“Khả năng thắng không cao lắm.”
Màn hình điện thoại hiển thị 9 giờ tối, cuộc gọi với Diệp Thanh Mạn đang diễn ra.
Thích Dao đổ mồ hôi trên máy chạy bộ, chiếc quần bó sát tôn lên đôi chân thon dài cùng đường cong tròn trịa của vòng ba. Tóc mai ướt đẫm mồ hôi, mặt mộc trắng hồng, mịn màng xinh đẹp.
“Ôi trời ơi, bảo bối, cậu đẹp quá đi mất.” Trong cuộc gọi video, Diệp Thanh Mạn vừa ăn hạt dưa vừa nhìn cô, giơ ngón cái khen ngợi.
“Dáng này, mặt này, ai nhìn mà không động lòng? Cần gì đại diện thương hiệu chứ? Chẳng phải phút chốc là có thể lấy được cái bạch nguyệt quang của cậu à?”
“…”
Thích Dao tắt máy chạy bộ, bước xuống, tháo tóc ra, lắc nhẹ đầu. “Tiếp tục đi.”
“Ồ,” Diệp Thanh Mạn nhổ vỏ hạt dưa ra, “Phong Hành cũng là thương hiệu điện thoại nội địa hàng đầu, thị phần chiếm gần nửa. Huống hồ lần này là dòng sản phẩm mới với chip tự nghiên cứu phát triển.”
“Tớ vừa gửi cậu một tài liệu, xem thử đi.”
Thích Dao nhấp vào báo cáo dữ liệu chi tiết, đủ loại biểu đồ hiện lên trước mắt.
Tiếng gõ bàn phím lách cách từ phía Diệp Thanh Mạn, “Đây là số liệu lần trước lúc họ tìm đại diện cho dòng AY, trợ lý của tớ gửi qua đó.”
Tập đoàn Phong Hành khởi nghiệp từ nhiều năm trước, tập trung vào lĩnh vực công nghệ thông tin và truyền thông. Nhờ cấu trúc doanh nghiệp cùng tầm nhìn phát triển tiên tiến, người sáng lập nhìn xa trông rộng, thu hút nhân tài, phát triển mạnh mẽ. Hiện nay, họ là nhà cung cấp hàng đầu thế giới về cơ sở hạ tầng ICT (công nghệ thông tin và truyền thông) cùng thiết bị thông minh.
Tập đoàn có rất nhiều công ty con, phạm vị kinh doanh rất rộng, nhưng lĩnh vực chính vẫn là thiết bị truyền thông dữ liệu và sản phẩm vi điện tử.
“Dòng AY hướng đến phân khúc giá hợp lý, kiểu dáng đa dạng, màu sắc bắt mắt, nhiều lựa chọn. Vì vậy họ thường chọn các ngôi sao có sức hút trên mạng.” Diệp Thanh Mạn rất tự nhận thức, “Ví dụ như cậu, như tớ.”
Thích Dao nhạt nhẽo ừ một tiếng: “Vậy cậu nhận được chưa?”
“… Cậu có biết nói chuyện không hả! Còn thế nữa là tớ cúp máy đấy!”
Nghĩ đến con vịt đã vào miệng lại bị đối thủ chơi xấu bay mất, Diệp Thanh Mạn nghiến răng nghiến lợi, “Nếu không phải cái tên đàn ông thối kia, tớ đâu có hỏng chuyện?”
Thích Dao mỉm cười, lấy bộ đồ ngủ từ trong tủ ra: “Vậy thì đừng có mù quáng yêu nữa.”
Vạt áo theo động tác kéo lên, để lộ vòng eo trắng mịn săn chắc.
Diệp Thanh Mạn nhe răng cười, “Để xem lúc cậu yêu rồi có còn nói được câu đó không. Quay lại chuyện chính đi!”
“Dòng sản phẩm X-11 mới của họ từ đầu đã định vị là sản phẩm cao cấp, hiệu năng cao, ổn định, giá không rẻ. Khoảng 1,5 lần giá thị trường phổ thông, gấp đôi dòng AY.”
“Tớ đã dò hỏi, từ lúc họ tung tin ra, đã có mấy người đoạt giải Kim Ưng chủ động ngỏ ý hợp tác rồi.”
Đầu dây bên kia ném ra vài cái tên, toàn là những nữ minh tinh trên 35 tuổi, độ nhận diện quốc dân cao, thường xuất hiện với hình tượng trí thức tinh tế, sang trọng.
“Phong Hành luôn thông minh mà,” Diệp Thanh Mạn chậc lưỡi, “Họ chỉ mới tỏ ý muốn hợp tác, nhưng chẳng để lộ chút thông tin cụ thể nào về người được ưu tiên.”
Trong video vọng ra vài tiếng chó sủa, một chú chó lông đen vàng lẫn lộn xuất hiện trong khung hình, rướn cổ muốn l**m màn hình.
“Ngoan nào.” Diệp Thanh Mạn bế nó lên, ngăn hành động đó lại, nhẹ nhàng khuyên bảo.
“Bảo bối à, tớ nói thật, hay là mình đừng tranh giành cái này nữa, tránh để người khác cười chê. Nhỡ đâu cậu từ chối sản phẩm của đối thủ để tranh giành Phong Hành, cuối cùng cả hai đều mất thì sao?”
Thích Dao cau mày suy nghĩ, “Để tớ nghĩ thêm.”
Diệp Thanh Mạn chậc một tiếng, biết khuyên cũng vô ích, “Tùy cậu thôi. Nhớ đến đón chó đấy.”
“Biết rồi.” Thích Dao đáp, tắt máy rồi vào phòng tắm.
*
Gần 12 giờ đêm, Thích Dao xách một túi lớn đồ từ trên xe bước xuống, tay phải còn dắt theo dây xích.
Một chú chó chăn cừu Đức lông đen nhảy xuống từ ghế phụ, dáng vẻ tao nhã, như một thủ lĩnh đang tuần tra lãnh địa.
Diệp Thanh Mạn sắp phải vào đoàn phim, quay cổ trang trong rừng sâu núi thẳm. Biết Thích Dao chuẩn bị có kỳ nghỉ ba tháng, cô tức tối bất bình, quyết định giao lại chút việc cho bạn mình. Trước khi đi, cô để lại đứa con trai quý báu của mình—
Một con chó.
Nguyên văn của cô ấy: “Bảo bối của tớ rất ngoan. Quan trọng hơn là, nó bẩm sinh thông minh nhạy cảm, không chỉ có thể dự báo nguy hiểm mà còn rất thu hút người khác phái.”
Thích Dao nghe xong chỉ hừ một tiếng, khinh thường nhìn lại.
Nhưng không ngờ, vừa quay lại cốp xe để cất đồ, chú chó thông minh này đã biến mất.
Cô đứng dưới lầu, hé miệng định gọi tên nhưng lại không biết phải gọi gì, đành lần theo con đường quanh co mà đi tìm.
Căn hộ này do Kiều Niệm tìm giúp cô, nằm ở khu tấc đất tất vàng. Một tầng chỉ có hai căn hộ rộng rãi.
Xanh hóa cùng bất động sản đều không tồi, an ninh đảm bảo, rất riêng tư. Không ít người trong giới giải trí có hộ khẩu ở thành phố C cũng mua nhà tại đây.
Dưới sự chỉ dẫn của bảo vệ, Thích Dao đi ra cổng khu dân cư, vòng ra con hẻm phía sau.
Ngoài đường xe cộ tấp nập, trong hẻm quán ăn đêm tiếng người ồn ào, vô cùng náo nhiệt.
Hàng loạt quán nướng mọc san sát, những chiếc ghế nhựa xanh cùng bàn xếp tiện lợi được bày dưới gốc cây đa. Tiếng bật nắp lon, tiếng cụng ly vang lên không ngớt.
Ông chủ rắc thìa bột thì là lên xiên nướng đang xèo xèo mỡ, sau đó dọn ra đĩa kèm ba chai bia, nhanh chóng đưa đến bàn đầu tiên, cười nói, “Chờ lâu rồi nhé, hôm nay đông khách quá. Cái này tặng thêm cho mọi người.”
“Khách sáo quá! Chúng tôi là khách quen mà.” Chu Tất vuốt vuốt đầu đinh, phất tay, “Cảm ơn nhé!”
Đại Bạch đẩy gọng kính đen, chộp lấy mấy xiên thịt ba chỉ. “Trời ạ, cuối cùng cũng được nghỉ hai ngày. Dự án này xong, tôi sẽ ngủ liền ba ngày ba đêm.”
“Ngủ luôn trong quan tài đi. Anh là người mệt nhất à?” Chu Tất bĩu môi, hất cằm, “Đến anh đây còn chưa nói gì, anh đã vội giành công rồi.”
Chu Tất mở phần mềm video, “Anh nghỉ được hai tháng phải không?”
Dụ Gia Thụ mặc áo hoodie đen, cầm chai bia lạnh, ngón trỏ móc vào khoen nắp, khẽ giật một cái. Bọt trắng sủi tăm trào ra, dính lên đầu ngón tay anh.
“Cứ xem tình hình đã.”
Anh nghiêng người rút một tờ giấy, đôi tay thon dài với khớp ngón tay rõ ràng lần lượt lau sạch từng ngón.
“Thụ à,” Đại Bạch vừa nhai sườn vừa lắc đầu cảm thán, “Ngồi ở quán nướng thôi mà cũng đẹp trai thế này.”
Dụ Gia Thụ ném tờ giấy vào thùng rác: “Không bằng ai, nhưng hơn anh thì vẫn thừa sức.”
“…” Đại Bạch đen mặt không cãi lại được, ba miếng là gặm sạch xiên thịt, “Thì sao? Tôi có vợ, cậu thì không.”
Dụ Gia Thụ nhướng mày, nhàn nhã nói: “Vậy sao cậu nửa đêm không về nhà?”
“…Cái đó còn không phải về nhà sẽ bị vợ mắng sao” Đại Bạch lập tức xuống giọng, nhỏ tiếng lầm bầm.
Dụ Gia Thụ tản mạn cong môi, thả lỏng người dựa vào lưng ghế, ánh mắt lơ đãng dõi theo một chú chó chăn cừu Đức đang đi qua lại trên vỉa hè, run run đôi tay, rồi vòng đến bên ống quần anh bắt đầu đảo quanh.
Chu Tất vừa ăn vừa gõ lạch cạch trên bàn phím điện thoại, không quên tìm cách châm chọc.
“Anh không biết rồi. Những người đẹp trai như bọn tôi thường tìm thấy tình yêu đích thực muộn hơn một chút. Niềm vui của những người đàn ông độc thân, kiểu ông chồng ba mươi tuổi như anh làm sao hiểu được?”
“Thôi đi! Ngày nào cậu cũng canh giờ xem phim mới của nữ thần, thế mà đòi tìm tình yêu đích thực?”
Con chó chăn cừu Đức hít hà ống quần của anh, đưa móng cào nhẹ mặt đất vài lần, cẩn thận túm lấy ống quần đang buông lơi, rồi lại nhanh chóng thả ra.
“Này, anh không hiểu gì hết!” Chu Tất tức giận, xoay ngang màn hình, chìa ra trước mặt hai người.
“Cái này gọi là gì?! ‘Trừ phi là biển lớn, nước khác chẳng làm ta thỏa mãn; từng gặp qua mây trên núi Vu, chẳng còn yêu mây nơi khác.’ Từng thích một người như thế rồi, làm sao có thể yêu thêm người khác được chứ?”
Học sinh tiểu học cãi nhau, không thú vị.
Thà xem chó còn hơn.
Dụ Gia Thụ lười đến mức không buồn nhấc mí mắt lên, cúi đầu nhìn thấy một cái vòng cổ, khom người nhặt sợi dây xích, nhẹ nhàng vòng vào tay, tiện tay lấy vài miếng thịt to trong đĩa của Đại Bạch ném cho nó, khiến Đại Bạch gầm lên tức tối.
Chú chó ban đầu không ăn, đôi mắt đen láy, nhìn anh chăm chú như đang đấu trí.
Một chú chó thông minh. Dụ Gia Thụ chậc một tiếng.
“Nhìn anh ta kìa.” Anh chỉ tay về phía Đại Bạch, người đang mê mải gặm thịt xương sườn.
“Anh ta ăn được thì con cũng ăn được.”
Dụ Gia Thụ cầm một miếng sườn không tẩm gia vị, lắc lư trước mặt chú chó.
Lần này nó động đậy, nhấc mông khỏi mặt đất, nhã nhặn tiến lại gần để ngoạm lấy miếng thịt.
“Ôi đ**! Các cậu là có ý gì hả!”
Chu Tất bật cười lớn, cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi tập phim đặt trước để thưởng thức biểu cảm Đại Bạch. Bỗng dưng cậu ta khựng lại, mắt mở lớn.
“…ôi vã*.” Cậu ta lẩm bẩm.
Ánh mắt chuyển từ màn hình điện thoại ra phía trước, rồi lại từ phía trước quay về màn hình, lặp đi lặp lại mấy lần. Cuối cùng, cậu phát hiện người trong phim đang đứng trước mặt mình.
Nói chính xác hơn là đang đứng trước mặt Dụ Gia Thụ.
“Có phải tôi tương tư đến mức sinh bệnh, sinh ra ảo giác rồi không?”
Thích Dao mặc một bộ đồ thoải mái, chiếc áo len xám rộng rãi khoác hờ trên người, một góc áo sơ vin vào chiếc quần ống rộng màu trắng tạo cảm giác mềm mại đầy phong cách.
Cô ấy hình như vừa mới tắm xong, không trang điểm gì, để mặt mộc, làn da trắng nõn mịn màng, phần đuôi tóc còn hơi ẩm. Mái tóc dài xõa trên lưng, màu hạt dẻ mềm mại.
Nổi bật như một bông hoa giữa đám đông.
Chó chăn cừu Đức đang mải mê gặm xương sườn, vừa thô bạo vừa cẩn thận, ăn hết phần thịt rồi mới bắt đầu nhai xương, phát ra tiếng răng rắc.
Ngõ phố náo nhiệt, có người chào hỏi, có người trêu đùa, thậm chí có cả tiếng khóc. Mọi âm thanh đan xen tạo thành một bức tranh ồn ào.
Dụ Gia Thụ cảm thấy gì đó, ngước mắt lên nhìn cô.
Ánh mắt hai người giao nhau, Thích Dao khựng lại.
Xung quanh như đột nhiên rơi vào trạng thái chân không, mọi thứ đều đông cứng lại. Tiếng nói chuyện, tiếng còi xe, tiếng chạm cốc, tất cả dường như lơ lửng trong không trung, khi gần khi xa.
Không khí im lặng một lúc lâu.
“Chó của cô?” Anh hỏi sau một lúc.
Thích Dao vẫn còn ngơ ngẩn, cơ thể đã phản ứng trước cả đầu óc, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng: “Ừm.”
Dụ Gia Thụ đưa tay vuốt nhẹ cổ chú chó, nốt ruồi nhỏ trên ngón giữa anh ẩn mình trong bộ lông mềm mại, anh cúi xuống thì thầm với nó: “Đây có phải là mẹ của con không?”
Dáng vẻ anh có chút lười biếng, giọng nói trầm thấp, âm cuối nhẹ bẫng như gió thoảng trong không khí, tản mạn, lại vô tình cuốn hút.
Chú chó chẳng buồn ngoảnh đầu lại, ăn xong xương liền tiếp tục cọ cọ vào quần anh, nhìn như chẳng quen biết gì với Thích Dao.
Dụ Gia Thụ suy nghĩ một chút, thấy cô gái này không giống người nói dối: “Cô gọi nó thử xem?”
Thích Dao rõ ràng ngừng lại một chút, mấp máy môi, rồi do dự gọi: “… Cún con.”
Ba người đàn ông đồng loạt nhíu mày, dùng ánh mắt đầy vi diệu nhìn cô.
Lần này không những chú chó chăn cừu Đức không phản ứng gì mà cả bàn đều im lặng.
Đại Bạch: “… Đây thật sự là chó của cô sao? Sao ngay cả tên cũng không có.”
Thích Dao nghĩ thầm, Anh tưởng tôi không biết cái tên đáng ghét của nó à? Chỉ là tôi không thốt nên lời thôi.
Cô im lặng một lúc, rồi gọi: “Con trai.”
Con chó vẫn không nhúc nhích, chân sau cào cào mặt đất rồi bắt đầu đi vòng quanh ghế của Dụ Gia Thụ.
Người đàn ông ngồi đó không nói lời nào, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, lưng dựa vào ghế.
Cô gái này chắc không phải đang đùa anh chứ.
Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Chu Tất nhìn thấy nữ thần của mình vẫn điềm tĩnh, nhưng vành tai cô đã dần đỏ lên, sắc hồng lan cả hai má, nhỏ giọng nói:
“……Lão công.”
“…”
Một giây, hai giây, ba giây.
Không gian yên lặng như tờ. Ba người đàn ông như bị nhấn nút tạm dừng. Đại Bạch còn miếng thịt dang dở trong miệng cũng rơi “bịch” xuống đất, kinh ngạc nhìn người bị chú chó cọ vào.
Chu Tất nhìn khuôn mặt của Thích Dao, đôi mắt đào hoa của cô lấp lánh nước, trong sáng có chút thẹn thùng, đầu óc cậu trống rỗng 2 giây. Cậu cảm thấy môi mình hơi ươn ướt, vội vàng đưa tay quẹt sờ ra cái gì dính dính..
Má.
Chảy máu mũi rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thanh Mạn: Tớ đã tính trước rồi, biết con trai tớ sẽ giúp cậu đào hoa nở rộ.
Dao: Nghe tớ nói cảm ơn cậu (chắp tay).