Rạng sáng sân bay vắng lặng, thỉnh thoảng có vài người đi qua, nhưng đều vội vã.
Mắt còn ngái ngủ, cơ thể mệt mỏi.
Thích Dao tháo chiếc gối hình chữ U mềm mại xuống, gỡ tai nghe ra, thong thả bước ra khỏi hành lang.
Bánh xe vali phát ra tiếng lộc cộc trên nền gạch.
Cô ăn mặc đơn giản, chỉ có một mình, mấy cô gái phía trước liên tục quay đầu lại, dùng khuỷu tay chọc vào hông người bạn đi cùng, nói nhỏ, tựa hồ đang xác nhận cái gì.
Thích Dao mím môi, kéo khẩu trang đen đến dưới mắt, mũ lưỡi trai che khuất tóc dài.
Ấn mở màn hình điện thoại, vừa mới tắt chế độ máy bay, vô số tin nhắn lập tức ùn ùn kéo đến.
【Tiểu Diệp】: Chị ơi, sao chị đi sớm vậy? Không tới tiệc đóng máy sao?
【Chị Diêu】: Dao à, vừa đóng máy là lập tức chạy luôn rồi, có phải hơi vô tình không?
【Nhóm chat】: @1, mỹ nữ Thích Dao xinh đẹp tốt bụng nhất trên thế giới, nhanh chóng quay lại!! Không có cậu, mình chịu không nổi T_T
Thích Dao mỉm cười, trả lời từng tin nhắn, có lịch sự, có trêu đùa.
Nhiều nhất là của Kiều Niệm, Thích Dao lười xem đến, nhưng người đó như cái báo thức, hai phút sau, một cuộc gọi đã đến.
“Một mình cậu chạy nhanh như thế làm gì?” Bên kia âm thanh ồn ào, có thể là đang ở bữa tiệc, Kiều Niệm hạ giọng.
“Không phải hôm qua đạo diễn Trương nói là sẽ đợi cậu ăn cơm sao? sao lại vội vã quay xong cảnh trong đêm, rạng sáng liền đi vậy?
Thích Dao đi về phía cửa ra, tìm thấy xe của tài xế.
“Không có thời gian. Cậu giúp tôi nói lời xin lỗi với bên đó đi.”
“Cậu đi đâu rồi? Về thành phố C rồi à?”
Cách mấy nghìn cây số vẫn cảm nhận được sự tức giận của Kiều Niệm, giọng nói thanh thoát vội vàng nói.
“Lúc nào mà không thể về, sao cứ phải là bây giờ. Đó là đạo diễn Trương đó, hắn rất coi trọng cậu, cậu không cảm nhận được sao? Trương Thừa Minh là ai hả?!”
Đang là cuối thu, lá bạch quả theo gió rơi xuống phủ đầy mặt đất.
Thích Dao ừ một tiếng, cúi người chui vào xe, “Đạo diễn lớn.”
Giọng nói bên kia rất vội vàng, “Đúng vậy! Cậu biết vậy mà còn…”
Thích Dao tháo mũ xuống, vén tóc lên, vẻ mặt không đổi, bình tĩnh nói.
“— Vậy thì sao?”
Đó là một trong những đạo diễn lớn nhất trong nước, muốn mời cô ăn một bữa, vậy thì sao?
Đầu bên kia sửng sờ dừng lại lại hai giây.
Sau đó càng trở nên nóng nảy.
“Thích Dao tôi nói cậu, cậu làm diễn viên thì làm cho nghiêm túc vào, sao lại không có chút chí tiến thủ nào vậy? Có người trong ngành khen ngợi cậu mà cậu còn không hài lòng sao? Từ bộ phim đầu tiên đến giờ đã bao nhiêu năm rồi, có đóng qua một vai nữ chính cấp S nào chưa?!”
“Kiều Niệm.” Thích Dao nâng mí mắt, nhẹ giọng mở miệng.
Giọng cô rất nhẹ, không có chút cảm xúc, tựa như gió thoảng, lại vô tình khiến cô gái bên kia im lặng.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảnh đêm của thành phố được đóng khung trong cửa kính, vội vã lướt qua.
Đèn xanh đèn đỏ chiếu lên trên vạch kẻ đường tỏa ra ánh sáng cô đơn.
Những tòa nhà cao tầng san sát sáng rực như sao. Có người ngủ say trong mộng đẹp, có người thao thức suốt cả đêm.
Ánh đèn vàng mờ nhạt xuyên qua cửa sổ xe, bị cắt thành nhiều vệt sáng nhỏ, dừng trên khuôn mặt cô.
Mắt đào hoa nửa khép, chóp mũi thanh tú.
Sau một lúc lâu, cô nhẹ giọng nói.
“Hôm nay là ngày 16 tháng 9.”
Giọng nói rất nhẹ, phân tán trong không khí, lại như mang theo sức nặng nghìn cân.
Tài xế nghe thấy tiếng, từ kính chiếu hậu nhìn nhiều thêm một lần.
Vẻ mặt cô bình tĩnh, lông mày thả lỏng, biểu cảm bình thường, lại vô tình mang theo một sự kiên cường tự nhiên, giống như một cành liễu trong cuồng phong bão táp nhưng vẫn kiên cường vươn mình treo trên cành cây.
Đầu bên kia điện loại đã lâu không lên tiếng.
Kiều Niệm im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi rồi cúp điện thoại.
Thích Dao cũng im lặng một lúc, cất điện thoại vào túi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Màn đêm vắng lặng, trong xe yên tĩnh.
Bánh xe lăn trên con đường bê tông, mang theo những va chạm dai dẳng êm dịu, suy nghĩ từ từ trôi xa.
Cô rất ít khi nhắc đến chuyện này với người khác.
Nhưng lúc nãy không biết vì sao, nhìn đèn xanh đèn đỏ mờ ảo ngoài cửa sổ, ma xui quỷ khiến mà cảm thấy, ngày này năm nay có thể sẽ khác.
Nhưng có gì khác đâu?
Có lẽ chỉ là ảo giác thôi.
Cô thở nhẹ một hơi, đang định đeo bịt mắt, thì bỗng có một tiếng động lớn vang lên, cơ thể cô đột nhiên nghiêng về phía trước.
“Kẹt——!”
Tài xế vội vã đánh lái, đầu xe suýt chút nữa đã va phải cửa xe bên phải của một chiếc xe hơi lao ra. Bánh xe bất ngờ rẽ hướng, ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai.
Thích Dao theo quán tính bị đẩy về phía trước, dây an toàn giữ chặt cơ thể cô, lại ngã trở lại ghế.
“Cô có sao không?”
Tài xế kinh hồn bạt vía, chửi nhỏ một tiếng, dừng xe tại chỗ, rồi quay đầu xác nhận. Sau khi nhận được cái lắc đầu, mới thở phào nhẹ nhõm, vặn lại chìa khóa xe.
Kim đồng hồ di chuyển thất thường, động cơ phát ra tiếng vang nhưng không khởi động được.
Thích Dao ngồi ở ghế sau đợi một lát, nhìn người đàn ông trung niên lo lắng, bối rối thử đủ mọi cách để khởi động lại xe. Trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Nhưng xe không biết vì sao mà trục trặc, không khởi động được.
“Làm sao vậy?”
“Chắc là do đường truyền bị lỗi.” Người đàn ông nhìn cô có chút khó xử, trên khuôn mặt chân thật là áy náy cùng bất đắc dĩ, còn có chút đáng tiếc.
“Nhưng không biết chỗ nào, phải mất thời gian kiểm tra. Đoán chừng cần khoảng nửa tiếng.”
“Nếu cô muốn gọi xe khác, tôi sẽ tính cho cô chỉ 50% mức giá gốc.”
“Chính là…”
Người đàn ông có vẻ do dự, một lúc sau mới ngượng ngùng nói: “Cô có thể đừng đánh giá xấu tôi được không?”
Thích Dao ngước mắt lên, tầm mắt đảo qua chiếc điện thoại cũ nát trên bệ điều hướng. Hình nền là một gia đình ba người, đứng vây quanh nhau, mỉm cười hạnh phúc.
Áo của người đàn ông có vết rách ở vai, những vết vá chằng chịt, làn da rám nắng, khóe mắt đầy nếp nhăn.
Một người bình thường rất điển hình.
Thế nhưng chính những người bình thường như vậy, mới là người hạnh phúc đủ đầy nhất.
“Không thành vấn đề.”
Khoảng cách đến điểm đến chỉ khoảng 3, 4 km nữa, giảm 50% tiền xe với chú ấy mà nói cũng không có lời.
Thích Dao đeo khẩu trang đội mũ, mở cửa xe, “Giờ này không dễ bắt xe. Tôi sẽ đợi chú.”
Người đàn ông dừng lại hai giây, như thể không ngờ cô dễ nói chuyện như vậy, chú ấy vui mừng gật đầu liên tục, miệng không ngừng cảm ơn.
“Thật sự cảm ơn cô rất nhiều.”
Thích Dao đi ra xa một chút, người đàn ông vẫn đứng sau cúi chào, liên tục nói cảm ơn.
Cô không quen nhận những lời cảm ơn quá thẳng thắn hạ mình như vậy, liền đi xa một chút.
Chuyến xe đã đi được hơn nửa chặng đường, từ sân bay ở rìa thành phố đến khu vực mới.
Kể từ khi thành phố C lập khu vực hành chính mới này, đây là lần đầu tiên Thích Dao đặt chân đến đây.
Cô bước từng bước vô định dưới ánh đèn nhàn nhạt, vừa đi vừa ngắm nhìn trái tim thành phố mới.
Có rất nhiều tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau.
Các văn phòng làm việc dày đặc cao chọc trời. Các biển hiệu công ty to lớn, nổi bật, trong đó có không ít những công ty nằm trong top 500 doanh nghiệp lớn nhất thế giới.
Những ô cửa kính trong suốt, giữa đêm vẫn có ánh đèn lẻ tẻ. Không khó để tưởng tượng ra cảnh tượng dòng người náo nhiệt vào giờ cao điểm buổi sáng, đông đúc chen chúc trong thang máy cùng cửa ga tàu điện ngầm.
Thích Dao dừng lại dưới một ngọn đèn đường, ngẩng đầu nhìn những chiếc đèn trắng, bóng của cô bị kéo dài trên mặt đất.
Có lẽ vì đêm nay quá tĩnh lặng, hoặc có thể vì hình bóng mờ nhạt phản chiếu qua cửa kính quá hiu quạnh, cô nhìn mãi, bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ không đúng lúc.
…Anh ấy cũng sẽ ở đây sao?
Liệu có giống như trước kia kiên trì phấn đấu vì lý tưởng đến tận khuya, hay là giống như người lập trình viên vừa rồi đi qua, cau mày, bị cuộc sống mài mòn dần các góc cạnh?
Mọi thứ xung quanh im ắng.
Gió thổi qua, lá khô xào xạc rơi xuống. Những chiếc lá bạch quả xoay tròn bay xuống, rơi ngay trước mắt cô.
Thích Dao bỗng nhiên tỉnh táo, thoát khỏi sức hút kinh hoàng của quá khứ. Sau một lúc lâu, cô khẽ cười tự giễu.
Đêm đã khuya, dễ mơ mộng.
Cô quay đầu lại, xa xa nhìn thấy người đàn ông vẫn đang kiểm tra động cơ, kéo mũ lại, đi về phía cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên đường.
Cô gái ở quầy thu ngân đang cầm điện thoại xem phim, mắt dán chặt vào màn hình không rời, miệng nhanh chóng nói một câu, “Chào mừng quý khách.”
Thích Dao thản nhiên đi loanh hoanh, vô thức đi vòng quanh kệ đồ uống, hầu như không cần suy nghĩ, theo bản năng duỗi tay lấy một chai soda cam.
Cửa tự động của cửa hàng tiện lợi mở ra, tiếng chào đón quen thuộc của cô gái vang lên cùng với tiếng bước chân.
Ba người đàn ông vừa trò chuyện vừa bước vào. Cửa hàng vốn đã không lớn, dường như không khí cũng trở nên ngột ngạt hơn.
“Mẹ nó, đã hai giờ sáng rồi mà vẫn còn phải tăng ca. Tăng ca thêm một lúc nữa thì bên công ty bên cạnh cũng phải đi làm rồi.”
Người vừa nói là một người đàn ông thấp béo, chỉnh lại cặp kính gọng đen, biểu tình ai oán, vừa đi vừa ngoảnh đầu ra cửa nói lớn:
“Đi theo cậu liệu có ăn được quả ngọt nào không đây, Thụ? Dạo này anh em làm đến gầy cả người, vợ tôi sờ đến còn đau lòng đó.”
“Đừng có mà lắm mồm. Bỏ công việc cũ nhận lương gấp ba thì anh đi đi.”
Người thanh niên tóc húi cua đứng bên cạnh, gương mặt thanh tú lại có phần cộc cằn, tặc lưỡi một tiếng, vừa đi dọc theo dãy hàng vừa làu bàu:
“Giảm béo thành công, vợ anh đăng liền một lèo năm bài khoe khoang trên mạng xã hội, suýt chút nữa còn định tổ chức tiệc ăn mừng. Tưởng chúng tôi không biết chắc?”
“…”
Kính đen nghẹn lại một chút: “Tôi chỉ đùa chút thôi mà! Ai nỡ rời bỏ một ông chủ tốt như vậy chứ.”
Người bước vào sau cùng dáng người cao ráo, mặc sơ mi trắng quần tây đen, cười nhẹ một tiếng, không nói chuyện, dáng vẻ nửa che khuất sau các dãy hàng, không nhìn rõ toàn bộ diện mạo.
Cửa hàng nhỏ, không gian chật hẹp, khiến mọi câu nói của họ lọt hết vào tai Thích Dao, nhưng cô không chú ý lắm.
Cô đứng trước kệ hàng, nắm chặt chai soda cam trong tay, đầu ngón tay dính một ít hơi nước, do dự một lát, cô vẫn đặt chai soda cam trở lại chỗ cũ.
Cô lùi lại một bước, nhìn kệ hàng, lại lấy một chai nước khoáng, đi qua phía quầy thu ngân để thanh toán.
Lúc này cô gái đã không còn tập trung xem phim nữa, điện thoại để ngang trên bàn, ánh mắt dán chặt vào khu tủ lạnh đựng đồ uống đông lạnh.
Thậm chí lúc quét mã sản phẩm, cô gái cũng không tập trung, liên tục ngẩng đầu liếc nhìn. Máy quét lơ lửng trong không trung quét gần một phút mà vẫn chưa nhập được dữ liệu, chỉ thiếu viết lên mặt mấy chữ “có trai đẹp”.
Thích Dao nhướng mày, không tỏ ý kiến.
Lơ đãng rũ mắt, cô nhìn thấy trên màn hình điện thoại của cô gái hiện lên một gương mặt cực kỳ quen thuộc.
… Là phim của cô.
Hơn nữa, xem chừng còn là bản phát sóng sớm trả phí.
Thôi vậy.
Chút khó chịu ít ỏi trong lòng Thích Dao cũng tan biến, suy nghĩ trong đầu bất giác lang thang khắp nơi.
Cô tha thứ cho cô gái này rồi.
“Thanh toán qua WeChat hay Alipay?”
“Qua We…” Thích Dao đưa tay sờ vào túi áo, lại chỉ cảm nhận được khoảng không trống rỗng.
Động tác của cô khựng lại, một câu đơn giản lại bị nghẹn ở cổ họng không thốt ra được.
Không mang điện thoại theo.
Lúc này cô gái cuối cùng cũng nhìn thẳng vào cô, nở nụ cười thân thiện: “Có thể dùng quét mặt đấy ạ.”
“… Được.”
Khoảnh khắc Thích Dao tháo khẩu trang xuống, ánh mắt vốn đang trôi nổi bất định của cô gái bỗng nhiên dừng lại, miệng há thành hình chữ O, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Tiếp đó khóe môi cô gái ấy cong lên, mừng rỡ định lên tiếng.
“Chị là…”
“Suỵt.”
Thích Dao hành động rất nhanh, ngón tay trỏ đặt lên môi, nở một nụ cười. Đôi mắt đào hoa nhàn nhạt cong lên, trao một ánh mắt trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Máy tính tiền phát ra tiếng thông báo thanh toán thành công, cùng với tiếng máy in nhả ra hóa đơn.
Cô gái không rõ vì hưng phấn hay xấu hổ mà mặt đỏ bừng, giọng nói hạ xuống thật thấp: “Em rất, rất thích chị!”
“Em đã xem tất cả các bộ phim của chị. Từ ‘Giữa Hè’ đã bắt đầu cực kỳ thích chị rồi.” Cô gái lắp bắp nói, cảm xúc kích động, có chút nghẹn ngào.
Thích Dao ngẩn ra trong giây lát, nhìn thấy đầu mũi cô ấy hơi nhăn lại, đôi mắt đã ngấn nước.
Trên bộ đồng phục, thẻ tên hình chữ nhật chỉnh tề đeo trước ngực, hai mươi tuổi, tên là Tiểu Đào.
Thích Dao im lặng một lát, lục tìm trong túi để lấy khăn giấy ra.
Tiểu Đào hít hít mũi, thấy cô không có vẻ gì là khó chịu, liền ngại ngùng tiếp tục nói: “Hồi đó em học cấp ba, mỗi cuối tuần đều về nhà ngồi trước bàn chỉ để chờ phim cập nhật. Mọi người đều thích cặp đôi chính, cắn cp ăn đường mãi. Nhưng em thấy chị mới là người diễn hay nhất.”
“Tập cuối, em xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. Vì hồi cấp ba em cũng thầm thích một cậu bạn, sau đó chẳng đi đến đâu. Nên em đặc biệt đồng cảm.”
“Cảnh cuối, chị đứng dưới ánh trăng nhìn nam chính, ánh mắt ấy…”
Tiểu Đào siết chặt góc áo đồng phục, giọng nghẹn ngào nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười.
“Em học không nhiều, không nói được những lời hoa mỹ. Chỉ là khoảnh khắc đó, em cảm thấy… chị giống như thật sự đã yêu một người rất nhiều, rất nhiều năm.”
Động tác của Thích Dao bỗng nhiên khựng lại, nụ cười dịu dàng chậm rãi tan biến.
Cô vô thức lặp lại câu nói đó trong lòng.
…Giống như thật sự đã yêu một người rất nhiều, rất nhiều năm.
Một cảm xúc không tên cuồn cuộn trào dâng, quét qua mọi giác quan.
Hoang mang, vụng về, suy nghĩ mông lung, và một thứ cảm giác khó mà kìm nén.
Giống như trong chớp mắt, cô bị kéo trở lại mùa hè năm đó — bình thường, giản dị, nhưng đọng lại dư vị khó tả.
Tiểu Đào hít sâu một hơi, dường như còn định nói thêm điều gì đó. Từ xa vọng đến tiếng bước chân hỗn loạn, dần trở nên gần hơn, vài bóng người sau kệ hàng lay động, tiến về phía quầy thu ngân.
Thích Dao hơi nghiêng người, lùi sang một bên, nhường đường cho họ.
Bức tường sau quầy phản chiếu ánh sáng, in lên những hình ảnh mờ ảo. Những lời trò chuyện vụn vặt lúc xa lúc gần vang lên bên tai.
“Boss mời ăn oden thôi mà cậu cũng thấy mãn nguyện, thật không có tiền đồ gì hết!”
“Được vậy là tốt rồi còn gì. Anh mập như thế mà vẫn còn ăn lắm thế!” Khuôn mặt bầu bĩnh đặt lên quầy một túi đùi gà, rồi ngoái lại nói:
“Anh, anh cũng ăn gì đi! Hôm nay chắc phải làm việc suốt đêm, mà anh cả ngày chưa ăn gì rồi.”
Kính gọng đen đứng ở cửa, “Tôi nhìn ra rồi, cậu thích sếp còn hơn cả em gái ở quầy lễ tân cùng tất cả các nữ nhân viên trong công ty.”
Ánh phản chiếu mờ ảo trên bức tường hiện lên nửa thân trên của người đó.
Thích Dao nghe thấy anh ta vô vị cười khẽ một tiếng, giọng lười biếng, không mấy quan tâm.
“Đủ rồi đấy.”
Âm thanh nhẹ nhàng vang vọng trong không khí.
… Giọng nói này.
Thích Dao bỗng dưng cứng đờ.
Một bước, hai bước, ba bước.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi dừng lại.
Một giọng nói rõ ràng lướt qua đầu cô, không gần không xa, vang lên ngay sau lưng.
“Thanh toán, cảm ơn.”
Giọng nói rất trầm, mang theo chút khàn khàn của một đêm thức khuya, ngay lập tức lại khuấy động một cơn bão mạnh mẽ quanh cô.—
Âm thanh thanh thoát, từng chữ đều rõ ràng, như ánh trăng sáng chiếu xuống mặt đất sau cơn mưa, như suối nước trong vắt chảy trong núi.
Gió đêm hè ấm áp thấm vào từng thớ thịt, ngay cả nhịp tim cũng trở nên mềm mại.
Quen thuộc đến mức như thể đã nghe vô số lần trong giấc mơ.
Thích Dao chớp mắt do dự, toàn thân cứng đờ đứng nguyên tại chỗ.
Nhịp tim đột ngột dừng lại hai giây, treo cao lơ lửng rồi rơi mạnh xuống, nhanh chóng đập loạn nhịp.
Một lần lại một lần, càng lúc càng nhanh, như thể muốn phá vỡ lồng ngực.
… Có phải anh ấy không?
Hơi thở khó nhọc, nhịp tim như tiếng sấm vang.
Cô dùng vành mũ hơi thấp che đi gương mặt, từ từ ngẩng đầu nhìn lên.
Người đàn ông cụp mắt, vài sợi tóc vương trên trán, trán đầy đặn, góc nghiêng thanh thoát, quai hàm sắc sảo.
Áo sơ mi trắng dài tay chỉnh chu thoải mái, cổ tay áo được mở một nút, lộ ra một đoạn tay mảnh dẻ, cơ bắp rõ ràng.
Những ngón tay khớp xương rõ ràng cầm cốc cà phê, khi di chuyển, để lộ một nốt ruồi rất nhỏ, màu nhạt, ở bên dưới ngón giữa, gần với ngón trỏ.
Là anh rồi.
Ngoài anh ra, còn ai có thể mặc bộ đồ đơn giản mà vẫn toát lên vẻ tinh tế, đẹp mắt đến vậy, giống như bộ đồng phục màu xanh trắng năm xưa.
Người đàn ông có vẻ mệt mỏi, đôi mi dài đen nhánh hơi cụp xuống, lễ phép gật đầu rồi xoay người, lộ ra phần gáy trắng nõn.
Xương vai dưới chiếc áo sơ mi trắng được cắt may vừa vặn, lộ ra đường cong đẹp mắt.
Muôn vàn suy nghĩ hỗn loạn chợt ùa về trong đầu.
Cô im lặng lâu đến mức, cả Tiểu Đào cũng phải lộ vẻ nghi hoặc.
Một người, người đã yêu rất nhiều năm.
Thích Dao thầm lặp lại trong lòng.
Cô ngước mắt nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong nháy mắt, dũng khí, xúc động không biết từ đâu đến thôi thúc tràn ngập trong lồng ngực.
Thích Dao đứng im tại chỗ, há miệng th* d*c, từng câu từng chữ, nhẹ nhàng gọi.
“… Dụ Gia Thụ.”
Giọng nói nhẹ đến mức gần như tan biến trong không khí.
Hai người phía trước đang đấu khẩu, tiếng cười tiếng mắng át đi lời cô. Cửa cảm biến tự động phát ra tiếng bíp, từ từ mở ra. Món đồ chơi treo ở cửa máy móc phát ra tiếng cảm ơn quý khách đã đến.
Giữa không gian ồn ào, anh có thể nghe thấy mọi âm thanh, duy chỉ không thể nghe thấy tiếng gọi nhỏ bé của cô.
Thích Dao rũ mắt, yếu ớt kéo miệng cười, nắm chặt chai nước. Thủy tinh lạnh lẽo làm cô cảm thấy lạnh buốt từ trong tim, đập tan hết những dũng khí vừa mới được hình thành.
Cô lẽ ra phải quen với cảm giác này rồi.
Nhưng tại sao, hôm nay lại cảm thấy khó chịu đến vậy.
Cùng lúc đó, người đàn ông bỗng dừng bước—
Kính gọng đen cùng tóc ngắn xô đẩy nhau ra khỏi cửa tiện lợi, cười mắng ầm ĩ, tiếng nói át đi mọi âm thanh, quay đầu lại hỏi anh đang làm gì.
Dụ Gia Thụ cầm một cốc Americano đá đứng trước cửa kính. Ánh sáng trắng của đèn chiếu lên khiến đôi mày anh khẽ động, lộ ra vài phần bối rối.
Hai giây sau.
Anh nhấc mí mắt, đôi mắt hai mí sâu dài, đường viền hàm căng cứng, hầu kết lên xuống, quay lại nhìn.
Lời tác giả:
Mở truyện rồi đây, lâu quá không gặp mọi người.
Chương đầu nói đôi chút, nữ chính và bút danh của tác giả trùng hợp là một sự tình cờ. Tác giả thực sự không giỏi trong việc đặt tên, đến khi nhận ra thì toàn bộ kịch bản và nhân vật đã hoàn thành, bản thảo cũng treo lâu rồi, không muốn thay đổi nữa.
Nhưng toàn bộ câu chuyện không có mẫu người nào ngoài đời, không có mẫu người, không có mẫu người, và cũng không phản ánh ngành giải trí thực tế. Điều quan trọng nói ba lần.
“Thuộc về mùa thu là kẹo hạt dẻ nướng, khăn quàng cổ và áo khoác, những giấc mơ thành hiện thực.”
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!