Ánh Sáng Trắng

Chương 91

“Thiếp bái kiến Thái tử.”

Trần Hy Hy cùng Phương Như Ý thấy hành động của đám hạ nhân, lập tức cũng lấy lại tinh thần nhún người thi lễ.

Ánh mắt Triệu Minh thản nhiên nhìn lướt qua gương mặt hai người, cao lãnh cất giọng:

“Đứng lên đi.”

Phương Như Ý đưa mắt chạm lên gương mặt hoa lệ bức người kia của nam tử, khóe môi kiều diễm yếu ớt nở nụ cười.

Chuyện đêm qua vẫn tái hiện như một nhát dao cắt sâu vào trái tim nàng, mặc dù đau đớn là vậy, nhưng nàng luôn tự nhủ với bản thân, phải chịu đựng, nhất định phải chịu đựng!

Nàng không muốn cả Phủ Thái tử này biết, sủng ái hắn dành cho nàng là hư ảo.

Bởi vì... nàng có kiêu hãnh của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

Bởi vì... nàng có tự tin của Hạ quốc công chúa.

Triệu Minh thấy sắc mặt giai nhân bên cạnh không tốt, hắn quay sang, dịu dàng hỏi han: “Như Ý sao vậy? Trong người vẫn còn khó chịu à?”

Lời nói nhẹ nhàng mà ám muội kia truyền đến khiến đám hạ nhân lại được một phen bàn tán.

Quả nhiên là vợ chồng son, tình cảm thật mặn nồng.

Bọn họ đều cho rằng, đêm qua động phòng hoa chúc nên sáng nay thân thể của Phương Như Ý mới không tốt như vậy, trong lòng càng tin tưởng nàng được Thái tử sủng ái.

Chỉ vẻn vẹn có mấy giây, sắc mặt của đám hạ nhân đã liên tục thay đổi. Nhưng cuối cùng, đại loại có thể chân chính nhận ra hai cảm xúc đang dâng trào trên mặt họ.

Chủ tử Vân Phi Các được sủng ái, đương nhiên trên mặt đám người hầu đều lộ ra vẻ đắc ý. Cần biết rằng, vinh sủng của chủ tử có liên quan trực tiếp đến cuộc sống của bọn họ.

Nói một cách ví von, hậu viện của Thái tử cũng giống như hậu cung của hoàng đế. Ở đó, không chỉ có thiếp thất tranh giành ân sủng, còn có đấu đá từ đám hạ nhân.

Phương Như Ý nghe thấy những lời quan tâm ấy của hắn, lại nhìn sắc mặt của đám nữ tỳ, biết là bọn bọ hiểu lầm. Nàng thoáng nắm chặt tay, gương mặt tuyệt mỹ cố nặn ra một nụ cười e thẹn:

“Thiếp không sao, làm phiền Thái tử lo lắng rồi.”

Trái với vẻ đắc ý của đám người Vân Phi Các, hạ nhân Bạch Liên Các len lén nhìn Trần Hy Hy, ánh mắt ẩn chứa tia đồng tình.

Mà thiếu nữ thanh khiết như sen ấy, lúc này chỉ thản nhiên giơ lên nụ cười hờ hững, như thể màn trình diễn tình cảm của hai người kia hoàn toàn không can hệ gì đến nàng.

Những mâu thuẫn cứ thế trào dâng, thổi bùng trong Phủ Thái tử một hồi phong ba.

***

***Long Thần điện***

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng. Phụ hoàng vạn phúc kim an.”

Đại điện tràn ngập mùi Long Diên Hương, ánh mắt thâm sâu của hoàng đế xuyên qua tấm rèm sa nhìn ba người đang quỳ, hài lòng mỉm cười:

“Mau đứng lên đi. Ban tọa!”

“Tạ phụ hoàng!”

Chờ ba người vào chỗ ngồi, cung nhân lập tức dâng trà.

Để tỏ lòng thành kính với vua tôi, việc đầu tiên bọn họ cần phải làm là kính trà. Ba người cầm lấy chén, mùi hương thơm đặc biệt của trà Đại Hồng Bào* nhẹ nhàng phảng phất trong lớp không khí.

Đại Hồng Bào là trà có thể thu hoạch quanh năm, nhưng để thưởng thức được hương vị tuyệt hảo của trà này thì vụ thu hoạch mùa xuân là lựa chọn tốt nhất.

Sau khi kính trà xong, hoàng đế hỏi han một số thứ, về cơ bản là hướng đến Phương Như Ý, xem nàng có cảm thấy bỡ ngỡ xa lạ quá không. Cũng dặn dò Triệu Minh để tâm đến hậu viện của mình, sớm sinh trưởng tử nối dõi.

Ba người nghe đến đây, trên mặt lập tức lộ thần sắc lúng túng. Vấn đề là Triệu Minh còn chưa chạm vào ai trong các nàng. Phương Như Ý lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn, không biết đêm qua rời khỏi Vân Phi Các, hắn có thị tẩm Trần Hy Hy không. Nếu nàng ta có được đứa bé trước, điều này thật nhục nhã với nàng!

Triệu Minh nhàn nhạt nhìn lá trà trong chén ngọc, trong lúc đại điện còn đang bao trùm bởi bầu không khí ngượng ngùng, hắn đột nhiên mỉm cười, đứng dậy kính cẩn đáp lại:

“Phụ hoàng dạy phải, nhi thần cùng ái phi nhất định sẽ cố gắng.”

Hắn nói “ái phi” chứ không phải “hai ái phi”? Rốt cuộc Triệu Minh muốn ai trong các nàng hạ sinh trưởng tử cho hắn? Sắc mặt Phương Như Ý nhất thời trầm xuống.

Trần Hy Hy im lặng, trong đầu bất giác nhớ đến lời nói của hắn hôm qua. Hắn nói, hắn không chạm vào Phương Như Ý, nhưng thân phận nàng ấy hiện tại là Thái tử phi, đằng sau còn có Hạ quốc lớn mạnh, hắn có thể tránh nàng ta đến khi nào chứ?

Vậy... nếu nàng sinh con cho hắn thì sao?

Trần Hy Hy nghĩ đến đây, thoáng chốc liền ngây người. Con... con của hắn và nàng ư?

Hoàng đế hài lòng gật đầu, khóe môi cũng nở một nụ cười ôn hòa. Đối với con nối dòng của Thái tử, ngài luôn để tâm hơn bất kì người nào.

Ngồi khoảng nửa canh giờ thì có thái giám vào thông báo, ba người biết ý, cung kính hành lễ cáo lui.

Chẳng qua, khi bước chân vừa ra đến đại môn, giọng nói bình thản của hoàng đế chợt vang lên:

“Hy Hy, nán lại một chút đã.”

Mấy chữ tuy đơn giản, nhưng có phần đè nặng, mang theo ý tứ không được phép cự tuyệt.

Bước chân của ba người thoáng khựng lại. Đáy mắt sâu thẳm của Triệu Minh khẽ động, phụ hoàng muốn làm gì... vì sao người chỉ gọi mình nàng ở lại?

Trần Hy Hy cũng ngây người mất mấy giây, liền sau đó không chút do dự xoay người bước vào đại điện. Mệnh lệnh của hoàng đế, đương nhiên không ai dám kháng lại.

Hoàng đế nhìn Triệu Minh và Phương Như Ý vẫn còn ở cửa, khẽ phất tay:

“Thái tử đưa Như Ý trở về trước đi. Trẫm có chút việc muốn hỏi ý kiến của Hy Hy, sẽ không để nàng ở lại lâu.”

Bóng lưng cao ngạo của Triệu Minh từ từ thả lỏng, hắn nhìn lướt qua khuôn mặt an tĩnh của người con gái đằng sau, cuối cùng nắm tay Phương Như Ý dứt khoát rời đi.

Bên trong chỉ còn lại hai người, không khí nhất thời có chút căng thẳng.

“Hoàng thượng...” Trần Hy Hy khẽ gọi, gương mặt hơi cúi của nàng vẫn mang biểu cảm bình tĩnh.

Hoàng đế bật cười: “Ngươi gọi trẫm như vậy ư?”

Trần Hy Hy thoáng ngẩn người, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn tấm màn sa che khuất khuôn mặt hoàng đế, sau cùng chợt nở một nụ cười chữa lại:

“Phụ hoàng.”

Bây giờ nàng là Thái tử phi mà, nên gọi ngài như vậy mới đúng. Chẳng qua, đáy lòng vẫn có chút không quen.

Ngoài kia mơ hồ vang vọng tiếng đàn tỳ bà. Âm thanh trong trẻo, giai điệu tươi tắn thật hợp với khung cảnh tinh khôi, ấm áp của mùa xuân. Chắc là phi tần hoặc công chúa nào ngẫu hứng chơi đàn.

Hoàng đế quan sát nét mặt bình tĩnh tự tại của nữ tử dưới kia. Lòng chợt hồi tưởng một lần trước đây, nữ tử ấy cũng mang vẻ mặt tĩnh tại như vậy đối diện với ánh mắt sắc bén của ngài.

Lúc ấy, hoàng đế triệu nàng đến Càn Long cung, mục đích là muốn thử xem Thái tử phi mà đứa con của mình không tiếc quỳ hai canh giờ ngoài điện lạnh giá, kiên định muốn lập là người thế nào. Kết quả, nữ tử này không làm ngài thất vọng.

Trải qua hai cuộc chiến bảo vệ Thiên triều, giờ đây những định kiến không tốt lúc trước với nữ tử này trong lòng hoàng đế đã hoàn toàn tiêu tan. Ngài thực sự vui mừng, bên cạnh Minh nhi cần một người con gái có khả năng cùng nó san sẻ trọng trách như vậy.

Hoàng đế thong thả nhấp một ngụm trà, trầm giọng cất lời:

“Trẫm sẽ vào thẳng vấn đề chính luôn. Hy Hy, trẫm biết lần đại hôn này ngươi đã chịu thiệt thòi không ít. Nhưng ngươi là một nữ tử thông minh, trẫm hi vọng ngươi có thể tiếp tục nhẫn nhịn vì đại cục.”

Bàn tay Trần Hy Hy thoáng siết lại. Lại tiếp tục nhẫn nhịn ư?

“Nhi thần chỉ là một con người bình thường, trái tim không đủ lớn để bao dung mọi thứ. Có điều, nếu nằm trong khả năng có thể của nhi thần, xin phụ hoàng cứ nói.” Hít một hơi, thiếu nữ trong trẻo đáp lại.

Mùi Long Diên Hương đã thấm đượm Long Thần điện, hoàng đế cười nhạt một tiếng, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ:

“Ngươi không được động đến Phương Như Ý, nhất là lúc này.”

Thì ra đây là việc hoàng đế muốn nàng nhẫn nhịn. Nói như vậy, chính là chỉ dù sau này Phương Như Ý có bày mưu hại nàng, nàng cũng không được phép đáp trả.

Lòng thầm run rẩy, quả thật là không công bằng!

Xã hội phong kiến này lấy đâu ra công bằng chứ, ai có địa vị cao hơn thì mới có tiếng nói, những kẻ khác... chỉ có thể phục tùng.

Rõ ràng là mùa xuân ấm áp, sao nàng lại cảm thấy lạnh như vậy chứ?

Đầu vẫn cúi, nhưng sống lưng thiếu nữ lại thẳng tắp, dường như ẩn trong đó là một nghị lực kiên cường. Nàng cố gạt đi những tủi hờn bẽ bàng, sau cùng bình thản đáp:

“Nhi thần tuân mệnh. Có điều...” nàng ngước mắt nhìn hoàng đế, cong môi cười: “Nếu nàng ta dám làm những chuyện vượt quá giới hạn của nhi thần, nhi thần thực sự không đảm bảo liệu có thể hoàn thành yêu cầu của phụ hoàng không...”

Hoàng đế im lặng không nói, qua tấm rèm sa mỏng Trần Hy Hy vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt sắc bén như diều hâu đang nhìn chằm chằm mình.

Đúng là vậy mà! Cái tuyệt đối chính là không có gì tuyệt đối!

Mặc dù vì Triệu Minh, vì đại cục, nàng có thể nhẫn nhịn, nhưng không đảm bảo sẽ không có chuyện “giọt nước tràn ly”!

Hồi lâu sau hoàng đế mới lấy lại tinh thần, ngài đột nhiên mỉm cười ôn hòa, ngay cả đôi mắt sắc bén khi ấy nhìn thiếu nữ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều:

“Trần Hy Hy, thực ra ngươi là cô con dâu trẫm vừa lòng nhất. Cũng chỉ có ngươi mới xứng đáng sinh con nối dõi cho Thái tử.”

Khoảnh khắc hoàng đế nói đến đó, thiếu nữ không giấu nổi kinh ngạc nhìn ngài. Lời của hoàng thượng...

***

Ra khỏi Long Thần điện, Trần Hy Hy vẫn còn đắm chìm trong lời nói khi ấy của hoàng đế.

Cảm xúc hiện tại của nàng, không phải là vui mừng, mà là bất an... Dường như ẩn sau lời ấy là một âm mưu nào đó đã được vạch sẵn. Thái độ của hoàng đế, thực sự rất kì lạ...

Đúng lúc Trần Hy Hy còn đang mải miết suy nghĩ, bỗng có một tiếng nói mềm nhẹ cất lên:

“Thái tử phi.”

Trần Hy Hy sực tỉnh, nhìn về phía phát ra âm thanh, ngay lập tức chạm đến gương mặt tuyệt mỹ mang theo sự thản nhiên hờ hững của Phương Hạo Thiên. Còn người vừa phát ra thanh âm mềm mại ấy là nữ tử thanh lệ bên cạnh hắn.

Phương Hạo Thiên đến Thiên triều lần này chỉ có duy nhất Phương Như Ý là muội muội, vậy thì nữ tử trước mắt đây hẳn là thiếp thất của hắn rồi.

Hoàng cung coi trọng nhất là lễ nghi, Trần Hy Hy nhìn lướt qua Phương Hạo Thiên, nhẹ mỉm cười:

“Hạ quốc Thái tử, thật trùng hợp!”

Chú thích:

Đại Hồng Bào: là một loại trà ô long có xuất xứ từ Vũ Di Sơn, Phúc Kiến. Đây cũng được coi là một trong thập đại danh trà nổi tiếng của Trung Hoa. Nó có mùi thơm của hoa lan, hương vị ngon ngọt, hậu vị khó quên. Vì giá trị cao nên thường được dùng để tiến vua.

Bình Luận (0)
Comment