Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 11

“Không phải, anh ơi, thật mà! Em dùng nhầm tài khoản thôi!”

“Điện thoại hai đứa mình giống y hệt nhau, em thật sự không để ý cái em cầm là của anh, hu hu hu hu hu, anh tha thứ cho em được không?”

Chu Tất cầm vô lăng, sắc mặt đau khổ dừng xe lại, không mở cửa ngay mà chắp tay vái người bên cạnh, trán gần như đập vào vô lăng, chỉ thiếu hành đại lễ.

Người đàn ông ở ghế phụ nét mặt lãnh đạm, không để lộ cảm xúc.

Từ lúc Dụ Gia Thụ tận mắt nhìn thấy tên mình xuất hiện trên phần đầu của buổi livestream, anh đã im lặng không nói chuyện với Chu Tất suốt hai ngày.

Xui xẻo làm sao, buổi livestream đáng xấu hổ kia lại có một người bạn học của anh xem được. Người bạn đó phun nửa bát cơm trong miệng ra, chụp màn hình gửi qua hỏi anh, còn tiện tay đăng lên cả vòng bạn bè.

【Thụ à, lâu rồi không gặp, cậu cũng thành đại gia vung tiền số một của sao nữ rồi sao?】

【Thời nay còn có người dùng tên thật lướt mạng à? Lần sau nhớ đổi tài khoản nhé.】

Dụ Gia Thụ:.

Trưa hôm đó, anh về nhà luôn, không trả lời bất kỳ tin nhắn nào, cứ thế chịu đựng đến thứ Hai. Chu Tất xung phong đến chở anh đi làm.

Sáng thứ Hai, thành phố nhộn nhịp, đường chính ùn tắc không một kẽ hở. Chiếc xe màu đen mãi mới lách được tới cổng công ty Phong Hành.

Ngoài cửa sổ, những tòa nhà văn phòng cao chọc trời sừng sững, bức tường kính phản chiếu ánh bình minh. Công trình đồ sộ này tỏa sáng rực rỡ, ngạo nghễ giữa đất trời, như thể tách biệt ra khỏi mọi tòa nhà chọc trời xung quanh.

Mọi thứ trước mặt nó dường như nhỏ bé như hạt bụi.

Bao gồm cả Tinh Phàm cách đó một km.

“Thôi được rồi. Không giận nữa.” Dụ Gia Thụ nhìn chằm chằm logo khổng lồ, một lúc sau, khẽ nhướng mày, “Tôi đang nghĩ về chuyện của công ty.”

Chu Tất cẩn thận quan sát biểu cảm của anh: “À à. Được.”

“Hôm nay là ngày đầu tiên anh làm ở đây, cẩn thận một chút, cố gắng làm tốt công việc. Qua được giai đoạn này là về rồi.”

“Giờ còn khuyên tôi được cơ đấy?” Dụ Gia Thụ dừng lại, hứng thú nhướng mày, “Người tức giận nhất về chuyện này trước đây là ai?”

Chu Tất bĩu môi, “Thì không phải chuyện đã rồi sao. Đây không phải là điều anh dạy à? Đến thì cứ thuận theo, nhìn thoáng một chút.”

“Được rồi, biết rồi.”

Dụ Gia Thụ mở cửa xe, bước chân dài duỗi ra ngoài, vẫy tay, “Về đi.”

Chu Tất ngồi trong xe, nhìn bóng dáng cao ráo của người đàn ông từng bước đi xa.

Rất kỳ quái.

Bóng dáng đó rõ ràng vẫn như mọi khi, vừa lười biếng vừa cao lớn, nhưng cậu lại như thấy cây hương sam bị tuyết lớn đè cong cành nhánh, có chút không chống đỡ nổi.

*

Một tuần sau khi nộp hồ sơ, Thích Dao nhận được thông báo phỏng vấn vòng một từ công ty Phong Hành, cùng với đề tài cá nhân được giao riêng.

“Đề gì thế?” Ở đầu bên kia video, Diệp Thanh Mạn cau mày, “‘Dũng khí’?”

Bàn tay của chuyên gia trang điểm run lên, “Ây da, đang tẩy trang cho chị đấy Thanh Mạn, giữ mặt đừng nhíu chứ.”

“À à, xin lỗi.” Thanh Mạn thả lỏng biểu cảm, giọng điệu vẫn đầy thắc mắc.

“Sao lại là đề này nhỉ? Lần trước của tớ là ‘Đa dạng’, chí ít còn dính dáng chút đến dòng sản phẩm đó.”

“không biết.”

Thích Dao cắn ống hút, lấy một tờ giấy trắng viết viết vẽ vẽ, tạo thành một sơ đồ tư duy đơn giản để diễn đạt suy nghĩ của mình.

Phỏng vấn vòng một và vòng hai của Phong Hành đều là dạng đề bài. Họ đưa ra một từ khóa, ứng viên phải thiết kế cách trình bày nội dung theo ý mình. Hình thức không giới hạn: văn bản, hình ảnh, hay thuyết trình bằng PPT đều được.

Cách dễ nhất đương nhiên là xem nó như một câu hỏi nghị luận, phân tích mối liên hệ tiềm năng giữa từ khóa và dòng sản phẩm mới, sử dụng ngôn ngữ bóng bẩy, như một bài quảng cáo tinh vi. Chỉ cần có kỹ năng viết lách ổn là làm được. Nhưng Thích Dao không muốn chọn cách đó.

Cô có cách hiểu riêng về từ này.

“Cậu không định tự làm nữa đó chứ?”

Diệp Thanh Mạn nhìn động tác của cô, có chút tức giận: “Hồ sơ đã tự làm thì thôi đi, đến tác phẩm cho vòng phỏng vấn cũng tự mình lên kế hoạch à? Người đại diện của cậu đâu rồi?!”

Chuyên viên trang điểm lúc này không dám để cô ấy nhíu mày nữa, nhanh chóng tẩy trang xong, lặng lẽ rời khỏi phòng, còn chu đáo đóng cửa lại.

“Kiều Niệm còn phải lo thêm mấy người mới.” Thích Dao không mấy để tâm, vẫn tiếp tục suy nghĩ, “Tớ thì đang nghỉ phép mà.”

“Thật là tức chết đi được! Đem tài nguyên của cậu chia cho người mới, đến người đại diện cũng vậy. Công ty rách nát của cậu đúng là chỉ biết bóc lột cậu thôi!”

“Cũng chẳng trách được. Cừu Lãng ký thỏa thuận cá cược, giờ ai nấy đều liều mạng.”

Thích Dao dùng bút khoanh tròn một từ khóa trên giấy, trong đầu đã có ý tưởng sơ bộ.

“Chuyện này với tớ cũng không khó, mỗi ngày dành chút thời gian là xong.”

Cô không để ý cong mắt: “Hơn nữa, nhờ đoàn đội làm chưa chắc đã được đánh giá cao. Biết đâu sự chân thành của tớ lại khiến Phong Hành cảm động thì sao?”

Diệp Thanh Mạn lườm cô, cảm thấy đấm vào bông, một lúc sau đành buông xuôi, “Thôi được rồi, cậu vui là được.”

“Trợ lý của cậu hết kỳ nghỉ chưa? Sao trông gầy đi nhiều thế, phải bồi bổ thêm vào.”

“Chắc khoảng hai ngày nữa là quay lại.” Thích Dao liếc nhìn lịch, “Tớ đâu có gầy, tuần này ăn mười hai cái bánh tart trứng.”

“… Cậu cũng giỏi ăn thật đấy.”

Diệp Thanh Mạn nhìn quanh, xác nhận trong phòng thay đồ không có ai, cô nghiêng người trước ống kính, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì thế hả?! Sao lại đưa đàn ông về nhà, cẩn thận bị chụp ảnh đấy.”

“…”

Thích Dao ngẩn ra mất một lúc, mãi mới nhớ ra cô ấy đang nói chuyện xảy ra tuần trước.

“… Là hàng xóm.”

Cô rũ mắt, nửa thật nửa đùa đáp, “Chỉ qua đưa chút đồ. Đồ ăn, và cả chó của cậu.”

Diệp Thanh Mạn “ồ” một tiếng, hết hứng thú ngay, đảo mắt một vòng rồi quay lại chủ đề ban nãy.

“Nhóm tớ có cô bé làm chung công ty với Triệu Mẫn, nghe bảo quản lý của cô ấy đang dốc toàn lực để giành đại diện này cho Triệu Mẫn, định nâng giá trị bản thân cô ấy lên.”

“Năm nay cô ấy còn có hai bộ phim đại bạo nữa, cậu tự liệu mà xoay xở đi.”

Triệu Mẫn là tiền bối, tuyến vai và mức độ nổi tiếng trong mọi lứa tuổi đều khác hẳn với bọn họ.

“Cũng được, không cần quá căng thẳng, tớ tham gia là chính thôi mà.”

Diệp Thanh Mạn xuy một tiếng: “Đừng có mà mạnh miệng! Nói gì thì nói, dù cậu ít khi muốn cái gì, nhưng lần nào không giành được chẳng phải cũng buồn thối ruột à?”

“Cậu định xong ý tưởng cần tớ giúp gì thì cứ nói. Mượn thiết bị, người hỗ trợ gì cũng được, chắc chắn tốt hơn cái công ty nát nhà cậu.”

Thích Dao mỉm cười: “Được.”

“Cậu có phải vừa chuyển sang lướt Weibo không đấy?”

Diệp Thanh Mạn: “Sao cậu biết?”

Thích Dao: “Vì video dừng đúng khung hình lúc cậu ngoáy mũi.”

Diệp Thanh Mạn cuống cuồng quay lại, Thích Dao cong mắt, thản nhiên nói: “Tớ chụp màn hình rồi.”

“… Chết tiệt! Không được đăng lên Weibo!”

*

Mặc dù Diệp Thanh Mạn nói như vậy, nhưng dù sao thì Thích Dao cũng không phải người trong công ty của bọn họ, hơn nữa cô ấy đang quay phim ở vùng núi rất xa, tín hiệu kém, mỗi ngày chỉ được nghỉ ngơi vài tiếng, cho nên cuối cùng Thích Dao cũng không làm phiền cô ấy.

Cô dành cả một ngày để suy nghĩ và lập dàn ý.

Chiều hôm sau, cô cuối cùng cũng đã sắp xếp lại suy nghĩ, viết nhanh một đề cương, gọi điện thoại.

“Xin chào?”

“Chuyện gì vậy, Dao Muội?” Chu Tất nhanh chóng trả lời điện thoại.

“Tôi nhớ lần trước đến nhà cậu, hình như có thấy một chiếc máy ảnh đơn phản cùng chân máy, có thể cho tôi mượn dùng một tuần được không?”

“Đương nhiên là được.”

Chưa đầy nửa giờ, Chu Tất đã gõ cửa nhà cô, mang theo một đống thiết bị chụp ảnh.

Cậu bé lớn mặc áo phông, quần jean đơn giản, tóc cắt tỉa gọn gàng,trông giống như sinh viên đại học hơn là một nhân viên công nghệ.

Thích Dao ôm tay nhìn cậu ta mấy lần, cuối cùng không nhịn được: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”

Có thể làm việc trong bộ phận kỹ thuật của một công ty công nghệ, hẳn còn trẻ nữa.

Chu Tất: “21.”

“…”

Thật sự còn rất trẻ.

Thích Dao ngạc nhiên: “Mới tốt nghiệp đại học sao? Mới ra trường mà đã mua được nhà rồi à?”

Còn là căn hộ lớn ngay trung tâm thành phố.

“Không phải.” Chu Tất vội vàng xua tay, “Căn nhà này là anh trai mua. Vì em không có chỗ ở sau khi tốt nghiệp, tìm nhà rất phiền phức, anh ấy bảo em chuyển đến đây, coi như nhà của mình.”

Thích Dao “ồ” một tiếng, ngồi xếp bằng trên thảm kiểm tra thiết bị: “Cậu và anh ấy… có quan hệ họ hàng gì không?”

Chu Tất lắc đầu: “Không có. Chỉ là anh ấy tài trợ cho em đi học đại học thôi.”

Nhưng anh ấy đâu có hơn cậu mấy tuổi.

Thích Dao dừng lại một chút, chỉ nghĩ trong lòng, nhạy cảm nhận ra đây là chuyện riêng tư, không hỏi thêm nữa, chỉ kiểm tra thiết bị cậu ấy mang đến.

Máy ảnh đơn phản, chân máy, gimbal, thậm chí còn có micro và cần điều chỉnh micro.

“Đồ của cậu đầy đủ thật.” Thích Dao cảm thán.

Chu Tất ha ha hai tiếng, “Chúng em làm về điện tử thông tin, hầu như sản phẩm điện tử của các ngành nghề đều có, nếu cần, em cũng có thể tìm được máy chơi game NES.”

“Thật sao?” Thích Dao ngẩng đầu, mắt mở to, tràn đầy ngạc nhiên lẫn mong đợi.

Chu Tất ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm biểu tình của cô ở cự ly gần, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, đứng bật dậy, giống như pháo hoa bắn lên trời.

“Em đi lấy cho chị ngay!”

“Ai, không cần, không cần đâu.” Thích Dao bị dọa một phen, vội vàng đưa tay ngăn cậu lại, “Tuần này tôi có việc, không thể chơi được, tuần sau cậu đưa cho tôi cũng được.”

“Ồ, ồ.” Chu Tất lại ngồi xuống, “À mà, chưa hỏi chị cần mấy thứ này làm gì nhỉ?”

Thích Dao nhắm một mắt lại, chỉnh lại ống kính máy ảnh, lấy nét xong, cảnh vật trước mắt dần trở nên rõ ràng.

Chu Tất nhìn cô điềm tĩnh điều chỉnh thiết bị, động tác nhanh nhẹn, quyết đoán, tràn đầy tự tin, toát lên một sức hút mạnh mẽ trái ngược với vẻ ngoài mềm mại của cô.

Thích Dao ngẩng mặt lên, đôi mắt hoa đào có chút tinh nghịch, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười rực rỡ xinh đẹp.

Chu Tất dừng lại, giọng nói dịu dàng mang theo ý cười của cô vang lên bên tai:

“Quay một đoạn quảng cáo chơi chơi thôi.”

Bình Luận (0)
Comment