Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 6

Có những người hoàn toàn không hay biết, mình đã bị một người đàn ông đã kết hôn nhạy bén gắn cho cái mác “có vấn đề.”

Dụ Gia Thụ cầm chìa khóa xe xuống lầu, lái xe đến khu công nghệ cao.

Tối qua bị kéo ở nhà mới của Chu Tất chơi game đến tận nửa đêm, mỹ danh là “thư giãn,” nhưng bọn họ thì có thể ngủ bù ban ngày, chỉ có một mình anh lại phải đi làm.

Cảnh sắc khu công nghệ cao ngoài cửa sổ sáng sủa, vài tòa nhà kính cao vút sừng sững, lấp lánh dưới bầu trời đầy nắng.

Đôi tay nhàn nhã đặt trên vô lăng, các khớp xương rõ ràng, thon dài góc cạnh. Làn da mỏng manh bao lấy các đốt ngón tay, nốt ruồi nhạt màu giữa ngón tay theo từng cử động lúc ẩn lúc hiện.

Dụ Gia Thụ liếc qua gương chiếu hậu, thấy dưới mắt anh có quầng thâm rõ rệt. Anh hơi nâng mày, ghé vào cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới để mua một tách cà phê.

Nhân viên vẫn là Tiểu Đào, chỉ khác là ban ngày, cô gái đôi mươi không còn lười biếng xem phim, cũng không dám nhìn chằm chằm người đẹp trai, chỉ cúi đầu nghiêm chỉnh tính tiền cho anh.

Dụ Gia Thụ đứng trước quầy thanh toán chờ, ánh mắt lơ đãng nhìn tủ lạnh trưng bày nước uống.

Soda cam trong chai thủy tinh, bao bì in dòng chữ tiếng Anh tối giản. Những ngày trời nóng, lấy từ tủ lạnh ra, hơi lạnh ngưng tụ thành lớp sương đọng trên bề mặt chai.

Chất lỏng trong suốt lắc lư bên trong, tạo nên âm thanh giòn tan đặc trưng của mùa hè.

Đó là loại nước anh thường mua nhất thời còn đi học.

Không hiểu sao, Dụ Gia Thụ chợt nhớ đến đôi bàn tay thon dài nắm lấy chai nước.

Trong khoảnh khắc lơ đãng, anh như thấy bóng dáng mảnh mai tinh tế phản chiếu trên bức tường kính phía sau quầy thu ngân.

Chiếc mũ lưỡi trai che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đường nét hàm dưới xinh đẹp, dịu dàng. Mái tóc nâu nhạt xõa mềm mại trên vai, tựa như những đám mây nhẹ nhàng.

Tiếng gọi tên anh vang lên rất khẽ, nhưng dường như chứa đựng cả ngàn lời muốn nói.

Dụ Gia Thụ cụp mắt, có chút thất thần.

“Dụ tổng.”

“Ông chủ.”

Cô gái ở quầy lễ tân và nhân viên hành chính đi ngang qua, đều mặc trang phục công sở chỉnh tề, giày cao gót lộp cộp dứt khoát, vừa đi vừa mỉm cười chào hỏi.

Anh gật đầu nhẹ, bước qua hành lang dài, đẩy cửa phòng họp. Bên trong có vài người ngồi xiêu vẹo cùng một bộ bài vẫn chưa được cất đi.

“Phải nói rằng, cả công ty, xuất sắc nhất chắc chỉ có em gái nhân viên hành chính với sếp mà thôi.” Trưởng phòng kỹ thuật trêu đùa.

Dụ Gia Thụ đưa mắt nhìn bọn họ, kéo ghế chủ trì ra ngồi xuống: “Nếu cậu chơi Địa chủ không thua cả hai nhà thì cũng đáng để tự hào đó.”

Cả phòng họp tức khắc vang lên một tràng cười rộn rã.

Có người cười, lại nghĩ đến cái gì, tấm tắc cảm thán: “Chớp mắt cái, Tinh Phàm đã được bao nhiêu năm rồi. Lúc đó chúng ta còn tưởng Thụ chỉ muốn lập công ty để chơi thôi, ai mà ngờ lại có thể đi được đến bước này.”

“Đúng vậy! Bên ngoài làm gì có công ty nào không khí tốt như chúng ta? Toàn là những người đã từng chiến đấu cùng nhau từ thời đại học.”

“Còn có Đại Bạch và thằng nhóc Chu Tất nữa. Chúng ta đều bị họ thuyết phục cả thôi. Hồi Thụ mới khởi nghiệp, cậu ấy mới học năm ba, kéo chúng ta ngày ngày cắm rễ trong phòng thí nghiệm, ngày đêm thiết kế chế tạo. Đến năm cuối đại học, trong tay đã có bằng sáng chế rồi.”

“Đợi đến khi học xong thạc sĩ trở về, công ty đã niêm yết cổ phiếu. Phải nói, chọn đúng sếp là đã thành công một nửa cuộc đời rồi.”

“Được rồi, đừng tâng bốc tôi nữa.” Dụ Gia Thụ cười khẽ, khớp ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, “Bắt đầu bàn chính sự đi.”

Phòng họp không lớn lắm, không giống như những chiếc bàn vuông lớn hào nhoáng trong phim truyền hình, hai bên ngồi đầy người mặc vest chỉnh tề, đấu đá gay gắt, sóng ngầm cuộn trào.

Tinh Phàm không có nhiều quy tắc như vậy.

Phòng họp sạch sẽ ngăn nắp. Hai bên bàn là vài người trẻ tuổi vẻ ngoài bất cần, khoảng chưa tới mười người. Ai trau chuốt hơn thì mặc áo sơ mi, ai xuề xòa thì mặc áo thun, quần jeans. Nhưng điều đó không ảnh hưởng họ cất đi vẻ nghịch ngợm, tập trung vào sự nghiêm túc, chuyên nghiệp của mình.

Dụ Gia Thụ tựa nhẹ vào lưng ghế, giọng trầm trầm nêu ra chủ đề chính.

Từ việc đề xuất các yêu cầu về chip cho đến khi ứng dụng, nhìn chung có thể chia thành hai giai đoạn: thiết kế và sản xuất.

Tinh Phàm tuy không phải công ty lớn, nhưng ngay từ khi mới thành lập đã chia rõ hai bộ phận thiết kế và chế tạo, cách làm gọn gàng, duy trì ổn định cho đến hiện tại.

Quá trình thiết kế chip thường bao gồm phần đầu và phần cuối. Phần đầu tập trung nhiều hơn vào thiết kế phần mềm và logic, mảng này do Chu Tất cùng Đại Bạch phụ trách. Phần cuối thì chú trọng kỹ thuật chế tạo, cần cải tiến dựa trên khả năng sản xuất của đơn vị chế tạo chip.

Với sự phát triển nhanh chóng của khoa học công nghệ, thiết kế chip không còn là vấn đề khó khăn nhất trong nước. Thách thức lớn nhất đối với ngành công nghiệp vi mạch ở Trung Quốc lại nằm ở khâu chế tạo.

Thêm vào đó, tình hình quốc tế phức tạp, cạnh tranh giữa các cường quốc, hàng loạt biện pháp trừng phạt, kiểm soát kinh tế không ngừng, khiến vấn đề càng thêm gay gắt.

Tinh Phàm tập trung vào điểm này, đặc biệt chú trọng đến công nghệ chế tạo chip. Số lượng nhân sự ở bộ phận chế tạo lớn gấp nhiều lần bộ phận thiết kế, bao gồm những tài năng từ học thuật đến công nghiệp trong các lĩnh vực như vật liệu, kỹ thuật, vật lý, hóa học, quang học.

Cuộc họp không căng thẳng theo kiểu đấu khẩu gay gắt như trên phim, nhưng cũng chẳng hề nhẹ nhàng.

Từ mục tiêu chương trình, tính khả thi, đến kế hoạch thực hiện, một nhóm thanh niên liên tục trao đổi quan điểm trong phòng bằng giọng nói gần như cãi vã. Ẩn trong giọng nói khàn khàn của họ cùng vô số bản thảo bị vứt bỏ là hoài bão lớn lao và sự nhiệt huyết không gì lay chuyển được.

Mặt trời thu di chuyển từ phía đông l*n đ*nh trời, chầm chậm ngả về phía tây. Bóng toà nhà văn phòng rộng lớn biến đổi theo ánh nắng, lúc dài lúc ngắn, cuối cùng bị hoàng hôn kéo dài đến tận bên kia đường.

Những ô cửa kính trên tòa nhà phản chiếu hàng ngàn cảnh mặt trời lặn. Lối vào ga tàu điện ngầm, dòng người đông đúc tụ lại rồi lại tản ra, để lại sự tĩnh lặng. Cuộc thảo luận trong phòng họp cũng dần đi đến hồi kết.

Hai cốc cà phê Americano đã gần hết, Dụ Gia Thụ dùng tay phải nhẹ nhàng đặt lên cổ, hoạt động cái cổ cứng ngắc một chút, tựa người vào lưng ghế, giọng hơi khàn, nhẹ nhàng đưa ra kết luận cuối cùng.

Đến đây, kế hoạch hệ điều hành và bộ xử lý phần mềm cho quý tiếp theo của Tinh Phàm mới chính thức được quyết định.

Mọi người đều khản cổ, mệt mỏi tựa người vào ghế, tay cầm cốc nước, một tảng đá lớn trong lòng lặng lẽ rơi xuống đất. Họ đắm chìm trong suy nghĩ, vô tình nhìn nhau rồi đột nhiên bật cười.

“Thụ à, quý sau cậu không ở công ty giám sát, có yên tâm không? Không sợ chúng tôi làm phá sản công ty của cậu à?”

Dụ Gia Thụ nghe vậy, lười biếng nhếch môi: “Tùy các cậu. Nếu phá sản, tôi chịu trách nhiệm.”

“Không phá được đâu. Đây đều là công sức của chúng ta.” Người lên tiếng dừng lại một chút, thở dài một hơi, “Thực sự không muốn xa cậu đâu. Đi làm việc chăm chỉ cho ba cậu đi.”

“Cũng không phải là không quay lại.” Dụ Gia Thụ nhướng mày, “Là theo yêu cầu của ông già đi theo một dự án thôi, tôi vẫn là sếp, vẫn quản lương của các cậu.”

“Vẫn khóc à? Mẹ kiếp cậu có hèn không hả?” Người bên cạnh đột nhiên vỗ mạnh vào vai cậu ta.

Người đàn ông hung hăng lau mắt rồi nói: “Biến đi. Mắt tôi bị ngứa.”

Thực ra không chỉ cậu ta, tất cả mọi người ngồi đây đều có chút cảm khái.

Tinh Phàm đã đi được bao nhiêu năm rồi, sự cống hiến của Dụ Gia Thụ ai cũng thấy rõ. Nhưng có những người lại không nhìn thấy, tưởng mình đang nắm cả một đế chế kinh doanh, không coi công ty nhỏ này ra gì.

“Được rồi.” Dụ Gia Thụ hơi nâng cằm, lười biếng nói, “Tháng sau tôi tăng lương cho các cậu.”

Giữa tiếng hoan hô của mọi người, anh khoác áo ra ngoài, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, yên tĩnh như mọi khi, chỉ là khi đi qua logo lớn của Tinh Phàm, anh dừng lại hai giây.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, anh như trở lại phòng thí nghiệm hồi đại học, mấy người ngồi chen chúc, ngày đêm viết, điều chỉnh dữ liệu chương trình, phân tích mạch điện.

Dụ Gia Thụ không quay đầu lại, chỉ khẽ dừng lại một chút, rồi sải bước ra ngoài.

*

Đầu thu ở thành phố C vẫn còn oi bức. Cái nóng như thiêu đốt ban ngày khiến người ta khó chịu. Chỉ đến đêm mới có chút không khí mát mẻ của mùa thu.

Thích Dao về nhà làm việc một lát, 7 giờ tối thay quần áo, trang điểm nhẹ, cầm dây xích chó chăn cừu Đức gõ cửa phòng đối diện.

“Không lau nhà, không nấu cơm, nghỉ phép kiểu gì vậy? Không bằng về làm thêm giờ đi, vừa ăn ngon ngủ khỏe còn có thể giảm cân.”

Người mở cửa là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, tóc xoăn bồng bềnh, mặc áo vest trắng, rạng rỡ hào phóng.

Một giây trước cô ấy còn ngoái đầu lại mắng người ta, giây sau quay lại nhìn thấy Thích Dao, rõ ràng dừng lại, mắt mở to, biểu cảm nhanh chóng thay đổi, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng.

“Ai nha, Dao muội đến rồi!”

Lý trí của Phương Thiến chỉ cho phép cô do dự hai giây trước khi đưa tay kéo Thích Dao vào, nhỏ giọng khen: “Hôm qua Đại Bạch nói gặp em chị còn không tin, ai ngờ lại là thật! Em xinh quá đi mất!”

“Vào đây, Dao muội, ngồi tự nhiên nhé! Toàn là món ăn gia đình, không biết em có thích không.” Đại Bạch mời, “Đây là vợ tôi.”

Thích Dao nói với Phương Thiến vài câu, đại khái có thể cảm nhận được địa vị của anh trong gia đình, nhìn vẻ mặt hơi buồn bã của anh, cô không nhịn được cười, “Được.”

Bàn ăn là màu trắng đơn giản, vài người chia nhau ngồi hai bên, Chu Tất ngồi ở ghế chủ, Phương Thiến cùng Đại Bạch ngồi đối diện với Thích Dao.

Một bàn đầy món ăn, bày biện gọn gàng, màu sắc và mùi vị đều rất ngon, khiến người ta thèm ăn không thôi.

“Là cậu làm sao?” Thích Dao hỏi nhỏ.

“Làm sao mà có thể.” Chu Tất cả kinh, tiến lại gần nói nhỏ, “Đều là vợ chồng họ làm, em vào bếp giúp một chút, liền bị họ đuổi ra ngoài.”

“Chủ yếu là do cậu làm hại nhiều hơn là làm lợi. Ví dụ như ném hành đã cắt vào thùng rác, bỏ lại đầu hành, cầm nhầm giấm thành xì dầu.” Phương Thiến nói, Chu Tất tức giận chu môi, khiến mọi người ngồi quanh bàn đều bật cười.

“Nào, chúng ta hãy ăn mừng vì anh bạn nhỏ Chu Tất, tuổi còn trẻ, đã có nhà rồi!”

Đại Bạch nâng ly đưa tay về phía trước. Mọi người đều rất nể tình nâng cốc cụng nhau.

Phương Thiến: “Chúc mừng nha, tân gia vui vẻ, chúc cậu tương lai rộng mở.”

“Từ giờ chúng ta là hàng xóm của nhau rồi, người bạn nhỏ” Thích Dao cũng nói theo.

Cốc thủy tinh va vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo.

Chu Tất không nói gì, chỉ cúi đầu uống một ngụm lớn, ho khụ khụ mấy lần, không biết là rượu quá cay hay gì mà mặt cậu đỏ bừng, ngay cả đuôi mắt cũng hơi đỏ.

Thích Dao vốn lo lắng trong cốc của mình cũng có rượu, cẩn thận uống một ngụm nhỏ, phát hiện là Sprite mới yên tâm.

“Ngoài ra, chúng ta còn phải cảm ơn Dao muội đã chịu đến dự tiệc mừng của hàng xóm chúng tôi!”

Đại Bạch vui vẻ rót thêm rượu cho mình với Chu Tất, bị Phương Thiến liếc nhìn một cái, liền run tay chỉ rót đầy nửa cốc, cũng giơ lên.

“Yên tâm đi, chúng tôi không phải người không có chừng mực, sẽ không tiết lộ chuyện riêng của em đâu. Chúc em sau này sự nghiệp rộng mở!”

Chu Tất chuyên nghiệp hơn nhiều, nghiêm túc nói: “Chúc chị nhận được nhiều hợp đồng quảng cáo, liên tục nhận được lời mời đóng phim, tất cả các kịch bản nhận được đều là kịch bản chị thích, vui vẻ trở thành ngôi sao hàng đầu.”

Phương Thiến: “Chúc em sau này đường diễn càng rộng mở, những nam diễn viên đóng chung đều là các anh chàng siêu cấp đẹp trai.”

Thích Dao cầm ly, lòng có chút phức tạp.

Cô đã tham dự nhiều bữa tiệc kể từ khi ra mắt, bao gồm tiệc đóng máy, tiệc khai máy chương trình tạp kỹ, tiệc công ty, nhưng chưa bao giờ có một lần hoàn toàn ăn cơm cùng người ngoài ngành giải trí tại nhà.

Họ không có nhiều khúc khuỷu quanh co, chỉ có thể dựa vào sự hiểu biết của mình về giới giải trí mà dành tặng cho cô những lời chúc chân thành nhất, cảm giác này rất kỳ lạ, lại cũng rất… an ủi.

Cô mím môi, nâng ly chạm với mọi người, chân thành nói: “Cảm ơn.”

“Được rồi, được rồi, đừng nghiêm túc buồn tẻ như vậy nữa, cẩn thận sau này Dao muội không đến nữa đấy.” Phương Thiến giơ đũa lên, cười nói, mời mọi người bắt đầu ăn.

Thích Dao múc một bát cơm nhỏ, vừa ăn vừa nghe họ trò chuyện.

Phương Thiến rất hiểu chuyện, không dò hỏi chuyện riêng tư hay hỏi những bí mật kỳ quái của ngành giải trí, chỉ nhẹ nhàng trò chuyện với cô.

“Vậy các em thật sự ăn không mập à?”

“Làm sao có thể.” Thích Dao vẫy tay, “Chỉ là do yêu cầu của máy quay, ăn ít, vận động nhiều thôi.”

Suy nghĩ một lúc, cô lại bổ sung thêm, “Có thể một số người có cơ thể dễ gầy, nhưng em thì không.”

“Nhóc à, không phải anh nói cậu đâu, nhưng đến tuổi này cậu cũng nên yêu đương, mấy năm nữa là phải lập gia đình rồi.”

Đại Bạch chậm rãi uống một ngụm, nghiêm túc nói: “Đừng trách anh nhiều lời nhé, cuộc sống mà, vẫn cần có bạn đồng hành. Dù là cậu, hay là Thụ, đều như nhau cả thôi.”

Chu Tất hiếm khi không lên tiếng chế nhạo anh, chỉ im lặng nhìn anh một cái, môi khẽ động.

“Này,” Đại Bạch đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Anh nhớ cậu nói hồi trung học từng yêu thầm một cô gái? Cậu học trường nào vậy, trường trung học cộng đồng?”

“Không phải là yêu thầm!” Chu Tất ho hai cái, mặt đỏ bừng vì ho, điên cuồng muốn ngăn cản Đại Bạch.

“Hả?” Thích Dao đang nói chuyện với Phương Thiến về phim mới của cô, nghe thấy liền quay đầu lại, “Cậu học trường trung học cộng đồng à?”

Chu Tất gật đầu.

Đôi mắt đào hoa của Thích Dao sáng lên, ngạc nhiên cười nhìn cậu: “Học đệ.”

Chu Tất do dự vài giây, nắm chặt tay cầm ly, nhẹ nhàng nói: “Thực ra, em đã quen chị từ hồi trung học…”

Có lẽ cậu ấy thật sự hơi say, nói chuyện có chút lắp bắp, ánh mắt đảo quanh, ngay cả vành tai cũng đỏ.

“Hả? Cậu nói cái gì?” Thích Dao tiến lại gần một chút.

Khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mắt, Chu Tất càng lắp bắp hơn, không nói được một chữ nào, may mắn tiếng chuông cửa vang lên cứu cậu.

Cậu ấy đứng phắt dậy, ngay cả đôi đũa cũng rơi xuống đất: “Em đi mở cửa.”

Thích Dao và Phương Thiến nhìn nhau.

“Đứa trẻ này.” Phương Thiến lẩm bẩm, đi vào bếp lấy cho cậu ta một đôi đũa mới.

Tiếng cửa mở vang lên, sau đó là tiếng Chu Tất vui mừng, phấn khích gọi: “Anh! Họp xong rồi à?”

Tim Thích Dao hẫng một nhịp, tay cầm đũa lập tức siết chặt.

Người đàn ông bình tĩnh trả lời, có tiếng quần áo sột soạt cọ vào nhau, tiếng túi quà được đặt lên kệ.

“Quà cho cậu.”

Dụ Gia Thụ chậm rãi bước từ cửa vào phòng khách, gật đầu chào Phương Thiến, ánh mắt dừng lại trên bàn ăn, khựng lại hai giây.

Hôm nay Thích Dao trang điểm nhẹ, mái tóc dài được chải chuốt, ăn mặc giản dị, không quá trang trọng cũng không quá xuề xòa. Chiếc áo xám bó sát khiến cô trông càng trắng hơn, dưới ánh đèn trần trong phòng, cô dường như đang phát sáng.

Cô ngước đôi mắt đào hoa lên, lặng lẽ nhìn anh.

Đôi mắt thanh triệt, trong trẻo.

Không hiểu sao, Dụ Gia Thụ đột nhiên hối hận vì không mua một chai soda cam.

Anh ngừng lại một giây, đi thẳng về phía cô.

Đôi bàn tay thon dài nắm lấy lưng ghế, nhẹ nhàng kéo ra. Cái nốt ruồi nhỏ nhạt ở bên cạnh ngón tay thi thoảng lộ ra.

Mùi bạc hà nhẹ nhàng vương trong không khí, anh ngồi xuống cạnh cô, giống như một làn gió mát dừng lại bên người cô, chỉ trong chốc lát từ đầu thu quay lại mùa hè.

Tim của Tề Dao đập thình thịch như trống, cô không khỏi cúi mắt nhìn anh từ khóe mắt.

Sườn mặt thanh thoát, sống mũi thẳng tắp.

Họ cách nhau rất gần, khoảng cách mười mấy cm như thể bị chia cắt thành một không gian độc lập. Thời gian cùng năm tháng trôi qua một cách tự nhiên, phủ lên khoảnh khắc này một lớp filter quen thuộc.

Giống như năm đó, cái vị trí ngồi tình cờ sai sót.

Bình Luận (0)
Comment