Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 2

Ngày 16 tháng 9, bầu trời u ám.

Phong cảnh lưng chừng sườn núi rất đẹp, trời quang mây tạnh, cây liễu xanh um tươi tốt đứng hai bên, che phủ đi mái hiên nhô ra.

Chùa Đại Từ luôn tràn ngập hương khói, du khách tấp nập.

Đến 4 giờ chiều, mặt trời bị mây che khuất, nhưng cái nóng mùa thu vẫn oi ả khó chịu.

Thích Dao bước ra khỏi hành lang dài, nhìn lại sân sau của ngọn núi lần cuối, từng bậc từng bậc cầu thang nối tiếp nhau đi xuống.

Cô thong thả bước xuống núi, tâm trí thư thái, tìm thấy sự bình yên hiếm có. Đến chân núi, cô nhìn thấy Kiều Niệm đang đứng bên cạnh một chiếc Audi A4.

Người phụ nữ không cao lắm, vóc dáng nhỏ nhắn, phong thái nhanh nhẹn, đưa tay tháo kính râm, “Thế nào rồi?”

“Còn có thể thế nào nữa?” Thích Dao cười cười, đi vòng qua ngồi vào ghế phụ, “Những chuyện cần nói tôi đã nói hết rồi.”

Kiều Niệm chuyển cần số, xoay vô lăng. “Chuyện ngày hôm qua, tôi xin lỗi. Cơ hội hiếm có quá, tôi quên mất chuyện đó.”

Thích Dao ừ một tiếng, không nói chuyện.

Kiều Niệm không khỏi nghiêng đầu nhìn cô.

Thích Dao vẫn rất xinh đẹp ngay cả khi không trang điểm.

Áo trắng quần đen đơn giản, đội mũ che nắng che gần hết khuôn mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn đường nét rõ ràng, làn da mịn màng trắng nõn, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi mắt như hoa đào, không quá tròn cũng không quá dài, che đi vẻ sắc bén.

Kiều Niệm khó có thể nói được đây là tốt hay xấu.

Ngoại hình này vừa làm người khác dễ dàng yêu mến, cũng hạn chế hình ảnh cùng con đường sự nghiệp của cô ấy. Cô ấy hiếm khi nhận được những vai diễn đột phá, chứ đừng nói đến những vai chính phi thường trong kịch bản hoàn hảo.

Vẻ đẹp dịu dàng, yên tĩnh, hòa nhã.

Từ lúc xuất đạo cho đến nay, những từ khóa như vậy luôn xoay quanh cô.

Nhưng lúc này, đôi mắt của mối tình đầu quốc dân này thâm quầng, vẻ mặt mệt mỏi dựa vào cửa sổ xe.

“… Tối qua cậu ra ngoài ăn trộm à?” Kiều Niệm thắc mắc.

Thường khi quay phim đêm, chạy lịch trình sáng sớm, cũng không phải chưa từng có. Nhưng thức cả đêm cũng không thấy mệt như vậy.

“Làm trộm cũng không mệt đến vậy.”

Thích Dao nhớ lại ánh mắt lạnh lùng, hờ hững, lịch sự xa cách mà người đàn ông kia dành cho cô đêm qua, khiến cô mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ suốt một đêm, không khỏi cong đầu ngón tay.

Cô khom người lấy chiếc mặt nạ mắt từ trong ngăn kéo, vài ba động tác đeo lên đầu, rồi đưa tay gập tấm chắn nắng xuống.

Tư thế “đừng làm phiền khi tôi đang ngủ.”

Kiều Niệm lắc đầu lẩm bẩm một mình.

“Chút nữa gặp ông chủ, cậu cố gắng đừng có mở miệng nha. Biết là nửa năm qua cậu vào hai đoàn phim, rất mệt, muốn nghỉ ngơi, nhưng hợp đồng cá cược vừa ký, còn nóng bỏng tay, ông chủ chắc chắn không để cậu nghỉ đâu.”

“Anh ấy nâng đỡ cậu nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao.”

Cô vừa nói vừa quan sát nét mặt của Thích Dao.

Năm Thích Dao 20 tuổi, cô vào vai nữ thứ trong một bộ phim truyền hình trực tuyến kinh phí thấp, bất ngờ được yêu thích, fan hâm mộ trên mạng vô cùng đông đảo.

Sau đó ký hợp đồng với studio, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, hợp đồng liên tục đổ về, cô chăm chỉ chịu khó, có thể chịu đựng gian khổ, chuyên nghiệp hơn rất nhiều người khác, dần dần nổi tiếng, trở thành một trong những tiểu hoa có sức hút nhất trong độ tuổi 20, đường sự nghiệp cũng rộng mở.

Tuy nhìn cô ấy hiền lành, ngoan ngoãn nhưng thực ra có rất nhiều chủ ý.

Kiều Niệm luôn cảm thấy cô ấy giống như một con sói đội lốt cừu, thoạt nhìn người ta sẽ bị vẻ ngoài ngoan ngoãn của cô đánh lừa. Nhưng nếu cố gắng lột bỏ lớp vỏ bên ngoài, một khi sơ ý, sẽ bị đâm máu tươi đầm đìa.

Thích Dao không biết Kiều Niệm đang nghĩ gì, chỉ dựa vào cửa sổ xe, lười biếng nói: “Tôi biết rồi.”

Ô tô một đường suôn sẻ, tiến vào cổng công ty Truyền thông Thịnh Dữ.

Thích Dao đeo khẩu trang, cùng Kiều Niệm vào thang máy, trực tiếp đi đến phòng họp tầng năm, mở cửa, làm gián đoạn cuộc nói chuyện đang diễn ra.

Cừu Lãng ngồi ở vị trí đầu bàn, tây trang giày da, cầm hờ tập tài liệu, liếc nhìn cô. “Đây là sư tỷ của mọi người. Bình thường cô ấy không đến muộn, nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt.”

Thích Dao cong mắt, lễ phép nở nụ cười, gật đầu chào bảy tám nghệ sĩ mới ký hợp đồng ngồi ở hai bên.

Cô đảo qua một vòng, một nửa không quen biết.

Có cả nam lẫn nữ, phần lớn đều giữ thái độ dè dặt, thậm chí có người còn muốn cúi chào. Cô mỉm cười lắc đầu ngăn họ lại.

Kiều Niệm ngồi xuống theo cô, nhỏ giọng phổ cập kiến thức, “Bên trái là mấy người mới ký hợp đồng qua cuộc thi tuyển. Một người là người đứng cuối trong cuộc thi, một người không debut nhưng được Cừu tổng vớt lại. Bên phải là…”

“Ồ.” Thích Dao nhìn xung quanh rồi quay sang nhìn nhanh vào nội dung trên màn hình PPT.

Cô vốn không mấy quan tâm đến nghiệp lớn của Cừu Lãng, lại không tiện trực tiếp rời đi, đành phải lấy điện thoại ra nghịch dưới bàn.

Click mở hot search kéo xuống, toàn là những tiêu đề liên quan đến giới giải trí, không ít người quen cũ. Cô không dừng lại chút nào, tiếp tục lướt đến hơn ba mươi mục, ngón tay mới dừng lại.

Sau một lúc, cô nhấp vào mục cuối cùng.

Tin tức tài chính kinh doanh ít phổ biến hơn nhiều so với tin tức giải trí, trước khi Thích Dao nhấp vào, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhìn thấy khuôn mặt đó.

Khuôn mặt mà cô vừa gặp tối qua.

【XX Tài chính độc quyền phát hành】: Tập đoàn Phong Hành và công ty công nghệ hắc mã mới gia nhập đạt được thỏa thuận hợp tác, đã phát hành thông báo trên trang web chính thức của công ty, dòng sản phẩm “X-11 series” sẽ sử dụng chip XM-9521 mới phát triển bởi Công ty Tinh Phàm.

“Đây sẽ là chip bán dẫn đầu tiên do trong nước tự nghiên cứu phát triển và sản xuất, so với thế hệ chip trước, hiệu suất được cải thiện 49%…”

Kèm theo bài viết là một bức ảnh tập thể, người đàn ông trung niên bên trái cao lớn, vai rộng, mặc vest, mặt mũi uy nghiêm, phong thái không giận mà uy.

Nhờ có Cừu Lãng, Thích Dao từng gặp qua ông ấy một lần, nhận ra đây chính là chủ tịch Tập đoàn Phong Hành.

Người kia vẫn mặc áo sơ mi trắng, chỉ là vạt áo hơi lỏng, kiểu dáng không giống chiếc áo cô đã thấy hôm qua. Đôi chân dài thẳng tắp, quần tây đen phối giày da, khoát lên người anh nhìn có vẻ bất cần, trên mặt không có cảm xúc gì, thản nhiên nhìn vào máy ảnh.

Dòng chữ “Khoa Học Kỹ Thuật Tinh Phàm” ở sau được mạ vàng, lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Thích Dao khựng lại hai giây, cảm giác muốn thở dài từ hôm qua lại ùa về.

Cô đã gặp rất nhiều kiểu người muôn hình muôn vẻ trong ngành giải trí, nhưng chưa bao giờ gặp ai có khí chất như anh.

Anh chỉ cần đứng đó, hờ hững nhìn thoáng qua, vẻ xuất chúng cùng thanh lãnh tự nhiên hoà trộn cùng nhau, tựa như trúc tùng sau tuyết, khiến người ta không thể rời mắt.

Thích Dao mím môi, do dự một lát, ngón tay chạm nhẹ, lưu lại bức ảnh này.

Cừu Lãng vẫn đang nói về kế hoạch cho quý cuối cùng, nêu chi tiết nhiệm vụ của từng nghệ sĩ, nhưng cô không nghe được chút nào.

Bình luận phổ biến nhất: “Có vẻ rất ngầu, không hiểu lắm, nhưng anh ấy đẹp trai quá trời. Có ai phổ cập kiến thức cho tôi không???”

Bình luận phổ biến thứ hai: “Tôi không cần điện thoại di động trong nước, nhưng tôi muốn có toàn bộ thông tin về người đàn ông này trong vòng một phút!!!”

Tất cả đều là những lời trêu chọc, đùa ghẹo, độ hot tăng vọt, làm mới trang, lập tức leo lên top 5 hot search, bình luận lượt like cao bên dưới cũng được đẩy lên.

@Thành phố C Lâm Thanh Hà: Người đầu tiên lướt Internet không mời mà đến! Đó là bạn cùng lớp cấp 3 của tôi. Thành tích từ nhỏ đã rất tốt, đức, trí, thể, mỹ, lao đều toàn diện, có học bổng thạc sĩ Ivy League hàng đầu, không phải kiểu học lệch. Cảm giác người ta chỉ tùy tiện học liền lấy được top 10 tỉnh, lại tùy tiện thi liền vào đại học trường top, cùng những người bình thường chúng tôi thật sự có khoảng cách T T.

@Phát cuồng tài khoản nhỏ đừng làm phiền: Cùng trường. Hơn nữa gia đình cực kỳ giàu có, cứ tra công ty mẹ nắm cổ phần của Tinh Phàm là biết ngay.

@Tiểu Thỏ Thỏ Thỏ Tử: Tình cờ gặp một người bạn cùng trường cấp 3! Bổ sung một câu, cậu ấy hồi đó thật sự đã siêu cấp đẹp trai rồi! Tôi không học cùng trường đại học với cậu ấy (tôi dở quá orz), nhưng nghe bạn chung nói, cậu ấy lúc còn là sinh viên đã giành được vô số giải thưởng nghiên cứu khoa học, người hướng dẫn là một chuyên gia nổi tiếng trong ngành, ban đầu không nhận sinh viên, nhưng đã đặc cách nhận một học viên thạc sĩ…

Thích Dao mím môi đọc kỹ từng câu từng chữ một.

Dù rất nhiều việc cô đã nghe qua, vẫn không nỡ bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào liên quan đến anh.

Làm mới lại lần nữa, bình luận lại ngày càng hỗn loạn.

“Mẹ kiếp, tôi đã kiểm tra rồi, cổ đông lớn nhất của Tinh Phàm là Phong Hành… Đây có phải là con trai của Dụ Trọng Sơn không?! Nếu không sao lại có thể giao cho một công ty nhỏ không tên tuổi như vậy quản lý thứ quan trọng thế này?”

“Tinh Phàm còn không có tên tuổi sao? Đừng có đùa. Đây là hắc mã lớn nhất trong ngành bán dẫn trong hai năm qua. Giá cổ phiếu của nó đã tăng vọt kể từ khi niêm yết. Ngay cả khi không được Phong Hành hậu thuẫn cũng đã đủ mạnh rồi.”

“Đây không phải là công ty con của Phong Hành sao? Người một nhà lại còn đạt được thỏa thuận hợp tác? Này là mua hot search hả? Đất nước các người xong rồi, giờ các công ty công nghệ cũng bắt đầu theo đuổi chiêu trò trong giới giải trí.”

“Có ai tra giúp tài liệu không, có thể làm rõ không…? Công ty này đã thành lập được năm sáu năm rồi, hai năm trước Phong Hành mới bắt đầu mua cổ phần, sao lại nói là người nhà với nhau?”

“Bình luận trên ồn ào quá, tôi không hiểu, tôi là người bình thường, tôi chỉ thèm thân hình của anh ấy thôi. Bạn bè trên WeChat hay đăng mấy anh chàng đẹp trai không nổi tiếng, không ngờ có một ngày lại gặp đúng người [hình ảnh]”

Ảnh đính kèm là bức ảnh chụp anh, đứng trên bục phát biểu trên sảnh đường đại học. Nền gỗ màu nâu đỏ, huy hiệu trường tiếng Anh được khắc ở giữa, mạ vàng uy nghiêm, là ngôi trường trong mơ của nhiều người, trên tường treo đầy tranh sơn dầu đóng khung của các cựu sinh viên xuất sắc.

Đây hẳn là một bữa tiệc, rượu cạn ly, mọi người giao lưu, bóng người hỗn loạn, mà Thích Dao chỉ cần liếc mắc một cái liền nhận ra anh.

Dụ Gia Thụ mặc một bộ vest đen, cà vạt đỏ rượu thắt chỉnh tề, cổ áo sơ mi gọn gàng, tuy trông rất nghiêm túc lại toát ra một vẻ tùy ý, phảng phất trời sinh đã có sẵn, một tay cầm micro trên bục phát biểu.

Lông mi đen nhánh dài cụp xuống, vài sợi tóc rũ xuống trước trán, như thể ngay giây tiếp theo, anh sẽ mỉm cười.

Giống như trước đây, đứng trên bục trao giải của trường trung học, dáng vẻ lười biếng, hờ hững, cằm hơi ngẩng lên, đường viền hàm sắc nét như phủ một lớp ánh sáng vàng.

Sức sống trẻ trung.

“…Thích Dao.”

Cừu Lãng gọi lớn ba tiếng, nhưng mắt cô vẫn dán chặt vào màn hình, dường như không nghe thấy gì, mãi đến khi Kiều Niệm không nhịn được, dùng cánh tay đẩy nhẹ cô mới tỉnh lại.

Cuộc họp không biết đã kết thúc từ khi nào, căn phòng rộng lớn giờ chỉ còn lại một mảnh trống vắng.

Cừu Lãng: “Biết năm nay em vất vả rồi, nhìn tinh thần em thế này, chắc phải cho em nghỉ ngơi một chút.”

Thích Dao từ từ lấy lại tinh thần, nhướng mày ngạc nhiên: “Lương tâm trỗi dậy rồi à?”

“Em là tướng quân duy nhất của tôi, làm sao có thể không chăm sóc một chút.” Cừu Lãng cười cười, đẩy văn kiện trên bàn về phía cô, “Trước khi kết thúc năm chỉ có một nhiệm vụ.”

Thích Dao giương mắt nhìn anh, cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Ngón tay chạm vào mép tài liệu, lật qua trang đầu. Cùng lúc đó, giọng nói khéo đưa đẩy của con cáo trẻ cũng vang lên trên đỉnh đầu.

“Làm xong việc này, thưởng cuối năm cho em tăng thêm năm điểm, được không?”

Những gì vừa xuất hiện trên màn hình điện thoại lại xuất hiện, mấy chữ lớn quen thuộc hiện ra –

「Đại diện thương hiệu Phong Hành X-11 Series」

Hổ mặt cười thường dùng trong những câu hỏi mang tính chất đàm phán, trên thực tế, không ai có thể thay đổi được quyết định của anh ta. Nhưng điều này hoàn toàn không thực tế. Kiều Niệm kinh ngạc đến mức muốn từ chối ngay lập tức.

“Còn hỏi có được không, cái này sao có thể? Phong Hành cấp bậc như vậy sao lại rơi vào tay chúng ta…”

Lúc này Thích Dao tựa hồ như đang ở trong hư không, âm thanh bên tai vừa gần vừa xa, nghe không rõ ràng.

Cô chỉ có thể nghe thấy mình cắt lời Kiều Niệm, thốt ra hai từ.

“Có thể.”

Môi mấp máy, âm cuối không tự chủ run lên.

Kiều Niệm ngẩn ra một lúc, ngay cả Cừu Lãng cũng cúi đầu ngạc nhiên.

Thích Dao nhìn mấy chữ kia, nghĩ.

Có gì không thể chứ?

Trong suốt những năm dài đằng đẵng, cô đã vô vọng đợi chờ hai cái tên này có sự liên kết với nhau, đã đợi suốt mười năm trọn vẹn.

Bình Luận (0)
Comment