“…”
Thích Dao ngẩn người một giây.
Trên bàn trà, dưới một chồng tài liệu về lịch sử khởi nghiệp, các bài phóng sự, tiểu sử nhân vật của Phong Hành, thình lình đè lên một cuốn tạp chí có bìa là ảnh chụp của Tinh Phàm!
Dòng tiêu đề lớn kỳ lạ in đậm nổi bật giữa trang bìa——
“Sinh viên trường TOP dẫn đầu sáng lập công ty, ba năm sau khi tốt nghiệp đã thành công niêm yết, trở thành ‘hắc mã’ tiềm năng nhất trong thị trường bán dẫn. Liệu có bí mật nào ẩn giấu đằng sau?!”
Trong đó hai chữ “bí mật” được in to đến mức gần như chiếm nửa trang bìa.
Thật sự còn “giật gân” hơn cả mấy trang tin lá cải!
“…”
Không phải, anh nghe tôi giải thích đã.
Thích Dao dừng lại hai giây, căng da đầu lấy tạp chí ra lật ngược lại: “… Đây là tạp chí chính thống.”
“Thật sao?” Dụ Gia Thụ nhướng mày, không tỏ ý kiến.
Thích Dao cảm thấy đầu óc đều bị đốt cháy thành một mớ hồ nhão, quyết định mặc kệ, không giải thích nữa.
Ánh mắt Dụ Gia Thụ lướt qua, đúng là tạp chí chính thống thật.
Đây là một tạp chí tin tức nổi tiếng trong nước, tổng biên tập còn là người quen cũ của anh.
Hình ảnh lớn trên bìa chính là Dụ Gia Thụ thời còn du học ở South Bay, San Francisco, đang đứng trên bục diễn thuyết.
Bộ vest đen được cắt may chỉnh chu, cà vạt đỏ rượu vang, áo sơ mi trắng cổ cài nghiêm chỉnh. Sườn mặt góc cạnh thanh tú, hiếm khi thấy anh đeo kính gọng vàng. Đôi bàn tay thon dài thong thả nắm lấy micro.
Ánh mắt anh thẳng tắp nhìn về phía trước, không kiêu ngạo cũng không nóng vội, không nhanh cũng không chậm, mang theo sự bình tĩnh, điềm đạm của một người trưởng thành, vẫn thấp thoáng thấy được bóng dáng của một thiếu niên tràn đầy sức sống ngày nào.
Giống như một chàng trai mười bảy, mười tám tuổi, bình thản đứng trên sân khấu hội trường trường trung học số 1, nhưng vẫn không thể che giấu được sự phóng khoáng, ngông cuồng bẩm sinh.
Mười bảy, mười tám tuổi, cái tuổi chưa từng nếm trải những đòn roi của cuộc sống, cứ ngỡ rằng cả thế giới đều nằm dưới chân mình. Ngay cả việc chinh phục đỉnh Everest để hái sao, cũng dễ như trở bàn tay.
Ánh mắt của hai người đồng thời dừng lại ở bức ảnh bìa, suy nghĩ trôi dạt không kiểm soát, bầu không khí im lặng lan tỏa khắp phòng khách.
Một lúc sau, Thích Dao mở miệng, “… Tôi từng đọc qua…”
—— “Đinh.”
Lò nướng trong bếp từ từ ngừng hoạt động, phát ra âm thanh báo hiệu đã hoàn thành việc nướng.
Cô như bị kéo ra khỏi một cơn mộng mị, hai chữ “đọc qua” mơ hồ thoát ra khỏi môi, nhanh chóng tan biến vào không khí, thay vào đó là: “Tôi đi lấy bánh tart trứng.”
Phần nhân bánh tart trứng là sản phẩm bán sẵn mua ở siêu thị dưới tầng sáng nay, chỉ cần đổ vào vỏ bánh rồi cho vào lò nướng. Hỗn hợp trứng nở bông, vỏ bánh giòn rụm nóng hổi, vẫn còn bốc hơi nghi ngút.
Thích Dao dùng găng tay chuyên dụng lấy khay bánh ra, cẩn thận xếp từng chiếc vào túi giấy đựng.
Vì nghĩ đối diện có nhiều người, có khả năng ai về nhà nấy, cô đã nướng tổng cộng mười hai cái. Mỗi túi ba cái, tổng cộng bốn túi.
Túi giấy kraft dày dặn, khi bị vò và gấp lại phát ra những tiếng sột soạt.
Dụ Gia Thụ không biết từ lúc nào đã dựa vào cửa, lặng lẽ nhìn cô cẩn thận cho từng cái bánh vào túi.
“Cô không giữ lại một cái sao?”
Cô thật sự muốn giữ lại, nhưng sáng nay khi đi siêu thị không nghĩ sẽ được mời ăn cơm, cứ tưởng mười hai cái là đủ cho đến hết năm, ai biết lễ thượng vãng lai, một lần là hết.
Thích Dao chớp mắt, ngửi thấy mùi bánh nướng thơm phức, quyết tâm bỏ chiếc bánh cuối cùng vào túi.
“Tôi đang kiêng đường.”
Nữ minh tinh mà, làm gì cũng là chuyện bình thường.
Dụ Gia Thụ nhẹ nhàng nâng một bên lông mày, “Ồ” một tiếng.
Cánh cửa an ninh lặng lẽ mở ra, Lai Phúc lưu luyến đứng trên ngưỡng cửa tiễn anh ra ngoài.
Dáng người cao ráo, thẳng tắp của người đàn ông bước qua, từng bước một rời xa.
“Chúc ngủ ngon.” Thích Dao thì thầm nói lời tạm biệt tối nay.
Câu nói chưa kịp nói xong, thôi thì bỏ đi, cô nghĩ.
Dụ Gia Thụ dừng lại hai giây, quay lại nhìn cô.
Đèn cảm ứng trong hành lang nhấp nháy tắt mở, không gian im ắng.
Đôi mắt hẹp dài của anh trong veo, như thể anh có thể nhìn thấu trái tim cô chỉ bằng một cái liếc mắt.
Giống như một khối khí lạnh khổng lồ từ từ đi qua khu rừng tuyết tùng phủ đầy tuyết, những bông tuyết mịn rơi xuống từ các cành cây, kỳ diệu cuốn trôi mọi sự do dự lo lắng của cô.
Anh như thở dài, rất nhẹ, đôi mày lạnh lùng bình thường khẽ hạ xuống, mang theo chút gì đó như thỏa hiệp, khẽ nói tiếp câu nói còn dang dở của cô.
“Tôi biết cậu đã đọc qua.”
Trong tay trầm xuống, chiếc túi giấy màu nâu vừa tặng lại trở về với cô. Nó nặng trĩu trong tay, hương sữa nồng nàn cùng cảm giác ấm áp xoa dịu trái tim đang thong thả nhảy lên trong cô.
Mùi hương của tuyết tùng cùng bạc hà thoang thoảng trong mũi, tươi mát lại khiến người ta vô cớ muốn khóc.
Dụ Gia Thụ nhìn cô một cái, quay người cầm ba chiếc túi còn lại.
“Ngủ ngon.”
Anh nói.
*
Đêm khuya tĩnh lặng.
Chú chó chăn cừu Đức không nằm trong ổ ở cửa ra vào, mà cuộn mình yên lặng bên giường ngủ, hơi thở đều đều, ngủ rất ngon.
Thế nhưng, đối với một số người, đây lại là một đêm mất ngủ nữa.
Tề Dao nằm trên giường, khuỷu tay chống lên trán, ngơ ngác nhìn ánh đèn sáng trên trần nhà.
Thành phố đã chìm vào giấc ngủ, vạn vật lặng im, chỉ thỉnh thoảng có tiếng còi xe vọng từ xa, kéo dài mơ hồ, tựa như vang lên trong một giấc mộng.
Rõ ràng trước mắt cô là trần nhà trắng toát, vậy mà không hiểu sao, hình ảnh người đàn ông cúi đầu, đưa túi giấy lại hiện lên trong tâm trí cô.
Dáng người cao ráo, sườn mặt thanh tú, vẻ kiêu ngạo bất kham của thời niên thiếu đã được thời gian mài giũa thành khí chất trầm lắng hơn, lạnh lùng, điềm đạm, không phô trương.
Nếu như lúc ăn cô chỉ mơ hồ có ý niệm đó thì bây giờ cô chắc chắn Dụ Gia Thụ đã nhận ra cô.
Anh luôn có trí nhớ kinh ngạc, huống hồ bên cạnh còn có Chu Tất lắm lời không ngừng gợi chuyện. Sau hai lần gặp mặt, dựa vào một vài dấu hiệu không rõ ràng để nhận ra cô là bạn học cùng trường cấp ba, cũng không phải điều không thể.
Có lẽ anh thậm chí còn nhớ đến một vài lần tiếp xúc hiếm hoi giữa họ, sau đó tiện miệng nhắc tới.
Thích Dao nghĩ, không có gì, không đáng để mình suy nghĩ loạn cả lên.
Từ khi tốt nghiệp cấp ba đến giờ đã bảy tám năm, nếu nhận ra thì sao chứ?
Ngay cả những người bạn thân thiết thời cấp ba, đến độ tuổi này cũng chẳng ít người đã rẽ hướng, xa cách dần, huống chi cô chỉ là một nữ sinh ở lớp bên cạnh.
Nhưng mà…
Nếu anh biết, cô không chỉ là một bạn học thoáng qua thì sao?
Một mớ suy nghĩ hỗn loạn đang xoay tròn trong đầu, quấy nhiễu khiến cô không tài nào yên lòng.
Không thể tiếp tục như thế này.
Ngày mai là tập cuối của bộ phim đang chiếu, cô còn phải tham gia livestream cùng các diễn viên chính.
Thích Dao nhẹ thở dài, đứng dậy đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi tới tủ rượu lấy ra một chai rượu mạnh giúp cô dễ ngủ.
Sau khi mở tủ rượu, cô khựng lại một lát.
Ngón tay thon dài lướt qua thân chai, rót vào ly thủy tinh vừa đủ nửa ly, không hơn không kém.
Đó là chai Moonshine.
*
Thứ bảy, vẫn là một ngày nắng.
Tháng 9 ở thành phố C dường như thời tiết đặc biệt dễ chịu, nhiệt độ giảm nhẹ, độ ấm thích hợp, ánh nắng rực rỡ chan hòa.
Tối qua Dụ Gia Thụ không về nhà, ngủ ở nhà Chu Tất một đêm, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của rèm cửa, sáng sớm đã bị tiếng lách cách ồn ào đánh thức.
Anh đứng ở cửa phòng, rất bất lực nhìn Chu Tất mỗi tay cầm một chiếc điện thoại di động, dưới nách kẹp một chiếc máy tính bảng, dùng đầu cố gắng bật máy chiếu và TV trong phòng khách.
“Anh, nhanh lên, cho em mượn tài khoản Weibo, em muốn xem nữ thần của em livestream!”
“Chính cậu không có à?”
“Ba tài khoản của em đều dùng hết rồi, còn thiếu một cái nữa. Làm ơn giúp em đi mà.” Chu Tất vừa cầm hai chiếc điện thoại vừa chắp tay cầu xin.
Dụ Gia Thụ nhắm mắt lại, ném điện thoại cho cậu ta.
“Không nhớ mật khẩu, tự tìm cách dùng.”
Chu Tất vui vẻ nhận lấy, “Được rồi hehehe.”
“Cảm giác này kỳ diệu ghê, nữ thần đang livestream ngay sát vách, em gõ cửa một cái là chị ấy sẽ nghe thấy, biết đâu livestream còn vang lên tiếng gõ cửa của em nữa!”
Dụ Gia Thụ không trả lời, xoay người đi vào bếp mở tủ lạnh, sau đó dừng lại.
“Cậu ăn hết bánh tart trứng rồi à?”
Vị trí hôm qua đặt bánh tart trứng giờ trống trơn, không còn dấu vết nào của chiếc túi giấy.
Chu Tất ợ một cái: “Đúng thế. Hôm qua Đại Bạch với chị Thiến đi rồi, anh thì không thích đồ ngọt, nên em ăn hết luôn.”
“…”
Tổng cộng là chín cái.
Dụ Gia Thụ im lặng hai giây rồi đóng tủ lạnh lại.
“Xin chào mọi người, chào mừng đến với livestream kết thúc của bộ phim Dã Đường Chi. Sáu diễn viên chính của chúng ta đã lần lượt có mặt.”
“Không có vấn đề gì về mạng chứ? Được rồi.” Người dẫn chương trình nhìn đồng hồ, “Bây giờ xin mời các diễn viên lần lượt tự giới thiệu với khán giả nhé~”
Chu Tất đặt hai chiếc điện thoại di động lên giá đỡ, đặt máy tính bảng thẳng đứng trên bàn trà, để lại một chiếc điện thoại di động trong tay. “Được rồi, anh, đừng nói chuyện với em nữa! Em muốn xem chương trình phát sóng trực tiếp.”
Ai mà thèm nói chuyện với cậu.
Ăn liền một lúc chín cái bánh tart trứng, không khác gì con lợn.
Dụ Gia Thụ đứng trước máy pha cà phê, nhíu mày.
“Xin chào mọi người, tôi là Cố Hằng, nam diễn viên thủ vai nam chính Tiêu Tử Câm trong “Dã Đường Chi”, rất vui được gặp cả nhà.”
Khi giọng nam lạ vang lên, phần bình luận cuồng nhiệt bùng nổ, những dòng chữ tràn ngập khiến người ta hoa cả mắt. Cái tên này khiến Dụ Gia Thụ cảm thấy hơi quen, nhưng anh không mấy hứng thú, rũ mắt bấm nút máy pha cà phê.
【Anh ăn sáng chưa? Nhìn có vẻ mệt mỏi quá. Cái nền tảng chó này đặt lịch vào buổi sáng, đúng là có bệnh.】
【Tiêu Tử Câm là chồng, Cố Hằng là ông xã của tôi. Hết thảy tránh ra!】
【Chồng ơi chồng ơi, em nhớ anh quá. Dậy sớm thế này có buồn ngủ không?】
“Ăn rồi, không buồn ngủ đâu.”
Người đàn ông cười hai tiếng, “Được rồi, đừng bình luận nữa, tiếp theo nghe nữ chính của tôi tự giới thiệu đi.”
【Trời ơi, ‘nữ chính của tôi’, tim tui rụng mất rồi!】
【Nam chính tự mình ship couple, ai hiểu được chứ?!】
【Tình cảm thế này, cả 50.000 người trong phòng livestream đều biết hai người yêu nhau rồi!】
Chu Tất khịt mũi không vui, “Tên này đúng là thích làm màu, suốt ngày dính lấy người khác để kiếm fame.”
“Xin chào mọi người, tôi là Thích Dao, trong phim đóng vai nữ chính Tạ Chiêu.”
Giọng nói của Thích Dao rất dễ nhận ra, âm sắc mềm mại, nhưng bởi cách phát âm cùng cảm xúc, thường khiến người ta cảm thấy lạnh lùng.
Dụ Gia Thụ đang leng keng cho đá viên vào cà phê, nghe thấy tiếng, anh dừng lại hai giây, sau đó không chút để ý giương mắt nhìn.
Vì phải livestream, lớp trang điểm của Thích Dao hôm nay đậm hơn thường ngày.
Thích Dao ngồi giữa màn hình, những ngón tay thon dài trắng trẻo cầm dây tai nghe, hơi nghiêng người về phía trước để đọc bình luận.
Lông mi dài khẽ lay động, ánh mắt cong cong, nụ cười tươi tắn rất đẹp.
【Thích Dao, em là vợ anh, anh nói lại lần nữa, em là người vợ duy nhất của anh!】
【Hu hu hu Tiểu sư muội Tạ Chiêu, chị diễn xuất hay quá, kết phim nhất định phải happy ending nha!】
【Dao Muội, năm nay còn kế hoạch gì không? Nghỉ ngơi nhiều nhé, đừng làm việc quá sức.】
“Biết rồi mà.”
“Năm nay sẽ không nhận phim mới nữa. Kế hoạch năm sau thì đợi thông báo chính thức nhé.”
Người dẫn chương trình bám sát kịch bản, lần lượt dẫn dắt các câu hỏi, mọi người cũng phối hợp rất ăn ý, buổi livestream diễn ra khá hài hòa suôn sẻ.
Thích Dao thường xuyên bị các bình luận làm cho bật cười, đôi mắt đào hoa cong cong, chọn hai câu hỏi đơn giản để trả lời.
“Muốn xem tôi đóng phim thanh xuân vườn trường sao?” Cô đọc bình luận bằng giọng nhẹ nhàng.
Cố Hằng: “Trùng hợp chưa, tôi cũng đang định thử sức với một bộ phim đề tài học đường. Không biết Thích lão sư có cân nhắc hợp tác với tôi không nhỉ?”
【Mẹ kiếp, ảnh luyến tiếc, ảnh động mời hợp tác lần nữa, Hằng Tử đúng là yêu vợ đến phát cuồng [rơi lệ]】
【10086 người đã viết huyết thư Cầu hợp tác lần nữa, làm ơn đấy! Hai người thực sự rất đẹp đôi, hu hu hu…】
【Cố Hằng có bạn gái rồi mà, ai mà không biết chứ? fan CP bị hoang tưởng à? Đừng nhảy nhót trước mặt chính chủ.】
【Hoang tưởng là chính chủ thì có. Có bạn gái rồi mà còn nhiệt tình tạo couple, Cố Hằng, sự thành thục này khiến tôi thấy xót xa.】
【Xót cái gì? Chúng tôi là fan chính thống mà. Fan Thích Dao mời mang cô minh tinh nhỏ đi cọ nhiệt người khác mà rời khỏi đây đi.】
【?? Fan của Thích Dao đã nói gì đâu? có chị dâu là nhà các người, mà chính chủ còn dẫn đầu tạo couple, lại còn vừa ăn cắp vừa la làng. Đứng đầu làng giải trí về hai mặt một lời đấy, không biết xấu hổ à?】
Làn đạn lập tức chia thành ba phe: một phe fan CP cuồng nhiệt tìm kiếm bằng chứng tình yêu giữa hai người từ buổi livestream, hai phe fan riêng bắt đầu khẩu chiến.
Tuy nhiên, phe sau vốn dĩ là thiểu số, những bình luận của họ lẫn trong dòng nhận xét cuồn cuộn bị dân tình cuồng CP nhấn chìm, thoáng qua rồi biến mất.
Nhìn thấy cũng coi như không thấy.
Đây là bài học bắt buộc khi làm người nổi tiếng.
Hai năm nay danh tiếng của Cố Hằng rất lớn, được tài nguyên lăng xê lên tới ranh giới đỉnh lưu. Trên mạng liên tục đồn anh ta có bạn gái bảy năm, nhưng anh ta chưa từng thừa nhận cũng không phủ nhận.
Bộ phim này được quay vào đầu năm ngoái, lúc đó cô đang đón năm mới ở phim trường, Cố Hằng chủ động đề nghị ở lại cùng cô nhưng bị từ chối.
Trong suốt bốn tháng quay phim, cô không hề nhìn thấy bóng dáng của người được gọi là bạn gái anh ta, mà chỉ thấy một nữ trợ lý. Nhưng lời đồn vững chắc như thế không thể hoàn toàn vô căn cứ.
Thích Dao tròn trịa chuyển đề tài, không đồng ý cũng không từ chối, vẫn giữ được sự lịch thiệp, đúng mực.
【Cười ngất, Cố Hằng bị từ chối hợp tác lần hai, tưởng mình cao quý lắm chắc?】
【Xin lỗi nhé, phim trước của chúng tôi hợp tác với lưu lượng hàng đầu thật sự. Không như ai đó, hai bộ phim nhỏ vừa tiểu bạo, mới chạm ngưỡng đỉnh lưu đã bắt đầu đỏ mắt ganh tỵ rồi?】
【CP Thích Cố là thật! CP Thích Cố là thật! CP Thích Cố là thật!】
【Thích Dao là nhất tỷ Thịnh Vũ, không ai biết sao? Hoàng tộc gì chứ, tài nguyên cả công ty dồn hết để nâng cô ta lên đấy!】
【Nhất tỷ thì sao nào? Dao Muội là tiên nữ giáng trần! Mỹ nhân học vấn cao, IQ cao, diễn xuất xuất sắc. Không nâng cô ấy thì nâng ai?】
Nhìn những bình luận gay gắt ngày càng nổi bật trên màn hình, MC cũng có phần hoảng, chỉ có thể giữ nụ cười, kêu gọi mọi người hòa nhã hơn.
Cố Hằng lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm không phải uổng phí, anh ta cong môi cười nhẹ, tự nhiên tiếp lời MC:
“Thích lão sư có kế hoạch sự nghiệp riêng, rất bình thường thôi. Dù sao tôi cũng chờ thế này, lúc nào Thích lão sư muốn hợp tác, tôi luôn sẵn lòng.”
“…”
Trong nhất thời fan CP Thích Cố lại bắt đầu nhảy múa điên cuồng,màn hình tràn ngập “Anh ấy yêu cô ấy quá rồi.” Chỉ có ba người trên tầng 18 trung tâm thành phố C trầm mặc, cả người nổi da gà.
“Má ơi.” Chu Tất lạnh run, xoa xoa cánh tay, phản ứng nhanh nhẹn, thao tác trên bốn thiết bị trước mặt.
“Xóa xóa xóa ngay!”
【Đầu nhỏ vui vẻ】gửi tặng streamer @Thích Dao một chiếc Ferrari!
【Đầu nhỏ vui vẻ】gửi tặng streamer @Thích Dao một chiếc Ferrari!
Dụ Gia Thụ nhìn một lúc, đá lạnh trong ly bắt đầu tan, những góc cạnh lạnh lẽo cứng rắn cũng tan rã, chỉ còn lại những đường cong tròn trịa.
Anh cúi mắt, cầm hờ chiếc cốc bước ra khỏi quầy bar.
Thích Dao khựng lại hai giây, bàn tay còn lại giấu dưới góc máy siết chặt mép ghế, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười, “Cảm ơn Cố… hả?”
Sắc mặt cô khựng lại, hiện lên vài phần kinh ngạc.
Những lúc khác không phải không có người tặng quà, nhưng ngay khoảnh khắc này, màn hình liên tục xuất hiện hiệu ứng quà tặng điên cuồng, đến mức mạng cũng bị lag.
【Nhà phát triển chip XM – Dụ Gia Thụ】gửi tặng streamer @Thích Dao một chiếc du thuyền!
【Nhà phát triển chip XM – Dụ Gia Thụ】gửi tặng streamer @Thích Dao một chiếc Ferrari!
【Nhà phát triển chip XM – Dụ Gia Thụ】gửi tặng streamer @Thích Dao một tòa lâu đài mộng mơ!
【Nhà phát triển chip XM – Dụ Gia Thụ】sử dụng đặc quyền, gửi tin nhắn toàn màn hình:
[Trái tim][Hôn hôn] nhìn quanh rực rỡ Thích Tiểu Dao [Cầu vồng] Tuyệt thế mỹ nhân Thích Tiểu Dao [Cầu vồng]
Em tiêu đời rồi [Hoa hồng] những ngày sau em cứ chờ đi [Cầu vồng] Tôi chưa từng thích ai như thế này [Trái tim] thật sự [Hoa hồng] Cả đời này tôi sinh ra chỉ để bảo vệ em [Hôn hôn][Trái tim][Hoa hồng]
Thích Dao: “…”
Đi ngang qua máy chiếu, Dụ Gia Thụ nhìn thấy tên mình sáng rực lơ lửng trên màn hình:
“……?”
Tác giả có điều muốn nói:
Đầu nhỏ vui vẻ: Đầu nhỏ vui vẻ: Vệ sĩ tình yêu (?)