Tuy nói là nghỉ phép, nhưng cũng không thể hoàn toàn không làm việc.
Cả tuần này, Thích Dao đi sớm về muộn, mang theo máy ảnh cùng chân máy ra ngoài để quay tư liệu sống.
Cô còn dành một ngày để quay một chương trình tạp kỹ, may mà không phải chương trình thực tế ngoài trời nên chỉ mất nửa ngày là xong.
Công việc bận rộn khiến cuộc sống trở nên trọn vẹn, không còn thời gian cho những suy nghĩ vẩn vơ, cũng khó tránh khỏi cảm giác mệt mỏi.
May mà trợ lý Lật Tử đã đi nghỉ trở về, khiến cả người cô nhẹ nhàng hơn không ít.
“Lật Tử à.” Thích Dao ngồi trên thảm phòng khách, loay hoay với chiếc máy ảnh.
“Dạ, sao thế chị?” Cô gái nhỏ nhắn, trẻ trung đang chần thịt bò trong bếp, ló đầu ra hỏi.
Thích Dao nhíu mày: “Em rảnh không? Giúp chị xem cái thẻ SD này sao không đọc được.”
“Ngay đây ạ.” Lật Tử nhanh tay cho thịt bò vào nồi nước sôi, đậy nắp lại, rửa tay xong liền bước đến.
“Không biết nữa, đầu đọc thẻ không dùng được sao?”
“Ừ.” Thích Dao ngồi khoanh chân, lưng dựa vào ghế sofa. “Dữ liệu không xuất ra được, chị đã thay mấy cái đầu đọc thẻ rồi mà vẫn không được.”
Lật Tử loay hoay một hồi vẫn không được, đành trả lại cho cô: “Em cũng không biết, hay để em hỏi giúp chị nhé?”
Thích Dao thở hắt ra, “Thôi, để chị tự đi. Em tiếp tục làm việc đi.”
Cô ôm máy ảnh, laptop đứng dậy, khó khăn rút một tay ra nhắn tin WeChat.
【1】:Cậu có ở nhà không?
Chu Tất trả lời rất nhanh.
【Đầu nhỏ vui vẻ】: Làm sao vậy?
【1】:Máy ảnh gặp chút vấn đề, tôi không rành lắm.
【Đầu nhỏ vui vẻ】: Ồ ồ ồ ồ!
【Đầu nhỏ vui vẻ】: Ở nhà, chị cứ gõ cửa đi là được.
Chu Tất quay sang nhắn tin cho Dụ Gia Thụ:
“Anh ơi!!!!!! Lát nữa nữ thần của em sẽ qua đây, anh nhớ tiếp đãi cô ấy tử tế giúp em nhé. Ngàn vạn lần đừng tỏ thái độ khó chịu!!!!!! Em xin anh đó!!!!!!”
Tất nhiên, Dụ Gia Thụ không đọc tin nhắn, hoàn toàn không hay biết gì giống như Thích Dao.
Vì gặp Chu Tất, dù sao cũng là người quen, Thích Dao chẳng buồn thay đồ, vẫn mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi dài tay dài chân, mặt mộc hoàn toàn, đeo thêm cặp kính gọng đen, gõ cửa căn hộ đối diện.
“Cộc cộc cộc.”
Cô đợi một lát, bên trong không có động tĩnh gì.
Hai tay bận ôm máy ảnh cùng laptop, không rảnh nhắn tin hỏi thăm, cô đành gõ cửa thêm vài lần nữa.
Những ngón tay thon dài, trắng nõn gập lại, các khớp ngón tay gõ nhẹ lên cánh cửa an ninh dày dặn, đến lần gõ thứ tư thì cuối cùng cũng có hồi đáp.
Cánh cửa an ninh màu đen mở ra, đèn cảm ứng trong hành lang lắc lư sáng lên vài cái yếu ớt.
Làn gió lùa vào qua cửa sổ đang mở, dịu dàng lướt qua người đối diện, mang theo mùi bạc hà tươi mát tràn ngập trong mũi..
Trước mắt cô là một bóng hình cao lớn che khuất ánh sáng.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo phông, nước vẫn còn nhỏ giọt từ đuôi tóc, làm loang ra một vệt tối nhỏ trên cổ áo. Anh cúi đầu lau tóc, vẻ mặt bình thản.
“Lần sau nhớ mang theo chìa khóa.”
Anh không nhìn lên, ánh mắt chỉ lướt nhanh qua khung cửa, nói xong liền xoay người định đi.
Thích Dao ngơ ngác, miệng nhanh hơn não.
“… Nhưng tôi đâu có chìa khóa.”
Động tác xoay người của Dụ Gia Thụ khựng lại.
Anh nhấc mí mắt mỏng lên, từ từ nghiêng đầu nhìn ra.
*
Phòng khách rộng lớn chỉ có hai người, chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ trên tủ tivi đang tí tách chuyển động, quá mức yên tĩnh.
“Chờ tôi một chút.”
Thích Dao ôm chiếc máy ảnh cùng laptop, không hiểu vì sao, có chút rụt rè ngồi trên ghế sofa, nghe thấy anh ngắn gọn nói.
Cô gật đầu, nhìn người đàn ông quay lưng đi về phía phòng tắm.
Có lẽ vừa mới tắm xong, vì tiếng gõ cửa quá gấp gáp nên chưa kịp chỉnh trang đã vội ra mở cửa.
Dụ Gia Thụ cũng ăn mặc giản dị, dáng người cao ráo và thẳng tắp, trên cổ còn khoác một chiếc khăn trắng.
Chiếc áo thun đen trên người anh ướt một nửa, dính chặt vào lưng, thấp thoáng có thể nhìn thấy cơ lưng với đường nét mượt mà, theo mỗi chuyển động mà nhấp nhô, mang theo một sức sống tràn đầy.
Thoắt ẩn thoắt hiện, rất…
Thích Dao nhanh chóng quay mặt đi.
Dụ Gia Thụ lau tóc qua loa hai lần, thay một chiếc áo sạch sẽ rồi bước ra.
Tấm vải mềm mại lún xuống một chút, anh ngồi xuống ghế sofa, giữ khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, nghiêng người về phía trước, một khuỷu tay lên đầu gối, tay kia đưa về phía cô.
“Đưa tôi xem.”
Mũi tràn ngập mùi hương của bạc hà cùng tuyết tùng.
Thích Dao dừng lại, ngón tay siết chặt, đưa máy ảnh cho anh, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Không hiểu sao thẻ SD không đọc được, ảnh chụp không xuất ra được.”
Chiếc máy ảnh SLR rất nặng, ống kính dài cũng không nhẹ, nặng trĩu rơi vào tay anh. Những ngón tay thon dài của anh dễ dàng nâng lên, cơ bắp dưới tay hơi căng, đường nét cơ bắp mịn màng.
Dụ Gia Thụ dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ vào màn hình, chợt nghĩ ra điều gì, đột nhiên ngẩng lên hỏi cô: “Có thể xem không?”
“Hả?” Thích Dao không phản ứng kịp. “Cái gì?”
“Không phải có gì đó…” Anh ngừng lại, vẻ mặt vi diệu, “Tôi không thể xem chứ?”
Thích Dao: “…Không có!”
Cô nghĩ ngợi một chút, bổ sung: “Đều là những thứ nghiêm túc cả!”
Dụ Gia Thụ cong cong khóe miệng, thản nhiên “ừm” một tiếng.
“Có lẽ là do dây cáp không đúng, hoặc cổng kết nối trên máy tính không đủ điện áp.”
Dụ Gia Thụ lướt mắt qua vài lần, nhanh chóng xác định vấn đề, cúi đầu nhận lấy laptop từ tay cô, ngón tay trượt trên bàn di chuột.
Ngay khi màn hình máy tính sáng lên, hai người đều ngẩng đầu lên nhìn thấy hình nền, đồng thời im lặng một lúc.
Hình nền của Thích Dao được thiết kế ngẫu nhiên, nói trùng hợp cũng trùng hợp, là tập hợp những lời khen ngợi của người hâm mộ trước đó.
Cô tìm thấy bức ảnh này trên diễn đàn siêu thoại. Hình nền là màu vàng nhạt, trên đó có rất nhiều hình dán nhỏ, là các nhân vật cô từng thủ vai từ khi ra mắt đến nay.
Có cô em gái ngây thơ trong bộ đồng phục học sinh, cô sư muội hồn nhiên không dính bụi trần, cô tiểu thư đài các đáng yêu của vương phủ, cả những biểu cảm hài hước khi cô tham gia chương trình tạp kỹ.
Bên cạnh các hình dán là những câu khen ngợi phổ biến, Thích Dao chỉ thấy bức ảnh ý nghĩa nên dùng làm hình nền, chưa từng đọc kỹ nội dung. Ai ngờ, chính giữa bức hình là dòng chữ rõ ràng:
“Cả thế giới bừng sáng vì Thích Tiểu Dao! Đại mỹ nhân Thích Tiểu Dao!”
“Em tiêu đời rồi [hoa hồng] Từ nay trở đi chỉ có thể là của tôi [cầu vồng] Tôi chưa bao giờ thích ai như thế này [trái tim] Tôi thực sự nghĩ rằng [hoa hồng] cuộc đời này của tôi chỉ để bảo vệ em [hôn][trái tim][hoa hồng]”
“…”
Những dòng chữ vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trong khoảnh khắc đó, phòng khách rộng lớn trở nên yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Dụ Gia Thụ thoáng cười, giọng nói chậm rãi, nhấn từng chữ: “Thứ nghiêm túc?”
Thích Dao: “…”
Hai người im lặng, trong lòng không ngừng mắng “Đầu Nhỏ Vui Vẻ” kia một trăm lần, thế cho nên Chu Tất đang ở trường học xa xa hắt xì một cái, khiến cả lớp đồng loạt ngoái nhìn.
Không biết Dụ Gia Thụ mày mò cái gì, nhìn anh thao tác có vẻ rất nhẹ nhàng. Ngón tay thon dài chỉ chạm vuốt vài lần, chưa đầy vài phút sau, màn hình máy tính đã hiện lên trạng thái “Đang truyền dữ liệu”.
“Xong rồi.” Anh đặt máy tính xuống bàn trà. “Chắc là do dây cáp. Lát nữa tôi sẽ đưa cho cậu sợi dây khác, sau này sẽ không có vấn đề gì nữa.”
“Được.” Cô gật đầu.
“Vậy tôi… về trước nhé?” Thích Dao do dự mở lời.
Tuần này cô rất chăm chỉ đi ghi hình tư liệu, quay cả những thứ hữu ích lẫn những đoạn chỉ hơi có ích. Lúc này, thanh tiến trình truyền dữ liệu di chuyển cực kỳ chậm.
Dụ Gia Thụ liếc qua màn hình, chống khuỷu tay lên đầu gối, đứng dậy đi vòng ra quầy bar, vừa bước đi vừa thoải mái nói:
“Cứ ở lại đây đi. Lỡ cậu mang về rồi làm rớt mất dữ liệu, lại phải làm lại từ đầu.”
“Ồ.” Thích Dao ngồi lại.
“Uống cái gì?”
Cô nghiêng đầu nhìn Dụ Gia Thụ đang đứng sau quầy bar, mái tóc còn hơi ẩm, vài lọn đen nhánh rủ xuống trước trán, rũ mắt.
Đường viền cằm sắc nét, lớp da mỏng áp sát lên xương hàm, khiến cả người anh toát lên vẻ sắc sảo lạnh lùng.
Tiếng máy pha cà phê kêu ù ù.
Như bị quỷ ám, Thích Dao buột miệng nói: “Moonshine.”
Không khí im lặng hai giây.
Dụ Gia Thụ nhấc mí mắt nhìn cô, khoé môi khẽ nhếch, đáp lại bằng giọng điệu nửa cười nửa không: “Không có.”
Mặc dù chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng từ biểu cảm của anh, Thích Dao có thể thấy “Thứ đó chắc chỉ mình cậu có thôi.”
Thích Dao: “…”
Anh xoay người mở tủ lạnh, thêm vài viên đá vào cà phê rồi cầm theo một chai soda cam.
Chai thủy tinh còn đọng hơi nước, đặt xuống bàn trà bằng sứ phát ra tiếng “cạch” trong trẻo.
Người đàn ông nghiêng người sang một bên, ngón tay gõ nhẹ lên thân chai hai lần, giọng điệu lười nhác kéo dài:
“Bây giờ chỉ có thể tạm để cậu chịu thiệt một chút thôi.”
“…”
Không biết vì sao, Thích Dao cảm thấy lỗ tai có chút nóng lên, “Ồ” một tiếng, đưa tay cầm lấy, dùng sức mở nắp bình kim loại.
Phần nắp có các nếp gấp cứng cáp, tăng độ ma sát nhưng cũng khiến lòng bàn tay đỏ lên một mảng, hơi đau.
Thích Dao mím môi nhấp một ngụm, hương vị ngọt ngào quen thuộc lan tỏa trong miệng.
Ngọt nhưng không gắt, thanh mát, sảng khoái, là hương vị của mùa hè.
Một số cảm xúc không đúng thời điểm chợt trào lên trong lòng cô, giống như bọt khí trong chai soda bất ngờ tràn ra, không thể kiềm chế, mạnh mẽ dữ dội.
Mùi hương là thứ tốt nhất để lưu trữ ký ức.
Ngửi thấy mùi hoa quế, cô sẽ nhớ đến những buổi chiều tháng 9, đeo balo bước trên con đường nhỏ cạnh trường. Các cụ già trong những khu chung cư gần đó thò nửa người qua cửa sổ, phơi chăn mới giặt, nhiệt tình gọi cô chào hỏi.
Hương thơm từ lò bánh gắn liền với những ngày làm thêm ở tiệm bánh ngọt. Mùi sữa đậm đà hòa cùng hơi nóng từ lò nướng, ấm áp đến mức xua tan được chút lạnh lẽo, khắc nghiệt của cuộc sống.
Mùi sách mới và mực in khiến cô nhớ đến góc ngồi cuối dãy, sát cửa sổ trong lớp học.
Cô gái trẻ nhìn có vẻ chăm chú lật giở sách ngữ văn, nhưng ánh mắt, suy nghĩ lại lén lút bay ra sân bóng rổ, dõi theo bóng dáng áo số 7.
Chiếc áo đồng phục vừa giặt sạch, phơi dưới nắng, thoảng hương ấm áp dễ chịu.
Cam quýt, bạc hà, tuyết tùng, tất cả những thành phần hương thơm đỉnh cấp, dường như đều có liên quan đến anh.
Cảm nhận được người nọ ngồi xuống bên cạnh, Thích Dao cúi mắt, bỗng nhiên nhớ lại rõ ràng ngày anh chơi bóng rổ. Đó là tháng 9, năm lớp 11.
Gió thu thổi qua cửa sổ, những trang sách rung rinh, dừng lại ngay trang về hoạt động ngoại khóa. Mực đen in rõ nét:
“Lúc này ngóng trông nhưng chẳng thể gặp, chỉ mong ánh trăng sáng soi chiếu người.”
Đột nhiên, một cuộn băng gạc màu trắng được nhét vào tay cô, cảm giác thực tại kéo cô khỏi dòng hồi tưởng.
Là một cuộn băng bảo vệ ngón tay màu trắng, mới tinh, chất liệu mềm mại.
Thích Dao nghiêng đầu nhìn anh.
Dụ Gia Thụ nhướng mày: “Tay của nữ minh tinh không cần được bảo vệ sao?”
Anh hất cằm, hơi cúi người ngồi xuống, khuỷu tay đặt trên đầu gối, ánh mắt chỉ về cuộn băng với dáng vẻ uể oải.
“Lần sau muốn tự mở nắp chai, nhớ quấn một vòng vào lòng bàn tay.”
Giọng nói bình tĩnh, kéo dài âm cuối, nghe hờ hững nhưng lại khơi lên từng gợn sóng trong lòng.
Thích Dao khựng lại, khẽ co ngón tay.
Vết đỏ nhẹ ở lòng bàn tay ban đầu chỉ hơi khó chịu, lúc này lại bỗng nhiên nóng rát lên.
Gió rít bên ngoài cửa sổ cao tầng, mùi thơm của hạt dẻ hầm thịt bò trong bếp truyền vào qua khe cửa không đóng chặt, sự ảm đạm cùng ấm áp của mùa thu, đặt cạnh nhau mới càng thấy rõ sự dịu dàng quý giá.
Thích Dao cong mắt, nửa đùa nửa thật: “Nhỡ tôi không muốn tự mở thì sao?”
Người đàn ông ngồi trước bàn trà, dáng người anh tuấn, ánh mắt nhìn xuống, ngón tay thon dài khẽ động, kiểm tra xem dữ liệu đã truyền xong chưa. Thậm chí không thèm ngước mắt lên, thản nhiên trả lời:
“Vậy thì gõ cửa.”
Thích Dao khựng lại, cầm cuộn băng trong tay, không chắc chắn hỏi lại:
“Hả?”
Anh ngước mắt nhìn cô.
“Tôi mở giúp cậu.”
…Chỉ mong ánh trăng sáng soi chiếu người.
Ngày hôm nay, người ấy dường như thật sự đang ở ngay dưới ánh trăng.