Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 4

Làm sao cô có thể nói với anh đây là con chó do bạn trai cũ của Diệp Thanh Mạn tặng? Trước khi chia tay, cô ấy gọi nó là “chồng”, sau khi chia tay cô ấy gọi nó “con trai”!

Đổi tên đã nửa tháng rồi, vậy mà nó vẫn không tự nhận thức được. Đúng là con chó ngốc.

Thích Dao cảm thấy tuyệt vọng, bàn tay ẩn trong tay áo buông thõng đã siết chặt thành nắm đấm, đến mức ngón chân cũng không kiềm được mà bấu chặt xuống mặt đất.

Dụ Gia Thụ chỉ ngừng lại một chút, ngay sau đó nhận ra có lẽ cô đang gọi con chó. Anh cúi xuống, xoa đầu nó.

Chó chăn cừu Đức cũng rất biết hợp tác. Sau khi Thích Dao gọi cái tên đó, nó lập tức nhận tổ quy tông, phấn khởi thè lưỡi, vòng quanh chân cô hai vòng, rồi lớn mật cắn lấy ống quần của Dụ Gia Thụ kéo ra ngoài.

Thích Dao vừa định ngăn lại, nghe thấy anh cười nhẹ một tiếng, liền đứng sững tại chỗ.

Tê dại.

Đây là phản ứng đầu tiên của cô.

Âm thanh trầm thấp đó xuyên qua không khí như ẩn chứa dòng điện nhỏ li ti, khiến cổ cô bất giác nổi lên cảm giác tê dại.

Thích Dao mím môi, co ngón tay lại, thầm nghĩ có phải mình đang đeo kính có bộ lọc quá mức trước anh không.

“Ê, cái quái gì thế này? Cậu bị làm sao vậy?” Đại Bạch giật mình hét lên.

Cô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người đàn ông đầu đinh hôm qua đang vo giấy thành mẩu rồi nhét vào lỗ mũi. Phần nhân trung đỏ lên, trên đó còn vết máu chưa lau sạch.

Thấy cô nhìn qua, mặt Chu Tất càng đỏ hơn, đỏ từ mặt đến tận gốc cổ, không còn chút dáng vẻ đáng ghét thường ngày khi cãi nhau. Ánh mắt lảng tránh không yên, cuối cùng cả hai mẩu giấy đều nhét vào cùng một lỗ mũi.

Thích Dao: “…”

Dụ Gia Thụ lúc này đã dỗ được con chó, con chó Đức nhảy thình thịch tới chân cô, nằm xuống, lè lưỡi.

Bộ dạng ngu ngốc. Hệt như Diệp Thanh Mạn.

Cô nhìn con chó ngốc, thầm mắng trong bụng.

Dụ Gia Thụ đứng dậy, mùi hương bạc hà mát lạnh theo gió bay tới, len lỏi vào mũi cô.

Người đàn ông đưa dây dắt chó tới, bàn tay với những khớp xương rõ ràng nắm lấy phần cuối, cổ tay rắn chắc, tay áo tụt xuống, để lộ cánh tay thon tràn đầy sức mạnh.

Nốt ruồi nhạt màu trên ngón tay lướt qua trước mắt cô.

Thích Dao khựng lại một chút, đưa tay ra nhận lấy.

Cô đã cẩn thận lắm rồi, nhưng đầu ngón tay vẫn nhẹ nhàng lướt qua ngón tay anh.

Mềm mại, hơi lạnh, đường vân rõ ràng.

Giống như biển cả mà cô không thể chạm tới.

“Cảm ơn.” Cô nhẹ giọng nói.

Dụ Gia Thụ ừ một tiếng, không mấy để tâm đáp lại một câu: “Không có gì.” Anh thu tay về, ngồi xuống, ống tay áo rơi xuống, che đi xương cổ tay hơi nhô ra.

Thích Dao nhìn lần cuối rồi dắt dây, quay người đi.

Thế này là đủ rồi, cô nghĩ.

Được nói đôi câu đối thoại đã là rất hiếm hoi. Con người nên biết đủ.

“ừm, chờ một chút.”

Thích Dao gần như lập tức dừng bước, quay đầu lại.

Không hề chần chừ, nhanh đến mức khiến người khác cảm giác như cô đã chờ đợi câu này từ lâu.

Dụ Gia Thụ để ý đến chi tiết này, hơi nhướng mày, ngón tay khẽ động, gõ gõ nhè nhẹ lên lon nước giải khát.

Chàng trai đầu đinh gãi đầu, lắp bắp, hai lỗ mũi vẫn còn nhét giấy, khuôn mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

“Chào Dao Muội… Tôi rất thích cô. Thích cô nhiều năm rồi.”

“Thật đấy. Lúc ăn cơm còn xem phim của cô. Tạp chí gì đó cũng mua cả đống, còn chiếm dụng cả chỗ làm việc của công ty nữa.” Đại Bạch chen lời.

Khuôn mặt Chu Tất càng đỏ hơn, gần như lắp bắp: “Đó đều là tôi tự nguyện làm. Không có gì to tát cả. Nhưng mà… tôi có thể xin chữ ký của cô không?”

“Được.” Ánh sáng rực rỡ trong mắt Thích Dao từ từ tắt đi, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng, chờ cậu ấy mượn một cây bút dạ đen từ chủ quán.

“Ở đây à?” Cô dùng bút chỉ vào vai Chu Tất, hơi ngạc nhiên. “Cậu chắc chứ?”

“Ừm.” Chu Tất gật đầu, có chút ngượng ngùng gãi đầu. “Giấy không bền mà cũng không có gì mới lạ.”

Thích Dao không nói thêm gì, cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, kiễng chân lên, cẩn thận ký tên mình lên chiếc áo phông trắng.

“Cậu nhìn xem, thật sự rất đẹp.” Đại Bạch uống một ngụm bia, liếc nhìn hai người không xa, “Ngoài đời còn đẹp hơn trên phim. Đúng là tươi tắn mơn mởn. Bảo sao mà không nổi tiếng được.”

Dụ Gia Thụ nghịch chiếc tai nghe Bluetooth trên tay, không nói gì. Một lúc lâu sau, anh bỗng nhiên nói: “Cứ cảm thấy cô ấy hơi quen.”

“Xàm quá! Dù trời sập xuống thì cậu cũng chẳng biết nữ minh tinh là ai đâu. Thằng nhóc này nhắc đến bao lâu rồi mà cậu cũng không có chút ấn tượng nào.” Đại Bạch bĩu môi, nhìn Chu Tất quay về, tò mò vỗ vỗ áo cậu ta. “Để tôi xem nào.”

“Biến đi!” Chu Tất vừa né vừa bảo vệ quần áo, lập tức hóa thân thành cậu em nhỏ cộc cằn: “Anh nghĩ anh xứng chắc?!”

“Này, thằng nhóc này.” Đại Bạch làm bộ xắn tay áo.

Lại cãi nhau ỏm tỏi.

Dụ Gia Thụ không tỏ thái độ gì, mở màn hình điện thoại bắt đầu chơi game. Lúc đoạn hoạt họa nhảy ra, anh uống một ngụm nước, ánh mắt lướt qua chữ ký thanh thoát trên vai áo Chu Tất.

Nét chữ ngay ngắn, thanh tú, vừa có phong cách riêng vừa dễ đọc.

Giống hệt chủ nhân của nó, dịu dàng, không vượt ngoài khuôn khổ.

Điểm đặc biệt duy nhất là có một đường ngang rõ ràng dưới hai từ, uốn cong ở cuối kèm theo một con số Ả Rập nhỏ xíu: “1”.

Có lẽ là “71”.

Dụ Gia Thụ không để tâm lắm, cúi đầu điều khiển nhân vật rời khỏi bệ đá cổ.

Đột nhiên, trong nháy mắt, có gì đó nhanh chóng lóe lên trong đầu anh.

Anh dừng lại hai, ngẩng đầu lên.

Ngón tay nhẹ gõ hai cái lên mặt bàn, phát ra âm thanh “cốc cốc.” Đại Bạch và Chu Tất quay đầu nhìn.

Sau một lúc im lặng, anh nhìn chàng trai mặc áo thun trắng, cất giọng:

“Đưa tôi xem nào.”

*

Thích Dao về nhà dựng tổ cho chó chăn cừu Đức, tất cả đồ ăn đồ dùng đều được bày ngay ngắn ở cửa vào.

Con chó này vừa về nhà đã rất ngoan, nằm trên tấm thảm mềm, mắt nhìn cô chằm chằm. Thích Dao một lúc không tức giận nữa, vỗ về tai cùng đầu nó, cuối cùng quyết định sau này sẽ gọi nó là Lai Phúc để trả thù.

Lại một đêm mơ mộng loạn xạ.

Hàng xóm đối diện có vẻ đang chuyển nhà, giữa khuya nửa đêm phát ra tiếng kéo đồ đạc, cửa thang máy đóng mở, đi lại qua lại. Thực ra âm thanh không lớn, nhưng cô ngủ không yên.

Giữa tiếng ồn hỗn loạn, cô như đang lơ lửng trên không trung, theo cơn gió mùa thu mà thiếp đi, mơ một giấc mơ đứt đoạn.

Lần đầu cô đứng trước cổng trường trung học thành phố C, 15 tuổi, nhỏ bé gầy gò, đứng bất động rất lâu, nhìn đám đông nhộn nhịp phía trước, ngại ngùng lo lắng, ngón tay vô thức siết chặt vạt áo.

Ánh mặt trời chói chang đến mức khiến người ta choáng váng, chớp mắt một cái, lại biến thành hành lang bệnh viện với ánh sáng lạnh lẽo.

16 tuổi, cô đứng trước cửa phòng bệnh, mùi nước sát trùng xộc lên mũi, điện tâm đồ thẳng tắp, máy móc phát ra tiếng tít tít. Cô chỉ đứng ngẩn ngơ, trái tim như vỡ vụn nhưng chẳng thể rơi lấy một giọt nước mắt.

Chỉ một thoáng sau, lại trở thành buổi tối trước kỳ thi đại học, buổi học cuối cùng trước khi nghỉ, cô ngồi ở hàng ghế gần cửa sổ, cẩn thận viết lá thư cuối cùng, lợi dụng bóng đêm lướt qua anh, nhẹ nhàng nhét vào góc cặp sách.

Sau đó, cô gái 18 tuổi đứng dưới ánh trăng tự nhủ với mình rằng, sau này sẽ không còn nhớ nhung anh nữa.

Lúc này, Thích Dao bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ngây người nhìn trần nhà trắng trong giây lát, trong đầu tràn ngập những cảnh tượng hai ngày này gặp anh.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, cầm ly Americano đá, quay lại nhìn có vẻ như đã nhận ra.

Ngồi thoải mái bên quầy thịt nướng, chân dài gập lại, gãi cằm cho con chó nhỏ. Cổ tay lộ ra dưới tay áo hoodie đen.

Có những điều được chôn giấu quá kỹ, đến nỗi ngay cả bản thân cũng bị lừa, cho đến khi ngòi nổ bất ngờ được châm, pháo hoa bùng nổ trong đầu, một trận rực rỡ tiếp theo đó là một đống tro tàn.

Thích Dao nghĩ, có lẽ cô vẫn chưa thực hiện được ước mơ cuối cùng thời thiếu nữ.

Chiếc đồng hồ treo tường sáng rực, chỉ bốn giờ sáng.

Thỉnh thoảng, tiếng còi xe vang lên từ xa, đột ngột và ngắn ngủi, kéo lại suy nghĩ của cô.

Cô không còn buồn ngủ nữa, bèn thức dậy mở máy tính.

Màn hình lóe lên một ánh sáng yếu ớt, là tin tức liên quan đến dòng X-11.

Thông thường, việc chọn đại sứ thương hiệu sẽ phải thảo luận kỹ càng trong nội bộ, kết hợp mục tiêu giai đoạn, vị thế thị trường của thương hiệu, từ hình ảnh nghệ sĩ, sự phù hợp của hai bên, ảnh hưởng của nghệ sĩ, tiềm năng, rủi ro, để lập đề xuất ứng cử viên, cuối cùng sẽ được lãnh đạo phê duyệt.

Vì hình ảnh của người phát ngôn có liên quan chặt chẽ đến hình ảnh thương hiệu, chi phí cao nên nhiều thương hiệu rất thận trọng trong việc lựa chọn người phát ngôn, phải trải qua nhiều vòng thảo luận, chọn lọc, tuyệt đối không xem xét các nghệ sĩ hạng ba, hạng bốn ngoài danh sách ứng cử viên.

Nhưng Phong Hành thì không.

Thích Dao lướt chuột, xem tài liệu do trợ lý gửi đến.

Kể từ khi thành lập, Phong Hành luôn chú trọng đổi mới đột phá, với triết lý doanh nghiệp thấm nhuần trong toàn bộ công ty. Điều này cũng thể hiện rõ trong việc lựa chọn đại sứ thương hiệu cho các dòng sản phẩm.

Đối với tất cả các sản phẩm, Phong Hành chỉ đưa ra một hình mẫu đại sứ chung chung, xác định sơ bộ hình ảnh, sau đó công khai thông tin, còn lại sẽ giao cho các đội ngũ của nghệ sĩ có ý định hợp tác.

Cái này giống như việc nghệ sĩ gửi hồ sơ cho Phong Hành, họ sẽ chọn lựa. Đôi khi, kế hoạch quảng bá cũng yêu cầu các đội ngũ nghệ sĩ tự thiết kế.

Nếu một công ty nhỏ làm điều này thì họ đã thất bại từ lâu rồi, nhưng Phong Hành thì thực sự có khả năng tài chính để làm điều này.

Nhiều ngôi sao hàng đầu cũng sẽ thử gửi hồ sơ, nhưng đối phương không chỉ nhìn vào địa vị của nghệ sĩ.

Điều này đã được chứng minh trong ngành khi Diệp Thanh Mạn, một nữ chính trong bộ web drama tuổi đôi mươi, có thể trở thành đại sứ của dòng AY.

Điều các công ty công nghệ cần là sự đổi mới và tầm nhìn xa.

Tóm lại là Thích Dao vẫn còn cơ hội, nếu không thì Cừu Lãng đã không giao nhiệm vụ này cho cô.

Chỉ là cơ hội không nhiều.

Cô co ro trên ghế trong phòng làm việc, hai tay ôm đầu gối, đắp chăn kín mít, ngồi dưới ánh sáng yếu ớt, chăm chú xem xong lịch sử phát triển và video phỏng vấn của Phong Hành.

Kim đồng hồ chỉ 8 giờ, thành phố dần thức dậy, tiếng xe cộ tấp nập, âm thanh ồn ào vang lên.

Con chó chăn cừu Đức thức dậy, lượn quanh dưới ghế của cô.

Thích Dao cho nó một ít thức ăn, trong lúc nó ăn, cô thay đồ đơn giản, áo trắng, quần đen, đội mũ lưỡi trai lên đầu, kéo dây xích dắt nó xuống dưới mua bữa sáng.

Cánh cửa chống trộm lặng lẽ nặng nề mở ra, tiếng ồn ào bên ngoài lọt vào.

Cửa đối diện không đóng chặt, chỉ mở hé, hình như có người đang nói chuyện trong phòng khách, mơ hồ nghe được vài giọng nam. Lối vào chất đống vài thùng giấy lớn.

Thích Dao không có thói quen nghe lén, cô đi vòng qua thùng giấy, xuống dưới mua một cốc cà phê, tranh thủ đi siêu thị mua một số đồ dùng cần thiết.

Chú chó chăn cừu Đức đi bên cô, duyên dáng, quý phái, không chút dấu hiệu của một con chó lớn chạy loạn, khiến Thích Dao cũng bớt lo lắng.

Phải đến khi cô ấn nút tầng 18 lần nữa, cửa thang máy mở ra, mùi thơm của thịt nướng thoang thoảng bay ra, chú chó quý tộc cuối cùng cũng động đậy.

“…Này!”

Thích Dao không để ý, dây xích trượt khỏi tay cô. Chú chó lao nhanh ra khỏi thang máy, dùng hai chân trước đẩy cửa nhà đối diện chưa đóng chặt, lao vào bên trong.

Chỉ để lại một bóng lưng kiêu hãnh.

Và một đoạn dây xích không ngừng rung lắc do chạy nhanh.

Thích Dao: “…”

Ngày đầu tiên của hàng xóm mới chuyển đến, đã bị một con chó lạ xâm nhập.

Cô thở dài, vô thức kéo vành mũ xuống, giơ tay gõ cửa, giọng nhẹ nhàng: “Xin lỗi, làm phiền các bạn rồi…”

Cửa chống trộm mở theo động tác của cô, lộ ra phòng khách với tông màu xám đen.

Các thùng giấy vương vãi, phần lớn đã rỗng. Mọi thứ gần như đã được dọn dẹp xong.

Trên quầy bar có vài chai rượu, bàn trà thấp. Âm thanh trò chuyện bị gián đoạn khi một người một chó bước vào, chỉ còn lại âm thanh nền của trò chơi trong TV.

Kính gọng đen cầm kẹp đứng trước bàn ăn, trên lò nướng điện, thịt nướng phát ra tiếng xèo xèo. Đã cháy, nhưng quên lật mặt.

Đầu đinh ngồi trên ghế sofa, một tay cầm điều khiển Switch, tay kia cầm bàn chải đánh răng, bọt trắng dính ở khóe miệng, xoay người, sửng sốt dừng lại.

“…Dao, Dao Muội?”

Khi mọi người đều nhìn về phía cô, cái đầu cúi xuống duy nhất rất dễ nhận ra.

Hoặc có thể nói, chính bản thân anh đã đủ nổi bật.

Người đàn ông thoải mái ngồi trên ghế sofa, nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, hai chân dang rộng, bàn tay thon dài cầm điều khiển đen, ngón tay linh hoạt tự nhiên di chuyển.

Lông mi anh cụp xuống, nét mặt tập trung, như thể anh đang làm việc gì khác.

Trên màn hình, thanh máu của boss giảm dần, trong hoàn cảnh không có đồng đội, Tinh Linh Vương cuối cùng phát ra một tiếng gầm giận dữ, rồi xuất hiện màn hình hoàn thành.

Dụ Gia Thụ thản nhiên vứt tay cầm đi, đứng dậy, hơi nghiêng đầu, giơ tay nhéo gáy, cúi mắt nhìn con chó chăn cừu Đức vẫn đang cọ cọ vào chân mình.

Anh dừng lại hai giây, ngước mắt nhìn lên.

Cô gái nhỏ đứng lúng túng ở cửa, chỉ lộ nửa khuôn mặt, môi hơi mở, mắt hoa đào tròn xoe, vẻ mặt bất ngờ không thua gì hai người kia.

Tóc mềm mượt, bị mũ lưỡi trai ép xuống, đôi khi vài sợi dựng lên, không có vẻ lộn xộn, ngược lại lại trông rất sinh động.

Một lúc lâu sau, người đàn ông nhướng một bên mày, vẻ mặt tùy ý thảnh thơi.

“Thật là trùng hợp, lại gặp nhau…”

Con chó thông minh đang cắn lấy chân quần anh, cái đuôi mềm mại vẫy rất vui vẻ.

Anh nhìn xuống, vẻ mặt phức tạp, nhẹ nhàng nhấn giọng:

“Lão công của cô?”

Bình Luận (0)
Comment