“Hạ quốc thái tử, thật trùng hợp!”
Đáy mắt Phương Hạo Thiên không chút gợn sóng nhìn thiếu nữ, hắn bình thản câu nhẹ một nụ cười tựa gió xuân đối diện với nàng, dường như chuyện giữa hai người lần đó ở hồ sen chưa từng xảy ra.
“Ngày xuân tiết trời ôn hòa, bản cung cùng ái thiếp đi dạo, không ngờ lại có duyên gặp được Thái tử phi.”
Cánh tay Phương Hạo Thiên đưa ra, dễ dàng ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn của mỹ nhân bên cạnh, đem cả người nàng nép sát vào người hắn.
Liễu Yên Phi bị bất ngờ, không nghĩ trước mặt người khác Thái tử lại hành động như vậy, nhất thời có chút xấu hổ, khuôn mặt mỹ lệ thầm chôn trước ngực hắn.
Trần Hy Hy che miệng cười nhạt một tiếng, dưới ánh nắng rực rỡ, mơ hồ khiến nụ cười của nàng trở nên chói lòa, lóa mắt đến phi thường. Đôi mắt trong suốt mang theo sự ung dung cao ngạo chạm đến mắt phượng sâu thẳm của hắn, nàng khẽ gật đầu:
“Quả thật là có duyên. Hạ quốc Thái tử kinh tài tuyệt diễm vang danh thiên hạ, vẫn luôn khiến ta kinh phục tận đáy lòng.”
Đuôi lông mày như họa của Phương Hạo Thiên hơi nhướng lên, hắn nhìn ánh mắt dối trá ẩn bên dưới vẻ ung dung kia của nữ tử, bên môi đỏ sẫm khẽ kéo thành một nụ cười yêu dị:
“Phải không?”
Hai chữ ngắn gọn, sạch sẽ lưu loát, nhưng đã hoàn toàn vạch trần tâm tư thiếu nữ.
Trần Hy Hy thoáng sa sầm mặt, lại nghe người đối diện không mặn không nhạt buông tiếp một câu:
“Bản cung cảm thấy, Thái tử phi quý quốc đây mới xứng với bốn chữ ‘kinh tài tuyệt diễm', quả thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.”
Liễu Yên Phi vẫn nép vào người Phương Hạo Thiên, đối với những lời tán dương đối phương của hai người chỉ trầm mặc lắng nghe. Nàng là ái nữ của phủ Tể Tướng, những lời lẽ trịnh trọng như vậy trong hoàng gia không hề xa lạ với nàng.
Trần Hy Hy cong cong khóe môi, nhàn nhạt liếc qua Phương Hạo Thiên. Người khác không biết, nhưng nàng hiểu rõ... lời kia có hắn hoàn toàn mang đầy ý vị châm chọc.
Bất quá, nàng đối với hắn cũng không có nửa điểm vừa mắt!
“Hạ quốc Thái tử hẳn đang chê cười ta rồi!” Gót chân thiếu nữ thong dong tiến lên, mỉm cười thanh nhã: “Hai vị cứ thong thả đi dạo, ta không quấy rầy, xin cáo lui trước.”
Cái gì cần làm đã làm rồi, nàng tất nhiên sẽ không phí thời gian ở đây đàm đạo cùng bọn họ. Huống chi, người giữa hai nước, vẫn cần có khoảng cách!
Phương Hạo Thiên thản nhiên chắp tay đáp lễ, mắt phượng hẹp dài từ đầu đến cuối vẫn mang vẻ hờ hững lạnh nhạt.
Trần Hy Hy cảm thán, đúng là ánh mắt của kẻ luôn đứng trên kẻ khác!
Tà áo lụa khẽ phất lên, bóng lưng thiếu nữ như cánh hoa bồ công anh phiêu tán trong gió, chẳng mấy chốc đã đi xa, miễn cưỡng vươn tầm mắt chỉ có thể thấy được một điểm mờ ảo đắm chìm dưới dải nắng vàng nhạt.
“Điện hạ.” Thấy Phương Hạo Thiên đưa mắt trầm lặng nhìn hồ sen cạnh đó, Liễu Yên Phi liền cất tiếng khẽ gọi hắn.
Trước giờ rất hiếm khi nàng thấy Thái tử trầm mặc như vậy.
Hồ sen tháng hai tràn trề sức sống, từng búp hoa thanh khiết mỹ lệ bung nở rực rỡ giữa sắc xanh mơn mởn của lá sen và độ xanh thăm thẳm của trời cao.
Trong lớp không khí tinh khôi còn mơ hồ phảng phất hương thơm thanh nhã, tươi mát của liên hoa.
Phương Hạo Thiên thoáng thu tầm mắt, phượng mâu nhìn đến gương mặt như hoa của giai nhân trong lòng, nửa dịu dàng nửa băng lãnh vươn tay vuốt nhẹ gò má nàng.
“Yên Phi có thích phong cảnh Đại Nam quốc không?”
Nghe hắn đột ngột hỏi vậy, Liễu Yên Phi hơi ngẩn người. Nàng khẽ ngẩng đầu, ánh nắng Mặt Trời chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ kia khiến nó trở nên sáng bừng, từ góc độ của nàng chỉ có thể thấy được chiếc cằm thanh mảnh mang theo ngạo khí của hắn.
“Thiếp thấy non nước nơi đây thập phần hữu tình, nhưng không đẹp bằng Hạ quốc của chúng ta.” Nàng mỉm cười tươi tắn, khẽ nói.
Bởi vì, Hạ quốc có hắn!
Ý cười như có như không trên môi Phương Hạo Thiên càng trở nên yêu dị. Gió xuân khéo léo thổi bay mái tóc đen tuyền, trong không khí hòa lẫn hương thơm của hoa mai thanh dịu. Liễu Yên Phi ngây ngốc nhìn hình bóng phong hoa tuyệt đại ấy đang đưa mắt nhàn nhạt về phía xa. Một khắc kia, dường như giang sơn như họa này đã thu trọn vào tầm mắt của hắn.
***
Trần Hy Hy vẫn dành tâm trí suy nghĩ về lời nói khi ấy của hoàng đế, đến nỗi khi bước chân đã trở về Đông cung lúc nào, nàng cũng không hề hay biết.
Hạ nhân trong Phủ thấy chủ mẫu, nhất mực cung kính hành lễ. Lúc này thiếu nữ mới từ trong mớ suy nghĩ hỗn độn kia sực tỉnh, vừa định phất tay kêu các nàng đứng lên, bất chợt nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
“Hàn Nhi?”
Đám hạ nhân thấy Thái tử phi gọi tên nữ tử thanh lệ đứng cuối hàng, hơi nghi hoặc nhấc mi. Hàn Nhi không phải là người hầu của Bạch Liên Các, hơn nữa cũng mới chuyển đến Phủ thái tử, chẳng lẽ hai người này biết nhau?
Hàn Nhi thoáng nhếch môi, nàng ta tiến lên, vẫn cúi đầu tỏ vẻ kính cẩn:
“Vâng, nô tỳ là Hàn Nhi.”
Trần Hy Hy thầm cười lạnh, nhìn nét mặt thanh lệ của nàng ta, càng nhìn càng cảm thấy vô vị. Vốn tưởng rằng sau khi đến thành Hòa An, nàng ta sẽ tìm một chốn nào đó dung thân, không ngờ lại mặt dày ở trong Phủ Thái tử!
Tâm tư của Hàn Nhi làm sao qua mắt được Trần Hy Hy. Bất quá, Hàn Nhi mãi mãi không hiểu, cố chấp với hi vọng xa vời ấy, người chịu tổn thương đến cuối cùng chỉ có nàng ta.
Thiếu nữ lạnh nhạt phất tay, bước chân thong thả lướt qua người Hàn Nhi. Nàng ta khẽ ngẩng đầu, nheo mắt nhìn bóng lưng thoát tục của thiếu nữ, khóe môi dần cong lên một nụ cười sâu xa.
Công việc của Hàn Nhi ở Phủ Thái tử là phụ giúp trong trù phòng*, nhìn một màn vừa nãy, những người khác đều ngầm hiểu Thái tử phi và nàng ta quen biết nhau, thế nên trong tâm tự động hình thành ý nghĩ: không được khi dễ Hàn Nhi.
Nữ tử thấy biểu cảm thay đổi của đám người kia, trong lòng nửa đắc ý nửa khó chịu. Hừ! Cho rằng nàng muốn dựa hơi Trần Hy Hy để đứng vững trong Phủ Thái tử sao?
***
Thời gian trôi như dòng nước chảy, chẳng mấy chốc một tháng lại qua đi.
Hôm nay là sinh thần của Hoàng đế Thiên triều.
Sứ thần tứ phương lại lần nữa quy tụ về nơi đây, tỏ rõ lòng thành kính. Bao nhiêu lễ vật chúc mừng được dâng lên, vật phẩm nào cũng thuộc hàng thượng đẳng.
Đầu tháng ba, tiết trời ấm áp, giống như những năm trước, hoàng đế sẽ tổ chức buổi săn bắn góp vui. Địa điểm được bố trí cách kinh thành hơn mười dặm, bên ngoài bãi săn bắn là một mảnh đất trống rất lớn.
Từ sáng sớm, các hoàng tử, bách quan, sứ thần đã đến đây, người nào cũng chuẩn bị tốt vũ khí cho việc đi săn.
Chỗ đất trống trước cánh rừng, mọi người đều đã an tọa. Hoàng đế ngồi phía trên, một thân hoàng bào chói lóa dưới ánh nắng rực rỡ. Ngài đứng lên, cười nhạt mở lời:
“Cuộc săn hôm nay chính thức bắt đầu. Ai bắn được nhiều thú rừng nhất trẫm nhất định sẽ trọng thưởng. Số lượng tham gia không giới hạn. Thời điểm kết thúc là hai canh giờ sau.”
Dứt lời, tiếng kèn báo hiệu bắt đầu lập tức vang lên.
Triệu Minh và Phương Hạo Thiên được thị vệ dắt ngựa đem đến, hai người không nói gì, phong thái cao ngạo xuất trần nhảy lên ngựa, hét to một tiếng, khoái mã lập tức hưng phấn lao vút vào cánh rừng, để lại đằng sau một mảnh cát bụi mù mịt.
Đã có không ít những tiểu thư khuê các đem ánh mắt hâm mộ nhìn theo bóng dáng bất phàm kia của hai người. Quả nhiên đều là long trung chi nhân, khí phách duy ngã độc tôn ấy không thể nhầm lẫn với người bình thường.
Những quan viên, sứ thần khác cũng chọn ngựa rồi xông vào bãi săn.
Trần Hy Hy híp mắt, một thân hắc y gọn gàng, tóc búi cao để lộ vầng trán thông minh, đôi mắt trong suốt ẩn chứa thông tuệ không chút dao động, tư thế cao ngạo không hề thua kém bất kì nam nhân nào. Bên cạnh nàng, cũng có một vài tiểu thư con nhà võ, bọn họ đều gật đầu hành lễ với nàng, sau đó thúc ngựa chạy thẳng vào cánh rừng.
Phương Như Ý ngồi trên tọa cao, mắt đẹp nhìn Trần Hy Hy lúc này đang chiếm trọn ánh mắt của mọi người, khóe môi đỏ mọng xinh đẹp khẽ kéo thành nụ cười lạnh nhạt. Văn Trân bên cạnh biết nàng không vui, nhẹ nhàng nói khẽ:
“Thái tử phi, người đừng để ý nàng ta làm gì...”
Phương Như Ý thản nhiên liếc nàng, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành sáng bừng khiến bất cứ ai cũng không kìm lòng được mà mê mẩn. Nàng vân vê bộ móng xinh đẹp, lạnh nhạt đáp:
“Nàng ta không như ngươi nghĩ đâu.”
***
Cánh rừng săn bắn vô cùng rậm rạp. Những tán lá cây to lớn mọc chen chúc nhau, ánh nắng Mặt Trời chỉ có thể xuyên qua một vài khe hở chiếu xuống, tạo nên những vệt sáng mờ ảo. Nhiệt độ lạnh lẽo cũng khác hẳn bên ngoài.
Thú săn trong rừng nhiều không kể xiết, đa phần đều được nuôi dưỡng để phục vụ cho cuộc đi săn hàng năm.
Trong không khí yên ả như vậy, thế nhưng phảng phất đâu đây mùi vị sát khí.
Tiếng chiêng trống vẫn oanh liệt bừng bừng.
Cuồng phong nổi lên, ngấm ngầm che giấu huyết tinh, sát phạt tứ phía.
Ở một góc trong cánh rừng lúc này, Phương Hạo Thiên lạnh nhạt quan sát tứ phía, trên lưng ngựa đã có thêm một con nai và ba con thỏ trắng.
Bỗng, “sưu” một tiếng, phía sau lưng truyền đến tiếng mũi tên bạc xé gió lao đi với vận tốc khiếp người. Phương Hạo Thiên đã có cảnh giác từ trước, linh hoạt xoay người, nhưng mũi tên kia vẫn lướt qua tóc hắn. Lòng thầm kinh ngạc, lực bắn kia rất mạnh, mơ hồ mang theo thị huyết nồng đậm.
Quay người, mắt phượng sâu thẳm thoáng chốc tối sầm:
“Đại Nam quốc Thái tử đây là ý gì?”
Tươi cười trên môi Triệu Minh vẫn thản nhiên nâng lên rực rỡ, hắn thong thả giơ lên đại cung, đáy mắt nhìn về phía trước:
“Con thỏ này quá ương ngạnh, thật khiến bản cung phí không ít tâm tư.”
Nghe vậy, Phương Hạo Thiên bấy giờ mới thấy, trên mặt đất, một con thỏ đã an vị nằm tại đó, cả người nó bị mũi tên đâm xuyên, chực chờ giãy chết!
Gió lạnh thổi đến, bạch y của Phương Hạo Thiên bay loạn phấp phới, đối lập với hắc bào thanh khiết vô song của Triệu Minh. Mắt phượng rất nhanh khôi phục sự tĩnh lặng vốn có, hắn cong môi tà mị cười: “Tiễn thuật của Thái tử quý quốc quả nhiên vi diệu hơn người. Trăm nghe không bằng một thấy, bái phục, bái phục!”
Chỉ là, hành động khi nãy của người này, hắn biết, chắc chắn còn ngầm mang hàm ý nào đó.
Triệu Minh mỉm cười ôn hòa, tầm mắt chạm đến chiến lợi phẩm trên lưng ngựa Phương Hạo Thiên: “Hạ quốc Thái tử hẳn đang chê cười bản cung rồi, mới có chưa đầy nửa canh giờ ngài đã hạ được không ít thú săn, thật khiến bản cung bội phục.”
Nói rồi, khẽ kéo dây cương, ngựa lập tức đạp gió lướt qua người Phương Hạo Thiên. Trong khoảnh khắc tầm mắt hai người chạm vào nhau, sát khí lặng lẽ nổi lên, ngấm ngầm lan ra tứ phía.
Chim chóc kêu thảm thiết sợ hãi, cuống cuồng bay loạn khỏi tán cây.
Phương Hạo Thiên, lần trước ở hồ sen ngươi dám động đến nàng, hành động khi nãy, bản cung chỉ đơn thuần muốn cảnh cáo ngươi thôi! Đừng quên hiệp ước giữa hai nước!
Phương Hạo Thiên nhìn thân ảnh hắc bào đã khuất phía trước, mắt phượng hẹp dài thoáng hiện lên một đạo huyết tinh.
Uy hiếp hắn ư?
Trời xanh mây trắng, gió thổi băng băng, chậm rãi, chậm rãi nhen nhóm thị huyết, sát khí ẩn hiện, vận chờ phát động.
Trần Hy Hy đi sâu vào cánh rừng, phía trước đột nhiên động một tiếng, nàng híp mắt, lấy tên bạc từ trong ống tên sau lưng, giương cung, chuẩn xác ngắm bắn.
Đột nhiên, từ trong tán cây, thân ảnh bạch y quen thuộc cưỡi ngựa đi ra. Trần Hy Hy thoáng cong môi cười nhạt, động tác giương cung trở nên cứng đờ.
Mẹ nó, lại gặp hắn!
Đúng lúc này, luồng khí xung quanh bọn họ bỗng trở nên lạnh thấu xương, tiếng lá cây không ngừng cọ xát vào nhau tạo nên một loạt những âm thanh kì dị. Trong không khí, mơ hồ còn thấy được từng đạo ám quang của tên bắn phản chiếu dưới ánh nắng.
Hai người thầm kêu không ổn, mùi vị này... là sát khí!
Nhưng còn chưa kịp vạch ra kế thoát thân, từ trong rừng rậm, một loạt những tên bắn được phóng ra, mang theo thị huyết chết chóc!
Tiếng trống đằng xa bỗng chốc gào thét như quỷ đòi mạng, hồi báo một cuộc huyết chiến bắt đầu!
Chú thích:
Trù phòng*: nhà bếp