Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 5

Thích Dao: “…”

Nếu đây là phim hoạt hình, có lẽ sẽ có một vài con quạ đen kêu quang quác bay ngang qua.

Thích Dao cười gượng hai tiếng, cảm thấy mình có thể vào nhóm xã hội chết đăng bài được rồi.

Nhớ cái gì không nhớ, lại đi nhớ cái chuyện này.

Chu Tất sửng sốt một lát, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người đang đứng, nhìn về phía Dụ Gia Thụ như nhìn thấy ma.

Cậu ta trao đổi ánh mắt với Đại Bạch, trong mắt tràn đầy câu nói “Anh ấy làm gì thế này, sao lại chủ động nói chuyện với nữ thần của tôi?”

Đại Bạch cũng hoảng sợ, miệng há thành chữ O, mắt trợn ngược, “Tôi cũng không biết. Hoặc là có quỷ, hoặc là cậu ta để ý nữ thần của cậu.”

“Cút đi!” Chu Tất không nhịn được, mắng người một tiếng.

Thích Dao dừng lại hai giây, vịn vào khung cửa rồi dừng bước trên đường đi vào lấy dây xích cho chó.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không có ý đó,” Chu Tất vội vàng lấy khăn giấy lau sạch bọt trắng ở khóe miệng, “Tôi mới chuyển đến đây tối qua, họ tới giúp tôi. Mấy thứ ở hành lang chưa kịp dọn.”

Cậu ta ngượng ngùng xoa đầu: “Đứng ngoài cửa không tiện, cô vào ngồi một lát nhé?”

“Không cần đâu, tôi chỉ dắt chó liền đi.”

Thích Dao mím môi, theo bản năng từ chối, nhưng thấy con chó chăn cừu Đức kia không có chút ý thức nào, đã chạy đến bên Đại Bạch, nhón chân đòi ăn thịt. Bất đắc dĩ, cô đành bước vào phòng khách.

Cô chỉ tay ra cửa, lịch sự nói: “Tôi ở ngay đối diện, nếu cần gì cứ gọi tôi.”

Chu Tất: “…Được được được được được được!”

Chàng trai nhỏ vì quá vui mà đỏ cả tai, khóe miệng cong đến tận trời, gật đầu lia lịa như giã tỏi.

Dụ Gia Thụ nâng mí mắt, có vài phần muốn cười.

Anh lấy từ tủ lạnh ra hai chai nước, đặt lên quầy bar, quay người vào phòng.

“À, hơi lộn xộn, tôi chưa kịp dọn, mau tới ngồi đi.” Chu Tất rất căng thẳng, nhanh chóng thu dọn quần áo cùng đồ lặt vặt trên sofa.

Thích Dao nghe lời ngồi xuống, liếc mắt nhìn bóng dáng cao gầy dần dần biến mất khỏi tầm mắt, thở phào nhẹ nhõm.

“À, em gái, tối nay đến ăn cơm nhé?” Đại Bạch nhiệt tình mời.

“Hôm nay bọn anh tổ chức tiệc tân gia cho thằng nhóc này, càng đông người càng vui. Dù sao mọi người cũng là hàng xóm mà!”

Thích Dao há miệng, còn chưa kịp trả lời, Chu Tất đã căng thẳng liếc nhìn cô vài lần, sợ cô khó xử, vội vàng nói chen: “Thôi đi. Người ta có thể bận việc riêng nữa mà.”

Đại Bạch ngượng ngùng sờ mũi: “…Ồ, được rồi. Xin lỗi nhé.”

Thích Dao không phải người giỏi từ chối lòng tốt của người khác, cô do dự hai giây rồi nói: “Không sao, chỉ là một bữa cơm thôi. Dù sao sau này chúng ta cũng là hàng xóm mà.”

Đại Bạch vỗ tay, cười tươi như hoa: “Đúng lúc quá! Hôm qua không kịp xin chữ ký với chụp ảnh, vợ tôi mắng tôi cả buổi. Hôm nay gọi cô ấy tới ăn chung, biết đâu về nhà tôi khỏi phải dọn dẹp!”

“…”

Thích Dao im lặng một lúc, thu hồi ánh mắt, nhận lấy cốc nước Chu Tất đưa cho.

Lát chanh nổi lềnh bềnh trong chiếc ly thủy tinh trong suốt. Cô nhấp một ngụm rồi cúi mắt nhìn tờ tạp chí trên bàn cà phê.

“Cái này cậu cũng mua à?” Thích Dao ngạc nhiên hỏi.

Đã lâu lắm rồi.

Đây là trang bìa tạp chí đầu tiên của cô kể từ khi ra mắt.

Người trong trang màu còn non nớt trẻ trung, lớp trang điểm không che đi nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt. Vì thế, khi nhìn thấy khuôn mặt đó, cô có cảm giác như đã qua mấy kiếp.

“Đúng vậy.” Chu Tất ngượng ngùng gãi mũi, “Hồi học cấp ba, tan học đi qua quầy báo bên đường, tôi mua nó.”

Thích Dao lướt nhanh dòng thời gian trong đầu, bật cười, “Lúc tôi chụp cái này cậu vẫn còn học cấp ba à?”

Chu Tất gật đầu.

“Vậy mà cậu còn gọi tôi là Dao muội?”

“Cái… cái này không phải ai cũng gọi thế sao.”

Chu Tất gãi đầu, không biết nhìn đi đâu, tùy tiện kêu cứu: “Bên cạnh em ngoài anh trai thì ai cũng gọi vậy.”

Nói xong, như sợ cô không biết anh trai mình là ai, cậu ngẩng đầu chỉ vào chỗ vừa rồi Dụ Gia Thụ ngồi, bĩu môi: “Là người vừa rồi đấy.”

Thích Dao im lặng hai giây, nhẹ giọng hỏi: “…Cậu ấy biết tôi à?”

“Ừm…” Chu Tất có vẻ hơi ngượng ngùng.

“Trước đây em nghĩ anh ấy không biết, vì anh ấy thực sự không quan tâm mấy thứ vòng vèo trong giới giải trí, giờ chắc là biết rồi.”

Hôm qua còn nghiên cứu chữ ký của cô ấy một lúc cơ mà.

“Dù sao chị cũng đứng trước mặt anh ấy mà gọi…”

Cậu thiếu niên ngây ngô mở miệng, lưỡi líu lại, không thể thốt ra hai chữ kia, chỉ đành vô thức gãi mũi như đang lau thứ gì đó, ám chỉ Thích Dao về hai chữ kia.

“…”

Thích Dao vẫn mỉm cười, nhưng nhân vật nhỏ trong đầu cô lại đang gào thét điên cuồng.

Tôi đã gọi anh ấy là thế nào?!?!

Chu Tất tiếp tục nói: “Bất cứ người đàn ông nào chắc cũng khó mà quên được, một người phụ nữ đột nhiên lao đến trước mặt và gọi mình là ‘cái đó’…”

“Cái đó” là cái gì cơ?

Thích Dao kéo khóe miệng, nặng nề đặt cốc xuống bàn: “…Được rồi, đừng nói nữa!”

Nói thêm thì không lịch sự đâu!

*

Thư phòng.

Hôm nay là một ngày hiếm hoi thời tiết đẹp ở thành phố C. Trời xanh mây trắng, mặt trời ló nửa mình sau những đám mây mềm mại, phủ lên một lớp ánh vàng nhạt.

Người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất, người hơi khom, tay đặt trên bệ cửa, tóc rũ xuống trán. Đường viền cằm sắc nét, vừa lạnh lùng vừa ung dung, anh cúi mắt nhìn xuống khung cảnh đường phố xe cộ tấp nập bên dưới.

Ổ khóa cửa “cạch” một tiếng, Đại Bạch chen vào.

Dụ Gia Thụ quay người lại, dựa vào lan can, nhướng mày.

“Ôi, mặt thằng nhóc đỏ đến mức tôi không dám nhìn luôn.” Đại Bạch xua tay, lấy hộp thuốc lá từ trong túi quần ra, “Tôi không dám làm phiền buổi họp fan đâu.”

“Cậu cũng chạy vào đây làm gì?” Đại Bạch hỏi.

Dụ Gia Thụ gõ ngón tay vào lan can, không nói gì.

Anh luôn cảm thấy cô gái đó nhìn thấy mình là không thoải mái. Dù cố tỏ ra tự nhiên, thật ra toàn thân căng thẳng, ánh mắt không biết nên đặt vào đâu.

“Hút không?”

Hộp thuốc lá đưa đến trước mặt anh, Dụ Gia Thụ hơi nghiêng đầu né tránh, trả lời gọn lỏn: “Không hút.”

“Chà, đúng là cậu, muốn cai là cai được luôn.” Đại Bạch ngồi xuống bên bàn làm việc, tự châm thuốc hút.

“Nhưng cậu cũng chỉ thỉnh thoảng lúc áp lực mới hút hai điếu. Hồi vừa ra mắt sản phẩm của Tinh Phàm thì hút nhiều, nhưng không nghiện, cai dễ thôi.”

Dụ Gia Thụ hờ hững ừm một tiếng, đẩy cửa sổ ra để thông gió, nheo mắt nhìn mây trời.

Mềm mại và dày, có độ sáng đẹp. Không hiểu sao, anh đột nhiên nhớ lại đôi mắt đó.

Đôi mắt đào hoa hướng lên trên, bình thản tĩnh lặng, ẩn chứa một sức mạnh khó diễn tả thành lời.

“Căn nhà này Chu Tất tìm thật không tệ.” Đại Bạch cười, phả ra một hơi khói, “Nữ thần ở ngay đối diện, lông mày của tiểu tử này sắp dựng ngược lên trời rồi.”

“Vận may tốt.” Anh đáp.

“Nữ minh tinh có khác, khí chất đúng là khác biệt.” Đại Bạch chậc lưỡi hai tiếng, “Hồi trước vợ tôi bảo nữ minh tinh mặc bao tải cũng đẹp, tôi còn không tin, bảo cô ấy tìm nữ minh tinh mặc bao tải cho tôi xem, thế là ăn một trận đòn.”

“…”

Dụ Gia Thụ cười khẩy, “Chả trách nửa đêm nửa hôm không dám về nhà.”

Đại Bạch không có thời gian để ý tới lời mỉa mai của anh mà vẫn đang suy nghĩ về mấy nữ minh tinh kia.

“Cậu nói xem, họ có phải từ nhỏ đã đẹp như vậy không? Cảm giác chỉ cần đứng giữa đám đông là khác biệt hẳn với mọi người. Chắc hẳn từ bé đã rất tự tin nhỉ?”

Dụ Gia Thụ nhìn chằm chằm vào đám mây đẹp nhất một lúc lâu rồi thì thầm.

“Không hẳn.”

Đại Bạch ồ lên một tiếng, ngẫm nghĩ một lúc mới thấy lạ, “Sao cậu biết được? Cậu có quan tâm đến mấy cô nữ minh tinh đâu.”

“Đoán vậy.” Dụ Gia Thụ dừng lại hai giây, qua loa nói, liếc mắt nhìn tin nhắn trên điện thoại, cầm áo khoác đi ra ngoài, “Tôi đến công ty xem tiến độ.”

“Lại đi nữa à? Dự án đã đi vào sản xuất rồi, đâu cần theo sát nữa?” Đại Bạch ngạc nhiên hỏi.

“Hẹn họp với bộ phận kỹ thuật, bàn về kế hoạch GPU năm sau.”

“…Vừa xong một dự án đã lập tức chuẩn bị bước vào dự án tiếp theo.” Đại Bạch há hốc mồm, giơ ngón cái, “Tấm gương lao động.”

“Tối nay ăn cơm cậu có về không?”

“Xem tình hình.” Dụ Gia Thụ bình tĩnh trả lời, mở cửa phòng, bước ra hai bước, dừng lại một lát, như nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn Đại Bạch.

“Anh lát nữa hãy ra.”

Rồi anh đóng cửa lại.

Đại Bạch sửng sốt hai giây, vô thức đồng ý, sau đó thở ra một hơi khói, mới nhận ra có gì đó không đúng.

…Tại sao?

Anh ta cau mày, bước tới cửa, mở hé cửa rồi thò đầu ra khỏi phòng để nhìn. Dụ Gia Thụ đã rời đi, để lại hai người trong phòng khách vẫn đang nói chuyện.

Chu Tất: “Thật ra, bình luận hot mà tối qua chị trả lời trên Weibo chính là của em.”

“Bình luận nào?”

“Em nói em đăng ký tham gia chương trình ‘Nam nữ xông pha’ nhưng bị từ chối. Họ bảo em không phù hợp điều kiện. Em nghĩ mình xông pha suốt, thấy Dao Muội là xông đến tận trời cuối đất, nhiều lần xông đến choáng váng. Sau đó em hỏi họ, hóa ra vấn đề không phải là xông pha, mà là em không phải nam cũng chẳng phải nữ, em chỉ là con chó của Dao Muội.”

“Chị trả lời em một dấu chấm hỏi.” Chu Tất bổ sung.

“…”

Cả không gian chìm vào im lặng.

Cả chú chó đang ngửi khắp nơi lẫn kẻ nghe lén cũng đều im bặt.

Cơn gió thổi qua, làn khói trắng tan đi, Đại Bạch nhìn thấy Thích Dao hơi nghiêng mặt, khẽ nhíu mũi.

Ngón tay đặt trên đầu gối co lại hai lần, dường như hơi khó chịu, nhưng nhận ra mình đang ở nhà người khác, cô nhanh chóng kiềm lại.

Biểu cảm rất nhỏ, có lẽ chỉ là hành động vô thức. Nếu không nhìn chằm chằm từ đầu đến cuối, thật khó mà nhận ra.

Người đàn ông ba mươi tuổi đã kết hôn còn chưa hết ngạc nhiên trước cách nói chuyện của giới trẻ ngày nay, thì lại phát hiện ra một bí mật khó nói thành lời.

Đại Bạch tâm trạng phức tạp đóng cửa lại, nhìn chằm chằm vào tàn thuốc cháy trong tay, khóe miệng giật giật, thần sắc vi diệu.

Dụ Gia Thụ thậm chí không nhìn, chỉ bảo anh lát nữa hãy ra ngoài.

…Là sợ cô ấy bị khói thuốc làm khó chịu sao?

Bình Luận (0)
Comment