng anh, nghe thấy âm thanh rất nhỏ, cô mở đôi mắt mờ mịt ra, hơi thở yếu ớt nhìn sang. Trong không gian mờ ảo, anh cắn bao bì rồi xé ra.

Kỷ Hoài Chu bế cô ngồi xuống chiếc ghế xếp, giống như cái đêm ngồi trong ghế lái xe, chỉ khác là lần này không còn chướng ngại vật, chẳng biết khăn tắm của anh đã đi đâu.

Trong căn phòng chỉ có ánh trăng mờ ảo, bóng người cũng mơ hồ, tầm nhìn bị gò bó, chỉ có thể cảm nhận được. Mà đường nét của anh lại vừa lớn vừa nóng rực.

“Anh trai……” Hứa Chức Hạ căng thẳng, ôm chặt lấy cổ anh.

“Ừh.” Tay Kỷ Hoài Chu đỡ eo cô, kiên nhẫn đến cực độ, hôn cô: “Không sao đâu, có thể cắn anh.”

Ngón tay khác của anh luồn vào mái tóc dài mềm mại của cô, vuốt nhẹ đầu cô để trấn an. Nhưng mấy lần định làm đều phải dừng lại giữa chừng vì nỗi sợ hãi chưa từng có khiến cô khó mở miệng.

Cuối cùng lại khiến cô vùi mặt khóc nức nở.

“Lúc nhỏ em mới đến, chính là theo anh vào căn phòng này.” Kỷ Hoài Chu kìm nén hơi thở dồn dập, bất ngờ bắt chuyện với cô: “Còn nhớ không?”

Hứa Chức Hạ dụi mặt trong hõm cổ anh, khẽ gật đầu.

“Lúc đó em đang giận anh.”

“Không có…”

“Không có sao?”

Cô khẽ đáp bằng giọng mũi: “Ừm…”

“Em nghĩ lại xem.” Anh thấp giọng hỏi: “Thật sự không có?”

Mạch suy nghĩ của Hứa Chức Hạ bị anh kéo đi xa trong mơ hồ, cô hắng giọng một cách chắc chắn. Đúng lúc ấy anh dùng sức, tiếng ừhm của cô lập tức kéo dài, bất ngờ không kịp đề phòng mà kéo thành một tiếng a. Nước mắt cũng tuôn ra theo, đầu óc cô trống rỗng, móng tay vô thức bấu chặt vào vai anh.

“Được rồi, được rồi……” Kỷ Hoài Chu vỗ lưng cô. Cô khóc một hồi lâu, khóc đến mức gần như nghẹt thở, chỉ có thể vừa th* d*c vừa nghẹn ngào.

“Anh trai….. Anh trai……”

Kỷ Hoài Chu không ngừng dỗ dành, dỗ đến khi tiếng khóc nức nở của cô yếu dần, chỉ còn dựa vào lòng anh khóc thút thít, anh mới hỏi khẽ: “Còn chịu được không?”

Giọng anh khàn hẳn, rõ ràng đã nhịn đến cực hạn.

Hứa Chức Hạ khẽ hít mũi, nỉ non đầy tủi thân: “Anh nhẹ chút……”

Lồng ngực Kỷ Hoài Chu rung lên, phát ra vài tiếng cười khàn. Để mặc cô ngang ngược, anh cúi đầu vừa hôn vừa khẽ gọi cục cưng, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Hồi nhỏ, Hứa Chức Hạ vừa mới đến đây đã nắm chặt tay áo anh, theo anh vào sân rồi lên lầu. Khi đó cầu thang gỗ lâu năm chưa được tu sửa, mỗi bước đi đều kêu kẽo kẹt. Đêm nay, chiếc ghế gỗ này cũng phát ra tiếng kẽo kẹt như thế.

Hứa Chức Hạ ngửa cổ, mái tóc dài như thác chảy xuống, khẽ lay động trong tiết tấu bí ẩn hết lần này đến lần khác.

Trước mắt cô toàn là nước và quầng sáng, cô lơ đễnh như bay mất linh hồn, ngẩn ngơ thấy cả trấn Đường Lý. Đường trong trấn nhỏ không phải nhựa đường cũng chẳng phải đá vụn, mà là những tấm đá xanh không đều. Ngôi nhà tường trắng ngói đen dựa bên bến nước, cầu nhỏ nối liền nhau, chiếc thuyền nhỏ thong thả trôi trên mặt nước xanh biếc, mọi thứ đều ngập trong yên bình và tĩnh lặng.

Nhìn vào khung cửa sổ gỗ điêu khắc ấy, bên trong là cô và anh trên chiếc ghế tựa.

Tình đến chỗ sâu, đầu ngón tay Hứa Chức Hạ khẽ lau đi giọt mồ hôi mỏng trên trán anh, ánh mắt hai người quấn quýt, anh v**t v* xương bướm sau lưng cô, trong tiết tấu đó h*n l*n ch*p m** ửng hồng của cô.

Hứa Chức Hạ khẽ cụp hàng mi đang khẽ run.

Đau lòng chỉ là kết quả, còn thích mới là nguyên nhân của tình yêu.

Cô thích Chu Quyết phóng khoáng, nồng nhiệt, cũng thích Kỷ Hoài Chu đầy thương tích.

  

Bình Luận (0)
Comment